Sau khi truyền nước biển xong, Thẩm Lục Dương đưa Bành Tuấn về nhà.
Như nhìn ra suy nghĩ của cậu ta nên Thẩm Lục Dương không vào nhà ngồi chơi, cậu viện cớ rồi rời đi.
Lúc về đến nhà đã sáu giờ tối, Thẩm Lục Dương lướt danh bạ điện thoại, trống trơn, chẳng có mấy người.
Cậu nhìn số điện thoại của chủ nợ Bành Tuấn, suy nghĩ một lát rồi nhắn tin cho Ninh Uyển Xu.
– Mẹ ơi, bạn con muốn tư vấn về việc vay tiền, mẹ có quen luật sư nào đáng tin cậy không ạ?
Nhắn xong, cậu lập tức cởi áo vest, chạy vào phòng tắm gội đầu, tẩy rửa cái vẻ ngoài trưởng thành kia, rồi xào vài món đơn giản, ăn xong mới nằm dài trên ghế sofa.
Giằng co vài giây giữa việc “có nên soạn bài không” và “còn hai ngày nữa là khai giảng rồi”, thầy Thẩm quả quyết chọn “nên”.
Ai bảo thầy Thẩm nền tảng yếu, chim ngốc phải bay sớm.
Vào phòng làm việc viết đề hai tiếng, Thẩm Lục Dương đứng dậy duỗi lưng, ngồi lâu quá nên cả người nhức mỏi. Cậu lấy tấm thảm yoga ra, chống đẩy, gập bụng, plank, làm mỗi thứ một lượt mới thấy thoải mái hơn chút.
Làm giáo viên quả thật rất vất vả, mỗi ngày ngồi ở văn phòng, ngoài việc chấm bài còn phải suy ngẫm kỹ càng về tình hình lớp học và học sinh mỗi ngày, thỉnh thoảng lại gọi người lên văn phòng hỏi han “dạo này có hiểu bài không?”
Cậu quan sát tình hình tổ tự nhiên, ngoài thầy Tạ ra, các thầy cô đều ít nhiều có vấn đề về sức khỏe – ngồi nhiều, không vận động, lo lắng…
Điện thoại đột nhiên vang lên một tiếng. Thẩm Lục Dương lau mồ hôi bằng khăn, bật sáng màn hình, một tin nhắn WeChat chưa đọc.
Thẩm Đường Bình: Bố thấy con đã thay đổi, nhưng vẫn chưa đủ.
Thẩm Đường Bình: Nếu con có thể tĩnh tâm ở trường đủ một năm thì có thể về công ty thực tập.
Thẩm Lục Dương dựa vào tường, phân tích tâm lý của bố mình.
Chắc chắn là mẹ cậu đã nói rất nhiều lời hay ý đẹp, anh trai cậu bận điều tra “nhị thiếu gia nhà họ Đoàn có vấn đề về nhân phẩm” trong truyền thuyết, không rảnh sau lưng cậu chơi xấu, nên bố cậu mới chịu hạ mình nói chuyện tử tế với “đứa con bất hiếu” này sau một bữa cơm.
Thẩm Lục Dương cười khẽ, gõ chữ.
– Cảm ơn bố, con nhất định sẽ cố gắng trở thành một nhà giáo ưu tú.
Đến lúc đó, cậu chưa chắc đã muốn về, làm giáo viên tốt biết bao, dạy người trồng người, còn được làm đồng nghiệp với thầy Tạ…
Hừm, sao lại thấy hơi nóng.
Vận động thêm nửa tiếng, Thẩm Lục Dương tắm nước lạnh trong tiết trời tháng mười phương Bắc, không những không thấy mát mà còn nóng hơn.
Cậu nóng đến mức không tài nào ngủ được, đành phải c** tr*n đi lung tung khắp nhà, lúc thì soi gương ngắm thân hình sáu múi, lúc thì lật qua lật lại mấy quyển bài tập ôn lại kiến thức.
Cho đến khi cậu vô tình đi ngang qua góc giá sách – chỗ đó cậu chưa kịp dọn dẹp, bày bừa một đống mô hình, Thẩm Lục Dương vẫn luôn muốn bán lại, trước kia không có thời gian, cuối cùng cũng được nghỉ thì lại quên mất.
Như có một sự dẫn dắt nào đó, cậu lấy hai mô hình ra, để lộ thứ bên trong – một chai rượu vang đỏ, trông có vẻ rất đắt tiền.
Thẩm Lục Dương lục lọi ký ức của nguyên chủ, phần ký ức về rượu vang rất mơ hồ – đó là biểu hiện của sự không quan tâm của nguyên chủ, những thứ nguyên chủ không nhớ, Thẩm Lục Dương thừa hưởng ký ức cũng không biết. Hơn nữa sau khi Thẩm Lục Dương thừa hưởng ký ức, chúng đều trở thành ký ức của cậu, cậu cũng sẽ quên.
