Thẩm Lục Dương chớp chớp mắt, cảm thấy mình đúng là ngông cuồng thật, cướp người một cách trắng trợn.
“Vậy tôi đợi một lát.” Cậu rất dễ nói chuyện mà nép sang một bên, chỉ để lại nửa cái đầu ló ra ở cửa.
Liếc nhìn về phía hàng thứ hai từ dưới lên, giọng điệu đanh thép của Thẩm Lục Dương cũng không che được vẻ trêu chọc nơi khóe miệng: “Thầy Tạ, tôi tố cáo.”
Mi mắt Bành Tuấn giật một cái, khó tin nhìn nửa cái đầu kia.
Bên cạnh nửa cái đầu chìa ra một cánh tay, trong một tư thế giơ tay phát biểu vô cùng chuẩn mực.
Tạ Nguy Hàm nhướng mày, trong giọng nói có ý cười khó nhận ra, tựa như sự mập mờ mà chỉ hai người mới hiểu giữa chốn đông người: “Chuyện gì?”
Thẩm Lục Dương ho khan một tiếng, đè nén tư tưởng “không bình thường”, chỉ về phía hàng sau: “Bạn học Bành Tuấn trong giờ học chơi điện thoại, nhắn tin cho tôi.”
Tiếng còn chưa dứt, Thẩm Lục Dương đã nghe thấy một tiếng “đệt” rõ mồn một từ phía sau, đường cong trên môi cậu gần như không nén được, cố nhịn mấy lần, cuối cùng vẫn bật cười.
“Tôi xin được phép bắt giữ bạn học này, để san sẻ gánh lo cho thầy Tạ đang bận rộn.”
Thầy Tạ đang bận rộn trầm ngâm một lát, thật sự suy nghĩ về tính khả thi của việc này.
Bành Tuấn căng thẳng nhìn hai thầy giáo có phong cách hoàn toàn khác biệt ở phía trước, cậu ta có một dự cảm không lành, thầy Tạ vốn luôn nghiêm túc chững chạc có lẽ sắp bán đứng cậu ta rồi…
Mặc dù cậu ta cũng không biết dự cảm này từ đâu mà đến, nhưng nó lại vô cùng mãnh liệt và dữ dội, còn mãnh liệt hơn cả cảm giác mình thi trượt trước khi có kết quả.
Đầu ngón tay Tạ Nguy Hàm gõ gõ lên mặt bàn: “Bành Tuấn.”
Bành Tuấn đứng dậy, tức giận liếc nhìn nửa cái đầu ở cửa: “Có.”
“Cùng thầy Thẩm kiểm điểm cho tốt vào,” Ánh mắt Tạ Nguy Hàm dừng trên khóe miệng gian kế đã thành của Thẩm Lục Dương, đường cong ý cười nơi đuôi mắt mở rộng rồi lại nhanh chóng thu lại, anh lạnh nhạt dời mắt đi, cầm sách bài tập lên nói: “Câu tiếp theo.”
Bành Tuấn ấm ức trừng mắt nhìn nửa cái đầu và bàn tay đang giơ chữ V với mình bên cạnh cái đầu đó.
Cậu ta biết ngay mà! Mặc dù cậu ta không biết tại sao mình lại biết!
Cầm sách bài tập đứng dậy, đối diện với ánh mắt của Lê Thân Vũ, cậu ta lắc đầu nguầy nguậy rồi lại gật đầu, tỏ ý mình đúng là có chơi điện thoại, nhưng không ngờ thầy Thẩm lại chó đến mức chạy tới mách lẻo!
Cậu ta đi ra bằng cửa sau, vừa ra ngoài đã đụng phải Thẩm Lục Dương đang cười tươi như hoa.
“Thầy biết ngay là em sẽ ra bằng cửa sau mà,” Thẩm Lục Dương vỗ vai cậu ta như anh em tốt, “Đi nào, bài tập Toán thầy cũng biết làm một chút.”
Bành Tuấn nhíu mày trừng mắt nhìn cánh tay của cậu: “Thầy tìm tôi có việc à?”
“Đúng vậy, không có việc thì đã bắt em cầm sách bài tập Vật Lý rồi,” Thẩm Lục Dương nhìn cậu ta cười, hạ thấp giọng, “Thầy đã nói với cô Tông là mai họp lớp thầy sẽ thay em đi, đến lúc đó đừng có nói hớ đấy.”
