Thẩm Lục Dương vô cùng khâm phục tài nấu nướng của Tạ Nguy Hàm.
Mặc dù nhìn qua thì thầy Tạ có vẻ như trên thông thiên văn dưới tường địa lý nhưng khi thật sự ăn thì vẫn không khỏi bất ngờ.
Ban đầu hai người đã hẹn nhau sẽ ra ngoài đi dạo sau bữa tối, nhưng mới vừa đến cửa, Thẩm Lục Dương nhận được cuộc gọi từ mẹ cậu.
“Cục cưng ơi, sao trễ vậy rồi mà chưa về nhà thế con?”
Thẩm Lục Dương liếc nhìn Tạ Nguy Hàm, đối phương khéo léo tránh đi.
“Con sang nhà đồng nghiệp ăn tối ạ, sao thế mẹ?”
Mẹ Thẩm hiển nhiên không tin nhưng không tiện nói toẹt ra, chỉ lo lắng mà khuyên nhủ: “Muộn quá rồi, con về nhà sớm nhé. Giờ mẹ đang ở nhà con, sao cả khóa cửa cũng thay đổi rồi hả con?”
Thẩm Lục Dương sửng sốt: “Mẹ đang trước cửa nhà con rồi ạ?”
Mẹ Thẩm còn tưởng cậu tức giận, vội bảo: “Mẹ nhớ con, nếu con không có thời gian…”
Thẩm Lục Dương đau lòng: “Mẹ à, mẹ đợi con chút nhé, con về ngay đây.”
Mẹ Thẩm sợ con trai mình giận thật nên nghe được giọng điệu của cậu làm bà rất vui mừng: “Không phải vội đâu con, đi đường cẩn thận nhé.”
Thẩm Lục Dương cúp máy, nói: “Thầy Tạ, mẹ tôi đến nhà nên tôi phải về mở cửa cho mẹ.”
“Tôi đưa cậu về.” Tạ Nguy Hàm đã thay quần áo xong xuôi, đang đứng ở cửa: “Trời tối rồi.”
“Không cần đâu, tôi lái xe tới mà.” Thẩm Lục Dương gãi đầu, áy náy nhìn anh: “Hẹn anh hôm nào khác lại ra ngoài cùng nhau nhé.”
“Ừm, về đi.” Tạ Nguy Hàm mở cửa giúp cậu: “Tôi tiễn cậu xuống dưới.”
Lên xe, Thẩm Lục Dương vẫy tay chào anh.
Người đàn ông đứng dưới ánh đèn đường mờ ảo, sau lưng anh là màn đêm đen kịt, khí chất lười biếng độc đáo tự khiến anh trở thành một bức tranh phong cảnh.
Anh gật đầu, Thẩm Lục Dương nghe thấy chất giọng trầm ấm truyền vào tai mình.
“Hẹn mai gặp lại.”
Trên đường về, Thẩm Lục Dương mới ngồi nghĩ lại xuyên suốt cả buổi gặp mặt hôm nay.
Quả thực là ——
Quá thất bại.
Ngoại trừ việc thầy Tạ nấu ăn ngon, nói chuyện trôi chảy dễ nghe thì chẳng có thu hoạch gì mới.
Thẩm Lục Dương bất cần tổng kết: “Thầy Tạ đúng là người tốt.”
[ Dương Dương, cậu vui là được… ]
Nhìn phố phường vụt qua trước mắt, lòng Thẩm Lục Dương bỗng thấy trống rỗng, lẫm bẩm: “Thống Thống, có phải tôi quên chút gì không nhỉ, cứ thấy sao sao…”
[ Há phải chỉ một chút, Dương Dương của tôi ơi, ngay cả việc cậu dị ứng ớt cậu còn quên được cơ mà! Với lại thầy Tạ đoán được cậu biết anh ta mắc chứng rối loạn nhân cách chống đối xã hội rồi. Dương Dương à, cậu không chỉ có tấm lòng bất cẩn mà đường sống cũng rất bất hủ đấy. ]
Thẩm Lục Dương kinh hồn: “Tôi nói tôi dị ứng ớt hả?”
