Sau Khi Giúp Vai Chính Thụ Thoát Khỏi Kẻ Điên, Tôi Bị Nhắm Đến

Chương 12

012.Có động lòng chưa.Tác giả: Không ÔEdit: Sâm

Nói lời giữ lời, Thẩm Lục Dương buông tay Bành Tuấn, khiêm nhường đợi họ đưa ra quyết định.

Bốn người trở tay không kịp bởi sự thay đổi đột ngột của Thẩm Lục Dương, nghe vậy liền cuống quít liếc nhìn nhau, mà người bị nhìn nhiều nhất là Lê Thân Vũ.

Thẩm Lục Dương thấy họ chậm chạp không quyết định, rất săn sóc mà cho thêm một lựa chọn nữa: “Nếu mấy đứa cảm thấy thầy lớn tuổi rồi, ngại xuống tay thì hãy cố gắng học tập vào, coi chuyện hôm nay chưa từng xảy ra. Thầy trò lớp chúng ta hòa đồng thân thiết, mọi người trong lớp cũng hòa thuận yên bình ——”

“Bọn tôi đồng ý.” Lê Thân Vũ ngắt lời cậu, chăm chú nhìn cậu “Đánh thế nào?”

Thẩm Lục Dương giữ thái độ khiêm nhường, duỗi tay mời: “Mấy đứa quyết định đi.”

Lê Thân Vũ trầm tĩnh: “Bọn tôi đánh mặt ông, ông đánh… lưng bọn tôi.”

Chỉ cần giáp mặt kiểm soát, bọn họ chiếm ưu thế đông người, chắc chắn sẽ có một người có thể đánh vào mặt.

Thẩm Lục Dương gật đầu đồng ý, hờ hững bóp bóp cổ tay phải, trên mặt vẫn nở nụ cười thân thiện.

Lê Thân Vũ: “Vậy hiện tại bắt đầu?”

Thẩm Lục Dương chớp chớp mắt, không kìm được vui mừng, không dấu vết tiến lên một bước: “Thầy sẽ dạy mấy đứa một bài học ở đây, nếu thật sự muốn động tay động chân ——”

Lời còn chưa dứt, cậu bỗng vươn tay ấn bả vai Hướng Lỗi lại, ngay lúc đối phương chưa kịp phản ứng đã vặn một phát.

Hướng Lỗi không hề phòng bị, trật mất cánh tay. Một chàng trai cao mét tám bật khóc tùm lum, ngửa mặt hú lên trời như ấm nước vừa đun sôi.

Thẩm Lục Dương vỗ vỗ lưng cậu nhóc, chỉnh lại khớp vai mới bẻ rồi mới nói tiếp: “Khi đến lúc, đừng dại mà cho đối phương thời gian chuẩn bị, nếu không ——”

Một nắm đấm bão táp từ bên trái đánh lén, Thẩm Lục Dương không thèm quay đầu lại, xác cổ áo Hướng Lỗi đang gào rú đẩy về bên trái.

Bành Tuấn không ngờ cậu còn có chiêu này, hoảng loạn thu tay lại nhưng quán tính không cho phép cậu ta lùi bước. Hai anh em như nhận ra nhau sau mười năm xa cách, nhiệt tình dán vào nhau với vòng tay rộng mở.

Thẩm Lục Dương cảm động khôn xiết, cũng chu đáo vỗ vào lưng Bành Tuấn.

Hai người OUT.

Đinh Nhất Phàm và Lê Thân Vũ lần lượt vây quanh Thẩm Lục Dương. Thẩm Lục Dương lùi nửa bước, dựa lưng vào tường.

Nhìn kết cục của Bành Tuấn Hướng Lỗi, hai đứa nuốt nước bọt, tìm kiếm cơ hội dưới áp lực lớn.

Thẩm Lục Dương nâng cổ tay xem giờ, nhớ tới sữa đậu nành trong ba lô thì thúc giục: “Nhanh nào nhanh nào, sữa đậu nành của thầy sắp nguột ngắt rồi.”

Một sự khiêu khích tr*n tr**.

Đinh Nhất Phàm nhịn hết nổi, chạy lên từ đằng sau, vung nắm đấm uy vũ mạnh mẽ, nhìn rất ra hình thù.

Thẩm Lục Dương có thể nhận ra nhóc cá biệt này từng luyện tập.

