“Muốn.”
Thẩm Lục Dương nghe thấy giọng nói không chút do dự nào của mình, như một con rối bị mê hoặc, đáy mắt rực lên màu đỏ tươi. Đầu răng vội vã xé rách làn da trắng nõn sạch sẽ, để lại vết máu đỏ sẫm.
Có thể nếm được mùi máu tanh tuyệt vời. Pheromone của đối phương như thuốc độc, mà càng giống thuốc giải, bùng nổ nơi đầu lưỡi, cậu tham lam m*t lấy. Hơi thở lành lạnh vương vãi trên cổ, mặc cho bản thân sa ngã vào ảo cảnh tươi đẹp.
Cổ họng khô khát cuối cùng cũng được tưới mát, Thẩm Lục Dương hơi ngẩng đầu. Bốn mắt nhìn nhau. Cậu nhìn thấy hình ảnh phản chiếu của mình trong đôi ngươi thâm trầm tối tăm đó, vẻ mặt mơ màng, trên môi còn vương vết máu chưa khô. Con ngươi dần dần giãn ra, hình ảnh phản chiếu bên trong thay đổi, trên môi bỗng nóng lên, bị ngậm lấy, m*t mát.
Một nụ hôn mang theo mùi máu, cắn xé môi và đầu lưỡi. Cảm giác đau nhói khiến cậu khẽ cau mày, nhưng lại không nhịn được mà hùa theo, khao khát sự đụng chạm mập mờ ẩn giấu sâu nhất.
Tiếng nước ướt át chuyển đến bên má, d** tai, rồi cắn xuống với một lực không hề nhẹ. Hơi thở của Thẩm Lục Dương bỗng chốc trở nên gấp gáp, cổ họng vừa được tưới mát lại trở nên khô khốc.
Hai tay cậu mất kiểm soát muốn tóm lấy thứ gì đó, cuối cùng bị một bàn tay thon dài, xương xẩu đan mười ngón siết chặt. Cùng lúc đó, bên cổ bị cắn một cái không nặng không nhẹ, cậu rên hừ một tiếng, nghiêng đầu cũng dùng sức nắm chặt tay đối phương.
Cậu sắp bị những nụ hôn khi thì tàn nhẫn, lúc lại dịu dàng rơi trên da thịt hành hạ đến phát điên rồi. Như một tín đồ bị thần linh vứt bỏ, cậu kiên tin rằng đối phương nhất định sẽ trở lại dáng vẻ dịu dàng, tự mổ xẻ chính mình, tr*n tr** mà hiến tế.
Thần trí bồi hồi bên bờ vực mong manh. Cậu cảm nhận được xúc cảm trơn ướt trên tai, giọng nói khàn khàn gợi cảm lạnh lẽo trơn trượt chui vào tai: “Muốn rồi, thì không thể quay đầu nữa, Dương Dương.”
Cậu muốn nói không quay đầu, nhưng bàn tay đang siết chặt cậu bỗng buông ra, rồi luồn vào, dùng sự dịu dàng mà cậu khao khát từ lâu để v**t v* nỗi bất an và bồn chồn của cậu. Giọng điệu cũng trở nên thân mật ôn hòa: “Tôi sẽ cho em thứ em muốn, bé yêu, ôm tôi.”
Hai từ “bé yêu” xâm chiếm tai Thẩm Lục Dương. Yết hầu cậu trượt lên xuống dữ dội, môi hé mở, thở ra hơi thở nóng rực mất kiểm soát. Cùng với cảm xúc ập đến như vũ bão, đầu ngón tay cậu cuộn lại, cậu cúi đầu vùi vào vai anh, không một chút do dự mà ôm chầm lấy anh.
Những âm thanh duy nhất còn sót lại trong cổ họng hóa thành tiếng nức nở không thành điệu, biến dạng theo từng cơn run rẩy của cơ thể. Không khí hòa lẫn pheromone tựa như rượu vang đỏ đang tuôn chảy, khi lướt trên da thịt, nó hệt như vật thể hữu hình, thấm đẫm d*c v*ng ướt át và sự giãy giụa khó bề kìm nén.
