Sau Khi Giúp Vai Chính Thụ Thoát Khỏi Kẻ Điên, Tôi Bị Nhắm Đến

Chương 113

Ngoại truyện: Hàm 31 tuổi x Dương 19 tuổi13. Xin lỗiTác giả: Không Ô

“Tôi sẽ rời đi.”

Thẩm Lục Dương đột ngột ngẩng đầu.

Tạ Nguy Hàm lặng lẽ nhìn cậu, không giấu giếm, dịu giọng giải thích: “Dương Dương, tôi không thuộc về nơi này, tôi sẽ sớm rời đi thôi.”

Thẩm Lục Dương mất một lúc lâu mới tiêu hóa được câu nói này. Phản ứng đầu tiên của cậu là túm lấy cổ áo Tạ Nguy Hàm chất vấn, ánh mắt giận dữ, nhưng vẻ hoảng loạn trên mặt vẫn bán đứng cậu: “Ý gì? Anh định đi đâu?”

Tạ Nguy Hàm nắm lấy bàn tay đang siết đến trắng bệch của cậu, giữ chặt trong lòng bàn tay, ánh mắt sâu thẳm nhìn cậu: “Đến tương lai có em.”

Thẩm Lục Dương sững sờ.

Tạ Nguy Hàm: “Tôi là người yêu tương lai của em, đến từ năm em hai mươi tám tuổi, vì một vài sự cố ngoài ý muốn nên đã gặp được em của năm mười chín tuổi.”

Thẩm Lục Dương ngơ ngác nhìn anh. Câu trả lời này còn khó tin hơn cả việc Tạ Nguy Hàm là yêu quái. Sao có thể có người xuyên qua thời không, mà người này lại còn là… người yêu tương lai của cậu?

Bàn tay đặt trên eo Thẩm Lục Dương siết chặt lại. Tạ Nguy Hàm hôn lên đôi môi nhợt nhạt của cậu, giọng nói dịu dàng tiếp tục giải thích: “Em của năm 24 tuổi sẽ xuyên vào một cuốn tiểu thuyết mà em từng đọc. Tôi là nhân vật bên trong, là mục tiêu nhiệm vụ của em. Trong quá trình hoàn thành nhiệm vụ, chúng ta đã yêu nhau.”

“…Anh là người trong sách?”

Tạ Nguy Hàm gật đầu: “Tôi gặp được em là một sự cố ngoài ý muốn. Đợi thế giới sửa chữa xong, tôi sẽ quay về, tiếp tục sống cùng em của năm hai mươi tám tuổi.”

“Vậy còn tôi thì sao?” Thẩm Lục Dương cuối cùng cũng nắm được trọng điểm, cậu vội nắm lấy tay anh, nhìn thẳng vào anh, gương mặt vốn luôn non nớt cố tỏ ra mạnh mẽ cuối cùng cũng lộ vẻ hoang mang vô định, “Tôi phải làm sao? Tôi của năm mười chín tuổi thì sao?”

Ngón tay Tạ Nguy Hàm miêu tả vành tai của cậu, vẻ không nỡ trong đáy mắt không hề che giấu: “Em sẽ tìm thấy tôi.”

Cổ họng cậu trượt lên xuống dữ dội, vừa khô vừa đau. Thẩm Lục Dương siết chặt ngón tay, cố gắng khiến mình trông không quá yếu đuối, nhưng giọng nói vẫn khàn đặc.

Cậu lặp lại như đang tự nói với chính mình: “Cho nên… tôi gặp được anh là một sự cố, lẽ ra chúng ta phải gặp nhau sau năm năm nữa, chứ không phải bây giờ.”

Thẩm Lục Dương bỗng nhiên phản ứng lại: “Vậy anh đi rồi, có phải tôi sẽ quên anh không? Anh nói sửa chữa thế giới, có phải bao gồm cả việc sửa chữa ký ức của tôi không?”

Trái tim vừa được lấp đầy một chút bỗng nhiên trống rỗng. Thẩm Lục Dương hoảng hốt cảm thấy mấy ngày nay thực ra chỉ là một giấc mơ của cậu, ngay cả cơ thể ấm áp trước mặt cũng trở nên hư ảo.

Nhìn vào mắt Tạ Nguy Hàm, cậu không biết đã dùng bao lâu mới đủ bình tĩnh để hỏi ra câu hỏi tàn nhẫn nhất.

