Nhờ sự giúp đỡ “gian lận” của Tạ Nguy Hàm, Thẩm Lục Dương đã thành công trở thành giáo viên thứ hai trong văn phòng chấm xong bài thi.
Cậu không về nhà mà lái xe thẳng đến nhà Tạ Nguy Hàm ăn chực.
Lúc rời khỏi trường đã hơn năm giờ, trời vừa nhá nhem tối.
Nhìn ra xa qua khe hở giữa các tòa nhà, vẫn có thể thấy những mảng ráng mây đỏ rực. Trong khoảng thời gian đi từ trường đến nhà Tạ Nguy Hàm, màu đỏ ấy dần đậm lại, gần như chuyển sang màu đỏ tía, lan ra rồi lụi tàn nơi đường chân trời.
Thẩm Lục Dương đỗ xe xong, vừa bước xuống đã thấy Tạ Nguy Hàm đến trước một bước, đang đứng dưới lầu đợi cậu.
Đây không phải lần đầu tiên Thẩm Lục Dương nhìn anh dưới ánh đèn đường, nhưng ánh sáng chiếu từ trên xuống luôn mang lại cảm giác dịu dàng, hòa quyện với khí chất của Tạ Nguy Hàm, tựa như một ly rượu thơm nồng quyến rũ, dẫu biết sẽ say nhưng vẫn mời gọi người ta nếm thử.
Vừa nguy hiểm lại vừa mê người.
Nhà Tạ Nguy Hàm không có gì thay đổi so với lần trước. Thẩm Lục Dương được sắp xếp ngồi trên ghế sofa trong phòng khách. Vốn định ăn một bữa thịnh soạn, nhưng bây giờ cậu đã đói đến hoa cả mắt, Tạ Nguy Hàm bèn nấu cho cậu một bát mì trước.
Ăn xong bữa cơm, Thẩm Lục Dương cuộn mình trên sofa tiêu thực.
Tạ Nguy Hàm rót cho cậu một ly nước chanh, còn mình thì pha một tách cà phê, rồi ngồi xuống bên cạnh cậu.
Thẩm Lục Dương lười biếng uống một ngụm nước, theo thói quen bắt chuyện bâng quơ: “Thầy Tạ, nhà anh rộng thật đấy.”
Tạ Nguy Hàm đồng tình: “Đúng là hơi rộng quá.”
Thẩm Lục Dương cười ngây ngô một cái, hồi sức lại từ cơn đói và buồn ngủ, lúc này cậu mới đột nhiên nhận ra mục đích mình đến đây.
Sợ Tạ Nguy Hàm thật sự bắt đầu dạy mình, Thẩm Lục Dương ra tay trước, đổi sang một chủ đề chẳng hề liên quan.
Thẩm Lục Dương bưng chiếc cốc trong suốt, đề nghị một cách chẳng chút khách sáo: “Thầy Tạ, lần này không được ăn món anh nấu, lần sau anh lại phải mời tôi một bữa nữa đấy.”
Tạ Nguy Hàm uống một ngụm cà phê: “Lúc nào cậu đến cũng được chào đón.”
Vài ngụm nước chanh nóng vào bụng, Thẩm Lục Dương lười biếng không muốn động đậy, tư duy cũng lười theo, cậu hỏi mà không cần suy nghĩ: “Thầy Tạ anh không có người yêu à?”
Tạ Nguy Hàm nhướng mày, buồn cười nhìn cậu: “Tại sao lại hỏi vậy?”
“Nhà anh,” Thẩm Lục Dương ngập ngừng, chỉ vào kệ giày ở cửa, rồi lại chỉ một vòng, lúc thì thông minh lúc lại ngốc nghếch, “Không có đồ của phụ nữ.”
Cậu đồng cảm mà chớp chớp mắt: “Giống hệt nhà tôi, toàn là đồ của mình thôi, có điều tôi dọn dẹp không được gọn gàng như nhà anh.”
Dù là một chủ đề có hơi đường đột, Tạ Nguy Hàm lại không hề tỏ ra khó chịu, ngược lại còn thẳng thắn thừa nhận: “Đúng là không có, còn Dương Dương thì sao?”
“Tôi á?” Thẩm Lục Dương ngả người ra sau, phân tích hợp lý, “Tôi cũng không có, nhưng tôi là do lỡ dở, còn điều kiện như thầy Tạ mà vẫn độc thân, thì không thể nói nổi nữa rồi.”
