Thẩm Lục Dương vẫn còn do dự.
Thời Phàm đã cực kỳ tức giận, y định bỏ đi nhưng bị Đoạn Thần giữ lại: “Em giải thích rõ ràng rồi anh sẽ để em đi.”
“Tôi không việc gì phải giải thích với người lạ.” Thời Phàm hất tay hắn ra, nhưng một người là Alpha cấp cao, một người là Alpha bình thường, y vốn không thể thoát nổi: “Đoạn Thần!”
Thấy tình hình sắp có xu hướng trở nên bạo lực, Thẩm Lục Dương chỉ đành giả vờ mặt dày đi qua, hô lên: “Thầy Thời, trùng hợp quá!”
Hai người đang lôi kéo nhau đồng thời nhìn cậu.
Là đối tượng “mắt đi mày lại”, Thẩm Lục Dương chịu rất nhiều áp lực. Cậu đứng đó nhìn hai người mấy giây, lại bịa bừa một câu như trước: “Cô Tông mới bảo đang tìm cậu đó, không biết cậu đi đâu mất rồi.”
Thời Phàm nhân cơ hội thoát khỏi tay Đoạn Thần, lấy lại bình tĩnh rồi nở nụ cười gượng đi về phía cậu: “Được, tôi qua ngay đây.”
Thẩm Lục Dương thở phào, cậu không nên xen vào chuyện đôi vợ chồng son nhà người ta, dù sao nhiệm vụ của cậu chỉ là “ngăn Thời Phàm và Tạ Nguy Hàm tiếp xúc, cứu vớt thế giới” chứ không bao gồm “chia rẽ vai chính công thụ”.
Tục ngữ đã nói, thà phá hủy một tòa miếu chứ đừng phá hoại hạnh phúc hôn nhân một gia đình.
Gặp phải chuyện này nên Thẩm Lục Dương không còn tâm trạng đi dạo nữa, theo y quay về: “Đúng lúc tôi cũng định về văn phòng.”
Đoạn Thần vẫn luôn nhìn chằm chặp Thẩm Lục Dương từ khi cậu xuất hiện, nheo mắt. Mãi đến lúc Thẩm Lục Dương nói câu này mới làm khó dễ.
“Thầy Thẩm phải không?”
Bước chân Thẩm Lục Dương khựng lại, quay đầu nhìn hắn, vô cùng nhiệt tình tự giới thiệu: “Đúng thế, Thẩm Lục Dương, Lục trong muôn màu muôn vẻ, Dương trong tỏa sáng rạng ngời.”
Đoạn Thần đến gần, Thẩm Lục Dương mới cẩn thận nhìn kỹ.
Với tư cách là công chính, hắn xác thật rất đẹp trai.
Mặt mày lạnh nhạt, ngũ quan rất có chiều sâu, anh tuấn kiêu ngạo. Mà hắn hơi cau mày khiến gương mặt mất đi chút vẻ tuấn tú, lộ vài phần hung dữ.
Cao hơn Thẩm Lục Dương một chút, vai rộng chân dài, khí chất phi phàm.
Không hổ là nhân vật chính, Thẩm Lục Dương thầm vỗ tay trong lòng, trông hắn như một bức tranh vậy.
Có điều khi so sánh thì Tạ Nguy Hàm quả thực là nhân vật chính được chỉ định trong đồng nhân văn, thậm chí anh còn đẹp hơn cả tranh nữa.
“Hai người có quan hệ gì?” Đoạn Thần đi tới, đứng cách cậu khoảng một mét.
Thẩm Lục Dương không hề nghĩ ngợi: “Đồng nghiệp.”
Còn là đồng nghiệp chẳng nói chuyện được mấy câu với nhau.
Thời Phàm nhìn sang, nói với Đoạn Thần: “Có chuyện gì nói riêng sau, anh đừng gây rối ở đây.”
Đoạn Thần nhếch mép một cách mỉa mai: “Anh gây rối? Anh làm ảnh hưởng đến thời gian em ở riêng bên thầy Thẩm rồi hả?”
