Về trường, bốn học sinh lập tức bị phụ huynh bắt về, đình chỉ học một ngày để cảnh cáo.
Thẩm Lục Dương làm nhân vật chính trong “Hăng hái làm việc nghĩa”, được lãnh đạo nhà trường nhất trí khen ngợi, còn bảo tuần sau sẽ tiến hành “Nghiêm túc phê bình” và “Chính thức khen ngợi”.
Thẩm Lục Dương chỉ quan tâm đến tiền lương của mình, quanh quanh quẩn quẩn hỏi lãnh đạo mấy câu, mà câu trả lời từ đám cáo già toàn lấp lửng mập mờ.
Thẩm Lục Dương thở dài, xem ra là không đùa rồi.
Nhà giáo nhân dân cũng phải ăn cơm mà.
Cậu vừa đến cửa văn phòng tổ khoa học tự nhiên đã gặp Thời Phàm.
Thời Phàm cười dịu dàng: “Thầy Thẩm không bị thương chứ?”
Thẩm Lục Dương chào hỏi: “Không có, đều là học sinh cả. Thầy Thời mới dạy xong à?”
Thời Phàm: “Ừm, ra ngoài hít thở không khí.”
Thời Phàm có diện mạo kiểu Trung Quốc điển hình, ngũ quan thư sinh anh tuấn*, dáng người cao gầy, khí chất sáng sủa, thoạt nhìn ôn hòa trầm ổn, vẻ ngoài không mang tính công kích.
*Gốc là Thanh tuyển [清隽]: cũng có nghĩa là “thanh tuấn”, có 3 nghĩa cơ bản là: 1. thanh cao vượt trội, 2. trong sạch, sâu sắc, 3. tuấn tú, khôi ngô.
Hầu hết thời gian mọi người đều yên lặng soạn bài, thỉnh thoảng sẽ nói chuyện phiếm nhưng cũng không được nhiều.
Có thể do filter đồng nhân văn nên Thẩm Lục Dương cảm thấy y rất đáng thương.
Trông y thanh liêm tuấn tú, cơ thể lại gầy yếu, đáp ứng đủ tiêu chí dễ bị bắt nạt. Tuy rằng bản gốc không có đại b**n th**, nhưng hệ thống nói tra công rất quá đáng.
Thẩm Lục Dương thầm thở dài.
Thế giới này không thể đối xử tốt với người đẹp hơn chút được sao?
Thẩm Lục Dương đẩy cửa mời đối phương vào trước, Thời Phàm khẽ nói “Cảm ơn”.
Đương lúc trong tiết nên văn phòng chỉ có giáo viên sinh học Khương Noãn Vũ và Tạ Nguy Hàm trong góc.
Thẩm Lục Dương chào hỏi Khương Noãn Vũ trước rồi mới đeo cặp chạy đến chỗ Tạ Nguy Hàm, tiếc nuối nói nhỏ: “Thầy Tạ, tôi mang cho anh một cốc sữa đậu nành nhưng nguội mất rồi.”
Tạ Nguy Hàm bảo “Không sao”, ngay sau đó ánh mắt rơi trên tay cậu, lông mày nhíu lại: “Bị thương?”
Thẩm Lục Dương cúi đầu, bấy giờ mới nhận ra phần xương đốt ngón gần bên tay phải bị rách một mảng da lớn. Cậu vội vã trở về nên không để ý đến, trên áo khoác thể thao cũng dính một ít đã bị nhòe, máu trên tay thì đông lại có màu đỏ sẫm, nhìn có chút đáng sợ.
“Chắc lúc chắn không để ý nên bị xước xát một tí, không đau.” Thẩm Lục Dương không bận tâm lắm, nhớ đến lời Chu Vĩ Phong lại hỏi “Thầy Tạ, anh có biết gì về trường nghề bên cạnh không? Tôi thấy chủ nhiệm Chu tức lắm, bốn đứa Bành Tuấn có bị phạt nghiêm trọng không?”
