Sau Khi Giúp Vai Chính Thụ Thoát Khỏi Kẻ Điên, Tôi Bị Nhắm Đến

Chương 105

Ngoại truyện: Hàm 18 tuổi x Dương 28 tuổi05. Nhớ anhTác giả: Không Ô

Thẩm Lục Dương lái xe về nhà, cậu đóng cửa, vừa đi vừa c** q**n áo, đi thẳng vào phòng tắm, xả nước lạnh.

Gần một tiếng sau cậu mới lau tóc bước ra, trong đầu vẫn văng vẳng lời thì thầm bên tai của Tạ Nguy Hàm.

Bỏ trốn thôi, anh yêu…

Cậu như một gã Romeo vụng trộm bị bại lộ, chạy rất dứt khoát, không biết Juliet bây giờ thế nào rồi.

Nghĩ đến chuyện xảy ra trong phòng làm việc, gò má cậu nóng lên, nhưng vẫn gửi tin nhắn cho Tạ Nguy Hàm.

-“Người sói” có làm em bị thương không?

Bài tập đại học chắc không nhiều, bên kia trả lời rất nhanh.

-Không có, anh chưa ngủ à?

Cuộc trò chuyện bình thản khiến Thẩm Lục Dương hoảng hốt như thể đang nói chuyện với Tạ Nguy Hàm đang tăng ca, cậu lắc đầu, gõ chữ.

-Anh chuẩn bị ngủ đây, em cũng ngủ sớm đi.

Lần này đối phương gửi qua một tin nhắn thoại, Thẩm Lục Dương sững sờ, nhấn mở.

“Ngủ ngon.”

Hai chữ đơn giản từ cổ họng đặc biệt ấy thốt ra, nhuốm vẻ dịu dàng quyến luyến độc nhất, mí mắt Thẩm Lục Dương dường như cũng trĩu xuống theo câu nói này.

Cậu đưa điện thoại lên miệng, nói khẽ: “Ngủ ngon.”

Giây tiếp theo, cậu nằm vật ra giường ngủ thiếp đi, hơi thở đều đặn, chìm vào giấc mộng đẹp có đối phương.

Cơ thể đã hấp thụ lượng lớn tin tức tố của Alpha cấp S vô cùng mệt mỏi, khi cậu mở mắt lần nữa, đã là trưa ngày hôm sau.

Tối qua ngay cả rèm cửa cũng không kịp kéo, ánh nắng chiếu vào mắt vừa nóng vừa chói. Thẩm Lục Dương kéo góc chăn che mắt, rồi lại vì quá nóng mà giật ra, lặp đi lặp lại mấy lần, cuối cùng cũng tự hành hạ mình cho tỉnh táo.

Cậu theo thói quen dụi đầu vào gối, lẩm bẩm sờ sang bên cạnh: “Thầy Tạ, rèm chưa kéo, chói quá…”

Sờ vào khoảng không, cậu khựng lại, quờ quạng bên cạnh với biên độ lớn hơn, nhưng ngay cả cái gối thứ hai cũng không chạm tới.

Im lặng hai giây, Thẩm Lục Dương đột ngột mở mắt ngồi dậy, đầu óc vẫn còn mơ màng đã nhảy xuống giường.

“Thầy Tạ! Thầy——” Động tác lao ra khỏi cửa phòng ngủ chợt khựng lại, cậu nhìn cách bài trí căn phòng xa lạ, trong cơn choáng váng vì bật dậy đột ngột, cậu từ từ hoàn hồn, vò vò tóc, “Không ở đây, à, đã hai ngày rồi…”

Trong phòng tắm.

Thẩm Lục Dương vừa đánh răng, vừa nhìn vết tích loang lổ trên cổ trong gương, xoa xoa.

Buổi sáng lầm tưởng Tạ Nguy Hàm ở bên cạnh khiến lòng cậu trống rỗng, khiến cậu càng mong chờ hơn vào buổi tư vấn tối nay với Tạ Nguy Hàm của dòng thời gian này.

Cậu nhớ Tạ Nguy Hàm rồi. Muốn ôm ôm, muốn dựa vào nhau xem phim, muốn ăn cơm anh nấu…

Thẩm Lục Dương khựng lại vài giây, ép mình dời sự chú ý khỏi chuyện này, nhưng lại liếc thấy vết hôn trong gương.

Không nhịn được lại sờ hai cái.

May mà, bất kể là Thầy Tạ mười tám tuổi, hay Thầy Tạ ba mươi mốt tuổi, đều là Tạ Nguy Hàm, cậu đều thích. Nếu để cậu đến một dòng thời gian không có Tạ Nguy Hàm, vậy chắc cậu sẽ phát điên mất.

Thẩm Lục Dương uống nước súc miệng, trong tiếng “ùng ục”, tiếp tục lơ đãng.

Nhưng mà, cho dù là Tạ Nguy Hàm hiện tại, cậu cũng không phải đối thủ.

Tuổi tác tuyệt đối là một sai lầm lớn khi phán đoán IQ, Thẩm Lục Dương nghĩ, cho dù gặp nhóc Tạ bảy tám tuổi, có lẽ cậu cũng sẽ ngơ ngác bị nhóc con xoay mòng mòng.

Nhưng… cậu sờ sờ cằm, nhưng Thầy Tạ hiện tại, tại sao lại hứng thú với cậu ngay lần đầu gặp mặt như vậy? Lẽ nào Tạ Nguy Hàm của hai dòng thời gian có sự đồng cảm ở mức độ nào đó?