Có điều không sao cả, đều như nhau thôi.

Đằng sau, Lê Thân Vũ chạy thẳng ra sau lưng Thẩm Lục Dương đang lộ ra vì phải cản Đinh Nhất Phàm, mục tiêu của cậu ta rất rõ ràng.

Ngay lúc Thẩm Lục Dương vội quay đầu, một cú đấm tới.

Đinh Nhất Phàm có một chùm tóc xanh bồng bềnh trên đỉnh đầu, bình thường lớp tóc đen trên cùng đã che khuất nó đi nên không nhìn thấy, bây giờ dưới sự giúp đỡ của gió bắc, mái tóc xanh không bị xiềng xích tung bay trước mặt Thẩm Lục Dương…

Có lẽ Thẩm Lục Dương già thật rồi, cậu không hiểu nổi thẩm mỹ của học sinh cấp ba ngày nay.

Cậu không cảm nhận được cái đẹp của kiểu tóc này, cậu chỉ muốn cười.

Nhưng vào lúc này, thời gian, địa điểm và con người đều không thích hợp. Thân là một nhà giáo nhân dân, cậu cố gắng hết sức để chịu đựng.

Nhưng cuối cùng vẫn không nhịn được.

Trong tình thế ngàn cân treo sợi tóc, long trời lở đất, tràn ngập nguy cơ….

Thẩm Lục Dương phá lên cười.

Khí thế bất khuất của Đinh Nhất Phàm đột nhiên bị nụ cười của cậu làm mất đi một nửa.

Cậu ta ngẩn người, sau đó cảm nhận được sự nhục nhã tràn ngập, phẫn nộ rống lên rồi vung tay thật mạnh như muốn đập chết kẻ nào đó.

Đáng tiếc là độ chính xác không cao lắm.

Động tác quá chậm, còn có báo động trước. Thẩm Lục Dương đã đoán được cậu ta muốn làm gì khi thấy cánh tay cách mình tám trăm dặm, đã sớm né tránh.

Cậu không quan tâm đến cục lông xanh đang dựng đứng nữa, vì cậu phán đoán rằng cục lông xanh nhất định sẽ dùng cằm tiếp đất trong vòng ba giây tới vì lực quán tính thân yêu.

Không tránh nữa, Thẩm Lục Dương xoay người nâng tay đón cái đấm của Lê Thân Vũ.

Ồ, thằng nhóc này được đấy, tay thầy tê hết cả rồi.

Lê Thân Vũ một đòn không xong, quyết đoán lùi lại, không cho Thẩm Lục Dương cơ hội đụng vào lưng cậu ta.

Khi Thẩm Lục Dương đuổi theo Lê Thân Vũ đã vỗ một cái lên lưng Đinh Nhất Phàm đang cạp đất, để cậu ta yên tâm cạp đất sau khi bị loại.

Trong con hẻm hẹp, Thẩm Lục Dương và Lê Thân Vũ đứng cách nhau không quá 3 mét, tình thế căng thẳng.

Khi bầu không khí đóng băng đến mức ngay cả một giọt nước bọt cũng có thể nổ tung, phía sau Thẩm Lục Dương bỗng vang lên tiếng gà gáy.

“Ái! Ai đây chời! Đây không phải Tuấn Nhi của chúng mình sao? Sao trông lại ngu si thế này hả? Há há há há há há há!”

Mặc dù còn chưa quay đầu, nhưng chỉ dựa vào sự thay đổi biểu cảm của Lê Thân Vũ và loạt cười như gà diễn quá sâu này, Thẩm Lục Dương có thể đoán được đằng sau e là bọn lưu manh hàng thật giá thật.

Hơn nữa còn có thù riêng với bạn Bành Tuấn.

Lúc Thẩm Lục Dương học trung học, trong trường họ, sẽ thật xấu hổ nếu nói mình là cá biệt khi chưa từng đánh nhau với đám thiển cẩn ngu ngốc như này.

Cậu vẫy tay với Lê Thân Vũ rồi quay đầu.

Bành Tuấn, Hướng Lỗi, Đinh Nhất Phàm đã tụ lại một chỗ, dáng vẻ nhìn rất nghiêm túc, mang theo sự căng thẳng khi đối đầu với kẻ địch mạnh.

