“Cho nên, đây là thế giới Dương Dương từng ở trước đây?”
【Phải… Phải, khụ, cái đó, vô cùng xin lỗi vì đã gây phiền phức cho ngài, đây là sơ suất của chúng tôi! Tôi nhất định sẽ giải quyết nhanh nhất có thể! Xin gửi tới ngài lời xin lỗi chân thành nhất!】
Tạ Nguy Hàm nhìn quán cà phê đang làm ăn phát đạt, không khí có chút xa lạ, không có mùi pheromone quen thuộc, sạch sẽ tinh khiết đến mức khó tin.
“Bây giờ là lúc nào?”
【Bây giờ là… để tôi tra…】
【Ừm… Tìm thấy rồi! Hiện tại là ngày 10 tháng 6 năm Thẩm Lục Dương 19 tuổi, cậu ấy vừa thi đại học xong, thành tích không tệ.】
Ngón tay Tạ Nguy Hàm gõ nhẹ lên mặt bàn: “Trọng điểm.”
【Vâng vâng! Thầy Tạ, thân phận hiện tại của ngài là chủ quán cà phê này, ở cùng thành phố với Thẩm Lục Dương mười chín tuổi. Thời gian và không gian bị sai lệch hai chiều, cơ thể là cơ thể ba mươi mốt tuổi của ngài.】
【Ngài hiện là Alpha duy nhất trong toàn bộ thế giới ngoài sách, pheromone Alpha cấp S có thể khiến người khác rơi vào kỳ ph*t t*nh bất kể giới tính—ở thế giới này có thể hiểu là hiệu quả của việc uống thuốc k*ch d*c.】
“Tất cả mọi người ở thế giới này đều là Beta?”
【Có thể cho là vậy, Thẩm Lục Dương hiện tại cũng là Beta.】
【Việc sửa chữa dòng thời gian có thể mất vài ngày, thời gian trong thế giới sách hiện đang đứng yên. Sau khi sửa chữa xong ngài có thể quay về ngay lập tức, chúng tôi vô cùng xin lỗi vì đã gây phiền phức cho ngài! Mong ngài có thể tha thứ cho sơ suất của chúng tôi.】
Tạ Nguy Hàm khẽ nheo mắt phượng, đáy mắt xẹt qua một tia chế nhạo, giọng nói trầm thấp: “Sửa xong tôi rời đi, để Dương Dương một mình ở lại đây?”
【Cái này…】
【Tôi sẽ xóa bỏ, thay thế ký ức của họ, đảm bảo không ảnh hưởng đến dòng thời gian sau này, cậu ấy sẽ quên hết mọi chuyện trong khoảng thời gian này, không nhớ bất cứ điều gì…】
Hệ thống nói càng lúc càng nhỏ tiếng, căng thẳng chờ đợi Tạ Nguy Hàm trả lời.
Tạ Nguy Hàm vô tình hay hữu ý, nhìn vị khách đang ngồi bên ngoài bằng ánh mắt lạnh lùng, khóe môi nhếch lên, vẻ mặt đăm chiêu.
Biểu cảm này khiến hệ thống hoảng hốt.
【Ngài có yêu cầu gì cứ đưa ra, tôi sẽ cố gắng đáp ứng… Pháp luật của thế giới này rất hoàn thiện, tốt nhất ngài đừng làm tổn thương—】
Sự im lặng bao trùm không khí, Tạ Nguy Hàm khẽ liếc nhìn một nơi nào đó trong hư không, đáy mắt ánh lên màu đỏ như rượu vang. Giọng nói của hệ thống tắc nghẹn ngay lập tức.
Một Alpha cấp S, một thế giới chỉ có Beta—nếu anh muốn giết người, không ai có thể phá án. Pheromone Alpha cấp S và thuật thôi miên có thể khiến anh hoàn thành tội ác mà không để lại bất kỳ bằng chứng nào.
Hệ thống hoảng lắm, lỗi này không giống với cái của Thẩm Lục Dương, hoàn toàn không giống! Nó đã thả một con sói vào bầy cừu!
