Trong bếp còn đang nấu dở thức ăn, Thẩm Lục Dương cũng chưa đói nên hai người ngồi sô pha nói chuyện phiếm.
Xác thực là một cuộc trò chuyện vô cùng “nhàn”.
Vốn dĩ Thẩm Lục Dương còn lo người “thú vị cấp độ 0” như mình sẽ không có đề tài trò chuyện cùng Tạ Nguy Hàm. Nhưng sự thật chứng minh sự lo lắng của cậu là không cần thiết.
Ngay cả khi cậu nói về việc “Giá đồ ăn sáng ở cổng trường đã tăng lên rồi”, Tạ Nguy Hàm sẽ đúng lúc mà đáp “Số lượng sữa đầu nành bán ra cũng bị giới hạn rồi.”
Thẩm Lục Dương vốn không phải người đặc biệt nghiêm khắc trong cách ăn nói và làm việc, nhiều lúc nói Đông lại chuyển sang nói Tây, trò chuyện mãi tới lúc không biết chủ đề đã quay về việc lần đầu họ ăn cùng nhau từ bao giờ.
Tạ Nguy Hàm như vô tình hỏi: “Bạn của bạn cậu, thế nào rồi?”
Thẩm Lục Dương đang uống trà khựng lại, ánh mắt lảng tránh: “Đã, đã gặp bác sĩ rồi.”
Sắc mặt Tạ Nguy Hàm ôn hòa, anh như thật sự tin tưởng: “Kết quả ra sao?”
Thẩm Lục Dương xấu hổ gãi đầu, cậu thuận miệng bịa ra một câu chuyện, ai biết còn phải viết thêm phần hai.
Giờ cậu cũng chỉ có thể căng da đầu tiếp tục bịa, nói bừa: “Bạn tôi dẫn anh ấy đến khoa tâm thần kiểm tra, bác sĩ bảo là…”
Cậu ngừng vài giây: “Rối loạn nhân cách phản xã hội.”
Vừa dứt lời, tầm mắt cậu không tự chủ mà rơi trên mặt Tạ Nguy Hàm, muốn nhìn ra điều gì đó.
Nhưng Tạ Nguy Hàm vẫn bình tĩnh, chỉ lộ ra một chút kinh ngạc. Anh như có điều suy tư, ngước mắt: “Là vậy à, nguy hiểm thật.”
Thẩm Lục Dương muốn thử trạng thái tâm lý của Tạ Nguy Hàm.
Mặc dù hiện tại mọi thứ đều có vẻ rất bình thường, nhưng lỡ đâu có ngày cậu thất bại nhiệm vụ, liệu có gây ra “hậu quả khó tưởng tượng” như hệ thống từng bảo không.
Cậu sợ rằng vì sai lầm của bản thân mà cả thế giới sẽ đảo lộn.
Thẩm Lục Dương lén lút quan sát, nhớ lại trạng thái thường ngày của anh, cẩn thận nói: “Thật ra ngày thường bạn của cậu ấy nhìn bình thường lắm, đối xử với những người xung quanh rất lễ phép, bạn bè xung quanh đều cho rằng anh ấy là một người rất tốt.”
“Cậu muốn nói, người đó che giấu rất tốt?” Đôi mắt Tạ Nguy Hàm hơi nheo lại.
Thẩm Lục Dương thôi nhìn: “Đúng thế.”
Tạ Nguy Hàm cười khẽ, khoan dung nhìn cậu rồi đặt ra vấn đề: “Vậy bạn của cậu sao mà phát hiện được?”
Thẩm Lục Dương đờ người, gãi gãi sau tai: “Thì, cậu ấy vô tình… vô tình phát hiện lúc trò chuyện cùng anh ấy.”
Tạ Nguy Hàm trầm ngâm, bộ quần áo màu đen mặc ở nhà càng làm tôn lên nước da trắng toát của anh, nó như một khối ngọc lạnh tinh xảo, lại giống một cỗ máy vận hành chính xác, không rò rỉ: “Vậy anh ta chắc hẳn rất thích bạn của cậu, bí mật sâu kín như vậy cũng buột miệng nói ra được.”
Thẩm Lục Dương chẳng ngờ cuộc trò chuyện lại phát triển theo hướng này. Cậu cảm giác lời lẽ của Tạ Nguy Hàm có ẩn ý nhưng nhất thời không hiểu được.
