Mặt dày của Thẩm Lục Dương sống gần ba mươi năm gần như đã dùng hết trong ngày hôm nay, mông không đau lắm, nhưng sự xấu hổ vì bị vỗ mông khiến cậu suýt nữa nhảy dựng lên.
Nhưng cậu không dậy nổi. Chân mềm nhũn.
Yêu cầu của Na Diệc Trần là phải vào cửa nhìn thấy người. Bảo mẫu ngoài cửa không nhận được câu trả lời của Tạ Nguy Hàm, bèn bắt đầu gọi Thẩm Lục Dương: “Bác sĩ Thẩm? Anh có ở đó không?”
Thẩm Lục Dương quay đầu nhìn ra cửa, tay chống lên vai Tạ Nguy Hàm, run rẩy đặt một chân xuống đất, đè thấp giọng, hoảng loạn nói: “Để tôi dậy, quần áo lộn xộn rồi…”
Tạ Nguy Hàm hoàn toàn không thấy việc bị bảo mẫu bắt gặp “bị bác sĩ tư vấn đè trên ghế hôn” có gì đáng xấu hổ——hắn không có loại cảm xúc này, ngược lại nhìn dáng vẻ Thẩm Lục Dương cuống quýt run rẩy muốn xuống, hắn thấy rất thú vị.
Hắn ôm lấy eo Thẩm Lục Dương, tay kia vớt cái chân cậu vừa khó khăn lắm mới đặt vững được trên đất về, kề sát chóp mũi cậu cọ cọ thân mật, “Anh không phải đang tư vấn sao, tại sao lại sợ bị nhìn thấy?”
Tư vấn kiểu gì thế này, bảo mẫu mà đến muộn chút nữa chắc tư vấn lên giường luôn rồi.
Thẩm Lục Dương nhận ra nói lý lẽ với Tạ Nguy Hàm ở tuổi này không thông, bèn bắt đầu dỗ hắn, cậu nghiêng đầu vùi vào hõm cổ hắn dụi dụi, hương rượu vang khiến cơ thể run rẩy, giọng nói khàn khàn: “Không thể để bảo mẫu nhìn thấy, đứng dậy trước đã, được không?”
Bàn tay trên eo di chuyển ra sau lưng, ôm người vào lòng, khóe môi Tạ Nguy Hàm kề sát tai cậu, khẽ hỏi: “Hiệu quả trị liệu rất rõ rệt, bác sĩ muốn từ bỏ em rồi sao?”
Vừa nói hắn vừa từ từ x** n*n vòng eo săn chắc của Thẩm Lục Dương, véo ra một vệt hằn xinh đẹp rồi lại dùng lòng bàn tay vuốt phẳng, giọng nói khàn khàn xen lẫn ý cười: “Em buồn lắm, bác sĩ.”
Thẩm Lục Dương mặt đỏ tai hồng không dám nhìn hắn, buông xuôi lắp bắp: “Tôi không muốn từ bỏ cậu, đợi bảo mẫu đi rồi… tuỳ cậu thế nào… cũng được, không được à?”
Tạ Nguy Hàm không có loại cảm xúc xấu hổ, nhưng Thẩm Lục Dương có, vả lại đã hai mươi tám tuổi, bị bắt tại trận sàm sỡ trai đẹp nhỏ tuổi, đây không còn là vấn đề mất mặt nữa rồi. Mà là mất mặt hết sức.
Thẩm Lục Dương như một ông chú vụng về cầm kẹo trao đổi với bạn nhỏ nhưng lại bị đối phương chê là ấu trĩ, lúng túng thương lượng: “Bây giờ đừng để người ta nhìn thấy, được không?”
Con ngươi đen như mực của Tạ Nguy Hàm khẽ lóe, lơ đãng hôn lên tai cậu, đầu răng khẽ tì vào. Cười một cách vô hại, rồi mở miệng.
“Không được.”
Thẩm Lục Dương: “…”
Cậu suy sụp né nụ hôn của Tạ Nguy Hàm.
Bạn nhỏ sao mà khó chiều thế! Tiểu ác ma bây giờ đã trải qua những gì mới biến thành thầy Tạ sau này vậy!
