Sau Khi Giúp Vai Chính Thụ Thoát Khỏi Kẻ Điên, Tôi Bị Nhắm Đến

Chương 116

Ngoại truyện: Hàm 18 tuổi x Dương 19 tuổi16. Giết nó điTác giả: Không Ô

Thẩm Lục Dương không biết mình đã ngủ bao lâu, lúc mở mắt ra lần nữa, cậu cảm thấy đầu óc choáng váng, cơ bắp toàn thân vừa mỏi vừa nhừ, như thể đã chạy năm cây số trong mơ, bụng còn đang réo ùng ục.

Rèm cửa màu đỏ sậm dày cộm kéo kín trước cửa sổ sát đất, không một tia sáng nào lọt vào, khiến cậu không phân biệt nổi là ngày hay đêm.

Trong phòng ngủ rộng lớn chỉ có chiếc đèn bàn đầu hươu ở đầu giường tỏa ra vầng sáng mờ mờ màu trắng bệch.

Phòng ngủ tối om mờ ảo, Thẩm Lục Dương muốn vặn đèn sáng lên một chút, vừa quay đầu, liền đối diện với hai hốc mắt trống rỗng của chiếc đầu lâu hươu, vừa sâu thẳm vừa đáng sợ.

Sống lưng tê rần, Thẩm Lục Dương lập tức bị dọa cho tỉnh ngủ.

“Tạ Nguy Hàm?” Cậu gọi một tiếng, không ai trả lời.

Do dự vài giây, Thẩm Lục Dương đưa tay ấn vào hốc mắt bên trái của chiếc đèn bàn, hôm qua cậu thấy Tạ Nguy Hàm ấn như vậy, cũng không biết cái thứ âm u quái gở này là do ai thiết kế…

Ánh đèn dần sáng lên theo lực tay, Thẩm Lục Dương lúc này mới nhìn rõ cảnh vật xung quanh.

Tạ Nguy Hàm không biết đã thức dậy rời đi từ lúc nào, phía bên kia giường vẫn còn dấu vết đã có người ngủ, nhưng sờ vào đã lạnh ngắt. Ban nãy cậu gọi một tiếng cũng không ai đáp, chắc là không có trong phòng ngủ.

Thẩm Lục Dương liếc thấy cuối giường có đặt một bộ đồ ngủ mới màu đỏ sậm.

Buổi tối ngủ không yên, cậu ra một thân mồ hôi, vừa hay đang muốn đi tắm—người đặt bộ đồ ngủ dường như đã ân cần đoán trước được cả trạng thái của cậu sau khi tỉnh dậy.

Trong phòng tắm.

Thẩm Lục Dương nhìn hàng chai lọ mới tinh, lòng tò mò trỗi dậy, cậu mới muộn màng kiểm tra những thứ khác hôm qua chưa dùng đến.

Toàn bộ đều là đồ mới.

Thẩm Lục Dương hơi sững sờ, cậu đặt chai lọ trong tay xuống, vừa xoa bọt vừa chìm vào hồi ức.

Cậu đã không nhớ rõ đường đến đây hôm qua. Nhà Tạ Nguy Hàm quá lớn, cây cối trong vườn cũng mọc rất cao, trên đường rẽ tới rẽ lui không biết bao nhiêu lần, cậu chỉ nhớ mang máng đoạn đường gần phòng ngủ… rất mới.

Không phải mới, mà là kiểu… giống như chai dầu gội, cảm giác không hề có dấu vết sử dụng.

Tay Thẩm Lục Dương đang vò bọt khựng lại.

Hay nói đúng hơn là, không có chút hơi người.

Cậu cúi xuống, đưa cái đầu đầy bọt đến dưới vòi sen, dòng nước ấm hơi nóng xối tan bọt, cậu tìm bừa một lý do cho những điều bất thường này.

Nhà Tạ Nguy Hàm quá lớn, tổng cộng mới có ba người, sao có thể thường xuyên đi đến mọi nơi được—vậy nên… đây không phải là phòng ngủ Tạ Nguy Hàm thường ở?

