Sau Khi Giúp Vai Chính Thụ Thoát Khỏi Kẻ Điên, Tôi Bị Nhắm Đến

Chương 28

028.Tác giả: Không Ô

Thời Phàm sững sờ vài giây, sau khi hoàn hồn liền lập tức nhìn về phía Phương Dịch, nghiêm mặt nói: “Bác sĩ Phương, chuyện này xin anh hãy giữ bí mật.”

Phương Dịch tỉnh lại từ trong cơn “đù má”, nhận ra ý của y, bèn gật đầu: “Tôi sẽ không nói ra ngoài, tôi có nghĩa vụ bảo vệ sự riêng tư của bệnh nhân.”

Đỉnh thật, Phương Dịch vừa đi ra ngoài vừa nghĩ, Thẩm Lục Dương rốt cuộc còn bao nhiêu bất ngờ mà anh ta không biết nữa đây.

Thời Phàm nhìn chằm chằm Phương Dịch rời đi, lúc này mới nhìn sang Thẩm Lục Dương, vừa bất đắc dĩ vừa lo lắng: “Ở trường đừng tùy tiện nói mấy chuyện này, cậu và… thầy Tạ, đều là Alpha, công khai rồi còn muốn thăng tiến nữa không?”

Lúc này Thẩm Lục Dương mới nhận ra, mức độ chấp nhận tình yêu đồng giới giữa hai Alpha trong bối cảnh của truyện dường như cũng không cao, đặc biệt là ở nơi như trường học.

Cậu nhìn Thời Phàm, gãi gãi đầu, ngại ngùng nói: “Tôi quên mất.”

So với Thẩm Lục Dương, Thời Phàm trông có vẻ trưởng thành hơn, nghe vậy bèn bất đắc dĩ cười cười, giải thích: “Cậu hiểu lầm rồi, tôi không có tình cảm phương diện đó với thầy Tạ, chỉ là…”

Y nhíu mày: “Không biết tại sao, dạo này sức khỏe đột nhiên trở nên rất kém, sau khi tiếp xúc với thầy Tạ đã mấy lần đột nhiên phát kỳ nhạy cảm rồi.”

Thẩm Lục Dương thở phào nhẹ nhõm. May quá, Thời Phàm lúc không ở gần thầy Tạ vẫn còn tỉnh táo, mức độ chưa sâu.

“Có lẽ vì cấp bậc của thầy Tạ quá cao.” Cậu tìm một lý do thay cho Thời Phàm.

Thời Phàm gật đầu, khuôn mặt nhợt nhạt cười lên có một cảm giác mong manh mạnh mẽ: “Có lẽ vậy, chúc cậu và thầy Tạ hạnh phúc.”

“Không không không!” Sắc mặt Thẩm Lục Dương nghiêm lại, vội vàng phủ nhận, “Tôi, là đơn phương! Đúng vậy, thầy Tạ anh ấy không phải… ờ, anh ấy đối với tôi chỉ là thái độ đồng nghiệp bình thường thôi! Tôi còn chưa định nói cho anh ấy biết đâu.”

Thẩm Lục Dương vội vàng minh oan cho Tạ Nguy Hàm, đồng thời còn tự gán cho mình một cái danh “yêu thầm khổ sở”.

Làm vậy còn có thể cắt đứt khả năng Thời Phàm sẽ nói cho Tạ Nguy Hàm biết.

Não mà không vận hành đến bốc khói thì người ta không biết giới hạn của mình ở đâu.

Thời Phàm chợt hiểu ra, nhìn cậu, nở một nụ cười trong trẻo: “Cố lên.”

Thẩm Lục Dương lại trò chuyện với Thời Phàm một lúc, nghe Phương Dịch nói Tạ Nguy Hàm tỉnh rồi, liền vội vàng chạy qua xem thầy Tạ.

*

Tạ Nguy Hàm với gương mặt nhợt nhạt tựa vào đầu giường, ngón tay như vô thức mà khẽ gõ lên mặt giường, một cái, lại một cái.

Phương Dịch đang nói gì đó, thấy Thẩm Lục Dương liền lập tức ngậm miệng.

