Thẩm Lục Dương chia xong một vòng bánh mì nhỏ, lại đặt hai cái lên bàn Tạ Nguy Hàm, không biết thầy Tạ đã đi đâu rồi.
Cậu nhìn bàn làm việc trống không của Thời Phàm, một dự cảm không lành chợt dâng lên.
*
Cùng lúc đó.
Khu nhà nghệ thuật, phòng học đa phương tiện.
Thời Phàm gõ cửa, nghe thấy một tiếng “mời vào” mới đẩy cửa bước vào.
Phòng học rộng lớn chỉ có một mình Tạ Nguy Hàm, anh không đứng trước màn chiếu, mà ung dung đứng bên cửa sổ đối diện với cửa ra vào.
Tạ Nguy Hàm cầm trong tay một chiếc đồng hồ quả quýt kiểu Tây trông có vẻ đã cũ, ngón tay thon dài khẽ gõ lên bề mặt, tựa như đang gõ vào tim, khiến người ta toàn thân run rẩy.
Bộ vest tối màu được cắt may tỉ mỉ ôm sát vào người, đường bờ vai thẳng tắp nối liền với cánh tay, làn da trắng lạnh và chiếc nơ đen tạo nên sự tương phản mạnh mẽ. Sự cấm dục và d*c v*ng đồng thời bùng nổ, chèn ép lẫn nhau, nhưng người bị tổn thương lại chính là kẻ tò mò ngước nhìn.
Trong lòng Thời Phàm dâng lên một khao khát tiếp cận mãnh liệt, gần như không thể kiềm chế.
Y phải nghiến răng mới có thể kìm nén được nó.
Hít thở mạnh mấy hơi, y bước vào nhưng không đóng cửa: “Thầy Tạ, anh tìm tôi có việc gì ạ?”
Tạ Nguy Hàm dường như lúc này mới để ý đến y, anh quay đầu lại, đường cong trên môi vẫn ấm áp, nhưng lại không mang một chút hơi ấm nào: “Phải, gặp chút vấn đề, thầy Thời có biết chỉnh không?”
Anh có chút phiền não nhìn về phía màn hình chiếu đang bị chiếm lĩnh bởi những vệt sọc lộn xộn.
Thời Phàm sững sờ, không ngờ lại là một lý do đơn giản như vậy, y không nghĩ nhiều, đóng cửa lại: “Để tôi thử xem.”
Tạ Nguy Hàm vẫn mỉm cười: “Làm phiền thầy rồi.”
Thời Phàm kiểm tra sơ qua, phát hiện chỉ là một lỗi rất nhỏ, nhưng y đã thử các phương pháp giải quyết thường dùng, màn hình cũng chỉ bớt đi vài vệt ngang.
Y đành phải lên mạng tra các phương pháp khác.
Thời gian trôi qua từng giây từng phút, dường như cảm thấy quá trầm mặc, Tạ Nguy Hàm đi đến sau lưng Thời Phàm, giọng nói trầm thấp: “Thầy Thời, phiền phức lắm sao?”
Thời Phàm giật nảy mình, vì khoảng cách bị thu hẹp, tim y bắt đầu đập loạn nhịp, hai má ửng hồng mà bản thân không hề hay biết.
Y né tránh ánh mắt của Tạ Nguy Hàm, bối rối trước sự bất thường của cơ thể, chỉ có thể gắng gượng trả lời: “Hơi phức tạp một chút, nhưng có thể giải quyết được.”
Tạ Nguy Hàm lại tiến thêm nửa bước, nhưng cũng chỉ dừng lại ở đó, ý cười sâu thẳm nhưng không chạm đến đáy mắt: “Thầy Thời, trông thầy có vẻ không được khỏe.”
Bàn tay Thời Phàm đang cầm điều khiển màn hình rõ ràng đang run rẩy, mồ hôi mịn trên trán túa ra, thần trí dần bị một sức mạnh không thể chống cự nuốt chửng.
Y cố gắng chống lại sức mạnh này, nhưng chẳng khác nào châu chấu đá xe, chỉ có thể chìm sâu vào đó.
Tạ Nguy Hàm cảm nhận được d*c v*ng đang cuộn trào nóng bỏng trong cơ thể, cảm giác này rất quen thuộc, đã là lần thứ ba rồi.
Anh ngửa đầu khẽ nhắm mắt lại.
