Chuông báo thức vừa vang lên hai tiếng đã bị tắt đi, nhưng người đàn ông đang say ngủ vẫn bị đánh thức, bờ vai cứng đờ khẽ động, giọng nói khàn khàn oán giận.
“Thầy Tạ, đau…”
Chàng trai phía sau để trần nửa thân trên, tay chống giường hơi rướn người dậy, gương mặt tinh xảo xinh đẹp vẫn còn vương nét ngái ngủ, hắn cúi đầu dùng chóp mũi cọ vào tai cậu, giọng nói trầm khàn quyến rũ: “Đau eo à?”
Tối hôm qua quằn quại đến nửa đêm, Thẩm Lục Dương gào đến khản cả giọng. Câu nói “không thể làm đến cuối cùng” kia còn vô dụng hơn cả mẩu giấy vụn rơi dưới gầm bàn.
Bất kể là Tạ Nguy Hàm ở độ tuổi nào, trong chuyện chính sự này, đều giống nhau…
Cậu lười biếng không muốn mở mắt, quờ quạng nắm lấy tay Tạ Nguy Hàm đặt lên eo mình: “Chỗ này, mỏi.”
Vừa dứt lời, bên eo lập tức truyền đến một lực đạo vừa phải, dưới ngón tay x** n*n tỉ mỉ, cơ bắp mỏi nhừ được xoa dịu, Thẩm Lục Dương thoải mái thở hắt ra.
Cậu nghiến răng lật người, mặt đối mặt với Tạ Nguy Hàm, ôm lấy eo hắn, vùi vào lồng ngực hắn cọ cọ. Cậu kéo dài giọng, lười nhác hỏi: “Hôm nay em có tiết à? Chuông báo thức reo rồi.”
Mí mắt Tạ Nguy Hàm rũ xuống, vô cùng tự nhiên nằm lại xuống giường, cằm tì lên mái tóc mềm mại của cậu cọ cọ, nghe vậy “ừm” một tiếng, ôm người không nhúc nhích. Rõ ràng, sinh viên đại học này quyết định trốn học.
Thẩm Lục Dương vỗ vỗ lưng hắn, thuận theo đường nét cơ bắp rõ ràng di chuyển lên vai, ngẩng đầu, nhìn mặt hắn nghiêm túc nói: “Không được trốn học.”
Thiếu niên tóc đen rối bời, vài sợi tóc che đi đôi mắt, hàng mi dài che khuất con ngươi đen láy, làn da trắng nhợt vì nhiệt độ cơ thể quá cao của người trong lòng mà ửng lên chút hồng nhuận, đôi môi mỏng đỏ mọng khẽ mím.
Giống như yêu tinh quyến rũ quân vương không lâm triều sớm, ngay cả vẻ ngây thơ giả tạo cũng không cần, hắn kh*** g** để trần nửa thân trên, dùng những vết hôn loang lổ nói cho Thẩm Lục Dương biết, hắn không muốn động đậy, muốn nằm ỳ trên giường dính lấy cậu.
Thẩm Lục Dương ôm chặt hắn, hôn lên cằm hắn mà cảm thán: “Anh còn muốn dạy dỗ em, nhưng em đẹp trai quá, anh nói không nên lời.”
Tối qua quá làm càn, lúc ra khỏi phòng làm việc cậu tưởng mình sắp chết rồi, nhưng khi vào phòng tắm cậu lại thấy, mình đến đầu thai cũng không nổi.
“Đi học đi,” cậu lật người đè lên Tạ Nguy Hàm, nằm sấp trên ngực hắn, nhìn hắn từ trên cao, “Nghe lời.”
Tạ Nguy Hàm lười biếng hé mắt, tay đặt sau eo cậu, thỉnh thoảng khẽ nhéo: “Có thưởng gì không? Em đi học.”
“Bạn nhỏ, còn đòi thưởng,” Thẩm Lục Dương không nhịn được cười, sờ cằm nói: “Ngày mai thứ Bảy, đưa em đi công viên giải trí, tối nay nấu món ngon cho em, thứ Hai tuần sau đến trường học cùng em, em dẫn anh dạo quanh trường em, Bác sĩ Thẩm cho em cảm nhận thế nào gọi là thích… đủ chưa?”
