Thẩm Lục Dương nằm được nửa tiếng đã không thể nằm yên nổi nữa.
Hình ảnh cậu trơ tráo chủ động hôn thầy Tạ cứ lượn lờ không ngừng trong đầu, cái cảm giác mượn cớ giúp đỡ để làm chuyện bậy bạ này khiến lương tâm cậu cắn rứt sâu sắc…
Vậy mà hung thủ là cậu đây bây giờ vẫn không hề hối cải mà nằm trên đùi nạn nhân, còn để người ta xoa bóp cho mình!
Đúng là vô liêm sỉ hết sức!
Thẩm Lục Dương kiên cường ngồi dậy, định tự mình đi đến phòng y tế, kết quả là cậu không đi nổi…
Cuối cùng vẫn phải để “nạn nhân đáng thương” Tạ Nguy Hàm dìu đến phòng y tế.
Đèn phòng y tế quả nhiên đang sáng, Phương Dịch mặc áo blouse trắng, dáng vẻ cà lơ phất phơ dựa vào cửa, chẳng hề sợ lạnh, vừa hóng gió vừa phì phèo điếu thuốc.
Anh ta nhìn thấy Thẩm Lục Dương và Tạ Nguy Hàm, kinh ngạc đến đờ người ra mấy giây rồi mới hét lên: “Đù má, đ*t đến liệt luôn rồi à?”
Đầu óc Thẩm Lục Dương vẫn còn choáng váng, không nghe rõ anh ta nói gì, một làn hương rượu vang đỏ chợt lướt qua chóp mũi, ngay sau đó Phương Dịch như bị ong chích, ôm cổ nhảy dựng lên.
Nhưng miệng thì ngậm chặt, trông khá là tức cười.
Thẩm Lục Dương mỉm cười với y một cách vô cùng thân thiện, vẫy tay chào.
Phương Dịch vừa ôm cổ vừa dẹp hết mấy lời bậy bạ, khom lưng đưa tay ra, nở một nụ cười giả lả đúng chuẩn nghề nghiệp: “Khách quý, đúng là khách quý! Mời vào, mời vào! Thảo dân này có đức hạnh gì mà lại được đón hai vị vào một đêm trăng thanh gió mát thế này!”
“Bác sĩ Phương hài hước thật đấy!” Lúc đi lướt qua, Thẩm Lục Dương giơ ngón cái với y.
Khóe miệng Phương Dịch giật giật: “Cậu còn hài hước hơn tôi.”
Bị tên điên Tạ Nguy Hàm kia dùng pheromone cấp S uy h**p, mặt anh ta trắng bệch.
Tạ Nguy Hàm dìu Thẩm Lục Dương vào phòng khám bên trong ngồi xuống, Phương Dịch vừa bịt mũi miệng vừa đi vào, õng ẹo ngồi phịch xuống ghế.
“Thầy Tạ cậu ra ngoài lánh mặt trước đi, tôi bây giờ yếu đuối lắm, nể tình tôi vẫn còn chút tác dụng, cậu tha cho tôi đi!”
Tạ Nguy Hàm xoa đầu Thẩm Lục Dương, khẽ cúi người, ghé sát vào cậu, giọng nói trầm thấp ấm áp: “Tôi ở bên ngoài đợi cậu.”
Thẩm Lục Dương lúc này vẫn đang trong trạng thái lơ mơ, nhưng lại nghe rất rõ lời Tạ Nguy Hàm nói, cậu vô thức xoa tai, tự trách mà an ủi anh: “Tôi không sao thật mà, thầy Tạ yên tâm đi.”
Tạ Nguy Hàm cười khẽ một tiếng không cho là đúng, anh ấn nhẹ l*n đ*nh đầu cậu rồi xoay người rời đi.
Nghe thấy một tiếng “cạch” giòn tan, Phương Dịch mới lết cái ghế đang ngồi dưới mông lại gần Thẩm Lục Dương.
