Sau Khi Giúp Vai Chính Thụ Thoát Khỏi Kẻ Điên, Tôi Bị Nhắm Đến

Chương 53

053.Tác giả: Không Ô

Thẩm Lục Dương lắc đầu đầy hưởng thụ, không nhịn được mà sờ thêm một cái nữa, rồi mới tự kiểm điểm “mình đúng là tên lưu manh” mà rụt tay về.

Có vài chuyện một khi đã mở đầu, cảm giác tội lỗi sẽ tụt dốc không phanh. Thẩm Lục Dương ngẩng đầu lên, bây giờ cậu vẫn hơi muốn sờ——

Một đôi mắt phượng hẹp dài đen láy, mang theo chút mơ màng ngái ngủ, vừa gợi cảm vừa lười biếng, đang cong cong khoé môi, ung dung nhìn cậu.

Bàn tay Thẩm Lục Dương vừa duỗi ra lần nữa lơ lửng giữa không trung, không đủ dũng khí duỗi tiếp, mà rụt về ngay thì cũng không hay lắm.

A.

Tuyệt vời.

“Thầy Tạ,” ngón tay Thẩm Lục Dương cử động, cuối cùng vẫn rụt về, đặt ngoan ngoãn trước ngực mình, mặt dày nói: “Chào buổi sáng nha.”

Tạ Nguy Hàm nhướng mi, cảm xúc trong con ngươi không rõ ràng, nhìn cậu đầy nghiền ngẫm. Khoảnh khắc này, khí chất lãnh đạm mà yêu dị trên người anh khiến Thẩm Lục Dương cảm thấy hơi xa lạ. Tạ Nguy Hàm mà cậu biết là người dịu dàng, chu đáo.

Yết hầu cậu trượt lên xuống, tự trách mình, đều tại hành vi không đứng đắn của cậu nên mới khiến Tạ Nguy Hàm tâm trạng bất ổn: “Xin lỗi, em vừa mới không… Á á á——?”

Bàn tay Tạ Nguy Hàm đang đặt trên eo cậu hơi dùng sức, siết lại một cách lơ đãng. Kéo theo cả Thẩm Lục Dương trong vòng tay, cậu như không trọng lượng mà lướt nhanh trên giường, đâm sầm vào lòng anh.

Để tránh lại đưa tay chạm vào chỗ không nên chạm, Thẩm Lục Dương vội giơ tay lên. Lúc nhào vào lòng anh, bàn tay vừa vặn đáp xuống eo Tạ Nguy Hàm.

Từ tư thế ngủ kiểu bạch tuộc, biến thành tư thế mặt đối mặt ôm nhau. Giờ phút này, cậu còn có thể nghe thấy nhịp tim trầm ổn mạnh mẽ bên tai—— thình thịch, thình thịch, thình thịch…

Tai cậu được hôn một cái. Bờ môi hơi khô ráp không biết có phải vì ôm “lò sưởi” ngủ cả đêm hay không mà nóng hổi, kéo theo cả giọng nói cũng trở nên trầm thấp, dịu dàng: “Ngủ thêm lát nữa đi.”

Kỳ diệu thay, Thẩm Lục Dương vì câu nói này mà ngủ thiếp đi trong vòng năm giây. Lúc tỉnh lại lần nữa, trời đã sáng choang. Trên giường lại chỉ còn mình cậu nằm bá đạo.

Cậu mặc quần áo, lúc đi ra ngoài, bữa sáng quả nhiên đã được chuẩn bị xong. Cái thằng đi cưa người như cậu lúc nào cũng là người hưởng thụ, thái độ này thật không đúng đắn.

Ăn sáng đơn giản xong, hai người xuất phát. Thẩm Lục Dương ngồi ở ghế phụ, điện thoại hiện một loạt tin nhắn trong nhóm chat nhỏ của tổ Tự nhiên.

Cô Cung: Thầy Thẩm thầy Tạ đi chơi vui vẻ nha, ^ ^

Cô Khương: Sống sót trở về @Thầy Thẩm, – -.

Cô Tông: Quan sát học hỏi nhiều nhé, hai thầy chú ý an toàn, mỉm cười.jpg

Thầy Thời: Đi chơi vui vẻ, cười.jpg

Thẩm Lục Dương gửi một sticker “Đảm bảo hoàn thành nhiệm vụ” vào nhóm rồi đặt điện thoại xuống.

