“Pheromone?”
“Ừm… còn muốn, hôn một chút.”
Tạ Nguy Hàm kín đáo rút tay về. Khi Thẩm Lục Dương vồ bừa tới, anh nắm lấy cổ tay cậu, cười khẽ dỗ dành: “Vậy ra ngoài nhé?”
Thẩm Lục Dương dụi vào vai anh gật đầu, rầu rĩ đáp: “Ừm.”
Tạ Nguy Hàm ngước mắt, ý cười bên môi dần sâu hơn. Bàn tay đang nắm cổ tay cậu hơi nới lỏng, lập tức bị đối phương siết ngược lại một cách vội vã. Anh mặc cho Thẩm Lục Dương nắm loạn xạ, ngay khoảnh khắc cửa văn phòng bị đẩy ra, anh liền đỡ vai cậu đứng dậy.
Cung Uyển Quân vừa bước vào liền chào hỏi Khương Noãn Vũ đang trưng vẻ mặt cạn lời, sau đó nhìn thấy hai người bên này, cô giật nảy mình.
“Thầy Thẩm sao thế? Không khỏe à?”
Hồn phách bay mất của Thẩm Lục Dương tạm thời quay về một lát. Cậu nghe vậy ngẩng đầu, vẫn nắm chặt tay Tạ Nguy Hàm, treo mình trên người anh, bịa ra một lời nói dối lung tung: “Đi vệ sinh.”
Cung Uyển Quân chớp chớp mắt: “…À.”
Không thể hiểu nổi đám Alpha này, đi vệ sinh cũng phải có người đi cùng…
Cô có hơi không yên tâm: “Nếu không khỏe thì đến phòng y tế đi, lúc tôi đỗ xe thấy cửa bên đó mở, bác sĩ Phương chắc là đến rồi đấy, hai người…”
“Cô Cung,” Khương Noãn Vũ cúi đầu viết gì đó, mặt không cảm xúc ngắt lời cô, “Báo cáo hôm qua viết chưa?”
Cung Uyển Quân như học sinh sáng sớm thức dậy phát hiện quên làm bài tập, kêu lên một tiếng rồi đi về phía bàn làm việc: “A! Tôi quên mất! Ôi phiền chết đi được, một đống báo cáo vô dụng, Khương Khương, cô viết chưa?”
“Chưa,” Khương Noãn Vũ liếc nhìn người đang rúc vào lòng Tạ Nguy Hàm, nhất thời cạn lời gấp bội, “Không định viết nữa.”
Cửa văn phòng lại mở ra rồi đóng lại.
Thẩm Lục Dương còn vội hơn cả Tạ Nguy Hàm, cậu kéo anh sải bước đi. Mặc dù cậu cũng chẳng biết là đi đâu, nhưng cậu sắp nóng phát điên rồi, cậu muốn… uống rượu.
Khi đi ngang qua hành lang tầng ba, Tạ Nguy Hàm đột nhiên kéo cậu lại, ngay sau đó đẩy cửa một văn phòng, đẩy vai cậu đi vào, đóng cửa, khóa trái, một mạch dứt khoát.
Thẩm Lục Dương còn chưa kịp nhìn kỹ trong phòng trông thế nào, đã ôm vai anh hôn tới tấp.
Đôi môi khô khốc vì nóng hỗn loạn cọ xát trên cánh môi đỏ mọng hơi lành lạnh, hơi thở vừa gấp gáp vừa nóng rực. Cậu vội đến nhíu mày kiễng chân nhưng vẫn rất giữ chừng mực không vươn lưỡi, có điều cọ xát đơn thuần lại chẳng thể xoa dịu chút nào.
Thẩm Lục Dương hôn một lúc, phát hiện không có tác dụng, cũng không nỡ rời đi, như trúng cổ mà vùi mặt vào hõm cổ Tạ Nguy Hàm. Chóp mũi và môi cọ loạn xạ, để lại dấu vết ngưa ngứa trên làn da.
Cái ôm chặt khiến lồng ngực phập phồng dữ dội truyền thẳng qua lớp áo mỏng đến một trái tim khác đang đập đầy bình tĩnh. Không biết có phải ảo giác không, tần suất tim đập đang chậm rãi đồng bộ với nhau, bằng một tốc độ gần như không thể nhận ra.
“Thầy Tạ,” Thẩm Lục Dương sụt sịt mũi, “Anh không nóng à? Tôi nóng quá.”
Cậu vừa nói vừa được đằng chân lân đằng đầu, dùng đầu răng cạ vào xương quai xanh của Tạ Nguy Hàm, để lại từng vệt lõm nhỏ màu đỏ nhạt, đầu lưỡi vô thức lưu lại chút dấu vết ươn ướt.