Ánh mắt anh ta đảo qua lại giữa hai người một vòng, dứt khoát đi ra ngoài, lúc đi ngang qua Thẩm Lục Dương còn lạnh lùng nói: “Không làm phiền hai người nữa.”

Nghe thấy tiếng động, Tạ Nguy Hàm ngước mắt nhìn sang, thấy mặt Thẩm Lục Dương, khóe môi khẽ cong lên một đường cong dịu dàng.

Thẩm Lục Dương bất giác cười ngây ngô theo, đi tới ngồi xuống, đợi Phương Dịch đi hẳn ra ngoài mới từ trong túi lấy ra một quả táo đỏ.

Cậu lắc đầu cảm khái: “Bác sĩ Phương hào phóng thật, tôi nói muốn một quả quýt mà cứ nhất quyết đưa thêm cho tôi một quả táo, thầy Tạ anh đợi chút, tôi gọt vỏ cho anh.”

Tạ Nguy Hàm cụp mắt, ánh mắt dừng trên khuôn mặt đang cúi đầu nghiêm túc gọt táo của Thẩm Lục Dương, như thể sợ làm kinh động sự yên tĩnh lúc này, anh khẽ hỏi: “Thầy Thời tỉnh rồi à?”

“Ừm, tỉnh rồi.” Thẩm Lục Dương nhớ lại những lời hùng hồn vừa rồi, tim đập thình thịch. Xem ra Phương Dịch không nói chuyện này cho thầy Tạ biết, nếu không anh không thể bình tĩnh như vậy được.

Đây là lần đầu tiên cậu giả gay, đúng là k*ch th*ch thật.

Ngón tay Thẩm Lục Dương không khéo léo bằng Tạ Nguy Hàm, quả táo gọt ra lồi lồi lõm lõm, lúc đưa ra vẫn tự tin: “Mình giỏi thật đấy.”

Tạ Nguy Hàm cười khẽ một tiếng, nhận lấy quả táo.

Nhìn gò má với đường nét rõ ràng, ngũ quan diễm lệ của Tạ Nguy Hàm, đầu ngón trỏ và ngón cái của Thẩm Lục Dương khẽ vê vào nhau, suy nghĩ đối sách.

Vì sự lơ là của mình, vừa rồi suýt chút nữa đã khiến cả thế giới sụp đổ.

Cậu không thể tiếp tục đối phó một cách tiêu cực, chỉ chờ hệ thống giao nhiệm vụ được nữa.

Phải chủ động lên nào đồng chí Thẩm Lục Dương!

Bây giờ Thời Phàm sẽ không chủ động tiếp cận Tạ Nguy Hàm, nhưng lỡ như thầy Tạ lại giống như hôm nay, vì một vài lý do nào đó mà lại tiếp cận Thời Phàm…

Đầu óc Thẩm Lục Dương không nghĩ ra được, “phương pháp vẹn toàn” đang ẩn sau một lớp sương mỏng, chính là không thể nghĩ ra.

“Thầy Tạ,” Thẩm Lục Dương rướn người tới, nằm bò ra giường bệnh, cằm gối lên mu bàn tay, quyết định ép mình một phen, cậu nói với vẻ mặt nghiêm túc, “Tôi có chuyện muốn nói với anh.”

“Chuyện gì?” Tạ Nguy Hàm nhìn vẻ mặt nghiêm túc của cậu, cười một tiếng, “Nghiêm túc vậy?”

Trong đầu Thẩm Lục Dương là một cơn bão cấp mười hai.

Trong tình huống nào Tạ Nguy Hàm sẽ chọn từ bỏ việc giết Thời Phàm?

Khi có một mối liên hệ nào đó, tạm thời không thể động đến.

Nếu như Thời Phàm, và Tạ Nguy Hàm nảy sinh một mối quan hệ nào đó ngoài tình yêu —

Trong đầu Thẩm Lục Dương lóe lên một ý tưởng!

Cậu nắm chặt lấy tay Tạ Nguy Hàm, nhíu mày, nhìn anh một cách vô cùng nghiêm túc: “Thầy Tạ, anh trả lời tôi một câu hỏi trước đã, phải nói thật đấy.”

