Cứ như vừa trải qua một giấc mộng đằng đẵng, lúc Thẩm Lục Dương mở mắt trông thấy Tạ Nguy Hàm, cậu vẫn còn mơ màng.
Cậu thậm chí không dám cất tiếng, dồn hết sức lực để cảm nhận hơi ấm quen thuộc, tựa như đã xa cách rất nhiều năm, chóp mũi khẽ động. Mãi đến khi ngửi thấy hương rượu vang say đắm lòng người, cậu mới chợt nhận ra.
Cậu đã trở về.
Tạ Nguy Hàm trước mặt, là người đã đợi cậu chín năm, rốt cuộc cũng đợi được cậu. Tạ Nguy Hàm ba mươi mốt tuổi.
Đôi mắt sưng đỏ vừa xót vừa ướt, Thẩm Lục Dương không kiềm chế nổi nữa, cậu dùng sức ôm chầm lấy anh. Cậu nghẹn ngào chẳng nói nên lời, cắn chặt răng khóc đến không thở nổi.
Cậu đã hiểu ý của hệ thống, cũng hiểu vì sao Tạ Nguy Hàm lại xuất hiện ở ngôi trường này, hiểu vì sao ban đầu hệ thống cứ liên tục nói với cậu những lời gán ghép hai người họ một cách khó hiểu.
Mọi chuyện xảy ra đều là vòng lặp khép kín trong sinh mệnh của Tạ Nguy Hàm, anh vẫn luôn chờ đợi, say ngủ trong vòng lặp ấy… Cách duy nhất để phá vỡ vòng lặp, chính là sự xuất hiện của cậu.
Cậu phải tìm thấy anh, sau đó đưa anh cùng bước tiếp, thoát khỏi vòng lặp khép kín, hướng đến tương lai có cả hai người.
“Dương Dương?”
Người trong lòng ôm anh thật chặt, khóc nấc lên từng hồi, tiếng nức nở kìm nén nghe mà đau lòng. Tạ Nguy Hàm tỉnh giấc, mi mắt hé mở, còn chưa hoàn toàn tỉnh táo đã vô thức kéo người kia vào lòng vỗ về tấm lưng cậu.
Giọng nói lúc mới ngủ dậy có hơi khàn, Tạ Nguy Hàm của cả hai dòng thời gian đều dịu dàng như nhau: “Em mơ thấy ác mộng à? Đều là giả thôi.”
Anh hôn l*n đ*nh đầu Thẩm Lục Dương: “Đừng sợ.”
Sống mũi Thẩm Lục Dương cay xè, nước mắt “lộp bộp” rơi xuống, cậu lắc đầu, giọng khản đặc: “Không phải giả… Em đã gặp anh, anh của tuổi mười tám, nhưng em buộc phải đi, chúng ta chỉ ở bên nhau bốn ngày… Hệ thống xóa ký ức của anh, anh nói anh sẽ không quên, nhưng…”
Cậu vẫn chìm đắm trong hình ảnh nụ hôn từ biệt cuối cùng, lặp đi lặp lại một cách lộn xộn.
Hàng mi Tạ Nguy Hàm khẽ rủ, anh kiên nhẫn lắng nghe cậu nói, suy tư một lát, nhưng không thể tìm thấy bất cứ ký ức nào liên quan đến tuổi mười tám.
Anh hôn đi giọt lệ nơi khóe mắt Thẩm Lục Dương: “Nhưng tôi vẫn quên mất rồi.”
Thẩm Lục Dương ôm lấy cổ anh, chóp mũi đỏ bừng: “Anh không quên, anh vẫn đến, đến Lan Giang Ngũ Trung, gặp được em… Anh không quên.”
Vẻ mặt Tạ Nguy Hàm hơi sững lại, anh chìm vào một ký ức mơ hồ.
Anh không nhớ tại sao mình lại đến Lan Giang Ngũ Trung, cũng như không nhớ tại sao mình lại ở lại ngôi trường này lâu đến vậy. Chỉ là có một giọng nói luôn nhắc nhở anh.
Ngươi nên đến, ngươi nên đợi.
Thỉnh thoảng anh cũng thấy hoang mang, nhưng anh không để cảm xúc đó kéo dài. Thay vì nghi ngờ tính hợp lý, anh lại mong chờ kết quả sau khi thực hiện hơn—điều này không phù hợp với phong cách hành sự trước giờ của anh.
