Người đàn ông ngồi sau bàn làm việc với tư thế thư thái, bộ vest sẫm màu ôm lấy vóc dáng tạo nên một đường cong ưu tú. Cánh tay anh gập lại, tay cầm một cây bút máy màu vàng kim.
Thẩm Lục Dương thuận thế ngẩng đầu, bất ngờ đâm sầm vào một đôi mắt sâu thẳm, đẹp tựa hai viên lưu ly đắt giá quý hiếm. Đuôi mắt hẹp dài xếch lên lười biếng mà dịu dàng, ngay cả độ cong của mí mắt cũng tinh xảo hoàn hảo. Ngũ quan sắc sảo diễm lệ đẹp đến mức không giống người thật, càng giống một bức tranh sơn dầu bị lãng quên từ lâu.
Ánh nắng chiều hơi gắt, rải lên làn da trắng nhợt, lại không mang theo chút hơi ấm nào, chỉ có đôi môi mỏng đang cong lên là mang màu đỏ sậm.
Tim Thẩm Lục Dương đập thình thịch, đôi mắt cún hơi mở to, cậu nhìn đến ngây ngẩn.
Mãi đến khi Dư Hào quay đầu gọi nhỏ, cậu mới hơi hoàn hồn.
Ngón tay vô thức véo véo, vành tai lờ mờ ửng hồng, đó là sự kích động sau khi tìm thấy một kho báu lớn.
Cậu ngước mắt lên, lại chạm phải đôi mắt kia, Thẩm Lục Dương chưa kiên trì nổi một giây đã dời tầm mắt.
Cậu hối hận rồi! Tại sao lại mặc cái bộ dạng ngớ ngẩn này đến phỏng vấn, dù không đi thuê vest thì ít nhất cũng nên mặc một bộ đồ mới.
Người anh em vốn mắc “chứng cuồng xã giao” bên cạnh bỗng im bặt với vẻ mặt ảo não, Dư Hào đợi mãi không thấy lời mở đầu, đành phải căng da đầu tự mình tiến lên.
“Chào ngài, đây là sơ yếu lý lịch của bọn tôi.”
Người đàn ông trước mặt không nhìn rõ tuổi tác cụ thể, ngoại hình quá mức tuấn mỹ sắc sảo tạo nên cảm giác áp bức đầy tính công kích. Dù anh đang cong môi cười ôn hòa, vẫn khiến Dư Hào căng thẳng đến toát mồ hôi tay, nói năng cũng không lưu loát. Lần đầu tiên cậu ta gặp người có khí chất mạnh mẽ đến vậy.
Bên này Thẩm Lục Dương không sợ hãi cũng chẳng căng thẳng, cậu vẫn đang tự kiểm điểm.
Tin đồn vỉa hè trong lớp lần đầu tiên chuẩn đến mức này.
Tại sao, làm thế nào mà, có người, lại có thể đẹp đến thế. Cứ như thể anh được “nặn” ra để giẫm đúng vào dây thần kinh nào đó của cậu, khiến thiếu niên đang tuổi hừng hực khí huyết cảm thấy toàn thân không ổn.
Một khao khát chiếm hữu điên cuồng trỗi dậy…
Thu hết biểu cảm của Thẩm Lục Dương vào đáy mắt, Tạ Nguy Hàm nhếch môi, nở một nụ cười ôn hòa: “Thẩm Lục Dương, Dư Hào?”
Dư Hào vội vàng gật đầu: “Tôi là Dư Hào.”
Cậu ta chỉ sang bên cạnh: “Cậu ấy là Thẩm Lục Dương.”
Thẩm Lục Dương ngẩng đầu, nhìn thẳng Tạ Nguy Hàm, buột miệng: “Ở đây có thể tuyển hai người không?”
Dư Hào kinh ngạc quay đầu: “?” Tổ cha, ngài đây lại có thể sắp xếp được cả ba việc làm thêm rồi à?
Thẩm Lục Dương lờ đi biểu cảm của anh em tốt, chân thành nhìn khuôn mặt kia. Nếu có thể, cậu muốn tự tay sờ thử ngay bây giờ, xem cảm giác có giống như cậu nghĩ không… muốn giấu người này đi, lén lút sờ, một mình mình sờ.
