Sau Khi Giúp Vai Chính Thụ Thoát Khỏi Kẻ Điên, Tôi Bị Nhắm Đến

Chương 118

Ngoại truyện: Hàm 18 tuổi x Dương 19 tuổi18. Tôi đợi cậu ở tương laiTác giả: Không Ô

Thẩm Lục Dương dậy từ sáng sớm, mặc quần áo của Tạ Nguy Hàm, trốn học đi công viên giải trí cùng hắn.

Hai người mặc đồ đôi, nắm tay, đứng xếp hàng mua vé giữa một đám trẻ con.

“Tôi còn chưa lên đại học mà đã trải nghiệm trốn học rồi,” Thẩm Lục Dương cất kỹ vé của hai người, kéo tay Tạ Nguy Hàm đi vào trong, “Ngày mai chúng ta cùng đi học nhé, tôi còn chẳng biết mình học chuyên ngành gì, tôi có thể trốn học đi học cùng anh không.”

“Chúng ta học cùng lớp,” Tạ Nguy Hàm đi theo cậu, ánh mắt rơi xuống vòng đu quay ở tít xa, rồi lại nhanh chóng thu về, cười nói: “Cùng đi học.”

Thẩm Lục Dương cũng không có kinh nghiệm đi công viên giải trí, đầu xoay vòng vòng, nhìn ngó xung quanh xem có gì vui. Mắt cậu tinh tường liếc thấy đồ ăn trước, mắt sáng rỡ, quay đầu hỏi Tạ Nguy Hàm: “Ăn kem không?”

Tạ Nguy Hàm véo véo mu bàn tay cậu: “Đi thôi.”

Mỗi người một cây kem, Thẩm Lục Dương cầm vị sữa, của Tạ Nguy Hàm là vị trà xanh.

Thẩm Lục Dương quý trọng l**m một cái: “Hai mươi lăm tệ một cây, điên rồi điên rồi, là tác dụng của đồng tiền đúng không, sao mà ngon thế…”

Tạ Nguy Hàm kề vai sát vai cậu, nghe vậy thì cụp mắt cười: “Chơi gì trước?”

Thẩm Lục Dương chưa tới bao giờ, cũng không rành, cậu kéo một nhân viên lại, hỏi có gì vui.

Nhân viên thái độ cực tốt, làm cho họ một bản đồ hướng dẫn, sau khi nhìn ra quan hệ yêu đương của hai người còn ân cần đề nghị họ tối hãy đi vòng đu quay một lần.

Thẩm Lục Dương dùng điện thoại ghi lại hết, đọc một lượt: “Cái đầu tiên, tàu lượn siêu tốc—Cái đầu tiên đã k*ch th*ch thế này?”

Bản thân cậu thì hăm hở muốn thử, nhưng lại sợ Tạ Nguy Hàm sợ, quay đầu hỏi: “Hay là… đổi cái khác? Có phải k*ch th*ch quá không, chơi cái khác trước để thích ứng đã?”

Tạ Nguy Hàm nhìn ra suy nghĩ của cậu, mày hơi nhướng: “Không cần đâu, cứ chơi tàu lượn đi.”

Thẩm Lục Dương là lần đầu gái lớn lên kiệu hoa, xem người ta chơi trên TV toàn hét xé tim xé phổi, lúc đó cậu còn cười rõ thất đức. Giờ tự mình ngồi lên, nhìn mặt đất từ từ rời xa, mới cảm thấy áp lực.

Cậu nắm lấy tay Tạ Nguy Hàm bên cạnh, siết chặt, ánh mắt lảng đi: “Nếu anh sợ thì nắm chặt tôi nhá á á————!!!”

Tốc độ tàu lượn đột ngột tăng vọt, lộn 360 độ, lời an ủi của Thẩm Lục Dương kẹt cứng trong họng, hóa thành một tiếng “Á————” kinh thiên động địa, hòa cùng tiếng hét trước sau, thê thảm vô cùng.

