Hơi thở của Thẩm Lục Dương ngày càng nặng nề, bàn tay siết chặt vai anh run rẩy, sau khi để lại một vệt hằn trên da gáy, cậu mới nhìn thẳng vào mắt Tạ Nguy Hàm.
Đồng tử co rút, cậu hỏi như không tin nổi: “Anh nói… gì cơ?”
Ngũ quan diễm lệ mờ ảo trong làn sương đỏ phiêu tán, lúc ẩn lúc hiện. Ngón trỏ tay phải của anh đặt lên môi Thẩm Lục Dương, Tạ Nguy Hàm bật cười trầm thấp, hờ hững trêu chọc: “Không phải em đã nhìn ra rồi à?”
Dứt lời, Thẩm Lục Dương tận mắt nhìn thấy đầu ngón trỏ trắng nhợt ngưng tụ một giọt chất lỏng đỏ như máu, nó run rẩy một cách kỳ dị theo nhịp thở của cậu.
Hơi thở của cậu lặng đi trong giây lát, mắt chớp lia lịa. Thật ư…?
Thẩm Lục Dương nhìn chằm chằm giọt pheromone Alpha cấp S này, cố gắng tìm ra kẽ hở của trò ảo thuật, nhưng ngoài đầu ngón tay trắng nhợt ra thì chẳng có gì cả.
Hương rượu nồng nàn tỏa ra từ pheromone, rồi lập tức thu lại, chỉ có hơi nóng trong không khí càng lúc càng đậm.
Mi mắt Thẩm Lục Dương run rẩy, cậu ngơ ngác kinh ngạc nhìn đôi mắt tĩnh lặng của Tạ Nguy Hàm. Anh quá bình tĩnh, không một gợn sóng, dường như chuyện này hết sức bình thường.
Tạ Nguy Hàm khẽ rủ mi, ngay khi cậu chìm đắm trong hương rượu vang bốc hơi, đầu ngón tay anh lặng lẽ ấn xuống, giọt pheromone nồng độ cao được đưa vào cánh môi cậu.
Yết hầu Thẩm Lục Dương trượt một cái, cậu nuốt xuống mà không chút phòng bị.
Vài giây bình lặng trôi qua.
Tim bỗng đập dữ dội ngay tức khắc.
Thẩm Lục Dương cảm thấy mình như vừa chạy hết tốc lực năm cây số mà không uống một giọt nước, tim đập điên cuồng bên bờ vực quá tải, lồng ngực chấn động đến tê dại, miệng lưỡi khô khốc nuốt nước bọt ừng ực.
Thẩm Lục Dương như rơi vào ảo giác, say khướt trong cơn mê màng.
Ánh mắt cậu dán vào Tạ Nguy Hàm từ chỗ đầy kinh ngạc nghi ngờ, nay đã tràn ngập sự yêu thích đắm đuối, chỉ cách nhau một lằn ranh mỏng manh.
Cậu nhìn thẳng vào mắt Tạ Nguy Hàm. Từ đôi con ngươi tựa lưu ly đang óng ánh quầng sáng đỏ nhạt, cậu trông thấy một chàng trai cau mày, mặt đầy vẻ chiếm hữu—chính là cậu.
Bàn tay đặt sau gáy cậu nhẹ bẫng, như đang theo thói quen tìm kiếm thứ gì đó. Nơi đó không có tuyến thể của Alpha, Thẩm Lục Dương bây giờ là một Beta.
Tạ Nguy Hàm khẽ cong môi, thản nhiên dùng khớp ngón tay lướt qua gò má nóng rẫy của cậu. Dù là Beta, vẫn mê mẩn anh như vậy.
Anh thích Thẩm Lục Dương như thế này, một Thẩm Lục Dương yêu anh sâu đậm.
Con ngươi đen láy của Thẩm Lục Dương trở nên u ám, cơn bão ngầm trong đáy mắt chực chờ phá vỡ xiềng xích. Lồng ngực phập phồng dữ dội, sự chiếm hữu của Beta và sự cáu kỉnh do pheromone Alpha cấp S dụ dỗ, được thể hiện trên người thiếu niên căng tràn sức sống một cách bạo lực và hoang dã.
Sự bồn chồn cuối cùng cũng nuốt chửng kiên nhẫn, Thẩm Lục Dương một tay siết lấy cổ Tạ Nguy Hàm, đè người lên sofa. Cậu nghiến răng, giọng khàn đặc hỏi: “Anh cho tôi uống cái gì?!”