Trong phòng lặng ngắt như tờ, bảo mẫu bên ngoài cũng rất bất an, ý của ngài Na là nhất định phải thấy người, để về báo cáo với ngài ấy. Nhưng phòng của Tạ Nguy Hàm, bà cũng không dám xông bừa.
Đành phải kiên trì hỏi lần cuối: “Ngài Thẩm? Anh có ở đó không?”
Tim Thẩm Lục Dương giật nảy, không kịp quản Tạ Nguy Hàm nữa, cậu dồn sức ưỡn người định trượt khỏi ghế, lại bị Tạ Nguy Hàm vớt lấy, ngồi trở lại.
Cậu như một thằng ngốc vật lộn nửa ngày cuối cùng vẫn quay về vạch xuất phát, tốn công vô ích.
Tay nắm cửa phát ra tiếng vặn. Đồng tử Thẩm Lục Dương co rút, nhìn khuôn mặt vô hại của Tạ Nguy Hàm, căng thẳng, hoảng sợ, tức giận cùng lúc xông lên não, cậu đè giọng hét: “Tạ Nguy Hàm! Đừng quậy nữa! Tôi giận thật đấy!”
Vừa nói cậu vừa tức giận túm cổ áo hắn, mượn sức muốn đứng lên, lại vì chân mềm mà đầu gối trượt đi, ngồi càng vững hơn.
Tức đến đỏ tai, cậu mắng khẽ: “Tôi không chiều cậu nữa! Mau đứng dậy!”
Tạ Nguy Hàm đã híp mắt ngay từ khi cậu hét lên ba chữ “Tạ Nguy Hàm”.
Giọng điệu bác sĩ Thẩm gọi tên hắn, không phải là uy h**p người lạ, mà giống như đang làm nũng với người thân quen nhất. Tức giận cũng không che giấu được sự thân mật, hay nói đúng hơn, tức giận khiến cậu mất lý trí, sự thân mật trong đó không thể che giấu được nữa.
Kể cả khi mặt rất giống, cũng không thể gọi tên một người mới quen một cách thành thạo như vậy. Tạ Nguy Hàm nhìn khuôn mặt Thẩm Lục Dương, mày mắt hơi cụp xuống.
Trừ khi, hắn và người yêu của bác sĩ Thẩm, tên cũng giống nhau.
Khoé môi chậm rãi nhếch lên, ngay lúc Thẩm Lục Dương đang giãy giụa hăng say, Tạ Nguy Hàm ấn gáy cậu rồi hôn xuống.
Thẩm Lục Dương còn chưa kịp phản ứng, đã bị ép thành tư thế điên cuồng đè Tạ Nguy Hàm ra hôn.
Áo vest được ủi phẳng phiu giờ đây đầy nếp nhăn, cúc áo không biết đã bị cởi khi nào, áo khoác hờ hững vắt trên khuỷu tay, áo sơ mi càng bị túm, bị hôn đến nhăn nhúm, đặc biệt là bên cạnh cúc áo trước ngực—— cậu bây giờ trông y hệt một gã Đăng Đồ Tử* đang hành sự nửa chừng thì bị cắt ngang.
*登徒子 – Đăng Đồ Tử, một nhân vật háo sắc trong văn học cổ TQ, sau dùng để chỉ kẻ dâm dê, háo sắc.
Tiếng “cạch——” vang lên từ cửa.
Thẩm Lục Dương bị ép mở miệng, lưỡi bị m*t đến tê dại, môi dính mùi máu tanh từ vết thương trên khoé môi Tạ Nguy Hàm, cơ thể rơi vào một tầng cảm giác kỳ quái khác giữa lúc vô cùng căng thẳng… Nước bọt chảy dọc theo khoé miệng chưa kịp khép lại xuống cằm, cảm giác ẩm ướt trơn trượt khiến lồng ngực cậu phập phồng.
Tay nắm cửa bị vặn xuống hết mức——
Cơ lưng Thẩm Lục Dương căng cứng, rồi lại bất lực thả lỏng đến rũ ra dưới lòng bàn tay Tạ Nguy Hàm, như một con đại bàng muốn vỗ cánh bay đi lại bị ấn vào lồng chim, đành từ bỏ kháng cự.
