Bức rèm cửa dày cộm che khuất ánh trăng vằng vặc, phòng khách chìm trong bóng tối, chỉ còn ánh sáng yếu ớt hắt ra từ màn hình ti vi. Tông màu ấm áp ấy tựa như một ly rượu sóng sánh, dập dờn theo nhịp tim đập.
Hai nhịp thở ngày càng rõ rệt trong bóng đêm, một bên nặng nề dồn dập, một bên thong thả ung dung. Giống như một bàn tay, tóm lấy yết hầu của đối phương, tùy ý chạm vào, để lại cảm giác tê dại lan đến tận xương cụt rồi lại hờ hững rời đi.
Bàn tay Thẩm Lục Dương đang đè lên sô pha, đầu ngón tay bất giác bấu nhẹ một cái. Cậu nhìn vào ánh mắt tĩnh lặng của Tạ Nguy Hàm, rồi bị mê hoặc mà gật đầu: “Em muốn.”
Ở cự ly gần cảm nhận pheromone cấp S được giải phóng, Thẩm Lục Dương như bị ai đó bóp cằm ép tu một ly rượu mạnh. Rượu không cay, ngược lại còn ngọt ngào khiến cậu say đến mức hoa mắt, hô hấp cũng ngưng lại một thoáng vì khó lòng chịu đựng.
Cánh mũi cậu phập phồng, đồng tử co dãn liên hồi.
Bàn tay đặt bên hông cậu không hề dùng sức, chỉ dùng đầu ngón tay ấn nhẹ vào eo. Cả người Thẩm Lục Dương như bị điện giật mà khẽ rên lên, cơ thể như được ngâm trong rượu, xương cốt rã rời. Cảm giác chống đỡ bắt đầu tan rã từ thắt lưng, lan ra toàn thân. Cuối cùng, cậu chỉ có thể mềm nhũn như không xương mà ngã vào lòng đối phương, vùi mặt vào hõm cổ đượm hương rượu vang, chật vật th* d*c.
Lực đạo trong lòng bàn tay anh khi nhẹ khi nặng, dù cách một lớp vải vẫn có thể cảm nhận rõ ràng. Cơ thể ngấm đẫm rượu vang run rẩy nhè nhẹ, khó nhịn mà né tránh, nhưng lại không thể tránh khỏi việc kề sát vào một thân thể khác.
Thẩm Lục Dương say sưa hít ngửi, nhưng không có hành động kế tiếp. Dù lý trí đã bị ăn mòn, cậu vẫn ghi nhớ khẩu lệnh “đợi thầy Tạ dạy”.
Tạ Nguy Hàm cưng chiều xoa đỉnh đầu cậu, giọng nói nhẹ bẫng, khàn khàn lướt vào tai, mê hoặc lòng người: “Khó chịu à?”
Vành tai Thẩm Lục Dương ngứa ran, hơi thở ấm nóng lướt theo dây thần kinh từ tai xuống gáy khiến cậu bất giác ưỡn lưng. Dáng vẻ kiêu ngạo ban nãy không còn nữa, cậu nói bằng giọng khàn đặc: “Pheromone… nhiều quá, thầy Tạ…”
“Không thích?”
“Thích…”
Hương rượu vang đúng như ý cậu, bắt đầu co lại từ mọi ngóc ngách trong không gian, từ từ hội tụ về trung tâm. Tốc độ thu về gáy chậm rãi mà giày vò.
Nồng độ pheromone trong không khí quanh Thẩm Lục Dương tăng vọt. Cậu khẽ cau mày, thứ trượt xuống từ trán không rõ là mồ hôi quyện với rượu vang, hay là pheromone đã cô đặc quá mức bám vào da thịt. Nó chậm rãi trượt xuống, để lại một vệt nước mờ ám trên đường quai hàm và bên cổ.
Đôi môi ươn ướt hé mở, gấp gáp hớp lấy chút oxy ít ỏi ẩn trong pheromone, nhưng lại bị ép hít vào càng nhiều rượu vang hơn. Ngay cả đáy mắt trong veo của cậu cũng vương màu đỏ. Cậu run rẩy ngẩng đầu, như bị bỏ bùa mà nhìn thẳng vào đôi mắt đỏ thẫm kia.
