Sau Khi Giúp Vai Chính Thụ Thoát Khỏi Kẻ Điên, Tôi Bị Nhắm Đến

Chương 111

Ngoại truyện: Hàm 31 tuổi x Dương 19 tuổi11. Nụ hôn đầuTác giả: Không Ô

Thẩm Lục Dương bị ôm trọn vào lòng, cậu phải vịn vào vai Tạ Nguy Hàm để giữ thăng bằng, tư thế này khiến khí thế của cậu chợt khựng lại.

Độ cong nơi khóe môi Tạ Nguy Hàm càng khiến cậu vừa thẹn vừa ngượng, vội vàng nói bừa để tìm cớ cho hành động của mình: “Anh… anh đánh lén tôi?!”

Bàn tay đặt sau eo cậu thong dong rời đi, gác lên tay vịn bên cạnh, tựa như chưa từng ghé qua. Tạ Nguy Hàm nhìn khuôn mặt non nớt gần trong gang tấc, ánh mắt hơi dời xuống, dừng trên đôi môi đang mím chặt của cậu.

Anh cười như không cười: “Tôi có à?”

Ba chữ này đã thành công châm ngòi cho chàng trai đang ngồi trên đùi anh.

Lồng ngực Thẩm Lục Dương phập phồng không kiểm soát, bàn tay nắm cổ áo anh dần siết chặt, dùng sức đến nỗi mu bàn tay nổi gân xanh. Sự thật là mình bị lừa đã k*ch th*ch mạnh vào trái tim vốn chẳng màng đến điều gì của cậu.

Chuyện gì liên quan đến Tạ Nguy Hàm, cậu đều không thể đối xử bằng tâm lý bình thường được. Sức hút của người đàn ông này, cũng như khuôn mặt của anh, đều quyến rũ người ta sa vào, mà lại chẳng thể toàn thây rút lui.

Nhưng vì một cảm xúc nào đó, Thẩm Lục Dương cố nén h*m m**n đánh người, cậu nghiến răng hỏi: “Tôi hỏi anh lần cuối, hôm qua… anh trêu tôi đúng không?!”

Tạ Nguy Hàm thản nhiên thu hồi tầm mắt, mỉm cười, dễ dàng kiểm soát cảm xúc của chàng trai. Anh không nhanh không chậm giơ tay, “giải cứu” chiếc cà vạt khỏi tay Thẩm Lục Dương, đầu ngón tay cắt tỉa gọn gàng tao nhã vuốt phẳng nếp nhăn.

Lòng bàn tay bỗng hẫng, cơn giận đang mong manh chực chờ của Thẩm Lục Dương không có chỗ trút, gần như lập tức bốc thẳng từ tim lên não, đốt đến mắt cậu cũng nóng lên. Lời nói bên tai càng trở thành cọng rơm cuối cùng đè sập lý trí của cậu.

“Nếu tôi nói phải thì sao.”

Người đàn ông dường như đã quá quen với tình huống này, dù Thẩm Lục Dương đang áp chế như vậy, anh vẫn dựa vào sofa với tư thế thong dong, thả đôi chân dài xuống để nâng đỡ trọng lượng của Thẩm Lục Dương tốt hơn—

Ngay cả khi từ chối, anh cũng đối xử dịu dàng, sự lịch thiệp đã khắc vào tận xương tủy khiến người ta vừa yêu vừa hận, nhưng nhìn đôi mắt này, khuôn mặt này, có mấy ai hận cho nổi.

Thẩm Lục Dương nhìn anh chằm chằm, hơi thở ngày càng dồn dập, sắc mặt tệ đến mức như muốn ăn tươi nuốt sống người ta.

Tạ Nguy Hàm hoàn toàn không có vẻ gì là bị uy h**p, anh giơ tay, đặt lên khóe môi Thẩm Lục Dương, đầu ngón tay mang theo vết chai mỏng chậm rãi ấn xuống, đáy mắt đen kịt u tối, giọng nói trầm thấp chậm rãi nhả ra nửa câu sau.

“Em muốn ăn thịt tôi à? Hửm? Bạn nhỏ.”

Phải.

Ăn thịt.

Bạn nhỏ.

Từng câu từng chữ chồng chất như cộng dồn hiệu ứng xấu trong não Thẩm Lục Dương. Sau khi ngửi thấy một mùi hương quen thuộc nơi chóp mũi, cậu đột ngột siết chặt ngón tay, níu cổ áo kéo mạnh Tạ Nguy Hàm, rồi ngang ngược và không thể nhịn được nữa mà chặn lấy đôi môi trông có vẻ rất ngon lành kia—

Tạ Nguy Hàm đã nhìn ra từ ánh mắt ban nãy của cậu, cậu muốn “ăn” thật. Người đàn ông đẹp như yêu tinh này trầm ổn, trưởng thành đến mức khiến người ta phát hỏa!

