Bước chân đang tiến tới của Thẩm Lục Dương buộc phải dừng lại, đã lâu không đối thoại với hệ thống nên cậu bất giác mở miệng.
“Cậu nói cái gì???”
Thời Phàm bị cậu dọa giật nảy mình, vội vàng giải thích: “Thầy Thẩm, tìm bác sĩ Phương đi, chuyện làm lớn lên sẽ không tốt cho thầy đâu.”
Đoạn Thần có lẽ sẽ không làm gì y, nhưng Thẩm Lục Dương là người đã hai lần giúp y, y không thể liên lụy đến Thẩm Lục Dương.
Thời Phàm vừa nói vừa phóng thích pheromone, muốn che đi mùi của Thẩm Lục Dương, ánh mắt y bình tĩnh: “Thầy Thẩm chỉ là đi ngang qua, anh ta ngất đi không liên quan gì đến thầy.”
Trong đầu Thẩm Lục Dương vẫn còn đang chấn động, cậu vừa bối rối đồng ý vừa chất vấn hệ thống về cái hình phạt khốn nạn này trong đầu.
Thẩm Lục Dương: Tôi thấy chuyện bất bình ra tay tương trợ cũng không được à? Cái gì mà không được tiếp xúc với thầy Tạ? Nắm tay một cái cũng không được à? Anh ấy còn đang trong kỳ nhạy cảm thất thường đó!
【Dương Dương, bình tĩnh, cậu làm tổn thương công chính của thế giới này, hắn là nền tảng tồn tại của thế giới trong truyện, là nguyên nhân khai sinh ra cuốn sách này, nếu cậu đánh chết hắn, truyện sẽ biến mất!】
Thẩm Lục Dương: Thế còn thầy Tạ thì sao? Lần trước anh ấy cũng làm Đoạn Thần bị thương mà?
【Cho nên xác suất anh ta nảy sinh tình cảm với Thời Phàm đã tăng lên rất nhiều đó! Đây là chương trình cơ bản mà cấp trên đã thiết lập cho tôi, là nền tảng vận hành của tôi.】
Thẩm Lục Dương: …Tư tưởng của cấp trên nhà cậu có vấn đề bỏ mẹ ra!
【55.】
*Tiếng lóng trên mạng Trung Quốc, đọc là “wuwu”, mô phỏng tiếng khóc
Thẩm Lục Dương cùng Thời Phàm đưa Đoạn Thần đến chỗ Phương Dịch, Phương Dịch liếc qua một cái rồi tiêm cho một mũi, sau đó cho người khiêng đi. Trông có vẻ không ưa gì cho lắm.
Thẩm Lục Dương không đi, cậu ngồi trên ghế trong phòng khám tiếp tục u sầu.
U sầu không phải vì làm việc tốt không được báo đáp, mà là vì cái quy định chết tiệt của hệ thống.
“Chạm” chẳng phải là tiếp xúc cơ thể sao, không tiếp xúc cơ thể thì làm sao giải quyết kỳ nhạy cảm thất thường… nhưng tiếp xúc rồi thì sẽ khiến cậu phát kỳ nhạy cảm, chỉ số hắc hóa của Tạ Nguy Hàm tăng lên.
Thẩm Lục Dương phân tích cái chỉ số hắc hóa này, có lẽ nó dùng để duy trì giới hạn an toàn, giúp Tạ Nguy Hàm tuân thủ pháp luật. Chỉ số hắc hóa tăng lên, thì xác suất phạm tội cũng tăng theo.
Giới hạn an toàn mà Tạ Nguy Hàm đã duy trì hơn hai mươi năm, có thể sẽ vì một chút bất cẩn của cậu mà đổ sông đổ bể. Thẩm Lục Dương không muốn nhìn thấy điều đó. Hệ thống đúng là biết đánh rắn đánh ngay vào điểm yếu.
Vậy kỳ nhạy cảm thất thường… Cậu nhìn về phía Phương Dịch đang đứng ở cửa ăn táo.