Tạ Nguy Hàm gõ nhẹ mặt bàn, Thẩm Lục Dương nháy mắt đã hiểu.
Cậu ăn ý kéo một cái ghế ngồi cạnh anh, mong chờ lắng nghe truyền thuyết học đường.
Nhưng Tạ Nguy Hàm không nói gì, rủ mắt lấy một lọ povidone và một gói tăm bông trong ngăn kéo.
Thẩm Lục Dương ngây ngẩn, lúc sau mới nhận ra anh muốn xử lý miệng vết thương giúp mình bèn đặt tay bên cạnh Tạ Nguy Hàm.
Một vết thương nho nhỏ được coi trọng như vậy, đàn ông đàn ang là Thẩm Lục Dương đây rất ngượng ngùng: “Không cần cẩn thận như vậy đâu, nó không đau chút nào hết.”
Tạ Nguy Hàm nhẹ tay, thấp giọng bảo: “Giáo viên trường nghề bên cạnh quản lý lỏng lẻo, vấn đề an ninh tương đối nhiều.”
Thẩm Lục Dương gật đầu. Hồi cậu đi học, trường nghề bên cạnh cũng là phản diện kinh điển trong miệng của giáo viên.
Thật ra đây là một định kiến, chỉ vì một số trường nhất định mà nghĩ tất cả những trường tương tự khác đều như vậy.
“Mấy năm trước từng có một trận ẩu đả nghiêm trọng, hơn chục học sinh thương nặng cần cấp cứu, bốn học sinh cấp cứu tại hiện trường nhưng không kịp nên đã tử vong. Trường học đã chấn chỉnh kỷ luật được nửa năm. Tháng tư năm nay, có hai Alpha xung đột trong phòng ngủ, một học sinh bị xô đẩy ngã cầu thang, được chẩn đoán chết não. Thứ hai tuần trước, học sinh và nhân viên nhà ăn có mâu thuẫn, học sinh dùng dao làm thương nhân viên, chạy trốn ba ngày thì bị bắt, chuyện được đưa lên thời sự.”
Ba ví dụ, Thẩm Lục Dương đã cảm nhận được bầu không khí chung của trường.
Tạ Nguy Hàm xé băng cá nhân, nhẹ nhàng dán lên tay cậu: “Còn muốn biết gì không?”
Thẩm Lục Dương gãi đầu, phân tích: “Chuyện này tuy lớn nhưng cũng nhỏ, phải xem chủ nhiệm Chu thấy thế nào, mấy đứa học sinh kia sẽ bị trừ hạnh kiểm.”
“Đại khái là vậy.” Tạ Nguy Hàm đảo mắt qua vết máu còn sót lại trên mu bàn tay cậu, dùng tăm bông lau đi “Có điều không sao cả, trường sẽ cho chúng cơ hội viết kiểm điểm.”
Ý bảo miễn là không phải lỗi lầm lớn, trường học vẫn sẽ tạo cơ hội cho cải tà quy chính.
Thẩm Lục Dương yên tâm hẳn.
Nhoáng cái tới chủ nhật.
Lịch học của trường kín đặc, thứ bảy vừa rồi Thẩm Lục Dương cũng có tiết. Hiếm lắm mới có thời gian nghỉ ngơi thư giãn đầu óc, cậu ngủ thẳng cẳng đến mười một giờ.
Lúc tỉnh dậy vẫn còn mơ màng, cầm điện thoại đọc tin nhắn của Tạ Nguy Hàm còn tưởng mình gặp ảo giác.
[ Thầy Tạ: Buổi tối hôm nay thầy Thẩm có rảnh không? ]
Ôi chúa ơi, một câu nói mập mờ cỡ nào chứ.
Thẩm Lục Dương vừa tỉnh ngủ, mềm oặt gõ chữ.
[ Thầy Thẩm: Có. ]
[ Thầy Thẩm: Kỳ dịch cảm ư? Tôi đến ngay đây. ]
Có lẽ Tạ Nguy Hàm tình cờ cũng đang cầm điện thoại nên trả lời cực nhanh.