【…】
【…】
【Thầy Tạ, tôi có thể khiến Thẩm Lục Dương của tương lai sở hữu ký ức về khoảng thời gian hai người gặp gỡ—chỉ giới hạn ở Thẩm Lục Dương sau khi ngài quay về sách, cậu ấy trong khoảng từ 19 đến 28 tuổi sẽ không có ký ức này.】
【Ngài thấy có được không?】
Tạ Nguy Hàm “ừm” một tiếng không rõ ý kiến, thong thả hỏi: “Dương Dương đang ở đâu?”
Theo quy định của hệ thống, không được phép tiết lộ thông tin cụ thể của người khác trong dòng thời gian, nhưng người hỏi là Tạ Nguy Hàm…
【Nửa giờ nữa Thẩm Lục Dương sẽ dẫn bạn học đến quán cà phê xin việc. Theo như hành vi của chủ quán trong ký ức của cậu ấy, ngài sẽ từ chối cậu ấy và nhận bạn học của cậu ấy—nhưng sau khi tôi sửa chữa dòng thời gian, tôi sẽ xóa phần ký ức này, ngài muốn làm gì cũng được.】
【Ngài có thắc mắc gì cứ gọi tôi trong tâm trí, tôi luôn sẵn sàng!】
“Ừm.”
【Cảm ơn sự hợp tác của ngài!】
Dương Dương mười chín tuổi… Tạ Nguy Hàm cầm lấy tờ rơi tuyển dụng của quán cà phê bên cạnh, trong vòng vài phút đã sắp xếp xong ký ức về thân phận hiện tại, khóe môi cong lên thêm vài phần mong đợi.
*
Bên ngoài quán cà phê, cuối phố.
“Lục Dương, quán cà phê này đắt vãi chưởng, quán trông sang chảnh thế này, liệu họ có nhìn trúng tao không?”
Dư Hào nhìn yêu cầu trên tờ tuyển dụng, trợn mắt—
“Họ vậy mà cũng yêu cầu ngoại hình! Học vấn ghi tốt nghiệp cấp ba là được, ngoại hình yêu cầu từ trung bình khá trở lên… Đây là gì, coi thường hương thơm của tri thức à? Đây là sự hạ thấp đối với trí thức chúng ta!”
Chàng trai bên cạnh cười một tiếng: “Nghĩ nhiều rồi, chủ quán đơn thuần muốn khách hàng rửa mắt thôi, chút hương thơm trong não mày còn chưa đủ để cảm hóa người ngoài đâu.”
Dư Hào nhìn sang chàng trai đang cười cợt nhả bên cạnh.
Mặc bộ đồng phục cấp ba màu đỏ trắng, cao một mét tám hai, dáng người mặc đồ trông gầy mà c** đ* lại có da có thịt, lúc hội thao trường vén áo lên là biết bao nhiêu ảnh chụp trộm được truyền tay, chân dài cứ như chia tỉ lệ 3:7 với nửa thân trên, đôi mắt cún luôn cong cong, nhìn ai cũng cười, trông hệt như một đứa trẻ ngoan.
Đứa trẻ ngoan này hồi lớp 12 bị sâu răng phải cai đường, trong miệng thường ngậm một điếu thuốc không châm lửa, nhưng cái mặt tiền kia lại khiến thầy giám thị mới đến tưởng điếu thuốc là do Dư Hào ép Thẩm Lục Dương ngậm—
Người này sở hữu khuôn mặt của một người đẹp trai tỏa nắng, cực kỳ thu hút người khác giới, ngay cả lúc đánh nhau cũng có thể khiến một đám đàn chị trường bên cạnh lập tức phản bội mà hét lên “em trai ngoan cẩn thận chút…”
Dư Hào chửi một tiếng “Đệt”, phẫn nộ Nữ Oa nặn người lúc mở mắt lúc nhắm mắt thật không chuyên nghiệp, nhưng lại không thể không nói thật: “Với cái mặt này của mày, chẳng phải ông chủ sẽ đích thân ra nghênh đón rồi nhận vào làm ngay tại chỗ à? Cái xã hội coi trọng mặt tiền chết tiệt này!”