Chàng Alpha trẻ tuổi đang trong tình trạng không tốt, tác dụng phụ khiến cậu không nhìn rõ mọi thứ trước mắt, đầu đau vô lực, nhưng đôi mắt cậu vẫn sáng ngời, trên mặt lúc nào cũng mang vẻ tận hưởng và vui vẻ với thế giới, khóe miệng cong lên, cười với y một cách thân thiện và vô tư, khiến đôi môi sưng đỏ sung huyết cũng bớt đi vài phần quyến rũ d*m đ*ng, trông càng giống một đứa trẻ chân thành.
Phương Dịch đưa tay vạch mí mắt cậu ra xem một lát, rồi nói: “A—”
Thẩm Lục Dương ngoan ngoãn há miệng: “A—”
Mắt hơi sung huyết, cổ họng đỏ nhưng không sưng, lưỡi thì có hơi sưng một chút…
Thủ phạm chính lần này có lẽ cực kỳ để tâm đến con mồi, cho dù đang chênh vênh bên bờ vực mất kiểm soát, cũng chăm sóc đối phương rất tốt.
“Được rồi đừng a nữa,” Phương Dịch khép miệng Thẩm Lục Dương lại, cầm nhiệt kế hồng ngoại lên trán cậu bíp một cái, “37.8, hơi cao, nhưng không sao, sức khỏe cậu tốt.”
“Tôi cũng thấy sức khỏe mình tốt,” Thẩm Lục Dương đồng tình, cậu nhớ ra điều gì đó, nở một nụ cười hơi gian, huých tay vào người Phương Dịch, nói chuyện một cách tự nhiên như thể thân thiết lắm: “Bác sĩ Phương, thuốc lần trước anh đưa cho tôi, tôi muốn mua thêm mười lọ nữa.”
Cậu đã hứa sẽ giúp Tạ Nguy Hàm vượt qua kỳ nhạy cảm thất thường, tuy không muốn thừa nhận, nhưng rõ ràng việc nắm tay đã không còn tác dụng nữa rồi.
Với kiểu “tiếp xúc” lưu manh như hiện tại, cậu chắc chắn sẽ cần thêm rất nhiều “thuốc đệm pheromone Alpha cấp S”, mới có thể nhịn được để lần sau không giở trò lưu manh lớn hơn…
“Bao nhiêu?!” Giọng Phương Dịch đột nhiên cao lên quãng tám, nhìn Thẩm Lục Dương như thể vừa nghe thấy chuyện gì kỳ lạ lắm, “Thầy Thẩm cậu nói lại lần nữa xem?”
Thẩm Lục Dương “ờm” một tiếng, trực tiếp vòng tay qua vai Phương Dịch, vẻ mặt quan tâm, biểu cảm viết rõ mấy chữ tôi bằng lòng nhượng bộ vì anh: “Xin lỗi, vừa rồi nói nhầm, quan hệ chúng ta tốt như vậy, tám lọ, tám lọ thôi!”
Phương Dịch cố sức gỡ tay Thẩm Lục Dương ra — vậy mà lại không thành công!
Một Alpha bình thường, mà lại còn là một Alpha vừa bị pheromone cấp S tàn phá, sao lại khỏe thế?!
Anh ta trừng mắt nhìn cánh tay này: “Cậu nói vớ vẩn gì đấy, cậu có biết thứ đó đắt thế nào không?”
Thẩm Lục Dương vẻ mặt vô tội: “Hơn hai mươi tệ thôi mà.”
Chợt nhận ra điều gì đó, cậu ghé sát lại, hạ giọng nói một cách thần bí: “Nếu anh muốn ăn hoa hồng, tôi cũng có thể trả thêm cho anh mười tệ một lọ.”
Phương Dịch: “…”
Thẩm Lục Dương do dự: “Mười lăm?”
