Lúc hai người ra khỏi siêu thị, tay xách nách mang. Thẩm Lục Dương cũng không ngờ cuối cùng mình lại lấy nhiều bim bim đến thế.
Mặc dù gói này, gói nọ, với cả cái kia, cái kia nữa… đều không phải là thứ cậu được ăn hôm nay. Thẩm Lục Dương cười ngốc nghếch. Tạ Nguy Hàm đã giao kèo với cậu, khi nào được phép ăn mấy món này, đều do anh quyết định.
Lần nữa bước vào nhà Tạ Nguy Hàm, Thẩm Lục Dương đã có thể gọi là quen đường quen nẻo. Cậu cất đồ ăn vặt sang một bên, rồi theo Tạ Nguy Hàm vào bếp.
Dù trên danh nghĩa là cậu nói mời khách, nhưng xem ra Tạ Nguy Hàm cũng định tự làm một phần, san sẻ cùng cậu. Thẩm Lục Dương vui vẻ chấp nhận đề nghị này. Cậu mua nhiều đồ quá, một mình chắc chắn làm không xuể.
“Thầy Tạ, cái này để tôi rửa, anh cứ thái trước đi.”
“Được.”
Thẩm Lục Dương vừa rửa rau vừa soạn sẵn kịch bản trong đầu, lát nữa cậu phải làm sao để thăm dò một cách uyển chuyển mà khéo léo, hoàn thành nhiệm vụ một cách hoàn hảo. Mong ông trời phù hộ…
Mặc dù đáp án từ phía cậu gần như đã rõ rành rành trên mặt giấy, nhưng việc xác định suy nghĩ của Tạ Nguy Hàm là một chuyện vô cùng hệ trọng, cậu phải nghiêm túc đối đãi.
Loay hoay hơn một tiếng đồng hồ, cơm nước cuối cùng cũng được dọn lên bàn. Màu sắc chia thành hai thái cực rõ rệt.
Những món Thẩm Lục Dương bưng lên đều đỏ rực một màu lễ hội, ngược lại, các món Tạ Nguy Hàm làm trông thanh đạm hơn hẳn. Anh cũng ăn được cay, nhưng lần này không làm một món cay nào. Thẩm Lục Dương đoán có lẽ anh muốn trung hòa lại chỗ đồ ăn của cậu, để ăn xong không bị đau dạ dày.
Thẩm Lục Dương hồi hộp nhìn Tạ Nguy Hàm gắp một cái cánh gà cay tê, cậu căng thẳng mím môi lại. Tay nghề của cậu xưa nay vẫn ổn. Lúc sống một mình, cậu tự nấu ăn cũng không thấy cuộc sống khổ cực gì, vì cậu nấu còn ngon hơn đồ đặt bên ngoài.
Tạ Nguy Hàm ăn cơm rất yên tĩnh. Một lúc sau, anh mới cười nhận xét: “Rất ngon.”
Thẩm Lục Dương bật cười ngay, mãn nguyện nhìn anh: “Lần sau tôi lại nấu cho anh.”
Tạ Nguy Hàm như vô tình nhắc tới: “Bất cứ lúc nào cũng có thể qua đây, nhà tôi rất ít người tới.”
Thẩm Lục Dương đang ăn cơm, thuận miệng nói: “Đến nhà tôi cũng được, nhà tôi cũng không có ai.”
Mắt Tạ Nguy Hàm khẽ động, khóe môi cong lên: “Tôi rất mong đợi.”
Bữa cơm tuy không nói nhiều, nhưng Thẩm Lục Dương ăn rất thỏa mãn. Bây giờ chỉ cần ở chung một không gian với Tạ Nguy Hàm, cậu đã thấy rất dễ chịu.
Dọn dẹp xong, Thẩm Lục Dương thuận lý thành chương đề nghị xem phim, Tạ Nguy Hàm vui vẻ đồng ý. Hai người rúc vào sô pha phòng khách chọn phim — Thẩm Lục Dương thì đúng là “rúc”, còn Tạ Nguy Hàm dù chỉ dựa lưng, tư thế vẫn tao nhã ung dung.
Thẩm Lục Dương trước đây cũng thường xem phim. Vì chuyện lát nữa, nên mục tiêu cậu chọn bây giờ đều là mấy bộ phim tình cảm kinh điển.