Thẩm Lục Dương: “…”
Cậu không thể không giải thích: “Chào thầy, chắc thầy có hiểu lầm rồi. Tôi với thầy Thời mới quen biết nhau chưa đầy hai tuần, và tôi là Alpha.”
Đoạn Thần không thèm liếc nhìn cậu, vẫn chăm chăm nhìn Thời Phàm, vậy mà giọng điệu còn nghe mùi tủi thân: “Thời Phàm, ngay cả một câu thôi mà em cũng không muốn nói với anh ư?”
Thời Phàm mím môi thành đường thẳng, không động đậy.
Thẩm Lục Dương kẹp giữa hai người, đứng che trước mặt Thời Phàm, cũng không động đậy.
Đoạn Thần đợi một lúc, cuối cùng cũng nhìn Thẩm Lục Dương.
Thẩm Lục Dương phân tích biểu cảm của hắn, có lẽ là không hài lòng với chỗ đứng hiện tại của cậu.
Vì thế cậu vô cùng hiểu ý mà dịch sang bên cạnh.
Đoạn Thần híp mắt, im lặng hồi lâu rồi lướt thẳng qua cậu kéo Thời Phàm: “Anh có chuyện muốn nói với em.”
Thời Phàm ngại có Thẩm Lục Dương ở đây nên không thể phản kháng dữ dội được, y đành đứng đó nhỏ giọng bảo: “Tôi đã nói tôi không muốn nói chuyện với anh rồi!”
Thẩm Lục Dương thở dài, bước lên muốn tách hai người đang xúc động ra: “Có chuyện chúng ta nói từ từ nhé, đừng động tay động chân nào hai thầy. Hai người làm ồn lên vậy đến tôi còn phải nghi ngờ liệu hai người có quen biết nhau không đó.”
Thời Phàm chịu quá đủ rồi, quay đầu cắn môi nói: “Tôi không biết anh ta.”
Đoạn Thần lộ vẻ đau đớn: “Em nói gì?”
Thẩm Lục Dương nhân lúc hắn ngơ ngác, kéo Thời Phàm ra sau mình, dùng bản thân tách hai người họ.
Nhìn khuôn mặt “Mày tìm chết” của Đoạn Thần, Thẩm Lục Dương buông tay giải thích: “Chúng ta đang ở trường học, chuông tan học vừa reo, hai thầy có chuyện thì giải quyết chỗ riêng đi, đừng để học sinh thấy sẽ hiểu lầm.”
Nghe vậy, Thời Phàm hít sâu một hơi, đứng sau Thẩm Lục Dương nói “xin lỗi” rồi quay người rời đi.
Đoạn Thần thấy vậy, không biết đã chạm vào dây thần kinh nào, hắn vội vàng đuổi theo.
Thẩm Lục Dương chỉ muốn ngăn hắn đừng lôi kéo nhau trước mắt học sinh, nào ngờ Đoạn Thần tới gần đột nhiên giơ nắm đấm lên đấm vào mặt cậu: “Đừng xen vào chuyện người khác!”
Thẩm Lục Dương chửi thầm “cái đệt”, cú đánh quá đột ngột, cậu chỉ có thể giơ tay lên cản lại.
Không hổ là hào quang nhân vật chính, cơn đau dữ dội đến mức khiến cậu suýt đã nhảy dựng lên.
Thẩm Lục Dương tự nhận tính tình mình khá tốt, ngày thường gặp chuyện chỉ cười hì hì cho qua. Nhưng giờ cậu thực sự hơi tức rồi.
Cậu né được cú đấm tiếp theo, ngại việc đang ở trường nên cậu hạ thấp âm thanh: “Thầy này, đã nói đến giờ tan học rồi, học sinh thấy hai giáo viên đanh nhau thì còn ra thể thống gì nữa!”
Nhưng đối phương hiển nhiên chẳng băn khoăn việc mình làm thầy người khác như Thẩm Lục Dương, quyền cước của hắn càng lúc càng nhanh. Thẩm Lục Dương vẫn còn nỗi lo lắng nên chỉ cản mà không đánh lại, hai cánh tay cậu đã đau đến sắp gãy vụn rồi.
