Sau Khi Giúp Vai Chính Thụ Thoát Khỏi Kẻ Điên, Tôi Bị Nhắm Đến

Chương 24

024.Ít nhất cũng phải hôn.Tác giả: Không Ô

Thẩm Lục Dương gật đầu, vẻ mặt tự tin phơi phới: “Đúng vậy, tôi đã điều chỉnh gần xong rồi.”

Tạ Nguy Hàm nhướng mày, đoạn thản nhiên đáp: “Là tôi cực đoan rồi.”

Thẩm Lục Dương lại rướn người tới gần ngửi ngửi: “Pheromone của anh thật sự đã khống chế được rồi à? Sao mùi thuốc vẫn còn nồng như thế.”

Đuôi mắt Tạ Nguy Hàm cong lên một đường cong không mấy rõ ràng, nhuốm ý cười, anh khẽ đáp: “Chưa đâu.”

“Vậy không phải là anh có thể rơi vào kỳ nhạy cảm* bất cứ lúc nào sao.” Thẩm Lục Dương sốt ruột, “Đi mau, tôi giúp anh xử lý một chút.”

*Giai đoạn Alpha bị ảnh hưởng bởi pheromone, cảm xúc và h*m m**n trở nên bất ổn, khó kiểm soát

Nói rồi cậu đứng dậy, ra hiệu cho Tạ Nguy Hàm cùng ra ngoài.

Tạ Nguy Hàm ung dung đứng dậy, liếc nhìn chiếc áo khoác mỏng trên người cậu, “Không lạnh à?”

“Không lạnh,” Thẩm Lục Dương thấy trên bàn anh cũng không có bao nhiêu bài vở, bèn dứt khoát kéo người đi ra ngoài, “Thầy Tạ, anh phải học cách tự chăm sóc bản thân, đối xử tốt với mình một chút đi.”

“Tôi chăm sóc không đủ tốt sao?”

“Đến cả kỳ nhạy cảm thất thường mà anh cũng không dự đoán được, tôi, người anh em tốt này, ở ngay trước mặt mà anh cũng không biết nhờ giúp đỡ.”

Nghe vậy, Tạ Nguy Hàm lặng lẽ mỉm cười.

“Vậy thì đúng là tôi không biết chăm sóc bản thân thật.”

“Không sao cả,” chuyện này thì Thẩm Lục Dương rành lắm, cậu nhướng mày cười, “Tôi thích chăm sóc người khác, sau này anh có chuyện gì cứ nói với tôi, tôi sẽ nghĩ cách giúp anh.”

Tạ Nguy Hàm gật đầu, nhẹ giọng đáp: “Được.”

Ra khỏi khu giảng đường, Thẩm Lục Dương bỗng thấy mông lung.

Cậu phải đi đâu bây giờ?

Lại tìm bừa một văn phòng trống như lần trước ư?

Hay là, thuê một… phòng khách sạn?

Nhìn ra vẻ hoang mang của cậu, Tạ Nguy Hàm chu đáo đưa ra gợi ý: “Đến xe của tôi, cậu có ngại không?”

Thẩm Lục Dương thở phào nhẹ nhõm: “Không ngại, đi thôi.”

Chỉ cần thầy Tạ nói chậm một giây thôi, cậu đã buột miệng thốt ra hai chữ “thuê phòng” rồi.

Hai người ngồi vào hàng ghế sau, Thẩm Lục Dương lại đề xuất tiết mục “nắm tay”, để pheromone hòa quyện.

Tạ Nguy Hàm không có ý kiến, hoàn toàn thuận theo cậu.

Thẩm Lục Dương nhìn bàn tay với khớp xương rõ ràng, cổ tay thanh thoát của anh đang đặt trên đệm dựa màu đen, trong đầu lại nghĩ đến trải nghiệm “nắm tay” lần trước nhưng lại thành ra không thể cứu vãn.

Cậu nhắm mắt rồi lại mở ra, củng cố niềm tin.

Lần này nhất định phải nhịn, nhất định.

Cậu chủ động nắm lấy tay Tạ Nguy Hàm – không phải là mười ngón đan vào nhau, mà chỉ như bắt tay, nắm lấy bốn ngón tay của anh.

Điều động pheromone là bản năng của Alpha, nhưng dùng nó để áp chế đồng loại thì Thẩm Lục Dương không thành thạo lắm, còn việc phóng thích thì cũng tàm tạm.

Rất nhanh, không gian chật hẹp trong xe đã bị mùi ca cao nóng chiếm lĩnh, ngọt mà không ngấy, mang theo hương thơm ấm áp ngon miệng.

