Sắc mặt Ninh Vận Phương dần vui lên: “Có người trong lòng rồi? Con nhà ai? Bà ngoại đi nói cho con!”
Ninh Uyển Xu cũng cười, nhìn Thẩm Lục Dương: “Sao không nói cho mẹ? Chuyện lớn như vậy.”
Thẩm Lục Dương, người được cả nhà coi như bảo bối, thật sự không cảm thấy đây là chuyện gì to tát, cậu kiên cường giải thích: “Cái đó… con sợ dọa anh ấy, muốn đợi chuyện có chút tiến triển rồi mới nói cho mọi người biết.”
Hai người còn định hỏi tiếp, đặc biệt là Ninh Uyển Xu, bà sợ cậu bị tổn thương, bị lừa gạt. Vẫn là Ninh Vận Phương khuyên con gái mình: “Dương Dương đã lớn từng này rồi, còn là một Alpha, không trải qua chút chuyện thì làm sao mà trưởng thành được.”
Thẩm Lục Dương cảm thấy bà ngoại nói đúng, vội vàng hùa theo.
Ninh Vận Phương nói xong con gái lại quay sang nói cháu ngoại, bà nắm tay Thẩm Lục Dương, nghiêm túc hỏi: “Đứa bé đó bây giờ vẫn chưa biết à?”
Thẩm Lục Dương gật đầu. Thật ra chính cậu cũng không biết mình là thèm muốn thể xác hay yêu tâm hồn, hay là người lớn thì muốn cả hai.
Ninh Vận Phương gật đầu, vẻ mặt có vài phần phong thái của năm xưa, bà bình tĩnh hỏi cậu: “Dương Dương, nắm chắc mấy phần?”
Thẩm Lục Dương bị hỏi mà cũng có chút căng thẳng, cậu ngồi thẳng lưng trả lời: “Chắc khoảng… năm phần ạ.”
Thật ra cũng chẳng có gì chắc chắn, trong mắt cậu, trước khi chuyện thành công, xác suất đều là 0.
“Năm phần là có thể cược rồi,” Ninh Vận Phương hài lòng nhìn cậu, “Không hổ là cháu ngoại của bà. Con cứ tự mình theo đuổi trước đi, theo đuổi không được thì đến tìm bà ngoại, bà ngoại giúp con giải quyết!”
Trong đầu Thẩm Lục Dương lập tức hiện ra cảnh bà ngoại và Tạ Nguy Hàm ngồi đối diện nhau, nghiêm túc đàm phán về chuyện yêu đương, cậu bật cười: “Cảm ơn bà ngoại, nếu con không cưa đổ được chắc chắn sẽ đến cầu cứu bà.”
Ở lại với bà ngoại đến tận chiều, Thẩm Lục Dương mới đưa bà và Ninh Uyển Xu về nhà.
Thật ra lúc ở đó cậu cũng không nói chuyện nhiều, chỉ nghe bà ngoại và Ninh Uyển Xu trò chuyện về công việc công ty. Thẩm Lục Dương giống như đại đa số những người con cháu hạnh phúc khác, chỉ đóng vai trò “bên cạnh”. Không nói gì cả, chỉ ở một bên, để người lớn nhìn thấy là đã tốt lắm rồi.
Từ nhà bà ngoại lái xe về, chưa về đến nhà, giữa đường Thẩm Lục Dương đã không nhịn được mà lấy điện thoại ra trả lời tin nhắn của Tạ Nguy Hàm.
Lại là một hồi “mình nói thế này có đúng không nhỉ, có phải nên uyển chuyển một chút không, nhưng uyển chuyển có khiến mình trông không coi trọng chuyện này không”, lúc sắp tự mình tưởng tượng đến phát điên, cậu đập tay lên vô lăng. Vẫn là câu nói đó, thầy Tạ sẽ không để ý đâu, anh không phải loại người đó.
Cậu suy nghĩ qua loa, gõ một tràng giải thích, còn không dám xem trả lời, ném thẳng điện thoại ra ghế sau. Lái xe một mạch về nhà, lên lầu thay đồ, tắm rửa, nằm xuống rồi mới cầm lại điện thoại.
Lại không có tin nhắn chưa đọc!
