Thẩm Lục Dương cảm thấy chuyện muốn đi cùng nhau cũng không phải là khó mở lời đến thế, nhưng bây giờ cậu rất nóng. Đây không phải cái nóng muốn kề cận, mà là vì ngại ngùng.
Cậu không rõ lắm tại sao mình lại thế này, nhưng phản ứng của cơ thể thì không lừa được người. Cậu đã ngượng ngùng vì câu nói đó.
Tạ Nguy Hàm nhận được câu trả lời đúng như dự đoán, nhưng anh không hề tỏ ra bình thản như thể đã biết trước. Ngược lại, khóe môi anh cong lên, để lộ vẻ vui sướng rõ rệt: “Vậy thì cùng đi.”
Thẩm Lục Dương bất giác cười ngây ngô theo. Cậu quẳng sự ngại ngùng ra sau đầu, sán lại bên cạnh anh nói: “Tôi có cần chuẩn bị gì không? Vừa nãy mải nhìn phó chủ nhiệm Lý sửa tên, cái gì cũng chưa kịp hỏi.”
Tạ Nguy Hàm đẩy cửa văn phòng, mỉm cười, khẽ nói: “Tra trước những nơi muốn đi chơi đi.”
Mắt Thẩm Lục Dương sáng rỡ: “Đi nghỉ mát thật á?!”
Cung Uyển Quân ngẩng đầu lên từ đống bài tập: “Nghỉ mát gì?”
Thẩm Lục Dương choàng cả hai tay lên vai Tạ Nguy Hàm đi vào, khóe miệng như muốn bay lên tận trời. Cậu hệt như học sinh, cằm cạ cạ lên vai anh: “Không có gì, đang bàn chuyện kỳ nghỉ thôi.”
Tạ Nguy Hàm dung túng cho phép những hành vi thân mật này, còn giúp Thẩm Lục Dương kéo ghế khi cậu đi cùng anh tới bàn làm việc.
Thẩm Lục Dương vô tư ngồi xuống. Thật ra cũng chẳng có việc gì, ngồi rồi cũng chỉ dựa vào ghế nghịch điện thoại. Thỉnh thoảng ngẩng đầu, cậu có thể nhìn thấy Tạ Nguy Hàm đang chấm bài ở cự ly siêu gần. Người đàn ông nghiêm túc làm việc luôn khiến người khác không thể rời mắt.
Nhất là với người đang xem ở góc nhìn VIP, trong đầu cậu hiện lên cả mớ suy nghĩ lung tung, rồi lại bị cậu cố nén xuống đến khô cả họng.
Thẩm Lục Dương thả lỏng một lúc rồi vội vàng lấy sách bài tập của mình ra, vừa làm vừa thỉnh giáo Tạ Nguy Hàm. Thành tích Vật lý của lớp 21 có thể duy trì được, một nửa là nhờ Thẩm Lục Dương điên cuồng tự học thêm, nửa còn lại chính là nhờ “giáo viên phụ đạo” hoàn hảo Tạ Nguy Hàm.
Tiết thứ ba buổi chiều là tiết Vật lý, lúc tan học, Thẩm Lục Dương bị Chiêm Tĩnh Diệu gọi lại.
Cô bé cười rộ lên để lộ hàng răng trắng nhỏ: “Thầy Thẩm, kịch bản được duyệt rồi!”
Thẩm Lục Dương “Ồ” một tiếng, nhìn cô bé: “Chọn vai cũng xong rồi?”
Chiêm Tĩnh Diệu nhìn ra dãy sau, thần bí hạ thấp giọng: “Cầu xin thầy một việc.”
Thẩm Lục Dương nhướng mày, thuận theo tầm mắt của cô bé và thấy một bạn học nào đó đang gục mặt xuống bàn ngủ.
Cậu cũng thần bí hỏi lại: “Không phải như thầy nghĩ đấy chứ, bạn học Chiêm, em đang chơi với lửa đấy.”
Bạn học lớp trưởng đại diện môn Lý của cậu vẫn kiên định không đổi như mọi khi: “Không không không, qua quan sát tỉ mỉ của em, các cậu ấy phù hợp với thiết lập nhân vật của em nhất!”