Tạ Nguy Hàm hôn lên ngón tay cậu, đuôi mắt cong lên thành một vòng cung cười: “Đủ rồi.”
Kết hôn bốn năm, thể chất của Thẩm Lục Dương tăng lên rõ rệt, tuy có khó khăn, nhưng buổi sáng vẫn cố gắng dậy nổi.
Ăn sáng xong cùng Tạ Nguy Hàm, Thẩm Lục Dương ngồi trên sofa nhìn hắn: “Tối bốn rưỡi tan học?”
“Ừm,” Tạ Nguy Hàm mặc chiếc áo khoác Thẩm Lục Dương mua rộng hơn một cỡ, kéo khóa lên, “Năm giờ về đến nhà.”
Thẩm Lục Dương nghe thấy chữ “nhà” trong lời hắn nói, lòng mềm nhũn: “Trên đường chú ý an toàn, dự báo thời tiết nói tối nay có mưa, hay anh đi đón em nhé.”
Tạ Nguy Hàm kéo cửa ra: “Em bắt xe về.”
Ánh mắt hắn liếc qua người cậu đầy ẩn ý, cười cười nói: “Tạm biệt, bác sĩ nghỉ ngơi cho tốt.”
Thẩm Lục Dương sững sờ một lúc mới hiểu ra ý hắn, gò má đỏ bừng: “Anh đi được! Em nghĩ gì đấy!”
Tạ Nguy Hàm nhướng mày, không tỏ ý kiến.
Cửa “cạch” một tiếng đóng lại.
Thẩm Lục Dương nhìn chằm chằm cánh cửa, lườm một hồi, tự lườm đến bật cười.
Bị bạn nhỏ coi thường, cậu không chấp nhận nổi. Phải gỡ gạc.
Lấy áo khoác ra, Thẩm Lục Dương vui vẻ vừa mặc đồ vừa nghĩ tối nay nấu gì cho Tạ Nguy Hàm, mai đi công viên giải trí thì hôm nay có thể xem hướng dẫn, đặt vé trước, còn có thể mua hai vé xem phim, không biết Tạ Nguy Hàm lúc này thích xem thể loại phim gì…
Khóe miệng Thẩm Lục Dương không kiềm chế được mà nhếch lên, tối nay làm một bàn đồ cay, để Tạ Nguy Hàm sốc một lần…
【Xè—— Thông báo hệ thống——】
【Dòng thời gian sửa chữa hoàn tất, để đảm bảo thế giới ổn định, mời Ký chủ rời khỏi dòng thời gian này trước 12 giờ đêm nay!】
【Lặp lại, mời Ký chủ rời khỏi dòng thời gian này trước 12 giờ đêm nay!】
Nụ cười trên mặt Thẩm Lục Dương cứng đờ.
“Lúc… nào?”
【Tối nay, trước 12 giờ】
Thẩm Lục Dương sững sờ đứng tại chỗ, bàn tay cầm chìa khóa siết chặt rồi lại thả lỏng, kim loại lún vào da thịt cũng không hay biết, không biết qua bao lâu, cậu mới như bừng tỉnh khỏi cơn mơ, đột ngột kéo cửa lao ra ngoài.
Ngay lúc nhấn ga cậu mới nhớ ra, vội gửi tin nhắn cho Tạ Nguy Hàm.
-Em học ở đâu?
-Tòa nhà giảng đường 3, A302
Thẩm Lục Dương chưa bao giờ nhấn ga nhanh như vậy, lúc chạy đến cửa lớp cậu mới nhận ra, cậu không vào được.
Siết chặt điện thoại, cậu đi vòng quanh giảng đường lớn một vòng, cuối cùng dừng lại ở cửa bên trong, nhìn vào lớp học qua lớp kính.
Vừa nhìn đã thấy Tạ Nguy Hàm.
Hàng đầu tiên, người nổi bật nhất, là người yêu mười tám tuổi của cậu.