Bành Tuấn sững sờ, sau khi phản ứng lại, biểu cảm có chút thay đổi khó xử, cậu ta buồn bực đáp một tiếng, cuối cùng nặn ra một câu “cảm ơn” từ trong cổ họng.
Thẩm Lục Dương xoa đầu cậu ta, “Đi thôi.”
Bành Tuấn đi theo: “Đi đâu?”
Thẩm Lục Dương chỉ vào quyển sách bài tập Toán trong tay cậu ta, vẻ mặt như bậc cha chú rèn sắt không thành thép: “Đương nhiên là thay thầy Tạ dạy dỗ em, trong giờ học chơi điện thoại, hành vi tồi tệ! Dựa theo luật pháp của lớp 21, tội này của em là phải tru di cửu tộc đấy.”
Bành Tuấn: “…”
Cậu ta khó khăn hít thở, cố gắng theo kịp mạch suy nghĩ bay như tên lửa của Thẩm Lục Dương: “Ý thầy là sao?”
Thẩm Lục Dương ra vẻ ta đây đã rất khoan dung, chu đáo nói: “Tiết tự học chiều nay, dẫn theo Lê Thân Vũ, Đinh Nhất Phàm, Hướng Lỗi, đến văn phòng của thầy làm bài tập Vật Lý.”
Khóe miệng Bành Tuấn giật giật: “…” Cậu ta biết ngay mà!
Hai người vừa đến văn phòng thì chuông tan học vang lên.
Thẩm Lục Dương nhìn Bành Tuấn đang ngồi bên cạnh mình với vẻ mặt không kiên nhẫn, cậu dùng một quả lê trắng to đổi lấy một quả dâu tây đã rửa sạch của Khương Noãn Vũ, đưa cho Bành Tuấn: “Người trẻ tuổi, đừng lúc nào cũng nóng nảy như vậy.”
Bành Tuấn ngập ngừng một chút, rồi cầm lấy quả dâu.
Trên người Thẩm Lục Dương như đang phát ra thánh quang, cậu nói với giọng bao dung vạn vật: “Vật Lý của em thi không tệ, nhưng mấy câu sai đó thật sự không đáng, kiến thức em đều biết, cứ vào phòng thi là lại quên.”
Bành Tuấn không nói gì, cậu ta đúng là hay quên thật, nhưng cậu ta không kiểm soát được.
Nói ra không ai tin, cứ vào phòng thi là cậu ta lại căng thẳng.
Thẩm Lục Dương nhận ra điều này, bèn an ủi cậu ta: “Trước khi thi ăn chút sô cô la đi.”
Bành Tuấn không chắc chắn mà nhìn cậu: “Có tác dụng à?”
Thẩm Lục Dương: “Không có, chỉ là bảo em ăn thôi, hiệu này ăn khá ngon đấy.”
Nói rồi cậu lấy từ trong ngăn kéo ra một hộp sô cô la được gói tinh xảo, đặt vào tay cậu ta.
“Chia cho mấy đứa kia một ít.”
Bành Tuấn im lặng vài giây, rồi nhét vào túi.
Đến chỗ thầy Thẩm học bài là được “cung cấp đồ ăn”, lúc đầu bọn họ tưởng Thẩm Lục Dương chỉ đùa, nhưng sau này phát hiện mỗi người đến văn phòng đều sẽ được nhét vào tay một ít đồ ăn vặt đặc biệt của thầy Thẩm mang về.
Cửa văn phòng bị đẩy ra, Tạ Nguy Hàm bước vào.
Thẩm Lục Dương lập tức giơ tay gọi: “Thầy Tạ, tôi đã dạy dỗ bạn học này rồi, bạn ấy bây giờ đã nhận thức đầy đủ sai lầm của mình, và đã thề trước quyển bài thi thần thánh rằng sẽ không tái phạm nữa.”
Bành Tuấn: “…”
Mẹ nó mấy chuyện này xảy ra từ lúc nào vậy?
Tạ Nguy Hàm đứng lại sau lưng cậu, tay tự nhiên đặt lên lưng ghế, tạo thành một tư thế nửa ôm.
Ánh mắt anh dừng trên quyển bài thi trước mặt Bành Tuấn, cười một tiếng, dễ dàng vạch trần lời nói dối của cậu, nhưng lại không có vẻ không vui: “Dùng bài thi Vật Lý để dạy dỗ à?”
Thẩm Lục Dương bị phát hiện, dứt khoát “trộm” một quả dâu tây rồi ngửa người đưa qua, chuyển chủ đề: “Ây, thầy Tạ trưa nay anh ăn gì? Tôi muốn ăn quán lần trước, nhưng phải mua hai phần, hay là chúng ta chung đi.”
