Sau Khi Giúp Vai Chính Thụ Thoát Khỏi Kẻ Điên, Tôi Bị Nhắm Đến

Chương 110

Ngoại truyện: Hàm 31 tuổi x Dương 19 tuổi10. Nóng nảyTác giả: Không Ô

Tạ Nguy Hàm bật cười khẽ, vẻ hứng thú nơi đáy mắt chợt lóe lên rồi tắt.

Thẩm Lục Dương không né không tránh mà nhìn thẳng vào đáy mắt anh, cố gắng nhìn rõ cảm xúc ẩn giấu dưới vẻ lịch thiệp tao nhã của người đàn ông.

Anh giơ tay, ngón cái vuốt qua mái tóc bị gió thổi rối của Thẩm Lục Dương. Thẩm Lục Dương chợt có ảo giác rằng anh đã làm động tác này hàng trăm hàng nghìn lần—tựa như cậu đang được người đàn ông trước mắt vô cùng trân trọng.

Hệt như giọng điệu dịu dàng lúc này, dung túng cho sự hồ đồ của cậu: “Tôi rất thích sự dũng cảm của em, bạn nhỏ.”

Bạn nhỏ?

Câu trước Thẩm Lục Dương còn đang dương dương đắc ý vì được khen, giây sau mặt liền sụ xuống.

Cậu nhíu mày, hành động đi trước cả mệnh lệnh của đại não, cậu túm lấy cổ áo Tạ Nguy Hàm, đảo ngược vị trí, đè người ấn lên xe.

Cẳng tay cậu đè lên vai Tạ Nguy Hàm, tay kia siết chặt áo anh. Lúc tức giận cậu cau mày, vẻ thân thiện của đôi mắt cún bị xóa sổ, biến thành sự uy h**p hung tợn của một con chó dữ.

Chàng trai mặt mày khó chịu mặc bộ đồng phục, đè người đàn ông mặc vest đi giày da lên một chiếc xe sang màu đen. Non nớt và trưởng thành, bực bội và bình tĩnh, vội vã và trêu đùa, sự tương phản mãnh liệt khiến toàn bộ khung cảnh trông k*ch th*ch một cách kỳ lạ.

Giờ này đến lấy xe không chỉ có mình Tạ Nguy Hàm, một người đàn ông trung niên đi ngang qua, vô tình liếc thấy cảnh này, kinh ngạc kêu nhỏ: “Trời đất ơi! Học sinh bây giờ—”

Thẩm Lục Dương đầu cũng không ngoảnh lại, chửi khẽ: “Biến!”

“…”

Người đàn ông lại nhìn thêm một cái, trong lòng mắng “thật là đồi phong bại tục”, rồi co giò chạy mất.

Dám xxx người lớn, thằng oắt con lưu manh này ông ta không dây vào nổi.

Chó sói chửi xong càng hung dữ hơn, cậu cau mày trừng trừng nhìn khuôn mặt bình thản của Tạ Nguy Hàm. Khoảng cách bị xóa nhòa, Thẩm Lục Dương phát hiện Tạ Nguy Hàm cao hơn cậu rất nhiều, dù đang đè người nhưng cậu vẫn phải ngước nhìn—rõ ràng đã dùng hết sức, nhưng tư thế của Tạ Nguy Hàm hoàn toàn không có vẻ gì là bị áp chế.

Nếu Tạ Nguy Hàm muốn từ chối, ban nãy cậu đến cổ áo cũng không níu được…

“Gọi ai là bạn nhỏ đấy!”

Cậu hừ khẽ một tiếng, khóe miệng cong lên đắc ý, thẳng thắn chỉ ra: “Anh còn không phản kháng, anh chính là… xem trọng tôi.”

Vì một lý do khó nói nào đó, cậu đã không dùng từ “thích”.

Tạ Nguy Hàm rủ mắt, con ngươi đen tuyền sâu thẳm bí ẩn, hàng mi tựa lông quạ che đi nửa con ngươi, anh chỉ cười mà không nói.

Thẩm Lục Dương bị nhìn đến gáy ngứa ngáy, tim đập càng lúc càng nhanh, kẻ đang áp chế lúc này lại giống như người bị thẩm vấn, vô cùng bồn chồn.