!

Đôi mắt lập tức mở to, cách một màn hơi nước mịt mù, cậu nhìn bản thân mờ ảo trong gương.

Có thể lờ mờ thấy được vẻ kinh ngạc trên khuôn mặt méo mó trong gương.

Vậy đây là… phòng cho khách? Tạ Nguy Hàm đưa cậu đến ở phòng khách? Không phải đưa đến phòng của mình?

Thẩm Lục Dương vuốt hết tóc mái ra sau, nghiêng đầu, cau mày suy nghĩ.

Tạ Nguy Hàm 31 tuổi toàn đưa cậu về thẳng nhà, cho cậu ngủ thoải mái trong phòng ngủ chính.

Hôm qua cậu đã cảm nhận được, Tạ Nguy Hàm 18 tuổi tình cảm với cậu cũng cuồng nhiệt y như vậy, sao lại không cho cậu ở phòng ngủ chính, mà lại đưa đến một phòng khách không hề có dấu vết sử dụng chứ…

Buổi chiều, 5 giờ 18 phút.

Phương Dịch nhìn cảnh sát ngồi trước mặt, vẻ mặt vô tội: “Chú cảnh sát, hôm qua sau khi tan tiệc, cháu được tài xế nhà cháu đón về, cháu không biết gì cả.”

Cậu ta dừng lại, giả vờ vô tình hỏi: “Có bạn học nào trên đường về gặp chuyện gì ạ?”

Viên cảnh sát nhìn thẳng vào mắt cậu ta: “Có người thấy cậu và Thẩm Lục Dương nói chuyện rất lâu, lần cuối cùng cậu nói chuyện với cậu ấy là nói gì?”

“Thẩm Lục Dương? Cậu ấy làm sao ạ?”

“Từ lúc tiệc tan hôm qua đến giờ, bố mẹ Thẩm Lục Dương không có tin tức gì của cậu ấy. Cậu ấy mất tích rồi.”

Đồng tử Phương Dịch chấn động: “Mất tích?!” Người hôm qua còn khỏe mạnh sao có thể mất tích được!

Viên cảnh sát nhìn cậu ta nghiêm túc: “Lần cuối cùng cậu thấy cậu ấy, cậu ấy ở cùng ai? Đã đi đâu? Nói những gì?”

Sắc mặt Phương Dịch thay đổi, mày nhíu chặt, trán rịn ra một lớp mồ hôi mỏng.

Hồi ức trở nên khó khăn và mờ mịt, cậu ta phải cẩn thận lục tìm hồi lâu mới đưa ra được câu trả lời chắc chắn, chậm rãi nói: “Cháu thấy cậu ấy một mình vội vã chạy ra ngoài, thời gian khoảng… chín giờ? Hay là mười giờ? Cháu không nhớ rõ nữa.”

Viên cảnh sát lặp lại lời cậu ta: “Một mình chạy ra ngoài… Nội dung cuộc nói chuyện cuối cùng của hai người là gì?”

Ký ức đã được hợp nhất một cách hoàn hảo, Phương Dịch quả quyết nhìn thẳng vào mắt cảnh sát: “Cháu nói với cậu ấy… rượu tối nay ngon lắm, tửu lượng cậu kém, đừng uống say. Cậu ấy không nói gì với cháu cả, quay người bỏ đi luôn.”

Cậu ta đã nói đúng như vậy, cậu ta không sợ bị tra hỏi. Phương Dịch tự tin gật đầu.

Viên cảnh sát hỏi đi hỏi lại mấy câu tương tự, thấy câu trả lời của Phương Dịch không có vấn đề, giọng điệu và thần thái cũng không có kẽ hở mới rời đi.

Tiễn cảnh sát đi, trấn an bố mẹ xong, Phương Dịch gãi gãi đầu, cầm điện thoại lên hỏi thăm bạn học mấy lần về chuyện của Thẩm Lục Dương, hoàn toàn quên mất năm phút trước khi cảnh sát đến, cậu ta đã nhận một cuộc điện thoại—

Và đã bị thôi miên để thay thế hoàn toàn ký ức về tình hình thực tế tối qua.

