Sau Khi Giúp Vai Chính Thụ Thoát Khỏi Kẻ Điên, Tôi Bị Nhắm Đến

Chương 50

050.Tác giả: Không Ô

Thẩm Lục Dương cảm nhận rõ rệt sự thay đổi của nhịp tim dưới lòng bàn tay. Đó là nhịp đập không thể lờ đi, đại diện cho một loại cảm xúc nào đó. Đôi môi áp vào nhau vẫn lành lạnh như mọi khi, nhưng giờ đây đang dần trở nên ấm nóng bởi nhiệt độ từ cánh môi kia.

Thẩm Lục Dương cũng nghe thấy nhịp tim của chính mình — thình thịch thình thịch… Nhanh đến mức sắp nổ tung.

Khóe miệng cong lên hoàn toàn không thể đè nén. Cậu quỳ một gối trên sô pha, khẽ tách đôi môi đang dán vào nhau: “Thầy Tạ, tim anh đập giống hệt tôi.”

Tạ Nguy Hàm đưa tay áp lên ngực cậu, nhịp đập mạnh mẽ gần như muốn truyền cả vào lòng bàn tay.

Ánh mắt Thẩm Lục Dương bất giác rơi trên mắt anh, cậu khẽ hít vào, rồi lại vô thức né tránh khi đối phương nhìn sang. Không biết có phải ảo giác không, đáy mắt Tạ Nguy Hàm vừa thoáng qua một tia đỏ sậm, vẻ yêu mị đó khiến cậu khô cả họng.

“Tim đập rất nhanh,” ngón tay Tạ Nguy Hàm hơi thu lại, như thể đang nắm vào trái tim cậu ngoài hư không. Hàng mi che đi phân nửa con ngươi đặc sệt như mực, “chính là ‘thích’?”

Thẩm Lục Dương bất giác rướn người về phía trước theo động tác của anh, hệt như bị tóm lấy thật. Má cậu nóng bừng, giọng nói cũng trở nên khàn khàn, cậu đáp một cách khó khăn nhưng không chút ngập ngừng: “Đúng.”

Tạ Nguy Hàm ngước mắt, vòng cung nơi đuôi mắt mang vẻ vô tội và dịu dàng, che đi sự tìm tòi sâu thẳm nhất, anh khẽ nói: “Nhưng tôi không cảm nhận được.”

Thẩm Lục Dương hoàn toàn không thấy đây là vấn đề, cậu tiếp tục đan mười ngón tay với anh, cười toe toét: “Tôi có thể dạy anh mà!”

Tạ Nguy Hàm bỗng bật cười, chọc trúng lời mà cậu cứ chần chừ mãi, “Em rất thích tôi?”

Mặt Thẩm Lục Dương đỏ bừng lên, lan từ tai xuống tận cổ. Cậu như một chàng trai trẻ vừa mới trưởng thành, luống cuống nhìn ra xa, rồi lại thu tầm mắt về, gãi đầu. Trái ngược hoàn toàn với vẻ mặt ngượng ngùng, cậu thẳng thắn thừa nhận: “Thích, vô cùng thích, đây là lần đầu tiên em thích một người.”

Nhịp tim dưới lòng bàn tay Tạ Nguy Hàm càng đập mạnh hơn, như muốn phá tan lồng ngực nhảy vào tay anh để chứng minh. Mặc dù ánh mắt và biểu cảm đã đủ thành thật và kiên định, nhưng vẫn muốn chứng minh cho anh thấy.

Cố chấp đến hơi ngốc nghếch.

Tạ Nguy Hàm thu tay về, nhướng mí mắt, đôi môi mỏng cong lên: “Vậy em định làm thế nào, tôi không thể hiểu được em. Em chắc chắn muốn thích một người không hề có bất kỳ hồi đáp nào à?”

Thẩm Lục Dương siết chặt bàn tay đang đan mười ngón với anh: “Anh có hồi đáp mà, tim anh đập rất nhanh.”

Tạ Nguy Hàm không nhịn được mà bật cười thành tiếng: “Vậy em định nghe nhịp tim của tôi mãi à?”

Thẩm Lục Dương gãi gãi tai: “Nếu chúng ta đang hẹn hò thì có thể, còn nếu không hẹn hò, thì chẳng phải em đang giở trò lưu manh sao…”

Mặc dù những chuyện cậu làm với Tạ Nguy Hàm từ trước đến nay đã đủ vô liêm sỉ, nhưng cậu vẫn có giới hạn của mình.