Cậu tự khẳng định: “Thừa nhận đi, anh xem trọng tôi.”

Tạ Nguy Hàm cong môi sửa lại: “Là thích.”

Ngón tay Thẩm Lục Dương bỗng siết chặt, cậu vẫn còn non quá, một câu nói chẳng biết thật giả đã khiến tai cậu đỏ bừng.

“Tôi không biết, tôi bây giờ… tim đập rất nhanh, tôi thấy không ổn lắm, tôi phải làm cho rõ.” Cậu nói năng ngang ngược mà sáp lại gần, ngẩng đầu, chóp mũi gần như chạm vào Tạ Nguy Hàm.

Cậu dùng giọng điệu áp đặt yêu cầu: “Anh đã thích tôi, thì cho tôi đi làm, nghe hiểu không?”

Tạ Nguy Hàm ngước mắt, sự tĩnh lặng trong đáy mắt anh khiến Thẩm Lục Dương hít thở khựng lại, vành tai ngứa ngáy, bị đầu ngón tay hơi lạnh x** n*n.

“Đang làm nũng với tôi à,” Tạ Nguy Hàm như đang trêu một chú cún xù lông, anh bình luận tựa như không mấy để tâm: “Đúng là đáng yêu thật.”

Thẩm Lục Dương sững sờ mấy giây, hơi nóng muộn màng bò lên gò má, cậu “Xì” một tiếng, vụng về che giấu sự bối rối: “Thì sao nào? Tôi có chiếm hời của anh đâu, chỉ là muốn ngắm anh thôi, anh sợ à?”

Ngón tay già mồm át tiếng lòng siết chặt, trong tình huống này cậu lại bắt đầu nghiêm túc giảng lý lẽ: “Tôi không phải lưu manh, chỉ muốn kết bạn với anh thôi…”

Cậu dừng lại, bổ sung: “Không phải bạn trai, tôi không phải đồng tính luyến ái, tôi chỉ—” thích mặt anh và mùi hương trên người anh.

Nửa câu sau Thẩm Lục Dương không nói ra, nghe lưu manh quá.

Chân hai người dán vào nhau, cách lớp vải mỏng mùa hè, truyền cho nhau nhiệt độ cơ thể đầy mờ ám.

Vì thao tác không thuần thục của Thẩm Lục Dương, đầu gối Tạ Nguy Hàm vừa hay đè ngay g*** h** ch*n cậu, chỉ cần cậu cử động mạnh một chút là sẽ chạm phải… càng khiến cho câu “không phải đồng tính luyến ái” kia nhuốm thêm một tầng ý vị không rõ ràng.

Tạ Nguy Hàm lịch sự từ chối, độ cong khóe môi cũng toát lên vẻ dịu dàng chu đáo: “Tôi không kết bạn với bạn nhỏ.”

Bị nhấn mạnh hết lần này đến lần khác là còn nhỏ, Thẩm Lục Dương đang trong giai đoạn nổi loạn “Cơ thể 19 nhưng tâm hồn 29, tôi trưởng thành sớm quá, áp lực quá đi” nghe mà lửa bốc lên đầu, cậu bực bội nói: “Tôi mười chín rồi, chú, à!”

Ngón tay Tạ Nguy Hàm tự nhiên đáp xuống lưng cậu, ngón tay cong cong men theo đường lõm của xương sống, lực cực nhẹ, nhưng lại khó mà lờ đi được khi nó trượt xuống.

Cảm giác va chạm nhỏ bé xuyên qua lớp vải, tấm lưng tê rần, Thẩm Lục Dương lập tức cứng đờ, suy nghĩ bị đoạt mất, toàn bộ tập trung vào vệt da vừa được lướt qua.

Để kìm nén cơn ngứa khô nơi cổ họng, cậu buộc phải thở chậm lại, nhưng càng kìm nén lại càng rõ ràng.

Đầu ngón tay câu hồn người trượt xuống dọc theo cơ thể non nớt đang run rẩy không ngừng, cuối cùng, dừng lại đầy ẩn ý phía trên xương cụt, chậm rãi xoay tròn.

Giọng nói trầm thấp lười biếng vang lên, vô tình lướt qua vành tai: “Cún con, muốn biết em có tình cảm gì với chú không?”