“Thầy Tạ, anh có muốn xem phim gì không?”
Tạ Nguy Hàm lướt mắt qua màn hình, hờ hững nhấp một ngụm rượu vang đỏ: “Tôi thế nào cũng được.”
Thẩm Lục Dương chọn theo ý mình một bộ phim kinh điển, Flipped.
*Phim tên Việt là Một thuở tình thơ.
Đèn phòng khách được vặn tối đi, màn hình TV tỏa ra vầng sáng dịu êm. Thẩm Lục Dương ôm một bịch bim bim, nhìn màn hình, tâm tư bay bổng. Nhạc nền vui tươi đan xen cùng câu chuyện, tông màu ấm của phim làm dịu đi sự mờ tối trong phòng khách, từng đầu ngón tay Thẩm Lục Dương đều thả lỏng.
Sự thay đổi của hai nhân vật chính nhí trong phim dần dần trùng khớp một cách tinh tế với nhịp tim phập phồng lại mong chờ của cậu.
Thẩm Lục Dương sững sờ trong giây lát. Cậu hít hà hương rượu vang nhàn nhạt trong không khí, một góc xa lạ nơi đáy lòng được đánh thức, như mầm cỏ mới nhú, yếu ớt mà kiên cường vươn lên.
Cậu bỗng nhận ra, “thích” không hề có một ranh giới tiêu chuẩn nào để đo đếm. Nó hư vô mờ mịt, nhưng lại hiện diện ở khắp mọi nơi. Khi bạn còn đang đắn đo về sự tồn tại của nó, thì thật ra, nó đã sớm bén rễ nơi đáy lòng.
Giống như khi bạn mở mắt thấy nắng rải bên mép giường, ngẩng đầu thấy tuyết rơi trên mi mắt, quay người có cơn gió xuân lướt qua môi. Bạn không kìm được mà tận hưởng, theo đuổi, và vui sướng trong đó.
Ngay khi ông ngoại của nam chính nói ra câu thoại kinh điển: “”Con người… mỗi người một vẻ. Kẻ nhờ nhờ, kẻ hào hoa, bóng bẩy… Nhưng sẽ có lúc nào đó con tìm thấy được ai đó lấp lánh sáng và khi đó thì chẳng gì có thể sánh nổi”.
*Bản gốc câu này là 斯人若彩虹,遇上方知有, là một câu dịch thoát nổi tiếng của Trung Quốc cho câu “Some of us get dipped in flat… But every once in a while you find someone who’s iridescent…”, nên t bê câu đã được dịch sang tiếng Việt về lun nhé.
Thẩm Lục Dương quay đầu nhìn Tạ Nguy Hàm.
Gương mặt nghiêng với vẻ thờ ơ của anh bị đường ranh giới sáng tối từ vầng hào quang chia cắt. Ánh sáng lạnh chạy dọc theo đường viền hàm sắc nét, ẩn hiện giữa xương quai xanh và yết hầu. Khóe môi đỏ mọng dường như luôn mang một ý cười như có như không, nhưng khí chất lại vô cùng cấm dục, cảm giác bí ẩn bám riết không rời.
Càng cấm dục càng khêu gợi, mọi biểu hiện kiềm chế đều giống như một miếng mồi được chế tác tinh xảo, sàng lọc hết những con cá ngu dốt, chỉ chuyên tâm quyến rũ con cá mà nó ưng ý nhất.
Thẩm Lục Dương chớp chớp mắt, hình ảnh trong mắt dần đông lại thành gương mặt của đối phương. Kịch bản trong đầu bỗng dưng trống rỗng, một nỗi xúc động xộc lên não, khiến cậu vứt bỏ hết những lời vòng vo, buột miệng hỏi: “Thầy Tạ, anh thích kiểu người như thế nào?”
Dường như bị cảnh phim hấp dẫn, ánh mắt Tạ Nguy Hàm dừng lại hai giây, rồi mới rơi xuống người Thẩm Lục Dương. Anh cong khóe môi, ánh mắt dịu dàng quyến luyến dưới ánh đèn ấm, đáp lại bằng một câu hỏi ngược thú vị: “Đó là thứ bắt buộc phải có à?”
