Sau Khi Giúp Vai Chính Thụ Thoát Khỏi Kẻ Điên, Tôi Bị Nhắm Đến

Chương 31

031.Tác giả: Không Ô

Thẩm Lục Dương không nhớ mình đã nói thế nào, ngay khoảnh khắc chữ “muốn” buột ra khỏi miệng, mắt cậu nóng lên, cậu chống người dậy, cắn một phát lên xương quai xanh của Tạ Nguy Hàm.

Đầu răng cứng lạnh va chạm với xương cốt được bao bọc bởi một lớp da mỏng, thú tính nguyên thủy nhất bùng nổ trong sự tiếp xúc cứng rắn ấy.

Cuối cùng cũng chiếm được chút thế thượng phong trong buổi “dạy học” này, Thẩm Lục Dương nhả ra, định bắt chước Tạ Nguy Hàm hôn lên dấu răng để thể hiện phong độ, nhưng vì còn vụng về lóng ngóng nên giữa đường đã bị túm lấy gáy.

“Có biết phải hôn vết thương thế nào không?” Giọng nói gợi cảm trầm khàn kề sát bên tai, dứt lời liền in một nụ hôn ẩm ướt lên d** tai cậu.

Hơi thở của Thẩm Lục Dương đột ngột trở nên gấp gáp, cậu muốn quay đầu sang hướng ngược lại, nhưng bàn tay của Tạ Nguy Hàm đã ôm lấy một bên má cậu, đầu ngón tay khẽ v**t v* sau tai, dùng một lực hoàn toàn trái ngược với sự dịu dàng để ngăn cản động tác của cậu.

Nửa thân trên vừa mới thẳng dậy lại ngã nhoài ra sofa, Thẩm Lục Dương buộc phải thở mạnh.

Ánh mắt cậu như bị ma ám mà nhìn chằm chằm vào vết hằn đỏ ửng trên xương quai xanh của Tạ Nguy Hàm, khàn giọng nói: “Biết.”

Phải hôn một cái trước, sau đó lại hôn một cái, rồi lại hôn… Cái đầu đang rối như tơ vò chỉ sợ đối phương không cho, hễ hỏi gì cũng nói “biết” trước đã.

Tạ Nguy Hàm dung túng cười khẽ, vạch trần lời nói dối nhỏ bé rõ như ban ngày này: “Để tôi dạy cậu.”

Đồng tử Thẩm Lục Dương co rút lại, rồi từ từ giãn ra, xương quai xanh bị ghì xuống, cơn đau không quá nhói vẫn nằm trong phạm vi chịu đựng, tựa như một dòng điện nhỏ bé nhưng cảm giác tồn tại lại vô cùng mãnh liệt, mập mờ bò lên cột sống, rồi nhanh chóng lan ra khắp đại não.

Sự ẩm ướt ấm nóng, xoa dịu vết thương, cả bả vai Thẩm Lục Dương nhô lên, bàn tay đặt lên vai Tạ Nguy Hàm… yết hầu bất ngờ bị cắn lấy.

Thẩm Lục Dương cứng đờ cả người, há miệng bất lực nhìn lên trần nhà, muốn hét lên, lại sợ đối phương không cẩn thận cắn rách, chỉ có thể bật ra một tiếng rên khẽ.

Yết hầu nhô ra bất an trượt lên xuống, phát ra một tiếng “ực” không mấy rõ ràng, gần như không thể nghe thấy trong hơi thở nặng nề.

Hơi nóng cuối cùng cũng rời khỏi yết hầu và xương quai xanh đã bị “hành hạ” đủ đường, Thẩm Lục Dương chậm chạp cảm nhận được sự khác thường của cơ thể.

Cậu chột dạ lặng lẽ lùi về sau vài tấc, cố gắng duy trì một khoảng cách không bị phát hiện, ngón tay bất giác cào cào lên ghế sofa: “Thầy Tạ, tôi học được rồi, tôi—”

Tạ Nguy Hàm như không nghe thấy, cánh tay mạnh mẽ luồn qua eo cậu, dễ dàng bế bổng cậu lên.

