Sau Khi Giúp Vai Chính Thụ Thoát Khỏi Kẻ Điên, Tôi Bị Nhắm Đến

Chương 115

Ngoại truyện: Hàm 18 tuổi x Dương 19 tuổi15. Ở lại điTác giả: Không Ô

Thẩm Lục Dương không nhận được hồi âm, bèn chủ động nắm lấy tay Tạ Nguy Hàm. Xúc cảm còn lạnh hơn vừa nãy, tựa như một tảng băng không thể ủ ấm.

“Tôi cũng không muốn rời đi, nhưng… nếu anh tin tôi rồi, chúng ta nên trân trọng khoảng thời gian một tháng này, làm những việc mình muốn làm, để lúc chia xa sẽ không hối hận.”

Tạ Nguy Hàm nắm ngược lại tay cậu. Khí thế bất an quanh thân hắn đột ngột biến mất ngay khi cậu dứt lời, hòa làm một với ánh đèn màu ấm áp.

Hắn cười cười, đáy mắt lạnh như băng, khẽ đáp: “Được thôi.”

Thẩm Lục Dương thở phào một hơi, hai vai cũng rũ xuống. Trải qua quá nhiều chuyện trong một ngày, cậu gần như cạn kiệt sức lực, bây giờ chỉ muốn ôm Tạ Nguy Hàm ngủ một giấc thật say, chẳng đi đâu cả.

Nhận ra vẻ mệt mỏi của cậu, Tạ Nguy Hàm nắm lấy cổ tay cậu, ân cần hỏi: “Cậu muốn nghỉ ngơi không?”

Thẩm Lục Dương gật đầu, nghe thấy động tĩnh ở cuối hành lang mới nhớ ra mình không còn ở thế giới ban đầu. Với tâm tính thiếu niên, cậu cau mày, lầm bầm phàn nàn với người yêu: “Giờ tôi còn chẳng biết thân phận của mình là gì, tôi vừa mở mắt ra đã ở đây rồi, Hệ thống đến ký ức cũng không cho tôi, tôi là ai, tôi đang ở đâu, tôi có nên về nhà không…”

Nghe thấy hai chữ “Hệ thống”, đáy mắt Tạ Nguy Hàm hơi tối lại. Giây tiếp theo, hắn lại như thể chưa có gì xảy ra, nắm tay Thẩm Lục Dương đi về phía góc rẽ, thong thả nói: “Tôi biết thân phận của cậu là đủ rồi. Đến nhà tôi đi, tôi sẽ báo cho bố mẹ của thân phận hiện tại này, không để họ lo lắng.”

Thẩm Lục Dương không nghĩ ngợi gì khác, dễ dàng đồng ý với quyết định này. Tạ Nguy Hàm là người duy nhất cậu tin tưởng trong thế giới xa lạ này. Cậu có thể nghi ngờ cả thế giới, nhưng tuyệt đối không nghi ngờ Tạ Nguy Hàm.

Cậu buồn ngủ đến mức phải dụi mắt, chẳng còn sức lực quan sát xung quanh, càng không phát hiện hai người đã đi một đoạn đường mà không gặp bất kỳ ai. Xung quanh yên tĩnh đến mức lạ thường.

Địa điểm hẻo lánh, chỉ có hai người, con đường nhỏ vắng lặng.

Khi Thẩm Lục Dương nhận ra điều gì đó, trước mắt cậu là một hành lang dài trồng đầy hoa tường vi. Từng cụm tường vi đủ màu sắc đang nở rộ mơn mởn trong đêm, những cành nhánh không được cắt tỉa vươn dài tùy ý đến tận chân, gai nhọn và cánh hoa mềm mại kề sát bên.

Thẩm Lục Dương dừng bước, vô thức nhìn sang người bên cạnh cũng dừng lại theo. Cậu tò mò hỏi: “Đây là nhà anh à? Hoa đẹp quá, là anh trồng sao?”