Tạ Nguy Hàm khẽ cụp mắt, cười nhẹ: “Trong mắt cậu, tôi tốt đến vậy sao?”
Thẩm Lục Dương chống cằm nghiêm túc đánh giá.
Tạ Nguy Hàm đã cởi áo vest, thay bằng bộ đồ ở nhà màu nâu nhạt, màu sắc ôn hòa hơn nhưng vẫn không che giấu được ngũ quan đậm nét. Hàng mi anh hơi rủ xuống, che đi một nửa con ngươi tựa mực đặc, đôi môi đỏ mọng cong lên một đường cong vừa phải.
Chỉ ngồi ở đó thôi, đã thu hút người ta phải nhìn về phía anh, tựa như tâm bão, tĩnh lặng, nhưng lại có thể khiến vạn vật xung quanh vì anh mà điên cuồng.
Thẩm Lục Dương nuốt nước bọt, nói từ tận đáy lòng: “Anh là người đàn ông, xuất sắc nhất nhất nhất nhất, mà tôi từng gặp —” Cậu giơ ngón cái lên, “Có sức hút nhất!”
Tạ Nguy Hàm nắm chặt tách cà phê, sắc mắt u ám không rõ, ánh mắt nhìn cậu đầy ẩn ý: “Tôi không tốt như cậu nói đâu.”
Thẩm Lục Dương hơi sững người.
Ánh mắt Tạ Nguy Hàm bình tĩnh, như thể đang nói một chuyện không đáng kể, đầu ngón tay trắng bệch và chiếc tách cà phê đang nắm trong tay: “Không ai là hoàn hảo cả, khoác lên lớp ngụy trang, ai cũng có thể trở nên quyến rũ.”
Đây là lần đầu tiên Thẩm Lục Dương cảm thấy anh nói không đúng, cậu nghiêm túc sửa lại: “Không thể nào, không ai đẹp hơn anh đâu!”
Tạ Nguy Hàm ngẩn ra.
Ngay sau đó anh quay đầu đi, mím môi cười khẽ thành tiếng: “Được.”
Ý cười của anh sâu đến tận đáy mắt: “Vậy Dương Dương thấy, tôi và thầy Thời, ai đẹp hơn?”
Biểu cảm cười ngây ngô của Thẩm Lục Dương cứng đờ, nín nhịn nửa ngày, cuối cùng vẫn không qua được cửa ải lương tâm, đành miễn cưỡng nói: “Cũng sêm sêm nhau nhỉ.”
Thầy Thời giống như trà nhạt, còn thầy Tạ lại là rượu vang đỏ, một người thanh đạm xa cách, một người nồng nàn dịu dàng, rồi lại khiến bạn say đến triệt để lúc nào không hay.
Thẩm Lục Dương thích uống rượu.
Tạ Nguy Hàm dường như không để tâm đến câu trả lời của cậu, anh vô tình dẫn dắt chủ đề vào đúng quỹ đạo: “Để theo đuổi thầy Thời, Dương Dương muốn học gì nào?”
Thẩm Lục Dương không ngờ đây còn là tiết mục theo yêu cầu, lập tức bị hỏi khó.
Cậu muốn học gì thì dạy nấy…?
Thầy Tạ hy sinh lớn quá đi mất…
Thấy vẻ mặt do dự của cậu, Tạ Nguy Hàm chu đáo hỏi: “Cậu có biết hôn Alpha không?”
Rõ ràng là một chủ đề rất bình thường, nhưng Thẩm Lục Dương không hiểu sao lại bị hỏi đến toàn thân nóng ran, cậu nói thật: “Chỉ… mới hôn với anh thôi.”
“Ừm…” Đáy mắt Tạ Nguy Hàm ẩn chứa ý cười, “Vậy thì đúng là ở mức độ cần phải ‘luyện tập’ rồi.”
Thẩm Lục Dương nhớ lại kỹ năng hôn chỉ biết cắn của mình, bèn uống một ngụm nước chanh lớn để tự nhủ rằng mình vẫn còn không gian phát triển phong phú.
“Mới bắt đầu đã hôn thì nhanh quá phải không?” Cậu gãi tai, “Có… kiểu tiếp xúc nào phù hợp với quá trình theo đuổi không?”
Kiểu đơn thuần một chút, tốt đẹp một chút, đừng khiến cậu không kiềm chế được như vậy.
“Nắm tay?”
“Cũng… được!”
