Sau Khi Giúp Vai Chính Thụ Thoát Khỏi Kẻ Điên, Tôi Bị Nhắm Đến

Chương 52

052.Tác giả: Không Ô

Tình hình bây giờ hơi khó xử. Thẩm Lục Dương liếc nhìn Lê Thân Vũ đang tỏ vẻ khó hiểu, rồi lại nhìn Bành Tuấn, người dù bị bắt quả tang nói xấu vẫn giữ thái độ “ông đây đếch quan tâm mày là thằng nào”.

Cậu cảm thấy mình có nghĩa vụ phải thông suốt tư tưởng cho hai cậu học sinh này.

Sau khi Lê Thân Vũ nộp vở bài tập cho Khương Noãn Vũ, Thẩm Lục Dương vẫy cậu ta lại ngồi, nhiệt tình hỏi: “Chiêm Tĩnh Diệu nói em khá thích kịch bản này à?”

Vẻ mặt Lê Thân Vũ rất bình tĩnh: “Cũng tàm tạm.”

Nói rồi, cậu ta liếc Bành Tuấn đang bừng bừng lửa giận bên cạnh, nhếch mép nói thêm một câu: “Nếu Bành Tuấn không diễn vai thỏ thì tốt hơn.”

Bành Tuấn sững sờ, quay ngoắt đầu lại, ánh mắt nhìn cậu ta như phun lửa, đại ý là “Mày đang nói nhảm beep gì thế?”.

Thẩm Lục Dương lập tức hiểu ra, cậu “Ồ” một tiếng đầy thâm ý, vỗ vai Lê Thân Vũ, nghiêm túc khuyên giải: “Nỗi lo của em thầy hiểu. Nhưng Bành Tuấn là diễn viên do Chiêm Tĩnh Diệu chỉ định, đột ngột đổi người, nhỡ bạn ấy không vui thì sao?”

Lê Thân Vũ có vẻ hơi do dự, nhưng giây sau lại nói: “Em đi nói chuyện với cậu ta.”

Bành Tuấn nhìn thằng bạn mình, thấy thật khó hiểu: “Mày bị bệnh à mà diễn cái này?”

Lê Thân Vũ liếc cậu ta một cái, giọng bình thản: “Vì danh dự lớp.”

Bành Tuấn giật giật khóe miệng, cố nén xúc động muốn choảng nhau: “Mày muốn nói tao không có tinh thần tập thể?”

Lê Thân Vũ im lặng nhìn cậu ta, ý là ngầm thừa nhận. Bành Tuấn ngơ ngác.

Thẩm Lục Dương đứng giữa hòa giải mà chẳng căng thẳng chút nào: “Hay là vầy, nếu Lê Thân Vũ không muốn diễn cùng Bành Tuấn, mà Bành Tuấn cũng không muốn diễn, vậy chúng ta bàn chuyện đổi diễn viên đi.”

Lê Thân Vũ gật đầu.

Bành Tuấn không thể tin nổi khi nhìn thầy Thẩm, người vừa mới khuyên nhủ mình hết lời, giờ đã liệt kê ra năm sáu cái tên khác trong vòng mười giây!

Cậu đọc tên nào là Lê Thân Vũ gật đầu tên đó.

Phải chăng não bị xe quà vặt ở cổng trường cán qua rồi? Từ lớp 10 đến giờ biết bao hoạt động tập thể cũng có thấy nó tích cực bao giờ đâu, tự dưng lại đi nói chuyện tinh thần tập thể vớ vẩn gì chứ?!

“Vân Hàn thì sao?” Thẩm Lục Dương lại viết thêm một cái tên ra giấy, “Trông cũng ra dáng thỏ con, lại còn là học sinh giỏi ngoan ngoãn ít nói.”

“Là Omega, trường không cho đâu.” Lê Thân Vũ nói.

Trường bắt vụ yêu sớm rất gắt, để phòng học sinh “phim giả tình thật”, mấy buổi văn nghệ biểu diễn thế này thường yêu cầu AO phải tách riêng.

“Cũng phải,” Thẩm Lục Dương xoay bút, đột nhiên nghĩ đến gì đó, “Đinh Nhất Phàm và Hướng Lỗi?”