Tạ Nguy Hàm cúi đầu, từng nụ hôn ướt át, dịu dàng mà day dứt rơi xuống bên má, tai, rồi cằm của Thẩm Lục Dương. Cuối cùng, nụ hôn dừng lại trên vành tai ửng hồng, khẽ m*t, để lại một vết bầm đỏ không rõ rệt.
Giọng nói từ tính đầy quyến rũ: “Nóng lắm à?”
Thẩm Lục Dương bị hôn đến mức bất giác dán sát vào người anh, bả vai run lên từng đợt. Trông như đang trốn tránh, mà lại càng giống đang nỗ lực dâng mình đến miệng đối phương, mặc cho đối phương bẻ ra nhai nát.
Giọng nói khàn khàn xen lẫn tiếng th* d*c khe khẽ, yết hầu trượt lên xuống, một bên má cọ cọ vào chiếc cổ trắng lạnh: “Đừng, hôn kiểu này.”
Dứt lời, vành tai liền bị hôn lấy, cảm giác ướt át mềm mại lướt qua. Toàn thân Thẩm Lục Dương run rẩy, cảm giác tê dại lan lên sau gáy. Cơ thể như bị một con rắn toàn thân lạnh toát, vảy rắn rõ mồn một, quấn lấy mềm mại mà siết chặt, lưỡi rắn men theo thớ thịt, l**m qua từng tấc da nóng bỏng.
Mùi nước hoa vừa nãy còn nhàn nhạt như có như không, bỗng dưng như được k*ch th*ch, hương thơm nồng nàn bùng nổ. Hít vào giống như rượu mạnh, nổ tung trong cơ thể, xoa dịu đi phần nào cơn khô nóng khát khao.
Nhưng rốt cuộc vẫn là uống rượu độc giải khát.
Lý trí của Thẩm Lục Dương bị treo trên một sợi tơ, nụ hôn này chính là lưỡi dao sắc bén cắt đứt sợi tơ đó. Cậu run bắn lên, ôm lấy đối phương, ngẩng đầu, bất chấp tất cả mà hôn lên.
Ý cười trên mặt Tạ Nguy Hàm lan rộng, vẻ u ám tận đáy mắt thâm trầm được giải phóng triệt để. Anh thong dong ngẩng đầu lên, nụ hôn mà Thẩm Lục Dương cố gắng hồi lâu thất vọng đáp xuống cằm, hôn vào khoảng không.
Chú chó ngốc vội vã nhất thời không phát hiện ra, còn vươn lưỡi l**m l**m, mãi mới nhận ra có gì đó không đúng. Cậu ngẩng đầu muốn chạm vào môi, lại bị một bàn tay thon dài xinh đẹp chặn cái miệng nóng rẫy lại.
Cậu l**m đôi môi khô khốc, ánh mắt mơ màng, sốt ruột đến mức bắt đầu ra điều kiện: “Thầy Tạ, tôi từng giúp anh rồi.”
Ý tứ ngoài lời, anh cũng phải giúp tôi.
Tạ Nguy Hàm thong thả thu tay về, cúi đầu dùng chóp mũi cọ cọ vào cậu, sau đó cực kỳ bình tĩnh và kiềm chế mà tách ra. Ánh mắt vẫn dịu dàng cưng chiều như mọi khi, giọng nói đè thấp nhuốm vẻ dụ dỗ, anh cười hỏi: “Dương Dương, tại sao lại muốn?”
Thẩm Lục Dương không ngờ hôn môi mà cũng phải trả lời câu hỏi. Cậu chớp mắt lia lịa, cố gắng moi móc chút IQ từ trong mớ suy nghĩ hỗn độn, nghiền ngẫm vấn đề của Tạ Nguy Hàm.
“Bởi vì… anh là Tạ Nguy Hàm, tôi muốn hôn anh. Tôi từng giúp anh rồi, thầy Tạ, anh cũng phải…”
Nói một hồi lại vòng về chủ đề “Tạ Nguy Hàm phải cho cậu hôn”.
Có thể nói là rất vội rồi.
Tạ Nguy Hàm kiên nhẫn huấn luyện chú chó lớn đang muốn quấn lấy mình ngay lập tức. Anh xoa tai cậu, nhìn cậu ngoan ngoãn nghiêng đầu cọ vào lòng bàn tay mình, mi mắt hơi cụp xuống che đi sự điên cuồng càn quấy, dịu dàng hỏi: “Chỉ muốn làm với tôi?”
Thẩm Lục Dương không do dự một giây: “Chỉ muốn với anh.”
Cuối cùng, dưới sự xúc tác của nước hoa, lời thật lòng nào cũng có thể nói ra. Cậu nói thêm với ánh mắt mơ màng: “Muốn hôn, muốn sờ sờ, thầy Tạ, cho sờ sờ được không?”