Tắm xong Thẩm Lục Dương càng đói hơn, cậu muốn gọi điện thoại cho Tạ Nguy Hàm, nhưng thật oái oăm, cậu lật qua lật lại vẫn không tìm thấy điện thoại.

Hôm qua cậu nhớ rõ ràng là để trên bàn, hôm nay lại không cánh mà bay!

Hoàn cảnh tối tăm ngột ngạt cộng thêm việc không tìm thấy đồ khiến người ta bồn chồn bực bội, Thẩm Lục Dương sải bước đến bên cửa sổ, kéo toạc rèm ra—trời vậy mà lại đang tối đen!

Đồng tử Thẩm Lục Dương chấn động, lúc này cậu mới phát hiện trong phòng ngủ không có đồng hồ, cậu cũng không tìm thấy điện thoại, chẳng biết bây giờ là mấy giờ.

Cậu đã ngủ bao lâu rồi? Dù có mệt đến đâu cũng không đến mức ngủ từ hôm qua đến tối hôm nay chứ? Cậu bị sao thế này? Di chứng xuyên sách sao?

“Cạch—” Cánh cửa phòng đang đóng chặt bị đẩy ra.

Thẩm Lục Dương đột ngột quay đầu lại, vừa hay đối diện với một khuôn mặt có ngũ quan diễm lệ, nước da trắng bệch. Thân hình cao ráo ẩn mình dưới ánh đèn mờ ảo của hành lang, như một con ma cà rồng lặng lẽ xuất hiện khi màn đêm buông xuống.

Xinh đẹp, tao nhã, đầy cám dỗ.

Tạ Nguy Hàm bưng một khay thức ăn bằng gỗ, thấy bộ dạng ngẩn ngơ của Thẩm Lục Dương, khóe môi hắn rõ ràng nhếch lên, dịu dàng hỏi: “Mới tắm xong à?”

Khí thế quỷ dị biến mất không một dấu vết, cảm giác ấm áp quen thuộc lan ra, khiến người ta bất giác thả lỏng.

Thẩm Lục Dương nín một bụng thắc mắc, nhưng cơn đói đã chiếm thế thượng phong. Cậu vừa gật đầu vừa đi tới, ngoan ngoãn ngồi xuống trước bàn, nhìn Tạ Nguy Hàm giúp cậu bày bát đũa.

Chỉ có bát đũa cho một người, Tạ Nguy Hàm thản nhiên ngồi xuống bên cạnh cậu, đưa cho cậu một ly nước: “Tôi ăn rồi.”

Thẩm Lục Dương đè nén hàng loạt câu hỏi, nhanh chóng ăn cơm. Trong đầu cậu lướt qua từng thắc mắc, chuẩn bị lát nữa hỏi người bạn trai 18 tuổi của mình.

Tạ Nguy Hàm chống cằm, ánh mắt dịu dàng chăm chú nhìn dáng vẻ Thẩm Lục Dương nghiêm túc ăn cơm.

Ăn từng miếng lớn, nhai nhanh nuốt cũng nhanh, hơn nữa còn kiên quyết thực hiện “chiến dịch sạch đĩa”, ngay cả chút nước canh cũng dùng cơm vét sạch đưa vào miệng.

Đối với Tạ Nguy Hàm lúc này, bộ dạng l**m bát như cún con của Thẩm Lục Dương vô cùng thú vị, có thể gọi là đẹp mắt.

Ăn xong miếng cơm cuối cùng, Thẩm Lục Dương thở phào một hơi, lau miệng, còn chưa kịp nung nấu cảm xúc đã hỏi ngay.

Cậu nhìn thẳng vào mắt Tạ Nguy Hàm, không muốn bỏ lỡ một chút thay đổi nào trong biểu cảm của hắn: “Đây là phòng ngủ của anh à?” Tại sao lại đưa cậu đến một phòng ngủ mới?