Mỗi một cú ngoặt, mỗi một lần vọt lên cao sau đó, Thẩm Lục Dương đều gào thét thảm thiết, quên sạch mình định an ủi Tạ Nguy Hàm.

Từ tàu lượn đi xuống, Thẩm Lục Dương mất tong nửa cái mạng, treo trên người Tạ Nguy Hàm, cơm tối qua cũng sắp nôn ra bằng hết.

Tạ Nguy Hàm vặn chai nước khoáng, đưa đến bên miệng cậu: “Ra đằng kia nghỉ một lát đi.”

Thẩm Lục Dương súc miệng xong lại uống nửa chai nước, cằm tựa lên vai hắn, tuyệt vọng xua xua tay: “Nhân viên kia chắc là lính mới. Cứ giới thiệu như anh ta thì một nửa người trong công viên giải trí phải nghỉ chơi về nhà, số người tham gia mấy trò còn lại giảm đi một nửa…”

Tạ Nguy Hàm vỗ lưng cho cậu thuận khí, cười rất kiềm chế, nhưng Thẩm Lục Dương vẫn nghe thấy.

Cậu ngẩng đầu, nhìn người mặt vẫn như thường, thậm chí có vài phần sảng khoái, khó hiểu cau mày, ngón tay khoa tay múa chân: “Anh không sợ à? Cái xe đó ‘vèo’ một cái, khoảnh khắc lao vọt lên không trung từ đằng kia, anh không hét tiếng nào, có phải anh sợ đến ngây người rồi không?”

Tạ Nguy Hàm đưa mu bàn tay lên che môi, giấu đi nụ cười, gật đầu: “Chỗ đó đúng là đáng sợ thật.”

Thẩm Lục Dương hài lòng, như một bệnh nhân liệt nửa người, được bạn trai dìu đến một tiệm trà sữa ngồi xuống nghỉ tiếp.

Miệng ngậm ống hút, uống hết hai ly trà sữa, nghỉ ngơi gần một tiếng đồng hồ, Thẩm Lục Dương mới thấy mình cử động được.

Hai người lại hỏi nhân viên tiệm trà sữa, lấy được một tấm bản đồ công viên tử tế, rồi đi theo bản đồ.

Vòng đầu tiên chơi bắn súng ở gần đó, mười tệ ba lượt, cũng không đắt lắm.

Nhưng cái vòng tròn ở khá xa, súng cũng lởm, cực kỳ khó nhắm.

Thẩm Lục Dương bắn phát nào trượt phát nấy, đấm ngực dậm chân biếu không cho ông chủ ba mươi tệ xong, Tạ Nguy Hàm dùng một phát bắn rụng phần thưởng cao cấp nhất—một con gấu bông chó lớn gần bằng người thật, giúp bạn trai thắng lại tiền.

Thẩm Lục Dương ôm con chó hôn tới hôn lui, trong sắc mặt tái mét của ông chủ, vui vẻ kéo bạn trai đi, còn nói một câu muốn ăn đòn “lần sau tôi lại đến”.

Hai người gửi con chó ở tiệm trà sữa, rồi lại đi chơi vòng quay ngựa gỗ, trong lúc đó chụp không ít ảnh, có một bé gái đeo cặp sách còn chỉ vào Tạ Nguy Hàm hét lên: “Mẹ ơi, hoàng tử!”.

Thẩm Lục Dương vinh dự ké, ôm Tạ Nguy Hàm cười hồi lâu, đợi bé gái từ vòng quay ngựa gỗ đi xuống, cậu lấy một món đồ chơi nhỏ dụ bé gọi mình một tiếng “kỵ sĩ đẹp trai quá”, mới thỏa mãn dắt tay “hoàng tử” đi.

Trên đường thấy xe đụng, Thẩm Lục Dương mang tâm tình “đàn ông đến chết vẫn là thiếu niên”, giành xe với một đám nhóc tì.

Cậu và Tạ Nguy Hàm mỗi người một chiếc, phóng như bay giữa một đám “khoai tây nhỏ” chậm chạp, lái xe đụng mà ra khí thế của F1, làm một đám nhóc muốn đuổi theo mà không kịp tức khóc thét.