Tạ Nguy Hàm đặt tách cà phê xuống, bàn tay nhẹ nhàng đặt ở khoảng giữa hai người, thong dong nhìn khuôn mặt mờ mịt của Thẩm Lục Dương.
“Thử xem?”
Tạ Nguy Hàm đang đích thân thực hành mẫu cho cậu, hôm nay còn giúp cậu chấm bài.
Thật tốt với mình quá đi!
Thẩm Lục Dương không do dự, ngón tay cậu khẽ động trên sofa, rồi dứt khoát nắm lấy tay Tạ Nguy Hàm. Thân nhiệt của đối phương có lẽ bẩm sinh đã thấp hơn cậu, nắm trong lòng bàn tay tựa như một viên ngọc lạnh thượng hạng, bí ẩn, lặng lẽ hấp thu thân nhiệt của cậu, từ từ chuyển hóa thành nhiệt độ của riêng mình, đồng hóa với cậu.
Như vậy được không?
Thẩm Lục Dương nhìn Tạ Nguy Hàm, giống như đang nộp bài tập, có chút thấp thỏm chờ đợi giáo viên công bố đáp án.
Thầy Tạ đối với người học sinh đặc biệt này trước giờ luôn dịu dàng, cho dù câu trả lời không được như ý, anh cũng chỉ nhẹ giọng hỏi: “Chỉ như vậy thôi sao?”
Thẩm Lục Dương ngược lại bị sự dịu dàng này làm cho căng thẳng, bầu không khí đặc biệt của tình huống này khiến cậu nhất thời không phân biệt được mình căng thẳng là vì sợ bị lộ hay vì lý do nào khác.
Nghe thấy lời của Tạ Nguy Hàm, cậu nhanh chóng đổi một đáp án khác — học theo những gì Tạ Nguy Hàm đã từng làm, nín thở, từ từ, chậm rãi, dùng đầu ngón tay lướt qua lòng ngón tay hơi lạnh của đối phương, vụng về trêu chọc, quấn lấy ngón tay, một mảng da nhỏ trở nên nhạy cảm hơn, mỗi lần va chạm tinh tế đều là một trận run rẩy khó nói, cho đến khi mười ngón tay từ từ đan vào nhau.
Thẩm Lục Dương lại nhìn “thầy Tạ”, đầu ngón tay không tự nhiên mà khẽ động, thăm dò nói: “Lúc nắm tay phải là mười ngón đan nhau à?”
Rõ ràng lúc nhìn Tạ Nguy Hàm làm động tác này rất quyến rũ, sao đổi thành mình lại vụng về thế này.
Tạ Nguy Hàm cười khẽ một tiếng, ngón trỏ từ kẽ tay nhấc lên, nhẹ nhàng ấn lên mu bàn tay cậu: “Đạt yêu cầu.”
Ngón tay Thẩm Lục Dương co rụt lại một chút, ngay sau đó cậu kéo cổ áo thở phào nhẹ nhõm, vẫn còn đang vui mừng vì cuối cùng cũng “đạt yêu cầu”.
Giống như một loài động vật ăn cỏ ngây thơ, hoàn toàn không biết mình đã rơi vào bẫy.
“Nếu sau này đi xem phim,” Thẩm Lục Dương giơ hai tay mình lên, mô phỏng lại động tác vừa rồi, mười ngón đan chặt, “có thể nắm tay vào lúc lãng mạn nhất…”
Đáy mắt Tạ Nguy Hàm lóe lên vẻ u ám, rồi nhanh chóng che giấu đi, chỉ còn lại sự dịu dàng trên bề mặt: “Sau đó thì sao?”
“Sau đó?” Thẩm Lục Dương suy nghĩ một lát, nghiêm túc trả lời, “Sau đó là… hôn?”
Kinh nghiệm của mấy người bạn cùng phòng đại học của cậu chính là xem phim xong, sau đó tìm cơ hội hôn nhau, rồi về đăng một dòng trạng thái lên vòng bạn bè…
Nhìn người đàn ông đang ngồi bên cạnh với dáng vẻ lười biếng tùy ý, Thẩm Lục Dương mới muộn màng nhận ra mình đang làm gì, và hai từ cậu vừa nói ra có ý nghĩa gì.
“Nếu tôi là thầy Thời,” con ngươi đặc sệt của Tạ Nguy Hàm dường như có rượu chảy trong đó, môi Thẩm Lục Dương khẽ mấp máy, trước mắt chỉ còn lại đôi môi mỏng đang đóng mở, dùng một đường cong như có như không thốt ra những âm tiết mê hoặc: “Cậu sẽ làm thế nào?”