Tạ Nguy Hàm thản nhiên nhìn lại, giọng điệu tự nhiên đáp: “Không phải, sao thế?”

Thẩm Lục Dương nghẹn họng. Tạ Nguy Hàm thừa nhận còn thẳng thừng dứt khoát hơn cả câu hỏi của cậu, khiến cậu nhất thời suýt không biết nói gì tiếp theo.

Hai giây sau, cậu mới hỏi tiếp: “Tại sao?” Quan hệ của chúng ta không phải nên ở phòng ngủ của anh sao? Hay là Tạ Nguy Hàm ở tuổi này không quen có người ngủ trong phòng mình?

Tạ Nguy Hàm một tay chống cằm, tay kia véo d** tai Thẩm Lục Dương, trả lời mọi câu hỏi không chút sơ hở: “Xin lỗi, nếu người giúp việc phát hiện, họ sẽ báo cho bố và ba tôi, họ không cho phép tôi đưa người về qua đêm.”

Lại một câu trả lời ngoài dự đoán nhưng không thể bắt bẻ. Chỉ qua vài câu đối thoại, Thẩm Lục Dương đã bị thuyết phục: “Vậy hay là tôi về nhà, anh đến nhà tôi cũng được. Tôi ở đây lỡ bị phát hiện thì gay go.”

Động tác xoa nhẹ d** tai khựng lại một cách khó nhận ra, Tạ Nguy Hàm cười đáp: “Không đâu, cậu ở đây họ sẽ không phát hiện ra.”

Thẩm Lục Dương buột miệng: “Chỗ này lại chẳng phải không gian ẩn nấp gì, sao có thể không bị phát hiện được.”

Cậu nhớ ra điều gì đó, lại hỏi: “Đúng rồi, anh có thấy điện thoại của tôi không? Tôi tìm nãy giờ.”

Tạ Nguy Hàm thành thạo dọn dẹp bát đũa, nghe vậy thì cụp mắt, thản nhiên hỏi ngược lại: “Cậu định khi nào về nhà?”

Thẩm Lục Dương nghĩ ngợi: “Tối nay đi. Hôm qua tôi đã không liên lạc được với họ rồi, cũng không biết người nhà của thân phận này có lo lắng không… Anh thấy điện thoại của tôi đâu không?”

“Trong ngăn kéo,” Tạ Nguy Hàm một tay chống bàn, hờ hững nhìn mặt Thẩm Lục Dương, cằm hơi hất lên, “Cái bên cạnh cậu ấy.”

Hóa ra là cất giúp mình. Thẩm Lục Dương thở phào, cúi đầu kéo ngăn kéo, liền thấy ngay điện thoại của mình.

Cậu lấy điện thoại ra ấn nút mở khóa, không sáng. Lại ấn mấy lần nữa, vẫn không sáng.

“Chắc là hết pin rồi?” Tạ Nguy Hàm đúng lúc nhắc nhở.

Thẩm Lục Dương loay hoay nửa ngày vẫn không có phản ứng: “Chắc vậy, ở đây có sạc không?”

Tạ Nguy Hàm nhận lấy điện thoại, mặt không đổi sắc nói: “Để tôi đưa người giúp việc sạc cho, ở đây không có.”

Thẩm Lục Dương không tìm được lý do phản bác, chỉ đành nhìn Tạ Nguy Hàm cầm khay thức ăn và điện thoại của cậu đi ra ngoài. Cậu muốn đi theo ra ngoài dạo một vòng, nhưng bị Tạ Nguy Hàm giữ lại với lý do “cậu cần nghỉ ngơi”.

Nhìn cánh cửa đóng lại, thắc mắc trong đầu Thẩm Lục Dương ngày càng nhiều. Đối với Tạ Nguy Hàm 31 tuổi cậu cũng mới chỉ quen biết có bốn ngày, huống hồ bây giờ trước mặt cậu là Tạ Nguy Hàm 18 tuổi.