Vẻ căng thẳng gần như không thể nhận thấy trong nét mặt Tạ Nguy Hàm đã kín đáo biến mất vì địa điểm thay đổi. Hắn cong môi, cúi người bẻ một đóa tường vi màu hồng nhạt, đưa vào lòng bàn tay Thẩm Lục Dương.

Mày mắt hắn hơi cong, ý tứ sâu xa nói: “Cậu thích nơi này không?”

Thẩm Lục Dương đang trong giai đoạn yêu đương nồng nhiệt, sự bồng bột và niềm vui sướng của thiếu niên ngập tràn trong mắt, cậu thích mọi thứ thuộc về Tạ Nguy Hàm. Nghe hắn hỏi vậy, cậu đáp ngay không chút do dự: “Thích chứ, đồ của anh tôi đều thích, mà tôi càng thích anh hơn!”

Được câu trả lời làm cho vui vẻ, ngón tay thon dài của Tạ Nguy Hàm bao lấy bàn tay Thẩm Lục Dương đang cầm cành hoa, lực nhẹ như đang nâng một viên pha lê mỏng manh. Hàng mi dài che khuất con ngươi đen láy, cũng giấu đi cảm xúc bên trong, chỉ còn giọng nói dịu dàng vui vẻ vương vấn bên tai Thẩm Lục Dương.

Từng chữ từng chữ, nghiêm túc đến mức có chút khác thường.

“Chỗ hoa này là của tôi, cũng là của cậu, sau này đều là của cậu.”

“Mong là cậu sẽ luôn thích.”

Thẩm Lục Dương không hiểu gì, nhướng mày cười, còn nhân dịp thả thính: “Tôi chắc chắn sẽ thích. Chỉ cần là thứ liên quan đến anh, tôi đều yêu ai yêu cả đường đi lối về.”

Tạ Nguy Hàm chỉ cười mà không nói.

Khi đi đến đoạn cuối của hành lang, Thẩm Lục Dương muốn hái một đóa tường vi cho Tạ Nguy Hàm, nhưng vô tình bị gai đâm trúng. Máu đầu ngón tay dính lên cánh hoa đỏ thắm, thoáng chốc đã bị nuốt chửng, biến mất không dấu vết.

Cậu vẩy vẩy tay, đau đến “hít” một tiếng, thấy Tạ Nguy Hàm nhìn sang, vội nói: “Đổi đóa khác đi, đóa này dính máu rồi.”

Lời còn chưa dứt, Tạ Nguy Hàm đã hái đóa hoa đó, xé đi phần lớn cánh hoa, ấn lên vết thương của Thẩm Lục Dương, lực tay gần như thô bạo.

Thẩm Lục Dương nhất thời không phân biệt nổi là do bản thân vết thương đau, hay là do Tạ Nguy Hàm ấn làm cậu đau.

Chàng trai cao hơn cậu nửa cái đầu có ngũ quan tinh xảo, sự sắc bén quá mức đã được trung hòa bởi những lọn tóc đen mềm mại. Sự giáo dưỡng cao quý và nét ôn hòa đã khắc sâu vào xương tủy, ý cười ấm áp nơi khóe môi cũng khiến người ta muốn đến gần—

Thẩm Lục Dương thở hắt ra một hơi. Chắc chắn là ảo giác của cậu. Một Tạ Nguy Hàm như vậy, sao cậu lại có thể cảm thấy nguy hiểm cơ chứ.

Cậu xoa xoa ngón tay tỏ ý không sao, chuyển chủ đề: “Không sao rồi, tôi hái cho anh đóa khác nhé, anh thích cái nào?”

Tạ Nguy Hàm cầm đóa hoa đã mất cánh trong tay, cảm xúc giữa mày mắt khiến Thẩm Lục Dương nhìn không hiểu. Nụ cười trầm tĩnh và cái nhìn sâu thẳm giống như hoa anh túc quyến rũ, câu hồn đoạt phách.