Cửa bị đẩy ra——
Thẩm Lục Dương nhắm chặt mắt, cơ thể cố gắng rúc vào lòng Tạ Nguy Hàm, cúi đầu chấp nhận nụ hôn này, không dám nhìn biểu cảm của bảo mẫu.
“Bác sĩ Thẩm, anh——”
“Rầm——Xoảng——”
“A!”
Thẩm Lục Dương cảm thấy trời đất quay cuồng, Tạ Nguy Hàm đột nhiên ôm cậu đứng dậy, giây tiếp theo tất cả đồ đạc trên bàn đều bị gạt xuống đất.
Cậu bị đè nằm ngửa trên bàn, Tạ Nguy Hàm một tay kẹp chặt hai cổ tay cậu ấn trên đỉnh đầu, tay kia túm cổ áo sơ mi của cậu kéo xuống, môi ấn lên xương quai xanh của cậu——
Bảo mẫu vừa vào cửa, liền nhìn thấy cảnh tượng này.
Bà sợ hãi kêu lên một tiếng, rồi vội vàng bịt miệng, vừa khó tin vừa đồng cảm nhìn Thẩm Lục Dương “bị c**ng b*c”.
Đột nhiên từ kẻ bạo hành biến thành nạn nhân, Thẩm Lục Dương cũng ngơ ngác sững sờ, cậu há miệng vừa định lên tiếng, môi đã bị cắn một cái không nặng không nhẹ.
Cậu vô thức ngậm miệng, nhìn Tạ Nguy Hàm đang đè trên người mình, khuôn mặt đó nhìn cậu cười vô hại, như một học sinh ưu tú vừa nhận được giấy khen. Niềm vui thuần tuý, nhưng hành động và suy nghĩ lại không thuần tuý.
Thẩm Lục Dương cuối cùng cũng hiểu ra chuyện gì.
Cậu nhìn bảo mẫu đang hoảng hốt, tiếp nhận sự đồng cảm và sợ hãi trong mắt bà, mặt nóng đến mức sắp bốc hơi, cậu vội quay mặt đi, mặt đỏ tai hồng không dám nhìn nữa.
Vừa quay đầu, trên chiếc cổ nghiêng sang một bên, dấu hôn chi chít càng thêm rõ ràng.
Bảo mẫu che chặt miệng, cố gắng không phát ra tiếng động.
Bà đã thấy gì thế này, bà đã thấy gì thế này!
Bác sĩ Thẩm vừa nãy còn âu phục phẳng phiu cười cảm ơn bà, bây giờ áo quần xộc xệch bị đè trên bàn sách, bị Alpha cấp S chà đạp…
Bác sĩ Thẩm cũng là Alpha mà! Đây, đây là tổn thương lớn đến mức nào!
Đầu ngón tay trắng nhợt khẽ ấn lên xương quai xanh của Thẩm Lục Dương, Tạ Nguy Hàm liếc về phía cửa: “Đóng cửa.”
Bảo mẫu run rẩy đóng cửa, trong lòng thầm niệm trời phật phù hộ.
“Dì Chu,” Tạ Nguy Hàm thong thả cài cúc áo sơ mi cho Thẩm Lục Dương bằng một tay, ánh mắt dừng trên vành tai ửng đỏ của Thẩm Lục Dương, đầu lưỡi khẽ tì vào răng, lơ đãng cười hỏi: “Dì đã thấy gì?”
Dì Chu đã có tuổi, trên có già dưới có trẻ, nào dám chọc vào cậu chủ nhà họ Tạ, nghe vậy liền lắc đầu lia lịa: “Không thấy gì cả, tôi không thấy gì cả, cậu, cậu và bác sĩ đang, đang trị liệu rất tốt…”
Thẩm Lục Dương xấu hổ đến mức mặt đỏ bừng, trị liệu đến mức hôn nhau luôn mà cũng gọi là trị liệu tốt…
Cậu muốn làm đà điểu, nhưng cậu càng sợ Tạ Nguy Hàm doạ dì Chu lớn tuổi như vậy xảy ra chuyện, cậu véo véo ngón tay, lấy hết can đảm quay đầu lại.
