Phương Dịch nhìn Thẩm Lục Dương, bỗng bật cười.
Anh ta đã từng gặp không ít những kẻ ngu ngốc chìm đắm trong mộng cảnh, kết cục cuối cùng thê thảm đến mức không nỡ nhìn thẳng.
Nhưng đó đều là những kẻ ngu không thuốc chữa, “chết” cũng chẳng có gì đáng tiếc.
Anh ta từng nghĩ Thẩm Lục Dương trông có vẻ hơi ngốc, nhưng không ngu, vẫn còn cứu được.
Nhưng y đã lầm.
Đây có lẽ là “người thông minh” duy nhất.
Thẩm Lục Dương cầm thuốc ra khỏi cửa, nghĩ lại những lời Phương Dịch vừa nói, cậu chỉ cười một cách chẳng mấy bận tâm.
Tạ Nguy Hàm đang ngồi bên ngoài ngắm một con vẹt má vàng* mà Phương Dịch nuôi, anh không trêu chọc nó, chỉ yên lặng ngắm nhìn.
*Một loài vẹt nhỏ có nguồn gốc từ Úc, tên Hán Việt là Huyền Phượng Anh Vũ
Con vẹt nghiêng đầu, nhìn chằm chằm vào bàn tay đang chống cằm của anh.
Woa, Thẩm Lục Dương thầm cảm thán, đến con vẹt cũng thích tay của thầy Tạ, đúng là một con vẹt không hề trong sáng.
Không biết bác sĩ Phương nuôi kiểu gì nữa.
Nghe thấy tiếng động, Tạ Nguy Hàm nghiêng đầu qua, ánh mắt quan tâm cẩn thận lướt khắp người Thẩm Lục Dương, thấy tinh thần cậu đã tốt hơn nhiều mới nở một nụ cười ấm áp: “Đỡ hơn rồi à?”
Thẩm Lục Dương gật đầu, đi đến bên cạnh anh, đưa tay vẫy vẫy bên ngoài lồng, cười tươi như nắng: “Hello, tao là Thẩm Lục Dương, chào mày.”
Con vẹt: “= =.”
Thẩm Lục Dương quay đầu nhìn Tạ Nguy Hàm, nói nhảm một cách cực kỳ nghiêm túc: “Nhìn biểu cảm của nó kìa, vừa nhìn là biết thích tôi lắm!”
Tạ Nguy Hàm cười khẽ một tiếng, dung túng nói: “Đúng thật, nó chưa bao giờ nhìn mặt tôi cả.”
Phương Dịch không thể nhịn được nữa mà bước ra từ phòng khám: “Đi mau đi mau, đừng có hành hạ tôi xong lại quay sang hành hạ con vẹt của tôi!”
Thẩm Lục Dương thấy có chuyển biến tốt thì thôi, cầm thuốc cùng Tạ Nguy Hàm quay về văn phòng.
Vừa vào cửa đã nghe thấy Tông Úy Tình nói: “Quyết định rồi, thứ Hai tuần sau thi tháng.”
Thẩm Lục Dương đi về bàn làm việc của mình ngồi xuống, cất thuốc đi: “Sao giờ mới quyết định, đề thi còn chưa ra mà đúng không?”
Tông Úy Tình vốn là giáo viên ra đề môn Ngữ Văn, nghe vậy bèn day day thái dương: “Dạo này hơi nhiều việc, ba ngày thì hơi gấp, nhưng cũng ra kịp thôi, thức đêm vậy.”
Thẩm Lục Dương lại khá mong chờ, quay đầu hỏi Tạ Nguy Hàm: “Thầy Tạ, chúng ta có phải đi coi thi không?”
“Ừm,” Tạ Nguy Hàm ngước mắt lên, đoán được cậu muốn nói gì, đáy mắt ẩn chứa ý cười, “Hai người một nhóm.”
“Biết đâu chúng ta lại chung một nhóm.” Thẩm Lục Dương cười đầy mong đợi.
Ngày hôm sau, tiết Vật Lý thứ năm.
Thẩm Lục Dương đã nghe các giáo viên có tiết buổi sáng phàn nàn rằng trạng thái của học sinh không tốt, trong lớp quá ồn ào, nên trước khi vào lớp buổi chiều, cậu đã chuẩn bị sẵn tâm lý.
Vừa bước vào lớp, sự ồn ào bên trong im bặt đi vài giây, rồi sau đó là những tiếng còn ồn ào hơn: “Chào thầy Thẩm! Kỳ nghỉ vui không thầy?”.