Hắn cầm đóa tường vi trong tay, lướt qua môi Thẩm Lục Dương: “Tôi thích cái này. Đi thôi.”

Thẩm Lục Dương sững sờ vài giây, tai mới muộn màng nóng lên. Cậu khô miệng, l**m l**m đôi môi bị cánh hoa lướt qua, rồi mới đuổi theo nắm lấy tay Tạ Nguy Hàm.

Lúc rẽ ngoặt, cậu vô tình quay đầu lại, tầm mắt lướt qua mặt đất cách đó không xa mà họ vừa đi qua.

Những cánh hoa đỏ thẫm như máu bị giày xéo nát bét, nằm thê thảm trong góc, sau khi nở rộ vẻ đẹp cuối cùng, ngay cả linh hồn cũng tàn lụi dâng hiến cho hành lang này…

Đi theo Tạ Nguy Hàm suốt chặng đường vào một căn phòng rất lớn. Nội thất cổ điển châu Âu vừa sang trọng vừa lạnh lẽo. Dù đèn treo tường tạo hình đầu lâu động vật đã được trau chuốt tròn trịa và sạch sẽ, Thẩm Lục Dương vẫn cảm thấy hơi khó chịu.

Cậu phải liên tục tự nhủ đây là nhà của Tạ Nguy Hàm mới quen được một chút.

Sau khi vào phòng tắm, Tạ Nguy Hàm tỉ mỉ chỉ cho cậu cách sử dụng, các loại dầu gội là gì. Thẩm Lục Dương thấy toàn những nhãn hiệu cậu không biết, hơn nữa tất cả đều chưa mở nắp.

Thẩm Lục Dương chỉ nghĩ là đồ mới thay, cũng không nghĩ nhiều, chẳng chút e dè mà cởi áo khoác và áo phông. Nửa thân trên lộ ra có vóc dáng thon dài, cơ bắp luyện tập vừa phải, làn da ánh lên vẻ bóng bẩy ngon mắt dưới ánh đèn tông lạnh.

Dấu hôn trên người cũng vô cùng rõ ràng.

Độ cong khóe môi Tạ Nguy Hàm nhạt đi mấy phần, nhưng màu mắt lại càng lúc càng sâu.

Thẩm Lục Dương mở sữa tắm và dầu gội, ngửi từng thứ một, đều rất giống mùi pheromone của Tạ Nguy Hàm. Cậu thuận miệng hỏi: “Đều là đồ mới à? Thơm quá.”

Tạ Nguy Hàm tự nhiên cúi xuống giúp cậu xả nước vào bồn tắm, tấm lưng rộng mà không phô trương uốn thành một đường cong đẹp đẽ, cơ bắp ẩn hiện dưới lớp áo sơ mi trắng, cổ họng Thẩm Lục Dương bất giác trượt trượt.

Cùng lúc sở hữu người yêu ở hai độ tuổi, chuyện k*ch th*ch thế này, trước đây cậu có nằm mơ cũng không dám mơ.

Cơ thể tràn đầy sức mạnh và vẻ đẹp thanh xuân này đối với Thẩm Lục Dương 19 tuổi đang trong thời kỳ bốc đồng mà nói, chính là một liều xuân dược di động.

Tạ Nguy Hàm thản nhiên đứng dậy, tầm mắt lướt qua đôi mắt Thẩm Lục Dương đang nhìn mình chằm chằm, phơi bày hết mọi cảm xúc. Hắn chuyển chủ đề không một dấu vết, lơ đãng cười hỏi: “Cậu thích mùi này à? Còn có nước hoa làm bằng pheromone của tôi, Beta cũng có thể ngửi thấy, muốn không?”

Thẩm Lục Dương cắn câu ngay tắp lự, tay nghịch nước trong bồn, sung sướng gật đầu: “Muốn, mai tôi xịt liền.”