Tạ Nguy Hàm khẽ nhướng mày: “Được.”

Ánh mắt Thẩm Lục Dương kiên định, hít sâu một hơi, lớn tiếng hỏi: “Anh có thích thầy Thời Phàm không?”

Đáy mắt Tạ Nguy Hàm lóe lên, anh ngả người ra sau, thong dong nhìn cậu: “Tại sao lại hỏi vậy?”

Lời nói dối trôi chảy trước mặt Thời Phàm, đến khi đối mặt với Tạ Nguy Hàm đột nhiên trở nên không có sức lực, ánh mắt Thẩm Lục Dương lảng đi, nói năng lắp bắp: “Bởi vì tôi, thích thầy Thời… Anh đừng giành với tôi được không?”

Phương Dịch bước vào cửa tìm quả táo bị mất tích của mình: “Đù má?”

Thầy Thẩm cậu chơi lớn thật đấy!

Thẩm Lục Dương bị tiếng hét của Phương Dịch làm cho giật mình, suýt nữa thì nhảy dựng lên khỏi ghế. Tạ Nguy Hàm dùng lực siết nhẹ tay cậu, vỗ về cổ tay, sau đó liếc nhìn Phương Dịch với ánh mắt không rõ ý tứ.

Thẩm Lục Dương cảm thấy có lẽ mình không có thiên phú làm hải vương*, cậu nhiều nhất cũng chỉ là một tấm lưới đánh cá.

*Người “đào hoa” hoặc có nhiều mối quan hệ tình cảm, bắt cá nhiều tay.

Làm gì cũng bị lọt.

Cậu quay đầu cố gắng nháy mắt với Phương Dịch, ám chỉ anh ta đừng để lộ, nháy đến mức mắt sắp bị chuột rút.

Phương Dịch cùng lúc nhận được hai ánh nhìn: “…”

Mẹ nó kiếp trước tôi nợ hai người chắc?

Anh ta nhẫn nhục quay người bỏ đi, giả vờ không nhìn thấy quả táo trong tay Tạ Nguy Hàm.

Anh ta mù rồi, cảm ơn.

Lúc này Thẩm Lục Dương mới thở phào nhẹ nhõm.

Đây đã là lần thứ bao nhiêu cậu thở phào rồi, thở nữa chắc cậu tắt thở mất.

“Dương Dương.”

Thẩm Lục Dương quay đầu lại, ái ngại nhìn Tạ Nguy Hàm.

Cậu cố gắng nói một cách chân thật: “Thầy Tạ, tôi thật sự siêu thích thầy Thời.”

Cho nên anh có thể nể mặt tôi, tha cho thầy Thời một con đường sống được không.

Tạ Nguy Hàm hứng thú cười một tiếng, nửa đùa nửa thật mở miệng: “Nếu như tôi cũng rất thích cậu ấy, Dương Dương định làm thế nào?”

Trên mặt Thẩm Lục Dương thoáng qua biểu cảm trời sập trong một giây.

Nhưng rất nhanh cậu đã biết giả thuyết này không thành lập, dứt khoát phủ nhận: “Anh không thể.”

“Tại sao?”

“Anh… không thích gu đó.”

Lần này Tạ Nguy Hàm càng hứng thú hơn, nhìn vào mắt cậu với vẻ đầy ý cười: “Không phải Dương Dương cũng không thích gu này sao?”

“Tôi th—” Nói được nửa chừng, Thẩm Lục Dương khựng lại.

 …Cậu đã từng nói cậu thích chị đại ngực bự đi giày cao gót.

Chết tiệt, bây giờ cậu vẫn thích, chị đại tốt biết bao, cậu chính là thích nchị đại.

Là cái gì đã khiến một trai thẳng từ bỏ gái đẹp mà chủ động cong thành nhang muỗi?

Là cứu vớt thế giới!

Thẩm Lục Dương không mấy thuận lợi mà điều chỉnh biểu cảm, ánh mắt đảo loạn: “Chỉ, chỉ là trước đây không biết, gu như thầy Thời cũng tốt…”

“Vậy sao,” Tạ Nguy Hàm như có điều suy nghĩ, dường như vô tình hỏi: “Tốt ở đâu?”