Tựa như một ly trà sữa giữa trời tuyết mùa đông, sưởi ấm lòng bàn tay giá lạnh.

Đầu ngón tay Tạ Nguy Hàm khẽ động, ngay sau đó, hương rượu vang đỏ lan tỏa một cách kiềm chế, duy trì ở nồng độ tương đương với ca cao nóng, rồi từ từ hòa quyện vào nhau.

Thẩm Lục Dương bất giác nghiêng đầu nhìn anh.

Trong xe không bật đèn, sáu giờ tối trời đã sập tối hẳn, chỉ có ánh trăng đang tỏa ra thứ ánh sáng trong veo, xuyên qua lớp kính cửa sổ, rắc lên ngũ quan sâu sắc anh tuấn của người đàn ông. Anh thoải mái tựa vào lưng ghế, từ đường viền hàm dưới đến yết hầu rồi tới xương quai xanh, nối thành một đường cong mời gọi phạm tội.

Thứ ánh sáng không tỏ tường đã dung túng cho sự mập mờ nảy nở, tựa như đường bỏ vào cà phê, vừa tan ra đã lan tỏa hương ngọt ngào quyến rũ.

Thẩm Lục Dương bất giác dùng ngón tay lướt nhẹ trên mu bàn tay Tạ Nguy Hàm, trong lòng như có chú mèo con đang cào, ngưa ngứa.

Cậu tự nhủ đừng nghĩ nhiều, thầy Tạ tin tưởng mình như vậy, mà mình lại nghĩ đến chuyện…

Pheromone trong không khí hoàn toàn khác biệt, nhưng lại dần hòa quyện, tựa như một dòng suối non mới sinh nơi hẻm núi, nghé con không sợ cọp mà vây quanh biển cả, hòng làm loãng đi vị mặn.

Chỉ như muối bỏ bể.

Tạ Nguy Hàm khẽ cau mày, hơi thở dần trở nên gấp gáp, anh khẽ ngửa đầu th* d*c, để lộ yết hầu mong manh đang nhẹ nhàng chuyển động.

Tựa như đại dương ép mình phơi khô, yếu ớt, lặng thầm chịu đựng nỗi đau thấu xương.

Thẩm Lục Dương nhận ra sự bất thường của Tạ Nguy Hàm, làn da trắng lạnh như phủ một lớp sương tuyết, đến gần còn cảm nhận được hơi lạnh.

Đây không phải là nhiệt độ cơ thể mà người bình thường nên có.

Cậu gọi một tiếng: “Thầy Tạ?”

Tạ Nguy Hàm mở mắt, đáy mắt sâu thẳm tựa mực đặc vẫn tĩnh lặng như nước, giọng nói trầm khàn ấm áp, đôi môi mỏng cong lên một nụ cười nhợt nhạt: “Sao vậy?”

Thẩm Lục Dương siết chặt tay, cảm giác ngay cả tay mình cũng đang lạnh đi.

Cậu nhíu mày hỏi: “Có phải hiệu quả không tốt không? Anh có lạnh không?”

“Không lạnh.” Tạ Nguy Hàm l**m đôi môi khô khốc, sắc mắt nhuốm một tầng sương mỏng. Cảm giác mong manh mơ màng tồn tại một cách hài hòa mà nguy hiểm trên người Alpha mạnh mẽ này, tựa như ác quỷ tự làm mình bị thương, dùng máu tươi để dụ dỗ con mồi.

Những ngón tay đang bị ghì chặt bỗng thoát ra, chủ động nắm lấy tay Thẩm Lục Dương, áp vào lòng bàn tay cậu, giọng nói nhẹ nhàng và ôn hòa: “Nhưng cậu rất ấm.”

Tim Thẩm Lục Dương run lên, bản năng che chở trong cốt lõi nổ tung trong lồng ngực, lan ra, chua chua chát chát.

Bốn mắt nhìn nhau, vẻ mặt cậu hơi ngẩn ra, như một chiếc lá rơi, vô tình lún sâu vào giấc mộng dịu dàng đầy kiềm chế của đối phương.

Một giọt mồ hôi trên trán trượt theo đường viền hàm, nơi nó lướt qua dấy lên cảm giác ẩm ướt, ngứa ngáy.