[ Thầy Tạ: Muốn mời thầy Thẩm bữa cơm. ]
[ Thầy Tạ: Ở nhà tôi. ]
Thẩm Lục Dương xoa xoa mũi, không thấy gì là không ổn, gõ chữ tiếp.
[ Thầy Thẩm: Không thành vấn đề. ]
Sau khi hỏi thời gian địa điểm, Thẩm Lục Dương dậy đánh răng rửa mặt, tiện thể đặt cơm hộp.
Thẩm Lục Dương: “Hay là… mình đi cắt tóc nhỉ?”
[ Dương Dương à, cậu có thể uốn nhuộm, cạo râu làm sạch mặt, đắp mặt nạ, dưỡng da… ]
Thẩm Lục Dương: Tôi đi ăn cơm, không phải đi xem mắt.
[ Thế không cần làm gì sất, chỉ cần mang thân cậu đi thôi là Thầy Tạ đã vô cùng hài lòng. ]
Thẩm Lục Dương cảm thấy hệ thống gần đây nói chuyện ngày càng khó hiểu. Cậu mở tủ quần áo, khó khăn chọn lựa trong đống hoa hòe lòe loẹt này: “Cũng không có mấy thứ mặc được… Một tuần nay tôi cũng chưa kịp xem xem trong phòng có cái —— Đậu, quần lọt khe? Nguyên chủ hoang dã vậy luôn?”
[ Nhắc nhở thân thiên: “Thẩm Lục Dương” ban đầu thích Alpha đó ~ ]
Khóe miệng Thẩm Lục Dương giật giật: “Vậy cũng được? Đời sống cá nhân của cậu ta thế nào? Ngày thường đi đâu chơi? Có bao nhiêu người biết? Bây giờ tôi chính là nhà giáo nhân dân, không thể để mấy thứ này ảnh hưởng đến việc giảng dạy của tôi được.”
[ Yên tâm đi Dương Dương, nguyên chủ sợ bị bố đánh gãy chân nên chỉ dám lén chơi ở nhà một mình, không ai biết cả. ]
Thẩm Lục Dương ghét bỏ dùng ngón cái ngón trỏ nhúp q**n l*t màu đỏ rực xuống đất rồi bắt đầu dọn dẹp tủ quần áo —— Đồ có thể mặc nhưng quá sặc sỡ thì ném vào thùng tái chế, đồ linh tinh không phù hợp với trẻ em như quần lọt khe thì vứt vào túi rác xử lý.
Dọn dẹp hết thì tủ quần áo gần như trống trơn, chẳng được mấy mống.
Cơm nước xong xuôi, Thẩm Lục Dương xem giờ rồi kiểm tra số dư thẻ tín dụng. Sau đó cậu ngồi giao thông công cộng đến trung tâm mua sắm gần nhất.
Hết cách, trời sắp trở lạnh, quần áo trong tủ thì đua nhau lả lơi. Cậu không thể mặc quần áo ngu ngốc như thế đến trường được.
Là người nêu gương cho học sinh, không thích hợp.
Mặc dù gia cảnh triệu đô, nhưng Thẩm Lục Dương không bị tiền bạc cám dỗ, thấy đồ giảm giá mới đi vào chọn vài món.
Tiêu chí mua quần áo của cậu là “thoải mái” và “đơn giản”. Gì mà mốt mủng, thời thượng, kinh điển đều không nằm trong phạm vi được xem xét.
Khi thử quần áo, nhân viên bán hàng đã chạy đến đề cử, Thẩm Lục Dương chọn mấy đồ đơn giản.
Bản thân ngoại hình của cậu chính là kiểu sáng sủa tươi tắn tỏa nắng, mặc màu sáng không phải không thể, nhưng không hợp phối nhiều màu.
Quần áo hoa hòe hoa sói phối với gương mặt này của cậu, rất dễ biến thành một con bướm giống như nguyên chủ.