Anh mới là chó! Thẩm Lục Dương cố nén xúc động muốn gật đầu, cậu cắn môi, ép mình không được né tránh bàn tay đang lúc gần lúc xa trên eo.

Giọng nói trong trẻo trở nên khàn đặc, cậu cố làm ra vẻ không quan tâm, giọng khô khốc hỏi: “Chú định nói cho tôi à?”

Ngón cái khẽ ấn bên eo, ngay khoảnh khắc Thẩm Lục Dương gồng cứng người, Tạ Nguy Hàm liền không chút lưu luyến mà rời đi, anh cúi xuống, ghé sát khuôn mặt đang hụt hẫng của cậu.

“Sáng mai đến quán cà phê, bạn nhỏ, tôi cho em công việc.”

Hơi thở hơi nóng lướt qua vành tai, để lại dấu vết ẩm ướt ấm áp, Thẩm Lục Dương còn chưa kịp cảm nhận, nó đã tan đi như mây khói.

Cậu ngẩn người, mãi đến khi xe Tạ Nguy Hàm rời khỏi gara, cậu mới như bừng tỉnh khỏi cơn mơ.

Một mạch về đến phòng trọ, rửa mặt, ăn mỳ gói rồi nằm xuống… dựa vào gối mà vẫn còn ngơ ngác.

Đêm khuya, mười hai rưỡi, trong căn phòng trọ tối om vang lên một tiếng “Vãi!” với đường truyền phản xạ cực dài.

Thẩm Lục Dương xoay người ôm đầu, nằm trên giường, mắt trợn tròn, cả người chấn động tột độ.

Cậu đã làm gì thế này, cậu túm cổ áo một người đàn ông đẹp trai mới gặp một lần, uy h**p người ta cho cậu việc làm!

Giỏi giang thật, bố mẹ cậu chẳng biết đang ở xó nào chắc chắn không thể ngờ đứa con bị họ tiện tay vứt bỏ có thể lớn lên thành cái dạng này…

Thẩm Lục Dương lật người, nằm ngửa, mắt nhìn bâng quơ lên trần nhà, trong lòng đủ loại cảm xúc cuộn trào.

Một lúc là cảnh cậu lần đầu tiên nhìn thấy Tạ Nguy Hàm, bị khuôn mặt đó thu hút đến chấn động. Một lúc là cảnh cậu nghiêng đầu khiêu khích hỏi Tạ Nguy Hàm “Anh xem trọng tôi”. Một lúc là… đầu ngón tay Tạ Nguy Hàm chậm rãi lướt trên lưng cậu.

Thẩm Lục Dương hít sâu một hơi, cậu không hay dùng mẫu câu “Cả đời này tôi chưa bao giờ xxx”, nhưng bây giờ, cậu phải hét lên một tiếng—cả đời này cậu chưa bao giờ xúc động đến thế.

Hơn nữa, Tạ Nguy Hàm mắc gì phải để ý đến cậu, cậu lên cơn thì thôi đi, Tạ Nguy Hàm đường đường là một ông chú… lại còn hùa theo cậu làm loạn.

Thẩm Lục Dương nhìn vầng trăng vừa tròn vừa to ngoài cửa sổ, cả căn phòng được chiếu sáng trưng.

Cậu đưa ra hai kết luận không mấy hợp lý.

Thứ nhất, Tạ Nguy Hàm đối với ai cũng như vậy (nhưng anh không đối xử với Dư Hào như vậy, tạm thời để đó).

Thứ hai, Tạ Nguy Hàm nói thật, anh thích cậu…

Thẩm Lục Dương do dự rồi.

Cậu không phải đồng tính luyến ái, lý do cậu xúc động như vậy, là một lý do chính cậu cũng không rõ, khoảnh khắc nhìn thấy Tạ Nguy Hàm, như thể có thứ gì đó muốn nhảy ra khỏi tim, thúc giục cậu mê mẩn mà tiếp cận, mà chiếm hữu.

Nhưng cậu không phải… cậu chỉ là…

Cậu vỗ tay lên thành giường, Thẩm Lục Dương bật dậy khỏi giường, rót một cốc nước lớn uống ừng ực.