Ánh mắt của chú cún con lồ lộ ra ngoài, chỉ thiếu nước viết mấy chữ “trông anh ngon quá, em thèm” lên mặt. Ấy thế mà vì xu hướng “trai thẳng”, cậu lại vô tình thả thính mà không hay biết. Cả người cậu toát lên vẻ hiếu chiến hiếm thấy, như thể chuẩn bị thực hiện một kế hoạch mờ ám nào đó.
Đáy mắt Tạ Nguy Hàm hơi tối lại, đầu ngón tay khẽ điểm lên khuôn mặt Thẩm Lục Dương trên sơ yếu lý lịch, đôi môi mỏng chậm rãi cong lên, anh nhìn cậu đầy ý tứ. Rồi vô tình từ chối.
“Chỉ cần một người.”
Thẩm Lục Dương nhíu mày, thu hồi tầm mắt. Cậu không thất vọng lắm, tình hình này đã nằm trong dự liệu, vốn dĩ trên tờ tuyển dụng cũng chỉ ghi tuyển một nhân viên bán thời gian.
Cậu ném cho Dư Hào một ánh mắt an tâm, ra hiệu mình không đột nhiên “lật kèo”, vẫn sẽ giúp cậu ta có được công việc.
Tạ Nguy Hàm tùy ý liếc qua bản sơ yếu lý lịch đầy trời sao của Dư Hào, giây tiếp theo, tầm mắt dừng lại trên bản lý lịch sơ sài đầy nổi loạn của Thẩm Lục Dương. Mục kinh nghiệm làm việc được điền một cách cực kỳ phóng khoáng.
Thẩm Lục Dương thấy rõ động tác của Tạ Nguy Hàm, đồng tử co rụt, trong lòng gào lên một tiếng “Đệt!”.
Để làm nền cho Dư Hào, sơ yếu lý lịch của cậu… ngay cả chiến tích hồi lớp 11 uống trộm sữa chua trong giờ tự học buổi sáng bị chủ nhiệm bắt được, phạt đứng ngoài cửa uống hết một ngày sữa chua cũng viết vào.
Thẩm Lục Dương hít một hơi khí lạnh, nhìn Tạ Nguy Hàm khẽ nhướng mày, trong lòng chỉ còn lại hai chữ “hối hận”. Xấu hổ đến mức muốn ôm tim, may mà da mặt cậu dày.
“Công việc an ninh…” Tạ Nguy Hàm liếc thấy bốn chữ kỳ quặc này, nghĩ đến điều gì đó, bỗng nhiên bật cười. Anh nhìn Thẩm Lục Dương đang có vẻ mặt siêu thoát, hỏi: “Ý là gì?”
Theo “kịch bản”, Thẩm Lục Dương đáng lẽ phải nói một cách ngỗ ngược “Ý là đánh nhau kiếm tiền”.
Dưới ánh mắt kinh ngạc của Dư Hào, cậu mặt không đỏ tim không đập mà đáp: “Giúp bảo vệ trường thống kê học sinh trốn về sớm.”
Thật là một câu trả lời bá đạo, có thể thấy rõ qua cặp mắt sắp lòi ra khỏi tròng của Dư Hào.
May mà Tạ Nguy Hàm không hỏi dồn, chủ đề tiếp theo chuyển sang sắp xếp thời gian của hai người.
“Hai tháng tới tôi đều rảnh.” Dư Hào thành thật nói.
“Tôi còn hai việc làm thêm khác.” Thẩm Lục Dương nói theo kịch bản.
Tạ Nguy Hàm nhìn khuôn mặt “đuối lý nhưng vẫn to mồm” của cậu trai, chậm rãi hỏi: “Ba công việc, cậu có thể sắp xếp ổn thỏa không?”
Giọng điệu của một giáo viên kỳ cựu, một câu đã khơi dậy nỗi sợ hãi sâu thẳm trong tâm hồn Thẩm Lục Dương.
Cậu bất giác ngồi thẳng lên một chút, nhưng rốt cuộc vẫn còn trẻ, lòng phản nghịch nặng nề, càng bị đè nén càng phản kháng.
Nghe vậy cậu khẽ nhíu mày, vặn lại: “Tôi có thể sắp xếp tốt thời gian.”