Tạ Nguy Hàm buộc phải ngửa đầu, độ cong khóe môi chính là sự khiêu khích lớn nhất đối với chú sói con nóng nảy. Khi đôi môi mỏng hé mở, sắc đỏ hồng lộ ra lại là cơn nghiện chí mạng nhất, níu giữ ánh mắt Thẩm Lục Dương, hận không thể dán chặt vào đó.
Thẩm Lục Dương nghe thấy giọng nói trầm thấp quyến rũ nói ra một từ vừa xa lạ vừa quen thuộc.
“Pheromone.”
Tưởng đang xem tiểu thuyết à, lại còn là thế giới ABO hư cấu, lấy đâu ra pheromone!
Cơn tức giận vì bị lừa khiến Thẩm Lục Dương th* d*c. Cậu xắn tay áo thể thao, gân xanh nổi lên trên cẳng tay, mu bàn tay cũng căng cứng, khớp ngón tay dùng sức đến trắng bệch.
Đã cố gắng đến vậy, nhưng sự bồn chồn lan ra từ sâu trong linh hồn vẫn khiến răng cậu run lên, cả cơ thể run rẩy không theo quy luật, lúc thì vô lực, lúc thì cứng đờ. Đôi môi hé mở khô khốc, cấp bách chờ đợi một nụ hôn để xoa dịu, cổ họng nuốt khan hết lần này đến lần khác mà vẫn không được như ý muốn.
Đầu gối đè mạnh lên sofa, cọ xát vào lớp vải, Thẩm Lục Dương nhíu mày khó chịu trong hương rượu vang ngập ngụa. Cực kỳ bồn chồn.
Đã dùng hết sức chống cự, nhưng ngón tay siết trên cổ Tạ Nguy Hàm vẫn ngày càng vô lực, chút sức lực hung hãn ấy càng lúc càng mềm, cuối cùng biến thành cái v**t v* gần như tham luyến…
Miệng mấp máy, cố gắng giãy giụa lần cuối, cậu l**m răng, giả vờ khinh khỉnh đánh giá: “Vậy anh đúng là một, hồ ly tinh…”
Ngay khoảnh khắc âm cuối run rẩy vừa dứt, bàn tay trên cổ đột ngột di chuyển lên trên, đổi thành dùng sức nâng mặt anh lên, ép môi Tạ Nguy Hàm phải sát lại.
Hơi thở nóng rẫy của thiếu niên theo động tác bạo lực ập tới, bao phủ hai con người ẩn mình trong bóng tối không một kẽ hở.
Nụ hôn nóng bỏng mạnh mẽ áp lên môi, Thẩm Lục Dương th* d*c hỗn loạn, vội vàng cạy mở môi Tạ Nguy Hàm, khát khao m*t lấy mọi thứ đẫm hương rượu vang, hệt như một gã say ôm khư khư ly rượu không bỏ sót một giọt, đầu lưỡi l**m vành ly, cổ họng nuốt ừng ực thứ chất lỏng ngọt ngào say đắm.
Thẩm Lục Dương mặc kệ lý trí nhảy khỏi vách đá buông thả, rơi vào đại dương pheromone ấm áp đỏ au. Cơ thể được nước biển bao bọc, tâm trí phiêu dạt tùy hứng dạo chơi trong thủy triều.
Đầu gối chống đỡ cơ thể, Thẩm Lục Dương mê mẩn áp sát Tạ Nguy Hàm.
Bàn tay Tạ Nguy Hàm đặt trên sofa đẹp đến thế, trắng nhợt như ngọc, cũng mong manh như ngọc, k*ch th*ch d*c v*ng phá hoại và cả d*c v*ng bảo vệ của chú cún con.
Không còn pheromone ca cao nóng bồn chồn, hương rượu vang trong không khí mạnh mẽ một cách hiếm thấy—giống hệt Tạ Nguy Hàm của tuổi mười tám, sự điên cuồng ẩn dưới vẻ dịu dàng.
Pheromone rượu vang hư ảo ngưng tụ trong không khí thành một sợi dây mờ ảo, quấn quanh chiếc cổ non nớt. Cơn đau âm ỉ theo sau sự xâm nhập của pheromone, giống như một sợi tơ siết chặt, càng giãy giụa càng thít lại.
