Đêm dài mà ngắn ngủi kết thúc, ánh mặt trời rực rỡ tận tụy xuất hiện. Trên chiếc giường lớn bừa bộn, Thẩm Lục Dương đắp chiếc chăn mỏng màu đỏ đặc nhàu nhĩ, che đi những dấu vết như ẩn như hiện khắp toàn thân.
Cả đêm không ngủ, vừa mới thiếp đi, vẻ mệt mỏi giữa mày mắt không thể che giấu. Hơi thở đều đặn cũng thỉnh thoảng trở nên rối loạn, xen lẫn những lời nói không rõ ràng và động tác cọ cọ vào gối.
Nửa bên giường đã trống, không gian rộng lớn chỉ còn lại một mình Thẩm Lục Dương, say ngủ không hề hay biết.
Lúc Thẩm Lục Dương tỉnh táo lại hoàn toàn thì đã là giữa trưa. Cậu như thể vừa bị đánh cho một trận nhừ tử hôm qua, động tác lồm cồm bò dậy vô cùng cứng nhắc, cuối cùng cũng lết đến đầu giường, thở hổn hển hồi lâu mới dám chống tay bước chân xuống giường.
Toàn thân như thể rã rời, đau nhức ê ẩm không từ nào diễn tả nổi, ngay cả động tác ngồi xuống mép giường cũng phải ngồi nghiêng, chỉ sợ vô ý đụng phải chỗ nào đó khiến mình phải la lên.
Đây chính là cái giá của việc buông thả sao? Thẩm Lục Dương dùng lòng bàn tay tì lên trán, cảm giác mỏi nhừ của cơ bắp khiến trán cũng tê dại. Cậu nhìn hoa văn trên gạch lát sàn với đồng tử chấn động.
Đây chính là Alpha cấp S sao? Đây thật sự còn là người không vậy? Đây chính là cả một đêm, một đêm hàng thật giá thật! Nếu có pha chút nước nào, cậu nhảy từ cửa sổ xuống liền!
Thẩm Lục Dương run rẩy cầm ly nước đặt bên cạnh, uống một ngụm lớn, cổ họng khản đặc vì la hét mới dễ chịu hơn một chút, nội tâm tiếp tục kinh ngạc.
Chỉ cần Tạ Nguy Hàm cần nghỉ ngơi hai mươi phút rồi mới tiếp tục, cậu cũng không đến nỗi biến thành bộ dạng này. Thế giới quan ABO quả không lừa cậu…
Lần này còn là lúc Tạ Nguy Hàm chưa bước vào kỳ nhạy cảm, có thể phối hợp với cậu lúc “nghỉ chút đi nghỉ chút đi, tôi chết mất”, đợi cậu một lát rồi mới làm tiếp… Nếu là kỳ nhạy cảm, một Beta bình thường như cậu, tám phần là sẽ chết trên người Tạ Nguy Hàm…
Thẩm Lục Dương đột nhiên lo lắng cho bản thân mình sau hai mươi bốn tuổi, có lẽ sau khi biến thành Alpha sẽ bền bỉ chịu đựng hơn…
Đang nghĩ ngợi, cửa đột nhiên bị đẩy ra từ bên ngoài. Tạ Nguy Hàm như thể đã tính toán chuẩn xác thời điểm cậu tỉnh lại, đúng giờ quay về.
Một thân áo phông trắng quần thể thao sạch sẽ, khí chất ôn hòa thanh mát, gương mặt diễm lệ vương ý cười nhạt, bất cứ ai nhìn thấy cũng phải động lòng.
Tuy nhiên, Thẩm Lục Dương, thiếu niên còn chưa qua thời kỳ nổi loạn này, hôm qua suýt nữa đã chết dưới tay vị thiếu niên “ba tốt” này. Giờ đây cử động cũng khó khăn, lại còn cảm thấy hơi mất mặt, cậu vô thức muốn đứng dậy để chứng minh bản thân.
Ngay trước giây phút cậu mất mặt quỳ rạp xuống đất, cậu đã được ôm vào một vòng tay mạnh mẽ. Giọng nói mang ý cười của Tạ Nguy Hàm vang lên bên tai: “Cậu muốn làm gì? Tôi đưa cậu đi.”
Từ giọng điệu đến thần thái, hoàn toàn dịu dàng như nước, không còn nửa điểm điên cuồng triền miên đến chết của đêm qua.