[ Thế thì không, cậu nói cậu thích ăn đồ cay. ]
Thẩm Lục Dương: “… Đệt.”
Thẩm Lục Dương: “Sao thầy Tạ không vạch trần tôi nhỉ? Hay là anh ấy không nhớ?”
[ Đúng đó đúng đó, anh ta tự ép bản thân không được nhớ tới, anh ta yêu cậu vô cùng ~ ]
Cậu co đầu ngón tay trên vô lăng, Thẩm Lục Dương sửa lại: “Đừng nói linh tinh, bọn tôi đều là nam, mà cho dù thầy Tạ thích Alpha thì tôi cũng không thích… Nếu có thích thì cũng phải là Alpha nữ.”
[ Móc ra còn bự hơn cậu? ]
Giọng Thẩm Lục Dương cao vống lên: “Không thể nào!”
Đây là phẩm giá của một thằng đàn ông, cậu phải lớn hơn vợ mình.
Nói xong, Thẩm Lục Dương quay về guồng: “Việc này có ảnh hưởng đến nhiệm vị không? Nếu tôi bị phát hiện không phải nguyên chủ thì hậu quả thế nào?”
[ Không có khả năng bị phát hiện được, chẳng nhẽ thầy Tạ còn vào óc cậu tóm cậu ra sao? Anh ta xác định được cậu không phải “Thẩm Lục Dương” nhưng không tìm được chứng cứ. ]
[ Với cậu thấy đấy, hai lần rồi thầy Tạ cũng không vạch trần cậu, chứng tỏ anh ta không thèm để ý đó. ]
Hiếm khi Thẩm Lục Dương tự thấy xấu hổ, thế chẳng phải chuyện “tôi có một đứa bạn” đã bị phát hiện từ lâu rồi sao.
Tạ Nguy Hàm thậm chí còn không phanh phui chuyện này, có phải đồng nghĩa với việc —— anh thật sự không thèm để ý?
Vậy thì… cứ bất chấp hết đi, giờ muốn nói gì cũng quá muộn rồi.
Mọi chuyện để thuận theo tự nhiên.
Đèn đỏ.
Thẩm Lục Dương đạp phanh.
Thẩm Lục Dương: “Đồng nhân văn viết đến năm năm sau, tôi chỉ cần kiên trì hoàn thành nhiệm vụ trong năm năm là có thể sinh sống tại thế giới này đúng không?”
[ Đúng rồi, nếu Dương Dương không muốn chờ đợi thì cũng có thể khiến thầy Tạ yêu người khác, nhận phần thưởng trước thời hạn! ]
Thẩm Lục Dương: “Vậy lỡ thầy Tạ không thích người kia nữa, quay đầu thích Thời Phàm thì sao?”
[ Đây là quy tắc của thế giới, chỉ cần thầy Tạ yêu người khác, ở bên người đó thì hai tuyến thế giới sẽ hoàn toàn tách biệt, không có khả năng chồng chéo. ]
Thẩm Lục Dương không thể không thừa nhận.
Đối với việc hoàn thành nhiệm vụ trước thời hạn, cậu rất rung rinh.
Không biết Tạ Nguy Hàm thích Alpha như thế nào, kiểu dịu dàng ôn hòa như Thời Phàm?
Khi về đến nhà đã gần mười giờ, Thẩm Lục Dương gửi tin nhắn thoại cho Tạ Nguy Hàm báo rằng cậu đã về đến nhà.
Nhiệt độ về đêm vào cuối tháng chín ở miền Bắc đã giảm xuống chỉ chừng mười độ. Mẹ Thẩm đứng dười nhà chờ không biết đã bao lâu, đôi mắt trông mong thấp thỏm nhìn về hướng cậu trở về.