Thế nhưng lại hệt như rượu vang thật, khiến người ta tựa như đang tự lừa dối mình mà hưởng lạc, trước khi hậu quả nghiêm trọng của việc ngộ độc cồn ập đến.
Thẩm Lục Dương khẽ cau mày, hôn lên cánh môi đẫm hương rượu ngọt ngào, hoàn toàn không thể dừng lại.
Cậu khát quá. Sao mình lại thích hôn đến thế, Tạ Nguy Hàm nói thứ màu đỏ kia là pheromone, sao có thể chứ, bảo là yêu thuật thì còn tạm tin…
Thẩm Lục Dương hé miệng, mặc cho đối phương đổi khách thành chủ hôn tới. Đầu óc đặc quánh chậm chạp suy nghĩ.
Tạ Nguy Hàm thật sự là yêu quái mê hoặc lòng người, mình chắc chắn bị bỏ bùa rồi…
Pheromone lặng lẽ thấm vào da thịt sau tai, mang đến cảm giác như có dòng điện nhỏ lướt qua, khiến Thẩm Lục Dương không kiềm chế được mà run rẩy, nửa thân trên gần như ngồi không vững mà ngửa ra sau, lại được cánh tay thon dài mạnh mẽ dịu dàng ôm về.
Cảm giác như sắp mất đi quyền chủ động.
Một tia tỉnh táo chợt lóe lên trong dây thần kinh đang buông thả của Thẩm Lục Dương. Cậu mở mắt, bóp lấy cằm Tạ Nguy Hàm, lực có thể nói là không đáng kể, nhưng vẫn khiến đối phương buông tay xuống.
Cậu hơi lùi lại, thở hổn hển nhìn Tạ Nguy Hàm.
Người đàn ông chìm đắm trong sắc màu yêu kiều trông quyến rũ như một lời nguyền, khiến bất cứ ai nhìn thấy anh cũng phải ph*t t*nh.
Thẩm Lục Dương nhìn thẳng vào đôi mắt yêu dị đó, con ngươi đen láy giờ đã hoàn toàn biến đổi, đỏ thẫm say đắm như cất giấu một ly rượu vang, chất lỏng sóng sánh, khiến ánh mắt cũng long lanh.
Con ngươi đỏ thẫm trở nên dịu dàng vì tình cảm sâu đậm, sự công kích được che giấu đầy kỹ thuật, vẻ ôn hòa còn sót lại giống như một mồi câu mong manh, dụ dỗ thiếu niên bốc đồng phá vỡ lớp ràng buộc cuối cùng, cùng anh chìm đắm.
“Không được cử động.” Cậu ra lệnh một cách bá đạo và ngang ngược. Thẩm Lục Dương không nhịn được nữa, cậu cúi xuống cắn mạnh vào bên gáy Tạ Nguy Hàm, tham lam gặm nhấm làn da mềm mại, để lại từng vết hằn rõ rệt.
Hơi thở ngày càng rõ rệt của người đàn ông là nguồn cổ vũ lớn nhất cho cậu. Thẩm Lục Dương l**m vết thương sắp rỉ máu, lẩm bẩm đắc ý: “Nếu anh là yêu tinh chuyên dụ dỗ đàn ông thì nghiệp vụ của anh tệ thật đấy.”
Cậu lớn lối đánh giá: “Còn không bằng tôi.”
Tạ Nguy Hàm bật cười khẽ, tựa như tiếng cười trầm thấp từ biển sâu, khiến cơ thể Thẩm Lục Dương nóng bừng. Giày thể thao va vào chân Tạ Nguy Hàm, mũi giày khẽ động.
Cậu hoàn toàn mất sức chống cự, ngơ ngác ngẩng đầu, muốn hôn anh.
Bàn tay đặt sau lưng cậu nhấc lên, ngón trỏ và ngón giữa chặn môi Thẩm Lục Dương, pheromone đỏ thẫm không một lời báo trước, được đưa vào miệng cậu.
Pheromone đỏ thẫm, đối với một Beta chưa từng trải qua “lễ rửa tội” bằng pheromone, chẳng khác nào một chiếc bè gỗ nhỏ chống chọi với sóng dữ.
Vừa định mở miệng nói, tai cậu bỗng bị hôn. Một nụ hôn không hề có khúc dạo đầu—Thẩm Lục Dương hai mươi tám tuổi còn không chịu nổi kiểu bắt đầu này, huống chi là Thẩm Lục Dương vẫn còn non nớt hiện tại.
