“Mẹ, sao vest của thầy Tạ lại có viền hoa thế ạ?” Thẩm Lục Dương nhìn bộ vest cưới Ninh Uyển Xu gửi cho mình với vẻ mặt kinh ngạc, nhìn ngang nhìn dọc kiểu gì cũng thấy đây không phải hoa văn nên có trên vest của một Alpha.
Giọng của Ninh Uyển Xu truyền ra từ ống nghe: “Mẹ đã đích thân đến tiệm của bạn hỏi rồi, hôn lễ của hai Alpha cũng có tục lệ riêng. Cổ tay áo vest của bên đóng vai Omega phải thêu hoa bách hợp, ngụ ý trăm năm hòa hợp, còn cổ áo của bên Alpha phải thêu hoa văn bằng chỉ bạc, ngụ ý bạc đầu giai lão.”
Thẩm Lục Dương nhìn bộ vest vừa size Tạ Nguy Hàm trong hộp, ánh mắt rơi xuống hoa văn thanh tú trên cổ tay áo, dở khóc dở cười.
Đã bên nhau cả năm rồi, điều gì khiến quý bà Ninh Uyển Xu vẫn cố chấp tin rằng con trai cưng của mình là người nằm trên thế?
Cúp điện thoại, Thẩm Lục Dương lập tức gửi ảnh cho Tạ Nguy Hàm.
Sáng nay cậu có tiết Vật lý, buổi chiều Thẩm Lục Dương đã xin nghỉ nửa ngày để đi lấy vest, ai ngờ lại lấy về bộ vest hoàn toàn lộn xộn.
Tạ Nguy Hàm chắc đang họp nên chỉ trả lời một tin.
Thầy Tạ: Rất đẹp.
Ngay sau đó anh chụp màn hình bộ có hoa bách hợp rồi gửi qua.
Thẩm Lục Dương vừa cười vừa gõ chữ.
Thầy Thẩm: Không, bộ hoa bách hợp này là của anh.
Thầy Tạ: Hửm?
Buổi tối, Thẩm Lục Dương và Tạ Nguy Hàm ngồi trên giường, cùng nhau nghiên cứu hai bộ vest một đen một trắng — bộ của Tạ Nguy Hàm thêu hoa bách hợp có tông màu chủ đạo là màu trắng, còn bộ của Thẩm Lục Dương thêu chỉ bạc ở cổ áo là màu đen.
“Hay là…” Thẩm Lục Dương sờ lên hoa văn ở cổ tay áo, vừa phức tạp vừa đẹp đẽ, vừa nhìn đã biết là phong cách của Omega.
Cậu nhìn sang Tạ Nguy Hàm bên cạnh: “Hay mình đặt may bộ khác gấp nhé? Tiệm của mẹ em gấp quá, bà bảo không kịp. Lát nữa em hỏi bác sĩ Phương xem anh ấy có quen tiệm nào không.”
Nửa đầu năm nay Phương Dịch cuối cùng cũng nên duyên vợ chồng với bạn gái, Thẩm Lục Dương nhớ rõ Phương Dịch đã tốn không ít công sức để tìm người may đo thủ công váy cưới và vest.
Thẩm Lục Dương cầm điện thoại lên, vừa định gọi cho Phương Dịch.
Tạ Nguy Hàm lướt ngón tay trên hoa văn bách hợp, mỉm cười: “Không cần đổi, tôi mặc bộ này.”
“Hả?” Thẩm Lục Dương chớp mắt, không dám tin vào tai mình.
Bản thân cậu mặc bộ nào cũng không sao, nhưng cậu luôn cảm thấy Tạ Nguy Hàm mặc bộ này không hợp lắm…
Alpha cấp S mặc lễ phục kiểu dáng của Omega, sự tương phản này cũng quá…
Cậu thì thích lắm, Tạ Nguy Hàm mặc gì cậu cũng thích, không mặc thì càng tốt… Dừng.
“Không thích à?” Tạ Nguy Hàm một tay cởi cúc áo ngủ, chuẩn bị thử đồ.
Sự chú ý của Thẩm Lục Dương lập tức bị bàn tay này dời đi, cậu quay đầu giả vờ nhìn bộ vest, nhưng thực chất ánh mắt dán chặt vào lồng ngực Tạ Nguy Hàm, sắp biến thành lưỡi luôn rồi, miệng cũng chẳng màng nói gì: “Anh mặc chắc chắn đẹp, nhưng hôm đó không chỉ có người nhà anh và nhà em, mà Chiêm Tĩnh Diệu với đám nhóc cũng bảo sẽ đến.”