Tạ Nguy Hàm cũng không vạch trần, tự nhiên thuận theo động tác của cậu mà hơi cúi người, nhẹ nhàng cắn lấy đầu quả dâu, nước quả màu đỏ dính trên đôi môi đỏ mọng, tựa như máu tươi ngọt ngào, khiến Thẩm Lục Dương nhớ đến nụ hôn đau đớn trên xương quai xanh…
Yết hầu cậu trượt một cái, cậu đứng dậy đối mặt, nhanh chóng đút nửa quả dâu còn lại cho Tạ Nguy Hàm.
Bành Tuấn đang chờ đợi sự phán xét của thầy Tạ: “…”
Lúc Thẩm Lục Dương ngồi lại, cậu kéo kéo cổ áo, nóng.
Bành Tuấn nhìn cậu với vẻ khó nói thành lời.
Thẩm Lục Dương cảm nhận được ánh mắt có phần nóng rực này, nhướng mày: “Em có biểu cảm gì thế, em và đám Lê Thân Vũ không như vậy à?”
Bành Tuấn cảnh giác lắc đầu.
Ai lại làm vậy, mình có phải không có tay đâu!
Thẩm Lục Dương chợt hiểu ra, chỉ vào tay cậu ta điểm mấy cái, sau đó nói với vẻ mặt đầy thông cảm: “Vậy thì có lẽ bọn họ không coi em là anh em rồi, làm gì có anh em thật sự nào mà lại không như vậy!”
Bành Tuấn muốn nói không có anh em thật sự nào lại như vậy cả, nhưng bản năng cầu sinh bẩm sinh đã khiến cậu ta ngậm miệng.
Ngày họp lớp, Thẩm Lục Dương đã trao đổi trước với mẹ của Bành Tuấn, để đối phương yên tâm.
Buổi trưa đã có phụ huynh đợi ở ngoài trường, Tông Úy Tình bận rộn đi tiếp đãi những phụ huynh đến sớm, có người đến quá sớm thì được sắp xếp đợi ở văn phòng tổ Tự nhiên trước, còn có thể trao đổi với giáo viên các môn.
Thẩm Lục Dương một giáo viên mới bình thường không có gì nổi bật, không được phụ huynh nào chú ý. Trong lúc Tạ Nguy Hàm và Khương Noãn Vũ họ bị vây quanh cảm ơn, cậu một mình cô đơn như tuyết mà cày sách bài tập.
Kỳ thi tháng lần này, dưới sự nỗ lực điên cuồng của cậu, thành tích của lớp đã vươn lên giữa bảng, không bị tụt xuống cuối khối. Đây đã là kết quả tốt nhất rồi, dù sao thời gian cậu nỗ lực cũng chưa lâu.
Mục tiêu của cậu là nửa học kỳ tiếp theo, nếu có thể lâu hơn, thì chính là cả năm lớp 11, cố gắng đưa thành tích của lớp lên top 3 của khối.
Có lẽ bị cái vẻ không có chuyện gì mà còn thở dài của cậu làm cho khó chịu, Khương Noãn Vũ chỉ vào Thẩm Lục Dương, mặt không biểu cảm giới thiệu: “Vị này là giáo viên Vật Lý mới đến của lớp chúng ta, họ Thẩm, quan hệ với học sinh rất tốt.”
Ánh mắt của mấy vị phụ huynh lập tức bị thu hút, tò mò nhìn về phía thầy Thẩm này.
Thẩm Lục Dương đang đưa bánh gạo Want Want vào miệng: “Ưm?”
*Một thương hiệu bánh gạo nổi tiếng
“Chào thầy Thẩm,” một người phụ nữ với mái tóc xoăn lọn to màu nâu ngồi xuống đối diện Thẩm Lục Dương, cười nói, “Tôi là phụ huynh của Chiêm Tĩnh Diệu.”
“Chào chị.” Thẩm Lục Dương đặt bánh gạo xuống, cố gắng nở một nụ cười chững chạc, lịch sự, nhưng vì ngũ quan quá rạng rỡ cởi mở, kết quả của việc quá nghiêm túc ngược lại khiến người ta không nhịn được cười.
Mẹ Chiêm cười một cái: “Con bé mấy lần nhắc với tôi, nói thầy giáo Vật Lý mới giảng hay lắm.”