Lê Thân Vũ gật đầu: “Chỉ cần không phải Bành Tuấn, tôi…”

Bành Tuấn đạp chân lên thanh gác ghế của cậu ta, trừng mắt: “Mày uống lộn thuốc à?”

Thẩm Lục Dương can ngăn qua quýt: “Đánh nhau là vi phạm nội quy, không đúng đâu!”

Lê Thân Vũ cúi nhìn chiếc giày Bành Tuấn đang đạp lên ghế mình, thản nhiên nói nốt vế câu: “–sao cũng được.”

Cái thái độ “trừ thằng bạn Bành Tuấn của tôi ra thì ai cũng được” này khiến Bành Tuấn rất mất mặt. Cậu ta nhìn Thẩm Lục Dương đang hóng kịch, rồi lại nhìn thằng bạn không coi mình ra gì, bèn nghiến răng: “Tụi mày không muốn tao diễn? Thế còn tìm tao làm gì?! Bị bệnh à.”

“Sao lại nói bậy thế được,” Thẩm Lục Dương vỗ vai cậu ta, nói một câu đáng đòn với vẻ mặt vô cùng thông cảm, “Thế nên thầy vừa định nói, em về đi, thầy với Lê Thân Vũ bàn là được rồi.”

Bành Tuấn: “…” Cậu ta hít một hơi thật mạnh, nín đến đỏ cả mặt: “Bàn cái beep! Ông đây diễn!”

Thẩm Lục Dương nhanh như cắt dúi tờ đơn đồng ý vào tay cậu ta, nhìn cậu ta ký tên: “Tuấn Tuấn quyết đoán quá!”

Lê Thân Vũ âm thầm nhếch môi, không nói gì.

Lúc tiễn Bành Tuấn ra ngoài, Thẩm Lục Dương tươi cười rạng rỡ: “Sau này có chuyện gì cứ tìm thầy nhé!”

Bành Tuấn mang vẻ mặt ấm ức như thể “mình vừa bị gài à”: “Không bao giờ.”

Lê Thân Vũ đi bên cạnh cậu ta, cười: “Cảm ơn thầy.”

Thẩm Lục Dương phục vụ rất chu đáo, vẫy tay: “Không có gì!”

Tiễn hai cậu học sinh đi rồi, Thẩm Lục Dương quay về ngồi lún vào ghế. Thứ Sáu tuần này đi công tác, cậu phải chuẩn bị trước, đừng để quên đồ gì.

Tạ Nguy Hàm nói chuyến này chỉ là đi chơi, cậu còn có thể lên kế hoạch—— một buổi hẹn hò hai người đường đường chính chính. Thẩm Lục Dương vừa ngồi tra kế hoạch vừa không nhịn được cười ngốc nghếch, cuối cùng cậu gục xuống bàn cười đến run người.

Khương Noãn Vũ chịu không nổi, ném một cái bánh trứng muối qua, cụp mắt nhìn cậu: “Bàn rung kìa.”

Thẩm Lục Dương khiêm tốn lại một chút, ném trả cô một cái bánh mì nhỏ: “Khương Khương, đi công tác bao giờ chưa?”

Khương Noãn Vũ: “Rồi.”

Thẩm Lục Dương: “Có kế hoạch gì không?”

Khương Noãn Vũ: “Không, ngủ ở khách sạn ba ngày.”

Thẩm Lục Dương: “…”

Xem ra chuyện này vẫn phải tự thân vận động.

Tan làm về nhà, Thẩm Lục Dương lập tức mở máy tính, tra các địa điểm du lịch gần trường cấp ba ở thành phố bên cạnh. Phải nói là, có thật.

Nơi nổi tiếng nhất là suối nước nóng, cảnh đẹp, sạch sẽ.

Tắm suối nước nóng——

Phải c** đ*. Thấy dáng người.

Cậu vậy mà, vẫn chưa thấy, vóc dáng, của Tạ Nguy Hàm.

Cậu tự kiểm điểm, chắc là do mỗi lần vừa bắt đầu hôn là lý trí cậu đình công, chẳng còn nghĩ được gì khác.

Nếu có cơ hội, có thể vén áo lên… Chỉ liên tưởng đơn giản vậy thôi, Thẩm Lục Dương đã thấy mình nóng ran.