Nếu không phải vì vừa mới gặp mặt, hơn nữa cậu còn đang mệt đến độ sắp mở không nổi mắt, Thẩm Lục Dương thậm chí đã muốn hỏi: “Có muốn tắm chung không?”.

Hồi trước vì đủ lý do, cậu và Tạ Nguy Hàm đã không làm tới bước cuối cùng. Cơ hội lần này, cậu chắc chắn sẽ không lãng phí. Thiếu niên ngây thơ trong sáng vốn không phải phong cách của cậu. Cậu chỉ thích xông lên ăn sạch sành sanh rồi hẵng nói.

Thấy Tạ Nguy Hàm đóng cửa, Thẩm Lục Dương lập tức c** q**n, cả người bước vào bồn tắm massage thoải mái, theo thói quen làm ướt tóc trước, sau đó đội cái đầu đầy bọt ướt sũng chìm vào trong nước, vung vẩy đầu loạn xạ đến khi không nín thở được nữa mới ngẩng lên, vờn nước như cún con sáu bảy bận rồi mới ngoan ngoãn nằm xuống ngâm mình—

Toàn bộ cảnh này đều bị Tạ Nguy Hàm, người đang nằm trong bồn tắm ở một phòng tắm khác, thu hết vào đáy mắt qua màn hình điện thoại nhỏ.

Gương mặt lãnh đạm không còn vẻ vui sướng khi ở bên Thẩm Lục Dương nữa. Đầu ngón tay lạnh lùng gõ từng nhịp xuống mặt nước, làm dấy lên từng gợn sóng. Trong đầu hắn đang sắp xếp lại thông tin Thẩm Lục Dương cung cấp trên đường đi, tốc độ nhanh đến mức không giống người thường.

Thế giới hắn đang ở là một quyển sách, Thẩm Lục Dương đến từ bên ngoài sách, vài năm nữa họ sẽ gặp gỡ và yêu nhau trong sách.

Lần thời không hỗn loạn đầu tiên xảy ra lúc hắn ba mươi mốt tuổi, Thẩm Lục Dương hai mươi tám tuổi, cũng chính là mấy ngày trước của hắn—người rất quan trọng mà hắn đã quên, chính là Thẩm Lục Dương.

Đây là một vòng luân hồi tàn nhẫn mà cũng lãng mạn. Quyền quyết định nằm trong tay cái gọi là “Hệ thống”.

Ai có thể đảm bảo với hắn rằng, lần này Hệ thống sẽ không cướp Thẩm Lục Dương khỏi tay hắn, để vòng luân hồi tiếp diễn chứ?

Trước đây không biết gì, rơi vào thế bị động. Giờ hắn đã biết rồi, vậy thì…

Người trong màn hình đứng dậy khỏi bồn tắm, vớ lấy khăn mặt lau mái tóc rối bù trước.

Nơi khóe môi Tạ Nguy Hàm thoáng qua một nét cười đầy ẩn ý. Hắn cầm lấy đóa tường vi tàn tạ trên bệ đá bên cạnh, mắt không chớp mà dán chặt vào người trong màn hình.

Cùng với động tác trong màn hình, đầu ngón tay trắng bệch dính nước lún sâu vào cánh hoa đỏ thắm. Hương hoa thoang thoảng không nhận được sự dịu dàng vốn có, vỡ nát trong lòng bàn tay hắn.

Khi chiếc áo khoác cuối cùng được mặc lên, đầu ngón tay hắn đã bị nước cốt cánh hoa nhuộm đỏ. Hương rượu vang nhàn nhạt lan tỏa trong phòng tắm, báo hiệu những suy nghĩ bí ẩn và đen tối.

Thẩm Lục Dương một tay dùng khăn lau tóc, một tay đẩy cửa phòng tắm. Dùng xong sữa tắm, cậu cảm thấy cả người mình thơm như một Tạ Nguy Hàm thứ hai.