Cậu say rồi. Mà kẻ say thì luôn chạy theo h*m m**n bản năng.
Pheromone của Alpha cấp S chính là trái táo đỏ cám dỗ con người ta sa ngã, mọng nước, ngọt ngào và mời gọi.
Yết hầu Thẩm Lục Dương trượt lên xuống kịch liệt. Bốn chữ “cắn xé thật mạnh” xâm chiếm đại não, nhưng khi môi cậu đáp xuống bên cổ anh, men say chỉ khiến cậu có thể bất lực cắn ra một dấu răng không mấy rõ ràng.
Tiếng thở nặng nề đập vào màng nhĩ. Chút sức lực hung hãn cũng chẳng còn, cậu chỉ có thể thì thầm: “Thầy Tạ… Tạ Nguy Hàm…”
Tiếng cười trầm thấp vang lên bên tai, anh kiên nhẫn hỏi: “Ừm?”
Thẩm Lục Dương hoàn toàn buông xuôi, nằm sấp trên người anh, ngón tay bấu chặt: “…Em muốn, ăn thịt anh.”
Rượu vang cô đặc lại trong không khí thành một màu đỏ có thể thấy bằng mắt thường. Thời gian như chiếc đồng hồ cát đang đứng yên, bỗng bị đảo ngược mà không hề báo trước. Dòng cát của sự kìm nén điên cuồng tuôn rơi.
Thẩm Lục Dương thấy hoa mắt. Khi mở mắt ra lần nữa, cậu đã bị đè vai nằm ngửa trên sô pha. Góc nhìn đột ngột thay đổi, kẻ đi săn biến thành con mồi. Tim cậu mất kiểm soát, đập thình thịch, thình thịch—— Cậu siết chặt lớp vải dưới lòng bàn tay, toàn thân căng cứng. Sự mong chờ bị bọc trong lớp vỏ căng thẳng, tầm mắt không tự chủ được mà dán chặt vào gương mặt cậu hằng mơ tưởng.
Đầu ngón tay chai sần chạm vào đôi môi nóng rẫy. Giây tiếp theo, anh dùng sức giữ chặt cằm cậu nâng lên. Thẩm Lục Dương buộc phải há miệng. Cơn đau nhỏ đến mức có thể bỏ qua đã kích phát bản năng trong xương cốt của Alpha. Nửa thân trên của cậu vô thức ưỡn lên, muốn cắn lấy yết hầu đang đung đưa trước mặt, nhưng lại bị đối phương hờ hững đè xuống.
Tạ Nguy Hàm cười đầy ý vị, ngón tay lách vào hàm răng đang cắn chặt của cậu, nạy ra một kẽ hở, rồi cúi đầu hôn xuống.
Không khí quá ẩm ướt khiến mọi thứ trở nên trơn trượt. Tiếng th* d*c khi tai tóc quấn quýt cũng nhuốm màu mờ ám đỏ nhạt. Pheromone khống chế và bị khống chế, nỗi thống khổ về tinh thần xen lẫn niềm vui sướng khó nói thành lời, dấu răng đỏ tươi trên mạch máu xanh đang đập bên cổ, và vết thương thâm sẫm chưa lành trên xương quai xanh.
Áo khoác bị cánh tay quơ mạnh làm rơi xuống đất, nhưng không ai bận tâm.
Cậu nhíu chặt mày, cổ cố gắng ngửa ra như đang trốn tránh, yết hầu ướt đẫm mồ hôi, phản chiếu ánh sáng khỏe khoắn. Lồng ngực Thẩm Lục Dương phập phồng dữ dội. Trong kẽ hở của nụ hôn, cậu mơ màng hỗn loạn mở mắt, nhưng chỉ bắt gặp một đôi mắt yêu dị.
Ánh sáng từ màn hình ti vi chiếu ra những bóng mờ hư ảo, chập chờn. Vở kịch nồng nhiệt hạ màn, cơ thể căng cứng thả lỏng, mọi thứ tĩnh lặng không một tiếng động. Hương rượu vang ấm áp trở nên triền miên, từng sợi từng sợi nâng đỡ lấy hương sô cô la nóng, hòa quyện thành viên sô cô la nhân rượu đặc quánh ngọt ngào.