“Không thấy bất công à?”

“Yêu đương thì làm gì có công bằng hay không. Em thích anh, anh cho phép em thích, không phải rất tốt sao.”

Tạ Nguy Hàm rũ mắt, dường như bị cậu thuyết phục, lại dường như không.

Hồi thi đại học Thẩm Lục Dương cũng chưa từng căng thẳng đến thế. Đây là lần đầu tiên cậu thích một người, lần đầu tiên tỏ tình. Cậu muốn thành công, nhưng không muốn làm khó đối phương.

Tạ Nguy Hàm xưa nay luôn dung túng đối với cậu, Thẩm Lục Dương cảm nhận được điều đó, nhưng trong chuyện tình cảm, cậu hy vọng có thể đối diện ở một góc độ bình đẳng.

Cậu hít một hơi thật sâu, bàn tay đang đan với Tạ Nguy Hàm càng siết chặt: “Thầy Tạ, từ bây giờ em bắt đầu theo đuổi anh, để anh học được ‘thích’ là gì. Khi nào anh học được rồi, thì cho em câu trả lời, được không?”

Không đợi Tạ Nguy Hàm lên tiếng, cậu mím môi, cười ngốc nghếch: “Nếu anh thấy em phiền, em có thể đi bất cứ lúc nào, em sẽ không làm…”

Lời còn chưa dứt, bàn tay đang bị nắm chặt đã dễ dàng gỡ ra. Anh như vô tình nắm lấy cổ tay cậu, kéo nhẹ một cái. Thế cân bằng khi quỳ một gối của Thẩm Lục Dương lập tức bị phá vỡ. Cậu mở to mắt, đưa tay định chống lên thành sô pha, nhưng vẫn thua bởi quán tính. Cả người cậu ngã ngồi vào lòng Tạ Nguy Hàm, ở khoảng cách chỉ cần cúi đầu là có thể chạm môi.

Hương rượu vang trong không khí dường như lạnh đi. Những ngón tay siết trên cổ tay cậu trắng lạnh, đốt ngón tay thon dài. Người đàn ông trước mặt cười vẫn đẹp như cũ, nhưng dường như có điểm gì đó không giống.

Giọng Tạ Nguy Hàm hơi lành lạnh, phần thịt mềm dưới ngón cái dịu dàng v**t v* cổ tay cậu, đôi mắt ngập ý cười: “Dương Dương, em vừa nói gì?”

Thẩm Lục Dương hoàn toàn không biết tại sao mình đột nhiên bị ôm. Trong cái đầu đang quay cuồng vì mờ ám chỉ có “Anh ấy ôm mình rồi, có phải anh ấy đồng ý rồi không, có phải không”.

Cậu ép mình rời mắt khỏi đôi môi đỏ mọng, thầm niệm ba lần “mình là chính nhân quân tử”, rồi mới nuốt nước bọt, trả lời câu hỏi: “Nếu anh thấy em phiền, em sẽ đi… ưm——”

Cái miệng đang nói năng lộn xộn bị hôn lấy. Đồng tử Thẩm Lục Dương co rút. Trong đầu cậu, câu “Anh ấy hôn mình rồi, có phải anh ấy đồng ý rồi không” còn chưa kịp nghĩ sâu, thần trí đã bị một nụ hôn sâu khiến cậu không thở nổi đoạt mất.

Mạnh mẽ và không cho phép chối từ. Xúc cảm ướt át ấm nóng di chuyển trong khoang miệng. Bên cổ bị v**t v* m*nh b**, phần thịt mềm dưới ngón tay hết lần này đến lần khác ấn lên yết hầu đang trượt lên trượt xuống, ép cổ họng phát ra tiếng nức nở khó nhịn. Tiếng nước ướt át khiến người ta đỏ mặt vang vọng trên sô pha.

Hai cổ tay Thẩm Lục Dương bị một tay anh giữ chặt, cả người không có chút cơ hội giãy giụa, chỉ đành bị động nhắm mắt cúi đầu, ngồi trên người Tạ Nguy Hàm bị đè ra hôn.

Lúc tách ra, môi cậu ướt át đỏ mọng. Nhìn kỹ, môi dưới còn có một dấu răng không rõ rệt. Một nụ hôn có hơi thô bạo, nhưng vẫn đầy kiềm chế.

Thẩm Lục Dương vừa mới tỏ tình, bây giờ lại bị đối tượng tỏ tình cưỡng hôn. Cả người cậu như muốn bốc cháy, hơi thở gấp gáp, tim đập loạn nhịp.