Thẩm Lục Dương cũng không khiêm tốn: “Các em học sinh cũng học rất nghiêm túc ạ.”
“Thầy Thẩm phải không? Tôi là phụ huynh của Lê Thân Vũ, đã sớm muốn gặp thầy một lần rồi.”
“Thầy Thẩm, tôi là phụ huynh của Hướng Lỗi, thầy đúng là một nhân tài, trăm nghe không bằng một thấy!”
“Chào thầy, tôi là phụ huynh của Đinh Nhất Phàm.”
…
Thẩm Lục Dương lần lượt trao đổi với các vị phụ huynh về vấn đề của con cái họ, có vài vị — ví dụ như phụ huynh của Lê Thân Vũ, đã trao đổi qua điện thoại rất nhiều lần, bây giờ gặp mặt nói chuyện cũng không có gì trở ngại, nhưng có những người lại không dễ dàng như vậy.
Có phụ huynh lớn tuổi, nhiều vấn đề không biết giao tiếp, vừa đến đã nói “con tôi ngu quá, tôi đánh đến khóc cũng không có tác dụng”.
Thẩm Lục Dương kiên nhẫn giải thích với họ “đánh con” và “con học” là hai chuyện không liên quan gì đến nhau, đối phương hiểu như không hiểu, chỉ cảm kích nói với cậu “vậy phiền thầy chăm sóc cháu nhiều hơn”, lúc nói còn lén lút nhét phong bì cho cậu, bị Thẩm Lục Dương từ chối.
Còn có những trường hợp đơn giản thô bạo hơn.
Bố của Vân Hàn uống rượu đến, thái độ không tốt mà chất vấn Thẩm Lục Dương tại sao không dạy dỗ con trai ông ta cho tốt, có phải muốn làm lỡ dở việc thi đại học của con trai ông ta không.
Thẩm Lục Dương thái độ ôn hòa giải thích nửa ngày rằng Vân Hàn là một đứa trẻ không chịu được áp lực, thi cử căng thẳng sẽ ảnh hưởng đến kết quả, đối phương cũng không hiểu, ngược lại còn để lại một câu “loại giáo viên như cậu chính là một tai họa”, rồi bị Tông Úy Tình vội vàng gọi đi.
Đây là lần đầu tiên Thẩm Lục Dương trải nghiệm sự phức tạp của cuộc sống dạy học, không kém gì những cảnh đời mà cậu từng thấy khi đi làm thêm ở thủy cung vào kỳ nghỉ hè trước đây.
Nhưng cậu rất lạc quan, bởi vì đa số phụ huynh vẫn rất thân thiện. Ví dụ như mẹ của bạn học Hướng Lỗi, nói một giọng miền Bắc đặc sệt, vừa đến đã bắt tay cậu.
“Thật cảm ơn thầy quá, cái thằng ranh con nhà tôi cái tướng tinh vi của nó mà cũng được thầy trị cho ngoan ngoãn rồi! Lần sau có việc gì thầy cứ gọi cho tôi! Tôi với bố nó nhất định sẽ phối hợp!”
Thẩm Lục Dương nén cười: “Là việc nên làm ạ, thành tích đều là kết quả nỗ lực chung của chúng ta.”
Buổi họp lớp bắt đầu, Thẩm Lục Dương cầm sổ ghi chép ngồi cùng các vị phụ huynh ở dưới, có người hỏi cậu sao lại đến, cậu liền nói “em trai đang học trong lớp”.
Buổi họp chủ yếu tổng kết tình hình học tập trong một tháng qua, và kế hoạch học tập cho nửa học kỳ tới, cá biệt nêu ra vài học sinh ưu tú, còn đặc biệt khen ngợi vài em có thành tích tiến bộ rõ rệt — bao gồm cả Bành Tuấn.
Thẩm Lục Dương vừa vui vẻ vừa ghi chép sơ qua một vài điều, có những chỗ thực sự nhàm chán, cậu nghe đến sắp mất tập trung thì lại uống nước, sắp mất tập trung thì lại uống nước, hai tiết học mới qua được một nửa cậu đã muốn đi vệ sinh.
Cố gắng chịu đựng đến cuối cùng hoàn toàn bằng ý chí, lúc kết thúc cậu còn không kịp chào hỏi, đã chạy thẳng đến nhà vệ sinh.
Cậu bây giờ đang ở trong tình trạng rất gấp nhưng không dám chạy.