【Cậu nghĩ đúng rồi! Dương Dương!】

“Má ơi!” Thẩm Lục Dương sợ tới mức ném cả cốc nước, trừng mắt nhìn gương, thấy trong phòng không có ai khác mới hỏi: “Hệ thống? Cậu sống lại rồi à?”

【Là tôi đây Dương Dương, cậu đoán không sai, Thầy Tạ nhỏ ở dòng thời gian này sẽ bị ảnh hưởng một phần từ Thầy Tạ, nhưng không nhiều】

【Thế giới trong sách là một vòng lặp khép kín, năng lực của tôi chỉ là phá một lỗ hổng để đưa cậu đến nơi cậu có thể đến, chứ không cách nào ngăn cản nó tuần hoàn. Đại đa số nhân vật chỉ lặng lẽ đi trong vòng lặp, hoàn thành tình tiết của riêng mình】

【Nhưng Thầy Tạ có tính đặc thù mà bọn tôi cũng không rõ, anh ta có thể đột phá vòng lặp ở mức độ rất nhỏ, gây ra một số thay đổi mà tôi không thể dự đoán được】

Thẩm Lục Dương không hiểu lắm, nhưng có thể chắc chắn, Thầy Tạ của dòng thời gian này cũng thích cậu, dù hắn vẫn chưa hiểu thích là cảm xúc gì.

Cậu vốc một vốc nước tạt lên mặt, che đi nụ cười bên môi, hỏi: “Còn bao lâu nữa thì đưa tôi về được?”

【Tôi vẫn đang cố gắng đây! Đừng lo lắng!】

Thẩm Lục Dương cầm lấy khăn mặt: “…Cậu cố gắng đi, tôi muốn sớm…”

Cậu khựng lại, chữ “về” không thể nói ra khỏi miệng.

Tạ Nguy Hàm của giai đoạn này, cậu cũng thích, hơn nữa… bạn nhỏ sống trong thế giới không ai thấu hiểu này khiến lòng cậu chua xót.

Tạ Nguy Hàm càng ra vẻ chín chắn sớm, cậu càng đau lòng. Cậu muốn ở bên hắn nhiều hơn, dù sớm muộn gì cũng phải đi.

【Sao vậy Dương Dương?】

“Tôi thay thế bác sĩ tư vấn ban đầu, có gây ảnh hưởng gì đến thầy Tạ không? Có ảnh hưởng đến dòng thời gian sau này không?”

Lỡ đâu cậu vừa về đã phát hiện Thầy Tạ vì lần tư vấn thất bại này của cậu mà không đến trường Ngũ Trung Lan Giang làm giáo viên, anh ấy cũng biến từ một Alpha đã kết hôn bốn năm hạnh phúc mỹ mãn thành một gã độc thân thê thảm… Quá kinh khủng, đến mức sụp đổ tâm lý luôn ấy.

【Sẽ không ảnh hưởng đến dòng thời gian sau này】

【Cậu là sự tồn tại không thuộc về dòng thời gian này, nên sau khi tôi sửa chữa xong, sẽ xóa sạch ký ức về cậu trong não mọi người, thay thế bằng bác sĩ tư vấn ban đầu. Trong dòng thời gian này, không ai nhớ cậu cả, nên tình tiết sau này cũng sẽ không sai sót!】

Thẩm Lục Dương che giấu chút cảm xúc khác thường trong lòng, hít sâu một hơi, gật đầu: “Sửa xong tôi sẽ rời đi ngay lập tức à?”

【Nếu cậu muốn ở lại thêm một ngày cũng được, đây là sai sót của bọn tôi, cậu có thể chọn thời điểm thích hợp để rời đi】

Thẩm Lục Dương thở phào nhẹ nhõm: “Sau khi sửa xong thì báo tôi, tôi sẽ tự chọn thời gian rời đi.”

【Được thôi Dương Dương! Bái bai!】

Ăn trưa đơn giản xong, Thẩm Lục Dương nhận được tin nhắn của Tạ Nguy Hàm.

Tối năm giờ, đúng giờ đến nhà cậu tư vấn, đây là chuyện đã hẹn tối qua.

Tối qua…

Thẩm Lục Dương chống trán thừa nhận, cậu hoàn toàn không thể từ chối Tạ Nguy Hàm nói chuyện kiểu đó, giống như đang làm nũng vậy… Giống như ngay từ đầu cậu đã coi hắn là người yêu bị thu nhỏ, chứ không chỉ là một bệnh nhân mười tám tuổi.

Cậu tính toán khoảng cách từ trường đến đây, Tạ Nguy Hàm bốn rưỡi tan học, đến đây ít nhất cũng mất hơn hai mươi phút đi xe, giữa chừng chẳng làm được gì. Bữa tối cũng không ăn được.

Thẩm Lục Dương không do dự một giây nào, đi thẳng xuống lầu lái xe đi mua thức ăn.

Nấu cơm tối xong, vừa đúng bốn giờ năm mươi, trong điện thoại Thẩm Lục Dương lại nhận được một tin nhắn, báo hắn sắp đến rồi.

Thẩm Lục Dương nhìn tin nhắn này, khoé miệng cong lên, ngồi trên sofa, ôm ly sữa nóng đợi người.

Cậu đã quyết định, phải nói sự thật cho Tạ Nguy Hàm lúc này.