Nhớ lại sự uy h**p dụ dỗ của người nào đó, Phương Dịch nghiến răng, nuốt cục tức này vào bụng, hít một hơi thật sâu.
“Một trăm! Không thể ít hơn được nữa!”
Thứ này anh ta điều chế một lọ là mất nửa cái mạng.
Quả nhiên là anh ta mắt mù rồi, nồi nào úp vung nấy, hai kẻ này lòng dạ người nào cũng đen hơn người nào.
Thẩm Lục Dương đau lòng đồng ý.
Phương Dịch lại lôi chiếc hộp kim loại nhỏ ra, trực tiếp lấy một lọ thủy tinh chứa đầy chất lỏng màu hồng, to hơn mấy lần so với lọ bán cho cậu lần trước, bên trên không phải là đầu nhỏ giọt mà là dạng xịt.
“Nhắm mắt, há miệng.” Phương Dịch giơ bình xịt lên nhắm vào Thẩm Lục Dương.
Thẩm Lục Dương làm theo.
Cùng với tiếng phun sương, một chất lỏng kỳ lạ mang theo hương thuốc và hương rượu bay phảng phất trên mặt và trong khoang miệng cậu.
Nồng hơn nhiều so với thuốc kê cho cậu lần trước, mùi vị vẫn là mùi rượu nhẹ.
Ngọt thơm ngon miệng, nhưng không say.
Chỉ trong vài giây ngắn ngủi, Thẩm Lục Dương đã cảm thấy thị lực hoàn toàn hồi phục, cảm giác vô lực và đau đầu đeo bám cũng đã thuyên giảm đi rất nhiều.
Phương Dịch chỉ xịt một lần rồi thu tay lại, giải thích: “Loại có nồng độ này không được dùng nhiều, sẽ ‘nghiện’ đấy.”
Thẩm Lục Dương tò mò nhướng mày, nhưng thấy Phương Dịch không có ý định nói nhiều, cậu cũng không hỏi thêm.
So với một bác sĩ trường học bình thường, Thẩm Lục Dương nghiêng về khả năng — Phương Dịch là bác sĩ riêng của Tạ Nguy Hàm ở trường, luôn chuẩn bị sẵn sàng cho những tình huống có thể xảy ra với một Alpha cấp S.
“Đúng rồi,” Thẩm Lục Dương cầm lấy tám lọ nhỏ chứa đầy chất lỏng màu hồng trong tay Phương Dịch, “Bác sĩ Phương, ở chỗ anh có thuốc nào có thể làm tan mùi pheromone không?”
“Mùi pheromone?” Phương Dịch liếc cậu một cái, “Của cậu và Tạ Nguy Hàm à?”
Lại bị vạch trần lần nữa, Thẩm Lục Dương không còn hoảng hốt như lần trước, ỷ vào việc đối phương là bác sĩ riêng của thầy Tạ sẽ không tiết lộ bí mật của thầy, cậu mặt dày gật đầu: “Vâng.”
Phương Dịch vừa tìm vừa nói: “Ngoài tôi, cậu và người nhà của Tạ Nguy Hàm ra, không ai biết cụ thể pheromone của cậu ta là gì, sau khi hòa quyện lại càng không ngửi ra được, cậu che giấu nó làm gì.”
Thẩm Lục Dương nghĩ một lát: “Lần trước thầy Thời khối hai và thầy Tạ cùng bị phát kỳ nhạy cảm, thầy Thời cũng biết.”
“Không thể nào,” Phương Dịch thờ ơ xua tay, “Tạ Nguy Hàm chắc chắn đã khiến cậu ta ‘quên’ rồi.”
Thôi miên.
Thẩm Lục Dương chợt hiểu ra.