Nén lại nỗi chua xót trong lòng, Thẩm Lục Dương cong môi, cầm điện thoại chụp không biết bao nhiêu tấm ảnh, còn xoay người cách lớp kính chụp chung một tấm ảnh với người trong lớp—— cậu si tâm vọng tưởng, rằng mình có thể mang điện thoại đi.
Đứng ngoài cửa nửa tiếng, đến lúc Tạ Nguy Hàm tan học, Thẩm Lục Dương mới bước vào.
Ngược dòng người đi ra, cậu tiến vào lớp học, Tạ Nguy Hàm lập tức phát hiện ra cậu, hơi thở cậu chợt nghẹn lại, đè nén cảm xúc trong lòng, vẫy vẫy tay, cố điều chỉnh biểu cảm cười không kẽ hở: “Bất ngờ không?”
Tạ Nguy Hàm đứng dậy, ý cười trên mặt không che giấu được, nhìn về phía Thẩm Lục Dương, gõ gõ bàn: “Tránh ra một chút.”
Thẩm Lục Dương lúc này mới nhìn sang chỗ ngồi bên cạnh hắn, suýt nữa buột miệng gọi “Bác sĩ Phương”.
Phương Dịch non hơn mấy tuổi đẩy đẩy gọng kính, ánh mắt đảo qua người Thẩm Lục Dương một vòng, vô cùng khó hiểu: “Thầy giáo khoa nào thế? Cậu quen à?”
Miệng thì hỏi, nhưng người đã đứng dậy, nhường chỗ cho Thẩm Lục Dương.
Tạ Nguy Hàm còn chẳng thèm liếc cậu ta, để Thẩm Lục Dương ngồi cạnh mình, quay đầu nhìn cậu hỏi: “Sao anh lại đến đây?”
“Chứng minh năng lực hành động của anh,” Thẩm Lục Dương huých vai hắn, chìa tay về phía Phương Dịch, “Thẩm Lục Dương, chào cậu.”
“Phương Dịch, chào anh.” Phương Dịch bắt tay qua loa, nhìn biểu cảm trên mặt Tạ Nguy Hàm với vẻ khó tin, “Anh là bác sĩ tư vấn của cậu ta?”
Thẩm Lục Dương thẳng thắn thừa nhận.
Phương Dịch tỏ vẻ cảm thán, giơ ngón cái với cậu: “Thần y tái thế.”
Phương Dịch nhỏ tuổi nói y hệt Phương Dịch lớn tuổi, Thẩm Lục Dương mỉm cười thấu hiểu, tiếp tục nói chuyện với Tạ Nguy Hàm.
“Anh ngồi học cùng em, không bị phát hiện chứ?” Cậu lật xem cuốn sách trước mặt Tạ Nguy Hàm, chữ nào cũng biết, nhưng cả câu thì chẳng hiểu gì.
Ánh mắt Tạ Nguy Hàm rơi vào đáy mắt cậu, ánh mắt tối đi, rồi lại nhanh chóng trở lại bình thường, cười nhìn cậu: “Không sao, giảng viên không thích gọi phát biểu.”
Thẩm Lục Dương không có chuyện cũng kiếm chuyện, nói không ngừng: “Vậy thì tốt, anh quen đứng trên bục giảng rồi, đột nhiên ngồi dưới này cũng hơi căng thẳng… Trưa nay ăn gì?”
“Căn tin?”
“Ừm, em dẫn anh đi nhé, anh muốn dạo quanh…”
Lịch học ở trường xếp rất sát, buổi trưa ăn cơm xong cũng không có thời gian dạo kỹ, Thẩm Lục Dương đành theo Tạ Nguy Hàm đến lớp học tiếp theo, ngồi nghe đến tận tiết cuối cùng.
Bốn rưỡi tan học đúng giờ.
Bầu trời bên ngoài âm u, như thể sắp trút xuống một trận mưa bão.
Thẩm Lục Dương hỏi Phương Dịch có cần đi nhờ xe không, Phương Dịch từ chối dứt khoát, nhìn Tạ Nguy Hàm mà nói thẳng: “Cảm ơn ý tốt của anh, tôi sợ mình sống không qua ngày mai.”