Trong mắt bọn họ, sao thầy Tạ có thể mặc lễ phục kiểu dáng của Omega được chứ!
Chiếc cúc cuối cùng được cởi ra, Tạ Nguy Hàm thản nhiên cởi áo ngủ, đứng dậy cởi cúc vest rồi mặc vào.
Cảnh đẹp trước mắt Thẩm Lục Dương chỉ xuất hiện chưa đầy mười giây đã biến mất, cậu đành phải đứng dậy, phối hợp với động tác của Tạ Nguy Hàm để thay bộ vest đen kia.
Trước gương, Thẩm Lục Dương cúi đầu nhìn Tạ Nguy Hàm giúp mình chỉnh lại cổ áo.
Nước da của Tạ Nguy Hàm vốn đã trắng lạnh, đôi mắt dài hẹp lúc này đang rũ xuống, đường nét phác họa nên ngũ quan tinh xảo mà đầy tính công kích, nhưng khí chất lại tao nhã và kiềm chế, tựa như một con thú dữ đang nằm im lười biếng.
Đôi mắt cậu quét qua quét lại không biết bao nhiêu lần, trong đầu Thẩm Lục Dương tưởng tượng ra cảnh Tạ Nguy Hàm mặc bộ vest cưới này ngồi trên ghế, tay cầm ly rượu vang đút cho mình uống.
Cổ họng khô khốc.
Ý nghĩ vừa hình thành, Thẩm Lục Dương đã xấu hổ tự ngăn lại. Tạ Nguy Hàm lần đầu mặc đồ cưới mà cảnh tượng đầu tiên cậu tưởng tượng ra lại không phải ở hôn lễ, cậu cũng thật hết nói nổi.
Tạ Nguy Hàm giúp cậu thắt cà vạt, đầu ngón tay lướt qua cổ Thẩm Lục Dương một cách vô tình mà hữu ý: “Đang nghĩ gì thế?”
Bên nhau gần một năm, sức đề kháng của Thẩm Lục Dương với Tạ Nguy Hàm không những không tiến bộ chút nào mà còn có xu hướng ngày càng tệ đi. Đầu ngón tay chạm vào khiến cậu run rẩy, hơi thở cũng bất giác nhẹ đi trong giây lát.
Thẩm Lục Dương quay đầu nhìn mình trong gương, lẩm bẩm: “Nghĩ đến chuyện không thể nói.”
Ninh Uyển Xu vẫn rất hiểu con trai mình.
Bộ vest trên người Thẩm Lục Dương tuy là màu đen, nhưng các chi tiết đều được xử lý tỉ mỉ, bao gồm cả đường chỉ bạc ở cổ áo và thiết kế hồng ngọc trên khuy măng sét, khiến khí chất của Thẩm Lục Dương lập tức trở nên “sang chảnh”.
Thẩm Lục Dương ghé sát vào gương, ngắm nghía kỹ càng tạo hình của hai người.
Bộ vest trắng chắc chắn trông mềm mại hơn, tham khảo kiểu dáng của Omega nên các góc cạnh ở vai và tay áo không quá rõ rệt, nhưng tỷ lệ cơ thể của Tạ Nguy Hàm đã chống đỡ hoàn hảo những đường cong uyển chuyển đó, mọi góc độ đều toát lên vẻ sắc sảo độc nhất trong sự ôn nhuận.
Sự tao nhã của bản thân anh kết hợp với kiểu dáng của bộ vest tạo nên một khung cảnh rất riêng.
Người ta thường nói người đẹp vì lụa, Tạ Nguy Hàm lại dùng chính vóc dáng và khí chất của mình để “thuần phục” bộ trang phục này.
Ngũ quan của Thẩm Lục Dương thiên về kiểu lập thể và rạng rỡ như ánh mặt trời, toàn thân không có chỗ nào dính dáng đến bốn chữ “ôn nhuận như ngọc”, so với hình tượng Omega nhỏ nhắn dịu dàng được gồng ép tạo ra, cậu hợp với vẻ kiêu ngạo của kiểu dáng Alpha hơn.