Cậu chỉ có thể nối tiếp: “Ừm… Hai người họ, đúng là khá thân. Bạn của tôi cũng có ý định can thiệp giúp anh ấy điều trị.”
“Anh ta rất may mắn.” Tạ Nguy Hàm nhận xét như thế.
Thẩm Lục Dương khẽ hít một hơi, ngón tay hơi co lại.
Muốn đi đường vòng với thầy Tạ mà cuối cùng chẳng vòng được tới đích, cậu còn quá non.
Vậy thì cậu sẽ ——
“Thầy Tạ, anh cho rằng bệnh này có thể chữa khỏi được không? Anh ấy có khả năng làm chuyện gì không tốt với bạn tôi chứ?”
Dũng cảm đi đến tận cùng thế giới nào Thẩm Lục Dương!
Đàn ông đích thực là phải thẳng thắn hỏi điều mình muốn hỏi!
Dường như không ngờ cậu sẽ hỏi vấn đề ấy, Tạ Nguy Hàm ngừng một chút rồi ngả người ra sau. Anh nhếch môi, chậm rãi hỏi cậu: “Sao Dương Dương nghĩ tôi sẽ biết câu trả lời?”
Thẩm Lục Dương vứt mọi con đường quanh co vòng vèo, dũng cảm thẳng tiến: “Tôi cảm thấy thầy Tạ học rộng biết nhiều hơn so với tôi, anh lớn tuổi hơn tôi mà.”
“Ừm, cũng đúng.” Tạ Nguy Hàm uống ngụm trà cuối cùng, nhẹ nhàng đặt tách trà xuống, thản nhiên bảo: “Đúng là tôi hiểu biết một ít.”
Thẩm Lục Dương tức khắc ngồi ngay ngắn: “Vậy anh cảm thấy, anh ấy ——”
Cậu muốn hỏi “còn có thể cứu không?”, nhưng ngẫm lại lần trước còn chưa có kết quả chẩn đoán đã bị Tạ Nguy Hàm phán tử hình, lời nói lại quẩn quanh trong miệng, đổi thành: “Có thể điều trị đến mức độ nào?”
Tạ Nguy Hàm không trả lời trực tiếp, giọng anh ôn hòa đáp: “Bệnh nhân ASPD nhẹ thường sớm bộc lộ xu hướng bạo lực và hành vi chống đối xã hội, rất dễ bị phát hiện. Bênh nhân ASPD nặng thường vô cùng giỏi ngụy trang, họ sẽ trở thành một người có thân phận bình thường trong xã hội. Như cậu nói, trong mắt người xung quanh, họ có thể là một người tốt, thậm chí còn tốt bụng, ân cần và nghiêm cẩn hơn đa số người khác.”
Con ngươi đen nhánh của Tạ Nguy Hàm như nhảy múa dưới ánh sáng nhàn nhạt, phảng phất như có thể nhìn thấu hết thảy. Anh chầm chậm trần thuật: “Thế nhưng họ không cảm nhận được cảm xúc của một người bình thường. Giận dữ, đau buồn, áy náy, sợ hãi, xấu hổ… Trật tự của xã hội được thành lập dựa vào đạo đức và pháp luật. Đối với kiểu trước, họ không thể đồng cảm như thể bản thân cũng bị. Đối với kiểu sau, họ không muốn tuân theo.”
“Để bản thân “hòa hợp với tập thể”, bệnh nhân ASPD nặng sẽ cẩn thận quan sát rồi bắt chước mọi cảm xúc cũng như cách nghĩ của người chung quanh. Rồi để sử dụng chúng cho mục đích riêng của họ mà đưa ra phản ứng thích hợp nhất. Họ giỏi học tập, không tồn tại cảm giác áy náy hay xấu hổ nên không kiêng nể gì mà lợi dụng tình cảm của người khác, để làm hài lòng bản thân hoặc để đạt được mục đích.”
Thẩm Lục Dương bắt đầu hoài nghi chỉ số thông minh của mình.
Cậu thật sự chẳng hề nhìn ra chút đặc điểm nào tồn tại ở thầy Tạ.
Tạ Nguy Hàm dựa vào sô pha, thong thả bổ sung: “Trong nhận thức của họ, chỉ tồn tại “lợi kỷ” —— họ sẽ bằng mọi giá thỏa mãn d*c v*ng của bản thân.”