Thẩm Lục Dương chống tay lên bàn, liếc nhìn về phía sau, cũng quan sát, nói nhỏ: “Ừm… Cho nên em muốn thầy đây mạo hiểm tính mạng đi nói giúp em? Chiêm Tĩnh Diệu, em có cảm thấy bây giờ em cũng có thể diễn vai con sói trong kịch bản chính luôn không.”
Không đợi Chiêm Tĩnh Diệu khiêm tốn, Thẩm Lục Dương lại nói: “Con sói con mắt trắng.”
*”Bạch nhãn lang” (白眼狼) – sói mắt trắng, là một từ lóng chỉ kẻ vô ơn bạc nghĩa. Ở đây thầy Thẩm đang chơi chữ, trêu học sinh
Chiêm Tĩnh Diệu: “…” Cái miệng này của thầy Thẩm thật sự khiến người ta không thể cãi lại.
Cô bé chắp tay vái lạy: “Thầy ơi, nể tình hai anh em mình hợp tác ăn ý, thầy giúp em một phen đi mà!”
Thẩm Lục Dương ngầm thừa nhận cái câu “hai anh em mình” kia, cũng nói lý lẽ với cô bé: “Em chọn ai không chọn, lại chọn bạn học Bành Tuấn đóng vai sói, em ấy không ăn tươi nuốt sống em cũng phải nể mặt thầy có cản đấy.”
Chiêm Tĩnh Diệu trưng ra vẻ mặt chính khí lẫm liệt vì nghệ thuật hiến thân, mờ mịt nói: “Sai rồi, em muốn cậu ấy đóng vai thỏ.”
Thẩm Lục Dương: “…”
Đỉnh vãi đỉnh vãi, lứa học sinh này ưu tú đến mức cậu phải đập bàn tán thưởng.
Thẩm Lục Dương nhịn không nổi, bật cười, hít một hơi: “Em bắt em ấy đóng thỏ, thế ai đóng sói? Em không sợ thỏ ăn thịt sói à?”
Chiêm Tĩnh Diệu ghé sát lại, nói nhỏ: “Em muốn để Lê Thân Vũ đóng vai sói. Oa, thầy không thấy cậu ấy trông vừa kiêu kỳ vừa lạnh lùng à? Đặc biệt hợp với kiểu nhân vật nham hiểm ngầm ấy.”
Hai từ này khiến Thẩm Lục Dương cảm thấy mình già rồi, cậu tóm tắt đơn giản: “Đẹp trai, nhưng khó gần.”
Chiêm Tĩnh Diệu gật đầu như gà mổ thóc: “Hơn nữa thiết lập nhân vật thỏ em cũng sửa rồi. Con thỏ vì bị thương nên bất đắc dĩ phải nằm bẹp trong ổ sói, bị sói dùng chiêu ‘nước ấm nấu thỏ’, ‘nước chảy nhỏ giọt’ mà hấp dẫn, từ từ mở lòng với sói, trở thành anh em tốt nhất!”
Thẩm Lục Dương im lặng.
Chiêm Tĩnh Diệu lại vái lạy lần nữa: “Em đã đến nói với họ một lần rồi, Bành Tuấn nói nếu còn nhắc lại chuyện này sẽ đấm em, em không dám đi nữa.”
“Em ấy không đấm em đâu,” Thẩm Lục Dương vẫn chắc chắn về điểm này, “Nhưng em ấy có thể sẽ đấm cái đám xét duyệt của hội học sinh ấy.”
Cậu nghĩ một lát, hỏi: “Việc diễn tập có gấp không?”
Chiêm Tĩnh Diệu liếc nhìn sổ ghi chép: “Hai ngày nữa ạ.”
Thẩm Lục Dương im lặng chốc lát, gật đầu: “Lần này Vật lý của em mà không qua 80 điểm thì thật có lỗi với thầy.”
Chiêm Tĩnh Diệu cười toe toét ngay tắp lự, giơ ngón cái với cậu: “Đảm bảo hoàn thành nhiệm vụ!”
Thẩm Lục Dương ghi nhớ chuyện này, vừa ngẫm nghĩ vừa quay về văn phòng. Vẫn không nhịn được cười. Bành Tuấn đóng vai thỏ, đúng là… cạn lời.