Yết hầu Thẩm Lục Dương trượt lên xuống.
Muốn hôn.
Không sao cả, bọn họ đã hôn nhau mấy lần rồi, cậu đã không còn là cậu của lúc 0 kinh nghiệm nữa.
Thẩm Lục Dương đứng dậy, đi đến trước mặt Tạ Nguy Hàm, quỳ một gối lên chiếc sofa bên cạnh anh, một tay chống lên lưng ghế, tay kia đặt lên vai anh.
Ánh mắt Tạ Nguy Hàm dịu dàng, xen lẫn ý khích lệ và dung túng.
Góc nhìn từ trên cao xuống khiến người ta máu nóng sôi trào, Thẩm Lục Dương dùng ánh mắt rõ ràng miêu tả ngũ quan sâu sắc của Tạ Nguy Hàm, sống mũi cao thẳng, đôi môi mỏng đỏ mọng, tựa như kiệt tác kinh điển của nghệ sĩ, lại giống như một bức tượng điêu khắc yêu dị bị phong ấn, thu hút những kẻ ý chí không kiên định sa ngã chìm đắm…
Thẩm Lục Dương bắt đầu căng thẳng, cổ họng khô khốc: “Tôi hôn thế này, có đúng không?”
Tạ Nguy Hàm khẽ gật đầu, đôi mắt nhìn cậu ánh lên thêm vài phần u ám mà Thẩm Lục Dương không hiểu được, khiến đôi mắt mà Thẩm Lục Dương vô cùng yêu thích này tựa như chứa đựng cả vạn dặm trời sao, dễ dàng hút lấy linh hồn đang phiêu bạt.
Hơi thở Thẩm Lục Dương gấp gáp trong chốc lát, bàn tay đặt trên vai Tạ Nguy Hàm bối rối co duỗi đầu ngón tay, cậu vụng về cúi xuống, tiến lại gần từng tấc một.
Lúc cảm nhận được mùi nước hoa rượu vang đỏ thoang thoảng trên người Tạ Nguy Hàm, Thẩm Lục Dương đột nhiên nhận ra, đây là lần đầu tiên hai người, hôn nhau trong tình huống không liên quan đến pheromone…
Sự mập mờ không nói rõ thành lời len lỏi trong từng hơi thở quấn quýt, như một quả bom siêu nhỏ, nổ tung trong mặt hồ nơi đáy tim Thẩm Lục Dương, gợn lên những lăn tăn gợn sóng — nhưng dưới mặt hồ đã là sóng cả bão gầm.
Chàng thanh niên ngũ quan đoan chính, lúc cười mắt luôn cong cong, dáng vẻ vô tư lự, giờ đây đã bị sự hoảng hốt và xấu hổ ngấm ngầm thay thế, hơi thở gấp gáp hơi loạn khiến lồng ngực phập phồng mất quy tắc, cánh mũi khẽ phập phồng, căng thẳng như một chàng trai lần đầu đi xem mắt, rõ ràng đã có dự tính từ trước, nhưng lại lúng túng như một đứa trẻ đang chần chừ bên bờ vực phạm lỗi, bối rối mím chặt môi, chỉ sợ làm phật lòng đối phương, cẩn thận tiến lại gần.
Cánh môi chạm nhau, ấm áp và hơi lạnh, sau khi vụng về ngậm lấy rồi l**m m*t, hơi thở đã hoàn toàn rối loạn.
Lồng ngực phập phồng dữ dội, khóe mắt ửng đỏ khi một Alpha bị kích động, tim Thẩm Lục Dương đập rất nhanh, thình thịch, thình thịch, đập đến đau cả ngực, cậu không biết tại sao, không có lớp kính mờ là pheromone, ngay cả việc đến gần Tạ Nguy Hàm cũng khiến đầu ngón tay cậu nóng lên không thể kìm nén.
Con ngươi đen láy của Tạ Nguy Hàm lóe lên sắc đỏ dưới ánh đèn, ngay khi Thẩm Lục Dương nói ra câu “tôi vẫn không biết làm”, bàn tay đặt trên sofa của anh đã di chuyển đến bên cổ mong manh, ngón cái ấn lên yết hầu, ngay lúc Thẩm Lục Dương ngửa cổ lên vì cơn đau nhẹ, anh đột nhiên dùng sức, đè cả người cậu xuống phía bên kia của sofa.