Vẫn chưa chừa, cậu leo lên trò tháp rơi tự do, lúc xuống Thẩm Lục Dương phải để Tạ Nguy Hàm cõng. Rõ ràng nói là thực hiện ước mơ cho Tạ Nguy Hàm, kết quả cậu chơi còn hăng hơn cả hắn, Tạ Nguy Hàm phải chăm sóc cậu suốt cả chặng đường.

Thẩm Lục Dương càng nghĩ càng buồn cười, đầu óc quay cuồng, trong dạ dày cũng cuộn trào, nhưng tâm trạng lại vô cùng thoải mái.

Cậu dùng má cọ cọ vào má Tạ Nguy Hàm, mệt đến mức một ngón tay cũng không muốn động, nhưng vẫn còn sức cười hì hì: “Đợi tôi nghỉ một lát là khỏe ngay, tôi còn chưa đi tàu cướp biển.”

Tạ Nguy Hàm hiểu một trăm phần trăm cậu bạn trai vừa yếu vừa ham chơi của mình, một câu đã dời đi tầm mắt của Thẩm Lục Dương.

“Nhà ma còn chưa đi kìa.”

Tay Thẩm Lục Dương đang ôm cổ hắn động đậy, nghe vậy lập tức hỏi: “Anh muốn đi nhà ma à? Vậy lát nữa chúng ta đi nhà ma, lúc nãy trên đường đi ngựa gỗ có phải đi ngang qua không, nghe thấy một đám người la hét.”

Tạ Nguy Hàm đặt cậu ngồi dựa vào ghế ngay ngắn, mới lấy nước từ trong túi ra: “Nghỉ một lát rồi hẵng đi, uống nước không?”

“Không uống, vừa nãy đi vệ sinh ba bận rồi,” Thẩm Lục Dương mềm oặt như vũng bùn, toàn thân chỉ có cái miệng là lanh lẹ, “Anh có sợ không? Nhà ma ấy.”

Tạ Nguy Hàm uống một ngụm nước, yết hầu trượt lên xuống làm Thẩm Lục Dương nhìn không dời mắt.

“Không sợ.”

Thẩm Lục Dương gật đầu, ngón tay leo lên cổ hắn, ấn nhẹ.

Tạ Nguy Hàm thuận theo lực đạo gần như không đáng kể sáp lại, Thẩm Lục Dương lập tức hôn lên yết hầu hắn, nhanh như chớp “chụt” một cái rồi tách ra: “Tôi cũng không sợ.”

“Hình như tôi chưa bao giờ vui như hôm nay,” Thẩm Lục Dương nghiêng người, nửa nằm vào lòng Tạ Nguy Hàm, khóe miệng cong cong, cào cào lòng bàn tay hắn, “Anh đúng là thiên thần của tôi, tôi ở bên anh là anh vui rồi.”

Tạ Nguy Hàm ấn lên môi cậu, bị câu này chọc cười. Hắn là thiên thần.

Chơi cả một ngày, lúc Thẩm Lục Dương được Tạ Nguy Hàm kéo lên khỏi bể bơi, cơn mệt mỏi mới ập đến muộn màng.

Hai người thay đồ trong phòng thay đồ, Thẩm Lục Dương cầm tờ hướng dẫn, nhìn góc dưới bên phải: “Có phải chỉ còn vòng đu quay không? 18:30 có một chuyến, bây giờ mấy giờ rồi?”

Tạ Nguy Hàm nhìn đồng hồ đeo tay: “Sáu giờ hai mươi, còn mười phút.”

“Nhanh lên nhanh lên!”

Lên được vòng đu quay vào đúng phút cuối cùng, Thẩm Lục Dương thở phào một hơi, tê liệt trên ghế: “Mệt quá, không ngờ chơi cả một ngày.”

Công viên giải trí chìm vào màn đêm mang một vẻ đẹp khác, ánh đèn lung linh huyền ảo rắc bóng sáng tối gần xa, phần lớn các nơi đều sáng rõ đến mức có thể nhìn thấy người dưới đèn đường.