Phương Dịch nhướng mày: “Làm gì thế, bộ dạng mất hồn mất vía, bị thầy Tạ đá rồi à?”
Thẩm Lục Dương trầm tư lắc đầu, nghiêm túc nói: “Bác sĩ Phương, tôi nhắc anh một chuyện.”
Phương Dịch cắn một miếng táo, sóng to gió lớn gì mà chưa từng thấy qua, y bình thản xua tay: “Nói.”
Thẩm Lục Dương: “Kỳ nhạy cảm thất thường sắp tới của thầy Tạ, phải dựa cả vào anh đấy, tôi vô dụng rồi.”
Động tác ăn táo của Phương Dịch khựng lại, vẻ mặt hiếm khi xuất hiện vết rạn: “Tại sao?”
Có thuốc an thần hình người dễ dùng như vậy không dùng, chạy tới hành hạ anh ta làm gì.
Thẩm Lục Dương ôm mặt: “Chuyện này tôi không giải thích với anh được, nhưng bây giờ tôi thật sự không giúp được nữa rồi, tôi mà giúp chính là giúp một cách tai hại, ý chính là như vậy đó, anh có hiểu không?”
Phương Dịch: “…Hai người có phải đã hẹn nhau rồi không, đều đến chỗ tôi để đánh đố?”
Thẩm Lục Dương không biết Tạ Nguy Hàm đã đánh đố chuyện gì, cậu bây giờ không chỉ đau khổ vì lo lắng cho Tạ Nguy Hàm, mà còn trơ tráo đau khổ vì không thể chạm vào anh.
Cậu tự kiểm điểm.
Đây có thể là một bước quan trọng để giúp cậu cai nghiện vẻ đẹp của thầy Tạ. Nhưng cậu cũng không muốn cai cho lắm, trai chưa vợ trai chưa vợ, hôn hít động chạm thì đã sao!
Cái quy định chết tiệt của hệ thống này!
“Đại khái là vậy,” Thẩm Lục Dương hít sâu một hơi, “Pheromone trên người tôi có hơi không thu lại được, bác sĩ Phương chỗ anh có thuốc không?”
Phương Dịch thầm ghi nhớ những lời khó hiểu này, quan sát một lúc: “Cậu vừa dùng pheromone hạ gục thằng con út nhà họ Đoạn à?”
Thẩm Lục Dương thật sự hy vọng vừa rồi mình chỉ đơn thuần là chịu đòn để cứu Thời Phàm ra, cậu sửa lại: “Tôi là bị động phản kháng.”
Phương Dịch kê cho cậu vài viên thuốc ức chế pheromone Alpha thông thường và một chai thuốc xịt: “Uống hai ngày là không sao nữa, còn chai xịt này thì cách ba bốn tiếng, xịt lên người một ít.”
Thẩm Lục Dương cất thuốc rồi thanh toán.
Phương Dịch nhìn cậu, khoanh tay trước ngực hỏi: “Vậy nên bây giờ cậu không định tiếp tục tiếp xúc với Tạ Nguy Hàm nữa?”
Thẩm Lục Dương tựa vào lưng ghế xịt cho mình hai nhát, mũi không cẩn thận hít vào một ít, lập tức nhíu mày.
Thuốc này không được, đắng quá.
Cậu sửa lại lời của Phương Dịch: “Là trong khoảng thời gian này, vì một ngoại lực không thể chống cự, tôi buộc phải, giữ, một chút, khoảng cách, với thầy Tạ.”
Phương Dịch không hiểu, anh ta cảm thấy hai người này có lẽ đều có chút vấn đề, anh ta đơn phương chữa trị cho Tạ Nguy Hàm là anh ta đã quá thiển cận rồi.
Phương Dịch tự dịch lại một chút: “Vậy là qua một thời gian nữa, cậu lại làm với cậu ta tiếp?”
Vành tai Thẩm Lục Dương nóng lên, cậu không đồng tình nhìn y: “Tôi và thầy Tạ trong sạch.”