Nói cho hắn biết quan hệ của họ, tương lai họ sẽ còn gặp lại… dù Tạ Nguy Hàm sẽ không nhớ, nhưng cậu phải nói.

Cậu không thích giấu giếm Tạ Nguy Hàm, cũng không muốn Tạ Nguy Hàm cảm thấy người mà hắn thích theo tiềm thức là một lão lưu manh đi trêu chọc khắp nơi… càng không muốn Tạ Nguy Hàm mười tám tuổi quen biết cậu trong sự lừa dối, rồi lại lãng quên cậu mà không hề hay biết.

Tình cảm của họ vĩnh viễn phải chân thành, bất kể là lúc nào.

Năm giờ đúng, chuông cửa vang lên đúng giờ.

Thẩm Lục Dương đứng dậy với tâm trạng phức tạp vừa mong chờ vừa hồi hộp, sải bước ra mở cửa với nụ cười trên môi.

Chàng trai ngoài cửa mặc bộ đồng phục cấp ba màu xanh trắng sạch sẽ, tay phải còn đeo băng tay “Hội trưởng Hội học sinh”, tay phải cầm một chiếc hộp nhỏ được gói tinh xảo, mỉm cười nhìn cậu.

Giọng nói giữa thiếu niên và thanh niên trong trẻo dịu dàng, trong buổi tối tháng Chín oi bức tựa như một cơn gió mát lành thổi qua mặt Thẩm Lục Dương.

“Bác sĩ, chào buổi tối.”

Thẩm Lục Dương ngây ngẩn nhìn hắn từ trên xuống dưới mấy vòng, mới đỏ tai hỏi: “Em không phải sinh viên năm nhất rồi sao? Sao còn…” cậu chỉ vào người Tạ Nguy Hàm, “Mặc đồng phục cấp ba?”

Toang rồi, Tạ Nguy Hàm lúc này mặc đồng phục thật sự quá… Nếu không phải Tạ Nguy Hàm còn đang nhìn, Thẩm Lục Dương thật muốn ôm mặt ngồi xổm một góc tự hạ hỏa.

“Chương trình câu lạc bộ, em chưa kịp thay đồ.” Tạ Nguy Hàm giải thích cho cậu, lúc nói đuôi mắt dịu dàng cong xuống, nở nụ cười thỏa mãn, dường như chỉ cần nhìn cậu thế này là đã rất vui rồi.

Tim Thẩm Lục Dương đập như muốn nổ tung, giả vờ bình tĩnh “Ồ” một tiếng, cười mẫu mực như bậc cha chú: “Hợp với em lắm, em mặc… đẹp trai lắm.”

Hồi cấp ba chắc chắn có nhiều người thích lắm, Thầy Tạ của cậu, sao có thể đẹp trai đến thế. Cậu sắp ghen rồi.

Tạ Nguy Hàm tiến lên một bước, một tay nâng mặt Thẩm Lục Dương, cúi xuống hôn lên môi cậu, mày mắt rũ xuống cười: “Nhớ anh quá.”

Trái tim Thẩm Lục Dương từ thình thịch, thình thịch, vì nụ hôn này và giọng nói hơi trầm thấp, biến thành thình thịch thình thịch thình thịch…

Vò đôi tai nóng rực, cậu thua thảm hại, vội vàng xoay người đi vào trong, nói năng lộn xộn: “Vào, vào trước đi, cơm vừa nấu xong, ăn cơm xong rồi tư vấn, cũng được… chứ? Em không vội chứ?”

Khóe môi Tạ Nguy Hàm cong lên không rõ rệt, đi theo vào, thỉnh thoảng đáp một tiếng, toàn là câu khẳng định.

Thẩm Lục Dương sải bước vào bếp, nhìn ra cửa, chắc chắn không có ai, mới não nề ôm trán, lắc đầu liên tục.

Lại mất mặt rồi!

Cậu mê mẩn gương mặt của Tạ Nguy Hàm lúc nào cũng không kiểm soát được… nhưng bộ đồ này, Tạ Nguy Hàm cao ráo chân dài, mặc vào thật sự rất đẹp. Hồi cấp ba chính cậu mặc đồ cũng không đẹp thế này.

Tuổi trẻ thật tốt.

Trên bàn ăn, Thẩm Lục Dương cầm chiếc hộp nhỏ Tạ Nguy Hàm mang vào, nghiên cứu kỹ lưỡng.

“Tặng anh à? Đựng gì thế?”

Tạ Nguy Hàm húp một ngụm canh, nhìn biểu cảm thì có vẻ hợp khẩu vị, nghe vậy ngước mắt nhìn qua, cong môi: “Táo.”

Động tác của Thẩm Lục Dương khựng lại, không phải cam không phải lê không phải đào, lại là táo.

Lông mi Tạ Nguy Hàm hơi cụp xuống, lại nếm thử món ăn thanh đạm, ánh mắt lóe lên vẻ hài lòng: “Anh không thích à?”

“Ai nói không thích, anh thích táo nhất!” Thẩm Lục Dương chuyên chú nhìn cái hộp, hít sâu một hơi, muốn mở ra, lại không nỡ phá hỏng bao bì tinh xảo.

Mỗi lần cậu bóc đồ đều không thể phục hồi bao bì, toàn là Tạ Nguy Hàm sắp xếp lại, cậu lại tìm chỗ cất riêng những món quà kỷ niệm này.

Cậu do dự một chút, vẫn không nỡ bóc: “Trái cây anh thích nhất là táo, đặc biệt là táo đỏ.”