Đưa bình xịt che mùi pheromone cho Thẩm Lục Dương, Phương Dịch nhìn chằm chằm vào mắt cậu, vẻ mặt đột nhiên trở nên nghiêm túc. “Thầy Thẩm, tiếp theo, với tư cách là ‘Người Quan Sát’* và bác sĩ riêng của Tạ Nguy Hàm, tôi muốn hỏi cậu vài câu.”
*Chắc là vai trò đặc biệt, có nhiệm vụ theo dõi, hỗ trợ và đảm bảo sự ổn định cho các Alpha cấp cao?
“Hy vọng cậu sẽ trả lời nghiêm túc.”
Nụ cười trên mặt Thẩm Lục Dương thu lại một chút, cậu nghiêm túc giơ tay: “Mời ngài nói.”
Đôi mắt hồ ly của Phương Dịch sắc bén như có thể nhìn thấu lòng người, anh ta chậm rãi nói: “Sau khi tỉnh lại vừa rồi, cậu có bị mất trí nhớ của mấy tiếng trước đó không?”
Câu hỏi này khá uyển chuyển, không giống phong cách của Phương Dịch, nếu là bình thường, anh ta sẽ hỏi thẳng “cậu còn nhớ Tạ Nguy Hàm vừa rồi đã chơi cậu thế nào không?”.
Nhưng sự uy h**p của Tạ Nguy Hàm ngoài cửa khiến thái dương anh ta bây giờ vẫn còn đau nhói, anh ta không dám nói.
May mà Thẩm Lục Dương đã hiểu, một vài hình ảnh lướt qua trước mắt, cậu hơi ngượng ngùng gãi gãi bên má: “Nhớ rất rõ.”
Phương Dịch nhướng mày, vậy mà lại nhớ?
Sự tồn tại đi ngược lại lẽ thường của Alpha cấp S có sức hấp dẫn chí mạng đối với cả ABO, chỉ cần họ muốn, họ có thể dễ dàng thao túng đối phương rơi vào kỳ ph*t t*nh chết người, hoặc cam tâm tình nguyện hiến thân cho họ –
Dấu hiệu duy nhất là sau khi tỉnh lại, đối phương sẽ quên/mơ hồ về quá trình.
Còn việc chống cự, là không thể.
Chỉ cần một lần “thao túng”, bên yếu thế sẽ nảy sinh một sự khao khát và phụ thuộc cực kỳ mãnh liệt đối với họ, thậm chí chủ động yêu cầu lần thứ hai, thứ ba…
Mà đối với Alpha cấp S vừa mới thức tỉnh ở tuổi dậy thì, còn chưa thể khống chế pheromone một cách hoàn hảo, việc vô tình để lộ pheromone mà không có ý tấn công, đối với những học sinh cùng tuổi dậy thì, lại càng chí mạng hơn.
Những đứa trẻ tham lam mà không biết lượng sức mình, nảy sinh sự sùng bái và yêu mến mãnh liệt đối với Alpha cấp S bên cạnh, bất chấp mọi giá để thu hút sự chú ý của đối phương, khao khát trở thành người đặc biệt nhất.
Đáng tiếc là, Tạ Nguy Hàm từ lúc sinh ra đã không có thứ cảm xúc gọi là “yêu”.
Những người này trong mắt anh, chẳng qua chỉ là những tên hề, anh thích thú thưởng thức vở kịch “tranh sủng” đến đầu rơi máu chảy này.
Không một chút đồng cảm.
Phương Dịch thu lại suy nghĩ, nhìn Thẩm Lục Dương như đang nhớ lại điều gì đó, đôi mắt ngượng ngùng đảo loạn, ánh lên sự ngây ngô về tương lai và nét rạng rỡ tự nhiên.
Tạ Nguy Hàm không “thao túng” Thẩm Lục Dương, dịu dàng đến mức không giống anh chút nào.
Nhưng Phương Dịch không lạc quan đến mức nghĩ Tạ Nguy Hàm đột nhiên biến thành “người”.