Thẩm Lục Dương đoán, chai rượu này chắc là do nguyên chủ mua bừa để khoe mẽ.
Thẩm Lục Dương lấy rượu ra, ngửi ngửi như chó săn, đột nhiên cảm thấy rất thoải mái…
Như ma xui quỷ khiến, cậu đặt chai rượu vang đỏ này ở đầu giường, sau khi nằm xuống, cảm giác nóng bức tuy không biến mất nhưng rõ ràng đã giảm bớt.
Kỳ nghỉ Quốc khánh giống như tóc trên đầu bạn, nói hết là hết.
Còn chưa kịp phản ứng, đã đến ngày mùng bảy rồi.
Thẩm Lục Dương vạn lần không ngờ rằng tốt nghiệp rồi, đi làm rồi, vẫn phải mang tâm trạng đi đưa đám mà đến trường.
Lúc nghỉ không cảm thấy hay ho gì, đến lúc khai giảng mới hối hận không kịp.
Ngày mùng bảy học sinh phải về trường học trước tiết tự học buổi tối, coi như là để làm quen với việc khai giảng trước, nhưng toàn bộ giáo viên cũng phải đến trường.
Thẩm Lục Dương không hiểu nổi cái sắp xếp có vấn đề này của trường.
Giáo viên bộ môn đến làm gì? Để nói với học sinh “bảy ngày không gặp thầy nhớ các em nhiều lắm chụt chụt” hả?
Nhưng dù khó hiểu đến đâu, cậu cũng chỉ là một thằng nhóc làm tạm thời lương tháng hai nghìn mấy, không thể trái quy định của trường, cậu mặc tạm bộ quần áo, đội thêm cái mũ lưỡi trai che đi cái vẻ mặt như chó gặm của mình, lái xe đến trường.
Học sinh trong trường khá hoạt bát, tuổi này tuy ghét khai giảng, nhưng một đám học sinh tụ tập ồn ào cũng nhanh chóng lấy lại tinh thần – giáo viên thì khác.
Thẩm Lục Dương vừa đẩy cửa văn phòng tổ tự nhiên, đã bị cái không khí ảm đạm bên trong lây nhiễm.
Động tác của cậu cũng chậm chạp hơn vài phần, uể oải nói: “Chào các thầy cô, khai giảng vui vẻ.”
Khương Noãn Vũ ngẩng đầu từ đống bài kiểm tra sinh học vừa thu lên, chết lặng nhìn cậu, ánh mắt trống rỗng: “Cậu cũng vui vẻ, chúc cậu mãi mãi vui vẻ.”
Thẩm Lục Dương ném cặp xuống, ngồi xuống ghế ngáp dài: “Tất cả cùng vui vẻ…”
So với tiếng huyên náo của học sinh, các thầy cô tổ tự nhiên im lặng đến lạ thường, cũng không ai kể kỳ nghỉ làm gì, cũng không ai nói “tôi nhớ cậu quá, tôi phải nói chuyện với cậu nhiều hơn”.
Một đám người im lặng ủ rũ, trên đầu mỗi người dường như đều có một đám mây đen nhỏ đang khóc, tạo nên sự tương phản rõ rệt với tiếng gào thét nhiệt tình như lửa đốt ngoài hành lang.
Thẩm Lục Dương không nhịn được bật cười, khá đáng yêu.
Trên bàn Thẩm Lục Dương bày chồng bài tập do lớp trưởng Chiêm Tĩnh Diệu thu lên, cô bé không đợi cậu dặn dò đã làm xong hết, đợi thầy Thẩm hết ủ rũ thì phải khen ngợi thật nhiều.
So với bàn của các thầy cô khác bày đầy bài tập, cậu chỉ có một chồng nhỏ.
Tương đối mà nói, khối lượng công việc của cậu cũng ít hơn rất nhiều.
Cậu tùy tiện rút vài tờ ra kiểm tra, những câu hỏi đơn giản hầu như đều là tự làm, có thể thấy rõ các bước và cách làm không giống nhau. Hai câu hỏi khó nhất thì xêm xêm nhau, chỉ có mấy đáp án đó, hơn năm mươi học sinh chia nhỏ các bước rồi đổi thứ tự để giả vờ là tự làm.
Tuy đã cố gắng che giấu, nhưng trước mặt con cáo già như cậu, vẫn không thể trốn thoát.
Đều là những trò mà thầy Thẩm năm xưa đã chơi chán rồi.
Thẩm Lục Dương cố gắng tập trung chấm bài trong tiếng ồn ào khủng khiếp ngoài hành lang, chấm được một lúc, đột nhiên cảm thấy thiếu thiếu gì đó.