Không ngoài dự đoán, đội hình đối diện quả là xa hoa hơn rất nhiều so với nhóm cá biệt năm người vừa nội chiến xong, nhìn thoáng qua đã thấy có hơn chục người, nhìn quần áo và tướng mạo thì đều không lớn lắm, chừng hai mươi tuổi.

Người cầm đầu có khuôn mặt dữ tợn, lông mày xếch và môi mỏng, chiều cao ngang Thẩm Lục Dương, trên người mặc khá nhiều nhãn hiệu.

Còn là một thiếu niên rất sành điệu.

Gã biết rõ bốn người Bành Tuấn nên chỉ liếc một cái đã nhận ra gương mặt mới là Thẩm Lục Dương.

Cùng với chất giọng gà trống, bén nhọn chói tai: “Lần này chúng mày tìm được người giúp rồi?”

Thẩm Lục Dương quan sát biểu cảm bốn đứa, không đợi họ nghĩ xong đã tiến lên trước một bước, cười tự giới thiệu: “Chào cậu, tôi là phụ huynh em Bành Tuấn, cậu quen biết với thằng nhà tôi à?”

Bành Tuấn đờ người, trừng cậu, như rất ngại mất mặt nên giọng nói vô cùng nhỏ: “Ông nói cái gì thế?!”

Thẩm Lục Dương vỗ cánh tay cậu ta: “Mấy người này là bạn của em à?”

Bành Tuấn mím môi, do dự một lát mới nhỏ giọng: “Mấy thằng ngu trường nghề.”

Đồ Bác Hào sờ sờ mái tóc cắt ngắn mới nhuộm đỏ, tay nghề của thợ làm tóc khá bình thường, da đầu gã cũng bị nhuộm đỏ.

Gã nhếch mép trái, cười thành dấu ✓, nhìn từ trên xuống dưới, khịt mũi: “Phụ huynh? Tao thấy là gọi người đến giúp thì có!”

Thẩm Lục Dương vui sướng gật gù: “Đúng thật là tôi không già.”

Bành Tuấn: “…”

Lê Thân Vũ cũng đi tới bên này, nhìn Đồ Bác Hào nhưng nói với Thẩm Lục Dương: “Ông đi đi, chuyện này không liên quan gì đến ông.”

Thẩm Lục Dương móc di động: “Mấy đứa hiểu chuyện như thế thầy mừng lắm, nhưng hồi tiểu học chưa được học sao, gặp phải khó khăn phải tìm cảnh sát.”

Nói rồi bấm số gọi 110.

Đám bên cạnh Đồ Bác Hào lé mắt phát hiện, hét toáng lên: “Lão, lão đại! Gã, gã định, báo, báo cảnh sát!”

Không hổ một đội chuyên nghiệp, chỉ ngay giây sau, bốn thằng đệ cầm vật phẩm nguy hiểm lao ra từ hai cánh, mặt biểu lộ vẻ “Tao là kẻ phản diện”, không chút do dự lao về phía trước.

Thẩm Lục Dương ném điện thoại cho Lê Thân Vũ, dặn dò câu “báo cảnh sát” ngắn gọn rồi chào đón bằng tay không.

Vừa làm nóng cơ thể nhờ việc trêu đám Bành Tuấn, hiện giờ trạng thái Thẩm Lục Dương rất tốt.

Cậu nhắm chuẩn vào tên cầm ống thép, cúi người né tránh rồi nhổm dậy đá văng gã giật lấy hung khí.

Đằng sau chính là học sinh, cậu cũng vô cùng bình thản không dùng toàn lực, nếu không lần này đối phương đã hộc máu.

Không tốn nhiều công sức đã xử lý nhanh gọn bốn người. Thẩm Lục Dương nhìn ra sau, Lê Thân Vũ đã gọi điện thoại, đang báo địa điểm.

Đồ Bác Hào nhổ nước bịt, tiến lên một bước, hét lên với khí thế như Long Vương trở về: “ĐỆT!”

Thẩm Lục Dương “Ối dồi” một tiếng.

Thân là một Alpha, cậu có thể nhìn rõ pheromone màu nâu phát ra từ cơ thể Đồ Bác Hào, như một WC nổ tung, dồn dập xông lại đây.

Lê Thân Vũ túm chặt tay Thẩm Lục Dương, vội la lên: “Gã là Alpha cao cấp, đi mau!”