Lấy mu bàn tay quẹt miệng, cốc nước đặt lên bàn phát ra tiếng “Bộp”, làm thức tỉnh một suy nghĩ nào đó của cậu.

Cũng chưa chắc, không phải người ta nói phần lớn mọi người đều là song tính luyến ái à, nhỡ đâu cậu cũng vậy.

Khoảnh khắc nằm lên giường nhắm mắt, Thẩm Lục Dương tùy tiện đưa ra một kết luận thuận theo tự nhiên.

Cậu chẳng luyến ái cái gì sất, cậu chỉ là một tên háo sắc mê mặt, hôm nay Tạ Nguy Hàm chỉ cần thiếu một trong ba yếu tố: giọng nói, khuôn mặt và khí chất, cậu cũng không thể lên cơn đến mức này.

Chàng trai đạt được thỏa hiệp sao cũng được với bản thân nhanh chóng chìm vào giấc ngủ.

Một đêm mộng đẹp, sáng hôm sau cậu tỉnh táo sảng khoái đánh răng rửa mặt chuẩn bị xuất phát, đi tìm chú để xin việc.

Trước khi ra cửa, Thẩm Lục Dương do dự một chút, vẫn lấy bộ đồ thể thao mới nhất và đôi giày mới chín phần mười ra thay.

Thẩm Lục Dương vô cùng thẳng thắn, mục đích cậu đến đó vốn dĩ không trong sáng, cậu muốn nghiên cứu cho rõ rốt cuộc mình bị làm sao.

Lúc đến quán cà phê mới sáu rưỡi sáng, nhưng Dư Hào đã đến sớm cùng các chị phục vụ khác dọn dẹp rồi. Thấy Thẩm Lục Dương, anh ta còn tưởng cậu tìm mình có việc, nhiệt tình chào hỏi.

“Hey anh em! Uống cà phê không, chị đây nói có thể cho tao và một người bạn uống miễn phí một lần, đắt vãi!”

Ngón tay Thẩm Lục Dương gõ gõ vào hộp thuốc trong túi, mùi cà phê đắng ngắt trong không khí khiến cậu thèm đường. Trong đầu lại bất chợt hiện lên mùi hương trên người Tạ Nguy Hàm, vừa khiến người ta choáng váng lại vừa không nhịn được muốn ghé sát…

Thẩm Lục Dương khoác vai Dư Hào, kéo cậu ta đi vào trong, mắt đảo một vòng quanh quán, không thấy bóng hình câu hồn đoạt phách kia, cậu thuận miệng hỏi: “Mày đến làm gì?”

Dư Hào ngơ ngác: “Đi làm chứ còn làm gì!”

Thẩm Lục Dương đi đến trước cửa thông sang văn phòng ông chủ, dừng lại, vỗ vỗ vai Dư Hào: “Anh đây cũng đến đi làm, được rồi, không cần cho.”

Dư Hào bị dáng vẻ thần thần bí bí của cậu làm cho hoang mang: “Lục Dương, mày bị đuổi việc nên thiếu tiền à? Hay để tao nói với ông chủ một tiếng, đổi mày…”

Thẩm Lục Dương nắm lấy tay nắm cửa, quay đầu nhìn cậu ta cười: “Mày không phát hiện các anh chị không cản tao à? Anh đây cũng đến đi làm thật đây.”

Nhân lúc Dư Hào quay đầu ngơ ngác hỏi, cậu đẩy cửa, đi thẳng vào trong.

Cửa “cạch” một tiếng đóng lại, Thẩm Lục Dương thở phào một hơi, quay đầu nhìn hình ảnh phản chiếu của mình trên tấm kính.

Chàng trai cao ráo, chân dài, nhìn sơ qua đã thấy vóc dáng chuẩn, mặc bộ đồ thể thao màu đen gọn gàng sạch sẽ, ý cười thường trực nơi mày mắt, mắt cong cong, đuôi mắt cụp xuống, vừa hiền lành vừa tuấn tú. Là cái đẳng cấp mà lúc nãy đi mua bánh bao được bà chủ tặng thêm cốc sữa đậu nành.

Thẩm Lục Dương yên tâm rồi, mặc dù cậu cũng không biết mình yên cái tâm gì.