Làm sao để dì Chu không hiểu lầm Tạ Nguy Hàm, mà cũng không hiểu lầm cậu? Phải làm sao đây? Cậu phải…
Môi Thẩm Lục Dương khẽ mấp máy, trước khi não kịp phản ứng, cậu đã vòng tay ôm eo Tạ Nguy Hàm, ngượng ngùng nhìn dì Chu, nói bừa một cách nghiêm túc: “Tôi và Nguy Hàm là… tình đầu ý hợp, cậu ấy còn nhỏ, mong dì có thể giữ bí mật.”
Nói xong cậu suýt nữa tự vả miệng mình. Được lắm Thẩm Lục Dương, thầy Tạ bao nhiêu tuổi cậu cũng không tha đúng không!
Tạ Nguy Hàm bật cười thành tiếng.
Dì Chu đang do dự có nên báo cảnh sát hay không: “…???”
Bà ngây người nhìn Thẩm Lục Dương mặt đỏ bừng, vì căng thẳng mà ôm chặt eo Tạ Nguy Hàm, đến mức kéo thiếu niên dán sát vào người mình hơn, và Tạ Nguy Hàm thì hoàn toàn không có ý định phản kháng. Một suy đoán còn táo bạo hơn hình thành trong đầu bà.
Một lúc lâu sau, bà kinh ngạc nhìn Tạ Nguy Hàm. Nhà có tiền có thế, ngoại hình cũng tuấn tú, còn là Alpha cấp S, một đứa trẻ ưu tú như vậy, sao lại thích một Alpha lớn hơn mình nhiều tuổi như thế, gu của con nhà giàu cũng thật là…
Thẩm Lục Dương cảm thấy biểu cảm của bà hơi kỳ, nhưng lại không biết kỳ ở đâu, đành hy vọng bà không nghĩ Tạ Nguy Hàm đang làm chuyện xấu. Thà nghĩ cậu đang làm chuyện xấu còn hơn là nghĩ Tạ Nguy Hàm làm.
Tạ Nguy Hàm thu hết cảm xúc của cả hai vào mắt, không những không sửa lại, ngược lại còn ngầm thừa nhận suy đoán của bà.
Dường như còn sợ chưa đủ, hắn nói: “Sau này lúc tôi và bác sĩ Thẩm ở cùng nhau, dì hẵng đến đưa trà.”
Dì Chu vội gật đầu, nhưng trong lòng lại suy nghĩ rất nhiều. Chuyện này nói ra không hay ho gì, vị bác sĩ Thẩm này có thể tư vấn cho Tạ Nguy Hàm, trông thì trẻ, nhưng tuổi chắc chắn không nhỏ, Tạ Nguy Hàm lại vừa mới thành niên, bà đây là đã biết được bí mật hào môn và bí mật giới y học gì rồi——
Tạ Nguy Hàm mặc cho Thẩm Lục Dương ôm hắn, hôn hôn khoé môi cậu, mới quay đầu nhìn người phụ nữ ở cửa, lơ đãng cười: “Dì Chu, chuyện này sẽ không có người thứ hai biết đâu nhỉ?”
Dì Châu vừa định lắc đầu, Tạ Nguy Hàm đã ngắt lời bà với ánh mắt sâu thẳm: “Việc tư vấn của bác sĩ sẽ kéo dài một thời gian, tôi rất hài lòng với hiệu quả,” hắn hơi ngừng lại, nói đầy ẩn ý: “Giống như dì thích chồng dì mỗi tuần đến thăm dì, tôi cũng rất mong chờ bác sĩ đến thăm tôi.”
Dì Chu sững sờ, nghe hiểu ý đe doạ trong lời nói, bà lập tức hoảng sợ không dám nghĩ đến bí mật hào môn gì nữa, kinh hãi đảm bảo: “Tôi sẽ không nói ra ngoài, chồng tôi, chồng tôi ông ấy cũng sẽ không biết, tôi sẽ không nói cho ai cả…”
Bà nhớ tới chuyện cũ mà các bảo mẫu khác từng úp mở nhắc đến, ánh mắt nhìn Tạ Nguy Hàm như đang nhìn một con quái vật đáng sợ.
Tạ Nguy Hàm khinh thường cười một tiếng, cúi đầu hôn lên dấu hôn trên xương quai xanh của Thẩm Lục Dương, cẩn thận m*t ra một dấu vết khác như đang ăn kẹo, khàn giọng nói: “Ra ngoài.”