Cậu cứ ngỡ Tạ Nguy Hàm ba mươi mốt tuổi đè bẹp cậu về kinh nghiệm và năng lực là do tuổi tác, nhưng bây giờ xem ra, Tạ Nguy Hàm mười tám tuổi còn nhỏ hơn cậu một tuổi, vẫn khiến cậu nhìn không thấu.

Đừng nói là nhìn thấu, cậu thậm chí còn chẳng hiểu nổi nửa ánh mắt của hắn.

Chưa đầy mấy phút, Tạ Nguy Hàm đã cầm hoa quả tráng miệng quay lại.

Nhìn Tạ Nguy Hàm một mình đi tới đi lui, Thẩm Lục Dương mơ hồ cảm thấy có gì đó không đúng, nhưng lại không nói ra được.

Tạ Nguy Hàm ung dung ngồi xuống bên cạnh cậu, ngón tay thon dài cầm một quả táo đỏ, đưa đến trước mặt Thẩm Lục Dương.

Thẩm Lục Dương nhận lấy, cắn một miếng, rất ngọt.

“Dương Dương, có thể nói về chuyện Hệ thống không?” Tạ Nguy Hàm một tay chống lên mặt giường, hơi ngồi thẳng dậy, nghiêng đầu nhìn Thẩm Lục Dương.

Thẩm Lục Dương một tay cầm táo, tay kia chủ động nắm lấy tay Tạ Nguy Hàm, đặt trong lòng bàn tay ủ ấm. Tuy có rất nhiều thắc mắc, nhưng cậu vẫn không thể dấy lên lòng phòng bị với Tạ Nguy Hàm, ngược lại, còn đầy ắp sự ỷ lại theo thói quen tình cảm.

Cậu nghiêm túc hồi tưởng: “Tôi cũng không hiểu rõ Hệ thống lắm. Anh năm ba mươi mốt tuổi giải thích với tôi rằng, lúc tôi hai mươi bốn tuổi đã chết vì tai nạn xe ở thế giới ngoài sách, Hệ thống chủ động tìm tôi, đưa tôi xuyên sách, nhiệm vụ là ngăn cản anh và một nhân vật chính trong sách nảy sinh quan hệ. Sau khi hoàn thành nhiệm vụ là có thể sống tiếp ở thế giới trong sách, cũng chính là thế giới hiện tại…”

Thẩm Lục Dương tỉ mỉ kể hết mọi thông tin mình biết, bao gồm cả việc Tạ Nguy Hàm nói cho cậu biết cậu đã hoàn thành nhiệm vụ như thế nào, và việc năng lực của Hệ thống bị rối loạn dẫn đến hai người ở các độ tuổi khác nhau gặp gỡ, cả khoảng thời gian một tháng hiện tại là do Tạ Nguy Hàm ba mươi mốt tuổi tranh thủ giành được…

“Năng lực cụ thể của Hệ thống tôi cũng không rõ, tôi chỉ biết nó có thể đưa tôi đến đủ mọi dòng thời gian và dòng thế giới. Sau ngày xuyên sách đó tôi không còn nghe thấy giọng nó nữa.”

Từ lúc Thẩm Lục Dương nói được một nửa, vẻ mặt Tạ Nguy Hàm đã lạnh đi, hàng mi cụp xuống, mày hơi nhíu lại, chìm vào dòng suy nghĩ của riêng mình.

Thẩm Lục Dương ăn xong một quả táo, cũng đã nói gần hết những gì cần nói.

Vẻ mặt Tạ Nguy Hàm càng lúc càng trĩu nặng, làn da tái nhợt trắng đến mức gần như trong suốt, đôi môi mỏng mím chặt, khí thế quanh thân lạnh đến mức khiến người ta sợ hãi.

Thẩm Lục Dương ngỡ là hắn không vui vì chỉ có ba mươi ngày, lập tức an ủi: “Ba mươi ngày có thể rất dài, chúng ta có thể đi rất nhiều nơi, lên kế hoạch… À đúng rồi, mai là thứ Hai à? Có muốn đi học cùng nhau không?”