Thẩm Lục Dương sững sờ, cậu cúi đầu nghĩ ngợi, rồi nói: “Cũng không nhất định phải có kiểu người mình thích, mà chắc là kiểu kỳ vọng trong lòng ấy, anh muốn hẹn hò với kiểu người như thế nào… đại loại vậy.”
Tạ Nguy Hàm trầm ngâm giây lát, không khí lặng lẽ trôi theo điệu nhạc. Anh cười khẽ, bình thản thú nhận: “Dương Dương, tôi không hiểu thứ cảm xúc này.”
Tim Thẩm Lục Dương thắt lại rồi lập tức thả lỏng. Đây là một trong những kết quả cậu đã đoán trước, trong các cảm xúc cực đoan của Tạ Nguy Hàm không bao gồm “thích”.
Cậu nhanh chóng điều chỉnh lại, nhích lại gần Tạ Nguy Hàm. Khi chỉ còn thiếu một chút nữa là dính vào nhau, cậu mới giơ một ngón tay lên: “Giả sử, anh hiểu được cảm xúc này, anh…”
“Dương Dương,” Tạ Nguy Hàm cười đùa ngắt lời cậu, “Thế giới này không có ‘giả sử’.”
Thứ mất kiểm soát này không bao giờ nằm trong phạm vi cân nhắc của anh. Anh sẽ chỉ dựa vào phán đoán “đúng” hoặc “không đúng” của mình để đưa ra quyết định có lợi.
Thấy bộ dạng “thế này thì phải làm sao” của Thẩm Lục Dương, Tạ Nguy Hàm nghiêng đầu, bật cười.
Anh dịu dàng ấn lên mu bàn tay Thẩm Lục Dương, đúng lúc bổ sung: “Con người rất phức tạp, những cảm xúc phát sinh từ đó đều không ổn định. Trước khi lường trước được cái giá của nó, tôi không thích sở hữu những thứ mất kiểm soát này.”
“Nó rất dễ dàng rời bỏ.”
Thẩm Lục Dương chăm chú lắng nghe. Chủ đề bất giác bay từ “thích” sang một cuộc thảo luận phức tạp sâu xa hơn. Cậu nắm lấy một điểm, hỏi: “Vậy nếu sau khi có được mà không cần trả giá, ngược lại còn nhận được rất nhiều thì sao?”
“Lại quay về điểm xuất phát rồi,” Tạ Nguy Hàm cười nhạt, ôn hòa chỉ ra lỗi sai của cậu, “Không có ‘nếu’.”
Thẩm Lục Dương im lặng, cậu có hơi hoang mang.
Cậu chắc chắn là thích rồi, vì tim cậu bây giờ đập nhanh muốn nổ tung. Dù chưa có gì xảy ra, nhưng cậu rất căng thẳng.
Cậu chắc chắn là thích rồi.
Nhưng cậu ngốc quá, không có cách nào giải thích cho Tạ Nguy Hàm rốt cuộc “thích” là gì. Bởi vì chính cậu cũng không biết.
Tạ Nguy Hàm đưa mắt trở lại màn hình, nhìn khung cảnh có tông màu ôn hòa, sắc mắt anh sâu thẳm, sự kiềm chế theo thói quen bị đè nén. Anh dịu dàng ném ra một câu hỏi. “Dương Dương, cậu thấy ‘thích’ là loại cảm xúc như thế nào?”
Thẩm Lục Dương buột miệng: “Bất kể thế nào, đều hy vọng đối phương hạnh phúc, hy vọng được ở bên đối phương mãi mãi.”
Thứ tự rất quan trọng, đối phương nhất định phải hạnh phúc, ở bên nhau chỉ là phần kèm theo.
Tạ Nguy Hàm khẽ lắc ly rượu, chất lỏng màu đỏ sóng sánh, như một mớ suy nghĩ hỗn loạn bất định. Đáy mắt anh hiện lên vẻ tư lự, khí chất bình tĩnh kiềm chế được tự nguyện xé ra một khe hở.
Đứng trong đó, anh hỏi với vẻ đầy hứng thú: “Nó không phải là vĩnh hằng. Con người không thể ở bên một người khác vĩnh viễn, đúng không?”