Nhưng anh vẫn kiên trì.
Nếu tất cả những điều này đều là vì để gặp được Thẩm Lục Dương, dường như mọi thứ đều có lời giải thích.
Dù anh vẫn không biết năm mười tám tuổi đã xảy ra chuyện gì. Không thể nhớ ra một chút nào.
Thẩm Lục Dương càng nghĩ càng đau lòng, cậu vùi mặt vào hõm cổ anh: “Hệ thống bắt anh quên, nhưng anh vẫn đợi em, luôn luôn đợi em…”
Ngón tay Tạ Nguy Hàm xoa đỉnh đầu mềm mại của Thẩm Lục Dương, giọng nói trầm thấp mang theo sức mạnh an ủi lạ kỳ: “Dương Dương, ký ức rất dễ bị tổn thương, nhưng chấp niệm thì không. Tôi và chấp niệm cùng tồn tại, cùng nhau đợi em.”
Thẩm Lục Dương sụt sịt mũi, ngẩng đầu cọ chóp mũi anh: “Giá như em có thể đến sớm hơn.”
Tạ Nguy Hàm ngậm lấy môi cậu, đáy mắt đong đầy ý cười mềm mại: “Em đến là tốt rồi.”
Lòng Thẩm Lục Dương xót xa, khóe mắt liếc thấy ánh nắng ngoài cửa sổ, cậu nghĩ đến lời hẹn ước chưa kịp thực hiện, liền buột miệng: “Thầy Tạ, chúng ta đến khu vui chơi đi! Em đã hứa sẽ đưa anh đi…”
Tạ Nguy Hàm khẽ nhướng mày, lòng bàn tay đỡ sau eo cậu, kéo người vào lòng: “Tôi đã nói muốn đến khu vui chơi à?”
Thẩm Lục Dương gật đầu: “Là anh của mười tám tuổi, lúc học năm nhất, dòng thời gian bị hỗn loạn, em đã trở thành chuyên gia tư vấn của anh.”
Mười tám tuổi, cũng đâu thích mấy thứ này—là dỗ Dương Dương đồng ý đây mà.
Đuôi mắt hẹp dài của Tạ Nguy Hàm khẽ cong xuống, tạo thành một nụ cười thấu hiểu: “Khi nào đi?”
Hôm nay là Chủ Nhật, ngày mai cả hai còn phải đi làm.
“Đi hôm nay,” Thẩm Lục Dương ôm Tạ Nguy Hàm hôn lên xương quai xanh của anh, “Một lát nữa đi ngay, anh đã đợi từ mười tám tuổi đến giờ, em phải đưa anh đi lập tức.”
Tạ Nguy Hàm liếc nhìn đồng hồ, cưng chiều hỏi: “Dậy ăn cơm?”
“Vâng… Em muốn ăn mỳ nước trong anh nấu, lúc em sắp đi, em không được ăn, anh của mười tám tuổi không biết nấu…”
Tạ Nguy Hàm cong môi, cười nói: “Chắc là, sau khi em nói tôi mới đi học.”
Thẩm Lục Dương sụt sịt mũi rồi bật cười, cậu ôm chặt anh, nghẹn ngào nói bên tai anh: “Tốt quá rồi, em tìm thấy anh rồi.”
Một câu nói như chiếc chìa khóa, gõ vào tâm trí Tạ Nguy Hàm.
Anh khựng lại, có thứ gì đó vỡ tan, sương mù lẩn khuất trong đầu cũng tản đi… Tựa như một phong ấn không tưởng đã được gỡ bỏ, hé lộ dáng vẻ ban đầu.
Gương mặt của chuyên gia tư vấn trong ký ức sai lệch dần mờ đi, chậm rãi biến thành khuôn mặt của Thẩm Lục Dương… đang đứng trước mặt anh với vẻ bất đắc dĩ, nghiêm túc giải thích với anh của mười tám tuổi—Tôi là người yêu đến từ tương lai của cậu.
Ký ức bị thanh trừng dần hồi phục, từng chút một trong bốn ngày ấy, mỗi câu nói của Thẩm Lục Dương, đều khắc sâu trong tâm trí, chưa từng phai nhòa—hệ thống có thể che đậy, nhưng không có khả năng xóa sổ.