Nguyên chủ là người vô tâm bất hiếu, Thẩm Lục Dương không vì để không lộ tẩy mà đi đường cũ.
Như hệ thống nói, không ai có thể chứng minh cậu không phải nguyên chủ. Vậy cứ coi như cậu bị sét đánh, lãng tử quay đầu.
Thẩm Lục Dương đỗ xe rồi lập tức chạy tới, gọi bà: “Mẹ! Sao trời lạnh thế này mà mẹ không ngồi đợi trên xe?”
Mẹ Thẩm nghe tiếng thì nhìn qua, bà mang giày cao gót chạy chậm vài bước nắm lấy tay cậu, vành mắt đỏ ửng: “Sao con gầy thế này, có phải con không muốn đi dạy ở trường nữa không? Để mẹ gọi ngay cho ba! Chúng ta không làm nữa!”
Thẩm Lục Dương vội ngăn cản, mẹ Thẩm là Omega, khá yếu nên dễ dàng bị cậu cướp lấy điện thoại: “Do con hơi mệt thôi mẹ ạ, trường mới khai giảng nên bận quá. Mẹ đừng nóng giận, con ở trường tương đối ổn… Mau lên nhà thôi, mẹ lạnh trắng cả mặt mày rồi.”
Mẹ Thẩm đi theo Thẩm Lục Dương vào nhà, thấy nhà cửa sạch sẽ ngăn nắp, bà không kìm được hỏi: “Con tìm được giúp việc rồi à? Con đưa thông tin liên lạc cho mẹ đi, đừng tìm người không tốt.”
Thẩm Lục Dương đã nhìn ra nguyên chủ không chỉ phung phí dại dột mà còn không biết tự chăm sóc bản thân, trong mắt mẹ Thẩm không khác đứa trẻ mới mấy tuổi.
Đây là cơ hội tốt để thể hiện cậu đã có những thay đổi tích cực.
Thẩm Lục Dương đỡ bà ngồi xuống sô pha, tự mình rót hai cốc nước ấm rồi thả lát chanh, đưa cho mẹ Thẩm: “Con tự dọn dẹp đó, con bao nhiêu tuổi rồi chứ, chuyện vặt này không cần giúp việc đâu.”
Ninh Uyển Xu đã gần 50 nhưng vẫn giữ được vẻ ngoài dịu dàng điềm đạm như xưa, khí chất ôn hòa.
Khi nguyên chủ Thẩm Lục Dương còn nhỏ, bà và chồng quá bận rộn với sự nghiệp nên không có thời gian để chăm sóc con mình. Tới khi nguyên chủ trưởng thành sai hướng, họ mới nhận ra sự thất bại trong giáo dục của mình. Nhưng đã quá muộn để làm lại, họ chỉ có thể dùng tiền để đổi lấy sự vui vẻ của con trai.
Kết quả, nó giống như một cái động không đáy, có dùng bao nhiêu tiền cũng chẳng mua được sự quay đầu của con mình. Không biết đã bao đêm bà phải dùng nước mắt để rửa mặt, quyết tâm khiến con mình thay đổi. Mà chỉ cần nguyên chủ khóc rồi nhắc tới chuyện khi nhỏ, bà liền mềm lòng.
Hiện giờ nhìn Thẩm Lục Dương trước mắt, đã hơn một tháng không gặp, Ninh Uyển Xu cảm tưởng như bà không còn quen biết con trai mình nữa.
Trước đây Thẩm Lục Dương say rượu hút thuốc nhiều năm, cơ thể đã sớm hao mòn, hai mắt đờ đẫn xám xịt, luôn luôn trưng vẻ mặt mất kiên nhẫn, về nhà chỉ để “đòi tiền”, không khác nào một cái xác không hồn tới đòi nợ.
