Tối hôm trước ngày thi tháng, danh sách giáo viên coi thi mới được gửi xuống.
Thẩm Lục Dương vừa đánh răng vừa lướt xem danh sách.
Ở gần cuối cùng, phòng thi số 29, cậu nhìn thấy tên mình.
Cậu nhìn sang bên cạnh, một cái tên khác — Tạ Nguy Hàm.
Thẩm Lục Dương huýt sáo một tiếng, nhổ bọt kem đánh răng ra, rồi gửi ảnh chụp màn hình cho thầy Tạ.
Đây mới gọi là may mắn chứ!
Kỳ thi bắt đầu từ tám giờ sáng.
Theo như đã hẹn, sau khi đến trường vào ngày hôm sau, Thẩm Lục Dương đến văn phòng lấy đề thi trước, sau đó canh giờ để đến phòng thi.
Tạ Nguy Hàm đã đến rồi, anh đang viết môn thi và thời gian lên bảng đen.
Hôm nay anh mặc một bộ vest màu xanh đen, chất liệu dày dặn hơn những bộ trước đây, nhưng vẫn được thân hình anh chống đỡ thẳng thớm, bờ vai rộng, eo hẹp hoàn hảo và bộ vest thẳng thớm bổ sung cho nhau.
Một tay anh cầm sơ đồ chỗ ngồi, tay kia thả lỏng viết tên giáo viên coi thi, nét chữ ngay ngắn sắc bén, đẹp không tả xiết.
Cùng với động tác giơ tay lên, một đoạn cổ tay phải nhỏ lộ ra, Thẩm Lục Dương để ý thấy ngón trỏ tay trái của anh có dán một miếng băng dán cá nhân — là miếng băng lần trước cậu xin của Khương Noãn Vũ, rồi tặng cho Tạ Nguy Hàm.
“Thầy Tạ,” Thẩm Lục Dương hoàn hồn, gọi một tiếng, “Đề thi lấy về rồi đây.”
Tạ Nguy Hàm viết xong nét cuối cùng, quay đầu lại, ánh mắt ấm áp dừng trên mặt cậu, đáy mắt ánh lên một tia cười: “Vất vả cho cậu rồi.”
Thẩm Lục Dương bước vào phòng học, còn chưa đến ba phút nữa là đến giờ, cậu cùng Tạ Nguy Hàm đứng trên bục giảng vừa xem đồng hồ trên cổ tay vừa trò chuyện phiếm.
Trong phòng học có một trận xôn xao nho nhỏ, tai Thẩm Lục Dương thính đến mức nghe được bạn nữ ở hàng đầu tiên quay lại nói với bạn nữ phía sau: “Trời ơi, giáo viên lớp nào mà đẹp trai thế!”
“Thầy Tạ mà cậu cũng không biết à? Gương mặt đại diện cho nhan sắc toàn trường chúng ta đấy!”
“Tớ nói người còn lại cơ!”
“Ồ, thầy giáo Vật Lý mới đến, nghe nói giảng bài thú vị lắm, lớp của Bành Tuấn đó.”
“Bành Tuấn?”
Thẩm Lục Dương nhìn theo hướng của bạn nữ kia, hàng cuối cùng, cạnh cửa sổ. Một học sinh nam cao lớn đang nằm bò ra bàn, không mặc áo khoác đồng phục, chỉ mặc một chiếc áo thun đen, sau lưng in hình đầu một con sư tử lớn.
Mặc dù chỉ lộ ra một cái gáy tóc tai lởm chởm, Thẩm Lục Dương vẫn nhanh chóng nhận ra đây là bạn học Bành Tuấn.
Cậu không do dự một giây nào, nói lớn: “Sắp thi rồi, đừng ngủ nữa! Cảm ơn đã hợp tác! Cảm ơn!”
Cả người Bành Tuấn run lên rõ ràng một cái, sau đó nhíu mày ngồi dậy, trên mặt còn mang theo chút hoang mang và mơ hồ không rõ.
Dịch ra có lẽ là tại sao ở đâu cũng nghe thấy giọng của thầy Thẩm — ồ, thì ra chính là thầy.
Thẩm Lục Dương cười toe toét với Bành Tuấn, rồi đứng sát bên cạnh Tạ Nguy Hàm, dựa theo những gì chủ nhiệm đã nói trong cuộc họp, bắt đầu dặn dò theo thông lệ.