Con thú dữ nấp mình trong bóng tối, thu lại móng vuốt sắc bén, cuối cùng cũng gặp được con mồi ngon miệng.
Xé toạc lớp vỏ ngoài hiền lành vô hại, để lộ nghiệp chướng d*c v*ng đã khắc sâu vào xương máu.
Bàn tay khiến Thẩm Lục Dương vô số lần phải liếc nhìn nay đã đặt sau gáy cậu, ngón cái dùng sức x** n*n d** tai, anh cúi xuống hôn lên môi cậu.
Một nụ hôn tinh tế, chạm rồi rời.
Thẩm Lục Dương cảm thấy mình như bị bệnh rồi, tim đập đau quá, cậu theo phản xạ cầu cứu: “Thầy Tạ, tôi—”
Những lời phía sau bị nuốt chửng giữa đôi môi đang trở nên nóng bỏng, trong cơn mê đắm mơ màng, môi đột nhiên đau nhói, Thẩm Lục Dương mờ mịt không chút sợ hãi mà giữ lấy gáy Tạ Nguy Hàm, rõ ràng đã nắm được điểm yếu duy nhất của ác quỷ, nhưng lại không có hành động tiếp theo.
Tạ Nguy Hàm dừng lại một lát, sau đó như ban thưởng mà hôn lên d** tai bên kia của cậu, nhẹ nhàng ngậm lấy một cái, để lại một dấu vết ẩm ướt, nụ hôn dày đặc di chuyển đến d** tai, cằm, cuối cùng dừng lại ở động mạch bên cổ, đặt xuống một nụ hôn sâu đầy mạnh mẽ.
Thẩm Lục Dương mở to mắt, che lấy đôi tai đã bị xoa đến đỏ bừng, ý thức nguy hiểm muộn màng xuất hiện, cậu muốn lùi lại.
Nhưng đã không còn đường lui.
Cậu cảm thấy có gì đó không đúng, so với mấy lần trước, lần này động tác của Tạ Nguy Hàm mạnh mẽ hơn rất nhiều, nhưng vẫn nắm giữ từng dây thần kinh yếu ớt của cậu, hết lần này đến lần khác siết chặt rồi lại thả lỏng bên bờ vực giới hạn…
Lúc yết hầu mong manh bị đầu răng lướt qua, Thẩm Lục Dương theo phản xạ ôm lấy vai Tạ Nguy Hàm đẩy ra sau, đối phương không chút lưu luyến mà buông ra, hai ánh mắt giao nhau, không đợi cậu phản ứng, anh đã hôn sâu lên đôi môi đang hé mở, không chừa lại cả khoảng trống để thở.
Từ d** tai đến vành tai, đỏ đến mức gần như nhỏ ra máu, cả người Thẩm Lục Dương sắp bốc cháy rồi, suy nghĩ đứt quãng trong bộ não đang tan chảy, khó khăn chắp vá lại.
Thì ra mấy lần trước, Tạ Nguy Hàm đều đang “nhường” cậu, thậm chí còn cho phép cậu chủ động dùng kỹ năng hôn tệ hại của mình để dẫn dắt…
Thẩm Lục Dương bị hôn đến không thở nổi, cho đến khi Tạ Nguy Hàm chủ động tách ra, cậu mới như một chú chó lớn bị rơi xuống nước, gắng sức hít thở bầu không khí loãng.
Chữ “tốt” trong câu “tôi không tốt như cậu nói đâu”, thì ra là chỉ cái này.
Thẩm Lục Dương ngước nhìn đối phương, ánh mắt dừng trên giọt mồ hôi như sắp rơi xuống trên yết hầu.
Trên mặt cậu lần đầu tiên xuất hiện cảm xúc “chùn bước”, theo phản xạ muốn lùi về sau.
Nhưng lại bị giữ chặt vai ghìm trên sofa, Tạ Nguy Hàm một tay cởi hai chiếc cúc áo trên cùng của bộ đồ ở nhà, để lộ xương quai xanh trắng lạnh như ngọc, đường cong trên môi tựa một con ma cà rồng tuấn mỹ vừa được nếm máu con mồi thèm muốn đã lâu, giọng nói mê hoặc: “Không muốn sao?”
Thẩm Lục Dương nghe thấy tiếng tim mình từ “thình thịch”, biến thành “thình thịch thình thịch thình thịch”…