Văn phòng nhỏ bé ngăn cách thành một thế giới khác của chìm đắm và chiếm hữu. Cách một lớp ván cửa, bên ngoài là tiếng bước chân thỉnh thoảng vang lên, bên trong, là đại dương của rượu nồng và d*c v*ng.
Hơi thở nặng nhọc dần dần bình ổn. Cơ thể rã rời mềm oặt như tờ khăn giấy ướt nhàu nhĩ, được dịu dàng vuốt phẳng, rồi lại nhận được một nụ hôn an ủi, dây thần kinh tê dại vì run rẩy chậm rãi hồi thần.
Thẩm Lục Dương tựa vào lòng Tạ Nguy Hàm, hé miệng th* d*c từng hơi nhỏ. Vẻ đỏ nhàn nhạt trong mắt hoàn toàn biến mất, chỉ còn lại cơn đau nhói khe khẽ sau gáy và mùi máu tanh không rõ rệt giữa răng môi, nhắc nhở cậu rằng tất cả đều là thật.
Tạ Nguy Hàm… gọi cậu là “bé yêu”.
Thẩm Lục Dương ngây ngốc sờ mặt mình, càng nóng hơn.
Một bàn tay trắng nhợt phủ lên tay cậu. Giọng nói hơi khàn khàn chứng tỏ không một ai có thể toàn thây rút lui khỏi cuộc hoan lạc vừa rồi. Tạ Nguy Hàm dùng ngón cái ấn ấn lên môi cậu: “Tỉnh rồi?”
Thẩm Lục Dương chớp chớp mắt, hoàn hồn: “Ồ…”
Tạ Nguy Hàm vừa gọi cậu là “bé yêu”.
“Bé yêu”!
Nếu không phải thời gian địa điểm không tiện, cậu đã lập tức gửi tin nhắn cho Phương Dịch và Khương Noãn Vũ.
– Có người gọi cậu là “bé yêu”, nghĩa là sao?
– Cậu có bao giờ gọi người khác là “bé yêu” vì lịch sự không?
– Anh em của cậu có gọi cậu là “bé yêu” không?
“Thầy Tạ,” Thẩm Lục Dương chống ghế, “bật” một cái đứng dậy, ánh mắt lảng đi, “Cái đó, cái đó… Anh, còn đau không?”
Tạ Nguy Hàm ung dung chỉnh lại vạt áo, rồi cũng đứng lên: “Hết đau rồi, đừng lo lắng.”
Ánh mắt Thẩm Lục Dương rơi trên mặt anh, cảm nhận được ý cười ôn nhuận trong mắt. Cậu gãi gãi tai, vòng vèo mười tám khúc cua đường núi, nói: “Tối nay tôi đi mua đồ ăn nhé, tôi nấu cho anh một bữa. Anh còn chưa ăn bao giờ đâu, tay nghề của tôi cũng ổn lắm.”
Tạ Nguy Hàm tỏ vẻ rất hứng thú, hơi nhướng mày, vui vẻ đồng ý: “Được, có muốn tôi đi cùng cậu không.”
Thẩm Lục Dương sao có thể bỏ qua cơ hội ở riêng tốt như vậy, gật đầu: “Tôi không lái xe tới, phải đi nhờ xe anh. Lần trước tôi thấy gần nhà anh có một cái siêu thị lớn, đến đó đi.”
Lúc quay về, trong đầu Thẩm Lục Dương vẫn toàn là “bé yêu”. Hành vi cắn người mất kiểm soát vừa rồi của cậu cũng đã có một lời giải thích khác — Tạ Nguy Hàm gọi cậu là “bé yêu”!
Thẩm Lục Dương khẽ ôm tim. Cậu có lẽ, thật sự thích anh rồi, nếu không thì không thể nào nghe xong liền chẳng màng đến thứ gì, điên cuồng lao tới như vậy.
Không sao cả.
Cậu hít sâu.
Tối nay sẽ có câu trả lời.
Về đến văn phòng, cảm giác trì độn như say rượu trên người Thẩm Lục Dương không những không thuyên giảm, mà còn có xu hướng ngày càng nghiêm trọng. Cậu lôi gối ôm ra, định ngủ một lát.
Vừa nằm sấp xuống, trên người đã được đắp một chiếc áo khoác phảng phất hương rượu vang. Giọng nói của Tạ Nguy Hàm vang lên bên tai: “Sẽ hơi khó chịu một chút, thuốc của Phương Dịch còn không?”