Tạ Nguy Hàm dùng ngón cái xoa xoa vết răng trên môi dưới của cậu, khẽ cong môi: “Dương Dương, tôi không thích chữ đó.”

Thẩm Lục Dương vất vả lắm mới moi được một tia lý trí từ trong cái đầu đầy hình ảnh bị che mờ, cậu phản ứng lại, chữ mà anh nói hẳn là chữ “đi”.

Mắt cậu sáng rỡ ngay tắp lự: “Có phải anh đồng ý rồi không?”

Tạ Nguy Hàm lại hôn cậu lần nữa. Nụ hôn lần này nhẹ và dịu dàng, chạm vào rồi tách ra ngay. Thẩm Lục Dương vô thức đuổi theo muốn hôn, lại bị chặn lại.

Lý trí Thẩm Lục Dương quay về. Cậu ho khan một tiếng, cố tỏ ra nghiêm túc, nhưng vẫn không che giấu được ý cười sắp tràn ra khỏi đáy mắt, đuôi âm cũng vểnh lên: “Vậy em theo đuổi anh được không?”

Giọng nói trầm thấp từ tính vang lên, đôi mắt sâu thẳm tối tăm ẩn giấu con thú đang nằm rình. Anh cười khẽ: “Nếu tôi nói không thể——”

Thẩm Lục Dương cúi đầu ghé sát, cọ chóp mũi với anh, khóe miệng cong lên đầy hưng phấn: “Vậy thì em cũng phải bắt đầu theo đuổi anh.”

Tạ Nguy Hàm buông tay đang nắm cậu ra, đầu ngón tay chuyển hướng, rơi trên yết hầu cậu, thuận thế trượt xuống, khóe môi cong lên: “Bất chấp ý kiến của tôi?”

Chỉ một chút xúc cảm lẻ tẻ trên da thịt, lại như mồi lửa bắt mắt, thuận theo đường trượt, nhanh chóng lan ra toàn thân.

Thẩm Lục Dương nắm lấy bàn tay kia, gật đầu thật mạnh. Cậu cúi đầu hôn lên mu bàn tay trắng lạnh, lắc lư nói: “Anh chắc chắn sẽ cho em theo đuổi. Anh chưa được ai theo đuổi bao giờ đúng không, em thấy em có thể theo đuổi cực kỳ tốt luôn. Anh cho em theo đuổi đi mà, thầy Tạ.”

Những lời lẽ như đang làm nũng, thốt ra từ miệng cậu, hệt như một chú chó lớn ngậm dây dắt chạy vòng quanh bạn, mở to đôi mắt long lanh nhìn bạn, cầu xin bạn dắt nó đi cùng. Ai mà nỡ từ chối một chú chó lớn mà trong lòng trong mắt chỉ có bạn cơ chứ.

Đuôi mày Tạ Nguy Hàm khẽ nhúc nhích, đáy mắt đượm ý cười sâu thẳm. Ngón tay anh gỡ ra, ấn lên môi cậu, vừa tàn nhẫn lại vừa dịu dàng: “Nghĩ kỹ con bài mặc cả chưa, phải làm sao để thuần phục tôi.”

Yết hầu Thẩm Lục Dương trượt lên xuống dữ dội. Cậu mở miệng định nói, lại bị đầu ngón tay anh chặn lại. Bàn tay kia của Tạ Nguy Hàm vòng qua eo cậu, dùng sức ấn cậu về phía mình. Khoảng cách giữa hai người rút ngắn lại bằng không. Hơi thở Thẩm Lục Dương gấp gáp, cậu cắn ngón tay anh như đang gặm xương, muốn dùng sức lại không nỡ.

Tạ Nguy Hàm rút ngón tay ra, ấn lên khóe môi cậu, sắc mắt đỏ sậm, anh cười ôn nhuận: “Tôi sẽ làm em tổn thương, nhưng mà, em không kịp chạy nữa rồi.”

Thẩm Lục Dương chủ động cúi đầu hôn lên đầu ngón tay anh: “Em không tin.”

Cậu lại cắn một cái: “Em cũng sẽ làm anh tổn thương, nhìn này, dấu răng.”

Độ cong khóe môi Tạ Nguy Hàm không thể đè nén được nữa, hoàn toàn bung xòe. Lồng ngực anh rung lên từng hồi, vòng cung nơi đuôi mắt hiện rõ, tiếng cười trầm thấp đầy vui sướng.