Trong hơi thở dần trở nên nặng nề, ánh ban mai dịu dàng gợn sóng vàng nhạt, xuyên qua cửa sổ rải vào phòng, đáp xuống sàn nhà, lặng lẽ tăng nhiệt độ, hòa nhịp cùng bầu không khí thân mật.

Nhưng ánh sáng mềm mại lại không thể chiếu đến chàng trai đang hôn cuồng nhiệt trên sofa. Trong khoảng trời riêng đó, Thẩm Lục Dương vụng về gặm nhấm đôi môi đỏ sậm, nụ hôn đầu dâng hiến vừa bốc đồng vừa bạo lực, lại xen lẫn một tia cẩn trọng mà chính cậu cũng không nhận ra.

Chàng trai thuần khiết nhắm nghiền mắt, thậm chí không biết bước tiếp theo phải làm gì.

Môi của Tạ Nguy Hàm bị cậu “ăn” đến mức óng ánh nước. Kiểu hôn như ăn kẹo này, có mấy lần còn phát ra tiếng nước “chẹp chẹp”—như thể đang l**m kẹo m*t—kiểu l**m mà giây sau đã muốn cắn nát viên kẹo nuốt vào bụng.

Thẩm Lục Dương không có hành động gì thêm, nhưng chỉ riêng việc hôn đôi môi mỏng mềm kia cũng đã khiến cậu thoải mái vô cùng.

Hóa ra đây là hôn, Tạ Nguy Hàm thật sự rất thơm, rất ngon…

Không biết từ lúc nào, lòng bàn tay cậu đã nâng lấy bên má Tạ Nguy Hàm, đầu gối cũng đè lên sofa, dùng sức chống đỡ nửa thân trên, cúi đầu hôn anh đầy bá đạo từ góc nhìn phía trên.

Làn da dưới lòng bàn tay mịn màng, lành lạnh, cảm giác chạm vào giữa cái nóng oi ả tháng sáu cứ như làn da trơn tuột của loài rắn, nhưng lại không có vảy cộm. Ngón tay Thẩm Lục Dương mất kiểm soát mà trượt xuống, dừng bên gáy anh, yêu thích không buông tay mà x** n*n.

Bị chú cún g*m c*n không biết chừng mực, cơ thể săn chắc thỉnh thoảng cọ xát qua, nhưng lại không hiểu sự rung động của cơ thể đến từ đâu.

Tạ Nguy Hàm dung túng cho Thẩm Lục Dương trút bỏ một phần bực bội, biến nó thành hành động bốc đồng. Ngay khi đối phương vì khao khát nhiều hơn mà trở nên bối rối rồi lại tức giận, anh liền mở miệng vừa đúng lúc, khẽ hôn lên phần thịt mềm trên môi cậu.

Thẩm Lục Dương ngơ ngác một thoáng, giây tiếp theo, đầu lưỡi dè dặt quét nhẹ, như thể phát hiện ra một lục địa mới mà khẽ câu lấy môi Tạ Nguy Hàm.

Ngon…

Bàn tay không biết đã đặt bên eo Thẩm Lục Dương từ lúc nào khẽ dùng sức, cậu đang toàn tâm toàn ý hôn, không chút sức phản kháng nào mà bị ấn ngồi xuống đùi Tạ Nguy Hàm.

Tư thế cúi người biến thành nhìn thẳng, bàn tay siết eo cậu dùng sức đến phát đau, khi cậu khó chịu vặn vẹo muốn né, nó lại lặng lẽ rời đi… Hai lồng ngực áp sát vào nhau, lồng ngực phập phồng của Thẩm Lục Dương lộ ra rõ mồn một, nhưng cậu chẳng hơi đâu mà để ý.

Sao lại có thể ngon đến thế, Tạ Nguy Hàm trông đã ngon, “ăn” lại càng ngon hơn. “Bữa ăn” đầu tiên trong đời cậu đã xa hoa mỹ vị thế này, sau này làm sao mà tạm bợ cho được…

Ngón tay Thẩm Lục Dương rục rịch dán chặt vào cổ áo sơ mi, nhưng vì giữ giới hạn cuối cùng nên kiềm chế không đi xuống nữa, sự vội vàng đã ấn đỏ một mảng da nhỏ.