Gần như ngay lập tức cậu cứng đờ, mọi vẻ kiêu ngạo đều hóa thành sự nín nhịn, lồng ngực phập phồng mà không thể thốt nên lời.
Cậu trợn lớn mắt, miệng áp lên vai Tạ Nguy Hàm để át tiếng, sau một nụ hôn nữa, cậu khó nhịn mà ngoảnh đầu đi, run rẩy nhún vai cố gắng trốn thoát.
Đôi môi vì cử động mà lệch đi, lại rơi trúng sau tai. Tim Thẩm Lục Dương đập loạn nhịp, vệt đỏ lan từ tai, sau tai xuống đến cổ.
Một “trái dâu tây” đỏ thẫm đáp xuống sau tai, đẹp như một tấm huy chương.
Đáy mắt Thẩm Lục Dương dần thẫm lại, nồng độ pheromone trong không khí đạt đến đỉnh điểm, ngay cả oxy cũng trở nên ẩm ướt. Pheromone rượu vang ngưng tụ thành chất lỏng càng thêm chí mạng đối với Thẩm Lục Dương.
Cậu rơi vào trạng thái say khướt, ngơ ngác nhìn màu đỏ hư ảo trôi nổi trong không khí. Rõ ràng không phải mơ, nhưng lại hệt như mơ, không chỉ khứu giác, mà thị giác cũng bị đánh lừa.
Phản ứng của đại não dần mơ hồ, nhưng cảm nhận của cơ thể lại càng thêm nhạy bén. Toàn bộ cơ bắp căng cứng, rơi vào trạng thái cảnh giác vô lý, bắt trọn từng tia thay đổi.
Mãi đến khi Thẩm Lục Dương hoàn toàn sa vào cạm bẫy pheromone, Tạ Nguy Hàm mới nâng cằm cậu lên, buộc cậu ngẩng đầu.
Đáy mắt Thẩm Lục Dương mờ mịt.
Cơn run rẩy lan truyền theo huyết quản, Thẩm Lục Dương bắt đầu vô thức hít từng ngụm lớn oxy bị pheromone xâm chiếm, bắt đầu tận hưởng hương rượu ẩn chứa bên trong.
Trong đầu óc hỗn loạn, Thẩm Lục Dương nhận ra một cách muộn màng—
Cậu vốn không phải.
Trước khi gặp Tạ Nguy Hàm, cậu không phải là đồng tính luyến ái.
Nhìn khuôn mặt say đắm lòng người của Tạ Nguy Hàm, tim Thẩm Lục Dương đập như sấm, hơi nóng cơ thể và sự yêu thích trong lòng cuối cùng cũng chiếm thế thượng phong. Cậu mất lý trí, túm chặt cổ áo vest của Tạ Nguy Hàm.
Vậy cũng phải ăn sạch sành sanh!
…
Phòng ngủ xa lạ.
Chàng trai nằm trên chiếc giường lớn, chiếm hết nửa cái giường, mặc bộ đồ ngủ màu đen rõ ràng là rộng hơn một size, ôm chiếc chăn hè mềm mại, ngủ rất say.
Mặt trời đã lên cao, bụng kêu òng ọc lần thứ ba.
Thẩm Lục Dương dụi đầu vào gối, cuối cùng cũng bị cái đói đánh thức.
Cậu giơ tay dụi mắt, lúc ngồi dậy đầu óc vẫn còn mơ màng, đến khi chân chạm vào sàn nhà thoải mái mới nhận ra—đây không phải phòng trọ của cậu.
Cậu đứng ngây tại chỗ vài phút mới miễn cưỡng sắp xếp lại ký ức hỗn loạn, những hình ảnh rõ nét hiện về từng khung hình, da mặt cũng nóng bừng, đỏ bừng.
Thẩm Lục Dương nuốt nước bọt nhìn ra ngoài cửa sổ, nắng rực rỡ, sưởi ấm cả căn phòng. Cậu vậy mà đã ngủ hết nửa ngày một đêm!
Cậu ngồi phịch lại giường, ôm trán bàng hoàng, mặt đỏ bừng nhớ lại chi tiết.
Hôm qua hai người không…
Đau quá, đau đến mức cậu bật khóc.