Thẩm Lục Dương tự an ủi, không ai cầm điện thoại 24/24 cả, thầy Tạ chắc chắn đang bận, bận soạn bài hay gì đó.
Nằm ngửa tê liệt một lúc, cậu lại mở tin nhắn thoại đó ra.
“Ăn bữa cơm cũng hung dữ vậy? Sao thế, tâm trạng không tốt à?”
Bên dưới là câu trả lời của cậu.
– Tôi gửi nhầm thầy Tạ ơi, vừa rồi không cẩn thận bấm gửi đi, không phải dấu chấm than đâu.
– Nếu có thể quay lại quá khứ.jpg
Nghĩ ngợi, Thẩm Lục Dương lại thêm một câu.
– Vừa rồi tôi đang ăn cơm với bà ngoại, không kịp trả lời.
Cậu nhìn chằm chằm hai câu này đến mấy phút, đối phương vẫn không trả lời.
Thẩm Lục Dương lật người, đột nhiên nhận ra có gì đó không ổn. Trạng thái của cậu bây giờ là sao, tại sao đột nhiên lại trở nên do dự như vậy.
Thầy Tạ có ghét một Thẩm Lục Dương thoải mái như trước đây không? Không ghét mà.
Vậy thì còn rối rắm cái gì? Cứ thế nào thì là thế đó không tốt sao? Tốt chứ.
Nhưng tại sao vẫn chưa trả lời tin nhắn? Không phải đang bận sao, chính mày vừa nói mà.
Ồ, bận thì không xem điện thoại à?
Chắc đang ngủ.
Ồ.
Ồ!
Thẩm Lục Dương bừng tỉnh. Nếu muốn xác định tình cảm, vậy thì nên dùng con người thật nhất của mình để xác định, con người hiện tại không phải là cậu thật sự.
Nếu Tạ Nguy Hàm, giả sử, có thể, có cảm tình với cậu. Chắc chắn cũng không phải là một cậu như thế này.
Vậy thì cậu còn rối rắm cái gì!
Ném điện thoại đi, Thẩm Lục Dương phóng khoáng quyết định cũng đi ngủ một giấc, có lẽ lúc cậu tỉnh dậy Tạ Nguy Hàm cũng đã tỉnh.
Giấc ngủ này kéo dài hơn ba tiếng. Lúc tỉnh dậy, Thẩm Lục Dương quên cả phương hướng, lại đi tắm một lần nữa, tự nấu cho mình một bát mì còn cho thêm một quả trứng, lúc ăn mới nhớ ra trước khi ngủ mình đã gửi tin nhắn cho Tạ Nguy Hàm.
Quên sạch sành sanh. Cậu vừa ăn mì vừa mở điện thoại, quả nhiên có tin nhắn chưa đọc.
– Lúc nào đến ăn cơm cũng được.
Thẩm Lục Dương ngẫm nghĩ câu này, gõ chữ.
– Mai được không?
Thứ Ba hai người họ đều phải trực tự học buổi tối để giải đáp thắc mắc, chắc chắn không có thời gian, còn thứ Tư thì… đã cách hai ngày rồi, cậu có lẽ không muốn đợi cũng không đợi được. Tâm trạng mong đợi có thể đè cậu đến mức không làm được gì cho ra hồn.
– Được.
Thẩm Lục Dương không nhịn được mà một mình vừa ăn mì vừa cười, vui đến mức mì cũng ngon hơn thường ngày.
Hì, được.
Ngày hôm sau, vì phải đến nhà Tạ Nguy Hàm, Thẩm Lục Dương không lái xe đến trường mà bắt taxi, đến trường sớm một cách bất ngờ. Trong văn phòng chỉ có Khương Noãn Vũ.
Thẩm Lục Dương nhìn thấy cô, lập tức lao qua, bò nhoài ra bàn cô học hỏi kinh nghiệm: “Khương Khương, tối nay tôi đến nhà thầy Tạ ăn cơm, cô thấy tôi có cần chuẩn bị gì không?”
Khương Noãn Vũ xoay bút đánh giá cậu: “Cậu đã chuẩn bị gì rồi?”