Nhưng Thẩm Lục Dương giờ đây ngồi trước mặt bà, gương mặt nở nụ cười tươi tắn, đôi mắt cong cong lộ vẻ thoải mái trong sáng, đôi vai thẳng tắp. Ngoại trừ quầng thâm mờ mờ dưới mắt thì trông cậu như một người hoàn toàn khác.
Trong tủ lạnh vẫn còn ít đồ, Thẩm Lục Dương hỏi: “Mẹ ăn cơm chưa ạ?”
Chưa ăn thì cậu có thể nấu.
Ninh Uyển Xu nắm chặt lấy tay cậu, nhìn cậu bằng đôi mắt đẫm lệ: “Mẹ ăn rồi.”
“Mẹ yên tâm.” Thẩm Lục Dương đứng dậy vòng ra sau bà, vụng về đấm bóp vai cho bà: “Con thích công việc hiện tại lắm, quyết định của ba là đúng. Từ lúc con đến trường Lan Giang số 5, con cảm thấy con đã tìm được điều con phải làm.”
Ninh Uyển Xu không cầm lòng được: “Con không trách ba con tự tiện bắt con đi sao?”
Trước kia còn tranh cãi tới mức khiến ba Thẩm sinh bệnh, còn muốn cắt đứt quan hệ cha con.
Thẩm Lục Dương thở dài, gánh nồi thay nguyên chủ: “Lúc ấy con không hiểu chuyện, giờ con đã suy nghĩ cẩn thận rồi. Ba cũng vì muốn tốt cho con, trước đây con trẻ con ngang ngược, luôn khiến ba mẹ nhọc lòng, là lỗi của con.”
Mẹ Thẩm không thể tin được những gì mình vừa nghe là sự thật. Nước mắt bà tuôn rơi, che miệng nén khóc: “Mẹ vẫn luôn nghĩ con là đứa trẻ ngoan ngoãn, vẫn còn hy vọng quay đầu… Mẹ biết mà… Mẹ biết mà…”
Thẩm Lục Dương đau lòng không thôi, an ủi bà: “Mẹ chờ con mẹ thể hiện nhé, năm nay con sẽ mang danh hiệu giáo viên ưu tú về cho bố mẹ.”
Mẹ Thẩm vốn định ở lại nhà con trai một đêm, nhưng công ty đột nhiên có việc gấp nên bà chỉ có thể dặn đi dặn lại Thẩm Lục Dương tự chăm sóc bản thân. Trước khi đi bà còn lén để lại thẻ ngân hàng dưới đệm ghế sô pha.
Thẩm Lục Dương nhận được tin nhắn từ mẹ, lúc tìm được thẻ dở khóc dở cười.
Thôi vậy, ai bảo mẹ yêu cậu cơ chứ.
Coi đây là gánh nặng ngọt ngào vậy.
Thứ hai, Thẩm Lục Dương vẫn mộc mạc như thường lệ, mặc bộ đồ thể thao màu xanh và đeo cặp, dùng một đồng tiền thừa để đi phương tiện công cộng tới trường.
Tiết đầu tiên buổi sáng là tiết toán, tiết hai buổi chiều mới là tiết vật lý.
Thẩm Lục Dương ngủ bù nửa tiếng rồi gửi mấy tin nhắn chi mẹ, dặn bà giữ gìn sức khỏe v.v.. Sau đó, cậu tham gia tám chuyện trong văn phòng.
Chủ nhiệm lớp Tông Úy Tình mới từ ngoài trở về, trên tay cầm một số giấy tờ.
Giáo viên sinh học Khương Noãn Vũ hỏi: “Cô Tống, chị đang cầm gì thế? Sắp mở họp ạ?”
Tông Úy Tình lắc đống giấy trong tay: “Vẫn chưa quyết định khi nào mở họp, đây là thông báo xử phạt đối với một số học sinh trong lớp.”