Thẩm Lục Dương hoàn toàn không hiểu Alpha cao cấp có gì trâu bò, nhưng thấy Lê Thân Vũ căng thẳng như vậy thì cậu cũng chạy đi vài bước.

Miệng cậu cũng chẳng nhàn rỗi: “Bốn đứa bình thường thả pheromone cũng đừng làm như thế này, nhìn ngu không chịu nổi.”

Bành Tuấn không rảnh nghe lời vô nghĩa của cậu, cậu nhóc duỗi tay giữ chặt cánh tay còn lại của thầy Thẩm khiến người ta lo lắng rồi chạy về sau như điên.

Đồ Bác Hào đuổi theo một bước, pheromone cứ vậy mà ập đến.

Đám Bành Tuấn thấy không trốn được, cắn răng định chống cự.

Cấp cao đè bẹp cấp thấp là một đòn kép cả về thể xác lẫn tinh thần, dù có nổi loạn đến đâu thì chúng cũng chỉ là học sinh cấp ba, đây là lần đầu tiên chúng trải qua chuyện như vậy.

Khó tránh khỏi sợ hãi.

Thẩm Lục Dương vẫn chưa nắm được bí quyết giải phóng pheromone, chỉ cảm thấy sau gáy đột nhiên nóng lên, ca cao nóng trong không khí nhanh chóng lan tỏa, nghên chiến pheromone của Đồ Bác Hào.

Sau đó… không còn sau đó nữa.

Gương mặt kiêu căng ngạo mạn của Đồ Bác Hào đã hiện vẻ sợ hãi khủng hoảng, như thể nhìn thấy thứ gì rất kh*ng b*. Gã hoảng loạn lùi về sau vài bước, hai chân run như cầy sấy, chân trái ngoằng chân phải loạng choạng ngã dập xuống đất.

Miệng ướt sũng, đưa tay lau, toàn bộ đều là máu mũi.

Bành Tuấn còn chưa kịp lộ vẻ kiên nghị đã cau mày nhìn Đồ Bác Hào, ý nghĩ rất rõ “Mày có được không đấy”.

Mầy thằng đệ phía sau cũng hoang mang, sửng sốt mấy giây rồi bối rối chạy tới đỡ.

Nhưng Đồ Bác Hào đã bắt đầu không nhận ra ai cả, có người chạm vào là gã hét toáng lên, máu mũi tèm lem, trườn bò khắp nơi để trốn tránh mọi người.

Thẩm Lục Dương mau chóng gọi xe cấp cứu cho gã, hỏi Đinh Nhất Phàm bên cạnh: “Bạn học này có bệnh kín gì à?”

Đinh Nhất Phàm ngờ ngệch: “… Chắc là, không có.”

Từ góc nhìn của Đồ Bác Hào, pheromone của gã vừa chạm vào pheromone Thẩm Lục Dương đã như một gốc rễ dễ cháy đụng phải lửa, còn chưa rõ ngọn nguồn đã bị đốt cháy gần hết.

Pheromone được nối với tuyến thể dễ bị tổn thương nhất của Alpha, tinh thần gã đã chịu tổn thương, tạm thời mất trí.

Pheromone bí ẩn kh*ng b* ẩn dưới lớp ca cao nóng, như quái vật cố thủ bảo vật, kẻ nào dám mạo phạm sẽ bị g**t ch*t một cách tàn nhẫn.

Khung cảnh đáng lẽ phải góp gió thành bão lại bị đảo ngược vì sự ngã ngửa của nhóc chủ tướng quân địch.

Mãi đến lúc cảnh sát và xe cứu thương tới, Đồ Bác Hào vẫn cứ nói xằng xiên, tinh thần hoàn toàn sụp đổ.

Cảnh sát hỏi tên là gì những năm lần mới ậm ừ đáp được, cuối cùng còn tự thú gần đây gã gây chuyện ở trường nào đó.

Với tư cách là nhân chững cũng như người tham gia, Thẩm Lục Dương và đám Bành Tuấn cũng đi lấy lời khai.

Thẩm Lục Dương thoáng hiểu lý do hai bên đối đầu.

Đám Bành Tuấn đã có mâu thuẫn với Đồ Bác Hào từ lâu, nhưng nhân số chênh lệch, lại có Lê Thân Vũ ngăn đón nên vẫn luôn bình an không có việc gì.