Là người biết võ, trình độ và lực của hắn hoàn toàn không thể so sánh với những học viên thường khác.
Thẩm Lục Dương vừa mất tập trung, mặt cậu đã bị đánh trúng.
Đệt mẹ đau vãi.
Tiếng cười của học sinh đã vang lên bên tai, có người đang đi về phía này.
Thẩm Lục Dương lùi về sau, nhắc nhở: “Có học sinh! Có thể ra chỗ khác giải quyết được không!”
Đôi mắt Đoạn Thần đã đỏ ngầu, hoàn toàn nghe không lọt tai, ngược lại còn nhân cơ hội đánh thêm hai cú nữa.
Thời Phàm nhiều lần cố gắng ngăn cản nhưng không thể tới gần, y bất đắc dĩ lấy điện thoại gọi cho bảo vệ.
Ngay lúc y bấm số, bỗng một nỗi sợ vừa quen thuộc vừa lạ lẫm ập đến bao phủ y, khiến y cứng đờ tại chỗ.
Thẩm Lục Dương đang chửi rủa thì sắc mặt Đoạn Thần đằng trước chợt tái mét, hắn lùi về sau vài phức, che ngực rồi ngạc nhiên giận dữ nhìn về phía sau cậu.
Đậu má.
Thẩm Lục Dương không dám cử động.
Trong phim kinh dị, hiện tại chắc chắn sau cậu có ít nhất một con quỷ cấp Boss mới dọa công chính thành như này được.
Nền văn mình dân chủ…
“Thầy Thẩm?”
Một giọng nói trầm ấm quen thuộc vang lên.
Thẩm Lục Dương thở phào nhẹ nhõm, quay đầu, ánh mắt lấp lánh vui mừng nhìn Tạ Nguy Hàm: “Thầy Tạ!”
Không phải quỷ!
Tạ Nguy Hàm đứng ngược sáng, ngũ quan thanh tú không rõ biểu cảm, ánh mắt dừng nơi khóe môi cậu. Ngón tay anh lạnh lẽo nhợt nhạt lướt nhẹ qua vết thương bên môi cậu.
“Sao lúc nào cũng chảy máu thế này.” Có lẽ bởi góc đứng quá mức âm u ẩm ướt mà giọng nói trầm ấm kia cũng bị nhuốm sự lạnh lẽo.
Thẩm Lục Dương dùng mu bàn tay lau miệng vết thương, đau rít lên: “Vừa rồi ——” Cậu ngừng chút, ấn mu bàn tay lên khóe miệng: “Có tí hiểu lầm với thầy giáo này.”
Nói rồi nhìn ra sau mình.
Không biết Đoạn Thần đã lui về xa mấy mét từ lúc nào, hắn chật vật quỳ trên mặt đất, hai bên thái dương toát mồ hôi hột, cảnh giác nhìn Tạ Nguy Hàm đột nhiên xuất hiện, ánh mắt liên tục hướng về Thời Phàm phía sau họ.
Thẩm Lục Dương quan sát xung quanh xác định không có học sinh nào mới thả lòng, cậu vô thức sờ lên khóe miệng, đau đến cau mày.
Tạ Nguy Hàm ngăn tay cậu lại, anh vuốt nhẹ miệng vết thương, sắc tối trong mắt dần tiêu tan theo sự xuất hiện của ánh mặt trời. Anh tựa như chưa từng không vui, giọng điệu bình tĩnh: “Đừng chạm vào.”
Thẩm Lục Dương nghe lời buông tay xuống.
Pheromone kh*ng b* chợt lóe chợt tan, Thời Phàm phải mất một lúc lâu mới bình tĩnh lại được, y gọi thử: “Thầy Tạ?”
Tạ Nguy Hàm nhàn nhạt liếc nhìn, cái bóng sau lưng anh đổ bên cạnh Thẩm Lục Dương tắm mình trong mặt trời, chúng tạo nên một sự tương phản quỷ dị nhưng hài hòa.