Tưởng mình là tay chơi, ai ngờ lại thành thằng hề.
Đi dạo gần một giờ, cậu đã mua được hết toàn bộ quần áo cho bốn mùa xuân hạ thu đông. Thẩm Lục Dương hài lòng vô cùng, trong vòng hai năm tới không cần mua thêm nữa.
Nhưng lúc nhân viên bán hàng bày mọi thứ trước mặt cậu, cậu mới tiếc vì sao mình không lái xe, nhiều đồ như này lại phải gọi xe taxi về.
Nhân viên bán hàng tri kỷ nói cho cậu rằng tiêu đủ XX tệ sẽ cung cấp dịch vụ giao hàng tận nhà, cậu có thể mua thêm vài món, nạp phí XX tệ là có thể trở thành thành viên vàng, miễn phí giao hàng tận nhà.
Thẩm Lục Dương tính tiền gọi xe và nhu cầu mua sắm trong hai năm, lễ phép từ chối.
Trên đường về.
[ Dương Dương, bây giờ cậu cực kỳ có tiền luôn, không cần tiết kiệm như vậy. ]
Thẩm Lục Dương xem giờ, vẫn kịp.
Vẻ mặt cậu trầm ngâm: Thống Thống, cậu có biết bây giờ cưới vợ khó thế nào không?
[ Hả? ]
Thẩm Lục Dương: Lỡ đâu bà xã tương lai của tôi thích xe thể thao lớn, biệt thự lớn, máy bay lớn… Giờ tôi tiêu hết tiền thì lấy gì mà mua cho cô ấy?
[ Thế cô ấy thích tiền của cậu, hay là thích con người cậu? ]
Thẩm Lục Dương: Tôi có thể tìm một người không thích tôi chắc? Tôi ngu đến vậy sao?
[ Dương Dương, tôi cảm thấy, cậu có. ]
…..
Sau khi về đến nhà, Thẩm Lục Dương lôi quần áo gấp gọn trong tủ rồi tắm rửa, chọn một bộ quần áo đơn giản thoải mái để mặc.
Vì sợ sai sót nên cậu đành lái xe đến nhà Tạ Nguy Hàm.
Trên đường, cậu ước tính chặng đường, phát hiện ra nhà Tạ Nguy Hàm cách trường học còn xa hơn nhà cậu. Mỗi ngày đều đến sớm như thế, cậu nghi ngờ thầy Tạ không cần ngủ.
[ Trạng thái tinh thần của Alpha cấp S không ổn định, mất ngủ, hưng cảm, đa nghi, xu hướng bạo lực, thiếu cảm giác an toàn… là chuyện thường, thầy Tạ cũng không ngoại lệ. ]
Thẩm Lục Dương ấn thang máy.
Có lẽ Tạ Nguy Hàm ngày thường cho người ta cảm giác quá mức “bình thường”, “ôn hòa” nên những người xung quanh bao gồm cả Thẩm Lục Dương đều vô thức quên mất sự thật rằng anh là một Alpha cấp S tinh thần không ổn định.
Tự kiểm soát bản thân chặt chẽ đến trình độ này, có lẽ có thể ghi danh vào sách sử.
“Lạch cạch” tiếng mở cửa, Tạ Nguy Hàm mặc đồ ở nhà thoải mái màu đen đang đứng bên trong.
Thẩm Lục Dương nâng hộp hồng trà mang đến cho anh, nở nụ cười tươi, giọng nói cao vút: “Chào buổi tối, thầy Tạ.”
Tạ Nguy Hàm cười khẽ, nghiêng người: “Chào buổi tối, thầy Thẩm. Mời vào.”
Căn hộ cao cấp* của Thẩm Lục Dương rộng khoảng hơn 200 mét vuông, mà nhà Tạ Nguy Hàm còn lớn hơn nhà cậu một chút, trang trí theo phong cách châu Âu đơn giản.