Đi đến trước cửa văn phòng, Thẩm Lục Dương lịch sự gõ cửa, nghe thấy một tiếng “Vào đi” trầm thấp ôn hòa, cậu mới đẩy cửa bước vào.

Tạ Nguy Hàm hôm nay không ngồi sau bàn làm việc, mà ngồi dựa vào sofa bên cửa sổ, hai chân bắt chéo tự nhiên, một cánh tay chống lên tay vịn sofa, mu bàn tay hờ hững chống bên má, tay kia cầm một cuốn sách mà Thẩm Lục Dương không biết chữ gì… chắc là tiếng Nga.

Nghe thấy tiếng động, Tạ Nguy Hàm ngước mắt nhìn qua, vẻ mặt tự nhiên hỏi: “Cà phê đâu?”

Thẩm Lục Dương chớp chớp mắt, nhanh chóng phản ứng, nói một câu “Có ngay”, rồi quay đầu sải bước đi ra.

Lờ đi biểu cảm sốc tận óc của Dư Hào, cậu tìm chị gái xin một cốc cà phê, sau đó cẩn thận bưng vào—Tạ Nguy Hàm chỉ một câu nói, kẻ thất nghiệp như cậu đã có việc làm.

Bưng trà rót nước cũng ra tiền, chỉ cần có thể nhìn thấy người, Thẩm Lục Dương từ nhỏ đến lớn việc gì mà chưa từng làm, cậu không quan tâm công việc của mình là gì. Bởi vì không có tiền cậu chỉ có thể chết đói, không ai chia cho cậu một miếng ăn khi cậu đói lả.

Gõ cửa vào lại lần nữa, Thẩm Lục Dương đặt cốc cà phê lên bàn trà nhỏ bên cạnh Tạ Nguy Hàm.

Ngón tay khớp xương rõ ràng của người đàn ông đặt lên cốc sứ, trông vô cùng mãn nhãn.

Thẩm Lục Dương đứng bên cạnh nhìn anh đọc sách, lúc yên tĩnh là lúc dễ phát hiện ra ưu điểm của một người nhất, xem người đó trầm tĩnh, hay đứng ngồi không yên, hoặc là tao nhã, hay bực bội…

Tạ Nguy Hàm không nghi ngờ gì là kiểu trầm tĩnh và tao nhã, ngoài tiếng lật sách, trong văn phòng yên tĩnh đến mức nghe được cả tiếng kim rơi.

Thẩm Lục Dương xem không hiểu sách, cũng xem không hiểu người, nhưng cậu không thấy chán.

Cậu chỉ nhìn khuôn mặt này thôi cũng thấy vui vẻ rồi, cơn buồn ngủ sáng sớm bị quét sạch.

Cậu thậm chí còn nâng cao khả năng quan sát của mình, tự mua vui bằng cách quan sát Tạ Nguy Hàm, sau đó kinh ngạc phát hiện, anh uống cà phê mà không phát ra một tiếng động nào.

Đây chính là sự tao nhã đã khắc vào tận xương tủy, thần kỳ quá!

Thẩm Lục Dương sống mười chín năm, chưa bao giờ gặp người nào như Tạ Nguy Hàm. Dù thành phố này không phải thị trấn hẻo lánh gì, dù trong thành phố có rất nhiều người giàu, người có quyền, Thẩm Lục Dương cũng từng thấy những người này trên TV qua các cuộc phỏng vấn, nhưng họ so với Tạ Nguy Hàm… kém quá xa, không thể so sánh.

Giống như đặt một ly rượu vang thượng hạng, bên cạnh một ly nước lọc nhạt nhẽo để qua đêm.

Thẩm Lục Dương nhìn mấy phút, Tạ Nguy Hàm bỗng dùng ánh mắt ra hiệu cậu ngồi xuống.

Ngồi xuống? Thẩm Lục Dương nhìn quanh văn phòng.

Ngoài chiếc sofa Tạ Nguy Hàm đang ngồi, chỉ còn lại chiếc ghế sau bàn làm việc, hai chiếc ghế hôm qua cậu và Dư Hào ngồi phỏng vấn đã không cánh mà bay.

Cậu nhìn rồi ngồi xuống bên cạnh Tạ Nguy Hàm.