Thẩm Lục Dương nhìn theo ánh mắt của cô xuống người mình: “Tôi chưa chuẩn bị gì cả, hôm qua tôi nghĩ rồi, bây giờ tôi có hơi quá rối rắm, tôi nên tự nhiên một chút.”
Khương Noãn Vũ gật đầu: “Được.”
Tạ Nguy Hàm có lẽ chỉ thích cậu tự nhiên một chút, vừa ngây thơ vừa ngốc nghếch.
Thẩm Lục Dương tự nhủ, rất lạc quan: “Tôi cũng thấy được.”
Chuyến đi hôm nay của cậu nhiệm vụ nặng nề, phải xác định xem một con gà mờ 0 kinh nghiệm như cậu có phải là thích Tạ Nguy Hàm không, nếu còn dư sức, có thể xác nhận Tạ Nguy Hàm có thích cậu không thì càng tốt. Mặc dù cậu vẫn chưa nghĩ ra cách xác nhận thế nào, đến lúc đó tùy cơ ứng biến vậy, cậu cảm thấy mình ứng biến khá tốt.
Thẩm Lục Dương đang định hỏi Khương Noãn Vũ vài chuyện khác, cửa văn phòng lại lần nữa bị đẩy ra.
Khuôn mặt góc cạnh của Tạ Nguy Hàm xuất hiện, đôi môi mỏng bị gió lạnh thổi cho nhạt màu đi, làn da trắng lạnh tôn lên một vẻ đẹp vừa yếu ớt vừa ấm áp. Nhìn thấy ánh mắt của Thẩm Lục Dương, khóe môi anh cong lên, đóng cửa lại tự nhiên hỏi: “Sớm vậy.”
Mày mắt Thẩm Lục Dương giãn ra, vui vẻ ra mặt. Không biết tại sao, ngay khoảnh khắc nhìn thấy Tạ Nguy Hàm, trong lòng cậu “vụt” một tiếng, một đóa hoa nhỏ màu đỏ nở ra.
Tạ Nguy Hàm cởi áo khoác màu xám đậm, vừa ngồi xuống Thẩm Lục Dương đã xáp lại, kéo một chiếc ghế dịch đến bên cạnh anh. Cậu cười đến mắt cong lên, cuối giọng đều nhảy nhót: “Hôm nay dậy sớm đó.”
Vừa nói mũi vừa khụt khịt.
Mỗi lần đến gần, Thẩm Lục Dương đều sẽ ngửi thấy mùi hương rượu vang thoang thoảng trên người đối phương. Cậu đã hỏi Khương Noãn Vũ, Khương Noãn Vũ nói cô cũng ngửi thấy mùi nước hoa trên người Tạ Nguy Hàm.
Nhưng mùi cô ngửi thấy là mùi gỗ hương lạnh, tuy đều là những mùi hương rất có đẳng cấp, nhưng lại khác một trời một vực với mùi Thẩm Lục Dương ngửi thấy.
Thẩm Lục Dương không nhịn được mà hít hít mũi, vẫn là mùi rượu vang.
Cậu không nhịn được hỏi: “Thầy Tạ, anh xịt nước hoa à? Thơm quá.”
Tạ Nguy Hàm không có chút khác thường nào với sự tiếp cận của cậu, ngược lại còn không rõ ràng mà điều chỉnh góc ghế, để cậu có thể dựa vào: “Có một chút, ngửi không thoải mái à?”
Thẩm Lục Dương lắc đầu, say sưa lim dim mắt: “Không, là mùi Pheromone của anh à? Đặc biệt đặc biệt thơm, oa, trước đây tôi đã rất thích rồi.”
“Phải.” Tạ Nguy Hàm kéo ngăn kéo ra, trong chiếc hộp gỗ tinh xảo ở phía trong, lấy ra một chiếc lọ lưu ly trong suốt màu đỏ. Lớn khoảng nửa lòng bàn tay, hình dạng giống một người đang cuộn mình ngủ một cách trừu tượng, tay nghề chế tác có thể thấy bằng mắt thường là tinh xảo đẹp đẽ, màu đỏ nhạt nằm giữa những ngón tay trắng xanh, hài hòa và ma mị không thể tả.
Anh cười nhẹ hỏi Thẩm Lục Dương: “Có muốn thử không?”