“Tao làm thêm ở lớp học thêm và khu vui chơi là đủ rồi, thêm một việc nữa không sắp xếp nổi,” Thẩm Lục Dương lấy điếu thuốc ra, tiện tay kéo kéo cổ áo đồng phục, khiến mình trông có vẻ bất cần hơn, “Tao đến đây là để làm nền cho mày, lát nữa người ta nhìn thấy cái bộ dạng này của tao, so sánh một cái là thấy mày lễ phép biết bao, đúng không?”
“Quá đúng,” Dư Hào vỗ vỗ vai cậu, “Anh em tốt, đây.”
Cậu ta giơ ngón tay cái lên. Học chung trường với Thẩm Lục Dương từ hồi cấp hai, đến tận khi tốt nghiệp cấp ba, hễ có ai nhờ vả, lần nào Thẩm Lục Dương cũng giúp.
Bồ Tát sống thời nay.
Thẩm Lục Dương liếc nhìn địa chỉ trên tờ tuyển dụng, đầu lưỡi l**m l**m răng nanh: “Đến rồi.”
Dư Hào miệng thì chê quán vớ vẩn, nhưng thực ra lại căng thẳng vô cùng, nghe vậy vội vàng soi cửa kính quán trà sữa ven đường để chỉnh lại chiếc áo sơ mi mới mua, ra dáng đi phỏng vấn chính thức.
Thẩm Lục Dương đứng bên cạnh, để làm nổi bật cậu ta, đã cố tình mặc bộ đồng phục đã giặt đến bạc màu, một đôi giày thể thao màu trắng còn dính vết bẩn, bên trong là chiếc áo phông đen không thể bình thường hơn—hàng khuyến mãi trong tiệm, mười tệ hai cái.
Cả người cậu toát lên vẻ không coi trọng cuộc phỏng vấn này.
Quán cà phê này mở cửa một tháng trước kỳ thi đại học, nằm ở trung tâm thành phố, khá xa trường cấp ba của họ, vì cách trang trí trông đắt tiền muốn xỉu và hương vị cà phê hảo hạng mà quán đã nổi tiếng khắp trường.
Việc làm ăn rất phát đạt.
Thẩm Lục Dương thỉnh thoảng nghe nhắc đến vài lần, nhưng cậu không thích cà phê, chỉ khi nghe thấy câu “Ông chủ quán cà phê thật sự siêu siêu siêu đẹp trai” mới quay đầu vểnh tai lên. Sự tự giác của một tên mê cái đẹp.
Nhưng nghe nhiều cũng thấy làm quá, minh tinh trên TV chưa đủ để hét à, đều là người, có thể đẹp đến đâu chứ. Cùng lắm là ngang tầm minh tinh điện ảnh thôi.
Không đến mức đó.
Đẩy cửa bước vào, Thẩm Lục Dương dẫn Dư Hào đến quầy lễ tân.
Dư Hào trước khi đến hùng hồn tuyên bố đủ điều, kết quả vừa thấy chị gái phục vụ xinh đẹp đã đỏ mặt không nói nên lời, kế hoạch tạo ấn tượng tốt đầu tiên phá sản.
Thẩm Lục Dương đành phải nhếch môi, hỏi thay cậu ta: “Chị ơi, quán mình còn tuyển người không ạ?”
Chàng trai mười chín tuổi trông vừa đẹp trai vừa ngoan ngoãn, bộ đồng phục tuy có chút lôi thôi nhưng lại toát lên vẻ trẻ trung tự nhiên, giọng nói trong trẻo cất tiếng gọi “chị ơi”, nụ cười của nhân viên phục vụ cũng rạng rỡ thêm vài phần.
“Còn tuyển, hai em ai ứng tuyển?”
Thẩm Lục Dương kín đáo huých Dư Hào một cái.
Dư Hào như bừng tỉnh khỏi cơn mơ, mặt đỏ bừng lắp bắp: “C-cả hai ạ, chị—chị—”
Thẩm Lục Dương “Xì—” một tiếng không nỡ nhìn, lắc đầu. Cái bộ dạng này thà gọi “Chị hị” còn hơn, ít ra còn có khả năng chọc cười người ta.
Cậu tò mò nhìn quanh cách bài trí của quán.
Bàn ghế gỗ sẫm màu, trên bàn đặt bình hoa hình vuông cắm mấy đóa tường vi đỏ, bộ tách cà phê vẽ những bức họa châu Âu mà cậu không nhận ra… Hương cà phê đậm đà và hương tường vi lan tỏa trong không khí, thêm vài phần lãng mạn cho sự thanh lịch này.