Thẩm Lục Dương đối mặt với Tạ Nguy Hàm, ngồi trên đùi anh, hai chân buộc phải tách ra, hơi nóng trong không khí tăng vọt vì tư thế nửa trên nửa dưới này, môi khô khốc, cổ họng khát khô, một loại nhu cầu nào đó cấp bách cần được thỏa mãn.

Tạ Nguy Hàm tựa vào lưng ghế sofa, sự ấm áp nơi đáy mắt tan ra theo hơi nóng, để lộ một góc băng sơn bên trong, chỉ thế thôi cũng đủ để nuốt chửng trái tim người ta bằng d*c v*ng nồng cháy.

Bàn tay với khớp xương sạch sẽ như đang vỗ về mà xoa xoa mái tóc bồng bềnh sau gáy Thẩm Lục Dương.

Thẩm Lục Dương nóng đến mức mắt cũng thấy bỏng rát, ma xui quỷ khiến thế nào lại cọ cọ vào lòng bàn tay rộng lớn, để một bên má áp vào lòng bàn tay hơi lạnh.

Không khí chợt ngưng lại.

Bàn tay sau gáy đột nhiên dùng sức.

Thẩm Lục Dương bị ép cúi đầu, nhìn thẳng vào đôi mắt hẹp dài nguy hiểm của Tạ Nguy Hàm, lời của Phương Dịch đột nhiên lóe lên trong đầu.

“Cậu ta giống như một giấc mơ hoàn hảo”.

Nếu có thể, Thẩm Lục Dương muốn gọi cho Phương Dịch ngay bây giờ.

“Giấc mơ thật thế này à? Giấc mơ sướng thế này á?! Bác sĩ Phương có phải anh chưa từng mơ không vậy.”

Dòng suy nghĩ tựa con suối chảy xiết sau cơn mưa, chợt đến rồi lặng lẽ trôi đi.

Thẩm Lục Dương rất nhanh đã không còn tâm trí để nghĩ vẩn vơ nữa.

Đầu ngón tay tỉ mỉ miêu tả đôi môi hơi hé mở, bị m*t đến ửng đỏ của Thẩm Lục Dương.

Đường cong trên môi Tạ Nguy Hàm có dịu dàng, có dẫn dắt, nhưng nhiều hơn cả, là thứ d*c v*ng chiếm hữu bẩn thỉu, cuồng dại, không thể kiềm chế và cũng chưa từng kiềm chế, ẩn giấu dưới lớp da người.

“Bây giờ…” Đôi môi đỏ mọng khép mở, Thẩm Lục Dương thất thần dùng ngón tay chạm vào một cái, ngay lập tức bị ngậm lấy, Tạ Nguy Hàm khẽ ngước mắt, thích thú nhìn cậu, giọng nói trầm khàn quấn quýt, quấn vào tận tai Thẩm Lục Dương, “Cậu muốn làm gì tôi?”

Dòng suy nghĩ của Thẩm Lục Dương căng ra trong nháy mắt, như một sợi tơ mỏng manh sắp đứt.

“Tách—”.

Đứt phựt.

Cậu ôm lấy mặt Tạ Nguy Hàm, dùng kỹ năng vừa học được, có phần vội vã mà cúi đầu hôn xuống.

Bàn tay của đối phương từ bên cổ cậu, dùng một lực mập mờ lướt đến sau lưng rồi đến hõm eo, ôm chặt lấy.

Hai người áp sát vào nhau không một kẽ hở, nhiệt độ không khí tăng nhanh, ngay cả hơi thở cũng nóng bỏng rẫy.

Thẩm Lục Dương không thể giữ lại chút gì, chủ động hay bị động đều hoàn toàn phơi bày trước người đang nắm giữ toàn bộ con người cậu.