Tan học, tan làm, Thẩm Lục Dương lên xe của Tạ Nguy Hàm. Cậu kể chuyện con thỏ cho Tạ Nguy Hàm nghe, độ cong khóe môi của đối phương càng mở rộng: “Đây có lẽ sẽ trở thành ký ức khó quên nhất thời cấp ba của Bành Tuấn.”
Thẩm Lục Dương vì câu này mà cười nửa ngày trời, vừa cười vừa gửi cho Bành Tuấn một tin nhắn WeChat.
– Bạn học này, ngày mai thầy muốn ngồi xuống tâm sự mỏng với em.
Bạn học này có lẽ đang bận xông pha nhà ăn cướp cơm, không hề trả lời tin nhắn mà thầy Thẩm mong đợi.
Thẩm Lục Dương bắt đầu suy nghĩ làm sao để khuyên nhủ đối phương, làm thế nào để Bành Tuấn hứng thú đồng ý chứ không phải bị ép làm chuyện mình không muốn… Nghĩ rồi nghĩ, cậu ngủ thiếp đi.
Đây là di chứng của việc bị Alpha cấp S cắn sau gáy. Mặc dù chỉ bị tiêm vào một chút xíu pheromone, cậu cũng cần một thời gian để thích ứng.
…
“Dương Dương, dậy nào.”
Thẩm Lục Dương mơ mơ màng màng nghe thấy Tạ Nguy Hàm gọi mình, cậu cố gắng mở mắt ra. Lớp sương mờ trước mắt tan đi, gương mặt Tạ Nguy Hàm dưới ánh đèn vàng ấm áp, toát lên một vẻ đẹp không chân thực.
Thẩm Lục Dương dụi dụi mắt, vẫn hơi ngái ngủ: “Thầy Tạ, đến rồi à?”
“Đến siêu thị rồi,” bàn tay Tạ Nguy Hàm đặt bên má cậu khẽ v**t v*. Anh nhìn cậu nghiêng đầu cọ cọ như cún con, cười hỏi: “Ngủ tiếp? Hay đi mua đồ ăn?”
“Nhanh vậy,” Thẩm Lục Dương nắm lấy bàn tay kia, ngây ra vài giây, rồi mới lơ mơ phản ứng lại, “Không ngủ, đi mua đồ ăn.”
Nói rồi cậu định mở cửa xe, lại bị một lực kéo giật lại.
Giọng nói đè nén ý cười của Tạ Nguy Hàm truyền đến từ sau lưng: “Dương Dương, tôi phải xuống xe từ bên này.”
Lúc này Thẩm Lục Dương mới phát hiện mình vẫn đang nắm tay anh, vành tai nóng bừng, cậu vội vàng buông ra. Ngón tay trái bóp bóp, xúc cảm tinh tế vẫn còn lưu lại trên da. Cậu vô thức kiếm cớ cho mình: “Tôi mới dậy nên mơ màng quá.”
Tuy tỉnh rồi cũng không buông tay, nhưng tôi chính là mơ màng đó.
Tạ Nguy Hàm luôn sẵn lòng nuông chiều cậu trong những chuyện nhỏ nhặt này. Anh nghe vậy gật đầu, ân cần đề nghị: “Tối nay nghỉ ngơi cho tốt đi.”
Thẩm Lục Dương thở phào nhẹ nhõm, lại không nhịn được cong cong khóe môi. Sau khi xuống xe, cậu sóng vai cùng anh bước vào siêu thị lớn.
Bây giờ đang là giờ cao điểm, Thẩm Lục Dương sợ người ta chen lấn trúng Tạ Nguy Hàm, bèn chọn một lối đi ít người, vừa hay là khu vực bán hoa quả.
“Thầy Tạ,” Thẩm Lục Dương nghiêng đầu, “Anh có muốn mua gì không?”
Tạ Nguy Hàm cầm một quả táo đỏ lên, ánh mắt ý vị không rõ: “Táo.”
Thẩm Lục Dương nhìn ra xa, nắm nắm cánh tay anh, chỉ về khu rau củ đằng xa: “Tôi qua bên kia mua rau, anh có kiêng gì không?”
“Không có.”
“OK, vậy lát nữa tôi qua đây tìm anh, anh đợi tôi ở đây nhé!”