Thẩm Lục Dương chỉ lo đứng cho vững, không chú ý đến những thay đổi không rõ ràng này. Nghe vậy, cậu nghiến răng đi theo hắn vào phòng tắm rửa mặt đánh răng.
Sau khi ăn cơm xong, Thẩm Lục Dương nói muốn ra hành lang xem hoa tường vi ban ngày, lại hỏi về chuyện điện thoại một lần nữa.
Tạ Nguy Hàm thay đổi hoàn toàn thái độ của ngày hôm qua. Sau khi trả điện thoại cho Thẩm Lục Dương, hắn không chút do dự bế cậu đi đến hành lang trồng đầy hoa tường vi, còn lấy một cái đệm mềm đặt lên ghế cho Thẩm Lục Dương ngồi.
Thẩm Lục Dương còn muốn cứng rắn từ chối cái đệm lót hình cún con, nhưng tình trạng cơ thể không cho phép. May mà hoa tường vi xung quanh nhanh chóng thu hút sự chú ý của cậu.
Thẩm Lục Dương tiện tay cầm một đóa hoa màu hồng nhạt, đưa lại gần ngửi ngửi. Hương hoa thoang thoảng hòa quyện với một mùi rượu không rõ tên, giống như sự hiện hữu cụ thể của pheromone Tạ Nguy Hàm, nhưng lại không đạt đến sự hoàn hảo của pheromone.
Tạ Nguy Hàm dựa vào mép bàn đá cẩm thạch, đứng sau lưng cậu, lòng bàn tay đặt sau gáy Thẩm Lục Dương, v**t v* mái tóc mềm mại từng chút một, cho đến khi chúng trở nên rối bù, rồi lại dùng đầu ngón tay chậm rãi khơi lên, vuốt thuận. Động tác nhàm chán vào lúc này dường như trở nên có ý nghĩa, tựa như sự yên bình và dịu dàng trước cơn bão tố.
Ánh nắng ban chiều vừa đẹp, ngay cả cơn gió cũng ấm áp. Thẩm Lục Dương ngồi nghiêng trên ghế, lưng dựa vào chân Tạ Nguy Hàm, đầu tựa bên hông hắn, lấy điện thoại ra lướt xem, lại phát hiện mọi thứ bên trong đều biến mất.
Cậu trừng to mắt, khởi động lại một lần nữa vẫn bị hỏng. Tất cả thông tin mà Hệ thống nên cung cấp và các phần mềm danh bạ điện thoại ban đầu của cậu đều bị xóa sạch: “Điện thoại tôi hỏng rồi!”
Động tác trên đầu ngón tay Tạ Nguy Hàm không dừng lại, hắn thản nhiên hỏi: “Sao thế?”
“Hình như bị định dạng lại rồi,” Thẩm Lục Dương sờ sờ tóc, chạm phải tay Tạ Nguy Hàm liền nắm lấy, “Thông tin mất hết rồi.”
Tạ Nguy Hàm nhìn màn hình điện thoại sạch trơn, quan tâm hỏi: “Thứ quan trọng lắm à?”
Trong điện thoại Thẩm Lục Dương cũng không có gì đặc biệt quan trọng, chủ yếu là một số điện thoại và lịch sử trò chuyện, còn có một loạt mật khẩu phần mềm—cậu không nhớ được, mất đi rất bất tiện.
Cậu hít sâu một hơi, đút điện thoại vào túi: “Cũng không đặc biệt quan trọng, bỏ đi.” Thời gian hai người ở bên nhau trôi qua một giây là mất một giây, Thẩm Lục Dương không muốn lãng phí sức lực quá nhiều vào chuyện này, chắc là người giúp việc trong nhà vô tình làm hỏng.
Tạ Nguy Hàm cụp mắt, cảm xúc trong con ngươi được che giấu trong vòng xoáy đen kịt. Ở nơi Thẩm Lục Dương không nhìn thấy, hắn mím mím môi.
“Dương Dương.” Tạ Nguy Hàm đột nhiên lên tiếng.
“Hửm?” Thẩm Lục Dương ngẩng đầu, tầm mắt toàn là khuôn mặt của Tạ Nguy Hàm. Gương mặt tinh xảo non nớt khiến người ta chìm đắm, cậu nửa đùa nửa thật gọi hắn, giọng điệu nhướng lên vẻ không đứng đắn: “Sao thế, Hàm Hàm?”