Tạ Nguy Hàm chu đáo chăm sóc sự bối rối của cậu, mỗi lần chạm vào đều mang theo một lực khiến linh hồn run rẩy, tựa như dấu ấn khắc trên da thịt, một ngày nào đó sẽ biến mất, nhưng cảm giác lại khắc sâu vào tận linh hồn, khắc cốt ghi tâm cho đến ngày lìa đời.

Mây tan sương tan, ánh trăng trong như nước xuyên qua khe hở của rèm cửa, để lại một vệt sáng mờ ảo, rơi xuống nền gạch, kinh động cả bầu không khí đang chầm chậm trôi.

Thẩm Lục Dương nhìn họa tiết trừu tượng trên món đồ trang trí treo tường, hình ảnh rõ ràng cũng giống như bộ não vẫn luôn tỉnh táo của cậu, đang nói cho cậu biết —

Cậu vừa rồi, trong lúc hoàn toàn tỉnh táo, đã cùng Tạ Nguy Hàm hôn hít, thân mật, làm bậy…

“Có muốn đi tắm không?” Tay Tạ Nguy Hàm vẫn đặt bên má cậu, lúc hỏi, đầu ngón tay chai sần khẽ cọ vào cằm, tựa như sự dịu dàng sau cơn mây mưa, lại giống như đang trêu chọc một chú chó lớn đã kiệt sức.

Thẩm Lục Dương chậm mất nửa nhịp mới hoàn hồn, hơi nóng muộn màng bốc lên khắp mặt, xấu hổ, bối rối, còn có một chút hối hận kỳ lạ không nói nên lời, dường như cậu vừa làm chuyện gì đó đại nghịch bất đạo, lương tâm đang điên cuồng lên án cậu.

Thẩm Lục Dương bật dậy, không nhìn mặt Tạ Nguy Hàm, vừa đi về phía phòng tắm vừa chột dạ nói lớn: “Được thôi, tôi đi tắm một cái, hơi nóng!”

Tạ Nguy Hàm thờ ơ cong khóe môi, nhìn bóng lưng bỏ chạy thục mạng của cậu, không vội giữ lại.

Thẩm Lục Dương vừa đi được hai bước, đột nhiên nhận ra điều gì đó, bèn đứng lại.

Cậu buông thõng vai, cam chịu quay đầu lại, gãi gãi sau gáy nói: “Thầy Tạ, có thể cho tôi mượn một cái quần được không?”

Vừa rồi chơi quá trớn, không cẩn thận làm bẩn rồi, bây giờ cậu mặc thế này rất khó xử.

Tạ Nguy Hàm ung dung đứng dậy, đi đến bên cạnh cậu, tự nhiên nói: “Đi thôi, chọn một bộ cậu thích.”

Khoảng cách giữa hai người rút ngắn trong nháy mắt, tim Thẩm Lục Dương lại bắt đầu “thình thịch” không kiểm soát.

Một cảm giác chưa từng có lan ra trong lồng ngực, cậu mờ mịt gãi gãi bên má, xong chuyện rồi mà, sao vẫn còn đập loạn thế này.

Phòng để đồ lớn hơn Thẩm Lục Dương tưởng, Tạ Nguy Hàm kéo một bên ra, toàn là những bộ đồ mặc ở nhà có kiểu dáng tương tự nhau.

“Đều là đồ mới.”

Thẩm Lục Dương chọn một bộ màu đen, cầm quần áo chạy trốn vào phòng tắm.

Làn nước hơi nóng dội lên người, Thẩm Lục Dương vuốt mớ tóc ướt sũng, cúi đầu không biết đang nghĩ gì.

Một lúc sau, cậu chớp mắt, bịt miệng hét lên một tiếng “Đù má”.

Cậu, trong tình trạng không có pheromone, đã cùng Tạ Nguy Hàm… hơn nữa cậu còn… sướng!

Không đúng, Thẩm Lục Dương vò đầu, nhíu mày suy nghĩ.