Vòng đu quay từ từ dâng lên cao, bóng người dần mờ đi, tiếng ồn ào náo động xung quanh cũng tan biến, thế giới yên tĩnh như thể chỉ còn lại hai người Thẩm Lục Dương và Tạ Nguy Hàm.

Trăng tối nay cũng rất sáng, trăng rằm ngày Mười lăm, tròn vành vạnh ngày Mười sáu*, là vầng trăng đoàn viên.

*Câu ngạn ngữ TQ, ý chỉ trăng ngày 16 âm lịch thường tròn đẹp hơn ngày 15.

Treo cao trên bầu trời, trong trẻo mà long lanh.

Vòng đu quay nhích lên từng chút một, phảng phất như người ngồi trên đó đang cố gắng từng chút để đến gần mặt trăng, dù biết không thể chạm tới, nhưng vẫn vui sướng mãn nguyện vì cơ hội được đến gần thêm một chút.

Thẩm Lục Dương nắm lấy tay Tạ Nguy Hàm, ngồi sát bên hắn.

Nỗi nghi ngờ bị lờ đi cả ngày trời cuộn lên trong đầu, Thẩm Lục Dương đã dằn nén cả ngày, ngay khoảnh khắc xung quanh yên tĩnh trở lại, sự bất an trong lòng khiến cậu không thể nhịn được nữa.

Cậu quay đầu nhìn Tạ Nguy Hàm, đột ngột mở miệng: “Có phải anh có chuyện gì giấu tôi không?”

Tạ Nguy Hàm thản nhiên giấu đi vẻ khác thường nơi đáy mắt, thần sắc như thường hỏi: “Chuyện gì? Chuyện mai đi học à?”

Thẩm Lục Dương mím môi, nhìn thẳng vào mắt hắn: “Hôm qua anh và Hệ thống đã nói gì đúng không? Anh đừng lừa tôi, nói thật cho tôi biết.”

Chẳng có lý do gì cả, tối hôm qua Thẩm Lục Dương đã cảm thấy có điều khác lạ từ biểu hiện hoàn hảo không chút tì vết của Tạ Nguy Hàm.

Cậu thậm chí không tìm nổi một lý do chính đáng, nhưng cậu biết, Tạ Nguy Hàm có gì đó không ổn.

Tạ Nguy Hàm yên lặng nhìn cậu, không nói gì.

Thẩm Lục Dương cau mày, não cậu cũng chỉ có từng đó, có thể thông qua giác quan thứ sáu kỳ lạ giữa mình và Tạ Nguy Hàm để đoán ra điều bất thường đã là dùng hết sức lực rồi, bảo cậu đoán ra trọn vẹn suy nghĩ của Tạ Nguy Hàm thì đúng là chuyện hoang đường.

Cậu đành hỏi thẳng: “Hai người đã có giao ước gì à? Tại sao không cho tôi biết?”

Họ không thể chống lại Hệ thống, Thẩm Lục Dương lo nhất là Hệ thống muốn đổi ý, hoặc là ép buộc Tạ Nguy Hàm làm gì đó.

Tạ Nguy Hàm áp trán mình vào trán cậu, giải thích: “Ngoài việc tăng thêm hai mươi ngày, bọn tôi không có giao ước nào cả.”

Thẩm Lục Dương nhìn khuôn mặt hắn, nhưng ngoài sự dịu dàng thì không tìm thấy cảm xúc nào khác. Cậu đột nhiên nhận ra điều gì đó, cổ họng trượt trượt, khô khốc hỏi: “Có phải đã xảy ra vấn đề ở đâu không, tại sao Hệ thống lại đồng ý cho anh thêm 20 ngày? Có phải anh… đã đồng ý điều kiện gì với Hệ thống, điều kiện đó có hại cho anh? Nên anh không nói cho tôi, sợ tôi không đồng ý?”