Thẩm Lục Dương lần lượt chào lại bọn họ, tựa vào bục giảng, đưa tay đè xuống.
“Đừng nhiệt tình quá, thầy ngại đấy,” Thẩm Lục Dương cầm tập bài kiểm tra trong tay che mặt, đợi bọn họ cười xong mới bỏ xuống, khóe miệng cong lên nói: “Bài tập của các em thầy đều xem rồi, cũng có ghi chú một vài chỗ, nào, bạn đại diện môn học lớn phát bài đi.”
Chiêm Tĩnh Diệu đứng dậy hô một tiếng “OK”.
Nhân lúc cô bạn đang phát bài, Thẩm Lục Dương điểm danh mấy người, nhìn một vòng quanh họ với vẻ rất tán thưởng: “Tỷ lệ đúng của mấy bạn này là cao nhất, bao gồm cả câu cuối cùng, rất khó, nhưng các bạn đều đã thể hiện tài năng của mình mà làm ra được.”
Trên mặt mấy học sinh lộ ra nụ cười hoặc rõ ràng hoặc kín đáo, Chiêm Tĩnh Diệu nhanh chóng phát xong, phát hiện thiếu mất mấy tờ.
“Ồ đúng rồi,” Thẩm Lục Dương cầm mấy tờ bài kiểm tra mình giữ lại, khóe miệng giật giật, không nhịn được cười, “Mấy bạn này đây, có ý nghĩa đại diện khá lớn, thầy sẽ dùng chuyện này để dạy các em tầm quan trọng của việc viết chữ đẹp.”
Thẩm Lục Dương liếc mắt về phía hàng cuối cùng, ánh mắt mang theo ý cười đọc tờ bài kiểm tra đầu tiên: “Lê Thân Vũ, rất xuất sắc, cũng là đối tượng được khen trong danh sách vừa rồi, ở giữa hàng thứ tư của câu cuối cùng, đã viết một số Ả Rập ’13’.”
Cậu đổi một tờ khác: “Đinh Nhất Phàm, ở hàng thứ hai của câu cuối cùng, cùng một bước giải, đã viết một số ’13’ phiên bản nghệ thuật trừu tượng.”
“Trò vui đến rồi đây,” Thẩm Lục Dương cầm hai tờ cuối cùng lên, nhìn hàng cuối cười tủm tỉm, “Nào, Bành Tuấn, Hướng Lỗi, hai đứa nói cho thầy nghe, đứa nào chép của đứa nào, hay là cả hai đều chép của tên báo đời Đinh Nhất Phàm này, đứa nào bảo cái thứ của nợ đó là chữ ‘B’ vậy.”
Hướng Lỗi mặt dày mày dạn gãi gãi sau gáy, cười hề hề không nói gì.
Còn Bành Tuấn thì quay đầu đi không nhìn Thẩm Lục Dương, trừng mắt nhìn tất cả những người quay lại cười ha hả, dọa được mấy đứa xong thì bực bội đá vào chân bàn một cái.
Tiếng cười trong lớp đột ngột im bặt.
Bành ca uy vũ.
Thẩm Lục Dương dùng đốt ngón tay gõ gõ lên bục giảng, cũng không tức giận: “Làm gì đấy? Sao đang chơi vui lại vung cát lên thế.”
Bành Tuấn hít thở mạnh mấy lần, nhìn Hướng Lỗi đang cười ngây ngô, nhíu mày, hít sâu một hơi: “Chép của nó.”
Hướng Lỗi tai bay vạ gió: “Hả? Gì cơ?”
“Được thôi,” Thẩm Lục Dương chấp nhận lời tố cáo, “Bành Tuấn, Hướng Lỗi, Đinh Nhất Phàm và Lê Thân Vũ hôm nay làm thêm một tờ bài tập nữa, tối nay vừa hay đến lượt thầy giải đáp thắc mắc, các em đến văn phòng của thầy mà làm.”
Hướng Lỗi mang vẻ mặt tủi thân vì bị phản bội, nhìn sang Bành ca của mình.
Bành Tuấn: “Ha”
Ông đây lòng dạ sắt đá.
Sau một màn náo nhiệt như vậy, không khí trong lớp đã bùng nổ xong, hiếm khi được yên tĩnh một lúc.