“Có,” Thẩm Lục Dương quên béng mất vụ này, cậu ngồi dậy, lục trong cặp ra một chai rồi xịt xịt, cười với Tạ Nguy Hàm, “Lần trước tôi tìm anh ta mua cả đống, ảnh suýt nổi cáu với tôi. Tôi cũng không biết thuốc này là do anh ta… làm ra, nếu không đã chẳng mua như bán buôn.”
Tạ Nguy Hàm một tay chống lên mặt bàn, cúi xuống nhìn cậu, tay kia xoa xoa đỉnh đầu cậu, cong môi: “Bọn tôi là quan hệ thuê mướn, cậu không cần có gánh nặng tâm lý.”
Thẩm Lục Dương cất thuốc đi, thở dài: “Bác sĩ Phương tốt thật, tôi không muốn anh ta đau như vậy.”
Cậu sẽ nảy sinh một mức độ muốn bảo vệ nhất định với những người hợp mắt — nhẹ hơn rất nhiều so với Tạ Nguy Hàm, đây là thói quen của cậu, một hành vi vô thức.
Sắc mắt Tạ Nguy Hàm hơi trầm xuống, độ cong khóe môi không đổi. Anh cúi xuống bên tai cậu, nói nhỏ: “Dương Dương, tôi không thích câu này.”
Thẩm Lục Dương khựng lại, ngẩng đầu nắm lấy cổ tay anh, trưng ra vẻ mặt “anh không được ăn vạ”, cậu càng nói nhỏ hơn: “Vậy tôi không nói nữa, anh không được làm chuyện xấu.”
Ngón tay Tạ Nguy Hàm khẽ gảy lọn tóc mai bên tai cậu, cười khẽ: “Cậu muốn canh chừng tôi à?”
Thẩm Lục Dương nghiêm túc gật đầu: “Đúng vậy, với cả anh phải nghe tôi, vì lần trước anh hứa với tôi rồi, bây giờ tôi là ‘sợi tơ hồng’ của anh.”
* “Sợi tơ hồng” (红线) ở đây là một cách nói chơi chữ của Thẩm Lục Dương. Nguyên văn là “đường ranh giới đỏ” (red line – giới hạn không được vượt qua), ý chỉ cậu là người kiểm soát Tạ Nguy Hàm, nhưng cậu lại dùng từ “sợi tơ hồng” (chỉ duyên phận) để nói.
Tạ Nguy Hàm dường như bị tình huống trước mắt làm khó. Anh chống cằm, ra điều suy tư. Lát sau, anh bỗng bật cười. Vòng cung nơi đuôi mắt khi cười khiến anh trông như đang dỗ dành Thẩm Lục Dương, anh khẽ nói: “Tôi sẽ ngoan ngoãn nghe lời, ‘sợi tơ hồng’ yêu dấu của tôi.”
Thẩm Lục Dương nghe thấy nhịp tim của mình từ “thình thịch, thình thịch”, lại biến thành “thình thịch thình thịch thình thịch”…
Đây là… rung động?
Nếu đúng là vậy, thì cậu rung động, cũng nhiều lần quá rồi.
Không lẽ là bệnh tim?
Thẩm Lục Dương thiếp đi trong nỗi băn khoăn rốt cuộc là rung động hay là bệnh tim. Việc một Alpha hấp thụ pheromone cấp S qua tuyến thể sau gáy vốn dĩ là một chuyện rất đau đớn.
Nhưng Thẩm Lục Dương chỉ bị cắn rách một chút da, tiêm vào một lượng pheromone ít ỏi còn chưa tính là thăm dò, chỉ cần nghỉ ngơi một lát là có thể tiêu hóa được.
Mục đích của đối phương không phải là tái tạo lại nhân cách mang tính hủy diệt, mà chỉ dịu dàng đánh lên chút dấu hiệu của riêng mình, một sự chiếm hữu không lời. Khống chế cực kỳ tốt, không có chút đau đớn nào, để lại chỉ có kh*** c*m khiến linh hồn run rẩy.