Tim Thẩm Lục Dương chìm xuống đáy vực. Cậu không nghĩ ra lý do để làm vậy, nhưng Tạ Nguy Hàm nhất định có nỗi khổ tâm của mình.

Cậu hít sâu một hơi: “Là chuyện không thể hối hận sao?”

Chỉ có một cơ hội lần này, hắn phải thành công, không thể hối hận. Tạ Nguy Hàm khẽ “ừm” một tiếng, ôm lấy Thẩm Lục Dương.

Sự bất an trong lòng Thẩm Lục Dương lan rộng: “Vậy rốt cuộc là tổn hại đến mức nào, mà anh không dám nói cho tôi, không thể không làm sao?”

Tạ Nguy Hàm lắc đầu: “Phải làm.”

Thẩm Lục Dương vội đến đỏ cả mắt: “Chuyện không thể nói, vậy thời gian thì sao? Khi nào có thể nói cho tôi? Tôi có thể cùng anh—”

Tạ Nguy Hàm hôn lên môi cậu: “Cậu không cần biết.”

Lòng Thẩm Lục Dương bỗng nhiên trống rỗng, đồng tử giãn ra, nhìn ánh đèn bên ngoài cửa sổ, khô khàn hỏi: “Là hôm nay… sao?”

Tội hôm qua Thẩm Lục Dương đã cảm nhận được sự khác thường của Tạ Nguy Hàm, nhưng cậu cứ nhịn mãi. Cậu cứ ngỡ chuyện khiến Tạ Nguy Hàm cảm xúc dao động sớm nhất cũng phải vài ngày nữa mới xảy ra, dù sao họ cũng có mấy chục ngày. Bây giờ cậu mới biết, chính là hôm nay…

Không biết qua bao lâu, có thể chỉ một phút, cũng có thể rất lâu rất lâu, Thẩm Lục Dương cuối cùng cũng tìm lại được giọng nói của mình, khàn khàn run rẩy: “Đừng bỏ tôi lại một mình, chúng ta cùng nhau đối mặt đi.”

Bất kể Hệ thống muốn làm gì Tạ Nguy Hàm, cậu đều muốn ở bên cạnh hắn, dù chỉ là gánh vác một chút cũng được.

Tạ Nguy Hàm lắc đầu, như thể người sắp phải một mình đối mặt với cái chết không phải là hắn, hắn thản nhiên vỗ về người yêu đang bồn chồn bất an: “Dương Dương, cảnh tượng đó, cậu sẽ không thích đâu.”

Hốc mắt Thẩm Lục Dương cay xè, cậu nắm lấy cổ tay hắn, nhìn thẳng vào hắn: “Tôi không muốn anh một mình đối mặt với những thứ này. Anh không nói cho tôi nhất định có lý do của anh, nhưng chúng ta khó khăn lắm mới gặp được nhau ở độ tuổi này. Đây là lần đầu tiên chúng ta gặp mặt, cũng là… lần cuối cùng. Nếu ngay cả lúc thế này tôi cũng không thể ở bên cạnh anh, vậy lần gặp gỡ này còn có ý nghĩa gì nữa?”

Đáy mắt Tạ Nguy Hàm sững sờ trong giây lát, hồi lâu sau mới khẽ đáp: “Được.”

Nghe nói, những người yêu nhau hôn nhau khi vòng đu quay lên đến điểm cao nhất có thể ở bên nhau mãi mãi.

Thẩm Lục Dương nhìn mình từng chút một tiến gần đến mặt trăng. Mặt trăng hẳn là lạnh lẽo, ngay cả không khí xung quanh cũng lạnh đi.

Tạ Nguy Hàm nắm lấy tay cậu muốn ủ ấm, nhưng nhiệt độ cơ thể hắn còn thấp hơn cả Thẩm Lục Dương. Một tảng băng liều mạng muốn sưởi ấm cho một đốm lửa.

“Lúc nhỏ tôi rất muốn đi công viên giải trí một lần,” Thẩm Lục Dương đột nhiên lên tiếng, “Trước đây tôi còn không biết có nơi gọi là công viên giải trí, sau này có một bạn nam được nhận nuôi, một tháng sau bố mẹ nuôi đưa cậu ấy về làm nốt thủ tục, cậu ấy nói với tôi, cậu ấy đã cùng bố mẹ đến công viên giải trí.”