Thẩm Lục Dương tiện miệng nhắc một câu: “Kỳ thi tháng lần này các em đều biết rồi, thầy nghe tin nội bộ nói có thể sẽ mở họp phụ huynh, hơn nữa thi xong còn phải xem lại camera, đừng có đứa nào chép bài đấy.”
Thẩm Lục Dương chỉ vào chỗ mình đang đứng, vẻ mặt kinh hãi y như thật: “Gian lận mà bị bắt, lúc họp phụ huynh sẽ lôi các em lên đây, bắt các em đọc bản kiểm điểm trước mặt cả lớp, có kinh khủng không?”
Cả lớp hít một ngụm khí lạnh.
Đây không chỉ là chuyện kinh khủng hay không nữa, mà là mất mặt chết đi được!
Dọa xong, Thẩm Lục Dương lại trở về làm một người thầy chính trực: “Những đứa trẻ ngoan không muốn đọc bản kiểm điểm thì hãy nghiêm túc nghe giảng, biết đâu trong tiết nào đó của thầy Thẩm lại có đề thi gốc thì sao, phải không?”
Cả lớp xôn xao vài giây, sau đó vang lên một loạt tiếng lấy vở ghi chép.
Dựa trên sự hiểu biết của họ về thầy Thẩm trong khoảng thời gian này, xác suất thầy giáo đẹp trai này nói có mục đích là khá cao.
Mặc dù thầy cũng hay trêu chọc họ một cách rất đáng ăn đòn.
Một tiết học kết thúc, Thẩm Lục Dương gọi Bành Tuấn ra ngoài — các bạn trong lớp đã quen nên không thấy lạ, ăn ý đồng loạt hướng ánh mắt thương cảm về phía vị vương giả một thời.
Thẩm Lục Dương dẫn người đến góc cầu thang, nhỏ giọng hỏi: “Đám cho vay nặng lãi đó còn đến tìm em không?”
Vẻ mặt không vui của Bành Tuấn lập tức thay đổi, cậu ta cúi mắt nhìn xuống gạch lát sàn, nhíu mày: “Không có. Ông đã viết giấy nợ chưa?”
“Hửm?” Thẩm Lục Dương tò mò nhìn cậu ta, “Giấy nợ gì?”
“…” Trán Bành Tuấn giật giật, cố nén xúc động muốn đánh người, “Tám trăm nghìn tôi nợ ông.”
“Ồ,” Thẩm Lục Dương choàng vai cậu ta, vẻ mặt đáng đòn ra là thế, “Chút tiền tiêu vặt này thầy quên béng mất, ngày mai đưa cho em.”
Cậu thuận miệng nói tiếp câu sau: “À đúng rồi, là một triệu.”
Bành Tuấn đột ngột ngẩng đầu lên, hơi thở cũng trở nên gấp gáp: “Là tiền lãi à?”
“Lãi gì mà lãi,” Thẩm Lục Dương búng trán cậu ta một cái, “Hai trăm nghìn còn lại cho mẹ em chữa bệnh, tám trăm nghìn còn cho vay được, chút tiền lẻ này thì đừng từ chối nữa.”
Bành Tuấn nghiến răng, trên mặt thoáng qua vẻ giằng xé đau khổ.
Hai trăm nghìn không phải là con số nhỏ, nhưng mẹ cậu ta thật sự cần chữa bệnh, cậu ta đã không còn một đồng nào nữa rồi.
Cho dù thầy Thẩm giúp cậu ta trả tám trăm nghìn, nhưng để chữa bệnh cho mẹ, cậu ta vẫn phải đi vay tiền khắp nơi…
Sắc mặt Thẩm Lục Dương trở nên nghiêm túc, giọng điệu cũng đàng hoàng hơn, cậu nhìn thẳng vào mắt Bành Tuấn, ôn hòa nói: “Chuyện tiền bạc em đừng áp lực, thầy cho em hai mươi năm, em muốn trả thế nào cũng được, mỗi năm trả thầy vài đồng, hay là đến năm thứ hai mươi trả một lần. Ngày mai thầy đưa hợp đồng cho em, em tự xem, không hiểu thầy giúp em liên hệ luật sư. Còn bác sĩ của mẹ em, thầy cũng có nhiều mối quan hệ, em vẫn còn là một đứa trẻ, dựa dẫm vào người lớn một cách hợp lý không có gì là mất mặt cả, đúng không?”
Bành Tuấn siết chặt nắm đấm, quay đầu đi không nhìn cậu, cả người như một cây cung căng cứng.