“Anh… còn bao lâu nữa… thì rời đi?”

Bụng ngón tay Tạ Nguy Hàm lướt qua đuôi mắt ửng đỏ của cậu, anh khẽ nói: “Tôi không chắc, nhưng lần trước là bốn ngày.”

“Chỉ có bốn ngày…” Thẩm Lục Dương lập tức siết chặt nắm đấm, gắng sức kìm nén biểu cảm, cổ họng khô khốc run rẩy: “Lần trước là sao?”

Tạ Nguy Hàm ôm chặt người trong lòng, lòng bàn tay dịu dàng phủ lên gáy cậu: “Không lâu trước đây, em của năm hai mươi tám tuổi đã gặp tôi của năm mười tám tuổi. Bốn ngày sau, em ấy rời đi.”

“Tôi cũng đã quên em, chỉ nhớ rằng hình như mình phải chờ đợi điều gì đó. Tôi đã đến nơi chúng ta gặp nhau lần đầu tiên, cứ đợi em mãi, đợi đến năm hai mươi bảy tuổi, thì gặp được em của năm hai mươi bốn tuổi.”

Thẩm Lục Dương cố gắng tiêu hóa lượng thông tin khổng lồ, cuối cùng cũng hiểu ra mọi chuyện: “Cho nên, tôi cũng sẽ quên anh. Bởi vì ký ức sẽ ảnh hưởng đến hành vi của tôi sau này, tôi có thể vì những thay đổi đó mà bỏ lỡ cơ hội gặp anh… Tôi không thể không quên anh, tôi cũng bắt buộc phải quên anh?”

Cậu nhếch mép, giả vờ cười khẩy một tiếng, vành mắt đỏ hoe nhìn Tạ Nguy Hàm: “Không phải chỉ năm năm thôi sao. Năm năm sau tôi nhất định sẽ tìm thấy anh, anh không cần lo lắng, tôi chắc chắn sẽ tìm được anh.”

Thẩm Lục Dương ôm chặt Tạ Nguy Hàm, ánh mắt trống rỗng, lẩm bẩm: “Thì ra là vậy. Tôi vừa gặp đã yêu anh, là bởi vì chúng ta vốn dĩ đã là người yêu.”

Tạ Nguy Hàm rũ mắt, hôn lên sau tai cậu.

Thẩm Lục Dương vùi mặt vào hõm cổ anh. Những lời này của Tạ Nguy Hàm chính là món quà tuyệt vời nhất, mà cũng đau lòng nhất.

Tuyệt vời nhất là, cậu đã có một người yêu rất yêu cậu. Đau lòng nhất là, người yêu sắp phải rời đi, anh đang ở tương lai chờ cậu.

Những gì vừa nắm được trong tay, lại mất rồi.

Thẩm Lục Dương của lúc này vẫn còn non nớt, dáng vẻ cà lơ phất phơ như thể chẳng quan tâm đến bất cứ điều gì. Chỉ cần là người thuận mắt nhờ vả, cậu đều sẽ dốc hết sức mình ra giúp, nhưng cuối cùng vẫn chỉ có một mình cậu.

Bạn bè đông đảo chỉ cần hô một tiếng là có mặt, ngoại hình đẹp trai dễ mến, nhân duyên tốt đến không tưởng… Từng ưu điểm một khiến cậu lúc nào cũng náo nhiệt xếp chồng lên nhau, rõ ràng là nên có tất cả mọi thứ, nhưng rơi trên người Thẩm Lục Dương, lại chẳng có gì cả.

Mối liên hệ giữa cậu và thế giới vừa chằng chịt ngàn vạn sợi tơ, lại vừa kéo một cái là đứt. Không ai có thể vì cậu mà bất chấp tất cả.

Vậy mà cuối cùng khi tìm thấy thứ mình muốn nhất, khao khát nhất, đối phương cũng yêu cậu y như vậy —— Lại phải đợi năm năm.

Thẩm Lục Dương không nhắc đến chuyện rời đi nữa, cậu ở lại nhà Tạ Nguy Hàm, hẹn ngày mai cùng nhau đến quán cà phê.

Mặc dù biết rõ rồi sẽ quên, nhưng tối hôm đó Thẩm Lục Dương vẫn hỏi rất nhiều chuyện về tương lai của hai người. Càng hỏi lại càng không nỡ, cuối cùng ngay cả khi ngủ thiếp đi vẫn nắm chặt tay Tạ Nguy Hàm.