Nghĩ ngợi một lát, cậu quay đầu lại – Tạ Nguy Hàm không có ở đây.
“Hello hello cô Khương,” Thẩm Lục Dương vươn tay gõ gõ bàn Khương Noãn Vũ, “Thầy Tạ đâu rồi?”
Khương Noãn Vũ chống cằm, lờ đờ liếc nhìn cậu: “Chắc là đến phòng y tế rồi, tôi từ phòng y tế ra thì thấy anh ấy đi về phía đó.”
Thẩm Lục Dương ngẩn người, “Anh ấy đến phòng y tế làm gì? Bị cảm à?”
Khương Noãn Vũ nhìn cậu, khuôn mặt ngầu lòi đầy vẻ ủ rũ: “Tôi biết thế quái nào được, cậu nhắn tin hỏi không phải là được rồi sao.”
Thẩm Lục Dương cảm thấy rất có lý, lấy điện thoại ra, cân nhắc lời lẽ.
– Thầy Tạ, anh bị cảm à?
Đợi một lúc, vẫn không thấy trả lời.
Thẩm Lục Dương nhìn chồng bài tập đã chấm được một nửa trên bàn, dẫn đầu các thầy cô khác một bước lớn, quyết định ra ngoài hít thở không khí.
Tiện thể xem có thể gặp được Tạ Nguy Hàm không.
Cậu vừa ra khỏi cửa, đã đụng mặt thầy Tạ đang đi về phía văn phòng.
Tiết trời chuyển lạnh, hôm nay anh mặc một chiếc áo khoác dạ đen, có lẽ là do chất liệu vải mà khí chất của cả người dịu dàng hơn vài phần, ánh sáng lờ mờ tối tăm của hành lang chiếu lên người anh, phác họa nên thân hình cao lớn thon dài.
Tóc bị gió thổi rối bù, anh tùy tiện vuốt lại, gân xanh trên mu bàn tay bị gió lạnh thổi qua, càng thêm nổi bật trên làn da trắng bệch, đôi mắt dài hẹp, bờ môi đỏ tươi, như một con ma cà rồng thanh lịch đi lang thang trong bóng tối.
Thẩm Lục Dương ngây người nhìn, nửa ngày mới hỏi: “Thầy Tạ, anh vừa đến phòng y tế à?”
Tạ Nguy Hàm dừng bước trước mặt cậu, vẻ lạnh lùng và giả tạo trong ánh mắt vô tình tan biến, anh cười khẽ, thẳng thắn thừa nhận.
“Ừ, sao vậy?”
Thẩm Lục Dương quan sát sắc mặt anh, hoàn toàn không nhìn ra gì, bình thường thầy Tạ đã rất trắng rồi, bây giờ vẫn trắng như vậy.
Cậu gãi đầu: “Có phải bị cảm không?”
“Cũng coi như vậy.”
“… Thuốc gì mà mùi nồng thế?” Thẩm Lục Dương hít hít mũi, đến gần một chút, cậu có thể dùng khứu giác nhạy bén của mình ngửi thấy trên người Tạ Nguy Hàm có mùi thuốc, không phải mùi thuốc cảm thông thường, giống như… hai chai sản phẩm ba không mà cậu đã mua từ chỗ Phương Dịch hôm đó.
Tạ Nguy Hàm không trả lời câu hỏi này, mà tự nhiên đặt tay lên vai cậu, nhẹ nhàng kéo một cái, giọng nói trầm thấp dịu dàng vang lên bên tai: “Sao không vào trong, không lạnh à?”
Thẩm Lục Dương mơ màng hồ đồ theo anh về văn phòng, mới phản ứng lại được mình muốn hỏi gì.
Chưa kịp về chỗ ngồi của mình, đã chống tay lên bàn Tạ Nguy Hàm, lợi dụng tiếng ồn ào náo loạn của học sinh bên ngoài, hạ thấp giọng hỏi anh: “Thuốc này… hình như là thuốc đệm pheromone Alpha cấp S lần trước.”
Tạ Nguy Hàm nhướng mày, khóe môi cong lên thành một nụ cười vui vẻ, nghiêm túc khen ngợi: “Đúng là vậy, cậu thông minh thật đấy.”
Thẩm Lục Dương muốn nói anh đừng có lừa cậu, vừa ngẩng đầu, không kịp đề phòng đụng phải một đôi mắt sâu thẳm dịu dàng.
Tim cậu đột nhiên hẫng một nhịp, một lúc sau mới dời mắt đi hỏi: “Rốt cuộc anh không khỏe chỗ nào, quan hệ của hai chúng ta mà anh còn giấu tôi?”
Ánh mắt Tạ Nguy Hàm lướt qua vành tai hơi nóng của cậu, đáy mắt thoáng qua một tia vui vẻ khó phát hiện, anh giải thích nhỏ nhẹ: “Kỳ dịch cảm thường xuyên vẫn chưa qua, tôi đến lấy thuốc.”
