Thẩm Lục Dương vịn vào tay anh, tựa vào sofa tự khen ngợi: “Tôi đúng là một giáo viên nhân dân quá tận tụy với nghề, ba tôi mà biết tôi vì công việc mà hy sinh đến mức này, thế nào cũng phải mua cho tôi thêm một chiếc xe nữa.”
Tạ Nguy Hàm cười một tiếng, không tỏ ý kiến.
Thẩm Lục Dương nằm lên giường, đầu giường được chu đáo đặt một ly nước và một bộ đồ ngủ mới.
Cậu vừa thay đồ vừa không kiểm soát được mà nghĩ vẩn vơ.
Không biết vóc dáng thầy Tạ thế nào, vừa rồi áo cậu bị vén cả lên rồi, mà Tạ Nguy Hàm vẫn chỉnh tề… khụ, nhưng sờ vào, hình như còn đẹp hơn cả cậu.
Đây chính là thực lực của Alpha cấp S sao.
Thẩm Lục Dương cúi đầu, gồng bụng, cẩn thận đếm.
Đồng chí vẫn cần phải nỗ lực!
Trước khi đi ngủ, Thẩm Lục Dương dọn sạch mớ suy nghĩ lung tung trong đầu, nghĩ một cách rất Phật hệ.
Thuyền đến đầu cầu ắt sẽ thẳng, những chuyện bây giờ nghĩ không ra, cố nghĩ cũng chẳng đúng.
Thà cứ để lại cho bản thân sau này thêm chút việc để làm, cũng coi như là một kiểu rèn luyện…
Sáng sớm hôm sau, Thẩm Lục Dương bị chuông báo thức đánh thức, mơ mơ màng màng còn tưởng đang ở nhà mình.
Cậu vò đầu, mắt híp lại đi ra khỏi phòng ngủ, lúc nhìn thấy Tạ Nguy Hàm còn sững sờ một lúc, mấy giây sau mới phản ứng lại là mình đã ở lại nhà Tạ Nguy Hàm.
Thẩm Lục Dương đầu tóc như tổ quạ, ánh mắt vẫn còn ngơ ngác, nhưng khóe miệng đã cong lên trước, chào một tiếng rạng rỡ như ánh mặt trời: “Thầy Tạ buổi sáng tốt lành.”
Ánh mắt Tạ Nguy Hàm dừng trên mái tóc rối bù của cậu, khóe môi khẽ cong lên: “Buổi sáng tốt lành.”
Có lẽ vì đột nhiên thay đổi môi trường, tối qua Thẩm Lục Dương ngủ khá là hoang dã, mái tóc bồng bềnh dựng ngược một cách ngông cuồng trên đầu, lúc rửa mặt có vuốt nước qua, nhưng đến tận lúc ăn sáng xong vẫn còn một chỏm bị vểnh lên.
Cuối cùng cậu phải mượn Tạ Nguy Hàm một chiếc mũ lưỡi trai, nếu không trên đầu cứ dựng một chỏm như Sóc Lười trong phim hoạt hình, trông rất thiếu thông minh.
Thấy cậu ngủ không ngon, Tạ Nguy Hàm chủ động đề nghị để cậu đi xe của mình. Thẩm Lục Dương vốn đã lười lái xe, nghe vậy liền vui vẻ đồng ý.
Trước khi xuống xe, Thẩm Lục Dương đội mũ lên, chỉnh lại ngay ngắn rồi mới đeo cặp đi xuống. Bộ đồ trên người cậu cũng là của Tạ Nguy Hàm, hơi rộng một chút, nhưng vì là đồ thể thao nên trông cũng ổn.
Thẩm Lục Dương lấy một viên kẹo bạc hà từ trong xe, vừa dùng miệng xé vỏ. Vừa quay người lại, đã đụng phải Thời Phàm cũng vừa mới đỗ xe. Tạ Nguy Hàm cũng vừa hay đi đến bên cạnh cậu.
Thẩm Lục Dương thầm huýt sáo trong lòng.
Vậy nên tình hình bây giờ là — Tạ Nguy Hàm nghĩ cậu yêu thầm Thời Phàm, Thời Phàm lại nghĩ cậu yêu thầm Tạ Nguy Hàm, còn cậu, phải dùng trí thông minh tuyệt đỉnh của mình để xoay sở giữa hai người, thể hiện ra vừa yêu thầm Tạ Nguy Hàm, lại vừa yêu thầm Thời Phàm.
k*ch th*ch, cả đời này cậu chưa từng làm chuyện 007 như vậy.