Thẩm Lục Dương: “…”

Cậu cũng có biết đâu! Cậu với nhân vật chính thụ cũng không thân! Bảo cậu nói ưu điểm của người đồng giới, cậu cũng chỉ có thể nói ra ưu điểm của thầy Tạ thôi.

Nói một tiếng đồng hồ không lặp lại.

Bàn tay đang bị nắm của Thẩm Lục Dương động đậy, đột nhiên nhớ ra một câu nói đã thấy từ rất lâu trước đây.

Sắc mặt cậu nghiêm lại, tưởng tượng về cuộc sống gia đình sau này, nhập tâm, vẻ mặt hạnh phúc mường tượng về cuộc sống tốt đẹp của một nhà ba người trong tương lai: “Thích là không có lý do, tôi cũng không biết cậu ấy tốt ở đâu, tôi thích cậu ấy, cậu ấy tốt nhất, mãi mãi là tốt nhất.”

Vẻ u ám trong mắt Tạ Nguy Hàm thoáng qua, một lúc sau mới nhìn cậu mỉm cười, an ủi: “Yên tâm, tôi không thích thầy Thời.”

Thẩm Lục Dương ngẩng đầu lên đầy kinh ngạc.

Tạ Nguy Hàm lộ ra vẻ hơi bất ngờ: “Tôi còn tưởng Dương Dương chỉ thích Omega nữ.”

Thẩm Lục Dương muốn nói Beta cũng được, chỉ cần là đại mỹ nữ, cậu đều được.

Giọng điệu Tạ Nguy Hàm mang theo vài phần trêu chọc, thuận theo tự nhiên hỏi: “Dương Dương có biết làm thế nào để theo đuổi Alpha không?”

Thẩm Lục Dương sững sờ, cậu chỉ muốn tách hai người ra, không có ý định làm đến bước này.

Nhưng lúc này cũng không thể nói là không định theo đuổi, cậu thành thật lắc đầu: “Không biết.”

Cậu đến con gái còn chưa từng theo đuổi.

“Vậy cậu định theo đuổi thầy Thời thế nào?”

“…Không biết.”

Tạ Nguy Hàm ôn hòa nhìn cậu, bình tĩnh chỉ ra thiếu sót của cậu: “Dương Dương không thích đến mức đó.”

Thẩm Lục Dương sợ anh vì chuyện này mà đi tìm Thời Phàm, vội vàng nói: “Tôi thích! Nhưng, nhưng mà tôi không biết làm thế nào.”

Tạ Nguy Hàm như có điều suy nghĩ, một lúc lâu sau, anh nói với giọng ấm áp: “Tôi có thể dạy cậu.”

Thẩm Lục Dương: “…Hả?”

*

Sau khi trở lại văn phòng, Thẩm Lục Dương vẫn còn ngơ ngác. Cậu gãi gãi đầu, cảm thấy có chỗ nào đó không đúng, lại cảm thấy chỗ nào cũng đúng.

Cậu đã khiến Thời Phàm và Tạ Nguy Hàm cùng lúc cảm thấy đối phương không thể tiếp cận, hoàn thành nhiệm vụ một cách hoàn hảo.

Có điều hình như cậu đã mơ mơ màng màng đồng ý để thầy Tạ dạy cậu cách theo đuổi Alpha, còn hẹn sau khi thi tháng sẽ đến nhà anh ăn cơm, để bàn bạc chi tiết về chuyện này…

Thẩm Lục Dương muộn màng nhận ra có gì đó không đúng, cậu úp đầu xuống bàn làm việc, bắt đầu tự kiểm điểm sâu sắc.

Tại sao mình lại đồng ý chứ!

Cậu một trai thẳng, đi học cách theo đuổi Alpha, chuyện này mà bị lộ thì cũng quá dễ dàng rồi!

Nhưng mà thầy Tạ nấu ăn thật sự rất ngon…

Thẩm Lục Dương lạc quan tự an ủi mình, ít nhất còn được ăn một bữa cơm, còn về xu hướng tính dục của cậu, đến lúc đó phải xem tài diễn xuất thôi.