Ngày hôm sau, tại quán cà phê.

Thẩm Lục Dương gục trên bàn, tay cầm một ly rượu vang đỏ, nhấp từng ngụm từng ngụm.

Tạ Nguy Hàm vừa mới ra ngoài. Cậu muốn đi theo, nhưng cảm giác được dường như có chuyện gì đó không tiện để cậu biết, nên đã ở lại. Nếu không, Tạ Nguy Hàm đã không chủ động dắt cậu theo.

Cậu tự mua vui trong đau khổ, uống cạn ngụm rượu cuối cùng, rồi dựa vào chiếc ghế của Tạ Nguy Hàm, dường như có thể ngửi thấy hương rượu vang đỏ quen thuộc.

Tạ Nguy Hàm nói, anh của năm mười tám tuổi ngay cả chuyện gì cũng không nhớ, chỉ có thể dựa vào một chút chấp niệm nhỏ nhoi không đáng kể để sống tiếp —— vậy thì cậu của năm mười chín tuổi, một người bình thường, thì có thể nhớ được gì đây.

Cơ thể Beta từng trải qua sự gột rửa của pheromone Alpha cấp S, đã nếm được mùi vị tuyệt vời của pheromone, nên chỉ uống một chút rượu vang mà cơn say đã ập tới.

Thẩm Lục Dương bình thường có thể uống ba ly rượu trắng mà vẫn đi thẳng tắp, lúc này không một chút phòng bị. Cậu gục trên bàn, ngơ ngác nhìn hình ảnh chồng chéo trước mắt.

Cậu vậy mà… say rồi?

Mí mắt dần nặng trĩu, rồi nhắm lại…

Một văn phòng khác.

【Đã sửa chữa hoàn tất, ngài bây giờ… có thể rời đi không ạ?】

Giọng nói của hệ thống vô cùng cẩn trọng.

【Dòng thời gian của ngài trong sách và hiện tại cách nhau quá nhiều năm, sự tồn tại của ngài lúc này rất dễ bị cấp trên của tôi phát hiện. Vì để tuyến thế giới và tuyến thời gian vận hành bình thường… Ngài bắt buộc phải rời đi càng sớm càng tốt】

Tạ Nguy Hàm dựa vào bên cửa sổ, ngón tay gõ nhẹ, giọng điệu không nhanh không chậm.

“Bắt buộc?”

【Vâng ạ, hơn nữa ngài hiện đang ở thế giới bên ngoài sách, cả tuyến thời gian và tuyến thế giới đều hỗn loạn gấp đôi. Không phải tôi nuốt lời, mà thật sự là độ khó sửa chữa quá lớn, đã trì hoãn đến ngày thứ tư rồi, đây còn là nhờ có kinh nghiệm lần trước nên sửa chữa mới thuận lợi…】

Tạ Nguy Hàm nhếch môi, đáy mắt không một ý cười, anh vạch trần: “Cho nên lần ở trong sách đó, cậu đã lừa Dương Dương.”

Vốn dĩ không hề gấp đến mức phải để Thẩm Lục Dương rời đi ngay trong đêm thứ tư.

【…】

【Ngài nghe tôi giải thích! Đó là bởi vì, bởi vì… Lần đó là lần đầu tiên trong đời hệ thống của tôi phạm lỗi, tôi không dám trì hoãn. Hơn nữa đây đều là sự tất yếu của tuyến thời gian, tôi không dám cũng không có thẩm quyền thay đổi, lúc trước… Lần này nếu không phải là ngài, tôi cũng không thể…】

Cũng không thể hèn mọn đến mức này, đổi lại là người khác thì đã bị tống đi từ sớm rồi. Hệ thống muốn khóc mà không có nước mắt.

【Ngài thật sự phải đi rồi, tôi biết ngài không nỡ để Thẩm Lục Dương hiện tại sống một mình, nhưng đây là những điều cậu ấy bắt buộc phải trải qua, nếu không hai người cũng sẽ không gặp nhau】

Không biết qua bao lâu, ngay khi hệ thống sắp khóc òa lên, Tạ Nguy Hàm cuối cùng cũng lên tiếng.

“Tôi có thể rời đi, nhưng có một yêu cầu.”

【Ngài cứ nói】

“………..”