Thẩm Lục Dương tưởng tượng một chút, nếu cậu mặc bộ màu trắng kia, có lẽ sẽ giống như một chiếc… xe Jeep sơn màu hồng?
Do nhầm lẫn ngẫu nhiên mà cả hai lại chọn được bộ đồ phù hợp với mình nhất — mặc dù Thẩm Lục Dương cũng đặc biệt mong chờ Tạ Nguy Hàm mặc bộ màu đen này, và đã thầm quyết định đêm động phòng hoa chúc nhất định phải để Tạ Nguy Hàm mặc vest đút rượu cho mình…
Thẩm Lục Dương nghiêm túc kiểm điểm, trong đầu cậu ngoài thành tích của đám học sinh lớp 12 ra thì chỉ toàn là những suy nghĩ không đứng đắn liên quan đến Tạ Nguy Hàm.
Cậu có tội.
…
Hai ngày sau, vào ngày cưới.
Thẩm Lục Dương bị Ninh Uyển Xu dẫn người đến gọi dậy từ bốn giờ sáng. Tối hôm trước cậu và Tạ Nguy Hàm đã tách ra ở nhà riêng, sáng nay hai người sẽ gặp nhau tại địa điểm đã hẹn, sau đó đến khách sạn của nhà Tạ Nguy Hàm để cử hành hôn lễ.
Thẩm Lục Dương bị các chị kéo đi rửa mặt gội đầu, rồi ấn ngồi lên ghế trang điểm một hồi, vừa buồn ngủ vừa cay mắt, nước mắt cũng chảy ra.
Cậu lơ mơ nói: “Mẹ, mới bốn giờ thôi mà, bảy giờ chúng ta đến cũng kịp mà?”
Không đợi Ninh Uyển Xu lên tiếng, Thẩm Đường Bình đã nói: “Hôm nay dự báo thời tiết có tuyết rơi vừa, xuất phát sớm cho an toàn.”
Thẩm Lục Dương mở điện thoại.
Quả nhiên, Tạ Nguy Hàm đã nhắn tin cho cậu từ một giờ trước, nhắc cậu có tuyết, chú ý an toàn.
Tạ Nguy Hàm dậy lúc mấy giờ? Thẩm Lục Dương nhìn đồng hồ treo tường, kim đang chỉ bốn giờ mười, chẳng lẽ thầy Tạ đã dậy từ ba giờ???
Thấy dáng vẻ mong ngóng của con trai, Ninh Uyển Xu bước tới, đưa cho Thẩm Lục Dương một bát đồ ăn vặt lót dạ: “Dương Dương, trước khi gặp mặt không được gọi điện thoại, lát nữa xuất phát là gặp nhau ngay thôi.”
Thẩm Lục Dương đành phải đặt điện thoại xuống.
Vì là hôn lễ của hai Alpha, Thẩm Lục Dương và Tạ Nguy Hàm đã bàn bạc và quyết định bỏ qua bước “đến nhà một trong hai bên đón dâu”, đổi thành hai người gặp nhau ở gần trường Ngũ Trung Lan Giang, sau đó cùng ngồi một xe đến địa điểm tổ chức hôn lễ.
Thẩm Lục Dương tưởng mình chỉ cần sửa soạn đơn giản rồi mặc vest vào là đi được, nhưng vừa đứng dậy khỏi ghế đã bị nhét cho một miếng táo, tiếp đó là câu “Bình an phú quý!” đầy cảm xúc của người dẫn chương trình đi cùng, dọa Thẩm Lục Dương suýt thì nghẹn.
Ngay sau đó là một loạt lời chúc tốt lành, Thẩm Lục Dương được gài một cành hồng lên áo vest, lúc sắp ra cửa lại bị chặn lại, cúi người uống một ngụm rượu vang.
Ninh Uyển Xu vui vẻ vuốt lại tóc cho Thẩm Lục Dương, cười nói: “Đi theo pheromone của người yêu con, xuất phát.”
Thẩm Lục Dương lên xe ngồi ở ghế sau, nhiếp ảnh gia cũng đi theo, chụp lia lịa tứ phía.
Để ghi lại nhiều chi tiết hơn trong ngày cưới của con trai, Thẩm Đường Bình đã mời vài nhiếp ảnh gia chuyên nghiệp, ngoài người ngồi trong chiếc xe hoa đầu tiên, bên ngoài còn có vài người nữa.