Chắc chắn là ánh trăng có ma thuật, nếu không tại sao cậu lại cảm thấy, Tạ Nguy Hàm của hiện tại, đặc biệt mong manh, đặc biệt quyến rũ… Sự mê đắm trong mắt Thẩm Lục Dương dần trở nên đậm đặc, cậu chủ động đan tay vào bàn tay hơi lạnh của Tạ Nguy Hàm, đầu ngón tay vô thức cọ xát đầu ngón tay đối phương. Dưới ánh mắt dịu dàng dung túng của Tạ Nguy Hàm, cậu cúi người từ từ tiến lại gần, cho đến khi cảm nhận rõ ràng hơi thở của đối phương.

Và dừng lại ngay gang tấc.

Hơi thở của Thẩm Lục Dương gấp gáp hơn mấy phần, như thể đang tìm cớ, lại như đang giải thích lý do cho hành động của mình: “Nắm tay, không có tác dụng gì cả.”

Chàng Alpha trẻ tuổi vẫn chưa biết mình đang đối mặt với thứ gì. Trước một sức mạnh vượt xa bản thân, cậu tự tin ngạo nghễ lao mình xuống biển sâu. Gương mặt vốn luôn rạng rỡ ngây thơ nay đã nhuốm màu t*nh d*c, chẳng hề hay biết sự quyến rũ của ác ma, chỉ một mực nghe theo d*c v*ng.

Ánh mắt Tạ Nguy Hàm lướt qua bàn tay đang bị nắm, khóe môi đỏ mọng cong lên một đường cong say lòng người, anh khẽ dùng chóp mũi cọ vào Thẩm Lục Dương, giọng nói trầm thấp thuần hậu, tựa như một giai điệu kỳ lạ, khơi dậy sợi dây thần kinh dễ bị trêu chọc nhất.

Đuôi mắt anh cong xuống, để lộ ý cười rõ ràng, anh hứng thú hỏi: “Vậy phải làm sao?”

Môi Thẩm Lục Dương khẽ mở, đôi mày bối rối nhíu lại, lột bỏ lớp vỏ ngoài hòa nhã, để lộ linh hồn ngông cuồng tùy hứng bên trong. Cậu gấp gáp tìm kiếm trên người Tạ Nguy Hàm một tín hiệu mang tên “có thể”.

Nhưng đối phương chỉ thong dong nhìn cậu, chờ đợi cậu nói ra “đáp án tiêu chuẩn” đó.

Mùi ca cao nóng dần trở nên nồng nàn theo nhiệt độ cơ thể tăng cao, phô bày một khao khát lồ lộ.

Yết hầu Thẩm Lục Dương trượt lên xuống dữ dội, tay kia mất hết quy tắc mà đặt lên eo Tạ Nguy Hàm, giọng nói trong trẻo nhuốm sự khàn đặc của d*c v*ng, bị trêu chọc đến mất hết kiên nhẫn.

Cậu thẳng thắn nói ra đáp án: “Ít nhất, cũng phải hôn một cái.”

Đường cong trên môi Tạ Nguy Hàm càng rộng hơn, nhưng anh vẫn không chủ động. Hàng mi rủ xuống che đi một nửa, anh hỏi với ý tứ không rõ ràng: “Chỉ cần như vậy thôi sao?”

Hơi thở của Thẩm Lục Dương nghẹn lại, lý trí chìm nổi trong thứ pheromone đã hòa quyện, như thể đang trôi dạt trong rượu, chưa kịp mở miệng đã say đến mất phương hướng.

Cậu cụp mắt, dán chặt vào đôi môi mỏng đang ở ngay trước mắt, nuốt nước bọt, không chịu nổi sự cám dỗ mà tiến lại gần.

Cẩn thận ngậm lấy một cánh môi, khẽ cắn một cái.

Rồi lùi ra một khoảng, không động đậy nữa, thăm dò quan sát biểu cảm của Tạ Nguy Hàm.

Vẻ mặt mập mờ của đối phương càng trở nên mơ hồ dưới ánh trăng, như cách một lớp kính mờ, nếu không đến thật gần, sẽ chẳng thể nào nhìn thấu được những cảm xúc ẩn sâu bên trong.

Chiếc hộp Pandora – đã được chính tay chủ nhân đặt ngay trước mặt Thẩm Lục Dương.

“Thầy Tạ…” Cậu lại đến gần, vụng về áp lên đôi môi đỏ mọng, rồi nhớ lại mấy lần hôn nhau trước đây Tạ Nguy Hàm đã làm thế nào, đoạn thăm dò đưa đầu lưỡi ra.

Đáy mắt Tạ Nguy Hàm tối sầm lại, hương rượu vang đỏ trong không khí bất giác bốc hơi, ngưng tụ thành từng vệt đỏ, bí mật quấn lấy mắt cá chân trần của Thẩm Lục Dương.