Một gương mặt luôn nhiệt thành ấm áp như ánh mặt trời gọi anh là thầy Tạ, dưới sự đụng chạm của những ngón tay trắng bệch, dần trở nên vấy bẩn, khóc lóc, đau đớn, hoan lạc…
Chỉ một giây sau, Tạ Nguy Hàm đã mở mắt.
Anh vui vẻ cong khóe môi, nhìn Thời Phàm đang co ro thành một cục trên sàn, pheromone tỏa ra bốn phía.
Như thể sợ bị những pheromone này làm bẩn quần áo, anh lùi lại nửa bước.
Nhưng rồi lại chu đáo ngồi xổm xuống, nhìn Thời Phàm chật vật, giọng nói dần trở nên trầm thấp thuần hậu, nhuốm một giai điệu kỳ lạ.
“Có ai cho cậu uống thuốc gì không?”
Bộ não đang bị d*c v*ng cuốn trôi của Thời Phàm như bị một mũi nhọn kim loại đâm thẳng vào, cơn đau khiến y co quắp lại trong thống khổ, nhưng lại bị giọng nói kia khống chế, khàn khàn trả lời: “Không có…”
“Cậu và Thẩm Lục Dương, có quan hệ gì?”
Ánh mắt Thời Phàm mông lung đau đớn, y vật lộn bò về phía Tạ Nguy Hàm: “Đồng, đồng nghiệp… Cậu ấy giúp tôi, chặn Đoạn Thần lại…”
Tạ Nguy Hàm kiên nhẫn đợi một lúc, không có câu trả lời nào khác.
Anh ngước mắt nhìn về phía cửa phòng học, rồi nhanh chóng thu lại, ngay trước khi Thời Phàm kịp tóm lấy giày da của mình, anh đã bước đi. Đối xử với y như một con súc vật vô giá trị, đáy mắt không một gợn sóng, tựa như đang thưởng thức một màn trình diễn ngẫu hứng, anh thờ ơ hỏi: “Cảm giác của cậu bây giờ là gì?”
Thời Phàm vô lực ngã xuống sàn: “Tôi muốn… muốn lại gần… cho tôi—”
Đột nhiên, Thời Phàm lấy lại được một tia lý trí ngắn ngủi, y khó tin mà bóp chặt cổ họng mình, ngước nhìn Tạ Nguy Hàm, người vẫn luôn xuất hiện với vẻ ngoài cấm dục tự chủ.
“Anh, đã làm gì tôi!”
Người có con ngươi sâu thẳm trước mặt y lúc này, rốt cuộc là ai?
Tạ Nguy Hàm nhìn chiếc đồng hồ quả quýt trong tay, trên khuôn mặt tuấn mỹ đến mức diễm lệ và đẫm máu, là một vẻ dịu dàng mong đợi chưa từng có.
Nhưng Thời Phàm lại rên lên một tiếng đau đớn, ngã vật xuống sàn — pheromone của Alpha cấp S đang tấn công y.
Sự áp chế tuyệt đối mang theo sát ý khiến y sợ hãi đến cực điểm, nhưng vẫn không hiểu tại sao mình lại gặp phải chuyện này.
Tạ Nguy Hàm khẽ thì thầm, nhẹ nhàng hôn lên chiếc đồng hồ, hàng mi dài che đi nửa con ngươi đen kịt lạnh lẽo, tựa tín đồ thành kính hôn lên vị thần tối cao của mình.
Lại giống như ác quỷ kéo thần linh xuống khỏi thần đàn, đang dịu dàng mê hoặc.
“Chứng minh cho tôi xem, thiên sứ của tôi.”
Chiếc đồng hồ chuyển động, phát ra tiếng “lách tách”, “lách tách”, đi cùng với âm cuối của từ cuối cùng, “cạch” —
Cửa bị đẩy ra một tiếng “rầm”, Thẩm Lục Dương thở không ra hơi xuất hiện ở cửa, vội vã quét mắt khắp phòng học.
Tạ Nguy Hàm không để lại dấu vết mà kéo giãn khoảng cách với Thời Phàm, che đi kh*** c*m choáng ngợp nơi sâu trong đáy mắt, anh khẽ gọi: “Thầy Thời?”
Thẩm Lục Dương nghe thấy tiếng, vội chạy đến bên cạnh Tạ Nguy Hàm, nhìn anh từ trên xuống dưới: “Anh không sao chứ thầy Tạ?”