*

Phòng y tế, đợi Thẩm Lục Dương và Thời Phàm đều đã rời đi.

Phương Dịch lại đóng cửa, treo tấm biển “Không có người”, rồi quay người hùng hổ bước vào phòng bệnh.

Tạ Nguy Hàm đã sớm rời khỏi giường bệnh, đang đứng bên cửa sổ trêu chọc con vẹt má vàng kia.

Phương Dịch đứng ở cửa, khoanh tay trước ngực, vẻ mặt bất định: “Cậu có thể giải thích cho tôi một chút không, thầy Thời kia là thế nào?”

Tạ Nguy Hàm lạnh nhạt liếc anh ta một cái, bàn tay trắng bệch đặt lên nóc lồng vàng, con vẹt má vàng đến gần, thân mật cọ cọ.

Nhưng lại bị anh búng ra.

Phương Dịch suýt nữa thì trợn trừng mắt: “Nói chuyện đàng hoàng! Đừng có hại con vẹt của tôi!”

Bàn tay Tạ Nguy Hàm không động, anh nghiêng đầu qua khe hở của tấm rèm tối màu, ánh mắt không rõ ý tứ dõi theo những chiếc lá rơi ngoài cửa sổ.

“Tôi phát hiện ra một chuyện thú vị.”

Phương Dịch đi đến cách anh vài bước, dừng lại, nhíu mày: “Chuyện gì?”

Một chuyện thú vị mà một kẻ có nhân cách chống đối xã hội phát hiện ra, trong mắt người bình thường, e rằng đều là “chuyện kinh dị”.

“Có một số thứ đã thay đổi,” Tạ Nguy Hàm cúi đầu nhìn đôi mắt đen láy của con vẹt, cho dù bị làm tổn thương, nó vẫn không nhớ mà đến gần, cọ vào lòng bàn tay anh.

Anh cười khẽ một tiếng, làn da trắng lạnh phản chiếu một kết cấu gần như trong suốt, nửa người nửa không, “Nhưng rất vui vẻ, đã lâu không được như vậy rồi.”

Trán Phương Dịch túa ra một giọt mồ hôi lạnh, ngón tay anh ta cuộn lại, khó khăn hỏi: “Cậu… có phải đã giết người rồi không?”

Anh ta trở thành người quan sát của Tạ Nguy Hàm từ năm mười tuổi, tất cả đồng nghiệp đều coi anh ta là người xuất chúng, bởi vì anh ta là người quan sát của một Alpha cấp S.

Nhưng chỉ có mình ah ta biết, anh ta là người quan sát thất bại nhất, anh ta chưa bao giờ thành công nhìn thấu được cảm xúc và biến đổi tinh thần của người đàn ông này. Càng đừng nói đến việc cảnh báo và phòng ngừa.

Tạ Nguy Hàm không trả lời câu hỏi của anh ta, ánh mắt khẽ lướt xuống, dừng trên cành cây nhỏ hẹp dưới chân con vẹt: “Phương Dịch, thế giới mà cậu nghĩ, là sai rồi.”

Những lời anh nói khiến lưng Phương Dịch lạnh toát, không hiểu ý anh là gì.

Yết hầu anh ta trượt lên xuống, như thường lệ giả vờ không nghe thấy, nhân lúc anh còn chịu nói, anh ta hỏi những câu khác: “Tại sao lại khiến Thời Phàm bộc phát kỳ nhạy cảm?”

Nếu là những bệnh nhân khác, câu hỏi này nghe có vẻ kỳ lạ, bởi vì họ không cần lý do để làm tổn thương người khác.

Nhưng Tạ Nguy Hàm thì khác, khả năng tự chủ bẩm sinh, b**n th** của anh, khiến anh tự đặt ra cho mình một bộ quy tắc độc lập trên cả pháp luật, anh chỉ hành động trong phạm vi quy tắc đó.

Đây là nguồn cảm giác an toàn của anh, đồng thời cũng có thể duy trì một mức độ bình tĩnh nhất định.

Tạ Nguy Hàm cong môi đầy ẩn ý, nhìn con vẹt đang nhảy tới nhảy lui trong lồng: “Không tồn tại ‘khiến’, chỉ là đến gần hơn một chút.”