Cậu bị sắc đẹp làm mờ mắt, đề nghị được uống thêm một giọt chất lỏng màu đỏ trên đầu ngón tay Tạ Nguy Hàm, để mình mất đi ý thức chìm vào vòng xoáy rượu vang, hòng trốn tránh mọi sự khó chịu. Nhưng không biết vì sao, Tạ Nguy Hàm không đồng ý.
Một tiếng thở dài vang lên bên tai, Thẩm Lục Dương mơ màng nghe thấy giọng nói trầm thấp của Tạ Nguy Hàm nói với cậu: “Ngoan quá.”
Phản ứng của cậu lúc đó là gì…? Cậu hình như, hình như càng lên hơn.
Thẩm Lục Dương che mắt, tâm tư phức tạp.
Không ngờ mới ngày thứ hai đã “thành sự” với người đàn ông yêu từ cái nhìn đầu tiên đối phương còn ưu tú như vậy, cậu đúng là… một tiểu thiên tài.
Nghĩ đến đây, cậu kéo cổ áo, cúi đầu nhìn, lập tức bị làn da “năm màu sặc sỡ” dọa đến buông tay, đôi mắt cún cũng xếch lên mấy phần.
Cậu đứng dậy, cơ thể cũng muộn màng cảm thấy đau nhức. Chỗ bị lưu lại vết hằn còn hơi man mát—chắc là đã bôi thuốc, nhức mỏi chứ không đau.
Thẩm Lục Dương xoa xoa khuôn mặt nóng bừng, chắc chắn nhiệt độ đã giảm mới đẩy cửa đi ra.
Vừa nhìn đã thấy người đàn ông trên sofa.
So với lúc ở sofa trong văn phòng quán cà phê, tư thế của anh tùy ý hơn vài phần, nhưng vẫn giữ được sự tao nhã tự chủ của một quý ông, cuốn sách trong tay đã đổi thành một ly cà phê.
Nghe thấy tiếng động, Tạ Nguy Hàm gấp sách lại, nghiêng đầu nhìn cậu, mắt đong đầy ý cười: “Chào em.”
Thẩm Lục Dương đưa ngón trỏ gãi gãi sau tai, vụng về che giấu sự ngượng ngùng, hỏi một cách không tự nhiên: “Chào… Có cơm không, đói quá.”
Cậu về đây hôm qua rồi ngủ một mạch đến giờ, không ăn gì, hiện tại vừa khát vừa đói.
Tạ Nguy Hàm cười một tiếng không mấy bất ngờ, anh đặt sách xuống, thong dong đứng dậy: “Tôi làm xong rồi, đi thôi.”
Tạ Nguy Hàm nấu cháo rau củ, Thẩm Lục Dương nếm thử một miếng, mắt sáng rực.
Khẩu vị nấu nướng của Tạ Nguy Hàm cứ như được đo ni đóng giày cho cậu… Cậu không biết xấu hổ mà nghĩ, có lẽ Tạ Nguy Hàm chính là người được đo ni đóng giày cho cậu.
Thẩm Lục Dương đói muốn xỉu, húp liền hai bát cháo, đến bát thứ ba mới rảnh rang quan sát người ngồi đối diện.
Ăn no uống đủ, chút xấu hổ còn sót lại cũng không đáng sợ nữa. Cậu nhìn chằm chằm dấu răng ửng đỏ bên gáy Tạ Nguy Hàm. Trên làn da trắng nhợt, vết răng trông có vẻ đáng sợ, bất cứ ai nhìn vào cũng đoán được Tạ Nguy Hàm đã có chủ.
“Chủ nhân” còn đặc biệt hung ác, hôn thôi cũng để lại dấu vết.
Thẩm Lục Dương không nhịn được mà l**m l**m đầu răng, đáy mắt xẹt qua vài phần đắc ý.
Ký ức ngày hôm qua được phủ một lớp sương mờ ảo, nhưng vẫn vô cùng rõ nét.
Cậu nhớ rõ mình đã để lại bao nhiêu vết hôn và dấu răng trên người Tạ Nguy Hàm, đã quán triệt bốn chữ “ăn sạch sành sanh” rõ ràng đến mức nào… đến nỗi bị Tạ Nguy Hàm ghé sát tai gọi “cún con”, sau đó dung túng cho cậu tiếp tục hôn.
Yết hầu bồn chồn trượt một cái, trong người nóng lên, Thẩm Lục Dương vội cúi đầu húp sạch bát cháo thứ ba. Ngay cả nấu ăn cũng giỏi như vậy, còn có gì mà Tạ Nguy Hàm không biết làm.