Thẩm Lục Dương cạn lời, chỉ có thể nghĩ ra ba từ “xinh đẹp, ưa nhìn, mãn nhãn”.
Nghe nói giá của mấy bộ bàn ghế này đều là năm con số, bộ đồ ăn cũng là hàng hiệu đắt tiền… Thẩm Lục Dương tò mò muốn xem thực đơn trong tay một nhân viên phục vụ, Dư Hào kéo tay cậu, nhắc cậu đi.
Thẩm Lục Dương đành bỏ cuộc, theo chị nhân viên đi qua một cánh cửa gỗ đẹp như trong lâu đài cổ để ra khu vực phía sau.
Trong hành lang, Thẩm Lục Dương nhanh chóng nhập vai. Lát nữa nhiệm vụ của cậu là phải thể hiện càng tệ càng tốt, để Dư Hào có cơ hội được nhận.
Chị gái dẫn hai người đến cửa phòng trong cùng, hạ thấp giọng: “Ông chủ ở bên trong, hai em vào đi.”
“Ông chủ?” Dư Hào chưa kịp phản ứng, hỏi nhỏ: “Không cần thông báo… không phải, không cần xin chỉ thị của anh ấy à?”
Chị gái nhìn khuôn mặt của Thẩm Lục Dương đầy ẩn ý, giống hệt như lời ông chủ đã dặn, hễ thấy cậu trai đẹp này là đưa thẳng đến chỗ anh.
Cô lịch sự mỉm cười: “Không cần đâu, mời.”
Thẩm Lục Dương gật đầu với cô: “Vất vả cho chị rồi.”
Chị gái mỉm cười ra hiệu rồi dứt khoát rời đi.
Thẩm Lục Dương để Dư Hào vào trước, nhằm tạo ấn tượng đầu tiên thật sâu sắc và tốt đẹp cho ông chủ.
Dư Hào hít sâu một hơi, tay đặt lên tay nắm cửa, thì thầm: “Đúng là ông chủ phỏng vấn thật! Tao đã nói mà, cái mặt của mày là phải có đãi ngộ thế này! Tao đây có được tính là thơm lây không nhỉ?”
Thẩm Lục Dương đẩy vai cậu ta, cũng thì thầm: “Liên quan gì đến tao, ông chủ này có gặp tao bao giờ đâu, nhưng mày ‘vinh dự’ được thế này chắc chắn là công của tao. Không cần gọi bố, đều là việc bố nên làm cả.”
“Đệt, mày nghiện làm bố tao rồi đúng không,” Dư Hào thấy hơi chột dạ, căng thẳng đẩy cửa ra, vừa bước vào một bước đã hô to.
“Chào ngài! Tôi tên là Dư Hào, tôi đến để ứng tuyển ạ!”
Thẩm Lục Dương vỗ tay cho cậu ta trong lòng. Rất tốt, rất có tinh thần, nhân viên dự bị của Haidilao* đi nhầm chỗ rồi.
*Haidilao nổi tiếng với việc có nhân viên nhiệt tình và năng nổ.
“Vào đi.”
Bước chân vênh váo của Thẩm Lục Dương khựng lại, biểu cảm trên mặt cũng sững sờ một giây. Giọng của ông chủ hay quá…
Trưởng thành, trầm thấp, dịu dàng… đặc trưng của một người đàn ông trưởng thành, không hề có vị đắng của cà phê, ngược lại khiến vành tai cậu run lên, như thể say rượu.
Mắt cậu sáng lên, cậu hơi hưng phấn nhếch môi. Giọng nói hay như vậy, nếu mặt không đẹp đến một mức độ nhất định thì thật quá đáng thất vọng.
Theo sát Dư Hào, Thẩm Lục Dương bước vào: “Chào ngài, Thẩm Lục Dương.”
Cậu nhập vai nhìn một vòng cách bài trí văn phòng trước, rồi mới rất mất lịch sự mà nhìn người đàn ông ngồi sau bàn làm việc.
Chỉ một ánh nhìn, cậu đã sững sờ.