Tất cả các chi tiết bị thay thế đều đã được giải thích.
Tạ Nguy Hàm khẽ hôn vành tai Thẩm Lục Dương, trầm giọng đáp: “Tôi đợi được em rồi.”
Trên bàn ăn, Thẩm Lục Dương ngồi sát Tạ Nguy Hàm, cùng anh ôn lại chuyện xảy ra mấy ngày đó.
“Em đã rất muốn ở bên anh nhiều hơn, cùng anh đến trường nghe giảng, cùng anh tư vấn, đưa anh đến khu vui chơi…” Cậu ăn một miếng mỳ, hương vị quen thuộc khiến vành mắt nóng lên, phải sụt sịt mũi mới nén lại được, “Nhưng không có cơ hội, lúc nghe thấy lời hệ thống, đầu óc em trống rỗng… Khi rời đi em muốn mang theo điện thoại, bên trong có rất nhiều ảnh chụp của chúng ta khi đó, nhưng em không mang—”
Cậu bỗng khựng lại, nhìn sang Tạ Nguy Hàm.
Tạ Nguy Hàm nhìn về phía phòng ngủ, khóe miệng khẽ nhếch, quay đầu nhìn cậu cười: “Biết đâu, nó ở trong đó thì sao?”
Biết đâu… ở trong đó?! Thẩm Lục Dương bật phắt dậy, chạy nhanh vào phòng ngủ, cầm điện thoại chạy về ngay, ngồi xuống rồi cùng Tạ Nguy Hàm nhìn vào màn hình.
“Chúng ta đã chụp chung rất nhiều, em chụp dáng vẻ của anh ở trường, cả lúc về nhà ăn cơm, chúng ta cùng nhau xem TV…”
Cậu căng thẳng nuốt nước bọt, nói như không tin nổi: “Là em của hai mươi tám tuổi và anh của mười tám tuổi, hệ thống không lý nào cho phép tình huống này xảy ra, không phù hợp với quy luật thời gian…”
Miệng thì nói vậy, nhưng ngón tay cậu run rẩy mở khóa màn hình, hít sâu một hơi rồi nhấn vào album ảnh.
Tấm ảnh phóng to đầu tiên, nền tối, chỉ có ánh sáng từ TV, quầng sáng mờ ảo hắt lên hai bàn tay đang nắm chặt—là tấm ảnh chụp vào giờ cuối cùng của ngày hôm đó!
Tim Thẩm Lục Dương đập thịch một cái, cậu trợn mắt nhìn Tạ Nguy Hàm, kích động đến mức không biết nói gì.
“Là ảnh chụp hôm đó! Anh còn nhớ không?! Là em chụp, lúc đó em ngồi trên sofa, anh ôm em, hai chúng ta cứ ngồi như vậy…”
“Nhớ,” Ngón tay Tạ Nguy Hàm lướt qua màn hình, mày mắt anh giãn ra, “Còn rất nhiều.”
“Ừm, lúc anh lên lớp em cũng đứng ngoài cửa chụp rất nhiều, chắc ở cuối cùng,” Thẩm Lục Dương nhanh chóng lật từng tấm, vội vã xác nhận, “Còn… còn hết! Anh mặc đồ thể thao của em, ngồi dãy đầu tiên! Bên cạnh là Phương Dịch, thật sự còn!”
Thẩm Lục Dương siết chặt điện thoại, may mắn xen lẫn kích động đến nỗi các khớp ngón tay trắng bệch.
Ngoài ký ức bị thay đổi lặp đi lặp lại, vẫn còn có thứ chân thực chứng minh sự tồn tại của bốn ngày ngắn ngủi đó—không phải ảo ảnh, không phải giả tạo, mà là cuộc gặp gỡ thật sự của hai người.
Cẩn thận lật xem không biết bao nhiêu lần, Thẩm Lục Dương cong môi gửi hết những tấm ảnh này cho Tạ Nguy Hàm.
Tựa như ký ức đen trắng được tô điểm thêm màu sắc, những ngày đêm vô vọng cũng được vỗ về, đầu gối cậu chạm vào chân Tạ Nguy Hàm, ăn một miếng mỳ lớn, nỗi chua xót trong lòng vơi đi đôi chút, nhớ lại bốn ngày ấy cũng không hoàn toàn là khổ sở nữa.