Không đúng, thế giới ABO không phải đều cần pheromone sao, mấy lần trước đúng là tác dụng của pheromone mà…

Nhỉ?

Thẩm Lục Dương chống tay lên tường, mặc cho nước nóng từ đầu đến chân xối xuống, ôm trán tự kiểm điểm sâu sắc.

Cuối cùng, cậu cũng tìm được cho mình một lý do rách nát tạm coi là lý do —

Cậu thích chị đại, còn thầy Tạ… lúc đó, cũng khá là “thế kia”.

Thế kia là thế nào!

Thẩm Lục Dương sụp đổ mà lau mặt.

Cậu không thể chấp nhận được, cậu một người đàn ông, vậy mà không có bất kỳ tác động ngoài nào, lại tự nhiên cùng một người đàn ông khác, làm ra chuyện như thế này.

Tiểu thuyết đi vào đời thực?

Không.

Cậu đang ở trong tiểu thuyết mà.

Thẩm Lục Dương đã đọc rất nhiều tiểu thuyết đam mỹ, nhưng đại đa số đều là thể loại truyện có tình tiết phá án kịch tính, bình luận thường thấy nhất là “làm ơn cho hai người họ hôn nhau một cái đi”.

《Tình Mất Plus》 là quyển táo bạo nhất mà cậu từng đọc.

Đã từng, Thẩm Lục Dương cũng từng là một thành viên trong hội “làm ơn”.

Bây giờ, Thẩm Lục Dương ngơ ngác.

Nghe đồn, cậu cũng không biết nghe đồn từ đâu.

Chắc là, có lẽ, gần như.

Một vài hành vi giữa người đồng giới không đại diện cho xu hướng tính dục, chỉ đơn thuần là giải tỏa… tình huống này trong tù khá phổ biến.

Thẩm Lục Dương nhìn vào gương nở một nụ cười khốn nạn.

Mẹ nó chứ đây có phải trong tù đâu.

Thôi bỏ đi, cậu nặn một ít dầu gội đầu, xoa ra bọt rồi trét lên đầu, buông xuôi mà tự đưa ra một định nghĩa.

Tạ Nguy Hàm đẹp quá, còn đẹp hơn cả chị ngực bự giày cao gót, cậu đã nảy sinh những suy nghĩ không thể nói ra mà không phân biệt giới tính. Hai người độc thân, giúp đỡ lẫn nhau cũng không sao cả!

*

Đây là lần đầu tiên Thẩm Lục Dương tắm lâu như vậy, lúc lau tóc đi ra, cậu đối mặt ngay với Tạ Nguy Hàm đang ngồi đọc sách trên sofa.

Tạ Nguy Hàm đã dùng một phòng tắm khác, bây giờ đuôi tóc vẫn còn hơi ẩm.

“Phòng đã dọn dẹp xong rồi,” Tạ Nguy Hàm mỉm cười với cậu, “Có đói không? Ăn cơm trước rồi ngủ?”

Thẩm Lục Dương sờ bụng, lại nhìn đồng hồ, đã hơn chín giờ.

“Không ăn nữa,” cậu xoa xoa lớp mỡ trên bụng, việc tắm rửa đã gột đi phần nào sự mất tự nhiên lúc trước, cậu ngồi xuống bên cạnh Tạ Nguy Hàm, vươn vai một cái, “Hôm nay lười động đậy rồi, ăn xong lại phải tập thể dục.”

Đúng như đã hẹn, mặc dù quá trình có hơi khác, tối nay cậu sẽ ở lại đây.

Thẩm Lục Dương lặng lẽ liếc nhìn đối phương, không có một chút sức lực phản kháng nào mà lại chìm đắm lần nữa.

Đúng là một khuôn mặt quyến rũ khiến người ta sa ngã, bảo một kẻ cuồng cái đẹp như cậu phải làm sao đây.