Thẩm Lục Dương dựa vào lưng ghế thở phào một hơi, không còn tiếng người ồn ào xung quanh, tâm trí mới hoàn toàn trống trải.
Cảm xúc hồi hộp và mong chờ đột nhiên bùng nổ, ngay cả tay cũng bắt đầu hơi run.
Kết hôn rồi, đăng ký rồi, là bạn đời hợp pháp rồi!
Thẩm Lục Dương dùng mu bàn tay che trán, nội tâm thực sự ý thức được đây là hôn lễ chỉ có một lần trong đời.
Cậu bất giác nhìn về phía nhiếp ảnh gia ngồi ở ghế phụ, rồi lại giả vờ tự nhiên vuốt lại tóc và chỉnh lại vest.
Vẻ mặt của cậu bây giờ có đủ phấn khích và hạnh phúc không? Mong là sau này xem lại, biểu cảm của chú rể trong video không phải là đờ đẫn, như thể bị bắt cóc đi cưới vậy.
Thời gian xuất phát được tính toán chuẩn xác, hai bên đồng thời đến gần trường Ngũ Trung Lan Giang trước giờ cao điểm buổi sáng. Thẩm Lục Dương đẩy cửa xe, trán chợt thấy lành lạnh.
Những bông tuyết lớn rơi lả tả từ trên trời xuống, khiến cậu nhớ đến trận tuyết lớn mùa đông năm ngoái.
Thẩm Lục Dương đưa tay hứng một bông tuyết, sau lưng vang lên tiếng gọi “Dương Dương” với âm cuối nhẹ nhàng vút lên.
“Thầy Tạ!” Thẩm Lục Dương quay đầu lại, lời còn chưa dứt đã sải bước đi tới, ôm chầm lấy Tạ Nguy Hàm.
Ôm được người rồi, sự kích động và căng thẳng trong lòng mới dịu đi một chút, cằm cậu cọ cọ vào cổ áo Tạ Nguy Hàm: “Tuyết rơi rồi, trận tuyết đầu tiên của mùa đông năm nay.”
Tạ Nguy Hàm bất giác cong mắt, ôm lại cậu, nhẹ vỗ lưng: “Lạnh không? Lên xe đi.”
“Cũng được, tay anh còn lạnh hơn tay em nhiều…”
Tạ Nguy Hàm nắm lấy tay Thẩm Lục Dương, dẫn người cùng bước vào chiếc xe hoa còn lại.
Phía sau, nhiếp ảnh gia đi theo quay chụp suốt chặng đường, để lại một cảnh quay đặc tả đôi tay đang nắm chặt của hai người — cặp nhẫn bạc, đôi bàn tay siết chặt, những bông tuyết phía sau lọt vào khung hình, lãng mạn không cần nói cũng hiểu.
Trong xe hoa ngoài cặp vợ chồng mới cưới Thẩm Lục Dương, chỉ có tài xế và nhiếp ảnh gia.
Thẩm Lục Dương vừa lên xe đã nắm chặt tay Tạ Nguy Hàm, nhiệt độ cơ thể vốn đã thấp của anh lại càng lạnh hơn vì tuyết rơi.
Ban đầu cậu còn khá “kính nghiệp” mà ủ ấm tay cho Tạ Nguy Hàm, nhưng chưa đầy mấy giây đã bị chiếc nhẫn trên ngón tay anh thu hút sự chú ý.
Căng thẳng quá nên đầu óc trống rỗng, quy trình đã trao đổi vô số lần trước đó đều biến thành một mớ hỗn độn, Thẩm Lục Dương nắm ngón tay anh hỏi: “Lát nữa xuống xe có phải tháo nhẫn ra, đợi lúc tuyên thệ mới đeo lại không anh?”
Đầu ngón trỏ của Tạ Nguy Hàm khẽ gãi vào lòng bàn tay cậu, đáy mắt ngập ý cười: “Lát nữa MC sẽ qua lấy. Em căng thẳng lắm à? Quy trình cũng quên luôn rồi.”
Thẩm Lục Dương đan năm ngón tay mình vào tay Tạ Nguy Hàm, nhìn anh, cả người lắc lư rồi dựa vào vai anh, ngón tay cử động không ngừng: “Lúc ra khỏi cửa em chưa thấy gì, vừa lên xe đã bắt đầu căng thẳng rồi. Biểu cảm của em bây giờ đủ kích động chưa? Có thể hiện được một phần nghìn tình yêu của em không?”