“Thầy Tạ, hồi đó anh bạo thật, mới mười tám tuổi mà đã biết nhiều thế rồi, lại còn đặc biệt thích em nữa, em đỡ không nổi.”
Tạ Nguy Hàm bóc cho cậu một đĩa tôm, đẩy đến trước mặt cậu, lơ đãng hỏi: “Em rất thích tôi lúc đó à?”
Thẩm Lục Dương không chút phòng bị, vừa ăn tôm vừa gật đầu: “Thích chứ! Sinh viên đại học Alpha vừa thuần khiết vừa gợi tình… Hơn nữa anh còn mặc đồng phục, đóng vai chủ tịch hội học sinh, ngày hôm đó anh… đặc biệt, đặc biệt… ừm.”
Gãi gãi vành tai đỏ bừng, Thẩm Lục Dương cảm thán: “Bất kể lúc nào anh cũng thích em như vậy, em nghĩ em cũng sẽ luôn thích anh bất kể lúc nào.”
Ánh mắt Tạ Nguy Hàm khẽ lóe lên, anh cười một tiếng không rõ ý kiến: “Vậy em của mười tám tuổi thì sao?”
Thẩm Lục Dương đáp ngay: “Em của mười tám tuổi chắc chắn cũng sẽ thích anh, chỉ là không biết có diễn màn cường thủ hào đoạt không, hồi đó em nổi loạn lắm…”
…
Lúc lái xe đến khu vui chơi đã hơn mười một giờ.
Thẩm Lục Dương đã đặt vé trên mạng, sau khi đỗ xe xong, cậu liền cùng Tạ Nguy Hàm đi thẳng vào trong.
Khu vui chơi cuối tuần không đến mức chen chúc như ngày lễ, nhưng bên cạnh mỗi trò chơi cũng có khá đông người vây quanh.
Có người lớn dắt theo con nhỏ, có các cặp tình nhân trẻ, có cả những người trông như học sinh… Cái tổ hợp song Alpha trạc ba mươi tuổi như hai người họ, Thẩm Lục Dương nhìn một vòng cũng không thấy cặp thứ hai.
Hồi nhỏ cậu chưa từng đến khu vui chơi, lớn lên rồi cũng không còn mong đợi nữa, nên cũng chưa đi bao giờ. Tính ra đây là lần đầu tiên của Thẩm Lục Dương.
Thầy Thẩm 28 tuổi ngơ ngác nhìn một vòng, không biết nên chơi cái nào trước, cậu vô thức hỏi: “Thầy Tạ, chúng ta… anh muốn chơi gì? Á—!”
Một cậu nhóc chạy ào tới, cậu vội né đi, đâm thẳng vào lòng Tạ Nguy Hàm.
Hai người mặc đồ đôi, thời tiết cuối tháng chín đã se lạnh, là kiểu áo hoodie có mũ và quần thể thao mà Thẩm Lục Dương thích—nhưng bộ đồ hôm nay là do Tạ Nguy Hàm chọn, lúc ra ngoài Thẩm Lục Dương cảm thấy Tạ Nguy Hàm mặc thế này trông đặc biệt giống sinh viên năm nhất.
Tràn đầy sức sống.
“Quả pháo nhỏ!” Thẩm Lục Dương nhìn cậu nhóc chạy xa, không nhịn được cười, cầm tờ rơi quảng cáo, lật trang đầu tiên ra nghiên cứu, “Đây là lần đầu tiên em đến, ồn ào thật đấy, còn ồn hơn cả đám nhóc quậy trong lớp em nữa.”
“Tôi cũng chưa từng đến,” Tạ Nguy Hàm ôm eo cậu, kéo người vào lòng, né quả pháo nhỏ thứ hai lao tới, đuôi mắt liếc thấy một chỗ, “Có muốn mua chút gì ăn không?”
Mắt Thẩm Lục Dương sáng lên: “Ăn gì ạ?”
Cậu quay đầu, nhìn theo tầm mắt của Tạ Nguy Hàm: “Kẹo bông gòn hình thú? Đi đi đi! Em muốn mua một con thỏ!”
Thẩm Lục Dương kéo tay Tạ Nguy Hàm, chen qua đám đông toàn trẻ con, sải bước đến trước xe đẩy kẹo bông gòn, mua một cây kẹo hình thỏ và một cây hình sói.
