Sau Khi Giúp Vai Chính Thụ Thoát Khỏi Kẻ Điên, Tôi Bị Nhắm Đến

Chương 114

Ngoại truyện: Hàm 18 tuổi x Dương 19 tuổi14. Ba mươi ngàyTác giả: Không Ô

Thẩm Lục Dương gắt gao nhìn chằm chằm khoảng trống trước mặt, đầu ngón tay run rẩy, mấy lần muốn chạm vào nhưng lại không thể chấp nhận được mà rụt về.

Một cuộc gặp gỡ, giống như một món quà gửi nhầm, vỏn vẹn bốn ngày đã bị thu hồi.

Đôi môi tái nhợt run rẩy mấy bận, khẽ mấp máy vài chữ, muốn gọi tên người đó, nhưng cổ họng lại nghẹn ngào không phát ra tiếng.

Lòng bàn tay chống mặt bàn đứng dậy. Ngay khoảnh khắc đứng lên, khung cảnh trước mắt bỗng nhiên ngưng đọng một cách kỳ lạ.

Một mảng trắng chói mắt ập đến, giọng nói của hệ thống đột ngột vang lên trong căn phòng trống trải.

【Khe hở thế giới thực đã được thiết lập——】

【Dương Dương, cậu sắp mang theo cơ thể hiện tại của mình, xuyên đến tuyến thời gian Tạ Nguy Hàm 18 tuổi trong sách, thân phận là bạn học của Tạ Nguy Hàm.】

【Tôi đã sửa đổi ký ức của tất cả mọi người, bao gồm cả Tạ Nguy Hàm, khiến cho dáng vẻ và tên của người bạn học này trong ký ức biến thành cậu】

【Cậu chỉ có thời gian một tháng, hết giờ tôi sẽ đưa cậu trở về, xóa bỏ phần ký ức này】

【Dương Dương cậu phải nhớ kỹ, Tạ Nguy Hàm lúc này vừa mới mất đi cậu của năm 28 tuổi, đồng thời bị tôi xóa ký ức, không quen biết cậu. Phải chú ý an toàn! Chú ý an toàn!】

Thẩm Lục Dương sững sờ: “Cái gì? Tôi…”

【Xuất phát!!!】

Còn chưa kịp hỏi gì, giây tiếp theo trước mắt tối sầm. Đợi đến khi Thẩm Lục Dương nhìn rõ mọi thứ trở lại, cậu đã không còn ở quán cà phê nữa.

Ánh sáng xung quanh mờ tối, thỉnh thoảng lóe lên ánh đèn màu chói mắt, âm thanh hỗn loạn từ loa vang đến từ bốn phương tám hướng, nhất thời không thể phân biệt rõ, bên cạnh môi trường ồn ào còn có một giọng nói lải nhải không ngừng.

Trong chốc lát, Thẩm Lục Dương đã đến một thế giới xa lạ.

Hệ thống giống như bị đơ, không nói thêm gì nữa. Lần đầu tiên trải qua biến đổi không gian, thái dương Thẩm Lục Dương căng đau.

Cậu nhíu chặt mày, ánh mắt mờ mịt đầy giãy dụa quét qua môi trường xung quanh, không nghỉ ngơi hay dừng lại một giây nào, tìm kiếm gương mặt quen thuộc đó trên mỗi khuôn mặt.

Nơi này có lẽ đang tổ chức một buổi tiệc của sinh viên đại học, độ tuổi của những người xung quanh trông cũng xấp xỉ Thẩm Lục Dương, nội dung trò chuyện loáng thoáng nghe được các từ như “hệ chúng ta”, “thầy giáo”, “lễ kỷ niệm trường”.

Thẩm Lục Dương nhất thời không thể tưởng tượng ra dáng vẻ Tạ Nguy Hàm 18 tuổi tham gia tiệc của trường, trong đám đông chen chúc ồn ào không tìm thấy phiên bản non nớt của gương mặt trong ký ức.

Sự hoảng loạn và gấp gáp trong lòng khiến tim cậu đập mỗi lúc một mạnh. Nỗi bất an với môi Tr**ng X* lạ và sự nghi ngờ đối với hệ thống khiến Thẩm Lục Dương vô cùng sợ hãi thế giới này vốn dĩ không hề có Tạ Nguy Hàm.

“Bạn học Thẩm, nghĩ gì thế?”