Nguyên nhân lần này là do Hướng Lỗi xung đột với Đồ Bác Hào khi chiếm máy ở tiệm net vào cuối tuần. Đồ Bác Hào nồng nhiệt hẹn đánh nhau nhưng bốn người dưới sự thuyết phục của Lê Thân Vũ đã không nhận kèo.

Đó là lý do hôm nay bị chặn đường.

Sau khi hỏi xong, Thẩm Lục Dương cùng chủ nhiệm lớp Tông Úy Tình và chủ nhiệm giáo dục Chu Vĩ Phong đã đưa bốn em học sinh trở về.

“Phê bình! Phải nghiêm túc phê bình!” Chu Vĩ Phong lạnh mặt, lông mày cau lại, nói theo thái độ rạch ròi công tư: “Nếu lần này không có thầy Thẩm, bốn em học sinh này không biết đã gây ra chuyện lớn nhường nào! Ai mà không biết bên kia rất hỗn loạn! Mấy ngày trước đã có người bị đâm phải đi cấp cứu đấy!”

Tông Úy Tình cũng vô cùng tức giận, giáo dục bốn người ra trò.

Chỉ có Thẩm Lục Dương đang nghĩ về tình huống của Đồ Bác Hào.

Cả quá trình, cậu là người duy nhất tiếp xúc với pheromone của đối phương, cảnh sát cũng đã kiểm tra pheromone của cậu. Kết quả rất rõ ràng —— pheromone cấp thông thường vô cùng tiêu chuẩn.

Nói cách khác, dị trạng của Đồ Bác Hào về mặt lý thuyết không có khả năng liên quan đến cậu.

[ Đừng đoán nữa Dương Dương à, là thầy Tạ đó. ]

Thẩm Lục Dương: Thầy Tạ gì cơ? Vừa rồi thầy Tạ cũng ở đó à?

[ Ở, mà cũng không ở. ]

[ Nói đúng ra, pheromone của anh ta ở đó, nhưng người thì không ở đó. ]

Thẩm Lục Dương cái hiểu cái không: Có thể nói một cách đơn giản hơn không Thống Thống.

[ Hôm qua tôi treo máy, cụ thể thầy Tạ dùng cách nào tôi cũng không rõ, nói tóm lại, thầy Tạ dùng hành vi thân mật nào đó để lại dấu ấn trên người cậu. ]

[ Chức năng: Lúc có Alpha cấp cao khác muốn tấn công cậu bằng pheromone, họ sẽ phải vượt qua cửa pheromone cấp S này trước. Trừ phi đối phương cũng là cấp S, bằng không họ sẽ bị sốc phản vệ, tạm thời biến thành thằng ngốc. ]

[ Đây là năng lực độc nhất của Alpha cấp S. ]

Thẩm Lục Dương cẩn thận nhớ lại chuyện làm hôm qua, hoàn toàn không nhớ ra Tạ Nguy Hàm đã làm vậy vào lúc nào.

Cũng có thể đầu óc cậu rối bời nên không chú ý.

Thẩm Lục Dương: Chuyện Đồ Bác Hào là thế nào?

[ Pheromone mang ác ý trắng trợn như thế khiến pheromone của thầy Tạ rất tức giận, hậu quả vô cùng nghiêm trọng. ]

[ Một phép so sánh dễ hiểu là, súng lục không biết tự lượng sức đi đánh nhau với bom nguyên tử. ]

Trái tim Thẩm Lục Dương đập lỡ một nhịp: Má nó, sẽ không chết người chứ?

[ Sao thầy Tạ có thể mượn tay cậu giết người được. ]

[ Tên xui xẻo kia sẽ chỉ có thể sống một đoạn thời gian mà không thể tự chăm sóc bản thân, về sau gặp lại cậu có lẽ ngay cả pheromone cũng không thả ra được nữa. ]

[ Alpha cấp S tràn đầy cảm giác an toàn nhá Dương Dương! Muốn hỏi xem cậu đã động lòng chưa kìa? ]

Não Thẩm Lục Dương vang lên còi báo động cấp một, nghiêm túc sửa lại: Nói gì đấy, tôi là thẳng!

Hết chương 12
Bình Luận (0)
Comment