Thẩm Lục Dương cười nói “Không đến mức đó đâu”. Anh còn phải cùng Tạ Nguy Hàm vào trường Ngũ Trung Lan Giang, làm bác sĩ trường mà.
Thẩm Lục Dương ra bãi đậu xe lấy xe, Tạ Nguy Hàm và Phương Dịch đứng tại chỗ đợi cậu.
Thấy Thẩm Lục Dương đi xa rồi, Phương Dịch mới hỏi: “Bác sĩ tư vấn lần này hiệu quả lắm à?”
Tạ Nguy Hàm hờ hững liếc cậu ta, bình thản nói: “Bọn tôi đang yêu nhau.”
Phương Dịch đột ngột khựng lại: “Cái gì???”
Tạ Nguy Hàm nhìn về hướng Thẩm Lục Dương rời đi, lặp lại: “Tôi thích anh ấy.”
Thích Bác sĩ Thẩm, thích người yêu đến từ tương lai này.
Phương Dịch như gặp ma: “Cậu biết thích là gì không?”
Tạ Nguy Hàm không tỏ ý kiến, “Anh ấy sẽ dạy tôi. Buổi diễn tập ngày mai xin nghỉ giúp tôi.”
“Cậu đi đâu?”
“Công viên giải trí.”
“…Ban ngày tôi gặp ma hay cậu uống nhầm thuốc thế?! Chủ nhật thì sao?”
“Ngủ nướng.”
“Cậu ngủ được à, tôi biết xin nghỉ cho cậu thế nào!”
“Ngủ được.” Ôm bác sĩ hắn có thể ngủ được. Mặc dù…
Thẩm Lục Dương lái xe đến đón, nhìn Phương Dịch lần nữa: “Thật sự không cần sao?”
Phương Dịch xua tay, vẻ mặt càng thêm phức tạp: “Không cần đâu, cảm ơn anh.”
Xe vừa ra khỏi cổng trường, hạt mưa đã lách tách rơi xuống, trời âm u đến mức chưa đến năm giờ mà đã như ban đêm.
Thẩm Lục Dương bật cần gạt nước, tâm trạng theo thời gian trôi qua và cơn mưa rơi xuống mà trở nên nặng nịch.
Lòng nặng trĩu, nhưng giọng điệu vẫn vui vẻ, nói không ngừng, như một cái dây cót hễ dừng lại là sẽ chết, nói liên tục: “Mặt Bác sĩ Phương cũng không thay đổi mấy, sau này cậu ấy cùng em đến trường Ngũ Trung làm bác sĩ trường, mỗi lần anh đến tìm cậu ấy mua thuốc là cậu ấy lại cáu với anh, không ngờ thuốc đó lại chiết xuất từ tin tức tố của cậu ấy…”
“Tối muốn ăn gì? Anh định làm canh sườn bò cà chua, với mấy món cay nữa, em không thích ăn cay, nhưng anh đặc biệt thích, có mấy lần giấu em ăn vụng, đau dạ dày cũng không dám nói, nhưng vẫn bị em phát hiện…”
“Có muốn làm thêm chút đồ ăn từ bột mì không? Anh đặc biệt thích món mì nước trong em nấu, ngon lắm, mỗi lần cảm cúm anh đều muốn ăn, em bây giờ biết làm chưa? Anh muốn——”
“Bác sĩ.” Tạ Nguy Hàm bình thản nhìn cậu.
Thẩm Lục Dương sững sờ, không dám nhìn hắn, mím môi, tiếp tục cười nói: “Sao thế? Em chưa học nấu mì à? Vậy tối anh làm cho em, em nếm thử xem có ngon như anh nói không, anh là được em chân truyền, chắc chắn——”
“Bác sĩ,” Tạ Nguy Hàm nhìn cậu, khẽ hỏi: “Anh sắp đi rồi à?”
Một tiếng phanh xe chói tai, xe đột ngột dừng bên lề đường.
Thẩm Lục Dương siết chặt vô lăng, đốt ngón tay trắng bệch, cố gắng cười, không dám nhìn hắn: “Ừm… tối nay, trước 12 giờ…”
Dứt lời, mắt cậu đỏ hoe ngay lập tức.