Thẩm Lục Dương hít một hơi, nghiêng đầu nhìn Tạ Nguy Hàm cười: “Lúc đó tôi đã nghĩ, làm gì có nơi nào vui như vậy, đồ lừa đảo, tôi không tin.”

Cậu dựa vào vai Tạ Nguy Hàm, khẽ nói: “Bây giờ tôi tin rồi.”

“Còn anh lúc nhỏ thì sao? Có chuyện gì vui không?”

Tạ Nguy Hàm ôm eo Thẩm Lục Dương, cụp mắt hồi tưởng, nụ cười trên mặt có hơi ấm.

“Thế nào mới tính là vui?” Trước khi gặp Thẩm Lục Dương, hắn ngay cả ý nghĩa của hai chữ “vui vẻ” cũng chưa từng hiểu.

“Chính là…” Thẩm Lục Dương nghĩ ngợi, “Những chuyện anh nhớ đặc biệt rõ, ví dụ như tôi đến giờ vẫn nhớ viên kẹo đầu tiên tôi ăn là vị sữa, đứa trẻ ngủ bên cạnh tôi trong cô nhi viện đánh người rất đau…”

“Viên kẹo đầu tiên tôi ăn là kẹo bạc hà, loại quả đầu tiên tôi ăn là táo,” Tạ Nguy Hàm khẽ nói, “Chuyện gì tôi cũng nhớ, nhưng chúng đều giống nhau, tôi không hiểu được những cảm xúc mà cậu nói.”

Tạ Nguy Hàm vừa dứt lời, Thẩm Lục Dương đã thờ ơ nói: “Không hiểu thì thôi, cũng không ảnh hưởng đến việc anh thích tôi. Có phải anh cũng không hiểu ‘thích’ là gì không? Nhưng anh không muốn rời xa tôi, đó chính là thích. Thích là đơn giản nhất, tôi từ từ dạy anh—”

Giọng nói đột ngột im bặt.

Họ không còn thời gian nữa. Hay nói đúng hơn, cậu mười chín tuổi, và Tạ Nguy Hàm mười tám tuổi, không còn thời gian nữa.

Không khí chìm vào tĩnh lặng, như sự bình yên trước thảm họa.

Thẩm Lục Dương nhìn Tạ Nguy Hàm không chớp mắt, dùng hết sức lực khắc ghi khuôn mặt non nớt này vào trong tim.

Vòng đu quay từ từ xoay tròn, ngay khoảnh khắc lên đến điểm cao nhất, Tạ Nguy Hàm giơ tay che mắt Thẩm Lục Dương lại, hôn lên môi cậu.

Không một điềm báo, hương rượu vang bỗng chốc xao động, mang theo sự điên cuồng và tàn nhẫn được ăn cả ngã về không, gào thét tàn phá trong cơ thể Tạ Nguy Hàm.

Cơ bắp, cơ quan, mạch máu phải chịu sự dày vò không phải của con người, bị xé rách, bị chèn ép, rỉ ra máu tươi đỏ thắm.

Mà Thẩm Lục Dương ngửi thấy, cũng chỉ có hương rượu thoang thoảng dịu dàng thuần hậu, và mùi máu tanh nồng đậm.

Cơ thể bị pheromone Alpha cấp S điên cuồng tàn phá một cách tự ngược, đau đớn xé tim xé phổi, máu tươi từ từ chảy xuống từ khóe môi.

Thẩm Lục Dương bị che mắt, không nhìn thấy gì cả, nhưng cậu nếm được vị máu, muốn cử động nhưng phát hiện cơ thể không dùng được chút sức lực nào.

Cậu nghiến răng lắc vai, nhưng lại bị Tạ Nguy Hàm dùng một tay ôm chặt, chỉ có thể khản giọng hét: “Tạ Nguy Hàm!”