Tay Tạ Nguy Hàm đang véo d** tai Thẩm Lục Dương khẽ x** n*n, cưng chiều không thèm tính toán, tiếp tục hỏi: “Cậu thích như bây giờ không?”
Thẩm Lục Dương không biết hắn đang nói kiểu nào, nghiêng đầu, gáy tựa vào bụng dưới của hắn: “Tôi thích lúc được ở bên anh. Bây giờ hóng gió như này, không nói gì cũng tốt hơn là bị Hệ thống mang đi, trở về nơi chỉ có một mình tôi.”
“Nếu tôi có thể điều khiển Hệ thống thì tốt rồi, muốn dừng ở đâu thì dừng ở đó.” Cậu nói một câu như đang cảm thán.
Tạ Nguy Hàm khẽ cụp mi, mím môi, giọng rất nhẹ đáp lại: “Chỉ cần cậu muốn.”
Thẩm Lục Dương không nghe rõ, tự mình nói tiếp: “Nhưng hai chúng ta khó khăn lắm mới gặp được nhau, không thể cứ ở đây mãi được đúng không? Tôi nhớ tôi năm hai mươi tám tuổi đã hứa đưa anh đi công viên giải trí, tôi đưa anh đi một lần nhé?”
Tạ Nguy Hàm cong môi: “Được thôi.”
Từ góc độ của Thẩm Lục Dương, thiếu niên đứng trước những bụi tường vi nở rộ, gió nhẹ thổi bay mấy sợi tóc mai trước trán. Ngũ quan ưu việt trắng bệch xinh đẹp, khí chất ôn hòa, ngay cả độ cong khóe môi cũng đẹp đến mức không tưởng.
Cậu chống bàn đứng dậy, xoay người đè hắn lên bàn, hôn xuống.
Giữa hành lang, hai thiếu niên mặc áo phông và quần thể thao giống hệt nhau, giày thể thao trắng chạm vào nhau, trao nhau nụ hôn nhẹ dưới ánh nắng ấm áp.
Thẩm Lục Dương m*t nhẹ đôi môi mềm mại lành lạnh của Tạ Nguy Hàm từng chút một, cắn ra dấu răng như đang ăn kẹo dẻo, nghe tiếng rên khẽ thỉnh thoảng bật ra của hắn, lại hối hận mà ngậm lấy.
Tạ Nguy Hàm ôm lấy eo Thẩm Lục Dương, ấn cậu vào lòng, dung túng cho cậu làm mọi thứ.
Nếu thời gian có thể dừng lại ở khoảnh khắc này, hắn hy vọng, thời gian thật sự có thể dừng lại.
“Dương Dương,” Tạ Nguy Hàm nâng hai bên má cậu, ngón cái ấn lên môi cậu, lún vào lớp thịt mềm mại, “Nhìn tôi.”
Thẩm Lục Dương ngẩng đầu, khẽ th* d*c nhìn hắn: “Sao thế?”
Tạ Nguy Hàm lại dời tầm mắt, cằm tựa lên vai cậu, ý cười trên mặt dần lạnh đi, giọng điệu vẫn nhẹ nhàng như cũ: “Cậu chưa từng thử chủ động liên lạc với Hệ thống à?”
Thẩm Lục Dương vô thức ôm lấy hắn: “Chưa.”
Tạ Nguy Hàm nghiêng đầu khẽ cọ vào đuôi tóc Thẩm Lục Dương, chậm rãi vẽ nên một nụ cười, khẽ nói: “Vậy cậu gọi nó ra đi.”
Thẩm Lục Dương sững sờ, ngốc nghếch nói: “Tôi… tôi gọi thế nào? Hệ thống? Hệ thống? Như vậy hả? Nó không ra.”
“Dễ bắt nạt thật,” ý cười nơi đáy mắt Tạ Nguy Hàm mềm đi trong chốc lát, hôn hôn lên bên cổ cậu, cái lạnh lẽo trong đáy mắt thoáng qua rồi biến mất, “Cậu chỉ cần nói—”
“Ra đây.”
Không biết tại sao, hai chữ đơn giản như vậy, lại khiến Thẩm Lục Dương mỏi nhừ sau gáy, mũi giày cọ cọ xuống đất.