Nắng sớm không quá gắt, chiếu lên người ấm áp dễ chịu, chẳng mấy chốc cậu lại buồn ngủ.

“Thầy Tạ, anh mệt thì gọi em nhé, em hơi buồn ngủ.”

“Ngủ đi.”

Khi Thẩm Lục Dương mở mắt ra lần nữa, Tạ Nguy Hàm đã đỗ xe bên ngoài khách sạn suối nước nóng mà cậu đặt, anh đang vỗ về bên má gọi cậu dậy.

“Nhanh vậy?” Thẩm Lục Dương vò tóc, lại cọ cọ vào lòng bàn tay anh, mới khàn giọng nói: “Lên cất hành lý trước đi.”

Trường bên kia yêu cầu buổi trưa qua, giờ còn chưa đến mười một giờ, vẫn kịp.

Lấy thẻ phòng xong, hai người đi thẳng lên phòng suite VIP sang trọng ở tầng cao nhất.

Lúc nhìn thấy trong phòng ngủ chỉ có một chiếc giường, Tạ Nguy Hàm bật cười, nhìn Thẩm Lục Dương đầy thâm ý.

Nhìn thấu nhưng không nói vỡ.

Thẩm Lục Dương giả vờ như không biết anh đã nhìn ra, cậu cất hành lý, gãi gãi vành tai đang đỏ bừng, chỉ ra cửa: “Thầy Tạ, chúng ta đi bây giờ ạ? Sắp đến giờ rồi.”

Tạ Nguy Hàm cũng không truy cứu, xoay người đi trước, giọng nói mang ý cười: “Đi thôi.”

Ngày đầu tiên không phải gặp mặt chính thức, chỉ là đi lướt qua, báo cho đối phương biết là họ đã tới, nên Thẩm Lục Dương cũng không chuẩn bị gì nhiều.

Giáo viên khối 12 bên kia lập một nhóm WeChat, thêm cả sáu người bọn họ vào. Bây giờ họ đang nói trong nhóm là tập trung ở một địa điểm. Thẩm Lục Dương tra bản đồ, là một khách sạn cách trường hơi xa—— chắc là để tiết kiệm tiền phòng.

Cậu giúp Tạ Nguy Hàm gửi tin nhắn, báo với họ là hai người đến khu vực gần trường đợi trước. Đối phương rõ ràng đã nghe ngóng được gì đó, không mấy ngạc nhiên về chuyện hai người ở khách sạn hạng sang, chỉ nói sẽ đến ngay.

Khu vực gần trường.

Sau khi Thẩm Lục Dương đến, đợi khoảng năm phút thì bốn giáo viên kia cũng tới.

Ba Beta nam, một Omega nữ.

Thẩm Lục Dương chào hỏi đơn giản. Ngoài Tạ Nguy Hàm ra cậu chẳng quen ai, chỉ là nhìn nữ giáo viên duy nhất kia, cậu thấy hơi quen mắt. Chắc là từng gặp ở nhà ăn?

Không đợi cậu nghĩ kỹ, nữ giáo viên kia đã bước tới, cười dịu dàng: “Thầy Thẩm, trùng hợp quá.”

Tim Thẩm Lục Dương giật thót, nữ giáo viên này quen nguyên chủ.

Hơn một tháng nay cậu thích ứng quá tốt, mớ ký ức lộn xộn của nguyên chủ cậu gần như quên sạch, nhất thời không nhớ ra vị này là ai.

Mà không phải nguyên chủ thích Alpha sao? Sao lại thân thiết với Omega thế này.

Thẩm Lục Dương mang theo thắc mắc, gật đầu với cô, cười lịch sự: “Đúng là trùng hợp.”

Nói nhiều sai nhiều, cứ quan sát trước đã.

Diêu Thi lại nhích lại gần cậu thêm chút nữa, liếc nhìn Tạ Nguy Hàm đang đứng sát bên, người mà cậu gần như muốn trốn vào lòng, tò mò hỏi: “Năm nay sao không phải là Khương Noãn Vũ đi cùng thầy Tạ?”