Tạ Nguy Hàm nhìn cậu với ánh mắt đầy ẩn ý, cười vui vẻ: “Em cũng vậy.”

Sau bữa cơm, Thẩm Lục Dương và Tạ Nguy Hàm cùng nhau dọn dẹp bát đũa, rồi mới đưa hắn đến phòng làm việc, tiến hành tư vấn nghiêm túc.

Lần này Tạ Nguy Hàm vô cùng phối hợp, có hỏi có đáp, tuy câu trả lời nào cũng hoàn hảo không kẽ hở, nhưng có thể thấy sự qua loa đã nghiêm túc hơn rất nhiều… ít nhất Thẩm Lục Dương có thể cầm báo cáo này đi tìm Na Diệc Trần lĩnh lương, không bị nghi ngờ năng lực làm việc.

Thẩm Lục Dương chưa học qua kiến thức chuyên môn này, dù hỏi theo mẫu cũng không chuyên nghiệp bằng người trong nghề, thỉnh thoảng còn phải lật sách một cách lúng túng.

Tạ Nguy Hàm từ đầu đến cuối đều rất bình tĩnh, không hề tỏ ra thắc mắc trước sự bất thường của cậu, khiến Thẩm Lục Dương thở phào nhẹ nhõm, cũng thần kinh thô không nghĩ kỹ vì sao hắn không hỏi.

Buổi tư vấn đứt quãng kéo dài hơn hai tiếng mới kết thúc.

Thẩm Lục Dương gấp sổ lại, nhìn đồng hồ, tám rưỡi.

Cậu xoa xoa cổ tay hơi mỏi, hỏi Tạ Nguy Hàm đang ngồi đối diện: “Anh đưa em về nhà?”

Tạ Nguy Hàm mặc đồng phục ngồi đối diện cậu, như một học sinh đang nghiêm túc nghe giảng, nghe vậy chống cằm lắc đầu: “Em tự về được.”

Ngón tay Thẩm Lục Dương gõ gõ mặt bàn, hơi do dự không biết nên thú nhận lúc này, hay đợi đến lúc cậu sắp rời đi mới nói.

Nếu nói ra, vậy mỗi ngày tiếp theo đều sẽ trở thành “ngày cuối cùng”. Tạ Nguy Hàm bây giờ đang thích cậu, biết cậu sẽ rời đi, cảm xúc có bất ổn không…?

Tạ Nguy Hàm bình thản nhìn cậu, cười hỏi: “Bác sĩ muốn tiễn em xuống lầu không?”

Thẩm Lục Dương ngẩng đầu nhìn hắn, há miệng. Một lúc sau, cậu vẫn đứng dậy, cố gắng tỏ ra không có vấn đề gì, gật đầu tự nhiên: “Đi thôi, anh tiễn em.”

Tạ Nguy Hàm như không phát hiện ra điều gì bất thường, ung dung đứng dậy.

Lúc Thẩm Lục Dương đi đến cửa phòng làm việc, tay nắm tay cầm cửa ấn xuống, đột nhiên hối hận.

Sau khi sửa xong, cậu chỉ có một ngày để ở lại đây, nếu hôm nay chính là ngày sửa xong, vậy thời gian cậu và Tạ Nguy Hàm ở bên nhau đã bắt đầu đếm ngược rồi. Cậu không thể giấu giếm.

Thẩm Lục Dương siết ngón tay, quay đầu nhìn Tạ Nguy Hàm, quả quyết mở lời: “Có chuyện này, anh muốn nói cho em biết.”

Tạ Nguy Hàm gần như đứng sát bên cậu, nghe vậy cúi mắt nhìn cậu, Thẩm Lục Dương thậm chí có thể thấy rõ vân rãnh trên con ngươi đen kịt của hắn.

Hắn lơ đãng liếc nhìn tay Thẩm Lục Dương đang đặt trên tay nắm cửa, ân cần hỏi: “Chuyện gì vậy, bác sĩ.”

Thẩm Lục Dương mỗi lần nghe hắn gọi bác sĩ đều có cảm giác… xấu hổ kỳ lạ.

Có thể là sự đảo ngược về tuổi tác và địa vị đã dụ dỗ cậu nảy sinh một số liên tưởng không lành mạnh… kết hôn bốn năm, không phải là cậu chưa từng bắt Tạ Nguy Hàm mặc áo blouse trắng, chính cậu cũng từng mặc… dừng lại.

Ngón tay ngứa ngáy xoa xoa, Thẩm Lục Dương lùi lại một chút, dựa vào cửa, chột dạ không biết nên bắt đầu từ đâu: “Sở dĩ anh không thể từ chối em, không phải vì anh thích trẻ con, là vì em——”

“Bác sĩ cảm thấy anh làm những chuyện đó với em…” Tạ Nguy Hàm dừng lại một cách tinh tế, thấy rõ sự bối rối xấu hổ trên mặt Thẩm Lục Dương mới cong mày nói tiếp, “là vì pheromone và thôi miên sao?”

Thẩm Lục Dương muốn phủ nhận.

Tạ Nguy Hàm tiến lại gần nửa bước, ghé sát tai cậu nói khẽ: “Em chỉ là khơi dậy con người thật nhất của anh, bác sĩ, anh thích em, tại sao không thẳng thắn thừa nhận, người anh thích, chính là ’em’.”