Bảo mẫu hoảng hốt dời mắt, không dám nhìn nữa, cũng không dám tiến lên, bà đặt hoa quả ở cửa rồi rời đi.
Thẩm Lục Dương nghe thấy tiếng đóng cửa mới thở phào, lại không nhịn được mà cúi mắt nhìn Tạ Nguy Hàm đang vùi trong hõm cổ mình.
Làn da ngâm trong pheromone trở nên nhạy cảm yếu ớt, mỗi lần bị hôn đều run lên, hàng mi dài của Tạ Nguy Hàm quét trên cổ cậu, nhồn nhột.
Cố ý doạ cậu để cậu tưởng bảo mẫu sẽ hiểu lầm, sau đó lại thay đổi động tác vào giờ phút cuối cùng… rốt cuộc vẫn không nỡ để cậu bị hiểu lầm.
Trong lòng vừa chua xót vừa mềm mại, nhịp tim cũng mất cả quy luật. Cho dù bị dòng thời gian ném đến một thời điểm ngẫu nhiên nào đó, Tạ Nguy Hàm mà cậu gặp vẫn đối xử với cậu rất đặc biệt.
Khoé miệng Thẩm Lục Dương không kiềm chế được mà cong lên, đầu ngón tay cử động, cậu mới phát hiện cổ tay mình vẫn bị kẹp, hơi tê rồi. Cậu nâng đầu gối cọ cọ bên hông Tạ Nguy Hàm, khàn giọng nói: “Tay tê rồi…”
Tạ Nguy Hàm buông tay ra, nụ hôn tinh tế men theo cổ, yết hầu, cằm, di chuyển đến đôi môi sưng đỏ tấy máu. Ánh mắt liếc qua điện thoại ở góc bàn, rồi thu về, quyến luyến ngậm lấy cánh môi Thẩm Lục Dương.
Thẩm Lục Dương vô thức hé miệng đáp lại, Tạ Nguy Hàm lại thẳng người dậy, phần thịt ngón tay ấn lên đôi môi sưng đỏ của cậu, trân trọng ngắm nhìn dáng vẻ đ*ng t*nh của cậu.
Quả nhiên, chưa đến hai mươi giây, điện thoại của Tạ Nguy Hàm bắt đầu rung——
Vì vô số vết xe đổ từ nhỏ đến lớn, Na Diệc Trần sẽ không để bác sĩ tư vấn ở riêng với Tạ Nguy Hàm quá một tiếng, năm phút sau ắt sẽ qua xem tận mắt.
Thẩm Lục Dương giật nảy mình.
Tạ Nguy Hàm nâng má cậu, bắt cậu nhìn mình, lúc mày mắt rủ xuống, đường nét non nớt thuần khiết mà dịu dàng. Như thể người suýt làm Thẩm Lục Dương khóc ban nãy không phải là hắn.
Đầu ngón tay vuốt phẳng nếp nhăn trên áo sơ mi, động tác tỉ mỉ, không bỏ sót một góc nào. Tạ Nguy Hàm mày mắt giãn ra nhìn mặt Thẩm Lục Dương: “Em rất mong chờ buổi gặp mặt ngày mai, bác sĩ.”
Thẩm Lục Dương không hiểu sao chủ đề lại chuyển sang ngày mai, thời gian tư vấn hôm nay mới qua một nửa…
Không đợi cậu hỏi, Tạ Nguy Hàm đã ôm eo cậu, bế cậu đứng lên một cách nhẹ nhàng.
Thẩm Lục Dương toàn thân mềm nhũn dựa vào mép bàn sách đứng thẳng, nhìn Tạ Nguy Hàm đang giúp mình chỉnh lại vest, ngơ ngác hỏi: “Sao thế?”
Ngón tay trắng bệch thon dài đặt trên cúc áo vest, cẩn thận cài lại, rồi vuốt phẳng nếp nhăn trên vai và tay áo… Tạ Nguy Hàm hơi nghiêng đầu, cúi xuống hôn nhẹ lên khoé môi cậu.
Lòng bàn tay đặt trên eo cậu, cánh tay thon dài mạnh mẽ ấn vào bên hông, ngón tay dùng sức x** n*n, cơ bắp bị bóp nặn thành đủ loại hình dạng. Khiến Thẩm Lục Dương đau đớn run rẩy, nhưng cậu không trốn, cố gắng chịu đựng, và đáp lại.