Vì cô ấy cực kỳ không muốn đi còn tôi thì ôm ấp mục đích không-thể-miêu-tả nên cực kỳ muốn đi chứ sao. Mà này cô gái, cô nói chuyện cứ sáp lại gần tôi thế làm gì, chúng ta thân nhau lắm à, tôi không nhớ!

Ngón tay Thẩm Lục Dương bất giác chạm nhẹ vào cánh tay Tạ Nguy Hàm, nhưng vẻ mặt vẫn cười, nụ cười gượng gạo mà không mất lịch sự: “Cô ấy có việc nên không đi được.”

Diêu Thi gật đầu, đột nhiên nghiêng người về phía cậu, hỏi nhỏ: “Cậu gặp Phục Duẫn rồi?”

Phục Duẫn? Phục Duẫn là ai? Nghe quen quen.

Lần đầu tiên kể từ khi xuyên sách, Thẩm Lục Dương gặp phải tình huống khó xử “không nhận ra người”, lúc này cậu chẳng buồn để tâm đến việc tại sao Diêu Thi là một Omega mà lại đứng sát một Alpha như cậu mà không thấy khó chịu, cậu cố gắng hồi tưởng.

“Mẹ cậu thích cô ấy lắm đúng không? Còn muốn hai người đi xem mắt?”

Thẩm Lục Dương khựng lại, nhìn Diêu Thi. Cậu nhớ ra rồi, Phục Duẫn là cô nàng Omega chị đại mà cậu gặp hôm đi ăn cơm với bà ngoại. Không ngờ lại quen Diêu Thi.

Tạ Nguy Hàm vẫn ở bên cạnh, tuy Diêu Thi nói rất nhỏ, nhưng Thẩm Lục Dương vẫn nhanh chóng phủi sạch quan hệ: “Không có xem mắt, mẹ tôi hiểu lầm thôi, họ bàn chuyện công ty.”

Ánh mắt Diêu Thi lướt một vòng xung quanh, giọng nói ngọt ngào chứa đầy ẩn ý: “Đúng là hiểu lầm thật, sao cậu có thể thích kiểu như cô ấy được.”

Ánh mắt Thẩm Lục Dương ngưng lại. Diêu Thi quen cậu, còn quen cả Phục Duẫn, lại còn cảm thấy cậu không thể nào thích Phục Duẫn.

Thẩm Lục Dương bất giác nghĩ đến một từ—— hội chị em bạn dì*. Nhưng xem tình trạng một tháng nay cậu xuyên đến chẳng có động tĩnh gì, quan hệ chắc cũng không tốt đẹp cho lắm.

*Bản gốc: gay蜜 – kết hợp giữa “gay” (đồng tính nam) và “闺蜜” (guīmì – bạn thân là nữ, hội chị em bạn gái thân thiết), thường dùng cho con gái chơi thân với gay, chưa nghĩ ra từ nào thay thế nên t để tạm như vậy nha.

Vừa hay đi đến cổng trường, giáo viên trường Nhất Trung ra đón, chủ đề buộc phải gián đoạn. Mấy người cùng bước vào cổng trường Nhất Trung.

So với trường Ngũ Trung Lan Giang dư dả tài chính, tiền của trường Nhất Trung có lẽ đều đổ hết vào giáo dục, môi trường và cơ sở vật chất kém xa trường Ngũ Trung xinh đẹp.

Thẩm Lục Dương lơ đãng nghe họ nói về các loại quy hoạch trong trường, phân khu học tập, mãi cho đến khi nghe “đi ăn cơm thôi”, cậu mới vểnh tai lên.

Hiệu trưởng rõ ràng hứng thú với ba vị giáo viên nhiều kinh nghiệm hơn, lúc nói chuyện bất tri bất giác đã tách họ thành hai nhóm trước sau. Thẩm Lục Dương không để ý, liền bị đi chung với Diêu Thi.

Cậu thầm kêu không ổn. Quả nhiên, Diêu Thi đột nhiên hạ giọng nói với cậu: “Nhưng Phục Duẫn khá hài lòng về cậu đó, nếu cậu xác định muốn lập gia đình để che mắt, cô ấy là một lựa chọn tốt.”

Thẩm Lục Dương cau mày, người đồng tính luyến ái yêu Alpha mà đi yêu đương với Omega, đây chẳng phải là lừa người ta sao.