【…】

【Việc, việc này sao có thể được, tôi không thể lại…】

Tạ Nguy Hàm liếc nhìn góc phòng, lơ đễnh nói: “Tôi có thể ở bên Dương Dương cho đến khi em ấy hai mươi bốn tuổi, sau đó cậu hãy sửa đổi ký ức, rồi đưa tôi quay về.”

【Việc này càng không được! Tôi sẽ bị hủy diệt đó! Không có hệ thống nào dám làm như vậy đâu, ngài…】

Tạ Nguy Hàm cười một tiếng đầy hờ hững, đôi môi đỏ mọng mấp máy, nhả ra một chữ.

“Chọn.”

【…】

【Tôi đồng ý】

Đây đều là báo ứng. Hệ thống cảm nhận một cách rõ rệt, đây chính là trả thù.

【Nếu bị cấp trên phát hiện, ngài nhất định phải nói đây là sự cố ngoài ý muốn, nếu không tôi sẽ tiêu đời mất】

Tạ Nguy Hàm kéo cửa mở ra, nghe vậy liền cười một tiếng đầy ẩn ý, không nói gì.

Hệ thống thật sự sắp khóc rồi.

Thẩm Lục Dương cảm thấy mình hình như đã ngủ thiếp đi, nhưng khi mở mắt ra vẫn có thể nhìn thấy văn phòng rõ ràng. Cậu không say lắm, cậu vẫn có thể suy nghĩ.

Suy nghĩ xem đã qua bao lâu rồi, Tạ Nguy Hàm sao vẫn chưa quay lại. Còn có thể quay lại không.

Cửa “cạch” một tiếng, bị đẩy ra từ bên ngoài.

Ngay khoảnh khắc nhìn thấy gương mặt Tạ Nguy Hàm, trái tim đang treo lơ lửng của Thẩm Lục Dương đột ngột rơi xuống, chấn động khiến đầu óc cậu càng thêm mơ màng.

Cậu chống người ngồi dậy, giơ tay về phía Tạ Nguy Hàm. Một tư thế đòi ôm.

Tạ Nguy Hàm bước tới, cúi người bế cậu ngồi lên ghế, để cậu ngồi trên đùi mình.

Thẩm Lục Dương sụt sịt mũi, hỏi một cách mơ hồ: “Anh đi đâu vậy? Có phải định lén lút bỏ đi không?”

“Tôi sẽ không lén lút bỏ đi,” Tạ Nguy Hàm mặc cho Thẩm Lục Dương níu lấy vai mình, hôn loạn xạ lên mặt anh, anh xoa xoa đỉnh đầu cậu hỏi: “Sao em lại uống say rồi?”

“Không biết, tửu lượng của tôi… tốt lắm!” Thẩm Lục Dương cố gắng lấy nét hai Tạ Nguy Hàm trước mắt, nhưng càng chỉnh càng loạn, cuối cùng không nhịn được, nhắm đại một người mà hôn tới.

Hôn ngay lên tai Tạ Nguy Hàm.

Tạ Nguy Hàm nâng bên tai cậu, để cậu quay đầu lại, rồi ngẩng lên hôn lên môi cậu, giúp cậu sửa đúng.

Thẩm Lục Dương hôn đúng chỗ, lập tức ôm lấy sau gáy anh, cúi đầu g*m c*n một cách thô bạo và ngang ngược, dùng sức đến mức răng làm bật máu môi Tạ Nguy Hàm. Cả người cậu căng cứng như một sợi dây đàn mỏng manh sắp đứt, phảng phất như giây tiếp theo chính là tận thế, tất cả đều không còn kịp nữa.

Thở hồng hộc tách ra, mùi máu tanh lan tràn trong khoang miệng.

Thẩm Lục Dương nâng mặt Tạ Nguy Hàm, vẻ ngơ ngác và ủ rũ trên mặt hoàn toàn biến mất, chỉ còn lại một sự cố chấp khiến người ta chua xót, đôi mắt nhìn anh chăm chú, như thể giây sau anh sẽ biến mất vậy.

Hồi lâu, cậu bỗng nhiên nói nhỏ: “Chúng ta làm đi, làm đến bước cuối cùng.”

Cậu muốn lưu lại chút gì đó. Mặc dù ký ức sẽ không nhớ, nhưng cơ thể có thể nhớ được gì đó, cũng còn hơn là không có gì cả.