Đây cũng là một phần của kế hoạch, thể hiện mình không phục tùng quản giáo—mặc dù Thẩm Lục Dương lúc này vốn dĩ đã rất không phục tùng.
Sau một loạt câu hỏi tiêu chuẩn, Thẩm Lục Dương đã thành công dùng thực lực của mình để trượt phỏng vấn.
Cậu cùng Dư Hào đang hưng phấn đi ra khỏi quán cà phê, Thẩm Lục Dương đứng ở cửa, ngón tay gõ gõ vào mép quần: “Mày về trước đi, tao có chút việc.”
Dư Hào vỗ vai cậu: “Anh em tốt, tao mời mày ăn cơm!”
Thẩm Lục Dương xua tay.
Nhìn Dư Hào đi xa, cậu tìm một chỗ không bắt mắt đứng lại, mắt dán chặt vào những người ra vào cửa quán cà phê.
Lần đầu tiên cậu có khao khát gần gũi mãnh liệt với một người lạ đến vậy, tự dưng muốn đến gần, muốn tìm hiểu anh, muốn nói chuyện và đứng cạnh anh… muốn chạm vào anh.
Cậu không muốn truy tìm nguyên nhân, cuộc sống đối với cậu trước giờ luôn là có cũng được, không có cũng chẳng sao. Đột nhiên gặp được cảm xúc k*ch th*ch— Có thời gian đi sâu nghiên cứu thà trực tiếp thỏa mãn bản thân còn hơn.
Cậu đã chuẩn bị tinh thần chờ đợi vài tiếng đồng hồ, nhưng chưa đầy mười phút, Tạ Nguy Hàm đã xuất hiện trước cửa quán.
Mắt Thẩm Lục Dương sáng lên, cậu đi thẳng đến trước mặt anh, nhiệt tình chào hỏi: “Chào ngài, ngài thật sự không cần nhân viên nữa à?”
Tạ Nguy Hàm nhìn cậu, đè nén ý cười nơi đáy mắt, thản nhiên nói: “Không cần nữa.”
Thẩm Lục Dương đứng trước mặt anh, ánh mắt bất giác liếc về phía cổ anh, chóp mũi khẽ động.
Thơm quá. Nước hoa gì mà thơm thế…
Chàng trai ban nãy còn nhiệt tình hăng hái bỗng ngơ ngác nhìn qua, Tạ Nguy Hàm không động thanh sắc mà nhếch môi, giọng nói từ tính trầm thấp.
“Thẩm Lục Dương?”
“Ô!” Thẩm Lục Dương bừng tỉnh, mặt nóng bừng, mơ màng nói: “Nước hoa trên người ngài thơm thật.”
Ngay khi Tạ Nguy Hàm lịch sự gật đầu, xoay người rời đi, Thẩm Lục Dương lập tức đuổi theo, miệng nói liến thoắng, nhiệt tình tiếp thị bản thân.
“Thật ra tôi ưu tú hơn trên sơ yếu lý lịch nhiều, ngài có muốn cân nhắc lại không?”
“Tôi từng làm phục vụ ở nhà hàng, cũng làm thêm ở quán trà sữa, cả quầy đồ ăn vặt nữa…”
“Tôi bắt đầu làm thêm chính thức từ năm 14 tuổi, kinh nghiệm làm việc phong phú…”
Cậu nói từ cửa quán cà phê cho đến tận bãi đỗ xe ngầm, không hề thấy ngại ngùng hay xấu hổ. Tạ Nguy Hàm thỉnh thoảng đáp lại, đều là từ chối một cách dịu dàng. Thẩm Lục Dương chỉ nghe giọng nói thôi cũng thấy tim ngứa ngáy, không hề nản lòng.
Mãi đến khi Tạ Nguy Hàm kéo cửa xe, Thẩm Lục Dương mới nhận ra thời gian ở chung sắp kết thúc.
Cậu không kịp nghĩ nhiều, vung tay đè lên cửa xe.
Một tiếng “Rầm” vang lên, tạo ra âm thanh lạc lõng trong bãi đỗ xe vắng vẻ.
Thẩm Lục Dương chặn trước cửa xe, nghiêng đầu nhìn Tạ Nguy Hàm, cười vô lại: “Chẳng phải ngài rất xem trọng tôi sao, cớ gì còn từ chối tôi.”