Anh ngả người dựa lại vào sô pha, hơi ngửa đầu, bóng mờ của đường viền hàm rơi xuống yết hầu và xương quai xanh óng ánh. Một tư thế hoàn toàn không phòng bị.

Thẩm Lục Dương cảm thấy trái tim mình sắp bốc cháy. Nhưng câu nói tiếp theo của Tạ Nguy Hàm khiến cả người cậu bùng nổ đến tan biến.

“Vậy thì làm gì đó với tôi đi, bé yêu.”

Làm gì đó với tôi đi. Trong đầu Thẩm Lục Dương “ầm” một tiếng.

Giây tiếp theo, cậu lún sâu vào lòng anh, ôm chặt lấy vai, hôn lên môi. Hương ca cao nóng không thể kiểm soát mà bùng nổ, tràn ngập khắp phòng khách một cách hỗn loạn. Mắt Thẩm Lục Dương mơ màng, mi mắt khép lại. Cậu tỉ mỉ cảm nhận sự đụng chạm của môi, sa ngã mặc cho bản thân chìm đắm trong đại dương d*c v*ng trào dâng.

Trái tim được lấp đầy, cảm giác thỏa mãn tê dại lan tràn đến từng tế bào trên cơ thể. Thẩm Lục Dương bám chặt lấy vai Tạ Nguy Hàm, dùng sức đè người ta ngã xuống sô pha. Cậu học theo dáng vẻ của đối phương, dùng đôi môi ướt át hôn lên tai, cằm, yết hầu anh, cảm nhận tiếng thở than của Tạ Nguy Hàm khi anh hơi ngửa đầu. Đầu ngón tay Thẩm Lục Dương nóng rẫy, cậu dùng răng khẽ cọ lên xương quai xanh nhô cao.

Người đàn ông tuấn mỹ với làn da trắng nhợt bị đè bên dưới, một cổ tay với đốt ngón tay rõ rệt bị giữ chặt. Nụ hôn nóng bỏng rơi trên làn da trắng lạnh, cơ thể ướt át ấm nóng vội vã cố gắng chứng minh khao khát và tình yêu của mình với anh.

Hơi thở anh dần gấp gáp, anh nhắm mắt tận hưởng, khóe môi cong lên một độ cong yêu mị gợi cảm. Anh ngửa chiếc cổ trắng nõn, tung ra mồi nhử mê người, dung túng quyến rũ chú chó lớn cọ cọ hôn hôn.

Trái tim bất đắc dĩ phải đập nhanh hơn, bơm thêm máu để cung cấp. Từng tiếng thở than thỏa mãn như một loại tín hiệu, rơi trên dây thần kinh đang căng cứng của Thẩm Lục Dương, hệt như cơn đau ngọt ngào, thúc đẩy lý trí bốc hơi nhanh hơn.

Hương ca cao nóng hừng hực một cách ngang ngược chưa từng có, nhe nanh múa vuốt trong không gian để chứng tỏ sự tồn tại. Lồng ngực Thẩm Lục Dương phập phồng dữ dội, nhưng cậu vẫn cảm thấy thiếu thiếu gì đó. Cậu dùng giọng khàn khàn, cọ chóp mũi vào bên cổ anh, mơ màng hỏi nhỏ: “Thầy Tạ, pheromone của anh đâu?”

Tạ Nguy Hàm mở mắt, màu đỏ sậm nơi đáy đồng tử đặc quánh gần như màu máu. Anh dường như thấy câu hỏi của cậu rất thú vị: “Người đang theo đuổi tôi không phải nên chịu trách nhiệm dẫn dụ pheromone của tôi ra à?”

Thẩm Lục Dương ngớ người. Là do cậu chưa đủ nỗ lực, nên Tạ Nguy Hàm ngay cả pheromone cũng không thể giải phóng ra được. Cậu chống người phía trên Tạ Nguy Hàm, luống cuống nhìn anh: “Em nên làm thế nào?”

Tạ Nguy Hàm thong dong nhìn cậu, khóe môi cong lên, ngắm nhìn con mồi ngây ngô nhảy vào bẫy. Mãi sau anh mới dùng giọng điệu dịu dàng hỏi: “Muốn tôi dạy em à?”

________

Lời tác giả:

Dương Dương tưởng mình là đại tổng công: Tôi có thể!

Dương Dương phát hiện thầy Tạ không giải phóng pheromone: Hình như không thể…

Dương Dương sau khi thầy Tạ giải phóng pheromone: Nằm thật là sướng~

Bình Luận (0)
Comment