Cậu xưa nay không sợ gì, nhưng bây giờ cậu lại vô cùng sợ hãi việc không có gì cả. Ít nhất cậu có thể lưu lại một chút, dù chỉ là dấu vết Tạ Nguy Hàm từng đến.

Tạ Nguy Hàm lặng lẽ nhìn cậu. Đôi mắt đen đặc của anh khiến Thẩm Lục Dương nhìn không thấu. Cậu không biết mình của năm hai mươi tám tuổi có hiểu hay không, cậu hy vọng bây giờ mình có thể hiểu.

Lòng bàn tay Tạ Nguy Hàm đặt lên cằm cậu, ánh mắt ôn hòa, bao dung sự quấy phá vô lý của cậu một cách vô điều kiện.

“Dương Dương, em say rồi.”

Thẩm Lục Dương không đợi được câu trả lời mình mong muốn, không cam lòng véo cằm anh, mạnh mẽ hôn tới, giọng nói không rõ ràng: “Tại sao? Chúng ta không phải người yêu sao? Anh đáng lẽ phải rất thích làm với tôi, giống như tôi đặc biệt muốn ở bên anh vậy.”

“Đây là thế giới thực, hệ thống không có cách nào thay đổi ký ức cơ thể của em,” Tạ Nguy Hàm vỗ về lưng cậu từng cái một, đôi môi bị cắn rách đang được Thẩm Lục Dương ngậm lấy.

Anh kiên nhẫn chờ đợi ánh mắt cún con ủ rũ của cậu bình tĩnh lại, mới tiếp tục nói.

“Em còn nhớ không, hệ thống đã đồng ý cho em của năm hai mươi bốn tuổi được tái sinh trong thế giới sách, chứ không phải ở thế giới thực.”

Thẩm Lục Dương ngơ ngác gật đầu.

“Nó không có năng lực và thẩm quyền để sửa chữa cơ thể của em.”

Nếu làm, chắc chắn sẽ để lại dấu vết, thậm chí là vết thương.

Mà tố chất cơ thể của Beta sẽ không nhanh chóng hồi phục. Tạ Nguy Hàm sắp rời đi, hệ thống không cách nào sửa chữa cơ thể, Thẩm Lục Dương sẽ phát hiện cơ thể mình xảy ra vấn đề, mà lại không thể tìm ra nguyên nhân —— tuyến thế giới thuộc về Thẩm Lục Dương cũng vì vậy mà xảy ra những thay đổi vi diệu, từ đó ảnh hưởng đến tương lai.

Thẩm Lục Dương nghe hiểu rồi, cậu ngốc nghếch hỏi: “Anh sắp phải đi rồi, đúng không?”

Tạ Nguy Hàm véo vành tai cậu, gật đầu: “Ừm.”

Vành mắt Thẩm Lục Dương lập tức đỏ lên, vẫn cố gắng níu kéo: “Là… ngay lập tức? Đợi một lát? Hay là, qua một ngày?”

Mặc dù Tạ Nguy Hàm mong được ở lại hơn bất cứ ai, nhưng vì tương lai, anh vẫn chọn câu trả lời tàn nhẫn nhất, khẽ nói: “Đợi một lát nữa.”

Đôi mắt Thẩm Lục Dương lập tức tối sầm lại.

Vài giây sau, cậu ôm Tạ Nguy Hàm, khàn giọng hỏi: “Anh của năm mười tám tuổi… có khóc không? Ngày tôi rời đi ấy.”

Hình ảnh Thẩm Lục Dương hóa thành một luồng không khí không thể chạm tới lướt qua tâm trí, trái tim Tạ Nguy Hàm ngưng trệ trong giây lát.

Anh gật đầu, dịu dàng nhìn Thẩm Lục Dương: “Đã khóc.”

Sống mũi Thẩm Lục Dương cay xè: “Không lừa tôi chứ?”

Tạ Nguy Hàm hôn lên môi cậu: “Tôi không bao giờ lừa em, tôi yêu em.”

Một giọt nước mắt nóng hổi rơi trên làn da trắng lạnh, Thẩm Lục Dương nức nở cố tỏ ra mạnh mẽ, lau đi giọt lệ nơi khóe mắt: “Vậy tôi… vậy tôi không mất mặt nữa…”

Âm cuối còn chưa dứt, người đã vùi vào lòng Tạ Nguy Hàm, nước mắt thấm ướt áo.