Ngón tay Tạ Nguy Hàm khẽ động, hắn nghiêng đầu nhìn cậu, không hề có sự kích động như Thẩm Lục Dương lo lắng, gật đầu thấu hiểu: “Sắp được gặp ’em’ rồi, nhớ hỏi ’em’ có nhớ anh không, anh vẫn nợ em một phần thưởng.”
Sống mũi Thẩm Lục Dương cay xè, cậu nhìn hắn, nặn ra một nụ cười chua xót: “Hôm qua không phải… cho em rồi sao.”
Đầu ngón tay Tạ Nguy Hàm lướt qua đuôi mắt cậu, lau đi nước mắt, “Hôm qua không tính.”
Thẩm Lục Dương nắm lấy tay hắn, ba chữ “không nỡ xa” nghẹn lại trong cổ họng, tầm mắt mờ đi khi nhìn gương mặt non nớt của Tạ Nguy Hàm, cậu muốn nói “Em quên anh đi, đừng nhớ anh nữa”.
Quên đi vẫn tốt hơn là nhớ một người chín năm, mà không thể nhìn thấy.
Nghiến chặt răng, đồng hồ trên xe nhắc nhở cậu thời gian còn lại không nhiều, Thẩm Lục Dương lau nước mắt hỏi: “Tối muốn ăn gì, anh nấu cho em.”
Tạ Nguy Hàm: “Muốn ăn cay.”
Thẩm Lục Dương ngơ ngác nhìn hắn.
Tạ Nguy Hàm véo véo ngón tay cậu, nhướng mày: “Anh nhìn em ăn, anh không được ăn.”
Thẩm Lục Dương nghiến chặt răng, đè nén cảm xúc cuộn trào, khóc mà cười: “Em thật sự, chẳng đáng yêu chút nào.”
Về đến nhà, Thẩm Lục Dương và Tạ Nguy Hàm cùng vào bếp, vừa nấu ăn vừa trò chuyện.
Nói rất nhiều, từ chuyện này đến chuyện khác, toàn là chuyện của Tạ Nguy Hàm.
Thẩm Lục Dương không thể để mình yên lặng, cậu hận không thể dùng từng giây từng phút để nói chuyện với Tạ Nguy Hàm, hỏi hắn chuyện lúc nhỏ, hỏi hắn chuyện gần đây, hỏi hắn thích gì không thích gì…
Tạ Nguy Hàm trả lời từng câu một, Thẩm Lục Dương không dám quan sát kỹ biểu cảm của hắn, sợ mình không kiểm soát được.
Trên bàn ăn, Tạ Nguy Hàm bóc quả táo đó ra, đặt ở giữa bàn.
Thẩm Lục Dương được Tạ Nguy Hàm đút từng miếng một, cùng hắn chia nhau ăn hết quả táo.
Rất ngọt, rất ngọt.
Tạ Nguy Hàm ăn hết sạch mấy đĩa thức ăn rất cay mà cậu nấu, như thể khẩu vị đã thay đổi chỉ sau một đêm.
Ăn cơm xong Thẩm Lục Dương vốn định đưa hắn đến công viên giải trí, nhưng mưa ngoài cửa sổ càng lúc càng lớn, công viên giải trí sẽ không mở cửa. Dường như ông trời cũng không muốn cậu hoàn thành lời hứa với Tạ Nguy Hàm.
Tạ Nguy Hàm mở TV, bật bộ phim Thẩm Lục Dương thích nhất, ôm cậu rúc trên sofa.
Tiếng mưa rơi lách tách ngoài cửa sổ, tiếng nhạc phim du dương trong TV, hương rượu vang đỏ ấm áp tỏa ra từ sau lưng, ôm trọn cả thế giới của Thẩm Lục Dương.
Chuyển động của kim đồng hồ như bị ai gian lận, Thẩm Lục Dương cố gắng níu giữ, nhưng nó vẫn vội vã bước vào vị trí số 11.
Biểu cảm trên mặt Thẩm Lục Dương không thể kiểm soát được nữa, mắt cậu đỏ hoe, siết chặt tay Tạ Nguy Hàm, bất lực mong chờ có thể nắm giữ được hắn.