“Được.”
Thẩm Lục Dương qua dãy bên cạnh kéo một chiếc xe đẩy, thuần thục luồn lách qua đám đông, lựa chọn mấy món tủ của mình, toàn bộ đều mua loại tốt nhất. Đồ cho Tạ Nguy Hàm ăn, cậu không màng đến hai chữ giảm giá hay đắt đỏ.
Thẩm Lục Dương chọn lượng thức ăn đủ cho khoảng bốn người, mới rời khỏi khu đó, miệng lẩm bẩm. “Rau củ, hải sản, thịt… còn thiếu… đồ ăn vặt!”
Ăn cơm xong không thể hai người ngồi ngốc với nhau được, xem một bộ phim là tuyệt nhất.
Những bối cảnh cần thăm dò ý tứ này, không thích hợp đến rạp chiếu phim, có quá nhiều yếu tố ảnh hưởng. Vì vậy, nằm trên sô pha vừa uống rượu vừa ăn bim bim là hoàn hảo. Mặc dù khả năng cao là Tạ Nguy Hàm sẽ chỉ uống rượu, đồ ăn vặt rác rưởi như bim bim dường như chẳng liên quan gì đến anh.
Thẩm Lục Dương đẩy xe, chạy bước nhỏ quay về khu hoa quả.
Từ xa, cậu đã thấy Tạ Nguy Hàm đứng ở đó.
Quá nổi bật.
Phong thái tao nhã ung dung khiến anh dù chỉ đứng yên, cũng dễ dàng nổi bật giữa đám đông. Dáng người cao ráo thẳng tắp, như người mẫu đứng dưới ánh đèn lạnh, làn da trắng lạnh làm nổi bật ngũ quan lộng lẫy. Anh thoạt nhìn ôn nhuận như ngọc, thực chất lại xa cách lạnh lùng, khiến người ta muốn tìm hiểu sâu hơn.
Khí chất của kẻ bề trên bẩm sinh của Alpha cấp S, mặc dù đã được khí chất dịu dàng che giấu rất kỹ, vẫn có sức hấp dẫn chí mạng đối với Omega.
Thẩm Lục Dương mắt sắc, nhìn thấy một Omega ở chéo phía sau Tạ Nguy Hàm đang cầm điện thoại, xoay trái xoay phải, như đang tìm góc chụp chính diện.
Thẩm Lục Dương cậy chân dài, đẩy xe hàng vọt tới, thành công chắn trước mặt Tạ Nguy Hàm ngay lúc đối phương bấm chụp. Cậu còn giơ tay chữ V với ống kính, dùng khẩu hình miệng nói: “Cấm chụp lén.”
Omega nọ nhìn gương mặt đột nhiên xuất hiện trên màn hình, như có một vệt nắng bất ngờ chiếu vào. Ngũ quan thanh tú sáng sủa, cộng thêm đôi mắt cún cong cong, cười lên vô cùng thân thiện.
Gương mặt vốn đã đỏ của Omega lại càng đỏ hơn, dùng khẩu hình miệng nói “Xin lỗi”, rồi vội vàng chạy đi mất.
Thẩm Lục Dương không để tâm đến đoạn nhạc đệm nhỏ này, cậu một tay đẩy xe, sáp lại gần Tạ Nguy Hàm, giọng vẫn còn hơi th* d*c: “Thầy Tạ, cân xong chưa ạ?”
“Xong rồi,” Tạ Nguy Hàm bỏ táo vào xe đẩy, tự nhiên xoa xoa đỉnh đầu cậu, “Còn muốn gì nữa không?”
“Có,” Thẩm Lục Dương nén lại xúc động muốn cọ cọ vào lòng bàn tay anh, xoa xoa ngón tay nói, “Mua ít đồ ăn vặt đi.”
Tạ Nguy Hàm không hỏi mua đồ ăn vặt để làm gì, anh đi cùng cậu đến trước kệ đồ ăn vặt, đi từ đầu dãy. Nơi này không có thứ anh cần, nhưng anh vẫn đi vô cùng kiên nhẫn, ánh mắt lướt qua tất cả những món đồ được Thẩm Lục Dương nhìn lâu hơn bình thường, ung dung ghi nhớ.