Nói rồi, tay đã không ngoan ngoãn mà đặt lên xương quai xanh, cẩn thận ấn ấn. Nhưng đôi mắt vẫn khao khát dán chặt vào đôi môi đỏ mọng.
Tạ Nguy Hàm cưng chiều để cậu mân mê trên xương quai xanh, nhưng lại chặn đôi môi đang tiến đến lần nữa, cười hỏi: “Nhưng kỳ nhạy cảm thường xuyên của tôi kết thúc rồi, Dương Dương, tại sao vẫn muốn làm với tôi?”
Thẩm Lục Dương ngơ ngác một thoáng.
Phải ha, làm những chuyện này là để xoa dịu kỳ nhạy cảm thường xuyên, vậy kết thúc rồi, thì không thể… nữa à?
Thẩm Lục Dương cau mày, chú chó ngoan ngoãn hiếm khi không vui, cậu lí nhí: “Vẫn muốn làm.”
“Những lúc không nhìn thấy tôi thì sao?” Tạ Nguy Hàm nâng cằm cậu lên, khẽ cắn môi cậu một cái. Gương mặt lộng lẫy đẹp đẽ tựa như một con yêu tinh, đang dụ dỗ tiểu thần tiên hạ phàm sa ngã.
“Vẫn sẽ nhớ tôi chứ?”
“Nhớ, muốn gặp anh,” Thẩm Lục Dương nắm lấy tay anh, nghĩ ngợi, rồi vẫn không nhịn được mà vùi mặt vào hõm cổ, cố gắng tìm kiếm hương pheromone, “Thầy Tạ, hôm qua anh không trả lời tin nhắn của tôi.”
Tạ Nguy Hàm hơi nhướng mày: “Lúc nào?”
“Lúc buổi chiều.”
“Tôi đang họp. Đợi rất khó chịu à?”
Thẩm Lục Dương dùng chóp mũi cọ vào xương quai xanh của anh, nghiêm túc trả lời: “Khó chịu… Tôi muốn ăn cơm với anh.”
Mạch suy nghĩ nhảy vọt khá xa, nhưng Tạ Nguy Hàm vẫn hiểu được, bèn hỏi tiếp: “Ăn cơm xong thì sao?”
Tai Thẩm Lục Dương càng đỏ hơn, cậu hạ thấp giọng, như đang nói bí mật: “Sau đó tôi có nhiệm vụ…”
Tay Tạ Nguy Hàm di chuyển đến bên cổ cậu, dịu dàng v**t v*, đầu ngón tay lướt qua tuyến thể nhạy cảm. Trong giọng nói cũng có vài phần tò mò: “Nhiệm vụ gì?”
Thẩm Lục Dương lắc đầu.
Không thể nói.
Đáy mắt Tạ Nguy Hàm lóe lên vẻ hứng thú, anh buông tay đang v**t v* cậu ra, giọng nói cũng dần xa hơn, động tác dịu dàng đẩy cậu ra: “Vậy thì không được, Dương Dương.”
Thẩm Lục Dương ngớ người, vội tóm lấy anh không cho cử động: “Cô Khương nói không chạm vào sẽ không biết, anh cho tôi chạm một chút, tôi sẽ biết ngay.”
Tạ Nguy Hàm đè nén ý cười nơi đuôi mắt, kiềm chế hỏi: “Biết cái gì?”
Thẩm Lục Dương bị nước hoa k*ch th*ch, toàn thân nóng nảy khó chịu, nhưng vì Tạ Nguy Hàm cứ liên tục hỏi chuyện, nên thần trí vẫn xem như tỉnh táo.
Chính vì còn tỉnh táo, cậu càng thêm dằn vặt, nhưng vẫn vô cùng cẩn trọng giữ bí mật: “Không hôn không biết được, thầy Tạ, cho tôi hôn một cái được không?”
“Câu hỏi cuối cùng,” Tạ Nguy Hàm buông tay đang chặn cậu ra, cúi người, ôm lấy vòng eo săn chắc, dùng lực đầy kỹ thuật mà x** n*n. Anh khẽ cọ vào môi cậu, đè thấp giọng: “Thích dịu dàng, hay là đau một chút?”
Tai Thẩm Lục Dương nóng bừng lên, cậu nuốt nước bọt, buột miệng: “Đau một chút ưm——”
Bả vai giãy giụa nhô lên, cơ thể như thoái hóa đến mức không thể đứng thẳng, chỉ đành dán chặt vào người kia. Cổ họng mất hết kỹ năng, chỉ còn lại bản năng r*n r* và nuốt xuống, hơi thở trao đổi, xúc cảm trơn trượt mời gọi. Môi và đầu lưỡi bị m*t đến tê dại, vừa tê vừa đau, nhưng lại sung sướng đến khó thở.