Thẩm Lục Dương lúc này mới nhớ ra – lần trước cậu đã đồng ý giúp Tạ Nguy Hàm vượt qua kỳ dịch cảm thường xuyên, nhưng Tạ Nguy Hàm vẫn luôn không có dấu hiệu của kỳ dịch cảm, đến mức cậu quên béng mất chuyện này.
Thẩm Lục Dương quay đầu, ngại ngùng gãi gãi sau tai: “Sao anh không nói với tôi, biết thế hôm nay tôi đến trường sớm hơn rồi.”
Tạ Nguy Hàm không tỏ ý kiến, thong thả đổi chủ đề: “Kỳ nghỉ chơi vui không?”
“Cũng tạm, toàn ngủ ở nhà, chỉ là -” Thẩm Lục Dương dừng lại, nhìn Tạ Nguy Hàm lần nữa, suýt nữa là lạc đề rồi.
Cậu hỏi thẳng thắn hơn: “Thầy Tạ, sao kỳ dịch cảm anh không tìm tôi? Chúng ta đã nói rồi mà.”
Tạ Nguy Hàm im lặng nhìn cậu, ánh đèn hơi tối trong văn phòng chiếu lên mặt anh, ngay cả bóng tối trên ngũ quan cũng mang theo vẻ quyến luyến say đắm.
Như không muốn cậu buồn, anh hạ thấp giọng hơn, trầm ấm dịu dàng: “Không phải cậu không thích sao?”
Thẩm Lục Dương ngẩn người, theo bản năng nói: “Tôi có nói không thích đâu.”
Bỏ qua những suy nghĩ lung tung kia, mỗi lần cậu làm… đều khá hưởng thụ.
Cậu phản ứng quá lớn, Tạ Nguy Hàm an ủi xoa xoa tóc cậu, sự tiếp xúc nhỏ bé giữa tóc và đầu ngón tay khiến người ta ngứa ngáy.
Tạ Nguy Hàm khẽ cong môi: “Lúc vào kỳ dịch cảm, cậu bảo tôi đừng chạm vào cậu.”
Thẩm Lục Dương còn muốn phản bác “tôi nói lúc nào”, nhưng ký ức lập tức ùa về, cậu nhớ ra rồi.
Ở cầu thang, cậu mặt dày mày dạn yêu cầu thầy Tạ giữ khoảng cách với mình, nếu không cậu sẽ… cương – thật ra câu này vốn có ý là cậu sợ mình không nhịn được mà giở trò đồi bại với thầy Tạ.
Nhưng lúc đó đầu óc rối như tơ vò, không biết nói thế nào mà lại biến thành “cái đó sẽ cứng”.*
*Không hỉu, edit lâu lâu òi nên giờ không nhớ đoạn nào, khi nào beta mình đọc lại rồi sửa sau nhaa.
Tình hình hiện tại có hơi khó xử, Thẩm Lục Dương suy nghĩ mấy lượt, những lời lẽ đã chuẩn bị sẵn đều mắc kẹt trong cổ họng sau khi nhìn thấy khuôn mặt dung túng của Tạ Nguy Hàm.
Dường như dù cậu nói thế nào thì cậu cũng đều là đồ cặn bã – có nhu cầu thì tìm Tạ Nguy Hàm, không có nhu cầu thì bảo Tạ Nguy Hàm tránh xa cậu ra.
OMG!
Thẩm Lục Dương hít sâu một hơi, tiến đến gần hơn, hạ thấp giọng đến mức gần như không nghe thấy: “Thầy Tạ, thật ra…”
Cậu nhắm mắt lại, mở mắt ra thì đầu óc không theo kịp miệng nữa: “Tôi vẫn còn là trai tân.”
Ánh mắt Tạ Nguy Hàm ngưng tụ.
Thẩm Lục Dương vứt bỏ mặt mũi tiếp tục xông pha: “Tôi cũng là lần đầu tiên giúp người khác… chuyện đó.”
Trên mặt cậu thoáng qua sự rối rắm chân thành: “Anh đẹp trai quá, đẹp hơn tất cả những người đẹp mà tôi từng thấy, tôi sợ mình nảy sinh những suy nghĩ không nên có, nên hôm đó tôi mới mơ mơ màng màng nói ra câu đó.”
“Anh đừng hiểu lầm, tôi đã điều chỉnh lại rồi, bây giờ có thể giúp được anh.”
Tạ Nguy Hàm nhìn cậu một cách đầy suy tư, đôi mắt khẽ cụp xuống không nhìn ra đang nghĩ gì.
Một lúc sau, anh đột nhiên bật cười, “Điều chỉnh lại rồi?”
Hết chương 23