Cậu học theo, đè giọng hét: “Ra đây!”
Không ngoài dự đoán, cậu nghe thấy tiếng cười của Tạ Nguy Hàm. Thẩm Lục Dương hơi xấu hổ, ho một tiếng, không vui nói: “Nó không nghe thấy.”
Tạ Nguy Hàm chậm rãi ngẩng đầu, nhìn một đóa tường vi trong hư không, ánh mắt lạnh như băng: “Nó nghe thấy rồi.”
Thẩm Lục Dương không hiểu gì, ngẩng đầu muốn tìm: “Nó ở đâu? Sao tôi không… Ực…”
Pheromone Alpha cấp S đột ngột ập tới, mắt Thẩm Lục Dương tối sầm. Giây tiếp theo, dưới sự bao bọc của pheromone, cậu rơi vào vòng xoáy ý thức, hôn mê bất tỉnh.
Bị gọi ra đột ngột, ký chủ còn ngất xỉu, Hệ thống thận trọng chào hỏi.
【Chào ngài, thầy tiểu Tạ, tôi là Hệ thống, ngài… tìm tôi có việc gì không ạ?】
Tạ Nguy Hàm ôm lấy Thẩm Lục Dương, thong thả ngồi xuống ghế, một tay bóp lấy gáy Thẩm Lục Dương, vuốt lông an ủi, tay kia đặt lên tay vịn.
Hắn đợi đến khi Hệ thống bất an, không nhịn được mà nói trước: 【Pheromone của ngài có thể gây tổn hại không thể đảo ngược cho Beta, hơn nữa cuộc nói chuyện của chúng ta không cần thiết phải tránh mặt cậu ấy, ngài muốn… làm gì Thẩm Lục Dương?】lúc này hắn mới lười biếng nhìn sang đóa tường vi xấu xí nhất.
Giọng điệu đầy ẩn ý: “Nhìn không ra sao? Tôi muốn giữ cậu ấy lại.”
【!】
【Ngài không thể làm chuyện ảnh hưởng đến tiến trình của dòng thế giới, bao gồm cả việc không được vi phạm pháp luật, giam cầm cũng tính là vi phạm! Nếu không—】
Tạ Nguy Hàm lơ đãng ngắt lời: “Đó là vấn đề của cậu.”
Hệ thống nghẹn họng.
Một lúc lâu sau, nó mới lấy hết can đảm, đe dọa Tạ Nguy Hàm mới mười tám tuổi.
【Thầy tiểu Tạ, nếu ngài muốn ảnh hưởng đến dòng thế giới, tôi sẽ lập tức đưa Thẩm Lục Dương rời đi, khiến các ngài quên đi phần ký ức này, ba mươi ngày đã là giới hạn nhượng bộ của tôi rồi.】
Nghe ở một góc độ khác, câu này có thể hiểu là: Ba mươi ngày này là ta bố thí cho các ngươi, ta có thể tước đoạt bất cứ lúc nào.
Thật là những lời khó nghe.
Tạ Nguy Hàm cụp mắt, như có điều suy nghĩ trong vài giây, rồi ngẩng đầu lên, nhẹ nhàng chỉ ra: “Tôi có thể lập tức khiến thế giới này sụp đổ.”
【Không thể nào, ngài sẽ quên—】
Tạ Nguy Hàm lại ngắt lời nó: “Sao cậu biết, sau khi tôi hiểu rõ hoàn toàn chức năng của cậu, tôi không làm ra ký hiệu mà cậu không biết, để giúp tôi ghi nhớ?”
Hệ thống không biết đổ mồ hôi, nếu không bây giờ nó nhất định đang vã mồ hôi lạnh.
Tạ Nguy Hàm thản nhiên đè nén cảm xúc nơi đáy mắt, chậm rãi mở miệng: “Nếu tôi khiến dòng thế giới, cũng chính là thế giới này, chịu tổn hại không thể xóa nhòa, cậu còn có thể sửa chữa một cách hoàn hảo không?”
【Ngài không thể—】
“Ví dụ như mạch truyện bị thay đổi, tôi đi chủ động tiếp cận Thời Phàm…” Từ việc Hệ thống tìm Thẩm Lục Dương 24 tuổi xuyên sách làm nhiệm vụ là có thể thấy, Hệ thống không có cách nào đảo ngược được hắn khi đã hoàn toàn điên cuồng.