Bỗng nhiên nghe thấy có người gọi, Thẩm Lục Dương ngẩn ra hai giây mới đột ngột quay đầu lại.

Đối diện là một khuôn mặt non nớt, điển trai nhưng có hơi ngứa đòn.

Bạn học này thấy cậu cuối cùng cũng nhìn sang, vô cùng tự nhiên mà vỗ vỗ vai cậu, nói với giọng điệu thấm thía.

“Lần trước không sao là cậu may mắn. Mấy ngày nay tâm trạng cậu ta không tốt lắm, tôi nói trước cho cậu biết, lúc này tốt nhất là nên tránh xa cậu ta ra.”

Thẩm Lục Dương môi mỏng tái nhợt, vẻ mặt mờ mịt lắng nghe đoạn hội thoại khó hiểu này. Hệ thống không cho cậu ký ức của thân phận này. Cậu không nhận ra người bạn học này, càng không biết “cậu ta” trong lời nói kia là ai.

Cậu bây giờ ngay cả mình là ai cũng không biết, ngoại trừ Tạ Nguy Hàm trong ký ức, cậu không có nơi nương tựa ở cái nơi xa lạ tột độ này.

Phương Dịch mười tám tuổi uống một hớp nước có ga, thấy Thẩm Lục Dương không có chút ý nào gọi là lấy đó làm răn, thậm chí còn có vẻ… mờ mịt “xem nhẹ sinh tử”?

Đám người theo đuổi Tạ Nguy Hàm chỉ biết nhìn mặt này đều như vậy, chưa thấy quan tài chưa đổ lệ, cậu ta quen rồi.

Phương Dịch nói thêm như đã quen: “Người như Tạ Nguy Hàm chỉ có thể ngắm từ xa chứ không thể chơi đùa đâu, không phải loại người bình thường như cậu với tôi có thể tiếp cận. Người theo đuổi cậu ta có Alpha có Omega, người ta ít nhiều gì cũng có chút nền tảng pheromone. Cậu một Beta ngay cả pheromone cũng không có, cậu mù quáng xen vào cái gì…”

Thẩm Lục Dương trừng to mắt, dây thần kinh căng đau hỗn loạn cuối cùng cũng nắm được trọng điểm. Cậu chộp lấy cổ tay Phương Dịch, nhìn chằm chằm cậu ta, nói rất nhanh: “Cậu nói ai? Tạ Nguy Hàm? Anh ấy ở đâu?!”

“Đau đau đau đau——” Phương Dịch mặt mày méo xệch giơ ngón tay chỉ qua, “Tôi nói nãy giờ coi như bằng thừa!”

“Đằng sau cậu, cậu xem có mấy người dám ngồi cạnh cậu ta… trừ cái thằng xui xẻo là tôi ra, tôi là lười ngồi. Tôi cản cậu là vì tốt cho cậu, đám ngốc bọn cậu chả ai hiểu được nỗi khổ tâm của tôi…”

Những lời phía sau Thẩm Lục Dương không nghe lọt tai một chữ. Cậu quay đầu lại.

Giống như lần đầu gặp mặt, cậu cứ thế không phòng bị mà đâm thẳng vào đôi đồng tử đen nhánh, u tối kia, lún sâu vào một sự cám dỗ không hề được báo trước.

Gương mặt non nớt trạc tuổi Thẩm Lục Dương, làn da trắng bệch đến mức vẫn nổi bật dưới ánh đèn mờ, thân hình thon dài dựa vào góc sofa lười biếng duỗi ra. Ngón tay thon dài chống lên cằm, đôi mắt giấu dưới hàng mi hờ hững lướt qua đôi mắt đang nhìn mình không chớp của Thẩm Lục Dương.

Khí chất lười biếng mà không mấy thân thiện trong cơn say nhè nhẹ khiến Thẩm Lục Dương sững sờ, ngây ngốc nhìn Tạ Nguy Hàm.

Ánh mắt nóng rực và lạnh lùng giao nhau. Hồi lâu, Tạ Nguy Hàm cong cong mày mắt, cười với cậu.

Ý cười sạch sẽ, ôn hòa, đặc biệt giống với hội trưởng hội học sinh trong ấn tượng của Thẩm Lục Dương, kiểu người sẽ chặn cậu ở cổng trường và cười hỏi “Bạn học, đồng phục của cậu đâu rồi?” ấy, khiến người ta không dấy lên chút đề phòng nào.