Thẩm Lục Dương bị một trận thảo luận đánh thức. Cậu không biết mình đã ngủ bao lâu, lúc ngẩng đầu lên thì nghe thấy Cung Uyển Quân đang ngồi cạnh Khương Noãn Vũ cùng cắn hạt dưa, than phiền: “Lại phải đi công tác, tôi thật sự không hiểu lãnh đạo nghĩ trong đầu gì nữa, rõ ràng là thấy thầy Thời hiền lành không biết từ chối mà!”
Khương Noãn Vũ thấy Thẩm Lục Dương “rồng ngẩng đầu”, bèn vốc một nắm hạt dưa đổ lên tờ giấy nháp, đẩy qua: “Thầy Tạ của cậu sắp đi công tác với thầy Thời rồi đó.”
*Một cách nói đùa chỉ việc tỉnh ngủ, ngóc đầu dậy.
Thẩm Lục Dương đang vui vẻ cắn hạt dưa: “Hả???”
Cậu tỉnh táo ngay lập tức: “Công tác gì? Thầy Tạ phải đi công tác? Sao tôi không biết?”
Cung Uyển Quân chỉ nghĩ là hai người quan hệ tốt, còn khuyên cậu: “Cấp trên thông báo lúc cậu đang ngủ đấy, thứ Hai tuần sau đi, ở thành phố bên cạnh ba ngày. Chắc là thầy Tạ thấy cậu ngủ nên tạm thời chưa nói cho cậu thôi.”
Hạt dưa trong tay Thẩm Lục Dương bỗng hết thơm: “Việc này chọn người thế nào vậy?”
Vị lãnh đạo nào lại có thiên phú hủy diệt thế giới thế, cố tình chọn Thời Phàm và Tạ Nguy Hàm đi cùng nhau!
Hệ thống tuy vẫn đang sửa chữa, nhưng bug dung hợp tuyến thế giới vẫn chưa giải quết, hai người nếu ở cùng một không gian vượt quá thời gian quy định, chắc chắn sẽ xảy ra chuyện.
Hơn nữa —
Tâm trạng của Thẩm Lục Dương bây giờ cũng khác lúc trước. Cậu thật sự sợ Tạ Nguy Hàm vì ảnh hưởng của tuyến thế giới mà nảy sinh tình cảm với Thời Phàm. Đời này cậu chưa từng cố chấp với thứ gì đặc biệt, nên khi phát hiện ra một thứ, cậu lại đặc biệt sợ mất đi.
Tông Úy Tình đang lấy nước nóng, nghe cậu hỏi, bèn giải thích: “Trường học mỗi năm đều cử giáo viên đi công tác ở trường khác, gọi là đi học tập, giảng thử mấy tiết, dự giờ mấy tiết, học hỏi xem người ta dạy học thế nào, về rồi viết báo cáo.”
Mắt Thẩm Lục Dương sáng lên: “Vậy có phải là ai đi cũng được không?”
Cung Uyển Quân xua xua tay: “Chẳng ai muốn đi cả, hai giáo viên, công tác ba ngày, bao gồm tất cả chi phí, ba trăm! Cho ba trăm tệ đuổi ăn mày! Mà số tiết nghỉ dạy còn phải dạy bù, chuyện ở trường cũng không thể chậm trễ. Trừ phi là đi với tâm thế du lịch, nếu không thì mỗi năm chỉ có suất của thầy Tạ là cố định thôi.”
Thẩm Lục Dương không hiểu: “Tại sao lại để thầy Tạ đi.”
Đây không phải là bắt nạt người ta à.
Khương Noãn Vũ nhàn nhạt liếc cậu một cái: “Bởi vì Tạ Nguy Hàm chính là đi du lịch, anh ta cũng không cần viết báo cáo, cũng không thiếu tiền.”
Thẩm Lục Dương: “…”
Cung Uyển Quân bổ sung: “Còn một lý do nữa, thành tích dạy học của thầy Tạ quá xuất sắc, thường thì trường bên kia sẽ chỉ đích danh mời thầy Tạ.”
Thẩm Lục Dương: “Vậy à.”
Cái này nghe còn giống lý do chính đáng.
Cậu cũng không thiếu tiền, còn về báo cáo, cậu cắn răng cũng có thể viết được.
Công tác, du lịch.
Hai người.
Hẹn hò.