Mu bàn tay quệt qua môi, Thẩm Lục Dương đứng dậy. Cậu nhìn về phía cửa, giả vờ thoải mái nói: “Tôi đi đây, chiều tôi có việc làm thêm.”
Thẩm Lục Dương dừng một chút, vẫn nói rõ với anh: “Ở cửa hàng. Việc ở quán cà phê tôi không làm nữa, không ăn bám anh.”
Nếu có công việc đàng hoàng, cậu còn có thể đường hoàng ở lại. Nhưng hôm qua hai người đã… tiếp tục ở lại sẽ khiến Thẩm Lục Dương có cảm giác như mình bị “bao nuôi”. Cậu thích Tạ Nguy Hàm, nhưng cậu không thích trạng thái này.
Không đợi Tạ Nguy Hàm nói, Thẩm Lục Dương đã sải bước đến trước mặt anh, một tay chống lên bàn ăn, tay kia nâng cằm Tạ Nguy Hàm lên, cúi đầu hôn anh một cái.
Thiếu niên bốc đồng, lại không có cảm giác an toàn, giờ phút này hệt như một con chó dữ vội vã đánh dấu lãnh thổ, cau mày uy h**p: “Tôi không quan tâm anh nghĩ thế nào, từ giờ trở đi, anh là của tôi. Ai đến gần anh, hay anh đến gần ai, tôi sẽ…”
Tạ Nguy Hàm lười biếng cong môi, ngón tay cách lớp áo ngủ của mình xoa xoa eo cậu, anh ngước mắt, dịu dàng hỏi: “Sẽ làm sao?”
Chút cảm xúc chia ly vừa mới tụ lại của Thẩm Lục Dương lập tức bị khuôn mặt này đánh tan. Cậu nghiến răng, bực bội nói: “Tôi giết cả hai cho rồi!”
Mẹ nó, sao lại đẹp trai thế này. Chắc chắn có rất nhiều người thích, vậy cậu có biết bao nhiêu tình địch.
Càng nghĩ càng tức, Thẩm Lục Dương cúi đầu hôn Tạ Nguy Hàm một cách trừng phạt. Nụ hôn hung hăng mang ý cảnh cáo, đến khi đầu lưỡi nếm được mùi máu mới hơi tách ra, lại bị nắm cổ tay kéo ngồi vào lòng Tạ Nguy Hàm.
Cơn đau nhói nơi đầu lưỡi vừa rõ rệt vừa mời gọi, Tạ Nguy Hàm gọi cậu là “cún con”, chu đáo vuốt lại mái tóc rối của cậu: “Cắn chưa đủ à?”
Thẩm Lục Dương trả đũa mà sờ cổ anh, làn da mịn màng khiến người ta yêu thích không buông tay. Cậu cố ý bóp đỏ lên mới vặn lại: “Vậy anh chính là nam yêu tinh, vừa thơm vừa biết quyến rũ người ta, lại còn giống như rượu.”
Khác biệt giữa Tạ Nguy Hàm và rượu là, uống rượu say hôm sau sẽ đau đầu, còn “say” Tạ Nguy Hàm thì… ngoài đầu ra thì chỗ nào cũng đau, nhưng rất đã.
Cảm xúc trong đáy mắt Tạ Nguy Hàm mềm mại mà dịu dàng, người yêu trẻ tuổi của anh không còn mùi pheromone, nhưng vẫn khiến anh yêu thích.
Ngón tay lướt qua gáy không có tuyến thể, sau khi thân mật, liền vào chủ đề chính, anh khẽ hỏi: “Em không muốn biết tại sao à?”
Thẩm Lục Dương nhìn anh: “Cái gì?”
Tạ Nguy Hàm h*n l*n ch*p m** cậu, đuôi mắt cong lên mềm mại, đáy mắt hơi tối lại: “Tại sao tôi lại thơm, em không muốn biết à?”
Thẩm Lục Dương đột nhiên im lặng, cậu quay đầu đi không nhìn anh, một lúc sau mới bất an, bực bội nói: “Tôi không muốn biết.”
Nửa câu sau thấp đến mức gần như tan biến trong không khí, nhưng Tạ Nguy Hàm vẫn nghe thấy.
“Nhỡ đâu thật sự là yêu tinh đến báo ân, báo ân xong là đi mất, tôi biết đi đâu tìm anh…”