Cơ thể bị “sử dụng” quá độ không chống đỡ nổi cơn buồn ngủ, mí mắt nặng trĩu, từ từ nhắm lại, chìm vào giấc mộng đẹp mà đối phương đã dày công đan dệt.
…
Ánh nắng ban mai đánh thức đồng hồ sinh học cố định. Cơ thể đang vùi trong nệm êm lười biếng lật người, bực bội kéo chăn trùm kín đầu.
Tại sao con người phải đi làm.
Tại sao.
Tại sao.
Trong vòng năm phút tự hỏi mười vạn câu hỏi vì sao, Thẩm Lục Dương hít sâu một hơi, hất chăn ra rồi bật dậy, xuống giường, mặc quần áo, xỏ giày, lao ra cửa, tất cả liền một mạch——
Bàn tay đang đè lên cửa khựng lại. Cậu cứng ngắc quay đầu, căn phòng ngủ phong cách tối giản này vừa xa lạ vừa—— cậu chẳng quen chút nào!
Ký ức đêm qua ùa về, cuối cùng dừng lại ở khoảnh khắc cậu nằm sấp trên sô pha, mơ màng nhìn ánh sáng ti vi, sau đó cậu… ngủ quên?
Đồ không biết xấu hổ.
Thẩm Lục Dương ôm tim, cảm giác tội lỗi muộn màng dâng lên. Ai lại theo đuổi người ta kiểu này chứ, còn chưa cưa đổ đã chiếm hết hời rồi, đúng là không biết xấu hổ!
Phải, nói mày đó, Thẩm Lục Dương!
Kiểm điểm được nửa chừng, cậu nhận ra điều gì đó, bèn đột ngột quay đầu. Trên giường chỉ có dấu vết tư thế ngủ bá đạo của cậu, nhưng bên cạnh gối cậu còn có một cái gối khác, cũng bị nhăn… không loại trừ khả năng cậu lăn qua ngủ hết cả hai.
Nhưng mà, nhưng mà.
Nếu không ngủ chung, anh đã có thể đưa cậu đến phòng cho khách rồi.
Thẩm Lục Dương cảm thấy mình phá án thành công, tâm trạng sáng sớm tinh mơ đã bay vút qua cửa sổ, sánh vai cùng ánh mặt trời. Cậu vò vò tóc, cố làm cho mình trông tỉnh táo hơn một chút, rồi đẩy cửa bước ra ngoài.
Quả nhiên Tạ Nguy Hàm đã chuẩn bị xong bữa sáng, anh đang ngồi bên cửa sổ uống trà sớm, ung dung chờ cậu.
Tim Thẩm Lục Dương bỗng đập hơi nhanh, cậu cất tiếng gọi: “Thầy Tạ.”
Tạ Nguy Hàm ngước mắt lên, khóe môi cong cong: “Tỉnh rồi à?”
Thẩm Lục Dương gật đầu, hắng giọng, cố tỏ ra tự nhiên: “À, hôm qua, anh ngủ ở phòng ngủ chính ạ?”
Tạ Nguy Hàm đặt tách trà xuống, thản nhiên thừa nhận: “Ừ.”
Người tí hon trong lòng Thẩm Lục Dương giơ nắm đấm hét lên “Yeah!”, bản thân cậu cũng không nhịn được cười, gật đầu: “Ồ!”
Ngủ chung đó.
Chung!
Lúc ăn cơm, Thẩm Lục Dương vừa ăn vừa không nhịn được mà liếc nhìn người đối diện.
Tạ Nguy Hàm chú ý thấy, bèn ngước nhìn cậu, cười khẽ: “Nhìn gì thế?”
Thẩm Lục Dương cũng cười theo, nói thật: “Đang nghĩ xem phải theo đuổi anh thế nào.”
Tạ Nguy Hàm nhướng mày, bóc tôm giúp cậu, đặt vào chiếc đĩa trước mặt: “Phức tạp lắm sao?”
Thẩm Lục Dương gật đầu: “Siêu phức tạp, trong đầu em có cả một cái đề cương rồi đây này.”
Tạ Nguy Hàm tỏ vẻ rất hứng thú: “Ví dụ xem?”