Thẩm Lục Dương nhìn Tạ Nguy Hàm, mong muốn nhìn ra chút sơ hở nhưng đối phương vô cùng bình tĩnh. Anh như thể chỉ đang giảng giải sự thật không liên quan đến bản thân.
“Nếu bạn của cậu muốn anh ta khỏi bệnh, vậy bạn cậu cần hiểu rõ” Tạ Nguy Hàm dừng lại, vắt chéo chân, gõ nhẹ ngón tay lên đầu gối: “Nối ám ảnh của người kia là gì.”
Thẩm Lục Dương chớp mắt, nhớ tới quần chúng vô tội mình nhắc trước kia, vô thức nói: “Anh ấy thích một người.”
Tạ Nguy Hàm bỗng duỗi tay búng trán hắn, đáy mắt ngậm ý cười: “Dương Dương, có nghiêm túc nghe giảng bài không đó?”
Thẩm Lục Dương bị búng đến sững sờ, ôm đầu: “Bài gì cơ —— A, không đúng.”
Thẩm Lục Dương bỗng nhớ điều anh mới nói, nhíu mày: “Anh ấy không có cảm xúc “thích”.”
“Có thể có.” Tạ Nguy Hàm lặng lẽ thôi nhìn: “Chỉ là nó nhạt nhòa hơn nhiều so với người bình thường, tư tưởng của họ không có “đạo đức”, cho nên không để tâm đến “sự chung thủy” trong tình yêu.”
Thẩm Lục Dương hiểu ra: “Thế thì ai mà yêu đương với họ được chứ, cặn bã quá.”
Không chung thủy, hôm nay yêu người này, ngày mai ngủ với người khác, gặp ai cũng làm ——
Cơ thể cậu cứng đờ, Thẩm Lục Dương chợt ý thức được, nói nhiều như thế, trước mặt cậu còn có hàng thật đang ngồi đây….
Yết hầu Thẩm Lục Dương lăn lăn, hồi lâu mới nhả được ra câu: “Tôi thấy là chuyện này cũng không vơ đũa cả nắm được.”
Cần kết hợp với tình huống trong sách nữa, dù sao đây cũng là thế giới trong sách.
“Hửm?” Tạ Nguy Hàm cực kỳ hứng thú với cách nói của cậu, để lộ vẻ sẵn sàng nghe chi tiết.
Thẩm Lục Dương: “Bệnh nhân ASPD nặng có thể nói là có khả năng “tự chủ” mạnh hơn “d*c v*ng” ở một mức độ nhất định, thế nên anh nói họ có thể sinh hoạt bình thường trong xã hội có phải có nghĩa là, nếu tôi, ý tôi là nếu ——”
Đuôi mắt Tạ Nguy Hàm như cười: “Không phải bạn cậu à?”
“Khụ ——” Thẩm Lục Dương tí thì sặc trà, cậu ho vài tiếng rồi sờ mũi: “Vậy, bạn tôi…”
“Vẫn nên nói là cậu đi.” Tạ Nguy Hàm săn sóc kiến nghị: “Như vậy tương đối rõ ràng.”
“… Được rồi.” Thẩm Lục Dương chỉ bản thân: “Coi như là tôi, nếu tôi gặp được một người mắc ASPD, cô ấy thoạt nhìn vô cùng hoàn hảo về mọi mặt, khả nặng tự chủ cực kỳ tốt, có thể cải trang rất rất tốt. Vậy nếu cô ấy giả vờ cả đời, tôi cũng sẽ không biết gì cả đời, bọn tôi cứ thế sinh sống hạnh phúc cùng nhau cũng tốt đúng không?”
Tạ Nguy Hàm nhướng mày, qua một lúc mới gật đầu: “Có lý.”
Thẩm Lục Dương được cổ vũ, nói tiếp: “Mà thử nghĩ từ góc độ khác, bản năng của họ là “lợi kỷ”, nếu cô ấy luôn đối xử tốt với tôi, vậy hẳn là cô ấy thích tôi nhiều lắm. Cô ấy thậm chí không yêu bản thân, mà chỉ yêu tôi.”
Tạ Nguy Hàm gật đầu: “Đúng vậy.”
Thẩm Lục Dương có hệ thống như có công cụ gian lận, cậu đã biết trước Tạ Nguy Hàm trong sách thật sự có thể tự kiềm chế cả đời.