Tạ Nguy Hàm nhìn gương mặt lạc quan rạng rỡ trước mắt, những nghi vấn đè nén tận đáy lòng bị bóc trần từng lớp, sự thật lộ ra vừa sắc bén vừa lạnh lùng, nhưng lại không thể không chấp nhận.

Không ai có thể chống lại Hệ thống sao…

Khóe môi hắn nhếch lên một độ cong rất nhỏ, Tạ Nguy Hàm thả lỏng sức lực trên cánh tay, cằm tựa vào vai Thẩm Lục Dương, cả khuôn mặt vùi vào bên cổ cậu, thì thầm rất khẽ: “Cậu vẫn phải đi…”

Cả người Thẩm Lục Dương khựng lại, cậu vòng tay ôm chặt lấy hắn an ủi.

Hơi thở nhẹ đến mức không đáng kể của Tạ Nguy Hàm phả bên cổ, ấm áp, chân thật…

Thẩm Lục Dương nhắm mắt lại, khi mở ra lần nữa đã khôi phục vẻ lạc quan, cậu dùng sức ôm chặt chàng trai cao hơn mình nửa cái đầu, cằm cố ý cọ loạn mái tóc mềm mại của Tạ Nguy Hàm.

“Nhưng mà vài năm nữa chúng ta có thể gặp lại nhau rồi, hơn nữa còn là định mệnh, sẽ ở bên nhau, tất cả đều là vì tương lai của chúng ta.”

Tạ Nguy Hàm hơi nhấc mí mắt, hàng mi lướt qua làn da cổ Thẩm Lục Dương, để lại cảm giác ngứa ngáy mài người, như đang từ từ nhấm nháp câu nói đơn giản này của cậu.

Vài năm nữa, định mệnh, tương lai của họ.

Cằm cọ xong lại đến chóp mũi cọ, ngửi hương rượu vang nhàn nhạt trên người Tạ Nguy Hàm, Thẩm Lục Dương 19 tuổi đã thực sự cảm nhận sâu sắc cái gọi là “đồng cảm” khi yêu.

Cậu đau lòng muốn chết, cái tật hễ não nóng lên là thích hứa hẹn cũng bắt đầu từ lúc này.

“Hôm nay tôi không về nhà nữa, anh báo với người nhà giúp tôi một tiếng, tối nay tôi ở lại với anh.”

Tạ Nguy Hàm bật cười một tiếng, giọng điệu nghe cuối cùng cũng dịu đi đôi chút. Thanh âm đè thấp kề sát vành tai nhạy cảm của Thẩm Lục Dương, thản nhiên che giấu mọi cảm xúc, ám muội lặp lại: “Tối nay ở lại với tôi?”

Thẩm Lục Dương l**m l**m môi, sau tai nóng như bị đốt.

Một lời an ủi đơn thuần biết bao, bị giọng nói của Tạ Nguy Hàm lặp lại một lần, bỗng nhuốm đầy mùi vị s*c t*nh, dường như mục đích ban đầu của cậu không phải là an ủi, mà là có ý đồ xấu.

Có ý đồ xấu thì có ý đồ xấu vậy, dù sao cũng đâu có đơn thuần lắm. Thẩm Lục Dương chủ động nắm lấy cổ tay Tạ Nguy Hàm, gương mặt non nớt viết đầy vẻ cố ý, nhướng mày thêm dầu vào lửa: “Ừm, ở lại với anh, làm chút chuyện vui vẻ.”

Tầm mắt Tạ Nguy Hàm hơi rủ xuống, rơi trên vết hằn đỏ nhạt trên làn da màu mật ong, hắn híp mắt, như động vật máu lạnh đang nhìn chằm chằm con mồi.

Thẩm Lục Dương không đợi được câu trả lời, vô thức muốn nhìn theo tầm mắt hắn, ngay khoảnh khắc xoay người, cảm giác mềm mại ẩm ướt truyền đến từ sau tai—nụ hôn của Tạ Nguy Hàm rơi xuống tai cậu.