【Đây đây đây, đây là hành vi đi ngược lại cốt truyện! Dòng thế giới sẽ rối loạn! Chính ngài cũng sẽ bị ảnh hưởng!】
Nụ hôn của Tạ Nguy Hàm rơi xuống trán Thẩm Lục Dương, ánh mắt si mê nhìn khuôn mặt cậu, nhưng nhân vật chính bị đối xử tàn nhẫn trong lời nói lại không phải là người trong lòng.
“Tôi giam cầm Thời Phàm, khiến cậu ta mất tự do… cắt lưỡi cậu ta, khiến cậu ta điên hoàn toàn… Đúng rồi, một nhân vật chính khác tên gì? Đoạn Thần? Nếu ngay cả cậu ta cũng chết, thế giới này còn khả năng tồn tại không?”
Nụ hôn dịu dàng rơi xuống khóe môi, Tạ Nguy Hàm chế nhạo bật cười, con ngươi chuyển động, nhìn về phía đóa tường vi: “Cậu định sửa chữa thế nào?”
Pheromone trong không khí nháy mắt trở nên xao động, con ngươi đen đặc chuyển thành màu đỏ tươi, Alpha cấp S bên bờ vực mất kiểm soát khiến Hệ thống run rẩy.
Chỉ trách thiết lập xuất xưởng của nó quá tiên tiến, có cảm xúc của con người, bao gồm cả sợ hãi. Giờ phút này nó kinh hãi tột độ, ngay cả giọng nói cũng trở nên lắp bắp, ý thức thả lỏng buột miệng nói:
【Nếu dòng thế giới bị tổn hại nghiêm trọng, tôi sẽ kích hoạt chương trình tự hủy do bug, dùng toàn bộ năng lượng để thiết lập lại dòng thế giới và dòng thời gian, sau đó biến mất hoàn toàn, để hai thế giới trở thành thế giới độc lập…】
Đầu ngón tay Tạ Nguy Hàm v**t v* đường nét xương mày của Thẩm Lục Dương, hắn chậm rãi nở nụ cười, nhưng không có lấy một tia hơi ấm.
Hắn hiểu rồi.
Hoàn toàn hiểu rõ rồi.
Hiểu tại sao bản thân năm ba mươi mốt tuổi, lại đưa Thẩm Lục Dương đến bên cạnh nhân tố không ổn định là hắn.
Bởi vì cả hai bọn họ đều cần giải quyết một việc—
Bất kể là hắn của hiện tại, hay hắn của mấy năm sau, đều không có khả năng ra lệnh trực tiếp cho Hệ thống. Dù làm gì cũng bị kiềm chế bởi thứ không nên tồn tại này.
Họ không có cách nào bảo vệ Thẩm Lục Dương trong tay Hệ thống, để Thẩm Lục Dương hết lần này đến lần khác lang thang trong dòng thế giới và dòng thời gian, thậm chí không chắc chắn liệu có một ngày nào đó vừa mở mắt, Thẩm Lục Dương liền biến mất hay không.
Vì vậy, bản thân 31 tuổi muốn hắn 18 tuổi, thay thế cho dòng thời gian 31 tuổi đang êm đềm, bất chấp mọi giá, hủy diệt nhân tố không ổn định là Hệ thống.
Điều này có nghĩa là, hắn phải mất đi Thẩm Lục Dương lần thứ hai.
Tự tay đẩy cậu ra.
【Ngài có yêu cầu gì cứ nói, tôi nhất định sẽ cố hết sức đáp ứng, ngài cũng không muốn dòng thời gian ba mươi mốt tuổi bị ảnh hưởng đúng không? Mấy năm nữa ngài và Thẩm Lục Dương sẽ kết hôn đấy, tôi không lừa ngài, sau này hai người sẽ rất hạnh phúc.】
Tạ Nguy Hàm dường như bị mấy câu này làm cho dao động vài phần, nhưng vẫn giữ thái độ lơ đãng.
Hệ thống hoàn toàn hối hận vì đã đưa Thẩm Lục Dương đến dòng thời gian này, nhưng bây giờ lại không thể không cố gắng khuyên giải.