Thẩm Lục Dương hơi sững sờ: “Không phải, anh——”

Tạ Nguy Hàm híp mắt, ngắt lời cậu: “Bác sĩ, anh quen ’em’, hay nói cách khác… người yêu của anh, chính là ’em’, không phải sao?”

Thẩm Lục Dương chấn động: “Em——” Sao em biết?

Ngón tay thon dài của Tạ Nguy Hàm quấn lấy tay cậu, gỡ khỏi tay nắm cửa, ấn lên cửa, mười ngón đan vào nhau một cách dịu dàng.

Lưng Thẩm Lục Dương dựa vào cửa, buộc phải hơi ngửa đầu mới thấy rõ biểu cảm của Tạ Nguy Hàm. Khoảng cách quá gần khiến cậu ngửi rõ hương rượu vang đỏ thoang thoảng.

Sự hoảng loạn mất mát khi không thấy Tạ Nguy Hàm lúc thức dậy, vào khoảnh khắc này đã được xoa dịu dễ dàng – bất kể là dòng thời gian nào, đây đều là người yêu của cậu, chỉ một ánh mắt cũng đủ khiến cậu an lòng.

Dường như nhìn thấu suy nghĩ của cậu, Tạ Nguy Hàm buông tay đang đan ra, hai tay cùng lúc ôm lấy cậu.

Cúi xuống, cằm ngoan ngoãn gác lên vai cậu, đáy mắt Thẩm Lục Dương không nhìn thấy tối tăm như đang suy tư, nhưng giọng điệu lại trái ngược hoàn toàn, rất thoải mái: “Em đoán thử nhé? Người anh quen, là ’em’ của lúc nào?”

“Là ’em’ của mấy năm sau? Hai lăm? Hai sáu? Hay là… hai bảy?”

Thẩm Lục Dương nghe thấy nhịp tim đập quá nhanh của mình, nhận ra sau đó mới gật đầu. Cậu còn chưa nói gì, Tạ Nguy Hàm đã tự đoán ra, lại còn gần đúng hết… Đúng là Thầy Tạ của cậu.

“Em nói đúng hết rồi, tuy rất khó tin, nhưng anh đúng là đến từ dòng thời gian tương lai,” Thẩm Lục Dương ôm Tạ Nguy Hàm, mặc mình chôn vùi trong hương rượu vang đỏ, cảm giác quen thuộc khi nói thật khiến cậu bất giác thả lỏng, lẩm bẩm khen ngợi: “Lúc này em đã thông minh như vậy, làm anh cứ như bị thiểu năng trí tuệ, anh còn chưa kịp giải thích.”

Đáy mắt tĩnh lặng lóe lên một tia bối rối, trên gương mặt vốn luôn máu lạnh tàn nhẫn xuất hiện vẻ mờ mịt không phù hợp, ngón tay Tạ Nguy Hàm lướt qua đốt sống lưng lồi lên: “Bác sĩ, lúc đó chúng ta, là quan hệ gì?”

Mũi Thẩm Lục Dương cọ vào gáy hắn, hương rượu vang đỏ nồng nàn khiến cậu hít hít mũi: “Có thể không đáng tin lắm, nhưng mình đã kết hôn, bốn năm, tình cảm ổn định.”

Cơ thể thiếu niên trong vòng tay rõ ràng khựng lại, Thẩm Lục Dương cảm thấy cậu đã dọa bạn nhỏ sợ rồi, vội vàng tách ra, giải thích với hắn.

“Cảm giác đặc biệt của em với anh bây giờ là vì bị ảnh hưởng bởi em của năm ba mươi mốt tuổi, em lúc đó… rất yêu anh. Tuy bây giờ em chưa hiểu tình cảm này, nhưng sau này em sẽ hiểu.”

Trong mắt Tạ Nguy Hàm không có vẻ đùa giỡn, chỉ có không hiểu. Hắn ngẩng đầu, nghiêng đầu nhìn Thẩm Lục Dương, cong môi hỏi: “Yêu anh… đó là gì?”

Thẩm Lục Dương cảm thấy lúc này hắn mới giống học sinh mười tám tuổi hơn, dù học sinh này có nghe tin tức chấn động tam quan cũng bình tĩnh như không có chuyện gì xảy ra.

Cậu nắm tay Tạ Nguy Hàm đặt lên tim mình, cảm nhận dưới ánh mắt tò mò của Tạ Nguy Hàm.

Nhịp tim trong lòng bàn tay ổn định mạnh mẽ.

“Là nhịp tim, anh thấy em tim sẽ đập nhanh, anh yêu em,” Thẩm Lục Dương nhìn hắn, lần thứ hai dùng nhịp tim để xác nhận tình cảm, cũng bắt đầu căng thẳng, “Anh có thể hôn em không?”

Tạ Nguy Hàm ngoan ngoãn cúi đầu, phó mặc cho cậu.

Không cố gắng hôn sâu, Thẩm Lục Dương nhẹ nhàng ngậm lấy môi hắn, tay ôm sau lưng hắn, vỗ về từng cái, giọng nói khàn khàn đưa Tạ Nguy Hàm cùng chìm vào hồi ức, thì thầm: “Lần đầu tiên anh tỏ tình với em, tim em đập nhanh hơn, anh liền biết em cũng thích anh, lúc đó em cũng hỏi anh như vậy, thích là gì.”

Tạ Nguy Hàm rũ mắt, vài giây sau giành lại thế chủ động, cạy mở môi cậu thăm dò.