Anh ta chỉ có thể có những d*c v*ng sâu xa hơn cần được thỏa mãn, nên mới chọn con đường có vẻ dịu dàng này.
“Được rồi, câu hỏi thứ hai,” đáy mắt Phương Dịch trầm xuống, anh ta chống cằm nói, “Cậu có phải là người chủ động giúp Tạ Nguy Hàm vượt qua kỳ nhạy cảm thất thường không?”
Thẩm Lục Dương không do dự: “Phải.”
Phương Dịch nhìn thẳng vào mắt cậu: “Lý do.”
Thẩm Lục Dương suy nghĩ một chút, nghiêm túc phân tích quá trình tâm lý của mình: “Bởi vì thầy Tạ là người tốt, đối xử với tôi cũng rất tốt, chúng tôi là anh em tốt, anh ấy đã giúp tôi rất nhiều, anh ấy còn rất đẹp trai nữa, người đẹp như vậy không nên chịu uất ức, tôi phải giúp anh ấy, không cần báo đáp…”
“Được rồi,” Phương Dịch nhìn cậu như nhìn một thằng ngốc, “Không có chuyện gì nữa, cậu có thể đi rồi, sau này có vấn đề gì cứ đến tìm tôi.”
Từ lúc Thẩm Lục Dương giúp Tạ Nguy Hàm, người mà Phương Dịch cần trông nom đã có thêm một người.
Thẩm Lục Dương cầm thuốc đứng dậy, đi đến cửa thì dừng lại.
Cậu hít hít mũi, quay đầu hỏi Phương Dịch: “Bác sĩ Phương, pheromone của anh có tác dụng chữa bệnh gì à? Ngửi dễ chịu thật đấy.”
Phương Dịch quay lưng về phía cậu sắp xếp hộp thuốc, lười biếng nói: “Đặc tính chung của ‘Người Quan Sát’, pheromone từ khi sinh ra đã có tác dụng an ủi đối với Alpha cấp S hoặc cấp cao nhất được chỉ định, không cần phải ghen tị đâu, cậu còn hữu dụng hơn tôi nhiều.”
Thẩm Lục Dương như có điều suy nghĩ, lại cảm ơn Phương Dịch lần nữa rồi định rời đi.
Phương Dịch ngập ngừng một lát, rồi vẫn quay người lại, trầm giọng nói: “Nhắc nhở cậu lần cuối, cẩn thận đừng nảy sinh bất kỳ tình cảm tích cực nào với cậu ta, cậu ta sẽ không bao giờ có thể đáp lại cậu một cách tương xứng đâu.”
Tay Thẩm Lục Dương đang nắm tay nắm cửa chợt khựng lại.
“Cậu ta giống như một giấc mơ hoàn hảo, cậu có thể ngủ rất lâu, nhưng cuối cùng cậu vẫn phải tỉnh lại, để nhìn thấy hiện thực tan hoang.”
“Cậu sẽ không bao giờ có thể mang bất cứ thứ gì ra khỏi giấc mơ đó.”
Thẩm Lục Dương im lặng vài giây, rồi quay người lại, nở một nụ cười vô tư, giọng điệu nhướng lên: “Không phải tôi đã mang ký ức trở về rồi sao, tôi nhớ những chuyện trong mơ mà.”
Phương Dịch sững sờ.
________
Lời tác giả: Dương Dương, một mặt trời nhỏ luôn lạc quan và chân thành~
【Không ngược, là truyện ngọt! Thầy Tạ cưng chiều Dương Dương từ đầu đến cuối!】
【Thầy Tạ trước Dương Dương chưa từng kết hợp pheromone với ai, Phương Dịch chỉ dùng pheromone của mình để bào chế thuốc, ngăn thầy Tạ mất kiểm soát. Chiết xuất pheromone rất đau đớn, thầy Tạ sẽ không để Dương Dương chiết xuất đâu. (Phương Dịch lịch sự: Mẹ nhà cậu.)】