Giọng cậu khàn đặc: “Anh tưởng… anh sẽ còn ở lại một thời gian.”
Ít nhất còn có thời gian đến công viên giải trí, cùng hắn dạo quanh sân trường, tìm hiểu hắn của tuổi mười tám, dạy hắn biết thích là gì… Nhưng cậu sắp phải đi rồi, mà vẫn chưa làm được gì cả.
“Anh rất may mắn, anh là người may mắn nhất trên đời,” nước mắt làm mờ đi tầm nhìn, Thẩm Lục Dương hôn lên mu bàn tay Tạ Nguy Hàm, “Anh đã gặp được em của cả hai thời điểm, đã nhận được tình yêu gấp đôi.”
Tạ Nguy Hàm vùi đầu vào cổ cậu, hít hà mùi cacao nóng sắp biến mất, hàng mi rũ xuống, khẽ hỏi: “Bác sĩ, anh sẽ nhớ em chứ?”
Đây là lần thứ hai hắn hỏi câu này, Thẩm Lục Dương gật đầu không do dự: “Anh sẽ nhớ em, bất kể là em của thời điểm nào, anh đều sẽ nhớ.”
Tạ Nguy Hàm cười khẽ, nhẹ hôn sau tai cậu, dịu dàng thì thầm: “Em hình như hiểu rồi.”
Thẩm Lục Dương ngơ ngác nhìn hắn, hốc mắt đỏ hoe: “Gì cơ?”
Tạ Nguy Hàm nhìn cậu thật sâu, cong môi: “Không có gì, em yêu anh.”
Hắn hình như đã hiểu, thích là gì. Giống như cảm giác sắp phá tan lồng ngực, làm tan chảy mạch máu, xé rách làn da, lan đến từng tế bào trong cơ thể, sự chua xót và không nỡ… đang nói cho hắn biết, hắn đang yêu sâu sắc người trong lòng.
23 giờ 58 phút.
Mưa tạnh trời quang, sao đầy trời.
Thẩm Lục Dương nhìn Tạ Nguy Hàm không chớp mắt, môi run rẩy, nước mắt rơi khỏi hốc mắt, nghẹn ngào: “Anh phải đi rồi, vẫn chưa đưa em… đi công viên giải trí.”
Tạ Nguy Hàm cọ mũi cậu, hôn đi giọt lệ rơi xuống, rõ ràng mới mười tám tuổi, nhưng từ đầu đến cuối đều đang an ủi Thẩm Lục Dương: “Anh có thể đưa ’em’ của năm ba mươi mốt tuổi đi, nhớ mua cho em một quả táo, em thích táo nhất.”
Thẩm Lục Dương ôm sau lưng hắn, tựa trán vào trán hắn, khóc mà cười: “Phải dùng một nụ hôn để đổi với anh.”
Khóe môi Tạ Nguy Hàm cong lên, “Được thôi.”
Đôi môi đỏ mọng từ từ tiến lại gần, Thẩm Lục Dương mím môi.
Ngay khoảnh khắc sắp chạm vào nhau, xung quanh đột nhiên im bặt, hương rượu vang đỏ thoảng trong không khí cũng ngưng đọng lại. Hàng mi Tạ Nguy Hàm khẽ rủ, giữ nguyên tư thế ôm hôn, bất động trước mặt Thẩm Lục Dương.
00:00.
【Dòng thời gian sửa chữa hoàn tất, mời Ký chủ rời đi ngay lập tức!】
Tầm mắt Thẩm Lục Dương nhòe đi không thấy rõ mặt Tạ Nguy Hàm, cậu siết chặt vòng tay, cúi đầu hôn mạnh lên Tạ Nguy Hàm. Trong miệng vừa đắng vừa mặn, cũng nhuốm hương rượu vang đỏ.
“Anh yêu em, bất kể lúc nào, anh cũng sẽ tìm thấy em, để yêu em.”
“Phải đợi anh đấy.”
Bóng dáng Thẩm Lục Dương theo chữ cuối cùng rơi xuống, dần dần trong suốt. Cuối cùng hóa thành hư vô, biến mất không thấy đâu.