Bàn tay Tạ Nguy Hàm sau cú ấn đó liền không động nữa, chỉ đặt hờ hững sau eo cậu, Thẩm Lục Dương cảm thấy thiếu thiếu gì đó… Cậu buông một tay ra, vòng tay tóm lấy một bàn tay của Tạ Nguy Hàm, kéo ra trước mặt, đè cổ tay anh không cho cử động.

Cho anh nói tôi nhỏ tuổi này, cho anh trêu tôi này, cho anh hối hận vì đã nói những lời đó này!

Cậu trả thù mà cắn đầu lưỡi Tạ Nguy Hàm một cái, mùi máu tanh lan ra trong khoang miệng, rồi lại bị đầu lưỡi của ai đó quét đi.

Yết hầu vừa phát triển hoàn thiện không ngừng trượt lên xuống, nuốt lấy máu không thuộc về mình. Oxy trong phổi dần cạn kiệt, dưới sự dung túng có chủ đích của người đàn ông, Thẩm Lục Dương càng hôn càng mê, đầu óc càng lúc càng choáng váng.

Đến cuối cùng, cậu đành phải nhún vai, dồn phần lớn trọng lượng cơ thể lên người Tạ Nguy Hàm, hai người dán chặt vào nhau.

Cậu m*t lấy đôi môi đỏ sậm, như thể say rượu mà ngậm m*t, cổ họng phát ra tiếng hừ ừ không rõ ý tứ.

Bàn tay đang siết cổ tay Tạ Nguy Hàm không biết từ lúc nào đã đổi thành mười ngón đan xen, đầu ngón tay thỉnh thoảng cào nhẹ lên mu bàn tay Tạ Nguy Hàm, để lại cho nhau cảm giác tiếp xúc đầy vi diệu.

Ngay trước khi cậu tự hôn mình đến ngất đi, bàn tay đang giữ tay phải anh bỗng giãy ra. Hành động phản kháng này lập tức chọc giận Thẩm Lục Dương đang hưởng thụ, cũng khiến cậu rốt cuộc phải tạm thời rời khỏi môi Tạ Nguy Hàm, tránh được một cú ngất xỉu.

Lồng ngực phập phồng kịch liệt, mu bàn tay quệt qua đôi môi ướt đẫm, Thẩm Lục Dương nhìn người đàn ông bị cậu tàn phá trước mặt, rơi vào thất thần trong giây lát.

Làn da trắng nhợt lưu lại vệt ngón tay bạo lực, ngũ quan diễm lệ nhuốm màu t*nh d*c, tựa như người trong tranh sơn dầu sống lại, muôn vàn phong tình quyến rũ lòng người… Đôi môi đỏ sậm đã uống máu, ướt át toàn là dấu vết cậu để lại.

Thẩm Lục Dương vốn không phải kẻ sắt đá bắt đầu hối hận, ánh mắt nóng nảy cũng dịu đi: “Môi anh…” Có đau không?

“Vụng về thế,” Tạ Nguy Hàm rũ mắt, tầm nhìn dừng trên đôi môi sưng đỏ, anh thản nhiên dựa vào lưng sofa, cười như không cười, “Hôn cũng không biết à.”

Tính tình ôn hòa của Thẩm Lục Dương hôm nay đã biến thành một quả pháo, Tạ Nguy Hàm chính là ngọn lửa, cứ châm vào là nổ.

Cậu cố gắng kiềm chế, cảm giác mềm mại ẩm ướt trên môi dường như vẫn còn đó, giúp cậu duy trì một tia lý trí cuối cùng, cậu thở hổn hển: “Anh muốn đánh nhau với tôi à?”

“Quả nhiên là bạn nhỏ.”

Tạ Nguy Hàm ấn ấn khóe mắt ửng đỏ của cậu, đầu ngón tay mang theo vết chai mỏng, vẻ trêu chọc xen lẫn ý cười trong đáy mắt khiến Thẩm Lục Dương cực kỳ phát hỏa, nửa câu bổ sung sau đó càng như thêm dầu vào lửa.

“Về nhà đi, tôi đưa em về.”

Người đàn ông lười biếng dựa người, sau nụ hôn nồng nhiệt, vẻ kiềm chế ôn hòa trên người anh tan chảy, sự gợi cảm lạnh lùng toát ra sau đó khiến người ta không thể rời mắt. Anh lười nhác liếc Thẩm Lục Dương một cái rồi thu hồi tầm mắt, tựa như bạn nhỏ trước mặt không đáng để anh lãng phí thêm chút thời gian nào.

Anh dịu dàng nói qua loa: “Em làm mấy chuyện này vẫn còn quá sớm.”