Con thỏ đưa cho Tạ Nguy Hàm, cậu ăn con sói xám lớn.
Trên đường lại thấy có người bán cài tóc, Thẩm Lục Dương quyết tâm giúp Tạ Nguy Hàm trải nghiệm niềm ao ước và vui vẻ khi đi chơi công viên lúc mười tám tuổi, cậu lại mua hai cái cài tóc phát sáng, tự tay đeo lên cho anh, còn “tách tách tách” chụp mấy tấm ảnh liền.
“Dễ thương quá,” Thẩm Lục Dương không ngừng cảm thán, “Cái tai này hơi đắt thật, nhưng mà nó phát sáng được!”
Tạ Nguy Hàm đội một chiếc tai thỏ vẫn lấp lánh ánh hồng dù đang đứng dưới nắng, anh nghiêng đầu nhìn hình ảnh phản chiếu trên cửa kính của quán cà phê ven đường.
Gương mặt người đàn ông ba mươi mốt tuổi không hề có dấu vết của năm tháng, tựa như đã tìm thấy một khe hở trong bánh răng vận hành, trẻ trung chẳng khác gì bốn năm trước, vẫn trắng nhợt ôn hòa, như một mặt hồ tỏa hương thơm quyến rũ, chuyên dùng để bẫy chú chó lớn Thẩm Lục Dương—
Thậm chí dáng vẻ khi đeo tai thỏ cũng khiến Thẩm Lục Dương liên tưởng ngay đến cảnh tượng bốn năm trước.
Ánh mắt Thẩm Lục Dương sẫm lại, tim ngứa ngáy, cậu sửa lại đôi tai sói trên đầu mình, mở camera trước của điện thoại: “Chụp chung một tấm trên máy em đi.”
Tạ Nguy Hàm một tay ôm eo cậu từ phía sau, mắt nhìn vào ống kính, cong môi hỏi: “Em đang nghĩ gì thế?”
“Nghĩ tối nay anh đeo tai thỏ, dùng miệng cho em…” Thẩm Lục Dương thì thầm ý nghĩ của mình, ngả người ra sau một chút, nở nụ cười rạng rỡ, “Tách” một tiếng nhấn chụp.
Cậu quay đầu nhìn Tạ Nguy Hàm, hắng giọng, đè thấp giọng nói: “Anh mặc đồng phục được không? Em muốn xem anh mặc đồng phục.”
Khóe miệng Tạ Nguy Hàm nhếch lên một nụ cười thấu hiểu: “Lần đó xem chưa đủ à?”
Thẩm Lục Dương nhớ tới lần ở trong phòng với Tạ Nguy Hàm mười tám tuổi, yết hầu cậu trượt lên xuống: “Chưa, anh lúc đó… em xem chưa đủ.”
Tạ Nguy Hàm không thuận thế đồng ý như trước, anh vặn lại: “Có thể hôn em, tôi có phần thưởng gì?”
Câu nói này đánh thẳng vào ký ức của Thẩm Lục Dương, nhất thời cậu như quay lại lúc đang tư vấn cho anh của mười tám tuổi, đầu óc nóng lên mà thốt ra: “Phần thưởng gì cũng được!”
Tạ Nguy Hàm cong cong mày mắt: “Em mặc đồng phục.”
Thẩm Lục Dương sững sờ, cảm thấy mình hời to: “Đơn giản vậy sao, em mặc được, đồng phục hồi đó của em cũng đẹp lắm.”
Ánh mắt Tạ Nguy Hàm lướt dọc theo yết hầu của cậu rồi thu về mà không để lại dấu vết, anh cười ôn hòa: “Tôi rất mong đợi.”
Thẩm Lục Dương kéo Tạ Nguy Hàm chơi gần hết khu vui chơi, phàm là trò nào bọn họ có thể chơi đều không bỏ sót, đợi đến lúc cuối cùng bước xuống từ trò Con lắc cảm tử, trời đã tối mịt.
Đèn màu và đèn đường trên lối đi nhỏ trong khu vui chơi đồng loạt bật sáng, kéo dài đến tận cuối con đường, vừa đẹp đẽ vừa mộng ảo.
Hai cái tai trên đầu họ, một cái phát ra ánh sáng hồng nhạt, một cái phát ra ánh sáng xanh nhạt. Vệt sáng xanh nhạt đó lắc lư theo cử động của Thẩm Lục Dương.