Thẩm Lục Dương bị ép vào cửa, eo bị siết chặt, môi tê dại đau đớn, hơi thở bị tước đoạt, chỉ còn lại bản năng ôm lấy đối phương.

Hai người thở hổn hển ôm hôn nhau.

Nhịp tim dưới lòng bàn tay ngày càng nhanh, Tạ Nguy Hàm như đang dùng cách này để nói cho cậu biết – dù ở dòng thời gian nào, hắn cũng vẫn yêu cậu như vậy, cho dù bây giờ hắn ngay cả cảm xúc bình thường cũng không hiểu được, cũng sẽ vô thức ôm lấy cậu.

Đồng tử đen láy của Tạ Nguy Hàm ánh lên một vệt đỏ nhạt, sau khi hơi tách ra, lại dán vào môi khẽ m*t.

Lồng ngực Thẩm Lục Dương phập phồng dữ dội, giơ tay chặn môi Tạ Nguy Hàm, th* d*c giải thích: “Anh là người yêu đến từ dòng thời gian ba mươi mốt tuổi của em, nhưng trước khi em hai mươi bảy tuổi, thế giới này không có anh.”

Tạ Nguy Hàm híp mắt, cắn môi cậu: “Hửm?”

Thẩm Lục Dương bị cắn đau, tay đang ôm eo hắn dùng sức thêm chút.

“Thế giới này thực ra là một cuốn sách. Anh đến đây vào năm em hai mươi bảy tuổi, là để hoàn thành một nhiệm vụ để có được sinh mệnh mới…”

Thẩm Lục Dương giải thích cặn kẽ mọi chuyện cho hắn nghe, từ lúc cậu xuyên sách, đến lúc hai người gặp gỡ, yêu nhau, kết hôn, và cả việc cậu đột nhiên đến dòng thời gian 18 tuổi… tất cả mọi thứ.

Tất cả những gì Tạ Nguy Hàm có quyền biết, cậu đều nói ra.

“Sau khi hệ thống sửa chữa xong, anh sẽ biến mất khỏi đây, mọi ký ức về anh cũng sẽ bị thay thế bằng bác sĩ tư vấn thật sự, không ai nhớ anh, em cũng sẽ không nhớ anh.”

Thẩm Lục Dương cố gắng giữ giọng vui vẻ, an ủi cảm xúc của hắn: “Nhưng vài năm nữa, chúng ta sẽ gặp lại nhau, anh sẽ chủ động theo đuổi em, sau đó chúng ta sẽ ở bên nhau, chúng ta sẽ không bao giờ xa nhau nữa.”

Tạ Nguy Hàm yên lặng lắng nghe, tỉ mỉ suy nghĩ về những điều vượt quá tầm hiểu biết này.

Thẩm Lục Dương an ủi hắn: “Bây giờ chúng ta không thể vượt giới hạn, chờ thêm chút nữa, đợi em hai mươi bảy tuổi, chúng ta sẽ ở bên nhau.”

Tạ Nguy Hàm cụp mắt, Thẩm Lục Dương không thấy rõ nét mặt hắn.

Không biết bao lâu sau, Tạ Nguy Hàm mới ngước mắt lên, khóe môi cong lên, ngây thơ vô hại.

“Không.”

Thẩm Lục Dương sững sờ, một lúc sau mới ngơ ngác nhìn hắn: “Gì cơ? Em… không tin?”

Cậu cau mày, giải thích nhanh: “Anh nói thật mà, anh có thể nói ra rất nhiều chuyện trên đời này chỉ có em và anh biết, ví dụ như sở thích em chưa từng nói với ai, em thích xương rồng, nhưng sau khi đến trường Ngũ Trung Lan Giang mới chính thức nuôi hai cây, sau đó suýt bị anh tưới nước chết, cái này anh xin lỗi tôi kiểm điểm…”

“Em thích đồ thanh đạm, anh thích ăn cay còn hay đau dạ dày nên em cũng không cho anh ăn nữa, nhưng anh toàn ăn vụng, lần nào em cũng bắt được… Em không thích trái cây nhưng thích táo, mỗi năm đêm Giáng Sinh đều chuẩn bị một quả táo cho anh… Em không thích uống sữa, không thích đồ ngọt, nhưng nếu là anh đút thì em đều ăn…”

Thẩm Lục Dương chưa từng bị Tạ Nguy Hàm nghi ngờ, lúc này lại chui vào ngõ cụt, không thể chấp nhận Tạ Nguy Hàm mười tám tuổi không tin tưởng mình.

Ngón tay cái của Tạ Nguy Hàm ấn lên môi cậu, chặn răng lại, thấy cậu buộc phải dừng lại, mới nhìn cậu nói: “Em sẽ không quên anh.”

Hắn khẽ hôn lên trán Thẩm Lục Dương: “Bác sĩ, em sẽ nhớ anh.”

Đây là điều hắn không tin, hắn không tin mình sẽ quên Thẩm Lục Dương hoàn toàn.

Thẩm Lục Dương ngậm miệng, trong lòng lập tức được lấp đầy, rồi lại nhanh chóng trống rỗng. Cậu hình như đã ném Tạ Nguy Hàm vào một thế giới chỉ có mình hắn, Tạ Nguy Hàm không đi đâu được, chỉ có thể giữ một mảnh hoang nguyên trắng xóa mà một mình bước qua chín năm…

Thẩm Lục Dương ôm chặt hắn, sự đè nén trong lòng va đập lung tung khiến cậu không thở nổi. Cậu đột nhiên nhận ra, Tạ Nguy Hàm vì muốn yêu cậu, đã phải trải qua thời gian khó khăn đến nhường nào.