Sự thay đổi vô tình ấy giống như một loài động vật máu lạnh ẩn nấp trong bóng tối, ngay trước giây phút con mồi bước vào cạm bẫy, nó hóa thành một con vật họ mèo lông xù, vẫy vẫy chiếc đuôi mềm mại để dụ dỗ chú cún ngốc.

Chú cún ngốc không chút giãy dụa mà cắn câu, niềm vui sướng trên mặt không thể kìm nén.

Là Tạ Nguy Hàm của cậu! Tạ Nguy Hàm 18 tuổi!

Đôi mắt Thẩm Lục Dương lập tức sáng rực, không kiểm soát được mà bước đi bước đầu tiên, cổ tay đột nhiên bị nắm chặt, bước chân bất đắc dĩ phải dừng lại.

Phương Dịch nhìn theo tầm mắt cậu, vừa hay đối diện với đôi mắt đang híp lại đầy tính toán của Tạ Nguy Hàm, dự cảm chẳng lành dâng lên mãnh liệt.

“Bạn học này, cậu đi đâu đấy?”

Ánh mắt Thẩm Lục Dương dán chặt vào gương mặt tưởng như đã mất mà tìm lại được, nhìn không chớp mắt. Tim đập càng lúc càng nhanh, hệ thống không lừa cậu, cậu thật sự có thể ở bên Tạ Nguy Hàm thêm một tháng nữa, cậu vẫn còn thời gian!

Gạt phắt tay Phương Dịch ra, Thẩm Lục Dương đi thẳng không ngoảnh đầu lại: “Tìm người…”

Tìm người yêu 18 tuổi của cậu, tìm người yêu mà cậu suýt chút nữa đã đánh mất.

Phương Dịch lắc lắc bàn tay bị ‘móng vuốt’ cào đỏ, lại nhìn sang Tạ Nguy Hàm đang cười như nam yêu tinh, thiếu điều muốn dùng pheromone quyến rũ người ta, vẻ mặt như gặp quỷ.

“Xuân về rồi à? Kẻ điên cũng muốn yêu đương, kẻ điên cũng có nhu cầu…?”

Thẩm Lục Dương men theo đường đẩy những người va vào cậu ra, sải bước đến trước mặt Tạ Nguy Hàm, cố chấp dùng tầm mắt miêu tả dáng vẻ của người trước mặt, hết lần này đến lần khác trùng khớp với ký ức.

Hô hấp trở nên dồn dập, vừa căng thẳng vừa hưng phấn đến mức không dám tin, thật sự xuyên sách.

Giây phút này, Thẩm Lục Dương đã quên lời hệ thống nhấn mạnh “chú ý an toàn”, cũng quên mất “Tạ Nguy Hàm không quen cậu”.

Chàng trai vừa trải qua chia ly bị nỗi sợ hãi và hoang mang bao trùm, trái tim hoảng loạn chỉ muốn tìm kiếm cảm giác an toàn.

Nhìn nhau hồi lâu, Thẩm Lục Dương bỗng nhiên cúi xuống, không chút e dè mà ôm lấy vai Tạ Nguy Hàm, cả người lao vào lòng hắn——

*Thầy Tạ tuổi 18 để danh xưng là hắn nha cả nhà.

Hương rượu vang đỏ quen thuộc, mùi hương mà chỉ mình Thẩm Lục Dương, một Beta, có thể ngửi thấy, giống như tấm vải nhung đỏ mịn màng, tầng tầng lớp lớp quấn lấy, bao bọc, cũng giống như lớp vỏ an toàn nhất, khiến Thẩm Lục Dương buông xuống mọi phòng bị. Cảm xúc kìm nén vỡ đê, cả người vùi vào lồng ngực Tạ Nguy Hàm, siết chặt lấy vai hắn.

Trong miệng phát ra tiếng khóc nấc mơ hồ: “Tôi còn tưởng, không thể gặp lại anh nữa…”

Cậu sợ hãi cái gọi là xuyên sách chỉ là một lời nói dối của hệ thống, sợ Tạ Nguy Hàm thật sự biến mất, sợ giây tiếp theo cậu sẽ quên mất hơi ấm của anh, để rồi khi mở mắt ra, trên đời lại chỉ còn lại một mình cậu.