Bị trêu chọc, bị lừa, bị chê nhỏ tuổi, bị đuổi đi… Ở cái tuổi nổi loạn này của Thẩm Lục Dương, chỉ lôi bừa một cái ra cũng đủ để trời long đất lở, huống chi là tất cả gộp lại.

Động đất cấp một trăm.

Thẩm Lục Dương nhìn bộ dạng bình thản ung dung của Tạ Nguy Hàm, lòng tự trọng và tính khí nóng nảy đồng thời bùng nổ, một suy nghĩ bốc đồng không thể kiềm chế đã xâm chiếm tâm trí cậu.

Mùi hương trong không khí rất nhạt, nhưng cậu vẫn hít vào phổi, nó lặng lẽ ảnh hưởng đến cảm xúc của cậu.

Ngoài cửa sổ truyền đến một tiếng “Cộp”, một con chim sẻ bay đến choáng váng, đâm sầm vào cửa kính, lảo đảo rơi xuống. Gõ lên một tín hiệu nào đó.

Ngay khoảnh khắc Tạ Nguy Hàm nghiêng đầu nhìn ra ngoài, Thẩm Lục Dương liền xé toạc áo sơ mi của anh, để lộ chiếc cổ trắng nhợt, sau đó không chút do dự mà há miệng, cắn lên gáy anh.

Tạ Nguy Hàm hừ khẽ một tiếng, Thẩm Lục Dương nghe thấy, cậu dùng sức tóm lấy hai tay anh, gắt gao đè lên sofa không cho anh động đậy, răng hơi nhả ra, đổi thành dùng môi hôn.

Cảm nhận làn da dưới môi hơi căng lên, cậu khẽ híp mắt, đang định kiêu ngạo để lại một dấu răng, cảnh cáo “người khác” dù không biết có tồn tại hay không rằng Tạ Nguy Hàm đã có chủ…

Thẩm Lục Dương hôn không theo lề lối nào, muốn ăn chỗ nào liền cố chấp cọ xát trên mảng da nhỏ đó, đôi môi ẩm nóng m*t ra từng trái dâu tây nhỏ, miệng không chút phòng bị mà th* d*c nặng nề.

Nụ hôn khiêu khích trừng phạt rơi xuống yết hầu, chàng trai bị chê là vụng về không phục mà l**m m*t cục lồi lên ở cổ họng, phát ra tiếng nước mờ ám.

Tạ Nguy Hàm khẽ ngửa đầu, dung túng cho chàng trai trong lòng cọ ủi, đôi mắt hẹp dài khép hờ, độ cong khóe môi nhuốm màu đ*ng t*nh, yết hầu quyến rũ trượt lên xuống theo nụ hôn của Thẩm Lục Dương.

Nghe thấy tiếng “Chậc” bất mãn của người trong lòng, anh lại dừng động tác, dùng tự chủ cực mạnh để kiểm soát bản thân ở trạng thái bị động, chừa đủ không gian cho chú cún con tác oai tác quái.

Ngón tay vốn bất động đặt bên cạnh lúc này co lại, đầu ngón tay thon dài trắng nhợt khẽ cào lên bề mặt sofa, để lại một dấu vết không đáng kể nhưng cũng không thể lơ đi…

Ngón tay Thẩm Lục Dương càn rỡ vạch cổ áo sơ mi, không bị cản trở mà chạm đến bả vai, ngay lúc cậu định để lại dấu vết trên vai, thì chợt ngửi thấy một mùi hương quen thuộc.

Giống, giống… rượu?

Màu đỏ nhạt phiêu tán, pheromone Alpha cấp S theo vết cắn, và sự cố tình phóng thích của tuyến thể sau gáy, hương rượu vang không còn che giấu, lặng lẽ khuếch tán quanh người Thẩm Lục Dương.

Pheromone trong không khí rất nhạt, còn lâu mới đạt đến nồng độ ngưng tụ thành giọt, nhưng đại não Thẩm Lục Dương lại chợt hoảng hốt, thần trí chênh vênh bên bờ vực, mơ màng.

Tại sao lại càng lúc càng thơm, nước hoa gì có thể càng lúc càng thơm sao?

Mùi hương say đắm này là từ trên người Tạ Nguy Hàm, từ… nụ hôn đã nhẹ lực đi di chuyển về phía sau, khi áp sát nơi tuyến thể, cậu bỗng giật bắn mình như bị điện giật mà lùi ra.

Đồng tử Thẩm Lục Dương co rút, cậu khó tin mà l**m môi. Cậu nếm được vị rượu?!

Không uống rượu sao lại có vị rượu, mà còn thơm như vậy.

Thẩm Lục Dương ngẩng đầu, tầm mắt chạm đến xung quanh, cậu sững sờ như đang mơ.