May mà, lúc này chiếc xe thứ ba lái vào, cửa sổ xe hạ xuống. Khuôn mặt ngái ngủ của Phương Dịchch lộ ra.
Anh ta không mấy vui vẻ mà nhìn một vòng, mở miệng ra là một câu kinh thiên động địa: “Đi chung một xe đến, hai người ngủ với nhau rồi à?”
Trong nháy mắt, biểu cảm của ba người có mặt tại hiện trường đều có sự thay đổi tinh tế.
Thời Phàm kinh ngạc nhìn Thẩm Lục Dương, dường như sốc trước tốc độ hành động của cậu, sau đó kín đáo gật đầu với cậu, tỏ ý sẽ không nói gì cả.
Tạ Nguy Hàm híp mắt, nhìn Phương Dịch với vẻ cười như không cười. Còn Thẩm Lục Dương thì mang vẻ mặt “rốt cuộc là tôi đã ngủ với ai”.
Phương Dịch nhận được sự uy h**p của người nào đó, bèn hèn nhát đỗ xe, rồi tự nhiên đi cùng với Thời Phàm. Trước khi đi, Thời Phàm còn lịch sự gật đầu với Thẩm Lục Dương và Tạ Nguy Hàm.
Thẩm Lục Dương thở phào nhẹ nhõm, vừa định nói thì bên tai đột nhiên nóng lên.
Tạ Nguy Hàm không biết từ lúc nào đã đi đến sau lưng cậu, dường như vì nhìn thấy “mục tiêu dạy học” của ngày hôm qua là Thời Phàm, nên đã vô tình, cúi đầu hỏi bên tai cậu: “Những gì học hôm qua, còn nhớ không?”
Vai Thẩm Lục Dương co rụt lại, vành tai đỏ bừng lên, cậu dùng sức xoa xoa, như muốn xua đi hơi nóng, miệng thì nói bừa: “Nhớ, nhưng bây giờ chưa cần dùng đến.”
Với thầy Thời, cả đời này cũng không cần dùng đến.
Tạ Nguy Hàm khẽ cong môi, đường cong ý cười nơi đuôi mắt khiến anh trông như một quý ông lịch thiệp, vẫn ấm áp như ngọc: “Ôn cố tri tân.”
Ôn cố tri tân.
Biết được “ôn” cái gì, “biết” cái gì, Thẩm Lục Dương lập tức nảy sinh những liên tưởng không thể miêu tả đối với câu nói này.
Ánh mắt cậu chột dạ lảng đi, cố gắng làm cho mình trông giống một “đứa trẻ ngoan”, vẻ mặt chính trực phụ họa, nhưng đến cả mình nói gì cũng không để ý.
“Tôi sẽ học hành chăm chỉ!”
Độ cong trên môi Tạ Nguy Hàm không đổi, chỉ có sự vui vẻ thoáng qua nơi đáy mắt, cho thấy sự thay đổi tâm trạng thầm kín.
Tựa một ly rượu vang đỏ ngọt ngào say đắm, được rót vào cổ họng, trong không khí chỉ còn lại hương rượu say nồng.
Thẩm Lục Dương đi cạnh Tạ Nguy Hàm về phía khu giảng đường, hương rượu vang đỏ trên người anh như có như không, ngược lại càng khiến người ta muốn lại gần ngửi kỹ hơn.
Cậu chậm chạp nhận ra có gì đó không đúng, thiếu ý thức về khoảng cách mà ghé lại ngửi ngửi, phát hiện đúng là chỉ có mùi nước hoa, cậu mới thở phào nhẹ nhõm.
Nhưng lại có một chút thất vọng không nói nên lời.
Học sinh đi ngang qua đa phần đều đang nói về chuyện họp phụ huynh.
Thẩm Lục Dương đột nhiên nhớ đến bạn học Bành Tuấn, cậu đã tìm được bệnh viện và bác sĩ điều trị, bây giờ mẹ cậu ta đã nhập viện rồi. Vậy họp phụ huynh của Bành Tuấn ai sẽ đi?
Vừa đẩy cửa văn phòng ra, một mùi hương hoa thơm ngào ngạt đã lan tỏa.
Mũi Thẩm Lục Dương nhạy bén hít hít, dứt khoát khóa chặt mục tiêu là Khương Noãn Vũ.
Cậu gọi một tiếng: “Cô Khương!”