Tạ Nguy Hàm hôn lên môi cậu một cái, rũ mắt cười: “Có, vượt mức rồi.”
Thẩm Lục Dương không nhịn được cười theo, lại không nhịn được quay đầu nhìn ra cửa sổ xe vuốt tóc: “Lúc trang điểm em chưa ngủ dậy, tóc tai cũng bù xù, lúc dựng video nhớ cắt đoạn đó đi nhé, chuyện cả đời mới có một lần, tuyệt đối không được mất mặt.”
“Đúng rồi,” cậu quay đầu lại, “Thầy Tạ, anh ăn sô cô la chưa? Lúc em ra khỏi cửa có uống một ly rượu vang.”
Tạ Nguy Hàm nhìn chú cún mặt mày hồng hào, miệng nói không ngừng, anh hiểu sự căng thẳng của cậu, bao dung ôm người vào lòng, xoa mặt: “Tôi uống ca cao nóng rồi.”
Sợ video quay lại trông hai người không ngọt ngào, cộng thêm căng thẳng, Thẩm Lục Dương luyên thuyên suốt đường đi, lúc xuống xe vẫn còn đang thảo luận với Tạ Nguy Hàm về kế hoạch ôn tập cuối kỳ này…
Ninh Uyển Xu và Na Diệc Trần đi cùng nhau, thấy cặp đôi mới cưới xuống xe liền lập tức đi theo, cùng vào khách sạn.
Vì lý do thân phận nên hôn lễ lần này được tổ chức riêng tư, khách mời chỉ có bạn bè thân thiết, người thân và học sinh, đồng thời toàn bộ quá trình không được phép chụp ảnh.
Vừa vào khách sạn, Na Diệc Trần hỏi: “Mấy phù dâu phù rể đến cả chưa?”
Người phục vụ đẩy cửa giúp mấy người: “Đến cả rồi ạ, đã thay đồ xong, đều đang trang điểm.”
Việc lựa chọn phù dâu phù rể, Thẩm Lục Dương và Tạ Nguy Hàm không hề do dự mà quyết định ngay. Sau khi liên lạc với đám nhóc, lại được phụ huynh đồng ý, cuối cùng đã chốt là Chiêm Tĩnh Diệu, Bành Tuấn, Lê Thân Vũ, Hướng Lỗi và Đinh Nhất Phàm.
Họ là học sinh của cả hai người, cũng đã chứng kiến họ đến với nhau và sự phát triển trong sự nghiệp của Thẩm Lục Dương, ý nghĩa của năm đứa trẻ này không cần nói cũng hiểu.
Chiêm Tĩnh Diệu và mấy đứa còn trêu chọc họ là “Tổ hợp Hy vọng của Tổ quốc”.
Nghe Na Diệc Trần nhắc tới, Thẩm Lục Dương mở điện thoại xem nhóm chat “Gia đình hạnh phúc”.
Tin nhắn đã 99+, cậu lướt bừa một chút, thấy đang trò chuyện vô cùng sôi nổi.
Chiêm Chiêm: Cái váy này tặng bọn em thật ạ? Em mặc vào trông đẹp quá đi mất! Đồ may đo riêng có khác!
Lê: Thầy Thẩm nói quần áo có thể mặc về
Chiêm Chiêm: Ông chủ hào phóng! Chúc hai ông chủ trăm năm hòa hợp! @Thầy Thẩm @Thầy Tạ
Anh Lỗi vô văn hóa: Không ngờ lúc đẹp trai nhất đời mình lại là ở trong đám cưới của thầy Thẩm và thầy Tạ
Đinh Nhất Phàm là 1: Mày mặc trông như gấu chó nhảy múa, nhìn tao đây này, rồi nhìn anh Bành với Thân Vũ đi, đây con mẹ nó mới là đẹp trai
Anh Lỗi vô văn hóa: Phắn con mẹ mày đi!
Anh Bành rất phiền: Bọn mày bị bệnh à, ở chung một phòng mà nói chuyện trên WeChat
Lê: Sao mày lại nhắc trên WeChat
Anh Bành rất phiền: Tao gào bên tai mày muốn điếc luôn mày có ừ hử gì không!