“Kỳ thi lần này cũng giống như trước đây, trong lớp có hai giáo viên, hành lang không biết có bao nhiêu giáo viên đi lại, trước màn hình camera có ít nhất bốn giáo viên, mấy lời này các em đều nghe đủ rồi,” Thẩm Lục Dương tỏ vẻ vô cùng phẫn uất, “Cho nên trường chúng ta đã nghĩ ra một chính sách mới rất hố người, giáo viên ở chỗ camera hoặc hành lang, bắt được phòng thi nào có vi phạm kỷ luật, cứ một trường hợp thì giáo viên coi thi bị trừ ba mươi tệ.”
Nói đến đây, Thẩm Lục Dương mang vẻ mặt đau buồn chân thật: “Lương một tháng của giáo viên mới có hơn hai nghìn tệ, xin các em đó, để thầy còn có cơm nóng mà ăn chứ.”
Trong lớp im lặng vài giây, sau đó vang lên một trận cười.
Thẩm Lục Dương tiêm phòng cho bọn nhỏ trước: “Lát nữa nhé, nếu thầy ho, tức là thầy đã phát hiện ra mầm mống không đứng đắn, nhân cơ hội này, các em kịp thời dừng tay lại, mọi chuyện vẫn còn kịp.”
“Đừng đợi đến khi thầy hoặc thầy Tạ đi đến bên cạnh các em, dịu dàng nói với các em ‘ra ngoài’, vậy thì kỳ thi lần này của em là tèo luôn đó cưng à.”
Chuông báo hiệu giờ thi vừa hay vang lên.
Tạ Nguy Hàm cầm đề thi lên, dùng dao rọc giấy rọc ra một cách thuần thục, bàn tay với khớp xương rõ ràng làm gì cũng đẹp mắt.
Thẩm Lục Dương đếm ra mấy xấp, lần lượt phát xuống.
Môn thi Ngữ Văn đầu tiên chính thức bắt đầu.
Theo quy định, hai giáo viên coi thi nên ngồi một người ở phía trước, một người ở phía sau, thỉnh thoảng đứng dậy đi lại.
Nhưng Thẩm Lục Dương nghe Khương Noãn Vũ nói, chỉ cần không nói chuyện ảnh hưởng đến học sinh làm bài, muốn ở thế nào thì ở, có vài lời của lãnh đạo cứ coi như đánh rắm là được.
Thẩm Lục Dương học rất nhanh, yên ổn đứng ở phía trước vừa tắm nắng vừa quan sát tình hình.
Thời gian còn chưa trôi qua một nửa, cậu phát hiện có học sinh đang lôi điện thoại ra.
Bảo cậu ta động tác thuần thục, thì cũng có, nhưng bảo cậu ta giấu giếm, thì không có một chút nào.
Thẩm Lục Dương ho hai tiếng cũng không thấy cậu ta lùi bước, hoàn toàn là một phiên bản viết hoa in đậm của “coi trời bằng vung”, “ngang nhiên trắng trợn”.
Thẩm Lục Dương không chắc mình nên xông lên làm một trận, hay là ho thêm vài tiếng nữa, bèn huých tay vào người Tạ Nguy Hàm, nói nhỏ: “Thầy Tạ, chỗ kia—”
Tạ Nguy Hàm nhìn sang, khẽ “ừm” một tiếng.
Anh đi đến hàng thứ ba từ dưới lên sát tường, bình tĩnh gõ lên bàn của học sinh nam đó.
Tạ Nguy Hàm đi rất nhẹ, không gây ra tiếng động.
Học sinh nghe thấy tiếng động thì giật mình run lên, chiếc điện thoại “cạch” một tiếng rơi xuống đất.
Hơn ba mươi cái đầu trong phòng như được cắm điện, “vèo vèo vèo” đồng loạt quay cả sang, trong ánh mắt ít nhiều đều viết mấy chữ “Bắt lấy nó! Bắt lấy nó!”.
Bạn học Bành Tuấn trong đám học sinh hóng chuyện này lại tỏ ra vô cùng khác biệt, khác biệt như chiếc quần đồng phục giống hệt cây bút chì trên người cậu ta vậy.
Cậu ta lạnh lùng liếc một cái, nhìn khẩu hình miệng còn nói một câu “ngu vãi”, sau đó cúi đầu tranh thủ từng giây để tiếp tục bịa văn.