Ngón tay bám trên vai Tạ Nguy Hàm dùng sức đến độ làm nhăn cả áo sơ mi. Chất vải đắt tiền mang lại cảm giác tuyệt vời, dường như chính là để vào giây phút này, hủy hoại bản thân nhằm lấy lòng một chú chó không thể tự chủ.
Ngón tay Tạ Nguy Hàm ấn trên gáy cậu, dùng lực không nặng không nhẹ x** n*n từng chút một, để lại những dấu tay đậm nhạt trên làn da màu mật ong lấm tấm mồ hôi, một vẻ khêu gợi khó nói nên lời.
Đầu ngón tay lành lạnh như vô tình lướt qua vành tai nhạy cảm, cảm giác khác lạ khiến Thẩm Lục Dương không ngừng cố gắng kiễng chân né tránh, dù dồn sức đạp xuống đất cũng không thể đè nén được kh*** c*m đau đớn khiến cậu nhíu mày.
“Thầy Tạ,” cậu gọi anh một cách hỗn loạn trong kẽ hở của nụ hôn ướt át, như đang gọi một từ an toàn* khi không thể chịu đựng nổi, “Thầy Tạ, Tạ Nguy Hàm…”
*Safeword, một thuật ngữ thường dùng trong BDSM, là từ quy ước để dừng lại khi một bên không thể chịu đựng được.
Hương rượu vang trong không khí cưng chiều lan tỏa, bao bọc, bất chấp tất cả biến văn phòng nhỏ bé thành một thùng rượu kín, mặc cho cậu say đến hai mắt mờ mịt, quên đi đau đớn.
Thẩm Lục Dương th* d*c, bị ấn lên cửa. Giây tiếp theo, xúc cảm ướt át nguy hiểm đáp xuống tuyến thể, k*ch th*ch đến mức ngón tay cậu phải bám chặt lấy cửa, cánh tay căng cứng, đốt ngón tay trắng bệch.
Có lẽ ý thức được chuyện gì sắp xảy ra, Thẩm Lục Dương nhắm mắt, nghiến chặt răng, bản năng khiến cậu giãy giụa trong vô vọng: “Thầy Tạ, tôi có thể, cắn anh không? Đều là Alpha mà…”
Một Alpha bình thường không chút tự giác nào đã đưa ra lời mời mạo phạm. Tạ Nguy Hàm hôn lên làn da tỏa hương ca cao một cách tỉ mỉ triền miên. Nghe vậy, anh khẽ cắn một cái, để lại dấu vết chiếm hữu. Hàng mi hơi rũ xuống, tựa như đang suy nghĩ, mà cũng như chỉ đang chuyên tâm nếm thử.
Ngay lúc Thẩm Lục Dương tưởng mình bị cắn chắc rồi, cậu được kéo vào một vòng tay dịu dàng. Giọng nói trầm ấm lọt tai của Tạ Nguy Hàm vang lên từ đỉnh đầu, ngữ khí cưng chiều vui vẻ, hệt như đang dặn cậu chọn một bó hoa thật đẹp.
“Để lại cho tôi một dấu răng thật đẹp nào, ngoan.”
Thẩm Lục Dương nhìn chằm chằm vào gáy đối phương, nơi trắng lạnh như ngọc như sứ, căng thẳng đến độ nghiến răng kèn kẹt. Cậu ngay cả tiết học sinh lý ABO cũng chưa từng học, hoàn toàn không biết cắn thế nào. Nỗ lực đến cuối cùng, cũng chỉ như cún con gặm một dấu răng nông hờ, thậm chí còn không làm rách da thịt.
Thẩm Lục Dương dùng chóp mũi cọ anh, mất mặt mở miệng: “Thầy Tạ, tôi không biết…”
Một tiếng cười trầm vang lên, Tạ Nguy Hàm kéo người vào lòng ấn giữ, nâng mặt cậu lên tỉ mỉ m*t môi. Âm thanh va chạm giữa môi và răng vang lên khiến người ta đỏ mặt tía tai.
Khó khăn lắm mới tách ra, anh ngắm nhìn bộ dạng Thẩm Lục Dương chỗ nào cũng ửng đỏ.
Tạ Nguy Hàm tao nhã dựa vào cửa, động tác chậm rãi, tháo từng chiếc cúc áo trên cổ. Vết răng lờ mờ còn sót lại trên xương quai xanh quyến rũ, đôi mắt hẹp dài yêu mị hờ hững mở, anh cười đầy ẩn ý: “Muốn không? Em yêu.”
Yết hầu Thẩm Lục Dương trượt một cái “ực”.
________
Sâm: Cái đoạn em yêu mọi người muốn để như vậy hay thay bằng từ khác như kiểu, ‘bé à’, ‘bé yêu’, ‘cưng à’… khum, vì raw là ‘亲爱的’ – kiểu thân yêu ơi, người yêu dấu… mà không biết nên để sao nữa. Mọi người có từ nào rcm cho tui nhé