*Gốc là [大平层] – Đại Bình Tầng: theo baike thì căn hộ kiểu này có định nghĩa khác nhau, nhưng thông thường dùng để chỉ những căn hộ có diện tích từ 200 mét vuông trở lên, thậm chí là một tầng chỉ một căn hộ, còn trong thiết kế kiến trúc phải có đầy đủ các phòng chức năng. Ở một mức độ nào đó đây là “trải nghiệm căn hộ kiểu biệt thự”, từ trong ngành dùng là “biệt thự bẹp hóa”. Tuy nhiên theo quy định về diện tích của căn hộ cao cấp ở VN chỉ từ 70 mét vuông trở lên nên từ “căn hộ cao cấp” dùng ở đây không được chính xác lắm nhưng đành. – theo nammeonho.wordpress
Nhìn thoải mái vô cùng.
Tạ Nguy Hàm rót cho cậu một tách trà trái cây. Thẩm Lục Dương uống một ngụm, ngọt mà không ngấy, khoan khoái nhẹ nhàng.
“Thầy Thẩm đã đói chưa?” Tạ Nguy Hàm đặt đĩa trái cây trước mặt cậu.
“Cũng bình thường.” Thẩm Lục Dương cầm tách trà ngồi trên sô pha, xoa bóp huyệt Thái Dương “Thầy Tạ gọi tôi là Thẩm Lục Dương đi, chủ nhật còn gọi thầy Thẩm, cứ như đang tăng ca ấy, quá đau khổ rồi.”
Tạ Nguy Hàm một tay cầm chén trà khác, nhàn nhã ngồi bên cạnh cậu. Dưới ánh đèn lạnh lẽo, đôi mày rậm và gương mặt anh tuấn có chút lạnh nhạt. Thế nhưng đáy mắt anh nhu hòa, hết thảy như bị sương mù bao phủ, mâu thuẫn mà chân thực.
“Thẩm Lục Dương.” Anh hơi rủ mắt, như thể đang cẩn thận nghiền ngẫm ý nghĩa của những từ ấy. Một lát sau, anh bỗng nở nụ cười, vui đùa gọi cậu: “Dương Dương?”
Từ nhỏ tới lớn Thẩm Lục Dương luôn được người khác gọi là “Dương Dương”, hệ thống mới quen ngày đầu cũng gọi cậu “Dương Dương”. Nhưng hiện tại, khi hai từ thông thường ấy thốt ra từ miệng Tạ Nguy Hàm, cậu bỗng dưng cảm thấy tai mình hơi nóng lên.
Gãi gãi lỗ tai, Thẩm Lục Dương theo bản năng nói: “Tôi cũng không thể cứ gọi anh là Thầy Tạ mãi được, quá xa cách.”
Tạ Nguy Hàm nhấp nhẹ một ngụm trà, ngón tay nhợt nhạt hồng hào lên bởi sự ấm áp, đôi mắt sâu lắng dung túng nhìn cậu: “Cậu thích gọi là gì?”
Thẩm Lục Dương nghiến răng, nghiến hai chữ “Hàm Hàm” trong miệng.
Gọi “Nguy Hàm” thì cứ quái quái chỗ nào, gọi đầy đủ là “Tạ Nguy Hàm” thì có phải hơi khách sáo quá không.
Đựu má khó vãi, vì sao ban nãy lại lôi chuyện đổi xưng hô này ra làm gì. Thẩm Lục Dương hiện tại cảm thấy “Thầy Tạ” là thuận miệng nhất.
“Vẫn chưa nghĩ ra?” Tạ Nguy Hàm cong khóe môi, đầu ngón tay chạm nhẹ vào thành cốc “Nếu đã quen với thầy Tạ thì thực ra cũng không cần phải đổi, đúng không?”
Thẩm Lục Dương cảm động quá trời quá đất: “Đúng thế.”
Nói chuyện với thầy Tạ vĩnh viễn không cần lo chuyện khó xử!
Tạ Nguy Hàm chỉ nở một nụ cười.
Hết chương 13