Một lúc lâu sau, mới nặn ra được một tiếng “cảm ơn” khàn khàn từ trong cổ họng.
Thẩm Lục Dương xoa đầu cậu ta, cười một tiếng: “Về đi, lần sau có bài tập không biết làm thì hỏi thầy, không phải có WeChat của thầy rồi sao?”
Bành Tuấn gật đầu, rầu rĩ “ừm” một tiếng.
*
Trong văn phòng, giáo viên Hóa học lớp bên cạnh Cung Uyển Quân đang cùng giáo viên Sinh học Khương Noãn Vũ thảo luận làm thế nào để cảm hóa học sinh cá biệt.
Thẩm Lục Dương vừa bước vào đã nhận được một loạt ánh mắt.
Cung Uyển Quân vừa lau nước mắt vừa hỏi cậu: “Thầy Thẩm có bí quyết gì không? Mấy đứa học sinh lớp 20, tôi quản thế nào cũng không được.”
Thẩm Lục Dương ngơ ngác “hả?” một tiếng.
Đánh một trận có được tính là phương pháp không?
Tông Úy Tình kể lại tình hình cho cậu, Thẩm Lục Dương mới hiểu ra.
Tiết trước là tiết của Cung Uyển Quân, có mấy “học sinh cá biệt” quậy phá, khiêu khích một cách trắng trợn.
Khiến cô tức đến phát khóc, vừa khóc vừa giảng hết một tiết.
Ánh mắt Thẩm Lục Dương nhìn Cung Uyển Quân đều mang theo sự kính nể.
Tông Úy Tình giúp cô giáo Omega trẻ tuổi lau nước mắt, an ủi: “Mấy đứa này đã là học sinh cấp ba rồi, nguyên nhân hình thành tính cách của chúng cũng phức tạp, năng lực của giáo viên bộ môn đều có hạn, rất khó để sửa đổi chúng—”
Cô nhìn thấy Thẩm Lục Dương cầm bánh mì nhỏ Panpan* qua an ủi Cung Uyển Quân, bèn ngừng lại một cách tinh tế, bất đắc dĩ nói: “Đương nhiên cũng có ngoại lệ.”
*Một thương hiệu bánh mì nổi tiếng ở Trung Quốc
Thầy Thẩm là giáo viên thần kỳ nhất mà cô từng thấy, mấy đứa học sinh trong lớp đến cô còn không phục, bây giờ ngày nào cũng chạy đến văn phòng tìm Thẩm Lục Dương học bài.
Mặc dù tính tình vẫn chưa tốt lắm, nhưng thầy Thẩm cũng luôn cười hề hề, chưa thấy cậu nổi giận bao giờ.
Khương Noãn Vũ không thèm nhìn Thẩm Lục Dương, chỉ giật một cái bánh mì nhỏ từ trong lòng cậu ra xé ăn, cô giáo Alpha này trời sinh đã có khí chất, lên lớp chưa bao giờ phải lo về kỷ luật.
Cô không nói kinh nghiệm của mình, ngược lại chỉ vào Thẩm Lục Dương đang chia bánh mì ở bên cạnh: “Nhìn đồng chí rạng rỡ như ánh mặt trời kia đi.”
Cung Uyển Quân sụt sịt mũi nhìn qua.
Khương Noãn Vũ nói tiếp: “Tôi tổng kết được mấy kinh nghiệm từ thầy ấy, thứ nhất, cô phải tìm được điểm đột phá của học sinh, cũng chính là điểm yếu, sau đó cầm điểm yếu đó mà thẳng thắn đối đãi với chúng, đối xử tốt với học sinh thật lòng chân thành, để học sinh chịu mở lòng với cô.”
Cung Uyển Quân gật đầu như hiểu như không.
Khương Noãn Vũ như bồi thêm một nhát dao mà bổ sung một câu: “Đương nhiên, trên người thầy ta cắm cả đống dao cũng không thấy thầy ta tức giận, không có tố chất tâm lý này thì không nên làm theo đâu.”
Cũng giống như trao trái tim mình ra trước, rồi đánh cược xem liệu học sinh có đáp lại hay không.
Học sinh chỉ là một đám trẻ choai choai, tính bất định lớn như vậy, chuyện mở lòng này nếu thất bại sẽ khiến người ta trầm cảm, cũng chỉ có Thẩm Lục Dương mới có thể làm một cách thuận lợi như thế.