Thẩm Lục Dương ăn một con tôm, bẻ ngón tay đếm: “Ví dụ, tuần tự từng bước…”
Tạ Nguy Hàm nhìn cậu cười như không cười.
Thẩm Lục Dương nghẹn họng, nghĩ đến tình hình hiện tại của hai người, “Ờm, cái này không tính. Ví dụ như phải bắt đầu từ những chi tiết nhỏ.”
“Chi tiết gì?”
“Chuẩn bị bất ngờ nho nhỏ, hẹn hò, nắm tay, lúc không khí tốt thì hôn…”
Thẩm Lục Dương kể vanh vách như khoe của báu, hoàn toàn không ý thức được việc làm lộ hết “bất ngờ”, càng nói càng hăng.
Tạ Nguy Hàm nghe cậu nói xong cũng không biểu thị gì, Thẩm Lục Dương mang theo một loạt kế hoạch ăn xong bữa cơm.
Trước khi ra cửa, Tạ Nguy Hàm đứng trước gương thắt cà vạt. Thẩm Lục Dương xách cặp, dựa vào cửa chờ anh, tay cứ trượt mở khóa điện thoại rồi lại khóa, nhưng mắt thì cứ dán chặt vào bàn tay đang thắt cà vạt.
Vest và đồng phục là trang phục gợi cảm nhất của đàn ông—— bây giờ Thẩm Lục Dương mới hiểu câu nói này.
“Thầy Tạ.” Thẩm Lục Dương ma xui quỷ khiến gọi anh.
Tạ Nguy Hàm tay vẫn không dừng, nghiêng đầu nhìn cậu. Ngũ quan sắc sảo của anh át đi vẻ cứng nhắc của bộ vest, ngay cả vòng cung nơi khóe môi cũng gợi cảm và chín chắn: “Ừm?”
Thẩm Lục Dương cũng không biết sao mình lại gọi, nghe anh hỏi, đành nói bừa: “Anh mặc vest đẹp lắm.”
Tạ Nguy Hàm thắt xong cà vạt, bước đến bên cậu, hơi cúi đầu nhìn cậu: “Cảm ơn em.”
Thẩm Lục Dương chớp mắt, mặt hơi nóng, không dám nhìn vào mắt anh, bèn xoay người: “Đi thôi.”
Nhưng Tạ Nguy Hàm không nhúc nhích.
Thẩm Lục Dương đặt tay lên cửa, rồi lại rụt về, đành nghiêng đầu nhìn anh.
Tạ Nguy Hàm chỉnh lại đồng hồ, cười đầy ẩn ý: “Tôi tưởng không khí bây giờ rất tốt.”
Không khí?
Thẩm Lục Dương sững sờ.
Lúc không khí tốt thì hôn… là một mục trong kế hoạch cậu vừa nói.
Hô hấp chợt nghẹn lại. Không chút do dự, cậu bước tới hôn anh.
Tạ Nguy Hàm đưa tay vuốt nhẹ má cậu, cúi đầu đào sâu nụ hôn. Thẩm Lục Dương bị đẩy lùi một bước, lưng dán vào cửa, hai tay ôm lấy vai anh. Vùng da được ngón tay lướt qua nóng bừng, hơi thở cố tình ghìm nhẹ, rồi lại dồn dập, lặp đi lặp lại mấy lần.
Lúc tách ra, một bên bình tĩnh kìm nén, một bên thở không đều.
Thẩm Lục Dương dùng mu bàn tay quệt môi, hắng giọng: “Đi thôi, thầy Tạ, sắp muộn rồi!”
Nói rồi cậu kéo cửa xông ra ngoài, hòng để cơn gió sớm mai thổi bay mớ suy nghĩ tình tứ trong đầu.
“Dương Dương,” Tạ Nguy Hàm cụp mắt nhìn sang bên, mím môi cười, “Chưa lấy cặp.”
Thẩm Lục Dương đang hùng hổ xông ra ngoài: “…Ồ.”
Cậu đành phải quay lại, xách cặp rồi sóng vai cùng Tạ Nguy Hàm xuống lầu.