Ngay sau đó cậu mới ngửi thấy pheromone của Thời Phàm: “Thời Phàm—”
“Tôi không sao, thầy Thời đột nhiên phát kỳ nhạy cảm,” Tạ Nguy Hàm khó chịu khẽ cau mày, nhưng lại nhanh chóng đè nén xuống, bình thản xin lỗi, “Xin lỗi, không hiểu sao tôi không thể đến gần cậu ấy, Phương Dịch sắp đến rồi.”
Thẩm Lục Dương nhận ra sự khó chịu của anh, vụng về phóng thích pheromone của mình, rồi lại càng vụng về hơn mà từ từ điều khiển pheromone bao bọc lấy Tạ Nguy Hàm, đảm bảo anh không bị ảnh hưởng.
Vừa làm vậy cậu vừa ngồi xuống đỡ Thời Phàm dậy, phát hiện y đã ngất đi rồi.
Phương Dịch chạy đến, nhìn thấy tình trạng của Thời Phàm chỉ muốn chửi một tiếng “đù má”, nhưng anh ta không dám chửi thành lời.
Liếc xéo Tạ Nguy Hàm đang dựa vào một bên, được Thẩm Lục Dương chăm sóc cẩn thận như một món đồ hổ phách mỏng manh dễ vỡ, Phương Dịch đành chấp nhận số phận dọn dẹp tàn cuộc.
Cuối cùng Tạ Nguy Hàm và Thời Phàm cùng được đưa đến phòng y tế, Phương Dịch làm ra vẻ chuyên nghiệp xịt cho Tạ Nguy Hàm hai nhát thuốc đệm, để anh yên tâm giả vờ ngất, rồi chạy đi cứu người thật sự cần cứu.
*
Chạy như điên một mạch, đến giờ Thẩm Lục Dương vẫn chưa hoàn hồn. Cậu đang cùng các giáo viên trao đổi phương pháp giảng dạy trong văn phòng thì hệ thống đột nhiên réo gọi một cách chói tai.
【Nhiệm vụ khẩn cấp! Tạ Nguy Hàm nảy sinh sát ý với Thời Phàm! Nguyên nhân không rõ!】
【Hậu quả: Thời Phàm bị ngược đãi đến chết! Tạ Nguy Hàm phạm phải tội nghiệt, tuyến thế giới chồng chéo!】
【Nội dung nhiệm vụ: Cứu vớt Thời Phàm và Tạ Nguy Hàm.】
【Hình phạt thất bại: Thế giới sụp đổ.】
Thẩm Lục Dương làm đổ hết cả bịch sữa mới uống được hai ngụm lên bàn, bán sống bán chết chạy một mạch đến phòng học đa phương tiện, nhưng cảnh tượng nhìn thấy lại hoàn toàn trái ngược với những gì hệ thống nói.
Lúc này Phương Dịch ra ngoài lấy thuốc, thuận miệng nói một câu: “Thầy Thời này dạo này kỳ nhạy cảm thất thường ghê.”
Ánh mắt Thẩm Lục Dương khẽ động, khó hiểu nhìn Tạ Nguy Hàm đang nằm trên giường bệnh.
Thời Phàm chỉ là phát kỳ nhạy cảm, không có nguy hiểm đến tính mạng.
Nhưng khả năng cao là hệ thống sẽ không lừa cậu trong chuyện này, vậy nên “sát ý” là thật sự đã từng tồn tại.
Cậu đột nhiên nghĩ đến một khả năng.
Thầy Tạ là người có khả năng tự chủ rất mạnh, anh không có khái niệm về các quy tắc xã hội, có thể vì không muốn bị Thời Phàm khơi dậy kỳ nhạy cảm mà không vui, nên đã chọn cách đơn giản thô bạo là g**t ch*t y.
Tuy có nhiều lỗ hổng, nhưng hiện tại dường như chỉ có lời giải thích này.
Ánh mắt Thẩm Lục Dương ngưng lại, sợ hãi trong lòng mà siết chặt nắm đấm, hít sâu một hơi.
Là cậu đã sơ suất, suýt nữa gây ra bi kịch cho cả thế giới.
Vấn đề bây giờ là, vì Tạ Nguy Hàm đã làm Đoạn Thần, công chính của truyện, bị thương nặng, Thời Phàm sẽ kích hoạt “hội chứng Stockholm”, không nhịn được mà chủ động tiếp cận Tạ Nguy Hàm, gây ra kỳ nhạy cảm cho cả hai, và dao động thiện cảm ở mức độ lớn, kích hoạt sát ý của Tạ Nguy Hàm.
*Một hiệu ứng tâm lý khi con tin/nạn nhân nảy sinh tình cảm với kẻ bắt cóc, kẻ đánh đập
Làm thế nào để Thời Phàm chủ động giữ khoảng cách an toàn với Tạ Nguy Hàm?