“Thầy Thời.”
Thời Phàm lùi một bước, há miệng th* d*c không nói lời nào.
Thẩm Lục Dương không để ý tới biểu cảm của Tạ Nguy Hàm nhưng có thể thấy được vẻ bất kham và áy náy của Thời Phàm. Thời Phàm không phải người giỏi giải thích, Thẩm Lục Dương bèn xung phong giúp đỡ.
“Chỉ là hiểu lầm thôi.” Thẩm Lục Dương giải thích giúp y, muốn giảng hòa: “Thầy Thời, cậu mai về văn phòng trước đi, cô Tông còn đang đợi đó.”
Thời Phàm lo lắng cho cậu: “Vết thương của cậu ——”
Thẩm Lục Dương vỗ vỗ bả vai Tạ Nguy Hàm, phất tay: “Không sao đâu, có sao thì cũng có thầy Tạ ở đây rồi, chỉ trầy xước da tí thôi. Cậu mau đi đi.”
Thời Phàm do dự một lúc, nhìn Đoạn Thần.
Họ đều là Alpha, y biết rõ trạng thái hiện tại của Đoạn Thần là đang bị áp chế.
Lảng tránh ánh mắt mong cầu của hắn, Thời Phàm siết chặt tay xoay người rời đi.
Thẩm Lục Dương lại quay đầu, Đoạn Thần nhìn hai người họ, không nói gì, chật vật đứng dậy rồi loạng choạng rời đi.
Bấy giờ cậu mới nhận ra Tạ Nguy Hàm thả pheromone.
Mọi người đều đã rời đi, Thẩm Lục Dương không giả vờ nữa. Cậu tự nhéo tay mình, đau đến nhăn nhó mặt mũi: “Má.”
Chắc chắn đã xưng lên rồi, còn bị bầm tím nữa.
Thẩm Lục Dương xắn tay áo thổi thổi, không tim không phổi hỏi: “Thầy Tạ, anh có quen thầy giáo kia không? Tên là Đoạn Thần.”
Tạ Nguy Hàm nắm một tay cậu, một tay còn lại khẽ ấn lên làn da sưng đỏ, không trả lời câu hỏi của cậu mà hỏi lại: “Vừa rồi xảy ra chuyện gì?”
Thẩm Lục Dương bị đôi tay của anh hấp dấn, đáp: “Ông thầy kia muốn lôi thầy Thời đi, thầy Thời không muốn, tí là choảng nhau rồi. Tôi đi qua thấy thế nên tiện đường qua giúp đỡ chút.”
Tạ Nguy Hàm cẩn thận kiểm tra cánh tay cậu, đôi mắt nheo lại, giọng nói trầm trầm đáng tin vô cùng: “Đến phòng y tế đi.”
Phòng y tế.
Bác sĩ nhìn tay cậu, “Úi chà” một tiếng: “Sao mà bị thế này? Nhìn màu sắc sặc sỡ vui nhộn đấy.”
Thẩm Lục Dương cởi áo khoác, nói dối vô cùng thuận mồm: “Ngã cầu thang.”
“Thế chắc cậu ngã phải có kỹ xảo lắm đấy, nhìn nó loang đều, lại còn có mấy vết tụ lên nhau nữa.”
Thẩm Lục Dương nhìn bác sĩ bôi thuốc cho mình, không khỏi nhịn cười: “Bị anh nhìn ra mất rồi, tôi chẳng giỏi việc gì khác đâu, nhưng mà riêng việc ngã này thì siêu giỏi.”
Đối phương liếc cậu một cái rồi lại liếc Tạ Nguy Hàm, như có điều suy tư: “Có thầy Tạ đây mà cậu còn ngã được thành thế này, không phải cậu ngã lên người thầy Tạ đấy chứ?”
“Phương Dịch.” Tạ Nguy Hàm kéo ghế ngồi xuống bên cạnh Thẩm Lục Dương, như cười như không.
Phương Dịch giơ tay đầu hàng: “Rồi rồi, tôi không nói nữa.”