Ngay sau đó Diêu Thi nói: “Cô ấy là bisexual, AO đều được, yên tâm. Hai người vừa hay có thể che chở lẫn nhau, biết đâu sau khi gặp cô ấy, cậu lại có hứng thú với Omega lần nữa.”

Nội dung càng ngày càng nóng, Thẩm Lục Dương chột dạ ngẩng đầu, phát hiện đã cách nhóm phía trước một đoạn, cậu mới thở phào. Không nghe thấy là tốt rồi. Tuy vẫn đang trong giai đoạn theo đuổi, nhưng cậu lại có cảm giác như bị bắt gian tại giường.

“Tôi có người tôi thích rồi, đừng nhắc mấy chuyện này với tôi nữa,” cậu kiên quyết từ chối, “Tôi sợ anh ấy hiểu lầm.”

Diêu Thi ngạc nhiên ngậm miệng lại, nuốt câu “Phục Duẫn bây giờ cũng đang ở thành phố K” vào bụng.

Ăn cơm với một đám lãnh đạo trường không hề quen biết đúng là một cực hình, hơn nữa đồ ăn gọi cũng quá thanh đạm, khiến Thẩm Lục Dương hơi không hợp khẩu vị.

Nếu ăn riêng với Tạ Nguy Hàm, cậu chắc chắn sẽ kén cá chọn canh. Giờ có một đám người nhìn chằm chằm, cậu ít nhiều gì cũng đại diện cho bộ mặt của trường Ngũ Trung, ngay cả món ăn ở xa cũng không tiện gắp.

Bữa cơm này Thẩm Lục Dương ăn không no lắm.

Vốn dĩ định ngày đầu tiên chỉ đón tiếp đơn giản, nhưng vì hiệu trưởng trường Nhất Trung và một giáo viên nói chuyện quá hợp nhau, lúc họ rời trường đã hơn bốn giờ chiều.

Thẩm Lục Dương đã đặt suối nước nóng, khâu quan trọng nhất trong kế hoạch, không thể có sai sót. Cậu vừa ra ngoài liền vội vàng nói với Tạ Nguy Hàm. Cậu xoa xoa mũi, tự nhiên đề cập: “Thầy Tạ, em đặt suối nước nóng rồi, mình đi bây giờ hay lát nữa ạ?”

Ánh mắt Tạ Nguy Hàm thản nhiên rơi trên đôi mắt đang mong chờ đến phát sáng mà vẫn cố tỏ ra rụt rè của cậu. Anh khẽ nhướng mày, thuận theo “âm mưu” rõ rành rành của chú chó lớn nào đó: “Đi bây giờ đi.”

Thẩm Lục Dương hét “Yeah!” trong lòng, mặt ngoài vẫn gật đầu tỉnh bơ, nhưng khóe miệng cứ nhếch lên không ngừng: “Em cũng thấy đi bây giờ là tốt nhất.”

Tắm suối nước nóng.

c** đ*. Xem dáng người.

A.

Tuyệt vời.

Ngón tay Thẩm Lục Dương đan vào nhau. Suối nước nóng còn chưa bắt đầu tắm, người đã nóng lên rồi. Một tấm gương điển hình cho thanh niên nam không có tiền đồ thời nay.

Suối nước nóng ở phía sau tầng một khách sạn. Thẩm Lục Dương không có thói quen tắm truồng chen chúc với một đám người nên đã đặt phòng riêng cho hai người.

Phong cách trang trí rất giống với trà trang*, đâu đâu cũng thấy sự tao nhã. Trần phòng làm rỗng, có thể nhìn thấy bầu trời trong vắt. Lúc này, nền trời xanh thẫm điểm xuyết vài ngôi sao, viền trần nhà được tô điểm bằng đủ loại cây trồng nhân tạo. Bước vào cứ như lạc vào một thế giới khác—— sự lãng mạn của văn nhân nhã khách.

*Trà trang (茶庄) thường dùng để chỉ một cơ sở kinh doanh trà lớn, cao cấp và có uy tín

Lễ tân nói với Thẩm Lục Dương, còn có nghệ nhân chuyên nghiệp, có thể đến phòng đàn tranh, đàn tỳ bà. Các loại danh trà, rượu quý, chỉ cần có tiền là đều có thể hưởng thụ… Bõ công cậu bỏ ra một số tiền lớn để ở đây.