Lê: Hử
Anh Bành rất phiền: Cút cút cút
“Loạn hết cả rồi, đám nhóc này,” Thẩm Lục Dương bất đắc dĩ lắc đầu, nhưng lại không nhịn được cười, quay sang hỏi Tạ Nguy Hàm: “Thầy Tạ, còn bao lâu nữa thì bắt đầu?”
Tạ Nguy Hàm nắm tay cậu: “Sắp rồi, đi chuẩn bị thôi.”
Vì thân phận của Tạ Nguy Hàm, bên nhà họ Tạ không có ai có địa vị đủ để yêu cầu anh ra ngoài tiếp khách, người thân bạn bè bên Thẩm Lục Dương cũng không ai cảm thấy việc chú rể không ra chào đón khách có vấn đề gì.
Trước buổi lễ, hai người chỉ đến gặp bà ngoại của Thẩm Lục Dương.
Ninh Vận Phương rạng rỡ hẳn lên, cười đến nỗi nếp nhăn trên mặt cũng nhiều thêm mấy đường, bà nắm tay Thẩm Lục Dương trêu chọc: “Lúc đó còn không thừa nhận, giờ đã sắp kết hôn rồi, thời gian trôi nhanh thật đấy.”
Thẩm Lục Dương nhớ tới cảnh tượng lúc trước nhắn tin cho Tạ Nguy Hàm bị bà ngoại nghe thấy liền buồn cười: “Lúc đó cháu cũng không biết tình cảm của mình là gì mà, không thể trách cháu được bà ơi.”
Ninh Vận Phương giúp Thẩm Lục Dương chỉnh lại tay áo, cười híp mắt: “Không trách cháu, không trách cháu, hôm nay hai đứa là nhất, mau đi chuẩn bị đi, không cần lo cho bà.”
Các bàn gần như đã kín chỗ, ngoài Bành Tuấn và mấy phù dâu phù rể, cũng có một số học sinh Thẩm Lục Dương từng dạy, Tạ Nguy Hàm từng dạy đến, còn có giáo viên tổ Tự nhiên Tông Úy Tình, Khương Noãn Vũ, Cung Uyển Quân, Thời Phàm và các lãnh đạo khác của trường.
MC phụ trách chủ trì hôn lễ hôm nay là một nhân vật lớn — Phương Dịch, bác sĩ Phương, đến góp vui.
Thấy hai người họ đi vào hậu trường, Phương Dịch đang học thuộc lời liền lập tức chạy tới kiểm tra một lượt.
“Quy trình nhớ kỹ cả chưa?”
Thẩm Lục Dương bây giờ kích động đến nỗi đầu óc bắt đầu nóng lên, xoa xoa ngón áp út không còn đeo nhẫn: “Chắc là nhớ rồi, lỡ quên thì không phải còn có anh sao, bác sĩ Phương.”
Phương Dịch tỏ vẻ “biết ngay mà”, chậc chậc vỗ vai cậu: “Chút tiền đồ này, quy trình kết hôn cũng không nhớ nổi.”
Thẩm Lục Dương giữ mồm giữ miệng trong ngày cưới, nén cười liếc nhìn Tạ Nguy Hàm, cả hai đều không nhắc đến chuyện lúc Phương Dịch cưới vì quá căng thẳng mà đeo nhầm nhẫn của mình cho cô dâu, nhẫn to quá rơi xuống đất phải bò đi tìm.
Đám nhóc trang điểm xong cũng chen chúc lại, vây quanh Thẩm Lục Dương và Tạ Nguy Hàm cười hì hì chúc phúc đòi lì xì.
Thẩm Lục Dương phát cho mỗi đứa một bao đã chuẩn bị sẵn.
Thầy Thẩm không yên tâm dặn dò: “Giữ cho kỹ, đừng làm mất, về nhà hãy mở ra.”
Chiêm Tĩnh Diệu nắn nắn bao lì xì, mặt đầy kinh ngạc: “Dày quá, nặng nữa, thầy Thẩm, thầy Tạ, hai người bỏ bao nhiêu tiền vậy?”
Tạ Nguy Hàm đưa cho Thẩm Lục Dương một cốc nước, nghe vậy cười: “Không nhiều.”
Lê Thân Vũ bóp bóp, lại thử bẻ cong, không bẻ được.
Bành Tuấn bị khơi dậy trí tò mò, muốn mở ra xem, nhưng vì Thẩm Lục Dương bảo về nhà hãy mở nên đành phải rụt tay về, nhíu mày nghiên cứu.