Thẩm Lục Dương thông suốt rồi, cậu quay đầu hỏi: “Thầy Thời không muốn đi à?”
Tông Úy Tình uống một ngụm nước nóng: “Lúc nãy cậu ấy còn nói với tôi, dạo này chuyện ở trường và ở nhà đều hơi nhiều, nhưng cậu ấy mà từ chối thì giáo viên khác sẽ bị ép đi thay, cậu ấy cũng không nỡ từ chối.”
Không hổ là nhân vật chính thụ, tính cách tốt thật.
Thẩm Lục Dương hăng hái đứng lên: “Tôi đi nói với thầy ấy một tiếng, tôi đi cho.”
Cung Uyển Quân “Oa” một tiếng, giơ ngón cái với cậu: “Thầy Thẩm phóng khoáng!”
Thẩm Lục Dương vừa định ra vẻ, Khương Noãn Vũ đã “Xì” một tiếng, nhàn nhạt bình luận: “Đúng là ‘phóng khoáng’ thật.”
Thẩm Lục Dương: “…”
Xem ra cậu vẫn nên khiêm tốn một chút thì tốt hơn.
Tiết này là tiết Toán, Tạ Nguy Hàm không có ở văn phòng. Thẩm Lục Dương đợi ở cửa văn phòng một lát, liền đợi được Thời Phàm vừa quay về.
“Thầy Thời!” Cậu vẫy tay chào.
Thời Phàm thấy cậu thì sững sờ, sau đó phản ứng lại, cười hỏi: “Muốn đổi suất với tôi à?”
Thẩm Lục Dương gật đầu như gà mổ thóc: “Thầy Thời có tiện không?”
Cậu vẫn đang duy trì hình tượng “thầm mến Tạ Nguy Hàm” trước mặt Thời Phàm, đưa ra yêu cầu này không hề đột ngột chút nào. Cái lý do lúc đó chỉ thuận miệng bịa ra, không ngờ bây giờ cậu lại thật sự rối rắm vì chuyện này.
Thời Phàm không do dự, đồng ý luôn. Thẩm Lục Dương lại đi tìm lãnh đạo phụ trách chuyện này, tận mắt thấy người ta sửa tên trên văn kiện thành tên mình rồi mới yên tâm rời đi.
Lúc quay về, vừa vặn đụng phải Tạ Nguy Hàm tan học ra khỏi lớp.
Thẩm Lục Dương nghĩ cũng không nghĩ, nhiệt tình như lửa gọi: “Thầy Tạ!”
Tạ Nguy Hàm đứng lại, đợi cậu chạy đến bên cạnh mới cười nói: “Đi đổi suất rồi à?”
Thẩm Lục Dương đứng khựng lại, khó tin nhìn anh: “Sao anh biết?”
Ý cười trong mắt Tạ Nguy Hàm càng đậm, nhưng không giải thích cho cậu.
Thẩm Lục Dương gãi gãi tóc sau gáy, ánh mắt lảng đi, bịa một lý do: “Tôi thấy thầy Thời không muốn đi lắm, tôi cũng không có việc gì…”
Tạ Nguy Hàm như cười như không nhìn cậu, ánh mắt sâu thẳm dịu dàng, như đang xuyên qua biểu cảm hiện tại để quan sát suy nghĩ thật sự trong nội tâm cậu, lại như chỉ đơn thuần đang nhìn cậu.
Anh mở miệng: “Dương Dương.”
Thẩm Lục Dương vô thức ngậm cái miệng đang bịa chuyện như tép nhảy: “…Ừm?”
Tạ Nguy Hàm giơ tay, động tác tự nhiên giúp cậu chỉnh lại cái mũ hơi rối vì ngủ, đầu ngón tay như vô tình lướt qua gáy, giọng điệu nhàn nhạt: “Lúc cậu nói dối, sẽ vô thức nắm chặt ngón tay.”
Đồng tử Thẩm Lục Dương giãn ra, lại vì xúc cảm yếu ớt trên tuyến thể mà l**m l**m môi, tim đập nhanh hơn, mọi lời bao biện đều không thể che giấu. Cuối cùng, cậu chịu thua dưới sự tra hỏi dịu dàng, đè lên cái cổ đỏ bừng, nói.
“Tôi muốn đi cùng anh.”