Ở một nơi toát lên tiên khí, hít một hơi cũng như sắp phi thăng thế này, Thẩm Lục Dương đi đứng cũng bất giác nhẹ nhàng hơn.

Nhưng khách sạn quá tốt cũng có nhược điểm, ví dụ như chỗ thay đồ là phòng riêng. Cậu chẳng thấy được gì cả. Ví dụ nữa là áo choàng tắm, kín cổng cao tường đến mức chỉ lộ ra một đoạn bắp chân, bên trên che kín mít.

Thẩm Lục Dương nhìn muốn lòi con mắt.

Đành phải nhìn chằm chằm vào bắp chân trắng lạnh ngay cả dưới nhiệt độ cao, tự kiểm điểm xem có phải mình quá đói khát rồi không.

Nhân viên phục vụ đưa họ đến nơi rồi rời đi. Thẩm Lục Dương còn chưa tắm, đã thấy nhiệt độ không khí hơi cao.

“Nóng quá.” Cậu kéo kéo cổ áo choàng tắm, lồng ngực và xương quai xanh màu da khỏe khoắn, cơ bắp rõ nét, ẩn hiện theo động tác. Nhưng bản thân cậu không hề hay biết, mặc cho những cảnh xuân đó rơi hết vào một đôi mắt u tối.

Trong phòng ngoài suối nước nóng, còn có một bộ trà cụ và bàn thấp, bày biện điểm tâm tinh xảo. Ở đây cũng không có ai khác, Thẩm Lục Dương mất hình tượng dựa vào bàn, rót hai tách trà.

Trà mấy chục ngàn (nhân dân tệ), cậu uống mà như nước lã.

Ngược lại, Tạ Nguy Hàm ung dung ngồi đối diện. Cảnh xuân bên trong áo choàng tắm phập phồng theo động tác, mỗi lần đều khiến Thẩm Lục Dương cảm thấy “Sắp rồi! Sắp thấy rồi!”, rồi giây sau lại bị che mất.

Cứ lặp đi lặp lại như vậy mấy lần, Thẩm Lục Dương thấy thận hơi đau. Cậu ép mình nhìn chằm chằm vào cái cây nhỏ không biết tên bên cạnh, đếm đi đếm lại tám chín lần vẫn không rõ một nhánh có bao nhiêu lá. Cậu hít một hơi: “Rượu đặt sao còn chưa mang tới, em ra xem sao…”

Bình tĩnh lại chút, không ra ngoài nữa cậu sợ mình không nhịn được mà xông lên lột đồ anh mất.

Hành lang lót sàn gỗ, kết nối từng phòng riêng, cách âm cực tốt, ngược lại càng có vẻ quá yên tĩnh.

Chắc là nhận ra điều này, cuối hành lang đặt một cái bục, có một người đàn ông đang đàn tranh. Ăn mặc tiên khí lượn lờ, Thẩm Lục Dương hơi lo không biết anh ta có bị say nắng không.

Nhân viên phục vụ bên cậu cũng không biết đi đâu mất, cậu đi về phía cái bục để thử vận may. Lúc đi ngang qua một phòng, cửa đột nhiên mở ra, cậu suýt nữa đâm sầm vào người đi ra.

Còn chưa kịp nhìn rõ người, mái tóc xoăn lọn to màu nâu sẫm đã đập vào mắt. Thẩm Lục Dương lùi lại một bước, xin lỗi trước: “Xin lỗi.”

“Thẩm Lục Dương? Trùng hợp thật.” Giọng nữ lười biếng gợi cảm nghe khá quen tai, là kiểu giọng mà Thẩm Lục Dương trước đây thích nhất, nghe một lần là khó quên.

Cậu ngẩng đầu, khi nhìn rõ gương mặt quyến rũ mê người trước mắt, cậu sững sờ: “Phục Duẫn?”

Cách lần gặp trước cũng mới vài ngày, hơn nữa sáng nay Thẩm Lục Dương còn nghe Diêu Thi nói “Phục Duẫn có hứng thú với cậu”. Không ngờ Tào Tháo vừa nhắc Tào Tháo đến, cậu vậy mà lại gặp ở đây.