Siêu thị đang phát một bài hát tiếng Anh mà Thẩm Lục Dương trước đây thường nghe. Cậu vừa ném bim bim vào xe đẩy, vừa vô thức ngâm nga theo.
“Push up to my body sink your teeth into my flesh, Get undressed, ta-taste the flesh…”
Cậu ngâm nga từ đầu kệ hàng này đến đầu kệ hàng bên kia, cũng không để ý thấy mấy lời ca “người lớn” này lộ liễu đến mức nào, dĩ nhiên cũng không thấy đôi ngươi ngày càng sâu thẳm đặc quánh của Tạ Nguy Hàm.
Lúc Thẩm Lục Dương cầm gói chân gà cay xé lên lần thứ ba, cậu bị Tạ Nguy Hàm nắm cổ tay: “Dương Dương, muốn đau bụng à?”
Ánh mắt và giọng điệu của đối phương đều rất thả lỏng, nhưng Thẩm Lục Dương không hiểu sao lại cảm nhận được một sự nghiêm khắc không thể lờ đi. Cậu tiu nghỉu đặt gói chân gà về chỗ cũ, nhưng vẫn chưa từ bỏ ý định, quay đầu lại cố gắng thuyết phục Tạ Nguy Hàm nhượng bộ: “Tôi đặc biệt thích ăn cay, loại cay cỡ này, trước đây tôi có thể ăn liên tục mười mấy cái.”
Tạ Nguy Hàm gật đầu, vẫn mỉm cười, kiên nhẫn hỏi: “Sau đó thì sao?”
Thẩm Lục Dương á khẩu, lúng túng gãi gãi đầu. Cậu vẫn không tài nào nói dối dưới ánh mắt này được. Ánh mắt cậu lại rơi xuống bao bì, đành chấp nhận số phận gục mặt lên xe đẩy, rầu rĩ nói: “Sau đó đau dạ dày lăn lộn cả đêm.”
Cậu tự châm chọc mình: “Tôi sống được đến giờ này có lẽ là nhờ ơn trên ban phước.”
Tạ Nguy Hàm đặt một tay lên tay cầm xe đẩy, ngón út kề sát ngón út của Thẩm Lục Dương, hãm chiếc xe đang tiến về phía trước.
Dưới ánh mắt mong chờ đến sáng rỡ của Thẩm Lục Dương, anh đưa ra một đề nghị thú vị: “Có thể mua. Nhưng khi nào ăn, tôi quyết định.”
Ngón út móc lấy, quấn quýt. Ở nơi biển người tấp nập, chỉ một chút da thịt chạm nhau mong manh cũng đủ khiến tim run rẩy. Anh khẽ gõ nhẹ lên ngón tay Thẩm Lục Dương, cười cưng chiều: “Chấp nhận được không?”
Ngón tay Thẩm Lục Dương co quắp lại vì khó nhịn, rồi lại vội vã duỗi thẳng về vị trí cũ, kề sát với tay Tạ Nguy Hàm.
Cậu vội vàng quay đầu đi để che giấu, chộp lấy gói chân gà ném vào xe, nói lí nhí: “Chấp nhận được, tối nay tôi ăn một cái…”
Tiếp theo đó, mỗi lần gặp đồ cay, trước khi lấy, Thẩm Lục Dương đều vô thức nhìn Tạ Nguy Hàm. Cậu chỉ lấy sau khi đối phương gật đầu, hoặc sau khi đối phương đưa ra yêu cầu, cậu mặc cả vài câu, rồi vẫn được lấy.
Thẩm Lục Dương vốn quen một mình, đây là lần đầu tiên cậu nếm trải cảm giác được quan tâm, quản lý, uốn nắn thói quen xấu trong từng chi tiết nhỏ của cuộc sống.
Cảm giác này không tệ, ngược lại còn nảy sinh một tham vọng, muốn thăm dò rõ ràng từng giới hạn cuối cùng của đối phương.
________
Lời tác giả: Bài hát Dương Dương ngâm nga là 《Flesh》, ca sĩ Simon Curtis —— mọi người có thể đi xem lời dịch, nó là mẹ của ‘đỉnh’, đỉnh của chóp luôn (ôm mặt chạy)