Có chí tiến thủ, Thẩm Lục Dương vô cùng vui mừng.
Học sinh nam bị bắt có vẻ là một kẻ tái phạm có kinh nghiệm, cũng không hoảng sợ lắm, mặt mày khổ sở xin tha.
Lúc thì là “em biết lỗi rồi”, lúc thì là “em không dám nữa đâu”, cuối cùng thậm chí còn nói ra câu “điện thoại đưa cho thầy, đừng báo cáo em lên trên”.
Từ đầu đến cuối, trên mặt thầy Tạ luôn treo một nụ cười ấm áp, nghe vậy anh cụp mắt, giọng nói trầm thấp: “Ra ngoài.”
Sắc mặt học sinh nam trắng bệch, nuốt nước bọt, nhanh chóng cầm bài thi đứng dậy.
Lúc đi đến trước bục giảng, cậu ta nghiến răng, đột nhiên chạy đến trước mặt Thẩm Lục Dương, túm lấy tay áo cậu nói: “Thầy ơi em thật sự không dám nữa đâu, thầy đừng bắt em ra ngoài, môn Văn một trăm năm mươi điểm lận, lần này còn phải họp phụ huynh nữa.”
Thẩm Lục Dương sợ cậu ta ảnh hưởng đến người khác, vội vàng kéo người ra ngoài. Cậu hạ thấp giọng: “Bạn học này, tên gì?”
Mắt học sinh nam sáng lên: “Bì Ý.”
“Hay lắm,” Thẩm Lục Dương vỗ vai cậu ta, chỉ về phía giáo viên giám thị đang đi tới, “Đi đi bạn học Bì Ý, về nhà thôi, trở về với vẻ đẹp thuở ban đầu.”
Khuôn mặt vừa mới cười của Bì Ý nhanh chóng xịu xuống, ỉu xìu nói: “Thầy ác quá đi, em nhớ thầy rồi, vừa đẹp trai vừa tàn nhẫn.”
“Đúng vậy,” Thẩm Lục Dương bật cười, “Chào Bì Ý, thầy tên là Thẩm Lục Dương.”
Bạn học Bì Ý có vẻ mắc chứng hướng ngoại thái quá này đã đấm tay với Thẩm Lục Dương một cái, sau đó với tư thế không mấy oai phong mà đi về phía “vẻ đẹp thuở ban đầu” của mình.
Thẩm Lục Dương quay lại, trong lớp đã khôi phục lại sự yên tĩnh, sau màn giết gà dọa khỉ vừa rồi, không khí của cả phòng thi số 29 đều trở nên nghiêm túc và căng thẳng hơn nhiều.
“Còn mười phút cuối cùng,” Thẩm Lục Dương nhìn đồng hồ, nói ra câu thoại trước đây chỉ từng nghe qua với vẻ hơi mới lạ, “Những bạn chưa làm xong hãy tranh thủ thời gian.”
Chuông tan học vang lên, tất cả học sinh đều đặt bút xuống, bài thi được chuyền từ sau lên trước.
Thẩm Lục Dương quét mắt nhìn cả lớp, thỉnh thoảng nhắc nhở một tiếng “tôi nhìn rất rõ nhé bạn học kia em đang làm gì đó”, đợi tất cả bài thi được thu lên, mới vẫy tay cho họ đi.
“29 tờ, vừa rồi bạn học Bì Ý đã mang đi một tờ.” Thẩm Lục Dương cầm xấp bài thi đập đập hai cái, vuốt phẳng, “Để tôi đi nộp cho thầy Tạ, chữ anh đẹp, viết lên bảng đi.”
“Tiết sau là Vật Lý, vẫn ở phòng thi này,” Tạ Nguy Hàm thong dong đáp lời, mắt chứa ý cười, “Đừng đi nhầm đấy.”
“Đi lạc thì anh ra đón tôi nhé!” Thẩm Lục Dương vừa cười vừa nói, ánh mắt lướt qua đầu ngón tay anh, “Thầy Tạ, tay anh sao vậy?”
Tạ Nguy Hàm lạnh nhạt liếc một cái, cong khóe môi: “Không cẩn thận va vào thôi.”
*
Nghỉ giải lao hai mươi phút, Thẩm Lục Dương nộp bài thi xong thì đến phòng y tế một chuyến.