“Trong này đựng gì vậy thầy Thẩm,” Hướng Lỗi dùng ngón tay gõ gõ, “Ồ hô! Độ cứng này không đúng lắm!”
Thẩm Lục Dương thấy dáng vẻ của chúng, biết nếu không nói thì chúng nó có thể nghiên cứu đến sang năm, bèn cười nói: “Tiền và kẹp sách.”
Nhận được hàng loạt ánh mắt, Thẩm Lục Dương bổ sung: “Kẹp sách bằng vàng ròng, hơi nặng.” Cũng hơi dày.
Đám nhóc sững sờ trong vài giây, sau đó vây quanh hai vị thầy giáo, thi triển hết công lực nịnh nọt của cả đời mình, vì ồn ào quá nên bị Phương Dịch đuổi ra ngoài chờ.
Giờ lành đã đến, Phương Dịch hít sâu một hơi bước lên sân khấu, thầm nghĩ mình vừa làm bác sĩ vừa làm cố vấn tình cảm, nhìn hai người này đến với nhau, cuối cùng lại đích thân chủ trì hôn lễ cho cả hai, cũng coi như là một cái kết viên mãn.
Thẩm Lục Dương căng thẳng lắng nghe Phương Dịch nói, nghe nửa ngày trời không nhớ được chữ nào, chỉ lo ôm Tạ Nguy Hàm lẩm bẩm: “Sắp đến chúng ta rồi, sắp đến rồi… Chúc mừng tân hôn, thầy Tạ, em hồi hộp quá, tuyệt đối không được mất mặt…”
Tạ Nguy Hàm ôm cậu, hôn lên tai cậu trấn an: “Giao hết cho tôi.”
Cảm giác ẩm ướt ấm áp nhẹ nhàng rơi xuống, tâm trạng Thẩm Lục Dương dần ổn định lại, cậu nghiêng đầu hôn lên cổ Tạ Nguy Hàm: “Em mong chờ lắm.”
Cùng với tiếng Phương Dịch mời cô dâu chú rể tiến vào lễ đường, Thẩm Lục Dương và Tạ Nguy Hàm chia ra đi về hai phía, đám nhóc đã chờ đợi từ lâu trong bộ vest và váy may đo riêng, đi theo sau mỗi người.
Bành Tuấn và Chiêm Tĩnh Diệu đi sau Thẩm Lục Dương rắc cánh hoa, Lê Thân Vũ và Đinh Nhất Phàm đi sau Tạ Nguy Hàm rắc cánh hoa, Hướng Lỗi phụ trách đưa nhẫn.
Theo trình tự kết hôn thông thường, cha của cô dâu sẽ cùng cô dâu tiến về phía chú rể, nhưng đây là hôn lễ của hai Alpha, cũng không tồn tại chuyện “gả” hay “cưới”, sau khi bàn bạc với MC, họ quyết định cả hai sẽ đối mặt và cùng nhau bước về phía đối phương.
Âm nhạc vang lên, Thẩm Lục Dương dẫn theo Bành Tuấn và Chiêm Tĩnh Diệu cùng xuất hiện trước mắt quan khách. Tiếng nhạc át đi tiếng vỗ tay, và nhịp tim của Thẩm Lục Dương át đi cả tiếng nhạc.
Thình thịch, thình thịch, thình thịch…
Tim đập quá nhanh, khiến cậu nhớ lại lần đầu tiên mình tỏ tình, lòng bàn tay cậu áp lên ngực Tạ Nguy Hàm, dùng nhịp tim để chứng minh tình yêu và sự yêu thích của cả hai.
Cậu vẫn nhớ lời bài hát trên TV.
“Don’t take this heaven from one, If you must cling to someone, Now and forever, Let it be me…”
“Đừng cướp đi thiên đường này khỏi tay anh, Nếu em nhất định phải gắn bó với một ai đó, Bây giờ và mãi mãi, Hãy để người đó là anh…”
Cậu đã trở thành người may mắn đó.
Thẩm Lục Dương bất giác mỉm cười, nhìn về phía Ninh Uyển Xu và Thẩm Đường Bình đang ngồi ở hàng đầu tiên, sau khi nhận được nụ cười mong đợi của bố mẹ, cậu quay đầu lại, ánh mắt dịu dàng, thong thả bước về phía người yêu của mình.