Thẩm Lục Dương vẫn đi xe của Tạ Nguy Hàm, trên đường đi, đầu óc cậu xoay tít.
Về việc theo đuổi thế nào, cái đề cương này của cậu có vẻ hơi nông cạn, ngay cả lúc nào nên hôn cũng phải để Tạ Nguy Hàm nhắc. Cậu thất bại quá rồi. Cô Khương và bác sĩ Phương chắc chắn rất có kinh nghiệm, cậu phải sang hai bên đó thỉnh giáo mới được.
Vừa đến trường, hai người mới đi tới văn phòng, Thẩm Lục Dương đã bị một tràng gọi í ới giữ lại.
“Thầy Thẩm! Đợi đã đợi đã——”
Thẩm Lục Dương và Tạ Nguy Hàm cùng dừng lại ở cửa. Tư thế lao về phía trước đầy ngông cuồng của Chiêm Tĩnh Diệu lập tức trở nên ngoan ngoãn. Cô nàng đứng thẳng, hơi cúi người chào Tạ Nguy Hàm: “Chào thầy Tạ ạ.”
Thẩm Lục Dương phì cười: “Em còn biết ‘tiêu chuẩn kép’ cơ à?”
Nói xong cậu dùng vai huých Tạ Nguy Hàm một cái, che miệng ghé vào tai anh, nói bằng giọng chẳng nhỏ chút nào: “Thầy Tạ, em thấy em bị tổn thương rồi.”
Tạ Nguy Hàm hơi cúi đầu, cũng ghé sát tai cậu, thì thầm: “Cần bồi thường thế nào?”
Mắt Thẩm Lục Dương sáng rỡ, nhớ tới kế hoạch, lập tức nói: “Trưa nay ăn cơm chung, em mời.”
Tạ Nguy Hàm bật cười, đồng ý.
Chiêm Tĩnh Diệu: “…” Sao cứ thấy sai sai ở đâu ấy nhỉ.
Đợi Tạ Nguy Hàm vào rồi, Thẩm Lục Dương mới đóng cửa, nhìn cán sự môn của mình: “Chuyện gì?”
Chiêm Tĩnh Diệu gạt cái cảm giác kỳ quặc đó đi, hỏi: “Thầy Thẩm, thầy còn nhớ đã hứa với cán sự môn bên hồ Đại Minh* là sẽ giúp em thuyết phục Bành Tuấn không ạ?”
*Bản gốc là 大明湖畔 – một meme/câu nói đùa nổi tiếng trong ‘Hoàn Châu Cách Cách’, ý chỉ một lời hứa bị lãng quên.
Thẩm Lục Dương ngạc nhiên nhìn cô nàng, phối hợp diễn: “Thế à? Thầy hứa khi nào?”
Chiêm Tĩnh Diệu vội vuốt ngực, cứ như sợ Bành Tuấn đột ngột xuất hiện tẩn cho một trận, cô nàng hạ giọng: “Vừa nãy Hội học sinh thông báo, mai phải nộp danh sách diễn viên rồi. Hôm qua em lại đi tìm Lê Thân Vũ, cậu ta bảo cậu ta diễn cũng được, nhưng sẽ không khuyên Bành Tuấn giúp em.”
Thẩm Lục Dương gật đầu: “Em tìm Bành Tuấn mấy lần rồi?”
Chiêm Tĩnh Diệu ôm tim hoảng hốt: “Một lần. Anh Bành bảo đòi ‘rắc’ em.”
“Trời ơi!” Thẩm Lục Dương cũng hoảng hốt, “Em không sợ em ấy ‘rắc’ thầy à?”
Chiêm Tĩnh Diệu tiếp tục ôm tim: “Thế nên thầy Thẩm chỉ cần khuyên một lần thôi ạ. Nếu anh Bành nhất quyết không muốn, em vẫn còn plan B.”
Không tồi, rất chu đáo.
Thẩm Lục Dương chấp nhận thỉnh cầu của cô nàng: “Thầy sẽ cố. Hết tiết Lý thầy gọi em ấy.”
Về chỗ mình ngồi, Thẩm Lục Dương thấy Khương Noãn Vũ không có ở đây, bèn nhắn tin cho Phương Dị trước.