Không khí xung quanh không biết từ lúc nào đã trở nên ẩm ướt, đặc sệt, giống như một lớp sương mù màu đỏ bao phủ quanh loài thực vật quý hiếm trong rừng mưa đầy hơi nước, ngăn cản ánh mặt trời vàng rực, khoanh vùng một không gian chỉ có yêu thú và bảo vật.

Cũng giống như một ly rượu pha lê không lớn, chứa đựng hai con người, chất lỏng màu đỏ thẫm sóng sánh, rơi xuống từ trên không, dần dần lấp đầy…

Mùi hương không còn che giấu nữa, hương rượu nồng nàn rõ rệt và vị ngọt ngào quyến rũ ẩn chứa bên trong, tựa như hữu hình mà lướt qua vành tai đỏ bừng của Thẩm Lục Dương.

Hiện tượng siêu thực này khiến cậu nhún vai, đột ngột ngoảnh đầu, cả người căng cứng.

Cậu vô thức buông tay Tạ Nguy Hàm ra, người hơi ngửa về sau, hơi thở không biết từ lúc nào đã trở nên nặng nề và nóng rực, cậu cau mày nhìn Tạ Nguy Hàm.

Người đàn ông chìm đắm trong d*c v*ng xa hoa trụy lạc, nhưng vẫn giữ vẻ mây bay gió nhẹ. Khí chất trưởng thành đến mức quyến rũ cùng tồn tại một cách hài hòa kỳ lạ.

Đáy mắt đen kịt nhuốm màu sắc yêu kiều, cổ áo bị xé toạc một cách bạo lực, dấu hôn hằn trên làn da trắng nhợt, bên gáy để lại từng vệt ửng hồng… một ý vị nồng nàn khó nói nên lời.

Nhận được ánh mắt kinh ngạc xen lẫn nghi ngờ của cậu, đôi môi mỏng đỏ sậm hờ hững nhếch lên, để lộ nụ cười đầy ý tứ. Giọng nói trầm khàn tựa như tiếng đàn Cello thượng hạng, quyến rũ đến mức khiến xương sống người ta tê dại.

“Sao không hôn nữa, cún con ăn no rồi à?”

Thẩm Lục Dương được gọi tỉnh lại đôi chút, trong đầu “kinh ngạc” lấn át cả “khiếp sợ”, cậu sụt sịt chóp mũi ướt đẫm mồ hôi, giọng nói không ổn định mà chất vấn: “Mùi trên người anh là gì? Tại sao anh lại tỏa hương?”

Câu hỏi mà chính cậu thốt ra cũng thấy hoang đường, cậu thà tin đây là một trò ảo thuật, hoặc là ảo giác.

Trong lúc nói lớn, cậu lại hít phải một ngụm pheromone đang đặc dần đến mức đỏ rực, chóp mũi Thẩm Lục Dương nóng lên, cảnh vật trước mắt cũng chao đảo một thoáng.

Cậu túm lấy bả vai Tạ Nguy Hàm, cắn chặt răng để giữ mình tỉnh táo, nhưng lại khó lòng chống cự mà ghé sát vào gáy anh, vội vàng hít ngửi hương rượu vang để giải thèm.

Sức tự chủ tan rã trước cám dỗ, những ngón tay đặt trên vai co quắp mấy lần, tiếng hít thở nặng nề vang vọng rõ mồn một trong phòng, lý trí và h*m m**n giằng co.

Chưa đầy nửa phút.

Thẩm Lục Dương không trụ nổi nữa, cậu ôm chặt vai Tạ Nguy Hàm, đôi môi đuổi theo gáy anh, bị pheromone ép đến khóe mắt đỏ bừng, ngấn nước, cậu khàn giọng nói năng lộn xộn: “Anh là… nam yêu ở đâu ra vậy, sao vừa đẹp vừa thơm thế…”

Dứt lời, cậu đã ham ăn mà ủi vào cổ áo sơ mi của Tạ Nguy Hàm, vừa hôn vừa cắn, choáng váng đến độ không tìm nổi chỗ pheromone nồng đậm nhất nữa.

Tạ Nguy Hàm nghiêng đầu, chóp mũi lướt qua gáy Thẩm Lục Dương, ngửi mùi hương quen thuộc, sắc mặt dần tối lại, nhưng độ cong khóe môi vẫn không đổi.

Âm cuối kéo dài tựa như lời dụ dỗ mị hoặc của nam yêu chuyên hút tinh khí thanh niên trong sương mù, vừa quyến rũ vừa trầm khàn.

“Muốn thu phục tôi à, tiểu đạo sĩ.”

Bình Luận (0)
Comment