Ly nước trong tay Phương Dịch rơi xuống đất, nước giải khát đổ đầy sàn cũng không buồn liếc nhìn, “Vãi… chưởng…”

Giỏi thật, trong số bao nhiêu người theo đuổi, vẫn là cậu bạo gan nhất.

Ngón tay đặt bên cạnh khẽ cử động, Tạ Nguy Hàm chớp mi, đáy mắt đen nhánh xẹt qua một tia bối rối hiếm thấy.

Hắn rũ mắt nhìn Beta đang ngồi trên đùi mình, hai tay ôm chặt đến mức hắn sắp không thở nổi. Ký ức trong đầu mấy bận mờ đi, dưới sự cưỡng ép của một tác động nào đó, nó bị bóp méo để chấp nhận dáng vẻ và giọng nói đã thay đổi của người bạn học này.

Bộ não từng trải qua hai lần sửa đổi ký ức, một lần xóa bỏ triệt để, trở nên yếu ớt và đa nghi. Giờ phút này, cảm giác quen thuộc khiến trái tim hơi nhói đau cũng biến thành một sự bực bội kỳ lạ.

Pheromone Alpha cấp S chộn rộn bên bờ vực mất kiểm soát. Cảm nhận được hơi ấm trong lòng, sự chộn rộn đó lại bị một loại cảm xúc xa lạ khác kéo lại, khống chế hắn không được làm hại Thẩm Lục Dương.

Hắn hình như bị thứ gì đó khống chế rồi.

Kỳ lạ thay, hắn lại nảy sinh h*m m**n với Beta này.

Tạ Nguy Hàm híp mắt, chấp nhận sự thay đổi trong khoảnh khắc này với vẻ đầy hứng thú.

Đôi môi kề sát tai Thẩm Lục Dương, ánh mắt lướt qua vết hôn sau tai cậu, giọng điệu vỗ về mà nhẹ nhàng: “Tại sao lại không gặp được tôi?”

Chất giọng so với sự trưởng thành, trầm ấm của tuổi 31, thì có thêm vài phần non nớt, khàn khàn của thiếu niên. Khi hạ thấp và thả nhẹ, người nghe như bị một lớp lông mềm mại lướt qua má, vô cùng mềm mại.

Sự hoảng sợ của Thẩm Lục Dương ngay lập tức được xoa dịu. Cậu gần như tin ngay tức khắc rằng Tạ Nguy Hàm vẫn còn thích cậu——

Mặc dù không nhớ, nhưng chỉ cần hai người gặp nhau, bất kể là họ của độ tuổi nào, đều sẽ yêu nhau.

Thẩm Lục Dương muốn lập tức giải thích quan hệ của họ, nhưng vừa mới mở miệng, bên cạnh bỗng truyền đến giọng nói của Phương Dịch.

Thẩm Lục Dương không chút do dự, một tay nắm lấy cổ tay Tạ Nguy Hàm, đứng dậy cất bước: “Ra ngoài nói.”

Tạ Nguy Hàm không chút phản kháng mà cùng Thẩm Lục Dương đi ra ngoài. Vẻ tò mò trong ánh mắt hắn khiến Phương Dịch đang định đuổi theo xem náo nhiệt phải kinh ngạc dừng bước.

Người trên hành lang vẫn đông đúc. Tạ Nguy Hàm không để lại dấu vết mà dùng pheromone mở đường cho Thẩm Lục Dương đang đâm đầu đi thẳng về phía trước.

Ký ức trong bộ não vốn luôn lạnh lùng, rành mạch ngày càng trở nên hỗn loạn, giống như những viên kẹo dẻo đủ màu sắc dính nhớp, bị một bàn tay vô hình nhào nặn lại với nhau.

Ký ức nói với hắn, những mảng màu loang lổ này chính là ký ức thật sự, nhưng sâu thẳm trong nội tâm hắn lại có một giọng nói kiên định vang lên——

Hắn đã đánh mất thứ gì đó, một thứ rất quan trọng, rất quan trọng.

Hắn bị thiếu mất một mảnh.

Cảm giác này từ sau buổi trị liệu tâm lý ngày hôm đó, hắn đã không thể lờ đi được nữa. Mà vừa rồi, ngay khoảnh khắc Thẩm Lục Dương lao đến ôm chầm lấy hắn, cảm giác đó trở nên mãnh liệt hơn bao giờ hết.