Khương Noãn Vũ đang cúi đầu đếm số lượng bánh hoa tươi, nghe vậy cũng không ngẩng đầu, trực tiếp ném một cái qua. Động tác vừa nhanh vừa dứt khoát.
Thẩm Lục Dương giơ tay lên, “bộp” một tiếng dễ dàng bắt được, sau đó tự nhiên đưa cho Tạ Nguy Hàm ở phía sau, mắt cong cong nói: “Thầy Tạ, cho anh này.”
“Cảm ơn.” Tạ Nguy Hàm nhận lấy, trong giọng nói trầm thấp là một ý cười nhàn nhạt, khiến người ta không phân biệt được câu “cảm ơn” này là nói với Thẩm Lục Dương, hay là với Khương Noãn Vũ.
Thẩm Lục Dương tự động cho là nói với mình, hớn hở như được thả rông, cậu chặn ở cửa giơ tay lên gọi tiếp: “Khương Khương! Thêm một cái nữa! Nhanh! Tôi bắt được!”
Khương Noãn Vũ vừa ngẩng đầu đã thấy hai người đứng sát nhau ở cửa, cô “chậc” một tiếng, dời mắt đi, rồi lại ném một cái nữa. Thẩm Lục Dương hơi nhón chân, lại dễ dàng bắt được.
Khương Noãn Vũ đánh giá đơn giản: “Chó tha mồi.”
Thẩm Lục Dương cũng không tức giận, cùng Tạ Nguy Hàm lần lượt ngồi xuống, cậu tựa vào lưng ghế, quay lại đặt một cái bánh mì nhỏ Panpan lên bàn Tạ Nguy Hàm, sau đó quay lại nhìn Khương Noãn Vũ hứng thú hỏi: “Vậy cô thấy tôi là giống chó tha mồi nào?”
Khương Noãn Vũ nghe vậy biểu cảm nghiêm túc hơn mấy phần, đánh giá cậu từ trên xuống dưới một lượt: “Giống nào mà tai lại đỏ thế?”
Thẩm Lục Dương sững sờ, sờ tai: “Tai tôi đỏ à?”
Khương Noãn Vũ cụp mắt nhìn cậu: “Lúc vào đã đỏ rồi, trước đây cậu không như vậy.”
Thẩm Lục Dương nhớ lại câu nói Tạ Nguy Hàm ghé vào tai mình, tim nhảy dựng lên, cậu cứng nhắc mà tự tin chuyển chủ đề, giơ ngón cái lên: “Tôi thấy tôi là giống Becgie Đức, đáng tin cậy, vững vàng, mạnh mẽ!”
Khương Noãn Vũ mặt không biểu cảm: “Còn đỏ hơn rồi.”
Thẩm Lục Dương dường như cảm nhận được một ánh nhìn như có như không đang chiếu lên tai mình, cậu không tự nhiên mà gãi gãi: “Tôi phải mua một cái mũ trùm tai mới được, bây giờ bên ngoài lạnh quá, có gợi ý nào không?”
Khương Noãn Vũ mở điện thoại gửi cho cậu một đường link Pinduoduo*.
*Một nền tảng thương mại điện tử giá rẻ rất phổ biến ở Trung Quốc.
Tiết thứ ba là tiết Toán, Thẩm Lục Dương tựa vào bàn làm việc vừa chấm bài tập vừa nghe Tông Úy Tình xử lý chuyện họp phụ huynh. Cô phải đích thân gọi điện cho những phụ huynh không thể đến được.
Không biết Bành Tuấn có ngại chuyện gia đình bị quá nhiều giáo viên biết không, trong văn phòng khá yên tĩnh, ít nhất là bây giờ giọng nói ở đầu dây bên kia của Tông Úy Tình cậu có thể nghe rất rõ.
Thẩm Lục Dương không do dự thêm nữa, gọi một tiếng: “Chị Tình!”
Tông Úy Tình vừa cúp một cuộc điện thoại, nghe vậy liền đáp một tiếng: “Sao thế?”
Thẩm Lục Dương hỏi thẳng: “Phụ huynh của Bành Tuấn chưa gọi điện đúng không ạ?”
“Chưa,” Tông Úy Tình đánh một dấu ✓ sau tên Vân Hàn, đầu bút di chuyển đến người tiếp theo, “Vừa hay, tiếp theo là em ấy.”
Thẩm Lục Dương cười, thật trùng hợp.
Cậu tùy tiện bịa một lý do: “Hôm đó tôi có gọi cho mẹ em ấy, mẹ em ấy mấy ngày nay nhà có việc không đến được, nhờ tôi đi họp giúp.”