【Tôi có thể cố gắng cho ngài thêm mười ngày nữa, Thẩm Lục Dương có thể ở lại thêm mười ngày, bốn mươi ngày sau cậu ấy rời đi, và các ngài ở dòng thời gian ba mươi mốt tuổi sẽ nhớ những điều này, đây là giới hạn tôi có thể làm được.】
Thấy Tạ Nguy Hàm không nói gì, Hệ thống dừng lại, cẩn thận bổ sung.
【Hơn nữa, bản thân ngài ở dòng thời gian khác đã hứa với Thẩm Lục Dương, để cậu ấy làm quy tắc của ngài.】
【Ngài đã hứa với cậu ấy, ngài sẽ không làm những việc vi phạm pháp luật và đạo đức.】
Tạ Nguy Hàm dường như cuối cùng cũng bị lay động. Hắn nhìn người đang hôn mê trong lòng, trầm giọng nói: “Thêm mười ngày nữa.”
【…Được.】
…
Tạ Nguy Hàm bế Thẩm Lục Dương trở về phòng ngủ, động tác cẩn thận đặt người lên giường, thay đồ ngủ, sau đó mới cởi giày, từ từ nằm xuống bên cạnh cậu, nghiêng đầu, không chớp mắt nhìn cậu.
Nơi đây vốn là chiếc lồng xinh đẹp chuẩn bị cho Thẩm Lục Dương—trước khi Thẩm Lục Dương nói ra năng lực của Hệ thống vào tối hôm qua, hắn đã quyết định sẽ nhốt cậu trên giường cả đời, chỉ nhìn một mình cậu.
Một Alpha cấp S muốn khiến một người biến mất không tăm tích, dễ dàng hơn nhiều so với tưởng tượng của mọi người.
Nhưng hắn đột nhiên nhận ra một vấn đề then chốt nhất: Bản thân ở dòng thời gian khác sao có thể đẩy Thẩm Lục Dương vào lồng giam chứ.
Những lời tối qua của Thẩm Lục Dương đã giải thích hoàn hảo những lý do này.
Hệ thống là một bug mạnh mẽ đến mức gần như không thể giải quyết, nó tùy ý thao túng, đùa bỡn hai thế giới trong sách và ngoài sách, khiến Thẩm Lục Dương, một người ngoài sách, không hề có sức phản kháng.
Bản thân ở dòng thời gian kia, ngay từ lần đầu tiên Thẩm Lục Dương xuyên đến dòng thời gian này, đã nhìn ra vấn đề. Nhưng lúc đó bọn họ quá hạnh phúc, hạnh phúc đến mức anh không muốn dùng tất cả những gì mình đang có để đánh cược, cược rằng có thể giáng cho Hệ thống một đòn chí mạng.
Một Tạ Nguy Hàm cô độc có thể điên cuồng đến mức bất chấp mọi giá, nhưng anh đã có người yêu.
Bây giờ, Tạ Nguy Hàm có một cơ hội gần như hoàn hảo. Hắn mười tám tuổi vốn không nên sở hữu Thẩm Lục Dương, Thẩm Lục Dương cũng không nên tồn tại trong thế giới trong sách hiện tại, vì vậy hắn có khuấy đảo thế giới này long trời lở đất cũng không sao cả.
Chỉ cần có thể khiến Hệ thống biến mất một cách hoàn hảo, chỉ cần Thẩm Lục Dương có thể không bao giờ bị Hệ thống uy h**p nữa… hắn có biến thành bộ dạng gì, cũng không sao hết.
Cách để làm sụp đổ dòng thế giới, không gì khác hơn là nhân vật chính phải chịu tổn thương cực lớn—nhưng hắn đã hứa với Thẩm Lục Dương, sẽ không làm những việc vi phạm pháp luật và đạo đức. Vì vậy hắn không thể đi tìm Thời Phàm và Đoạn Thần.
Trong tình huống này, nhân vật chính chỉ còn lại, chính hắn. Đây cũng là cách dễ dàng khống chế nhất—hắn chết bất đắc kỳ tử, dòng thế giới nhất định sẽ sụp đổ rất triệt để.
Hôn lên bên má Thẩm Lục Dương, Tạ Nguy Hàm ôm lấy vai cậu, siết chặt người vào lòng, chặt như đứa trẻ con bảo vệ viên kẹo duy nhất của mình.
Trước khi Hệ thống nhận ra vấn đề, hắn phải hoàn thành toàn bộ kế hoạch, để Hệ thống khởi động chương trình tự hủy.