Nhưng cậu vẫn ích kỷ muốn Tạ Nguy Hàm kiên trì: “Anh biết trên đời này không ai hiểu được em, nhưng anh vĩnh viễn thuộc về em, thời gian tới, vì anh, cũng đừng làm chuyện gì quá đáng, anh sợ dòng thời gian thay đổi… lỡ anh không gặp được em nữa thì sao.”

“Chín năm, chín năm nữa, em hai mươi bảy tuổi, sẽ gặp anh ở khối 11 trường Ngũ Trung Lan Giang, tuy em quên anh, nhưng chúng ta vẫn sẽ yêu nhau, anh sẽ không tiếc bất cứ giá nào để theo đuổi em, yêu em, và ở bên em mãi mãi.”

Tạ Nguy Hàm cúi mắt, mũi cọ vào tai Thẩm Lục Dương, thì thầm: “Tất cả mọi người đều không nhớ anh.”

Thẩm Lục Dương cảm thấy mình không nên đến, lại cảm thấy mình không nên đi, cậu không thuộc về nơi này, nhưng cậu thuộc về Tạ Nguy Hàm. Cắn cắn môi, cảm giác bất lực quen thuộc ập đến, giống như lúc Tạ Nguy Hàm tự làm hại mình để không làm khó cậu, sự tức giận và tự trách khi cậu phát hiện ra…

“Xin lỗi, thầy Tạ,” cậu vùi vào cổ Tạ Nguy Hàm, khàn giọng nói, “Nhưng… anh vẫn mong em đợi anh.”

“Bác sĩ,” ngón tay Tạ Nguy Hàm xoa bóp gáy cậu, lơ đãng hỏi: “Anh sẽ nhớ em chứ?”

Thẩm Lục Dương sụt sịt mũi: “Có, anh độc lập với những dòng thời gian này.”

“Vậy anh về rồi thử hỏi ’em’ xem, có còn nhớ anh không,” Tạ Nguy Hàm áp lòng bàn tay lên má cậu, ngón tay lau đi vệt ẩm ướt nơi khóe mắt, độ cong khóe môi khiến hốc mắt Thẩm Lục Dương lại nóng lên, “Nếu em quên rồi, anh cũng không cần nhớ khoảng thời gian sai lầm này, quên em của lúc này đi, nếu em còn nhớ… anh phải thưởng cho em.”

Thẩm Lục Dương cọ cọ lòng bàn tay hắn, sự chua xót và áy náy trong lòng khiến cậu bất giác bị dắt đi theo: “Thưởng gì?”

Tạ Nguy Hàm nhìn cậu cười: “Em có vẻ rất thiệt thòi, bác sĩ,”

Thẩm Lục Dương sờ mu bàn tay hắn: “Hửm?”

“Em chẳng được gì cả,” Tạ Nguy Hàm cụp mắt nhìn cậu, cười lặp lại, “Chẳng được gì cả.”

Thẩm Lục Dương buột miệng: “Em muốn gì, anh cho em ngay bây giờ!”

Cậu không chắc hệ thống còn cho cậu bao nhiêu thời gian. Đây là lần đầu tiên, cũng là lần cuối cùng cậu gặp Tạ Nguy Hàm mười tám tuổi, cậu không muốn đối phương, và cả chính mình phải hối tiếc.

“Chúng ta đã kết hôn, em rất yêu anh,” Tạ Nguy Hàm nhớ lại lời cậu nói, bất giác cong mắt, “Em muốn gì, anh không biết sao bác sĩ?”

Thẩm Lục Dương gần như trả lời theo phản xạ: “Anh?”

Tạ Nguy Hàm không phủ nhận.

Thẩm Lục Dương hoàn hồn, mặt đỏ bừng, lý trí cuối cùng cũng quay về một chút: “Em mới mười tám, hai chúng ta, không được, thật sự không được!” Cậu không thể vượt qua rào cản tâm lý này.

Tạ Nguy Hàm không nói gì, chỉ lặng lẽ nhìn cậu, ánh mắt đó khiến Thẩm Lục Dương không thể từ chối.

Cậu hít sâu một hơi, lựa chọn khó khăn: “Có thể đánh dấu, nhưng không thể… Em có thể cắn anh thoải mái, nhưng làm đến cuối cùng thì không được!”

Tạ Nguy Hàm ôm eo cậu, những nụ hôn vụn vặt rơi xuống gáy: “Tại sao không được?”

“Em mới vừa thành niên, anh lớn hơn em mười tuổi.”

“Vậy thì sao? Chúng ta không phải người yêu sao? Làm những chuyện này không phải là nên làm sao?”

Thẩm Lục Dương sững sờ.

Mũi Tạ Nguy Hàm lướt qua gáy cậu, thì thầm dụ dỗ: “Em không được, là vì ’em’ của bây giờ không thể có được anh sao?”

“Không phải, lúc nào em cũng là em…” Thẩm Lục Dương ôm hắn, nhưng bộ đồng phục trên người hắn và gương mặt non nớt, vẫn khiến cậu không thể nói ra chữ “Được”.

Cậu mím môi, bắt đầu ăn gian, đôi mắt cún con đỏ hoe nhìn Tạ Nguy Hàm, nắm lấy tay hắn, đan vào lòng bàn tay: “Em chắc chắn không nỡ làm khó anh, đúng không?”