Nhưng cậu vẫn có thể ngửi thấy sự khác biệt tinh tế trong hương rượu vang tương đồng này, ngược lại càng mong chờ được ngửi thấy mùi rượu thật.

Tạ Nguy Hàm lười biếng dựa vào cửa sổ sát đất, bóng nghiêng tắm mình trong ánh trăng vằng vặc. Hắn nhắm mắt, cằm hơi nâng lên, yên tĩnh và xinh đẹp tựa một bức tượng điêu khắc.

Thẩm Lục Dương bất giác liên tưởng. Tạ Nguy Hàm lúc này trông như ma cà rồng chuẩn bị đi săn đêm trăng tròn, hoặc là… một con hồ ly hút ánh trăng mà lộ nanh?

Cậu đi tới, đứng bên cạnh Tạ Nguy Hàm, tuy đã rất buồn ngủ nhưng vẫn quan tâm bạn trai: “Anh đang xem gì thế?”

Tạ Nguy Hàm nhấc mí mắt, con ngươi ửng đỏ mang một vẻ đẹp yêu dị. Kèm theo khóe môi nhếch lên, gương mặt non nớt ngây ngô, ngay cả mỗi sợi tóc cũng đang quyến rũ Thẩm Lục Dương.

Giọng nói sau thời kỳ vỡ giọng trầm thấp, bên dưới thanh âm mềm mại, chút khàn khàn ấy cũng dịu dàng như rượu vang chảy qua đầu lưỡi.

“Trăng đêm nay đẹp lắm.”

Thẩm Lục Dương thấy câu này hơi quen tai, nhất thời không nghĩ ra. Cậu dựa sát vào Tạ Nguy Hàm, nhìn vầng trăng tròn trên không: “Đúng là rất đẹp.”

Cánh mũi khụt khịt, Thẩm Lục Dương buột miệng: “Bây giờ anh thơm quá.”

Đôi mắt cún con buồn ngủ híp lại, chỉ thiếu chút nữa là ngã vào lòng Tạ Nguy Hàm. Sợi dây thần kinh gắng gượng còn lại vẫn đang tận tụy làm tròn trách nhiệm “háo sắc”, Thẩm Lục Dương cũng thấy nể mình.

Vòng eo săn chắc bị ôm lấy, Thẩm Lục Dương không giãy giụa mà dựa vào. Khi mở mắt ra lần nữa, cậu đã nằm trên chiếc giường lớn mềm mại.

Cậu nhấc mí mắt, chưa kịp nhìn rõ cảnh tượng trước mắt, một bàn tay đã đột ngột che mắt cậu lại.

Trong bóng tối mịt mùng, bên tai truyền đến tiếng thì thầm khàn khàn, tựa như bài hát ru ngủ: “Ngủ ngon, bé yêu.”

Sự thôi miên của Alpha cấp S, Thẩm Lục Dương vốn là Beta chỉ co ngón tay hai cái, liền chìm vào giấc mơ đẹp có Tạ Nguy Hàm.

Người trong lòng đã ngủ say từ lâu, Tạ Nguy Hàm vẫn giữ nguyên tư thế ôm, ánh mắt rơi trên những vết hôn đan xen trên cổ, dần dần u tối.

Không biết qua bao lâu, trong không khí truyền đến một tiếng cười khẽ gần như không thể nghe thấy, một nụ hôn nhẹ nhàng rơi xuống trán Thẩm Lục Dương.

Người yêu với vẻ mặt điên cuồng bị đè nén, dưới ánh trăng thuần khiết, thâm tình mà quỷ dị tỏ tình hết lần này đến lần khác với chàng trai đang say ngủ.

“Ở lại đây đi.”

“Cậu sẽ thích thôi.”

“Chỉ có cún hư mới chạy trốn…”

“Đúng không?”

Bình Luận (0)
Comment