Mọi sự đã chuẩn bị xong, đến chiều hôm trước ngày đi công tác, Thẩm Lục Dương đột nhiên nhận được một tin dữ——

Trường bên cạnh đột nhiên chỉ định giáo viên Sinh học, Chủ nhiệm tạm thời đổi suất của cậu thành Khương Noãn Vũ.

Thẩm Lục Dương ngớ người, cau mày, bất giác quay sang Tạ Nguy Hàm.

“Thầy Tạ.”

Tạ Nguy Hàm “Ừm” một tiếng, rõ ràng anh cũng vừa biết tin.

Thẩm Lục Dương đạp chân vào bàn, ghế trượt đến trước bàn Tạ Nguy Hàm. Mặt cậu vẫn còn đờ đẫn, cậu gục xuống bàn, hạ giọng: “Em không được đi nữa ạ?”

Tạ Nguy Hàm ngước mắt, trao đổi ánh nhìn với Khương Noãn Vũ, người đang mang vẻ mặt “sao lại tăng ca nữa rồi”, rồi đưa tay xoa tóc Thẩm Lục Dương. Anh hỏi bằng giọng nói dịu dàng: “Muốn đi à?”

Thẩm Lục Dương muốn nói “Cực kỳ muốn”, nhưng lỡ như Khương Noãn Vũ cũng muốn đi… Cậu bất giác quay đầu lại.

Khương Noãn Vũ đã lên tiếng trước khi cậu kịp quay hẳn sang: “Không muốn đi đừng hỏi tôi đi thay tôi cảm ơn cậu.”

Thẩm Lục Dương nghe mà ngẩn ra, một lúc sau lại thấy hơi buồn cười. Đúng là trạng thái không muốn tự móc tiền túi đây mà.

Cậu quay lại, cầm bàn tay Tạ Nguy Hàm vừa rụt về, đặt lại lên đầu mình, nói nốt câu ban nãy: “Cực kỳ muốn, em lên kế hoạch hết rồi.”

Ví dụ như suối nước nóng lấp lánh kia, phòng suite khách sạn view biển, thị trấn ven biển…

Tạ Nguy Hàm không nhịn được cong môi, vô cùng dung túng: “Để tôi liên hệ.”

Mắt Thẩm Lục Dương sáng rực lên. Cậu vốn đã chuẩn bị “dựa hơi”* với chủ nhiệm rồi, giờ xem ra, có lẽ không cần nữa. Tạ Nguy Hàm chỉ cần “dựa hơi” chính anh là đủ.

*Ý là kiểu dùng mối quan hệ gia đình.

Oa, sướng thật.

Vốn dĩ đây chỉ là một buổi giao lưu giáo viên mang tính hình thức. Trước khi tan học, Thẩm Lục Dương nhận được điện thoại của Chủ nhiệm, bảo rằng không đổi nữa, mai cậu cứ đi cùng Tạ Nguy Hàm, đại diện cho tổ giáo viên khối 11.

Trước giờ tan làm, Thẩm Lục Dương kéo ghế đến ngồi cạnh Tạ Nguy Hàm, chống cằm nhìn anh soạn giáo án. Đợi anh đặt dấu chấm cuối cùng, cậu mới lên tiếng. Cậu cong mắt, cười vô tư lự, hoàn toàn là bộ dạng “em biết ngay là anh sẽ đồng ý mà”, nhưng vẫn phải hỏi: “Thầy Tạ, mai em đi cùng anh được không?”

Tạ Nguy Hàm cầm cây bút máy màu đen, ánh mắt dừng trên gương mặt đang tự cho là mình thông minh, dễ dàng nhìn thấu suy nghĩ của cậu, nhưng không vạch trần.

Anh cười: “Được.”

Thẩm Lục Dương mím môi, đè nén ý cười, hỏi tiếp: “Thế em qua nhà anh ở được không? Từ nhà em đến nhà anh khá xa, ra cao tốc còn bị ngược đường. Em… ở phòng khách là được.”

“Ở phòng khách?” Tạ Nguy Hàm cười khẽ, hơi cúi đầu, ghé vào tai cậu xác nhận: “Thật không?”