Tạ Nguy Hàm trước đây dựa vào trực giác, quy kết cảm giác này là “hắn đã quên mất một đoạn ký ức rất quan trọng, rất quý giá đối với mình”.

Nhưng sự xuất hiện trở lại của Thẩm Lục Dương, ký ức lại một lần nữa bị sửa đổi, khiến hắn nảy sinh sự nghi ngờ sâu sắc với mọi thứ xung quanh.

Tính cách đa nghi và trực giác khác thường đan xen vào nhau. Tạ Nguy Hàm 18 tuổi chỉ trong vài phút ngắn ngủi đã suy nghĩ và đưa ra một kết luận sơ bộ——

Có một thế lực nào đó đang đùa giỡn với ký ức của hắn, cướp đi báu vật của hắn rồi lại trả về, xem hắn giãy dụa, xem hắn mờ mịt, xem hắn đau khổ, để lấy đó làm vui.

Hắn nghĩ.

Thẩm Lục Dương chính là báu vật đó.

Bộ dạng này của Thẩm Lục Dương, có lẽ cũng không thể làm gì được thế lực kia, nhưng lại biết nhiều hơn, vội vã muốn giải thích với hắn… mặc dù không biết có tác dụng gì không.

Nhìn chỏm tóc vểnh lên sau gáy Thẩm Lục Dương, Tạ Nguy Hàm lặng lẽ nhếch môi. Trước đây hắn nhất định đối xử rất tốt với người này, nuông chiều như báu vật.

Đến mức báu vật mọc thêm chân, nói biến mất là biến mất.

Đôi đồng tử đen đặc, tĩnh lặng co lại mấy lần, không chút hơi ấm mà khóa chặt vết cắn trên gáy Thẩm Lục Dương, rồi ngay khoảnh khắc đối phương quay đầu nhìn lại, hắn lập tức khôi phục nhiệt độ, cười vô hại.

Thẩm Lục Dương không biết trong vài phút ngắn ngủi, người phía sau tâm lý đã xoay chuyển vô số ý nghĩ. Cậu vẫn tin chắc rằng Tạ Nguy Hàm đang tin tưởng cậu lúc này vẫn là Tạ Nguy Hàm dịu dàng, lịch thiệp kia.

Giống như con ruồi không đầu bay đi không biết bao xa, Thẩm Lục Dương mới tìm được một góc rẽ không người.

Không màng quan sát xung quanh, cậu lập tức nắm lấy cổ áo Tạ Nguy Hàm ấn hắn lên tường, hai tay chống bên cạnh vai hắn. Tâm trạng vẫn chưa thể bình tĩnh lại, cậu giải thích một cách lộn xộn: “Mặc dù rất hoang đường, nhưng tôi là người yêu của anh ở thế giới khác. Anh trước đây đã gặp tôi của năm 28 tuổi, nhưng anh quên rồi. Tôi ở thế giới của tôi đã gặp anh của năm 31 tuổi, nhưng anh rời đi rồi. Tôi vừa chớp mắt đã bị cái hệ thống kia đưa đến đây gặp anh. Một tháng sau tôi sẽ phải đi, cho nên…”

“Chúng ta là người yêu.”

“Anh của 18 tuổi và tôi của 19 tuổi, chỉ có một tháng để ở bên nhau.”

“…”

Tạ Nguy Hàm bình tĩnh nghe xong đoạn này, vai dựa vào tường hành lang, chiếc đèn tường hình giọt nước bên cạnh hắt lên nửa bên mặt hắn một vầng sáng màu vàng ấm, đường nét cũng trở nên mềm mại, thánh thiện ấm áp khiến Thẩm Lục Dương bất giác dựa sát lại.

Hương rượu vang đỏ quen thuộc lại bao trùm, xua tan đi sự đề phòng của cậu.

Tạ Nguy Hàm nghiêng đầu, tất cả sự bình tĩnh biến mất trong phút chốc, ánh mắt đơn thuần tò mò: “Đúng là… có hơi khó tin.”

Trong lúc nói chuyện, đầu ngón trỏ lành lạnh của hắn lướt qua ranh giới giữa đường quai hàm và bên cổ. Hơi lạnh như băng thấm vào làn da nhạy cảm, Thẩm Lục Dương bị lạnh đến run lên, nhưng không hề né tránh.