Thẩm Lục Dương buột miệng: “Trên đời này không có thứ gì là vĩnh hằng, ngay cả chúng ta cũng chỉ sống được vài chục năm, cho nên ‘thích’ là không chắc chắn, cũng sẽ không phải là vĩnh hằng.”
Tạ Nguy Hàm khẽ nhấp một ngụm rượu vang, đáy mắt càng thêm sâu thẳm. Đây dường như không phải là câu trả lời anh muốn, nhưng Dương Dương của anh lại nói như vậy.
“Nhưng mà,” Thẩm Lục Dương nắm chặt tay, xích lại gần anh, một lần nữa ngẩng đầu. Sự nghiêm túc và cố chấp trong mắt khiến đáy mắt cậu ánh lên tia sáng, giọng nói kiên định, “Nhưng khi thích một người, làm gì có thời gian mà nghĩ nhiều như thế.”
Cậu nhún vai cười một cái, vẻ vô tâm vô phế: “Tôi phát hiện tôi thích anh rồi, từ giây phút đó, tôi tiêu đời rồi. Tôi chỉ biết là tôi thích anh, gì mà quá khứ, tương lai, vĩnh hằng hay không, đều là nói nhảm. Những gì đã qua và những điều không chắc chắn đều bay ra khỏi phạm vi cân nhắc của tôi, tôi bận thích anh còn không hết nữa là.”
“Từ khoảnh khắc đó, tầm mắt hạn hẹp của tôi chỉ chứa đựng được mỗi việc ‘tôi thích anh’, bất chấp hậu quả, bất chấp giá cả.”
Nói xong một tràng, hơi thở Thẩm Lục Dương hơi gấp gáp. Đây là vấn đề cậu chưa từng nghĩ tới, nhưng Tạ Nguy Hàm đã hỏi, cậu bèn đột ngột suy nghĩ, và phát hiện ra sự thật chính là như vậy.
Cậu thật sự thích, cậu thật sự muốn.
Bất ngờ ập đến, chẳng có lý do gì cả.
Sự hoang mang và luống cuống trước đó, chỉ là vì cậu chưa bao giờ nảy sinh loại suy nghĩ này.
Nhưng bây giờ khác rồi.
Cái h*m m**n được nắm chặt người trước mắt, mãi mãi không buông tay, còn mãnh liệt hơn cả h*m m**n được sống, đang thúc giục tim cậu đập.
Thình thịch, thình thịch, thình thịch——
Tạ Nguy Hàm không nói gì, chỉ rũ mi mắt, như đang suy tư.
Thẩm Lục Dương biết anh sẽ nghiêm túc suy nghĩ về lời cậu nói. Sự chắc chắn này chưa từng xuất hiện ở bất kỳ ai khác, chỉ có Tạ Nguy Hàm mang lại cho cậu sự tự tin đó. Cậu cảm thấy cậu là người đặc biệt, và đối phương cũng đặc biệt.
Cậu lại nhích sang bên trái một chút, ngón út dè dặt nhấc lên, rồi dịch chuyển một tấc, nhẹ bẫng, đặt lên ngón tay Tạ Nguy Hàm.
Ngay khoảnh khắc đối phương nhìn qua, Thẩm Lục Dương vội vàng dời tầm mắt về màn hình, căng thẳng đến mức động đậy ngón tay, nhưng không hề dịch ra: “Tôi thích cái cây sung dâu nhỏ này.”
*Bản gốc: 梧桐树 (wútóngshù) – cây ngô đồng, nhưng bối cảnh phim “Flipped” là cây Sycamore, thường được dịch là cây sung dâu/dâu tằm.
Khóe môi Tạ Nguy Hàm lặng lẽ cong lên, vòng cung nơi đuôi mắt ẩn giấu một cảm xúc chưa từng có.
Thẩm Lục Dương không nghe thấy câu hỏi hay sự khẳng định như trong tưởng tượng, cậu không nhịn được mà nghiêng đầu lén quan sát, lại bất ngờ đâm sầm vào một đôi mắt ngập ý cười.