Ngón tay đặt trên ga giường lập tức bấu chặt lấy lớp vải. Tư thế nửa dựa vào đầu giường của Thẩm Lục Dương lại trượt xuống thêm một chút, gần như là nghiêng người dựa vào lòng Tạ Nguy Hàm.

Tạ Nguy Hàm một tay x** n*n vùng da bên gáy cậu, một tay chống khuỷu tay lên gối, chống đỡ nửa thân trên để hôn lên vành tai Thẩm Lục Dương.

Ánh trăng ngoài cửa sổ ngày càng tối, chiếc giường đôi dần bị một lớp âm u bao phủ, bộ đồ ngủ màu đỏ sậm và bộ đồ ngủ màu đen tuyền phản chiếu lẫn nhau trên ga giường màu đỏ đặc. Như một đóa tường vi đỏ thắm bị giấu vào bụi hoa và một cành gai đuổi theo trói buộc lấy đóa tường vi, quấn quýt lấy nhau, nhấn chìm lẫn nhau, trong cánh đồng hoa được tưới bằng máu tươi này.

Nụ hôn sau tai mất đi sự giám sát, xé toạc lớp ngụy trang trong hơi thở sạch sẽ, để lộ ra khát vọng hoang dã vốn có.

Lực đạo gần như là đói khát hung hãn, cảm giác m*t vào cắn xé đau đến mức Thẩm Lục Dương không nhịn được mà né tránh, lại bị bàn tay đang nâng gáy cậu bóp lấy cổ ấn trở về.

Khác với người đàn ông trưởng thành 31 tuổi biết che giấu và ngụy trang, Tạ Nguy Hàm 18 tuổi không bao giờ che giấu h*m m**n chiếm hữu của mình, thậm chí còn nhấn mạnh, để Thẩm Lục Dương cảm nhận rõ hơn về mình, để lại ký ức không bao giờ phai mờ.

Cơn đau do da thịt bị tổn thương khiến Thẩm Lục Dương cắn một phát lên xương quai xanh của Tạ Nguy Hàm. Cậu không nhớ mình đã dùng bao nhiêu sức, răng cũng bị cấn đến đau, mùi máu tanh nhàn nhạt hòa cùng hương rượu vang nồng nàn bung tỏa, khiến thần trí cậu thoáng chốc hạ cánh trên mây, phiêu dạt không cố định.

Bàn tay đặt bên hông Tạ Nguy Hàm bất giác siết lại, vòng eo săn chắc của thiếu niên dưới ngón tay Thẩm Lục Dương, cơ bắp siết chặt tạo nên những đường rãnh cong tuyệt đẹp. Cơ thể ở độ tuổi tương đương, sự bức bách mạnh mẽ cũng tương đương, tất cả đều đang k*ch th*ch dây thần kinh không chịu nổi chút cám dỗ nào của Thẩm Lục Dương.

Lồng ngực phập phồng biên độ lớn, Thẩm Lục Dương dùng cả hai tay ôm lấy Tạ Nguy Hàm, di chuyển trên tấm lưng săn chắc, cảm nhận nhiệt độ cơ thể hơi thấp và tiếng hít thở trầm khàn gợi cảm trong bóng tối, cảm nhận thế nào cũng không đủ.

Nụ hôn của Tạ Nguy Hàm men theo đường cong sau tai, rơi xuống cằm, buộc Thẩm Lục Dương phải ngẩng đầu, hô hấp không ổn định mà nhìn hắn. Sự say đắm mê mẩn trong ánh mắt khiến cơn bão đang cuộn trào nơi đáy mắt Tạ Nguy Hàm hết lần này đến lần khác leo lên đến giới hạn, rồi lại bị cứng rắn đè nén, hòa cùng máu tươi và chấp niệm đủ để đâm thủng chính mình, đè xuống điểm thấp nhất, chỉ còn lại lý trí.

Những nụ hôn vụn vặt được đôi môi mềm mại ẩm ướt lưu lại, bàn tay đặt bên gáy, bốn ngón tay ấn mạnh vào động mạch, ngón cái đè lên xương quai xanh của Thẩm Lục Dương, ấn ra vết hằn trắng bệch, rồi lại nhấc lên, chờ máu huyết lấp đầy làn da trở lại.