Thẩm Lục Dương nhìn chằm chằm vào chiếc lọ, chất lỏng màu đỏ nhạt bên trong khẽ lay động theo chuyển động, ánh mắt cậu bất giác bị màu đỏ nhạt gợn sóng thu hút, như thể bên trong chứa đựng một bảo vật mê hoặc lòng người.
Thẩm Lục Dương nhìn sang khuôn mặt Tạ Nguy Hàm, chỉ có điều này mới có thể giải cứu cậu khỏi sự quyến rũ của chai nước hoa này, cậu khô khốc nuốt nước bọt. Không có kinh nghiệm xịt nước hoa, chỉ có thể tò mò hỏi: “Xịt ở đâu?”
Trên người có mùi hương giống hệt Tạ Nguy Hàm. Cái tình tiết đồ đôi chỉ có ở tuổi vị thành niên này khiến cậu có chút vui sướng không thể kìm nén, vừa trẻ con vừa vô lý.
Tạ Nguy Hàm giơ tay, đầu ngón tay đặt lên cằm Thẩm Lục Dương, khẽ nâng lên.
Thẩm Lục Dương ngoan ngoãn ngẩng đầu, để lộ yết hầu đang trượt lên xuống, làn da khỏe mạnh dưới ánh nắng ban mai lấp lánh sức sống.
Nếu ác quỷ biết biểu đạt với con người, có lẽ sẽ nói — mảng da yếu ớt mà xinh đẹp này, là thứ ta ưng ý nhất.
Nước hoa lành lạnh được xịt lên phía trên động mạch đang đập mạnh mẽ, hương thơm trong nháy mắt khuếch tán, rồi lại cuộn ngược lại trong một phạm vi nhất định, bao bọc lấy cơ thể.
Thẩm Lục Dương khẽ run lên một cách không rõ ràng.
Khung cảnh trước mắt cậu phủ thêm một lớp màu đỏ, rồi lại biến mất trong chớp mắt. Mùi rượu vang trong hơi thở nồng nàn như thể Tạ Nguy Hàm bộc phát kỳ mẫn cảm, khiến cậu khô miệng khô lưỡi, nhưng ngay giây tiếp theo, lại biến mất không dấu vết, giống như con ác quỷ sau khi trêu chọc lại cười nhìn cậu mất kiểm soát, đầy ý vị mà hóa thành một mùi hương thoang thoảng, chỉ vô tình lay động khứu giác.
Thẩm Lục Dương hoàn hồn lại, đưa tay ấn nhẹ lên cổ họng, đáy mắt mờ mịt có một vệt đỏ không rõ ràng.
Nhiệt độ hơi thở của cậu rõ ràng tăng lên, ánh mắt nhìn Tạ Nguy Hàm cũng vương chút ẩm ướt mà chính cậu cũng không phát hiện ra, ngây ngô mà vẫn nghiêm túc nhận xét: “Mùi hơi nhạt, giống hệt trên người anh, thầy Tạ anh cũng xịt một chút đi? Người khác chắc không ngửi thấy đâu.”
Tạ Nguy Hàm thu hết sự thay đổi của cậu vào đáy mắt, khóe môi khẽ cong lên.
Anh cúi người, chóp mũi hơi lại gần bên cổ Thẩm Lục Dương, vài giây sau ung dung rời đi: “Rất hợp với cậu.”
Thẩm Lục Dương nhìn thấy anh đến gần, vô thức nín thở. Nhìn từ góc này, lông mi Tạ Nguy Hàm rũ xuống, che nửa con ngươi đen láy, đường cong nụ cười dịu dàng ở đuôi mắt làm mềm đi sự sắc bén của đường nét, ngược lại càng thêm sự quấn quýt, gắn bó.
Giống như ly rượu vang dịu dàng bao bọc đầu lưỡi, chưa kịp nuốt xuống, đã say đến mức muốn giấu chai rượu đi, uống cả đời.
Cậu gắng gượng định thần lại, tim vẫn đập ngày càng nhanh, chỉ đành chuyển sự chú ý bằng cách dùng tay quạt quạt, mùi hương vẫn thoang thoảng. Cậu bất giác miết ngón tay, nhìn bàn tay Tạ Nguy Hàm đặt trên mặt bàn, đột nhiên cảm thấy rất nóng.