Tạ Nguy Hàm liếc nhìn bàn tay đang đè lên mu bàn tay mình, làn da của thiếu niên có màu lúa mì khỏe mạnh, các khớp ngón tay gồng lên căng đầy sức sống và sự ngang tàng của tuổi trẻ.
Thẩm Lục Dương nhìn theo tầm mắt của anh, hành động trong lúc vội vã, giờ cậu mới phát hiện mình đang đè lên tay người ta. Nhưng cậu không muốn buông ra.
Làn da dưới lòng bàn tay thật mát lạnh, trong đêm tháng sáu oi ả, cứ như chạm vào da của loài động vật máu lạnh nào đó, vừa thoải mái vừa tinh tế… Hơn nữa Tạ Nguy Hàm thật trắng, một màu da gần như trắng nhợt, mang đến một cảm giác mong manh đầy quyến rũ bên cạnh khí chất trưởng thành.
Thẩm Lục Dương bất giác thả lỏng lực tay, sợ mình đè đau anh.
Nhưng ngay khoảnh khắc cậu thả lỏng, Tạ Nguy Hàm lại như vô tình rút tay về.
Lòng Thẩm Lục Dương bỗng hẫng đi một nhịp, cảm giác ngón tay lướt qua cổ tay anh mang lại một cảm giác tê dại khó nói, mũi giày cậu khẽ dịch chuyển.
Cảm giác này vừa vô cớ vừa xa lạ, khiến cậu đột nhiên thấy hơi bực bội. Vẻ vô lại ban nãy cũng đổi thành chiêu trăm trận trăm thắng quen thuộc. Cậu sốt ruột rồi.
Đuôi mắt cậu cụp xuống, cong cong nhìn người, khóe miệng cũng nhếch lên, một chú cún con rạng rỡ như ánh mặt trời, ai mà không yêu chứ.
“Tôi vừa hỏi chị gái ở cửa, chị ấy nói nhà hàng vẫn đang tuyển nhân viên bán thời gian. Khi nào ngài rảnh, tôi có thể ứng tuyển vào vị trí đó không?”
“Tại sao nhất định phải đến đây?” Tay Tạ Nguy Hàm lại đặt lên cửa xe, những ngón tay thon dài trắng nhợt nhẹ nhàng nắm lấy tay cầm, gân xanh trên cổ tay như một sự ám chỉ mập mờ.
Yết hầu Thẩm Lục Dương trượt lên xuống, cậu buột miệng: “Vì anh rất xinh đẹp.”
“Ừm?” Tầm mắt Tạ Nguy Hàm hứng thú dừng trên mặt cậu, hàng mi che đi một nửa, anh cười khẽ hỏi: “Cậu có biết câu này nghĩa là gì không? Bạn nhỏ.”
Biết, Dư Hào toàn dùng câu này để tán tỉnh bạn gái.
Thẩm Lục Dương nghiến răng, nuốt ngược câu này vào bụng.
Khen đàn ông mà dùng từ xinh đẹp. Đúng là mày mà, Thẩm Lục Dương!
“Tôi chỉ khen anh ưa nhìn thôi,” Quen bị xấu hổ rồi, cậu nhanh chóng lấy lại bình tĩnh, dứt khoát dựa vào cửa xe, đã đâm lao thì phải theo lao nhìn Tạ Nguy Hàm, “Tôi muốn kết bạn với anh.”
Không đợi Tạ Nguy Hàm nói, cậu khẳng định chắc nịch: “Anh vẫn chưa thừa nhận, ngàanhi rất xem trọng tôi.”
Vừa nãy trong văn phòng, cậu rất chắc chắn ấn tượng của Tạ Nguy Hàm về cậu rất tốt, cực kỳ tốt, tốt đến mức chính cậu cũng thấy khó tin. Kể cả bây giờ, anh cũng không thấy phiền—dù cậu đã bám riết không tha cả một quãng đường.
Khóe miệng Thẩm Lục Dương nhếch lên rõ rệt, chỉ chờ Tạ Nguy Hàm thừa nhận, sau đó thuận theo ý này để xin làm thêm, cuối cùng thành công trở thành bạn bè có thể cùng ăn cơm uống rượu—
“Chỉ là ‘xem trọng’ thôi à?” Tạ Nguy Hàm dường như hoàn toàn không bị ảnh hưởng, anh vòng qua người cậu, ngón tay lướt qua vị trí dưới eo rồi đặt lại lên cửa xe.