Nghe thấy giọng nói ngạc nhiên của cậu, Phục Duẫn hờ hững nhướng mắt, hàng mi dài lướt qua một mảng tối, khóe môi như cong như không: “Hửm? Gặp tôi bất ngờ lắm à?”

Cô vừa nói vừa đóng cửa phòng lại, nhốt triệt để hai người trong một không gian. Thẩm Lục Dương thậm chí còn ngửi thấy mùi hương hoa hồng nồng nàn trên người cô. Là pheromone Omega được giải phóng trong trạng thái thả lỏng.

“Hơi hơi,” vì mấy lời Diêu Thi nói, Thẩm Lục Dương bây giờ không biết nên nói gì. Cái miệng tung hoành thiên hạ trước mặt Tạ Nguy Hàm giờ như bị rỉ sét, nín nửa ngày mới nặn ra một câu: “Cô đến công tác à?”

Phục Duẫn cũng mặc áo choàng tắm, nhưng mặc rất tùy tiện, vạt áo không thắt chặt, để lộ bộ đồ bơi màu đen bên trong, phác họa nên thân hình đồi núi quyến rũ.

Từ lúc nhìn thấy cô, Thẩm Lục Dương đến giờ vẫn không dám cúi đầu. Pheromone nơi chóp mũi khiến cậu trai A ngây thơ này đỏ mặt sinh lý, nhưng lại không tiện bỏ mặc người ta ở đây mà đi, đành phải đỏ tai chịu đựng.

Nghe vậy, Phục Duẫn dường như thấy hơi buồn cười, cô tựa vào một bên, mỗi cử động đều là phong tình: “Cậu đang trốn tôi à?”

Thẩm Lục Dương bắt đầu nhìn ra xa, ánh mắt không biết nên đặt ở đâu, lắp bắp: “Không có, tôi đi cùng bạn, muốn hỏi xem rượu sao còn chưa tới…”

Thơm quá, cậu thì không có phản ứng sinh lý gì, nhưng đầu hơi choáng.

Đầu ngón tay Phục Duẫn kẹp một điếu thuốc, điêu luyện châm lửa. Đôi môi tô son đỏ mọng nhả ra một làn khói trắng, lượn lờ trước mắt Thẩm Lục Dương.

Cô nhếch môi, cười: “Tổng giám đốc Ninh hẹn tôi tuần sau đến trà trang.”

“Mẹ tôi?” Thẩm Lục Dương quay đầu lại, đâm vào một đôi mắt đầy quyến rũ, “Bà ấy…”

Lời còn chưa dứt, cửa phòng đột nhiên bị đẩy mở lần nữa. Phục Duẫn đang đứng ở cửa theo phản xạ muốn né, lùi sau không được, đành phải lao về phía trước. Đâm thẳng vào lòng Thẩm Lục Dương.

Thẩm Lục Dương vô thức đỡ lấy cô, còn ngơ ngác hơn cả người bị đâm. Trước mắt cậu hoa lên, trong lòng tự dưng có thêm một người sống thơm phức. Xuất phát từ sự tôn trọng phụ nữ, cậu vội vàng nhấc hai tay lên, không chạm vào cô thêm chút nào.

Diêu Thi bước ra từ trong phòng, nhìn thấy bộ dạng của hai người, ngạc nhiên nói: “Hai người không thể vào trong mà hôn à?”

Thẩm Lục Dương chẳng buồn ngạc nhiên sao Diêu Thi lại ở đây, cậu sốc vì lời cô ta nói: “Hả?”

Phục Duẫn vịn vai Thẩm Lục Dương đứng thẳng dậy, tay như vô tình đặt lên xương quai xanh của cậu, ánh mắt mờ ám lướt trên mặt cậu, cười như không cười: “Không thể.”

Thẩm Lục Dương vô thức lùi về sau để giữ khoảng cách, cô thuận thế dựa tới như sắp ngã.

Thẩm Lục Dương sợ cô ngã nên đành đỡ một cái, vừa định nói “Cô đứng vững giùm cái”, một giọng nói hơi trầm đã cắt ngang suy nghĩ của cậu.

“Dương Dương, đang làm gì thế?”

_______

Lời tác giả: Toang rồi Dương Dương, ôm Omega khác trước mặt thầy Tạ, trên người cậu có mùi nước hoa của cô ấy (không phải)

Bình Luận (0)
Comment