Bất kể là Thẩm Lục Dương của bao nhiêu tuổi, đều mít ướt như vậy.

Tạ Nguy Hàm ôm chặt cậu, lòng bàn tay vỗ về tấm lưng cậu từng cái một, hương rượu nhàn nhạt tỏa ra từ gáy, an ủi người yêu đang sụp đổ của mình.

Thẩm Lục Dương nghẹn ngào lên tiếng: “Không phải chỉ năm năm thôi sao, đợi tôi lớn rồi, tôi sẽ đi tìm anh.”

Tạ Nguy Hàm khẽ cụp mắt, cười nhẹ một tiếng, nghiêm túc đáp lại: “Tôi sẽ đợi em.”

Chóp mũi Thẩm Lục Dương cọ qua bên cổ anh, vừa ấm ức vừa không cam lòng: “Tại sao lại phải đi ngay lập tức, tôi còn muốn… cứ nghĩ là có thể có thêm mấy ngày nữa, ở bên anh thêm một lát, nửa ngày cũng được mà…”

“Tôi chưa bao giờ thích ai nhiều như vậy, kết quả là chỉ có thể thích được bốn ngày, không thể thêm một ngày nữa sao? Dựa vào đâu mà chỉ có một lát…”

Tạ Nguy Hàm hôn cậu, giọng nói trầm thấp nhuốm vẻ khàn khàn, mang theo sự lưu luyến tương tự: “Tuyến thế giới và tuyến thời gian của chúng ta cách nhau quá xa, nếu tôi tiếp tục ở lại, độ khó sửa chữa của hệ thống sẽ rất lớn.”

Như vậy sẽ ảnh hưởng đến cuộc gặp gỡ sau này của họ. Thẩm Lục Dương đều hiểu cả, cậu chỉ là không nỡ.

“Tôi biết, tôi chỉ là, nói vậy thôi…”

Chàng trai ôm chặt người đàn ông trước mặt, như thể ôm lấy cả thế giới của mình, đỉnh đầu cọ cọ vào lòng bàn tay đối phương.

Nghĩ đến điều gì đó, Tạ Nguy Hàm khẽ nhếch môi, dịu dàng nói: “Em có thể ở cùng tôi của lúc nhỏ một thời gian.”

Đồng tử Thẩm Lục Dương hơi co lại, cậu ngẩng đầu lên.

“Nhưng cuối cùng em vẫn sẽ quên rằng mình đã gặp tôi của hai tuyến thời gian. Hơn nữa, tôi của lúc đó vừa mới quên em, không nhớ em là ai,” Tạ Nguy Hàm kề sát chóp mũi mình vào mũi cậu, hạ giọng, “Em vẫn bằng lòng đi chứ?”

Thẩm Lục Dương không hề suy nghĩ dù chỉ nửa giây, như vớ được cọng rơm cứu mạng: “Bằng lòng!”

【Thầy Tạ, bên kia chuẩn bị xong rồi ạ, ngài có thể rời đi】

Đáy mắt Tạ Nguy Hàm hơi tối lại, nhưng đôi mắt lại cong lên thành một vòng cung dịu dàng, anh gọi cậu như vô số lần trước đây: “Dương Dương.”

Thẩm Lục Dương nhìn anh: “Gì…”

Đôi môi bất ngờ bị hôn lấy, điều cuối cùng Thẩm Lục Dương nghe được là một tiếng “Xin lỗi” khàn đặc.

Tạ Nguy Hàm nhìn cậu bằng ánh mắt quyến luyến, đầu ngón tay lưu luyến dừng bên gò má non nớt của chàng trai.

Xin lỗi, không thể đồng hành cùng em trưởng thành.

Dường như linh cảm được điều gì, Thẩm Lục Dương vội nắm lấy tay anh, hét lên vào giây phút cuối cùng: “Tôi vẫn chưa nói với anh, Tạ Nguy Hàm, tôi thích anh! Tôi yêu anh! Tôi nhất định sẽ tìm thấy anh!”

Cứ mỗi một chữ thốt ra, người trước mắt lại mờ đi vài phần.

Khi chữ cuối cùng rơi xuống, Thẩm Lục Dương chỉ ôm được một khoảng không khí.

Người yêu của cậu, biến mất rồi.

Bình Luận (0)
Comment