Phương Dịch sắp bị anh làm cho phát điên rồi, trước đây thì không nói, bây giờ cuối cùng cũng nói, anh ta lại chẳng hiểu gì cả!

Anh ta day thái dương, lại đổi một cách hỏi khác: “Còn Thẩm Lục Dương thì sao? Cậu thấy cậu ta thế nào? Thằng nhóc đó cả ngày cười như một đóa hoa, không giống người xấu, tôi sẽ không cho phép cậu làm hại cậu ta đâu.”

Tạ Nguy Hàm đột nhiên đưa ngón tay vào trong lồng, con vẹt lập tức đến gần, dùng chiếc mỏ sắc nhọn mổ tới. Đầu ngón tay bị đâm rách, rỉ ra máu tươi.

Đôi mắt lạnh lùng kiềm chế ngưng tụ rồi lại lan ra, sự điên cuồng thoáng qua rồi biến mất, tựa một cơn gió không định hướng, chớp mắt đã trở lại vẻ giả tạo bình yên.

“Cậu ấy rất đặc biệt,” giọng nói trầm thấp dịu dàng, như đang thì thầm bên tai ai đó, “Thuộc về tôi.”

Mặc dù có khả năng mang đến tổn thương đẫm máu, nhưng anh không bận tâm.

Phương Dịch nhìn vết máu trên ngón tay anh, câu này thì anh ta hiểu rồi: “Cậu ấy có một sự ngốc nghếch cố chấp đối với cậu, đúng là đặc biệt thật.”

Tạ Nguy Hàm khẽ vê đầu ngón tay, máu loang ra trên da: “Có h*m m**n mới có tình cảm.”

Phương Dịch: “Đúng vậy, vậy h*m m**n của cậu ấy khi tiếp cận cậu là gì?”

Tạ Nguy Hàm bỗng cười một tiếng, nhìn Phương Dịch, đáy mắt là sự vui sướng không thể che giấu: “Bảo vệ tôi.”

Phương Dịch sững sờ.

Đây là loại Bồ Tát sống gì vậy.

Ánh sáng trong phòng chiếu lên một bên mặt, nửa còn lại của biểu cảm ẩn trong bóng tối, giọng nói trầm khàn kể lể những lời không rõ ý tứ: “Tôi không ngại thỏa mãn nguyện vọng nhỏ bé của cậu ấy, phần thưởng, chỉ lấy một chút thôi.”

Sức mạnh đứng sau đã khiến anh và Thời Phàm nảy sinh liên hệ, còn Thẩm Lục Dương đóng vai trò là người tách hai người ra —

Hậu quả của việc tách ra thất bại có lẽ là kỳ nhạy cảm vô cớ, thành công rồi, thì chính là như hôm nay.

Thiên sứ của anh lúc bôn ba vì người khác mà tỏa sáng là quyến rũ nhất, anh sẽ không giam cầm ánh sáng.

Anh muốn đối phương chủ động ở lại, trông chừng một bệnh nhân sẽ không bao giờ được chữa khỏi.

________

Tác giả có lời muốn nói: Thầy Tạ dạy Dương Dương cách yêu đương, cách tán tỉnh, cách hôn… Tình cảm hiện tại của thầy Tạ không phải là thích, mà là dục~vọng~chiếm~hữu~ chưa từng có~

【Có bạn đáng yêu trong khu bình luận nói thầy Tạ sẽ là đại boss trong truyện kinh dị vô hạn lưu, vậy thì Dương Dương chính là người vô tình vào game, nhận được nhiệm vụ “giết boss được 10 triệu”, trên đường vượt ải gặp được thầy Tạ, sau đó bảo vệ thầy Tạ một đường không chút trở ngại mà xông đến cửa cuối cùng, phát hiện bên trong chẳng có gì cả, quay đầu kinh ngạc nói với thầy Tạ “boss này tốt bụng thật, còn chừa lại cho mình một căn phòng, hai chúng ta ở chung nhé”. Thế là hai người sống một cuộc sống hạnh phúc (không phải】

Bình Luận (0)
Comment