Bàn tay trắng lạnh thon dài dễ dàng thoát khỏi sự giam cầm tưởng chừng vững chắc, quấn lấy những ngón tay vụng về, tựa như khá bất lực trước biểu hiện của cậu, nhưng lại không hề trách cứ, sự dịu dàng tựa như rượu vang mềm mại lướt qua đầu lưỡi.

Thẩm Lục Dương ngẩng đầu, đâm sầm vào một đôi mắt sâu thẳm, say lòng người.

Tay kia của Tạ Nguy Hàm đặt sau gáy cậu, chủ động đảm nhận trách nhiệm dẫn dắt.

Đôi môi hơi lạnh dần trở nên ấm nóng.

Thẩm Lục Dương cố chấp muốn nhìn biểu cảm của anh, nhưng đối phương lại nghiêm túc nhắm mắt, thành kính trân trọng cảm nhận sự tiếp xúc chân thật nhất.

Bàn tay đặt sau gáy cậu không biết từ lúc nào đã di chuyển đến tai, x** n*n từng chút một, rồi men theo gò má trượt xuống bên cổ, tỉ mỉ chạm vào v**t v*. Bờ vai Thẩm Lục Dương không kiểm soát được mà nhô lên rồi lại hạ xuống.

Cuối cùng, viên sô cô la nhân rượu nồng cháy trong không khí cũng từ từ tan ra, hương rượu đậm đà hòa quyện với vị đắng ngọt của sô cô la. Đôi môi đỏ mọng càng thêm đỏ, đôi môi nhạt màu thì sung huyết ẩm ướt, khi tách ra, hơi thở nóng hổi phả vào da thịt –

Làm bỏng rát chút tỉnh táo còn sót lại.

Tạ Nguy Hàm không lợi dụng ưu thế để có những hành động tấn công sâu hơn, chỉ bình đẳng tiếp nhận. Thẩm Lục Dương đắm chìm trong cảm giác vui sướng khi “khống chế” được đối phương, như một chú chó lớn vừa được nếm mật ngọt, không chút phòng bị mà cọ tới.

Để rồi bị túm gáy, lún sâu vào vòng xoáy dịu dàng.

Đây là lần đầu tiên cậu biết, hóa ra hôn cũng là một việc phức tạp và hưởng thụ đến thế.

Không khí xao động dần tĩnh lặng, hơi thở rối loạn cũng ẩn mình vào trong ánh trăng.

Thẩm Lục Dương mơ màng nằm đó, bất giác cọ cọ vào người bên cạnh.

Trên đỉnh đầu vang lên một tiếng cười khẽ đầy kiềm chế, ngay sau đó, tóc cậu được xoa nhẹ.

“Tỉnh rồi à?”

Thẩm Lục Dương sững người, mở mắt ra mới biết mình đang ở trong hoàn cảnh nào – nơi cậu cọ tới cọ lui chính là đùi của Tạ Nguy Hàm, cậu, một người đàn ông cao một mét tám hai, vậy mà lại đang co chân ở hàng ghế sau, đầu gối lên người Tạ Nguy Hàm!

Cậu theo phản xạ muốn ngồi dậy, nhưng vừa ngồi lên được nửa chừng, đã bị một cơn đau đầu chóng mặt dữ dội ấn trở lại.

Tạ Nguy Hàm kịp thời đỡ lấy cậu, đầu ngón tay dùng lực đều đặn day thái dương, giọng nói đầy áy náy: “Xin lỗi, vừa rồi tôi mất kiểm soát, cậu tiếp xúc với quá nhiều pheromone của Alpha cấp S cùng một lúc nên bây giờ sẽ không được khỏe.”

Thẩm Lục Dương chớp chớp mắt, quả thật, cậu nhìn mọi thứ đều hơi mờ.

“Không sao, chỉ hơi choáng váng thôi,” cậu đành chấp nhận số phận nằm xuống, nghiêng mặt đi, giấu đi sự ngượng ngùng muộn màng, rồi chuyển chủ đề: “Không biết bác sĩ Phương có ở đó không, hai lọ thuốc lần trước đều rất hiệu quả.”

“Có,” Tạ Nguy Hàm chu đáo giúp cậu day thái dương, thấu hiểu suy nghĩ của cậu, anh chủ động đề nghị với giọng ấm áp: “Tôi đi cùng cậu.”

Hết chương 24
Bình Luận (0)
Comment