Chuông vào lớp vang lên, cậu mới cầm đề thi mới vừa kịp đến lớp, cậu chạy lên bục giảng, từ trong túi móc ra một hộp băng dán cá nhân đưa cho Tạ Nguy Hàm: “Dự phòng.”
Tạ Nguy Hàm khẽ khựng lại, sau đó cười khẽ: “Cảm ơn Dương Dương.”
Một tiết học trôi qua khô khan và nhàm chán, giáo viên coi thi chỉ có thể đứng hoặc ngồi cứng đờ ở đó, còn không được đến quá gần học sinh, cũng không được nói chuyện.
Thẩm Lục Dương cuối cùng cũng hiểu tại sao Khương Noãn Vũ mỗi lần nhắc đến coi thi là mặt lại vô cảm.
Đó là trạng thái bị cuộc sống vùi dập đến tê liệt.
Thẩm Lục Dương cũng tê liệt, tê liệt suốt hai ngày, ngày thứ hai thi xong không có lấy một chút thời gian nghỉ ngơi, trực tiếp quay về văn phòng bắt đầu chấm bài.
Nhìn đống bài thi cao như núi trên bàn, Thẩm Lục Dương kinh ngạc: “Khối hai của chúng ta có nhiều học sinh vậy sao?”
Cung Uyển Quân ngẩng đầu lên từ trong đống bài thi Hóa học, tin tức vô cùng nhanh nhạy: “Thầy Đoạn Thần ở dưới lầu vẫn đang nằm viện, bài thi của thầy ấy được chia đều cho các thầy cô rồi.”
Thẩm Lục Dương đành chấp nhận số phận, cầm bút lên bắt đầu chấm — cậu và Tạ Nguy Hàm đã hẹn hôm nay đi ăn cơm, cậu phải làm xong sớm một chút.
May mà cậu dạy môn Vật Lý, môn này nếu không biết làm, thì cũng chỉ khá hơn môn Toán là chỉ biết viết mỗi chữ “giải” một chút, có thể viết thêm được một cái công thức.
Chấm bài tương đối dễ hơn nhiều.
Thẩm Lục Dương chấm bài được một tiết, vừa đói vừa buồn ngủ, đầu óc choáng váng, bây giờ thứ duy nhất chống đỡ cậu chính là tài nấu nướng của thầy Tạ.
Còn về chuyện theo đuổi Alpha… đã sớm bị cậu quẳng ra sau gáy từ lâu rồi.
Trên bàn đột nhiên được đặt xuống một ly cà phê bốc hơi nóng, những ngón tay thon dài rất dễ nhận biết đặt bên cạnh tay cậu, giọng nói trầm thấp kề sát bên tai: “Còn bao nhiêu nữa?”
Tạ Nguy Hàm cúi người nhìn xấp bài thi trước mặt cậu.
Thẩm Lục Dương gãi gãi tai trái, hơi ngứa, cậu cầm ly cà phê lên uống một ngụm: “Còn một xấp nhỏ nữa.”
Tay kia của Tạ Nguy Hàm đặt lên lưng ghế của cậu, không quan tâm còn lại bao nhiêu, anh hỏi: “Đáp án có mấy bản?”
“Tổ trưởng sợ làm mất, nên đã đưa cho mấy bản,” Thẩm Lục Dương bưng ly cà phê lên sưởi ấm tay, day day thái dương, chậc chậc than thở, “Chấm bài mà huyết áp của tôi tăng vọt luôn, đề cũng đâu có khó, sao đứa nào cũng không làm được.”
Tạ Nguy Hàm cười khẽ một tiếng: “Quen rồi sẽ ổn thôi.”
“Đưa tôi một bản đáp án, số bài thi còn lại đưa cho tôi đi, cậu nghỉ ngơi một lát.”
Mắt Thẩm Lục Dương sáng rực lên, vừa với lấy đáp án vừa cười: “Vậy thì ngại quá.”
Sau đó không chút do dự mà lấy một phần ba số bài thi và một bản đáp án, hai tay thành kính dâng lên cho Tạ Nguy Hàm, miệng lẩm bẩm: “Đại ân đại đức của thầy Tạ, thầy Thẩm đây khắc cốt ghi tâm.”
Tạ Nguy Hàm xoa đầu cậu một cái, sau đó lại lấy thêm một xấp từ trong số bài thi còn lại mới quay về.
Thẩm Lục Dương cảm động uống một ngụm cà phê.
Rất ngọt.