“Tờ rơi nói tối nay có bắn pháo hoa,” Thẩm Lục Dương lật đến trang cuối cùng dưới ánh đèn đường, kiểu chữ hoa màu hồng viết rất dễ thương, cậu đọc diễn cảm: “19 giờ 30 tối, không gặp không về với quý khách, vị trí xem đẹp nhất—bất kỳ địa điểm nào trong khu vui chơi nha~”
Cậu quay đầu hỏi Tạ Nguy Hàm: “Mấy giờ rồi Thầy Tạ?”
Tạ Nguy Hàm giơ cổ tay lên, nhìn đồng hồ: “7 giờ 26, còn bốn phút.”
“Ở ngay đây đi,” Thẩm Lục Dương nhìn quanh một vòng, bên này không đông lắm, cách đó không xa có mấy cặp đôi trẻ đang ngồi trong đình nghỉ mát, cậu nắm lấy tay Tạ Nguy Hàm, “Tình tiết trong phim sắp xuất hiện rồi, pháo hoa và tình yêu, nguyện ước và lãng mạn.”
Tạ Nguy Hàm nắm ngược lại tay cậu, đi đến dưới một cây ngô đồng lớn bên cạnh: “Ước nguyện với pháo hoa à?”
“Em nói bừa đấy,” Nụ cười trên mặt Thẩm Lục Dương không sao kìm lại được, cậu nhìn lên bầu trời điểm xuyết sao trời, hít sâu một hơi, “Sắp đếm ngược rồi.”
Ở dòng thời gian mười tám tuổi, cậu cũng rời đi vào một thời điểm thế này, sau cơn mưa trời lại sáng, sao giăng đầy trời.
Hiện tại, cũng mùa thu ấy, cũng bầu trời sao ấy, cũng hai con người ấy. Sẽ mãi mãi ở bên nhau.
Bông pháo hoa màu đỏ đầu tiên nổ tung, tiếng “BÙM—” thật lớn khiến xung quanh vang lên một tràng reo hò.
Mắt Thẩm Lục Dương sáng rực ngẩng đầu nhìn từng đóa pháo hoa bung nở, tâm trạng cũng bay vút lên cao, nổ thành một đóa hoa, cậu không kiềm chế được mà hét lên: “A————”
Tạ Nguy Hàm rời mắt khỏi pháo hoa, nghiêng đầu nhìn Thẩm Lục Dương đang vẫy tay với chúng, anh cong cong mày mắt nói gì đó.
Thẩm Lục Dương không nghe rõ, cậu quay đầu nhìn anh, toe toét miệng hét: “Thầy Tạ, anh vừa nói gì thế?!”
Tạ Nguy Hàm ghé sát tai cậu, giọng nói trầm thấp ôn hòa mang theo ý cười: “Tôi yêu em, thế giới của tôi vì em mà trở nên chân thực. Cảm ơn em đã tìm thấy tôi.”
Thẩm Lục Dương mở to mắt, trái tim như bị xé ra một khe hở, rót đầy rượu vang ấm áp ngọt ngào, giây tiếp theo cậu dùng sức ôm chầm lấy Tạ Nguy Hàm, nói bên tai anh: “Em cũng yêu anh, Thầy Tạ. Cảm ơn anh đã đợi em.”
Đóa pháo hoa màu hồng lớn nhất bay lên trời, bung nở thành hình một đóa tường vi, trong tiếng nổ vang trời, vô số cặp tình nhân ôm hôn nhau.
Thẩm Lục Dương cong môi hôn lên môi Tạ Nguy Hàm, mãn nguyện nhắm mắt lại, cánh tay Tạ Nguy Hàm trên eo cậu siết chặt, ôm cậu thật chặt, tận hưởng niềm vui và may mắn khi có được đối phương trong đêm thu này.
Thế giới của tôi vì em mà chân thực.
Sinh mệnh của em vì anh mà tồn tại.
Thế giới chỉ là một vòng tuần hoàn đơn thuần, hư ảo mà nhợt nhạt, chỉ có đối phương mới là chiếc chìa khóa duy nhất để dừng vòng lặp lại.
Thật may mắn, giữa hàng tỷ điều không thể, họ đã đột phá thời gian và không gian, không một chút do dự mà tương phùng.