Giọng nói khàn khàn lướt qua màng nhĩ, một dòng điện chạy dọc sống lưng lên gáy, hơi thở cậu chợt dồn dập trong giây lát. Yết hầu cậu trượt lên xuống, mãi lúc sau mới nói lại: “Em ở… phòng ngủ chính là được.”

Ánh mắt Tạ Nguy Hàm u tối dừng trên gương mặt đỏ bừng mà không tự biết của cậu. Đợi đến khi cậu bắt đầu vò đầu bứt tai, tự nghi ngờ rồi chuẩn bị lùi bước, anh mới khẽ nói: “Được.”

Thẩm Lục Dương thở phào nhẹ nhõm, không tự nhiên mà xoa vành tai đang nóng lên.

Buổi tối, Thẩm Lục Dương lái xe đến gara nhà Tạ Nguy Hàm, sau đó, như ý nguyện, cậu được ngủ một giấc ở phòng ngủ chính——

Ngủ đơn thuần, không có gì không-thể-miêu-tả xảy ra. Nhưng Thẩm Lục Dương cảm thấy, chỉ cần dựa vào nhau đơn thuần như vậy, tâm trạng cũng trở nên tốt lạ thường.

Thích một người sẽ không kiềm chế được mà muốn dựa vào người ấy, kề cận người ấy, dính lấy người ấy, và còn nảy sinh đủ mọi loại h*m m**n. Những cảm xúc này bổ trợ cho nhau, trước đây cậu đã tách biệt hai chuyện này ra, là không đúng.

Ánh nắng đánh thức kẻ ham ngủ. Chiếc nệm êm ái bị hai thân hình thon dài anh tuấn chiếm giữ. So với thường ngày chỉ có một người đàn ông với làn da trắng lạnh, nay lại thêm một thanh niên ngủ mà tóc cũng vểnh lên một chỏm, chiếm quá nửa giường còn chưa thỏa mãn, đến nỗi chen cả vào lòng chủ nhà. Không khí trong phòng tăng thêm không ít hơi ấm khói lửa nhân gian.

Thẩm Lục Dương dụi đầu vào gối, mắt còn chưa mở, đã cảm nhận được hơi ấm không thuộc về mình trên người. Nhiệt độ cơ thể hơi thấp ấy là độc nhất vô nhị.

Mãi một lúc sau, cậu mới tỉnh táo lại. Cậu mở mắt, điều tiết một lúc, rồi mới từ từ nhìn rõ cảnh tượng trước mắt.

Gương mặt Tạ Nguy Hàm đang ở cách cậu chưa đến mười centimet. Người đang say ngủ đã trút bỏ lớp vỏ ngoài ưu nhã, chín chắn ban ngày, gương mặt diễm lệ trông càng trẻ trung hơn vài phần, bờ môi mỏng mím nhẹ, thần sắc lãnh đạm.

Hai người ngủ đối mặt nhau. Một cánh tay của Tạ Nguy Hàm gác trên eo Thẩm Lục Dương, lòng bàn tay áp vào làn da ấm áp, dùng một lực không nặng không nhẹ giữ lấy cậu. Tư thế ngủ của Thẩm Lục Dương thì hoang dã hơn nhiều, tay chân thay phiên gác lên, chỉ hận không thể dán hết lên người Tạ Nguy Hàm…

Tóm lại là, rất, không đứng đắn. Tim Thẩm Lục Dương đập thình thịch. Cậu cẩn thận nhấc chân, gỡ khỏi eo Tạ Nguy Hàm, rồi lại cử động tay, gỡ khỏi vai anh.

Bốn bộ phận, vẫn còn một.

Còn lại… bàn tay đang đặt trên ngực, sờ mó vô cùng bá đạo kia. Đây chính là cơ ngực cậu còn chưa được nhìn đó! Thẩm Lục Dương hơi không nỡ dời đi, thậm chí lúc não chưa tỉnh hẳn, cậu còn ấn hai cái.

Cậu đau buồn nhận ra mình không có mấy cảm giác tội lỗi, ngược lại còn che miệng cảm thán trong lòng.

A.

Tuyệt vời.

________

Lời tác giả: Dương Dương sẽ không bị động mãi, thầy Tạ cũng sẽ không bình tĩnh mãi, sắp điên lên rồi, đàn ông khi ghen tuông thì toàn vô lý thôi đó.

Bình Luận (0)
Comment