Phương Dịch gõ cửa, dựa vào khung cửa gọi cậu: “Thầy Thời kia tỉnh rồi, cậu qua xem không?”
Anh ta phải hỏi xem tình hình của Tạ Nguy Hàm bây giờ thế nào, mẹ kiếp, mong là không phải như anh ta nghĩ.
Tâm trạng ổn định bao nhiêu năm, sao đột nhiên lại muốn giết người thế này.
Thẩm Lục Dương sờ trán Tạ Nguy Hàm, thấy không nóng mới đi ra ngoài.
Thời Phàm vẻ mặt mờ mịt nhìn lên trần nhà phòng y tế, không nhớ ra tại sao mình lại ở đây.
“Thầy Thời? Đỡ hơn chưa?” Thẩm Lục Dương cầm quả quýt vừa xin được của Phương Dịch, ló đầu vào nhìn, nhận được một nụ cười bất đắc dĩ của Thời Phàm mới bước vào.
“Đỡ nhiều rồi,” Thời Phàm day day thái dương, nhíu mày, “Nhưng mà, tôi… tại sao lại ở đây?”
Thẩm Lục Dương nhớ lại lời Phương Dịch, kỳ nhạy cảm nếu quá dữ dội, lại không có pheromone dẫn dắt, sẽ bị mất trí nhớ tạm thời.
Cậu ngồi xuống bên cạnh, giúp Thời Phàm bóc quýt: “Thầy đến phòng học đa phương tiện chỉnh máy cho thầy Tạ, rồi đột nhiên phát kỳ nhạy cảm, còn nhớ không?”
Thời Phàm lắc đầu.
Thẩm Lục Dương nhớ ra mục đích mình đến đây, khá ngượng ngùng mà ho khan một tiếng: “Ờm, thầy Thời, thật ra lần này tôi tìm thầy, có chút chuyện.”
Thời Phàm tò mò nhìn cậu, khuôn mặt thanh tú nhàn nhạt nhuốm chút ý cười. Đối với Thẩm Lục Dương, y có thiện cảm như giữa những người bạn. Sẽ không ai ghét một mặt trời nhỏ cả.
“Chuyện gì vậy?” Thời Phàm nhẹ giọng hỏi.
Thẩm Lục Dương đưa quả quýt cho y, trong đầu chỉ toàn là “làm thế nào để Thời Phàm tránh xa Tạ Nguy Hàm”, nếu nói thẳng là hai người ở bên nhau thì thế giới sẽ bị hủy diệt, chắc chắn sẽ chẳng ai tin…
“Thầy Thời,” Thẩm Lục Dương nhìn khuôn mặt trước mắt, hít sâu một hơi, nói thẳng: “Thầy có thể giữ khoảng cách với thầy Tạ được không?”
“Hả?” Thời Phàm sững sờ, theo phản xạ hỏi: “Tại sao?”
Thẩm Lục Dương nhắm mắt lại, lúc mở ra đã là một vẻ mặt kiên định, tay nắm thành quyền, lớn tiếng tuyên thệ: “Bởi vì tôi thích thầy Tạ! Tôi muốn theo đuổi anh ấy!”
Thời Phàm vẻ mặt kinh ngạc: “Hả?”
Phương Dịch vừa đi đến cửa: “Đù má?”
________
Lời tác giả: Không hổ là cậu, Thẩm Lục Dương!
【Thầy Tạ đã nhận ra sự bất thường xung quanh, dùng một cuộc thí nghiệm để xác minh rằng ở một mình/lại gần Thời Phàm = kỳ nhạy cảm = Dương Dương sẽ sốt sắng chạy đến giúp anh giải quyết vấn đề. Thầy Tạ đang tìm nguyên nhân của những chuyện này, nhưng anh sẽ không dùng Dương Dương để “thí nghiệm”. Anh biết Dương Dương không phải là nguyên chủ, và việc Dương Dương tiếp cận anh có thể có mục đích, nhưng anh không quan tâm.】
【Cuốn sách này đối với Dương Dương mà nói là một bộ phim chữa lành để cùng thầy Tạ làm chuyện ấy ấy, đối với thầy Tạ mà nói là một bộ phim kinh dị khi xung quanh đột nhiên trở nên bất thường, còn đối với Phương Dịch mà nói là một bộ phim bi tình khổ lụy chỉ có mình anh ta bị ngược đãi…】