– Bác sĩ Phương, anh có biết theo đuổi người khác thế nào không?
– Nhìn trái tim chân thành của tôi.jpg
Buổi sáng chắc không có bệnh nhân, Phương Dịch rất rảnh rỗi, trả lời ngay.
– Cậu muốn theo đuổi Tạ Nguy Hàm?
– Đúng, sao anh chẳng sốc gì cả?
– Vì tôi không phải thằng ngu.
Thẩm Lục Dương cảm thấy hôm nay tâm trạng bác sĩ Phương có vẻ không tốt lắm, bèn đặt điện thoại xuống, lên Baidu tìm thử.
“Làm thế nào để theo đuổi người mình thích”
Cậu hoa cả mắt giữa một loạt “tặng hoa, tặng đồng hồ, tặng xe”.
Tóm lại là phải tặng quà.
Hết tiết hai, Thẩm Lục Dương gọi Bành Tuấn, người đang chuẩn bị gục xuống bàn ngủ. “Em Bành Tuấn, ra đây một lát.”
Bành Tuấn cau mày, xách cái áo đồng phục đang trải trên bàn lên, giũ một cái rồi nhét vào hộc bàn. Cậu ta đã quen với mấy lời của thầy Thẩm rồi, tê dại sải bước đi theo.
Thẩm Lục Dương dẫn đường, đưa cậu ta đến tận văn phòng, lấy cho cậu ta một cái ghế, khách sáo nói: “Ngồi đi.”
Bành Tuấn ngờ vực nhìn cậu, rồi ngồi xuống: “Chuyện gì? Thầy cứ nói thẳng, đừng nhìn tôi kiểu đó.”
Ghê chết đi được.
Thẩm Lục Dương thở dài, vẻ mặt đầy nhẫn nhịn: “Thật ra cũng không phải chuyện gì to tát, haiz.”
Bành Tuấn giật giật khóe miệng: “Thầy đừng nói kiểu đó nữa. Rốt cuộc là sao? Có gì nói đó, giúp được tôi chắc chắn giúp.”
Thẩm Lục Dương nhướng mắt, ấp úng nhìn cậu ta: “Thật à?”
Bành Tuấn mất kiên nhẫn vò tóc: “Ờ. Thầy nói đi.”
Thẩm Lục Dương lôi kịch bản Chiêm Tĩnh Diệu đưa cho cậu, đặt vào tay cậu ta: “Tuấn Tuấn, Chiêm Tĩnh Diệu nhờ thầy…”
Chưa để cậu nói hết, sắc mặt Bành Tuấn đã thay đổi. Cậu ta trừng mắt nhìn cậu, nghiến răng nghiến lợi: “Thầy muốn tôi diễn con thỏ rách đó á?!”
Thẩm Lục Dương vội rụt tay về, sợ cậu ta kích động xé mất kịch bản.
“Sao lại là thỏ rách chứ,” cậu lật một trang, chỉ vào đọc, “Em diễn vai thỏ bá vương siêu ngầu siêu bá đạo, đấm hồ ly, đá chó dữ, ngầu biết bao! Em xem này, tạo hình trang phục đây, em mặc vào chắc chắn đẹp trai ngất ngây. Thầy lấy nhân cách ra đảm bảo, vai này cực kỳ hợp với em!”
“Tôi beep điên rồi mới diễn thỏ!” Bành Tuấn tức đến lồng ngực phập phồng. Dường như cảm thấy từ chối thẳng thừng quá không hay, cậu ta trừng Thẩm Lục Dương, hồi lâu, anh Bành đầu đội trời chân đạp đất nặn ra một câu: “Kể cả có diễn, cũng phải để cái thằng ẻo lả Lê Thân Vũ kia diễn thỏ chứ!”
Thẩm Lục Dương chớp chớp mắt: “Hở?”
Lê Thân Vũ vừa đẩy cửa bước vào văn phòng: “Hửm?”
________
Lời tác giả: Nhấn mạnh một lần nữa, truyện này không có couple phụ! Mấy đứa nhỏ này chỉ là học sinh cấp ba bình thường, cùng lắm là hơi nổi loạn chút thôi!
Sâm: Raw có thay đổi so với bản QT nên t mặc định edit theo raw nha