Cho nên anh cảm thấy lời cậu không phải hoàn toàn vô lý.
Cậu vuốt cằm phân tích: “Vậy chỉ cẩn bạn của bạn tôi nâng cao khả năng tự chủ thì có phải sẽ thành công hay không?”
Khả năng tự chủ mạnh mẽ của Tạ Nguy Hàm khiến anh luôn đối xử tốt bụng với người khác. Nếu không, với tư cách là Alpha cấp S, anh quá dễ dàng để thỏa mãn h*m m**n của mình.
Khóe môi Tạ Nguy Hàm cong lên đầy ẩn ý, giọng nói trầm thấp dịu dàng: “Nếu anh ta coi trọng bạn của cậu, liệu có khả năng người kia chỉ để “giải trí”, còn bạn cậu mới là người anh ta muốn nhất.”
“Anh ta muốn bạn của cậu, ở bên cạnh anh ta, “trông giữ” anh ta cả đời.”
Thẩm Lục Dương sửng sốt trước lời nói của anh.
Đây quả thật là một hướng đi mà cậu chưa từng nghĩ đến, là do lối suy nghĩ của cậu quá hạn hẹp hay do tư tưởng của người ASPD quá chọc trời.
Tạ Nguy Hàm cụp mi, một tay cầm quả táo, tay kia mở dao gọi hoa quả thành thạo gọt vỏ: “Nếu không bao giờ dừng tay trước khi thỏa mãn được d*c v*ng, vậy sao không thử thỏa mãn người đó?”
Thẩm Lục Dương ngẫm nghĩ, lắc đầu nguây nguẩy: “Không được đâu không được đâu, nếu thỏa mãn được thì sẽ mất đi hứng thú, tìm kiếm mục tiêu tiếp theo.”
Như nhiều gã đàn ông tệ bạc, chỉ vì thỏa mãn h*m m**n chinh phục nên liên tục tán tỉnh các cô gái, tán được là thôi.
Tạ Nguy Hàm thong dong nắm chuôi dao, không phủ định lời cậu nói mà đổi chủ đề: “Có thích ăn táo không?”
Thẩm Lục Dương nhình quả táo trong tay anh, gãi cổ: “Cũng tàm tạm, thầy Tạ thích ăn à?”
“Trước đây tôi không thích ăn trái cây.” Tạ Nguy Hàm đưa cậu quả táo được gọt sạch sẽ, ánh mắt sâu hun hút: “Hiện giờ bỗng dưng tôi rất thích táo.”
“Con người đều sẽ thay đổi, phải không?”
“Đúng thế, hồi nhỏ tôi không thích ăn cay, nhưng bây giờ không cay không ngon.” Thẩm Lục Dương cắn miếng táo: “Thầy Tạ, anh gọt táo đẹp thật đó.”
Khóe miệng Tạ Nguy Hàm cong lên thành nụ cười, trả lời câu đầu tiên cậu nói: “Thật trùng hợp, tôi cũng thích.”
________
Tác giả có lời muốn nói:
Tác giả giơ biển cảnh cáo: Về phần miêu tả ASPD, tôi đã tham khảo một số thông tin và nghệ thuật hóa chúng! Đừng tin!
Đọc truyện: k*ch th*ch ghê!
Ngoài đời: Báo cảnh sát ngay!
Có bạn đọc không hiểu thoại nên bạn có thể hiểu như thế này:
Bạn tôi = Dương Dương
Bạn của bạn tôi = Thầy Tạ
Thế nên rất nhiều câu nói của thầy Tạ đều muốn để Dương Dương thấy, sự bao dung vô thức của Dương Dương đối với bệnh nhân ASPD trong mắt thầy Tạ tương đương với “tán tỉnh”.
–
Quả táo = d*c v*ng
Thầy Tạ trước đây chưa từng thỏa mãn h*m m**n của bản thân, giữ sự tự chủ tuyệt đối. Bây giờ, anh thích “táo”.
–
Nguyên chủ dị ứng đồ cay, Dương Dương buột miệng bảo thích ăn cay, điều đó có nghĩa Dương Dương không phải nguyên chủ.
Thế nên thầy Tạ nói: “Thật trùng hợp, tôi cũng thích.”
Anh không có hứng thú với đồ cay, mà có hứng thú với người ăn cay.
Hết chương 14