Nhà vệ sinh của giáo viên và học sinh ở trường cấp ba Lan Giang được tách riêng, Thẩm Lục Dương cùng học sinh chạy về phía nhà vệ sinh theo tiếng chuông tan học, khó khăn lắm mới chạy đến cửa, lại không may nghe thấy giọng nói vừa quen vừa lạ ở bên trong, đang nhỏ giọng cãi nhau.
“Cho nên đến bây giờ em vẫn còn nói đỡ cho nó?”
“Không phải, tôi chỉ cảm thấy chúng ta đã chia tay rồi, anh không cần thiết phải tiếp cận tôi nữa, cũng đừng tiếp cận người nhà của tôi nữa.”
“Anh chỉ muốn đến gần em hơn một chút, cũng sai sao?”
“Đoạn Thần, anh cần nghỉ ngơi, đừng đến tìm tôi nữa, đây là trường học.”
…
Thẩm Lục Dương tuyệt vọng ôm trán. Cái vận may gì thế này, hai vợ chồng nhà người ta cãi nhau, mình có nên xen vào không nhỉ.
Cậu chỉ đơn thuần là đi vệ sinh, vô cùng đơn thuần.
Nghĩ vậy, Thẩm Lục Dương bước vào.
Thản nhiên đối mặt với ánh mắt dò xét lạnh lùng của Đoạn Thần, sau đó ra vẻ các người cứ tiếp tục tôi không làm phiền mà nhanh chân đi giải quyết nỗi buồn.
Không biết là vì bây giờ bên ngoài có nhiều học sinh không tiện, hay là Đoạn Thần quá cố chấp. Lúc Thẩm Lục Dương đi ra, bọn họ vẫn còn đang giằng co.
Thẩm Lục Dương nhìn biểu cảm của Đoạn Thần, cảm thấy nếu mình đi thì Thời Phàm có thể bị hắn ăn tươi nuốt sống, bước chân bất giác chậm lại. Cậu giống như một cây kim đồng hồ chưa được chỉnh tốc độ, chậm rãi đi vòng qua hai người đang quấn lấy nhau để ra ngoài.
Đoạn Thần mãi không thấy cậu ra, sắc mặt tối sầm lại, uy h**p: “Thẩm Lục Dương, ở đây không có chuyện của cậu.”
Thẩm Lục Dương đang đợi hắn nói câu này, nghe vậy liền đứng lại, nhìn Thời Phàm hỏi: “Thầy Thời, có cần giúp không?”
Thời Phàm không muốn liên lụy đến Thẩm Lục Dương, vừa định từ chối, lực tay của Đoạn Thần không kiểm soát được, bóp đau y. Thời Phàm rên lên một tiếng.
Thẩm Lục Dương vì lòng nhân đạo mà tiến lên định kéo, nhưng lần này Đoạn Thần đã sớm có chuẩn bị, pheromone của Alpha cấp cao nhất tràn lan như một lời cảnh cáo nghiêm khắc, mang theo sự tức giận xấu hổ tích tụ trên người Thời Phàm, hung hăng đập vào người Thẩm Lục Dương.
Thẩm Lục Dương với tư cách là một Alpha, phóng thích pheromone để đáp trả là một bản năng — mà trên người cậu, có dấu ấn của Alpha cấp S Tạ Nguy Hàm.
Giây tiếp theo, Thẩm Lục Dương và Thời Phàm trơ mắt nhìn Đoạn Thần vừa rồi còn bá khí ngạo mạn ôm gáy rồi quỳ xuống mềm như bún. Nếu không phải đang vịn vào Thời Phàm, có lẽ hắn đã nằm dài ra rồi.
Thẩm Lục Dương kinh ngạc, vừa định gọi xe cứu thương, trong đầu đột nhiên vang lên thông báo của hệ thống.
【Cảnh báo! Cảnh báo! Ký chủ đã gây thương tích nặng cho công chính của truyện Đoạn Thần, vi phạm điều lệ của hệ thống, sắp tiến hành xử phạt!】
【Tăng độ khó nhiệm vụ!】
【Yêu cầu ký chủ phải bảo vệ thụ chính Thời Phàm, với điều kiện không được phép chạm vào mục tiêu nhiệm vụ “Tạ Nguy Hàm”!】
【Chạm vào “Tạ Nguy Hàm” sẽ kích hoạt Ngũ lôi oanh đỉnh plus! Tức là ký chủ sẽ bộc phát kỳ nhạy cảm, chỉ số hắc hóa của Tạ Nguy Hàm tăng lên!】
【Xin ký chủ hãy tự kiềm chế bản thân!】