Thẩm Lục Dương ngẩng đầu: “Đám Bành Tuấn ạ?”
“Ừ, là bốn em học sinh đó.” Tông Úy Tình mấy ngày nay bận rộn với chuyện này, giải quyết đôi bên với phụ huynh và nhà trường. Cô* mệt mỏi xoa bóp huyệt thái dương: “Nếu như lần này không có cậu tình cờ gặp mấy đứa nó thì không biết sẽ xảy ra chuyện gì nữa. Đùng là khiến người ta lo sầu mà.”
*Cô ở đây là cô giáo nhen, hình như đầu truyện có nói cô ngoài 50 thì phải.
Khương Noãn Vũ cắn túi sữa nguyên chất, hơi híp mắt lại: “Tôi nghe nói tên Đồ Bác Hào đó không phải lần đầu phạm tội, trước từng có hai tiền án. Nó dùng pheromone để áp bức Alpha, học sinh kia phải mất khoảng thời gian điều trị tâm lý khá lâu mới quay về lớp học được. Lần còn lại dùng pheromone để ép Omega vào kỳ đ*ng d*c, may mà người đó đã có đánh dấu vĩnh cửu của Alpha, bằng không hậu quả đúng là không dám nghĩ đến.”
Thẩm Lục Dương khó mà ngờ được: “Sau chuyện này mà vẫn không ai quan tâm sao?”
Khương Noãn Vũ cũng bực, làm mất hết cả mặt mũi của Alpha: “Họ lén giải hòa rồi, đối phương vì tiền nên không truy cứu.”
Thẩm Lục Dương thấy mình không đánh tên này một trận đúng là thiệt.
Học nghề năm ba, chỉ nhỏ hơn cậu hai tuổi, đánh không hề có gánh nặng gì.
[ Đừng buồn nào Dương Dương, lần này Đồ Bác Hào đụng phải cậu, bị pheromone thầy Tạ công kích, không nghỉ chừng nửa đến một năm thì chưa thể hồi phục được đâu. ]
Thẩm Lục Dương: Lỡ hồi phục rồi nó lại làm ác nữa thì sao? Loại ngu si này nên vào trại cải tạo mấy năm.
[ Đời này có muôn vàn kiểu người mà, cậu không thể nào canh người ta mãi được. Nhưng Dương Dương này, giờ cậu là giáo viên đó, cậu có thể dạy bảo học sinh làm những điều đúng đắn. ]
Thẩm Lục Dương nhìn danh sách lớp trên bàn, chậm rãi vuốt phẳng nó.
Sau giờ học, cậu muốn ra ngoài hít thờ không khí trong lành. Cậu mới vừa đến góc khuất phía Tây khu dạy học thì bỗng nghe tiếng rống giận trong kìm nén.
Giọng nói vô cùng quen thuộc.
“Đoạn Thần! Anh phiền đủ chưa?!”
Thời Phàm? Ai có thể khiến thầy giáo hiền hòa này tức đến thế chứ.
Tuy tò mò nhưng Thẩm Lục Dương vẫn lùi về sau, không có ý định nghe trộm.
Lúc chuẩn bị rời đi, cậu nghe được một giọng nói khác.
“Thời Phàm, ngày đó anh thấy cả rồi. Em ngồi hẳn vào lòng Tạ Nguy Hàm phải không! Lại còn mắt đi mày lại tán tỉnh tên giáo viên vật lý nữa! Em nghĩ anh không tồn tại nữa hay sao hả!”
Thân là đối tượng “mắt đi mày lại”, Thẩm Lục Dương trợn tròn con mắt.
Thời Phàm ngồi vào lòng Tạ Nguy Hàm là vì tuyến thế giới bị ảnh hưởng, quả thực đã từng xảy ra.
Nhưng từ khi nào mà cậu mắt đi mày lại với Thời Phàm cơ?
Hay là, giải thích chút đi?
Hết chương 15