Thẩm Lục Dương thấy trên thẻ tên của anh ta ghi “Phương Dịch”, pheromone Alpha vô cùng ngạo mạn không hề kiềm chế, là hương chanh.
Phương Dịch tự dưng im lặng nên Thẩm Lục Dương thấy buồn chán, mở miệng hỏi: “Bác sĩ Phương, thuốc này tôi phải bôi mấy ngày thế?”
Phương Dịch còn đang tự hỏi nhân vật nào mà có thể để thầy Tạ tự mình đưa tới, bèn lừa gạt cho qua: “Bôi mấy ngày là khỏi.”
“Nghe anh nói kìa.” Thẩm Lục Dương tựa ghê ngồi cười khúc khích, tự cười còn thấy không đủ, phải huých nhẹ tay thầy Tạ để anh cười cùng mình: “Nghe vua nói 1 buổi, hơn mười năm đọc sách.*”
*Ý chỉ lời nói của người này rất chí lý, rất hữu ích. Ẻm đang kháy đều =))))))
Tạ Nguy Hàm cong môi không cười thành tiếng, nhưng Thẩm Lục Dương vẫn vô cùng hài lòng mà càng thêm vui vẻ.
Đến lúc bôi thuốc trên khóe môi, không biết là thuốc gì mà mới chạm nhẹ đã xót như thể rắc bột ớt lên. Cơn đau lan lên tận đỉnh đầu.
Thẩm Lục Dương không nhịn được mà trốn ra sau, xuýt xoa một lúc: “Bác sĩ, vết thương nhỏ này khỏi bôi đi, qua một thời gian là nó tự khỏi thôi.”
“Cũng được.” Phương Dịch rất dễ nói chuyện, cuối cùng vẫn hỏi: “Cậu bị người ta đánh phải không?”
Thẩm Lục Dương nhận ra quan hệ giữa anh ta và Tạ Nguy Hàm không tệ nên không nói dối nữa: “Không phải bị đánh, đây là tôi đánh nhau với người ta.”
Phương Dịch “Ồ” đầy ẩn ý: “Không nghiêm trọng đâu, về đừng để dính nước hay va đập thêm, nghỉ ngơi vài ngày là ổn rồi.”
Thẩm Lục Dương: “Cảm ơn.”
“Đúng là cây vạn tuế nở hoa.” Phương Dịch vừa kê đơn thuốc vừa bảo: “Lần đầu thấy cậu dẫn người đến đây đấy. Hôm nay mặt trời nhảy thẳng từ đằng Đông sang đằng Tây rồi sao, quá thể mà…”
Thẩm Lục Dương không để ý Phương Dịch tự lẩm bẩm, cậu thấy trên bàn có chồng danh thiếp nên tiện tay rút một tấm.
[ Phương Dịch: 1 xxx xxx xxx x ]
Cậu lưu lại số điện thoại phòng ngừa có học sinh ốm đau bệnh tật mà không tìm được người.
Vừa ngẩng đầu, Phương Dịch đã đứng sau lưng Tạ Nguy Hàm, mũi ngửi ngửi: “Pheromone ổn định thế, chẳng giống cậu gì cả, kiếm được thuốc thánh đâu ra đấy?”
Thẩm Lục Dương không hiểu.
Ngoại trừ lần anh và Thời Phàm ở cùng chỗ hơn một giờ ở tòa nghệ thuật dẫn đến kỳ dịch cảm, pheromone của Tạ Nguy Hàm vẫn luôn rất ổn định.
Tạ Nguy Hàm không trả lời Phương Dịch, cầm đơn thuốc rồi nhìn Thẩm Lục Dương: “Đi thôi.”
__________
Tác giả:
Tác giả cẩm tách trà, nhấp ngụm rồi bảo: Dương Dương bị thương, chuyện này không thể bỏ qua dễ dàng thế được.
Dương Dương: Tôi thấy việc nghĩa hăng hái làm thôi!
Thầy Tạ: Làm tốt lắm, lần sau không được làm nữa.
Hết chương 16