Khóe môi Tạ Nguy Hàm rõ ràng cong lên một cái, rồi lại nhanh chóng biến mất, lúc Thẩm Lục Dương thấp thỏm nhìn hắn, hắn cúi xuống, cắn ngay vào yết hầu cậu.

Khoang miệng nóng rẫy ẩm ướt và hàm răng lạnh lẽo sắc bén, cùng với Alpha không hề che giấu tính xâm lược, mang lại cảm giác áp bức khiến người ta căng cứng.

Thẩm Lục Dương dựa vào cửa, hai tay bấu vào kính, hơi thở dồn dập ngẩng đầu. Thần trí không tỉnh táo mà tùy tiện đề nghị: “Em có thể đánh dấu anh, đánh dấu thoải mái… chỉ cần không làm đến cuối cùng, đều được.”

“‘Em’ không phải đã đánh dấu rồi sao,” Hắn dùng ngón tay di chuyển từ cổ đến tuyến thể của cậu, khẽ vê, “Không chỉ một lần.”

Trong cơ thể Thẩm Lục Dương có tin tức tố của hắn, rất nồng.

Răng nanh ấn lên yết hầu mỏng manh, Tạ Nguy Hàm cảm nhận rõ ràng sự run rẩy của làn da, không phải sợ hãi, mà là hưng phấn. Không khí nóng hổi của cacao vừa ngọt vừa ấm.

Hắn cố ý hỏi: “Bác sĩ, sợ em à?”

Thẩm Lục Dương ôm vai hắn, ngẩng đầu, thở gấp: “Anh sợ người yêu anh làm gì, đừng cắn…”

Tiếng cười khẽ bật ra từ cổ họng, lòng bàn tay Tạ Nguy Hàm đỡ sau eo cậu, giọng nói gần như không thể nghe thấy: “Anh không cần phải sợ em.”

“Hửm? Gì ưm——”

Lúc bị hôn lên môi cướp đi hơi thở, Thẩm Lục Dương mơ màng gọi ba chữ “Thầy Tạ”, ngay sau đó, không chút sức phản kháng mà rơi vào vòng xoáy nóng bỏng hơn.

Hương rượu vang đỏ trong không khí ngày càng nồng, cacao nóng bị cuốn vào trong đó, men say và vị ngọt nóng bỏng hòa quyện.

Bộ đồng phục xanh trắng bị ném bên cạnh ghế, bộ đồ ở nhà màu trắng nhăn nhúm ướt đẫm vứt trên mặt bàn bừa bộn, Thẩm Lục Dương tay cầm một trang giấy, những trang sách bị xé nát vương vãi cho thấy cuốn sách này đã trải qua những gì trong lúc điên cuồng nhất.

Mồ hôi làm ướt tóc mái đen trên trán, Thẩm Lục Dương mắt sưng đỏ dường như đã hét lên điều gì đó, giây tiếp theo chiếc áo đồng phục được một đôi tay thon dài đẹp đẽ nhặt lên, mặc vào người cậu…

Thiếu niên xấu xa dùng giọng điệu dịu dàng thì thầm bên tai cậu: “Nếu em là giáo viên, vậy anh là học sinh của em à?”

Thẩm Lục Dương bấu vào vai hắn, chiếc áo phông nhăn đến mức không thể mặc lại, giọng nói khàn khàn run rẩy: “Tan học đi thầy ơi…”

Tạ Nguy Hàm liếc mắt, cười khẽ: “Tiết thứ ba vừa mới bắt đầu, anh yêu đã muốn trốn học sao?”

Thẩm Lục Dương mặc đồng phục xộc xệch, cố gắng lắc đầu, rồi lại gật đầu, không phát ra tiếng nổi.

Hương sô cô la nhân rượu bốc lên từng mảng sương mù đỏ rực, khi mọi thứ lắng xuống, Thẩm Lục Dương đã thần trí hoảng hốt, một ngón tay cũng không nhúc nhích được.

Tạ Nguy Hàm ôm cậu tắm rửa cẩn thận hơn một tiếng đồng hồ, lúc ra ngoài mắt Thẩm Lục Dương sưng húp như hai quả óc chó, sấy tóc thôi cũng mệt đến mức muốn ngủ thiếp đi.

Tạ Nguy Hàm ôm chú chó lớn kiệt sức cùng nằm lên giường, ôm chặt vào lòng, chen chúc trên cùng một chiếc gối.

Thẩm Lục Dương sụt sịt mũi, miệng lẩm bẩm “Thầy Tạ” rồi chìm vào mộng đẹp.

Tạ Nguy Hàm ôm cậu từ phía sau, hít hà mùi cacao nóng, thoải mái nhắm mắt. Lần đầu tiên ngủ nhanh như vậy sau khi thức tỉnh thành Alpha cấp S.

Ánh trăng yên ắng chiếu xuống, rồi lại bị rèm cửa che đi, phòng ngủ chìm vào một khoảng tối dịu dàng—— Có người thay Thẩm Lục Dương nghĩ đến việc phải kéo rèm cửa.

________

Lời tác giả:

Dương Dương: Em mới 18 tuổi, chỉ được ăn một muỗng, không được ăn nhiều.

Tạ 18 tuổi: Ừm, chỉ ăn “một” muỗng.

Và “tiết thứ ba” là tính theo Dương Dương, Thầy Tạ tiết đầu tiên còn chưa học xong đâu (nhìn trời)

Bình Luận (0)
Comment