Xung quanh vẫn tĩnh lặng, ngay cả hạt bụi lơ lửng cũng không thay đổi, chỉ có đôi mắt đẹp đẽ đang nhìn vào khoảng không vô định trước mặt, dần dần ướt át, đỏ hoe.
Như viên ngọc nhuốm máu, đẹp đẽ mà tuyệt vọng.
Bóng hình người đang cười nói “Anh là người yêu của em” trong đầu nhạt đi nhanh chóng, dù cố hết sức níu giữ, cũng không thể ngăn cản việc bị một bóng hình khác thay thế.
Tất cả ký ức khắc sâu vào máu thịt đều bị khoét ra, sửa đổi.
Hắn không nhớ nữa.
Hắn đã quên điều gì đó.
…
Không sao cả.
Hắn vẫn biết, biết rằng hắn đã quên.
Ký ức bị cố ý bóp méo trở nên không còn quan trọng, trong đầu hắn chỉ còn lại một chút chấp niệm gần như không thể thấy rõ, điên cuồng mà yếu ớt lặp lại.
Ngươi đã quên điều gì đó, rất quan trọng, còn quan trọng hơn cả chính bản thân ngươi.
Vì sự quan trọng đó, Tạ Nguy Hàm mười tám tuổi cho dù bị hệ thống xóa sạch mọi ký ức liên quan đến “Bác sĩ Thẩm”, cũng sẽ vào lúc tốt nghiệp, nghe thấy bốn chữ “Trường Ngũ Trung Lan Giang” mà dừng bước.
Đi theo chấp niệm yếu ớt đến cực điểm nhưng vĩnh viễn không tan biến đó, hắn từ bỏ mọi tương lai, dùng một câu “Trường học này rất thú vị” để đối phó với mọi người, không một chút do dự mà thuận lý thành chương đến ngôi trường cấp ba bình thường đó, đợi một người đã không rõ dung mạo, không nhớ tên, không biết có xuất hiện hay không——
Hắn thậm chí không chắc đó là một người, hay một việc, hay thậm chí, chỉ là một ảo tưởng đẹp đẽ sau khi hắn “bệnh nặng hết thuốc chữa”.
Nhưng hắn đã đợi, đợi, chính là chín năm.
Một năm không hề dài—— mỗi mùa thu hắn đều vô cớ nảy sinh suy nghĩ này, dường như có một giọng nói đang an ủi hắn trong lòng, bảo hắn đợi thêm chút nữa.
Cuối cùng, vào mùa thu thứ chín, đêm hôm trước vừa mưa rất lớn, tim hắn cứ đập nhanh một cách khó hiểu, như thể đang điên cuồng mong chờ điều gì đó.
Buổi chiều, cửa văn phòng đột nhiên bị đẩy ra, giáo viên Vật lý mới đến có vẻ lúng túng đáng yêu, ánh mắt né tránh hỏi hắn có muốn đi ăn cơm không.
Giây phút đó hắn đột nhiên cảm thấy.
Dù hắn còn chẳng biết cái gọi là ký ức đó là gì.
Nhưng người trong ký ức, là thật.
Gửi Dương Dương:
Có một người, đã vượt qua sự trói buộc của thời gian và không gian, cho dù bị xóa sạch ký ức, vẫn lặng lẽ chờ đợi em trong thế giới tăm tối cô độc. Bởi vì em đã hứa với hắn, em sẽ tìm thấy hắn, yêu hắn.
________
Lời tác giả:
Đối với Thầy Tạ, tuyến thế giới là một vòng lặp, Dương Dương xuyên sách và yêu Thầy Tạ 27 tuổi, kích hoạt Dương Dương 28 tuổi gặp Thầy Tạ 18 tuổi, Thầy Tạ 18 tuổi mang theo chút ký ức mờ nhạt đó trở thành Thầy Tạ 27 tuổi gặp Dương Dương xuyên sách… Không có điểm bắt đầu, hoặc nói điểm bắt đầu cũng khó phân biệt như gà có trước hay trứng có trước, từ đầu đến cuối Thầy Tạ vẫn luôn chờ đợi Dương Dương.