Tông Úy Tình biết Thẩm Lục Dương thường xuyên gọi điện cho phụ huynh học sinh, cũng biết cậu và Bành Tuấn quan hệ tốt, mỗi lần giải đáp thắc mắc cậu ta đều đến. Nghe vậy cũng không nghĩ nhiều, cô khoanh một vòng tròn sau tên Bành Tuấn: “Được, đến lúc đó cậu chịu khó một chút, nghe một tiết họp phụ huynh.”
Thẩm Lục Dương cầm điện thoại lên, tìm một avatar có chữ “Cút” viết hoa, gửi tin nhắn.
– Bạn học Tuấn Tuấn, có đó không?
Bên kia trả lời rất nhanh.
– Sao?
Thẩm Lục Dương nhướng mày. A ha, giờ Toán mà còn dám chơi điện thoại à, có biết giáo viên Vật Lý của cậu và giáo viên Toán của cậu có mối quan hệ không bình thường không…
Thẩm Lục Dương theo phản xạ nghĩ tiếp — không bình thường thế nào?
Ồ, không bình thường thế nào.
Ngủ với nhau rồi nên không bình thường.
Mẹ kiếp.
Cậu vò đầu, buông xuôi.
Thầy Tạ giúp cậu nhiều lần như vậy, vậy mà cậu, một tên háo sắc tham lam vô độ, t*nh tr*ng lên não, không có nguyên tắc, lại có thể trong lúc chấm bài tập còn nghĩ đến mối quan hệ “không bình thường” với người ta.
Đúng là tội không thể tha thứ.
Tông Úy Tình đột nhiên nói lát nữa sẽ tìm thầy Tạ xin hai phút cuối giờ, để thông báo chuyện họp phụ huynh vào chiều mai, lát nữa cô có việc gấp phải đi.
Thẩm Lục Dương nhanh chóng tha thứ cho bản thân, ghé lại gần: “Chị Tình, để tôi thông báo giúp chị cho, vừa hay tôi cũng có chút chuyện tìm học sinh.”
Tông Úy Tình đang vội, nghe vậy liền vui vẻ đồng ý.
Thẩm Lục Dương nhìn một dấu “?” nữa vừa xuất hiện trong khung chat, nở một nụ cười gian kế đã thành.
Cậu chỉnh lại quần áo, làm cho mình trông giống một giáo viên tốt bụng, chính trực, rồi đứng dậy đi về phía lớp 21.
Trong giờ Toán, kỷ luật của học sinh vẫn tạo thành một sự tương phản rõ rệt với các lớp xung quanh.
Thẩm Lục Dương gõ cửa.
Giọng nói lạnh lùng đang vang vọng trong lớp học ngừng lại, Tạ Nguy Hàm đứng trước bục giảng, ánh mắt dò hỏi nhìn sang.
Thấy là cậu, trên mặt anh thoáng hiện một nét dịu dàng khó nhận ra, anh im lặng một cách dung túng, chờ đợi câu hỏi của cậu.
“Thầy Tạ, làm phiền một phút,” Thẩm Lục Dương liếc nhìn về phía hàng sau, rồi mới quay đầu lại, “Cô Tông nhờ thầy báo với lớp mình một tiếng, họp phụ huynh sẽ diễn ra từ tiết thứ năm đến tiết thứ sáu ngày mai, các em về nhà bàn với bố mẹ, ai không đến được có thể gọi điện hoặc nhắn tin cho cô Tông.”
Trong lớp vẫn yên tĩnh, chỉ có vài trường hợp đặc biệt tò mò, không nhịn được mà nhỏ giọng thảo luận.
Dưới ánh mắt của Tạ Nguy Hàm, không đến vài giây đã hoàn toàn im bặt.
Đúng là kỷ luật lớp học mà Thẩm Lục Dương ao ước không được.
Cậu lên lớp, một đám học sinh cứ như gặp được anh ruột, tuy thái độ đều rất tích cực, nhưng thỉnh thoảng cũng có lúc “ha ha ha” không kìm lại được.
“Đúng rồi,” Thẩm Lục Dương ló nửa người vào lớp, vừa nén cười vừa giả vờ nghiêm túc nói: “Thầy Tạ, tôi mượn một học sinh, có chút việc.”
Đáy mắt Tạ Nguy Hàm lóe lên một tia hứng thú, đầu ngón tay thờ ơ gõ nhẹ lên bài thi, khóe môi cong lên: “Nhưng tiết học của tôi vẫn chưa dạy xong.”