Đó là đôi mắt hẹp dài xinh đẹp mà cậu thích nhất, con ngươi đặc sệt như mực tàu luôn nhìn cậu đầy dung túng. Cậu chưa từng cảm nhận được điều này ở bất kỳ ai khác. Mặc dù cảm xúc trong đôi mắt này luôn không trọn vẹn, nhưng đó đã là tất cả. Có người dùng toàn bộ cảm xúc để nhìn cậu, chăm chú, bình yên, và mê hoặc.
Tim Thẩm Lục Dương đập nhanh, cổ họng khô khốc vì căng thẳng: “Thầy Tạ, anh không có gì muốn hỏi à?”
Ví dụ như về tình yêu, về “thích”, những cảm xúc xa lạ này. Nếu Tạ Nguy Hàm hỏi, chứng tỏ những điều này có ích với anh. Nếu không hỏi, vậy thì…
Lòng Thẩm Lục Dương hoảng hốt, nhưng lại có một sự tự tin không biết từ đâu ra. Cảm xúc mâu thuẫn này níu cậu lại, không cho phép cậu chuyển chủ đề, vẫn nhìn thẳng vào đôi mắt ấy.
Bàn tay bị đè lên của Tạ Nguy Hàm vẫn không cử động. Hồi lâu sau, anh hỏi: “Cậu hy vọng tôi hỏi cậu điều gì?”
Yết hầu Thẩm Lục Dương trượt lên xuống, cậu nói ra điều mong đợi: “Ví dụ như… ‘thích’, ‘yêu’, gì đó. Anh không hiểu, tôi giải thích giúp anh.”
Hàng mi Tạ Nguy Hàm hơi rũ xuống, như đang dỗ cậu mà hỏi, lại như thật sự tò mò, anh khẽ hỏi: “Phải làm sao để phán đoán, là cậu đã thích người đó?”
Thẩm Lục Dương chớp chớp mắt. Vừa nãy cậu phán đoán thế nào nhỉ, cậu chỉ nhớ tim đập rất nhanh, rất căng thẳng, còn có mong đợi… Sau đó, đột nhiên thông suốt, không có quy trình tiêu chuẩn nào cả. Như một điều bất ngờ, trước khi nó đến, chẳng thể biết trước được gì.
Tạ Nguy Hàm dường như không vội vã muốn biết câu trả lời, chỉ dùng ánh mắt sâu thẳm, yên lặng nhìn cậu.
Thẩm Lục Dương nhìn lên màn hình, cố gắng suy nghĩ, cuối cùng đưa ra một đáp án rất mơ hồ: “Nhìn thấy người đó, tim sẽ đập nhanh hơn.”
“Tim đập nhanh hơn,” Tạ Nguy Hàm đặt ly rượu xuống, nhắm mắt cảm nhận vài giây, rồi quay đầu lại, vẻ mặt vẫn ôn hòa như mọi khi, “Trừ khi vận động mạnh về sinh lý, Dương Dương, nhịp tim của tôi vẫn luôn rất ổn định.”
Anh bâng quơ bổ sung: “Ít nhất hiện tại là như vậy”.
Thẩm Lục Dương cảm nhận trái tim mình sắp phá tung lồng ngực nhảy ra ngoài. Cậu hít một hơi thật sâu, nhấc tay trái lên, rồi khi hạ xuống, cậu nắm lấy tay phải Tạ Nguy Hàm, đan mười ngón thật chặt, như vô số lần trước đây.
Ngay lúc Tạ Nguy Hàm cúi mắt nhìn xuống, cậu chống người dậy, rướn tới, đột ngột hôn lên đôi môi đỏ mọng. Cùng lúc đó, bàn tay phải rảnh rỗi của cậu áp lên vị trí trái tim của Tạ Nguy Hàm, gần như dùng hết sức lực để cảm nhận.
Thình thịch, thình thịch, thình thịch…
Yên ả như thể giữa hai người không có chuyện gì xảy ra.
Giây tiếp theo.
Thình thịch thình thịch, thình thịch thình thịch…
Giây phút này, tất cả đều biến mất. Sự tồn tại của thời gian bị kéo dài vô hạn, chậm lại. TV dừng ở màn hình kết thúc phim, âm nhạc dịu dàng vang lên.
Don’t take this heaven from one, If you must cling to someone, Now and forever, Let it be me…