Tạ Nguy Hàm đang dùng cách thức yếu ớt nhất để trút bỏ cảm xúc dồn nén của mình, đợi đến khi mọi thứ bề mặt lắng xuống, mới chậm rãi, thành kính, hôn lên môi Thẩm Lục Dương.

Lực hôn cực nhẹ, lướt qua như có như không, rồi lại rơi xuống khóe môi.

Ánh mắt Thẩm Lục Dương mê ly, hàng mi rủ xuống nhìn đôi môi đỏ mọng, vô thức ngẩng đầu đuổi theo, nhưng lại bị né tránh.

Bắp chân vô thức cọ xát trên ga giường, Thẩm Lục Dương chống nửa thân trên, ôm lấy vai Tạ Nguy Hàm lật người, đè Tạ Nguy Hàm xuống giường, sau đó cả người quỳ rạp trên cơ thể hắn, hai tay chống bên má, từ trên cao nhìn xuống hắn.

Hơi thở gấp gáp không cách nào kìm nén, cậu buông thả bản thân rơi thẳng vào đáy mắt đỏ đặc lộng lẫy, lạc lối trong những đường vân phức tạp của con ngươi, chìm vào cạm bẫy được đan dệt bằng rượu vang, rơi xuống cho đến chết.

Vòng eo cong lên một đường bị một đôi tay siết lấy, kéo mạnh người vào lòng trước một giây khi Thẩm Lục Dương kịp phản ứng.

Không biết là ai bắt đầu trước, đôi môi nóng rực hôn nhau, như đang hấp thụ tình yêu mà cướp đoạt dưỡng khí của đối phương. Khoảnh khắc khoang miệng bị quét qua, sống lưng Thẩm Lục Dương nhướn lên, cảm giác ngứa ngáy kèm theo một cảm giác khác chạy thẳng lên tủy sống, trước mắt như thể nổ đom đóm.

Ánh trăng hoàn toàn ẩn mình vào tầng mây, không gian tối mịt bị chia cắt, biến thành một chiếc lồng giam, nhốt một con thú điên cuồng và người nó yêu nhất.

Người đời chỉ biết kẻ khóa lồng là nó, không ai biết thứ chiếc lồng giam này thực sự nhốt cũng chính là nó. Nó đã tự khóa mình lại, chỉ để lại một cánh cửa nhỏ, cho người yêu trốn thoát.

Trong bóng tối sâu thẳm chỉ còn lại tiếng hít thở của nhau. Thẩm Lục Dương được buông tha bên bờ vực ngạt thở, nụ hôn ẩm ướt di chuyển h*n l*n ch*p m** cậu, bên má, vầng trán… cuối cùng thở hổn hển áp sát bên tai, giọng điệu miên man dịu dàng, vào lúc này, càng giống như lời cầu nguyện bất trung của một tín đồ sắp làm phản.

Giọng nói khàn đặc phiêu đãng, trong sự thân mật nóng bỏng, khắc cốt ghi tâm hỏi: “Dương Dương, trên đời này có thần linh không?”

Thẩm Lục Dương ôm lấy hai bên má hắn, đại não mơ hồ, mờ mịt trả lời: “Có lẽ… Hệ thống được tính là một vị nhỉ? Nó có thể tùy tiện thay đổi quỹ đạo của chúng ta, chúng ta chẳng thể làm gì cả.”

Tiếng cười trầm thấp bật ra từ khóe môi, Tạ Nguy Hàm lại hôn lên môi Thẩm Lục Dương, trong nụ hôn triền miên nóng bỏng, Thẩm Lục Dương nghe thấy câu trả lời mơ hồ ám muội, như một lời đùa cợt, như đang trêu chọc, cũng như một lời nguyền được khắc xuống hững hờ.

“Vậy thì giết nó đi.”

Bình Luận (0)
Comment