Bụng ngón tay tái nhợt lướt trên làn da màu lúa mạch khỏe mạnh, để lại một vệt hằn không nhìn thấy, thuận theo đường quai hàm rõ nét, chạm đến phần sụn mềm yếu ớt sau tai, chậm rãi x** n*n.

Thẩm Lục Dương có cảm giác âm u như bị lưỡi rắn độc l**m qua. Đôi mắt có màu đồng tử tuyệt đẹp của Tạ Nguy Hàm nhuốm vẻ lạnh lẽo khó tả, ngay cả ánh sáng vàng ấm áp cũng không thể sưởi ấm.

Ánh mắt ngưng đọng như dã thú săn mồi.

Đôi môi mỏng đỏ mọng từ từ nhếch lên, tạo thành một vòng cung đẹp đẽ mà rợn người.

“Chỉ có một tháng thôi sao?”

Yết hầu Thẩm Lục Dương khẽ trượt, bất giác lùi lại nửa bước, nhưng đầu ngón tay vẫn quấn lấy vạt áo khoác của Tạ Nguy Hàm. Cậu giải thích theo phản xạ: “Đây đã là nhiều nhất rồi. Anh của 31 tuổi và tôi chỉ có 4 ngày. Chúng ta đã đột phá quá nhiều không gian và thời gian, nếu không tách ra, sẽ ảnh hưởng đến cuộc gặp gỡ của tôi 24 tuổi và anh 27 tuổi. Sau này chúng ta sẽ không thể ở bên nhau được nữa.”

Tầm mắt rủ xuống đuổi theo động tác lùi lại của Thẩm Lục Dương, bám riết không rời, từng bước ép sát.

Hàng mi cụp xuống khẽ chớp, giống như cánh bướm đủ sức tạo nên cuồng phong, xinh đẹp mà tàn nhẫn. Đầu lưỡi lướt qua đầu răng sắc nhọn, bụng ngón tay cọ lên gò má ấm áp, dịu dàng như mọi khi.

Nhiệt độ trên gương mặt non nớt, xinh đẹp của Tạ Nguy Hàm dần dần hạ xuống. Cảm xúc sau khi bị thế lực không rõ tên tùy ý bóp méo ký ức vốn được treo lơ lửng bằng một sợi tơ mỏng. Sự xuất hiện của Thẩm Lục Dương đã hoàn toàn cắt đứt sợi tơ mang tên “kiềm chế” này.

Hắn chớp mắt, khẽ hỏi: “Cho nên cậu vẫn sẽ rời đi, đúng không?”

Ánh mắt Thẩm Lục Dương tối sầm, đầy vẻ không nỡ. Cậu gật đầu, hít sâu một hơi, não nề trả lời: “Tôi không thể ở lại, bởi vì tương lai chúng ta sẽ ở bên nhau mãi mãi. Chúng ta của độ tuổi này, bắt buộc phải tiếp tục cuộc sống trước đây.”

Có mất mát mới có được, bọn họ vốn dĩ không nên gặp nhau. Có thể đi ngược lại lẽ thường để gặp mặt, bầu bạn cùng nhau một thời gian, Thẩm Lục Dương cảm thấy, họ đã rất may mắn rồi.

Tạ Nguy Hàm không để lại dấu vết mà nắm lấy bàn tay đang để bên cạnh của Thẩm Lục Dương. Đầu ngón tay hắn như nụ hôn của loài rắn, luồn vào kẽ tay có nhiệt độ cao hơn của thiếu niên kia, lướt dọc theo làn da nhạy cảm bên trong, đan vào lòng bàn tay, v**t v* tỉ mỉ.

Trạng thái quen thuộc, chấp nhận từ bỏ chống cự của Thẩm Lục Dương đã từng chút một xác minh suy đoán của Tạ Nguy Hàm. Cái hố đẫm máu trong lòng hắn, vì muốn được lấp đầy, mà không thể không rạch to hơn nữa.

Cảm giác đau đớn luôn khiến người ta mất đi lý trí, hay nói đúng hơn là bộc lộ bản tính.

Tạ Nguy Hàm bây giờ không quan tâm đến bất cứ điều gì. Hắn chỉ muốn trói người này trước giường, từ từ nghiên cứu từng chút một.

Cái gọi là ba mươi ngày, cũng có thể rất dài.

Bình Luận (0)
Comment