Cảm nhận hơi ấm trong lòng, Tạ Nguy Hàm nhắm mắt lại. Viên kẹo của hắn sắp bị ngọn lửa do chính tay hắn châm lên, làm cho tan chảy rồi.
*
Thẩm Lục Dương mơ màng tỉnh lại, cảm thấy mình sắp thở không nổi. Cánh tay siết chặt trước ngực và lồng ngực áp sát sau lưng, như thể muốn khảm cậu vào trong cơ thể hắn.
“Tạ Nguy Hàm…” Cậu khô miệng gọi, giọng nói không rõ ràng trong bóng tối, “Chặt quá.”
Cánh tay trên ngực khựng lại, rồi từ từ nới lỏng lực.
Thẩm Lục Dương dụi dụi mắt. Khác với hôm qua, trăng tối nay rất tròn rất lớn, không bị mây che khuất.
Phòng ngủ sáng trưng.
Cậu ngáp một cái, hồi lâu mới tỉnh táo lại, nhận ra vấn đề: “Lúc trưa, có phải tôi ngất đi không? Tôi ngửi thấy mùi rượu vang, có phải anh làm không?”
Ngón tay gãi gãi mu bàn tay Tạ Nguy Hàm: “Anh gặp Hệ thống rồi à? Anh nói gì với nó?”
Tạ Nguy Hàm vùi vào sau gáy cậu, chóp mũi khẽ cọ: “Thời gian nhiều thêm hai mươi ngày.”
“Tôi có thể ở lại thêm hai mươi ngày nữa á?!” Giọng Thẩm Lục Dương đột ngột cao lên, kinh ngạc nhìn hắn, “Lâu như vậy, Hệ thống vậy mà cũng đồng ý? Nó còn biết nhìn mặt bắt hình dong nữa à!”
Tạ Nguy Hàm cười trầm thấp, sự rung động của đôi môi truyền đến sau gáy Thẩm Lục Dương, hơi nhột.
Hắn không định nói cho Thẩm Lục Dương biết kế hoạch của mình, cứ để Dương Dương của hắn vô tư trải qua khoảng thời gian còn lại, không mang theo bất cứ thứ gì mà trở về thế giới thực, quên hết mọi thứ đi.
Hai tay bất giác siết lại, Tạ Nguy Hàm ở phía sau khẽ hỏi: “Dương Dương, cậu sẽ yêu một người chỉ mới quen vài ngày đến mức nào?”
Thẩm Lục Dương trả lời không cần suy nghĩ: “Yêu đến mức giống như anh muốn nhốt một người chỉ mới quen vài ngày cả đời vậy.”
Tiếng cười sau lưng dần lớn hơn, khóe miệng Thẩm Lục Dương cũng cong lên theo, đắc ý dựa về phía sau: “Tôi phát hiện ra rồi đó, lợi hại không?”
Tạ Nguy Hàm cong cong mày mắt, đáy mắt là cả một trời mềm mại: “Lợi hại.”
Lòng tự trọng của Thẩm Lục Dương được thỏa mãn vô cùng.
Cậu cũng đâu phải đồ ngốc. Nơi xa lạ, mất tích mấy ngày mà không ai liên lạc, điện thoại bị định dạng lại, biệt thự lớn như vậy không thấy một ai khác ngoài Tạ Nguy Hàm… Cậu đoán bừa, Tạ Nguy Hàm muốn giam cầm cậu ở đây.
Nhưng cậu không hề sợ hãi. Họ chỉ có mấy mươi ngày, bất kể Tạ Nguy Hàm đưa ra yêu cầu gì, cậu cũng sẽ đồng ý.
Sao cậu có thể sợ người mình yêu chứ.
Thẩm Lục Dương xoay người, đối mặt ôm lấy Tạ Nguy Hàm, hôn lên môi hắn nói: “Anh làm gì tôi cũng không sao hết, tôi thích anh, tôi cam tâm tình nguyện.”
Tạ Nguy Hàm im lặng chấp nhận nụ hôn này. Mặc dù thời gian ở bên nhau chẳng qua mới vài ngày, nhưng hắn đã hiểu, tại sao mình lại để một người khác trở thành quy tắc của bản thân.
Hắn cam tâm tình nguyện.
“Mai chúng ta đi công viên giải trí nhé.” Tạ Nguy Hàm nói.