Trong kẽ hở của nụ hôn, đáy mắt Tạ Nguy Hàm vương ý cười, khẽ th* d*c khen ngợi: “Bác sĩ Thẩm, rất biết chịu đau đấy.”
Tạ Nguy Hàm vừa rồi còn mạnh mẽ đột nhiên dịu dàng, Thẩm Lục Dương càng không chịu nổi, vô thức nắm lấy vai hắn, co ngón tay, nói mơ hồ: “Áo phông của cậu nhăn rồi…” là cậu túm.
Tay Tạ Nguy Hàm chậm rãi di chuyển đến cổ áo cậu, thong thả nhắc nhở: “Có người sắp qua đây rồi, bác sĩ.”
Thẩm Lục Dương hơi sững sờ, đột nhiên hiểu tại sao hắn lại giúp mình chỉnh quần áo, khoé mắt cậu liếc thấy tai Tạ Nguy Hàm—— ở đó có dấu vết do cậu cắn.
Phát hiện cậu không tập trung, Tạ Nguy Hàm ngậm lấy môi cậu, cắn nhẹ một cái.
Thẩm Lục Dương đau đớn, hai chân mềm nhũn, nửa ngồi trên bàn, mơ hồ hoảng hốt đáp: “Ư… dấu hôn, làm sao bây giờ?”
Hai người bọn họ, một người mặc áo phông trắng tinh, một người mặc vest cổ không cao, căn bản không giấu được.
Tạ Nguy Hàm tha cho môi cậu, ẩm ướt hôn lên tai cậu, chóp mũi khẽ cọ bên má, hai tay giúp cậu chỉnh lại nếp nhăn còn sót lại trên cổ áo sau, rủ mắt, giọng nói dịu dàng triền miên, như lời thì thầm lưu luyến của cặp tình nhân vụng trộm: “Bỏ trốn thôi, anh yêu.”
“Trước khi người sói đến.”
Luồng khí ẩm nóng lướt qua vành tai, xương cụt Thẩm Lục Dương run rẩy, không biết qua bao lâu, cậu cúi đầu hôn lên cổ Tạ Nguy Hàm một cái, mới được ôm, rồi cất bước.
…
Na Diệc Trần đẩy cửa ra, chỉ thấy bàn làm việc ngay ngắn, và đĩa hoa quả trống không trên bàn. Không một bóng người.
Y nhướng mày, đây đúng là tình huống ngoài dự đoán.
Phòng ngủ trong cùng trên tầng ba biệt thự, bên cửa sổ.
Cánh tay buông thõng bên hông trắng bệch một cách nổi bật trong bóng tối lờ mờ, xương cổ tay hơi gập, lòng bàn tay nắm chặt một quả táo đỏ.
Ánh trăng rắc lên gò má nghiêng xinh đẹp lộng lẫy, tạo thành một vầng sáng mờ ảo phác hoạ đường nét non nớt, đôi môi mỏng dưới sống mũi cao đang cong lên, đôi mắt hẹp dài chấp nhất nhìn chằm chằm người đang chạy trốn bên bãi cỏ.
Người sói vồ hụt, ác quỷ khoác da mỹ nhân cũng không thể ăn thịt được chàng hoàng tử ngon miệng.
Chàng hoàng tử đi gặp tình nhân vụng trộm dường như có thể rời đi không chút lưu luyến, nhưng sự không nỡ và yêu thương trong đáy mắt đã bán đứng cậu, ác quỷ chỉ dùng một nụ hôn chia ly thuần khiết, đã khiến cậu mềm lòng đến mức hẹn xong địa điểm gặp mặt lần sau.
Ánh trăng bị mây che khuất, những người giúp việc ra ngoài tìm kiếm không thu hoạch được gì, hoàng tử đã chạy trốn thuận lợi.
Tạ Nguy Hàm cười một tiếng nhỏ đến mức không thể phát hiện, hắn giơ tay, khẽ ngửi quả táo trong lòng bàn tay.
Mãi đến khi không còn thấy cả bóng của người ngoài cửa sổ, hắn vẫn không thu hồi tầm mắt.