Sofa vừa mềm vừa thoải mái, vừa ngồi lún xuống đã muốn ngủ một giấc, Thẩm Lục Dương rất khâm phục Tạ Nguy Hàm sáng sớm tinh mơ ngồi đây đọc sách mà không buồn ngủ. Cậu nhận thức sâu sắc rằng, người thành công đều có lý do của họ.

Tạ Nguy Hàm đọc sách gần một tiếng đồng hồ, Thẩm Lục Dương cũng ngắm Tạ Nguy Hàm gần một tiếng đồng hồ. Cậu không biết ngoài bưng một cốc cà phê, còn có việc gì đang chờ mình, bây giờ cậu thoải mái cứ như đang đi nghỉ mát.

Sách được gấp lại, phát ra một tiếng động nhỏ, cắt ngang dòng suy nghĩ của Thẩm Lục Dương.

Cậu rất tự giác hỏi: “Cần tôi làm gì không?”

Tạ Nguy Hàm đặt sách xuống, nghiêng đầu nhìn cậu, cười dịu dàng: “Em không phải đến ngắm tôi à?”

Vành tai Thẩm Lục Dương nóng lên, cậu nhìn lộ liễu quá, bị Tạ Nguy Hàm phát hiện rồi.

“À, vâng,” cậu đuối lý nhưng vẫn to mồm, lớp che đậy cuối cùng bị chọc thủng, cậu dứt khoát không giả vờ nữa, “Tôi đến để nghiên cứu.”

“Nghiên cứu gì?”

“Nghiên cứu tôi, và chúng ta,” Thẩm Lục Dương nhìn Tạ Nguy Hàm, sự bất chấp đặc trưng của thiếu niên được thể hiện rõ mồn một vào lúc này, “Tôi có lẽ cũng hơi thích anh rồi.”

Tạ Nguy Hàm hứng thú bổ sung: “…mặt?”

Thẩm Lục Dương nhíu mày, không hiểu sao cậu không thích Tạ Nguy Hàm nói như vậy. Rõ ràng chính cậu luôn tự thôi miên mình là thích mặt.

Cậu né tránh câu này, nói với vẻ không vui: “Không phải anh thích tôi à, anh đùa tôi đấy à?”

Tạ Nguy Hàm hờ hững lôi lại câu “tuyên bố hùng hồn” hôm qua của cậu: “Không phải đồng tính luyến ái, sao lại thích tôi được.”

Một đòn chí mạng.

Nhưng thiếu niên nổi loạn trước giờ không nói lý lẽ, nghe vậy cậu cau mày, quăng ngược lại: “Anh đối xử với người mình thích như thế à? Xem ra anh cũng đâu có thích tôi lắm.”

“Ừm,” Tạ Nguy Hàm gật đầu, cười ôn hòa nhìn cậu, “Đúng vậy.”

“…”

Anh vậy mà thừa nhận!

Thẩm Lục Dương mở to mắt, cảm thấy mình bị lừa rồi, quả nhiên là người giàu có nhiều kinh nghiệm, thuận miệng trêu cậu, mà còn trêu thật đến thế…

Cậu lập tức đứng bật dậy, đi đến trước mặt Tạ Nguy Hàm, túm lấy cổ áo anh, nghiến răng nghiến lợi: “Đm anh nói cái gì?”

Văng tục luôn rồi, là tức thật rồi.

Tính tình Tiểu Dương Dương quả nhiên rất nóng nảy.

Tạ Nguy Hàm rủ mắt, nhìn bộ vest lại sắp bị vò nát, anh thong thả dời cuốn sách bên cạnh ra xa. Ngay lúc Thẩm Lục Dương tức đến đỏ mắt, chửi bới “Ông đây đùa với anh đấy à?! Anh con mẹ nó đừng—” thì anh giơ tay khẽ ấn vào sau eo cậu.

Chú cún con giận sôi máu chỉ thiếu nước bổ nhào tới cắn người bỗng run lên, eo mềm nhũn, không chút phòng bị mà ngã nhào vào lòng Tạ Nguy Hàm.

Người đàn ông đã lường trước phản ứng của cậu vững vàng đón lấy, ôm vào lòng.

Bình Luận (0)
Comment