Tạ Nguy Hàm trong bộ vest trắng, cũng cầm hoa cưới giống Thẩm Lục Dương, trong tiếng nhạc hành khúc hôn lễ, ánh mắt dịu dàng nhìn người yêu.
Khoảng thời gian đằng đẵng như được thu nhỏ lại vô hạn trong khoảnh khắc này, cuối cùng ngưng tụ thành từng cánh hoa tung bay lên trời, quá trình rơi xuống chính là những năm tháng họ đã trải qua.
Một khoảng cách ngắn ngủi, bước qua tất cả thời gian trước khi họ gặp nhau, trong những năm tháng dài rộng, những ngày đã qua nở rộ thành hoa, trong khoảnh khắc yêu nhau, rực rỡ nở bung trong cuộc đời đối phương.
Như thể chỉ trong một cái chớp mắt, Thẩm Lục Dương và Tạ Nguy Hàm đã bước đến trước mặt nhau.
Lời của Phương Dịch tan chảy vô tận trong ánh mắt của cả hai, chỉ còn lại những từ khóa nhắc nhở họ nên làm gì.
“Thẩm Lục Dương, cậu có đồng ý trở thành bạn đời của Tạ Nguy Hàm, yêu anh ấy, chung thủy với anh ấy, bất kể nghèo khó hay giàu sang, khỏe mạnh hay bệnh tật, cho đến khi cái chết chia lìa. Cậu có đồng ý không?”
Thẩm Lục Dương nhìn Tạ Nguy Hàm không chớp mắt, dõng dạc từng chữ: “Tôi đồng ý.”
“Tạ Nguy Hàm, cậu có đồng ý trở thành bạn đời của Thẩm Lục Dương, yêu cậu ấy, chung thủy với cậu ấy, bất kể nghèo khó hay giàu sang, khỏe mạnh hay bệnh tật, cho đến khi cái chết chia lìa. Cậu có đồng ý không?”
Tạ Nguy Hàm khẽ cong môi, ánh mắt trịnh trọng: “Tôi đồng ý.”
Hướng Lỗi cầm hộp nhẫn lên sân khấu.
Dưới sự ra hiệu của Tạ Nguy Hàm, Thẩm Lục Dương cầm lấy chiếc nhẫn cưới của Tạ Nguy Hàm trước, nâng bàn tay trái của anh lên, cúi đầu, đầu ngón tay run rẩy, cẩn thận lồng chiếc nhẫn vào ngón áp út.
Nhìn Tạ Nguy Hàm cầm nhẫn lên, dịu dàng mà kiên định đeo vào ngón áp út của mình, hốc mắt Thẩm Lục Dương đột nhiên nóng lên, nhưng khóe miệng lại càng cong lên.
Họ kết hôn rồi.
Trong khoảnh khắc trao nhau nụ hôn dưới sự chứng kiến của mọi người, Thẩm Lục Dương nhắm mắt lại, mọi suy tư đều đắm chìm trong hạnh phúc tân hôn khi được yêu.
Giờ phút này, cậu ôm Tạ Nguy Hàm, chính là ôm cả thế giới của mình.
Cậu kích động đến không nói nên lời, nhưng trong lòng đang lặp đi lặp lại với Tạ Nguy Hàm rằng ——
Em yêu anh, cũng mãnh liệt và điên cuồng như anh yêu em. Có lẽ mọi tình yêu cuối cùng đều sẽ trở về với sự bình lặng và ấm áp như tình thân, nhưng em vẫn sẽ theo đuổi tình yêu nồng nhiệt như một kẻ ngốc cố chấp, dù đó chỉ là một ngày bình thường nhất trong vô vàn ngày tháng, dù đó chỉ là một buổi chiều tối yên tĩnh và bận rộn, em cũng sẽ dùng nhiệt huyết lớn nhất của mình để tìm trong bụi hoa tường vi anh thích nhất, c*m v** chiếc bình anh thích nhất, để mang lại niềm vui cho anh.
Tình yêu của chúng ta mãi mãi điên cuồng, cho dù nó là một vách đá cheo leo, cũng mãi mãi xứng đáng để em lao xuống, không màng đến mọi hậu quả không như ý.
Bởi vì em biết, em nhất định sẽ bất chấp tất cả mà nhảy xuống, và anh cũng nhất định sẽ đón được em.
[Hoàn]