Muốn nắm lấy, đan chặt vào những ngón tay trắng xanh thon dài, khảm vào lòng bàn tay, nắm thật chặt, không cho anh đi đâu cả.
Đầu óc như bị chia làm hai, một bên đang ngang ngược lên kế hoạch, một bên đang suy nghĩ.
Nước hoa mỗi người ngửi ra một mùi khác nhau à? Cậu ngửi thấy mùi pheromone, còn Khương Noãn Vũ thì là mùi khác.
Thẩm Lục Dương thích loại nước hoa này, nó sẽ khiến cậu liên tưởng đến Tạ Nguy Hàm một cách trực quan nhất, từ mùi hương nhạy cảm nhất của Alpha đến chiếc lọ nhỏ màu đỏ này.
Cậu đang định hỏi mua ở đâu, Tạ Nguy Hàm đã đưa chiếc lọ đến trước mặt cậu.
“Tặng tôi?” Mắt Thẩm Lục Dương sáng lên, cậu sờ sờ chiếc lọ, xúc cảm lành lạnh cũng giống như nhiệt độ cơ thể Tạ Nguy Hàm.
“Ừm, tặng cậu.” Tạ Nguy Hàm dùng ngón trỏ và ngón giữa kẹp chiếc lọ, lúc đặt xuống lòng bàn tay chạm vào lòng bàn tay Thẩm Lục Dương, chạm rồi rời đi ngay, chỉ để lại trong lòng chú chó ngốc những gợn sóng không thể san phẳng.
Thẩm Lục Dương siết chặt chiếc lọ, muốn ủ ấm nó, cơ thể bất giác lại nghiêng về phía Tạ Nguy Hàm.
Thấy cậu ngây ra đó, cả người như bị mùi hương làm cho ngẩn ngơ, Tạ Nguy Hàm liền móc lấy đầu ngón tay cậu, khẽ bóp một cái rồi cười hỏi: “Không thích à?”
Thẩm Lục Dương gần như ngay lập tức nắm lấy bàn tay đó, hơi thở cũng dồn dập, cậu mím chặt môi, nhíu mày ngẩng đầu.
Dường như vẫn còn chút lý trí, biết trong văn phòng còn có một người sống sờ sờ. Lại dường như đã thèm đến ngốc rồi, trực tiếp ghé sát vào tai Tạ Nguy Hàm, không thoải mái mà nói nhỏ: “Thầy Tạ, tôi nóng quá, anh có nóng không?”
Lòng bàn tay Tạ Nguy Hàm lướt qua mạch đập trên cổ cậu, ngón cái ấn lên mạch máu, cảm xúc trong mắt điên cuồng tàn phá, nhưng giọng điệu vẫn bình tĩnh ấm áp như thường lệ: “Không nóng, có cần mở cửa sổ không, Dương Dương?”
Cổ họng Thẩm Lục Dương khô khốc, một cảm giác mãnh liệt gần như say rượu khiến cậu cúi đầu, gục đầu lên vai Tạ Nguy Hàm. Nắm lấy một tay của anh, cậu dùng sức siết chặt, mười ngón tay đan quyện vào nhau, trong lòng bàn tay x** n*n không theo quy luật nào, nói mớ như đang mơ, hoàn toàn không biết mình đang nói gì.
Chỉ trong vài phút ngắn ngủi, giọng nói đã khàn đi, chú chó lớn làm nũng quấn lấy nói: “Thầy Tạ, cho tôi chút pheromone được không?”
________
Tác giả có lời muốn nói:
Nước hoa là làm từ Pheromone của thầy Tạ, không hoàn toàn là Pheromone, tác dụng là “dụ dỗ”, xịt lên da, sẽ khiến người thèm muốn thân thể thầy Tạ đột nhiên trở nên vô cùng thèm muốn, nói cách khác nếu Dương Dương không có ý nghĩ đó, bây giờ chắc sẽ tỉnh táo mà khen “A! Thơm thật!”
Khương Noãn Vũ: Chẳng nỡ nhìn, xịt có tí nước hoa mà như đang l*m t*nh.