【Cảnh báo!!! Chức năng cơ thể của nhân vật chính đang suy giảm nghiêm trọng! Dòng thế giới sắp sụp đổ!】

【Cảnh báo!!!】

【Cảnh báo!!!】

Một tiếng ho khẽ xen lẫn mùi máu tanh, kèm theo âm thanh thông báo Hệ thống sụp đổ đột ngột vang lên bốn phía, và tiếng máu chảy rất nhỏ, lấp đầy màng nhĩ Thẩm Lục Dương.

Nhưng cậu ngay cả một cánh tay cũng không nhấc lên nổi, dưới sự khống chế của Tạ Nguy Hàm, không thể nhúc nhích. Trong ký ức của cậu sẽ không có dáng vẻ thê thảm trọng thương của người yêu, hình ảnh lưu lại chỉ có Tạ Nguy Hàm mỉm cười hôn cậu.

Lòng bàn tay Tạ Nguy Hàm ướt đẫm, là nước mắt của Thẩm Lục Dương, nóng đến mức hắn sắp không giữ nổi.

Thẩm Lục Dương khản đặc lặp đi lặp lại “tôi yêu anh”, cố gắng ở lại đây, ở lại bên cạnh Tạ Nguy Hàm, nhưng dưới sự tồn tại của Hệ thống, ngay cả lời tỏ tình nặng trĩu nhất cũng vô ích.

Sau khi Thẩm Lục Dương hai mươi bốn tuổi hoàn thành nhiệm vụ, Hệ thống lẽ ra không nên tồn tại nữa. Tạ Nguy Hàm từ từ nhắm mắt, cảm nhận rõ ràng có thứ gì đó đang biến mất. Hắn lại sắp quên rồi.

Vào khoảnh khắc cuối cùng trước khi ký ức biến mất, Tạ Nguy Hàm ho ra một ngụm máu, ghé vào tai Thẩm Lục Dương, lưu luyến thì thầm: “Bé yêu, tôi đợi cậu ở tương lai.”

Xì——————

【Dấu hiệu sinh tồn của nhân vật mấu chốt Tạ Nguy Hàm tiến gần đến 0! Thế giới sắp sụp đổ! Kích hoạt chế độ tự hủy Hệ thống! Đang cưỡng chế sửa chữa!】

【Đang sửa chữa dòng thế giới trong sách… Sửa chữa hoàn tất!】

【Đang sửa chữa dòng thế giới hiện thực… Sửa chữa hoàn tất!】

【Đang thiết lập lại dòng thế giới của Thẩm Lục Dương… Thiết lập lại hoàn tất!】

【Đang xóa ký ức………….. Xóa hoàn tất!】

【Kích hoạt chế độ bug, chương trình Hệ thống kết thúc vận hành! Thế giới trong sách 《Tình Mất》 độc lập! Thế giới hiện thực độc lập!】

________

Lời tác giả:

Phần ngoại truyện đã giải thích rõ các vấn đề về dòng thế giới, dòng thời gian, Hệ thống rồi, Dương Dương và thầy Tạ có thể sống hạnh phúc mà không cần lo nghĩ gì nữa~

(Lý do thầy Tạ đưa Dương Dương đến gặp bản thân 18 tuổi, là để bản thân 18 tuổi dùng cách tự làm hại mình để tiêu diệt Hệ thống, bug của Hệ thống là “nếu nhân vật chính của thế giới trong sách bị trọng thương, Hệ thống sẽ dùng toàn bộ năng lượng để sửa chữa nhân vật chính, sau đó Hệ thống kích hoạt chế độ tự hủy”.

Thầy Tạ nhỏ lúc tự sát cận kề cái chết đã được Hệ thống cứu về, Hệ thống xóa ký ức của cả hai, đưa Dương Dương về thế giới hiện thực, sau đó Hệ thống tự hủy và biến mất, Dương Dương không cần lo lắng vừa mở mắt ra là xuyên đến dòng thời gian khác nữa.

Sâm: Hú hồn tưởng chết

Bình Luận (0)
Comment