Thẩm Lục Dương giật nảy mình như bị điện giật, lập tức đứng thẳng người, bàn tay sau lưng anh vẫn lờ mờ chạm vào người cậu, động tác như bị cố tình quay chậm lại vô số lần, cảm giác va chạm bị phóng đại vô hạn.
Thẩm Lục Dương muốn né, nhưng vẻ mặt bình thản của Tạ Nguy Hàm khiến cậu cảm thấy nếu mình né đi thì thật là làm quá.
Cậu thầm hít một hơi, cố nén giữ bình tĩnh, nói giọng khiêu khích: “Không chỉ là xem trọng, mà là rất xem trọng, là r—”
“Không phải xem trọng.” Giọng nói trầm khàn từ tính mang theo tiếng cười khẽ, hờ hững cắt ngang lời cậu.
“Vậy là g—”
Tạ Nguy Hàm cúi xuống, ghé sát vành tai cậu, đôi môi mỏng khẽ mở, thì thầm: “Tôi rất thích em, bạn nhỏ.”
Đồng tử Thẩm Lục Dương co rút.
Đôi môi mỏng khô ráo lướt qua tai, cảm giác mềm mại tựa như ảo ảnh, hơi thở ấm nóng phả vào, làm bỏng rát một mảng da nhỏ… Nửa bên cơ thể tê rần, cậu bất giác ngửa ra sau một chút.
Dù lợi hại đến đâu thì cũng là một chú chó nhỏ mười chín tuổi, bị một cú bóng thẳng ném cho ngơ ngác. Tim đập thình thịch như trống giục, đầu óc Thẩm Lục Dương trống rỗng, chỉ lặp đi lặp lại câu nói vừa rồi của Tạ Nguy Hàm.
Thích cậu? Cậu là con trai mà! Khoan, họ mới gặp lần đầu…
Yêu từ… cái nhìn đầu tiên?
Yết hầu khẽ trượt, Thẩm Lục Dương căng thẳng đến mức hít thở cũng chậm lại, khuôn mặt ban nãy còn vô cùng kiêu ngạo giờ lại ngơ ngác nhìn Tạ Nguy Hàm.
Có lẽ là do thiếu niên thời dậy thì sĩ diện, vài giây sau, Thẩm Lục Dương cố gắng nặn ra vẻ mặt bình tĩnh, nhếch môi nói: “Anh đùa tôi đấy à!”
Khoảng cách quá gần, hương thơm nhàn nhạt trên người đối phương xộc vào chóp mũi, cậu l**m môi, không kiềm chế được mà muốn ghé sát lại ngửi, nhưng lại bị buộc dừng lại khi chạm phải đôi mắt kia.
Tạ Nguy Hàm hờ hững đứng thẳng người, mu bàn tay tì vào sau eo cậu, động tác dịu dàng đẩy cậu ra, kéo cửa xe.
Thẩm Lục Dương nghe thấy giọng nói quyến rũ cướp mất hồn mình cất lên tiếng cười khẽ.
“Là một trò đùa thôi, sợ rồi à?”
Thẩm Lục Dương: “…”
Cậu lập tức hăng lên, cánh tay chặn giữa Tạ Nguy Hàm và chiếc xe, bực bội nói: “Anh trêu tôi?”
Tạ Nguy Hàm ung dung nhìn cậu.
Thẩm Lục Dương híp mắt, mặt dày một cách nghiêm túc: “Tâm hồn tôi bị tổn thương rồi, ông chú này, chú phải bồi thường cho tôi.”
Tạ Nguy Hàm như thể vừa nghe được chuyện gì buồn cười, độ cong khóe môi không đổi: “Em gọi tôi là gì?”
Thẩm Lục Dương cảm thấy mình đã gỡ lại được một bàn, trong lòng khoan khoái. Nghe vậy cậu nghiêng đầu, ánh mắt không chút che giấu mà nhìn khuôn mặt khiến cậu mê mẩn, tinh nghịch kéo dài giọng, lặp lại: “Chú——đó——”