Tiếng “thình thịch” trong tim Thẩm Lục Dương, hình như đã lớn hơn.

Cậu có chút mờ mịt mà ấn lên ngực, trước đây lúc ngắm mặt, cũng đâu có như vậy.

Chắc là mình đã tiến hóa từ một tên háo sắc bình thường rồi.

Tạ Nguy Hàm lật một trang sách, phát ra tiếng động nhỏ, anh đặt kẹp sách vào, rồi gập lại.

Có lẽ vì vừa mới tắm xong, mùi nước hoa rượu vang đỏ nồng hơn bình thường, mũi Thẩm Lục Dương bất giác hít hà.

Nhìn bộ dạng như cún con của cậu, Tạ Nguy Hàm đặt sách xuống, đầu ngón tay hơi lạnh lướt qua một vệt đỏ không rõ ràng bên cổ cậu.

Nếu có ai nói vừa rồi là một giấc mơ, vậy thì vệt hằn này và cảm giác hơi đau sau lưng, chính là bằng chứng xé tan lời đồn.

Thẩm Lục Dương bị sờ đến hơi nhột, nhưng vì cảm giác đạo đức “không thể như một tên cặn bã hưởng thụ xong thầy Tạ rồi vứt bỏ”, cậu không né.

Mặc cho bản thân dần đỏ lên dưới sự đụng chạm như có như không.

Rồi không nhịn được nữa.

“Thầy Tạ!” Thẩm Lục Dương ôm lấy cổ.

“Ừm?” Tạ Nguy Hàm không để lại dấu vết mà vẽ một vòng sau gáy cậu, rồi mới từ tốn thu tay lại, “Không thoải mái à?”

Giọng điệu dịu dàng khiến câu “đừng chạm vào cổ, hơi nhột” của Thẩm Lục Dương nuốt ngược vào bụng.

Nín nửa ngày, mới nặn ra được một câu: “Tôi buồn ngủ rồi, anh có buồn ngủ không?”

Tạ Nguy Hàm đặt tay về lại trên đùi, đầu ngón tay thong dong gõ nhẹ: “Cũng bình thường.”

Thẩm Lục Dương ngả người ra sau, cuộn mình trên sofa, ngón tay dùng sức xoa xoa cổ, cố gắng giảm bớt cảm giác kỳ lạ vừa rồi.

Trái tim không nghe lời lại bắt đầu đập nhanh hơn.

Thẩm Lục Dương đấm đấm vào ngực: “Nghỉ lễ tôi phải đến bệnh viện một chuyến, rối loạn nhịp tim, có lẽ là do thức khuya.”

Cậu ngày nào cũng thức đến nửa đêm để học Vật Lý, hai ngày nay còn phải coi thi, mệt rồi.

Nghe vậy, khóe môi Tạ Nguy Hàm khẽ cong lên một cách không rõ ràng, anh che đi ý cười nơi đáy mắt, một nỗi lo lắng nhàn nhạt lan tỏa, bàn tay anh đặt lên ngực Thẩm Lục Dương, lặng lẽ cùng cậu cảm nhận nhịp tim đang ngày một nhanh hơn.

“Thình, thịch, thịch…”

“Thình thịch, thình thịch…”

“Thình thịch thịch thịch thịch…”

________

Tác giả có lời muốn nói: Dương Dương, một loại “A Thần” (Alpha Thần) nổi tiếng, đặc biệt chỉ những người trong bất kỳ tình huống nào cũng sẽ rất hổ báo mà xông lên.

【Dương Dương chính là kiểu “anh ấy quyến rũ quá mình không kìm được nữa rồi” sau đó xông lên, giữa chừng chịu không nổi cũng sẽ vì “mình là đàn ông con trai” mà cố nhịn không kêu dừng, cuối cùng đến tiếng cũng không còn, rồi lần sau thầy Tạ mời, không có chút trí nhớ nào mà lại hớn hở xông lên tiếp.】

Bình Luận (0)
Comment