Phương Dịch coi như không nghe thấy, hai người bọn họ mà trong sạch thì mặt trời mọc ở đằng Tây: “Lời lần trước tôi nhắc cậu, cậu có nhớ không?”
Thẩm Lục Dương gật đầu.
Phương Dịch sờ cằm, hỏi một cách khiêu khích: “Cậu muốn giữ khoảng cách, không sợ thầy Tạ không giữ à?”
Thẩm Lục Dương xua tay: “Thầy Tạ trước giờ luôn rất tôn trọng ý muốn của tôi.”
Chuyện giữa hai người đều là cậu chủ động trước, Tạ Nguy Hàm lần nào cũng vô tư giúp đỡ cậu, còn nhường nhịn cậu nữa.
“Cậu có phải quá lạc quan rồi không,” Phương Dịch kéo một chiếc ghế, ngồi xuống đối diện cậu, ra vẻ như sắp chẩn bệnh cho cậu, “Cậu rốt cuộc có hiểu cậu ta là người như thế nào không?”
Thẩm Lục Dương tự tin gật đầu: “Tôi hiểu.”
Phương Dịch nhìn bộ dạng ngốc nghếch bị người ta bán đi mà còn lo người ta bán không được giá của cậu, lòng trắc ẩn đã bị phong ấn tám chín trăm năm bỗng động đậy: “Vậy cậu có biết tại sao tôi lại trở thành người quan sát của cậu ta không?”
Thẩm Lục Dương giơ một tay lên: “Bởi vì anh là một lương y huyền hồ tế thế!”
“Cứt, cậu tưởng ai cũng thiếu não như cậu à?” Phương Dịch khoanh tay ngả người ra sau, hồi tưởng lại một cách không mấy vui vẻ: “Ngày tôi thức tỉnh, đã được phân vào nhóm người quan sát có thiên phú cao, nhưng gia cảnh của tôi không cần thiết phải đi làm người quan sát cho người khác để lo lắng mệt mỏi.”
Thẩm Lục Dương hiểu rồi, nhà bác sĩ Phương có tiền, rất có tiền.
“Lúc tôi và Tạ Nguy Hàm cùng mười hai tuổi, lần đầu tiên gặp nhau trong một bữa tiệc đấu giá, lúc đó tôi thức tỉnh ồn ào, mất kiểm soát, cậu ta đã cảm nhận được pheromone của tôi—” Nói đến đây Phương Dịch dừng lại, nói với vẻ mặt chết tiệt: “Lúc đó cậu ta đã biết pheromone của tôi thích hợp để làm người quan sát cho cậu ta rồi.”
“Nhưng cậu ta không nói cho ai biết, dùng thân phận nhà họ Tạ để tiếp cận ba mẹ tôi, từ đó tiếp cận tôi.” Phương Dịch nhớ lại năm đó, vẫn còn thấy lạnh sống lưng vì tuổi tác quá nhỏ và tâm cơ quá sâu của một người.
Y nheo mắt: “Cậu ta dùng chưa đến một tháng, đã trở thành bạn ‘tốt nhất’ của tôi, sau đó… có một ngày tôi ‘tình cờ’ phát hiện kỳ nhạy cảm của cậu ta rất đau đớn, ‘tình cờ’ phát hiện pheromone của tôi có tác dụng với cậu ta, ‘tình cờ’ chúng tôi lại là bạn bè…”
Thẩm Lục Dương đoán: “Sau đó anh dùng pheromone giúp thầy Tạ vượt qua kỳ nhạy cảm?”
Phương Dịch cười lạnh một tiếng, nhìn cậu với ánh mắt như nhìn một con chó ngốc ngây thơ: “Cậu ta bình tĩnh từ chối tôi, nói sẽ không làm tổn thương một người bạn.”
Thẩm Lục Dương sững sờ.
Phương Dịch nói tiếp: “Sau đó tôi tận mắt chứng kiến mấy lần cậu ta đau đớn trong kỳ nhạy cảm, cảm giác có năng lực mà không giúp được khiến tôi, một đứa trẻ ngây ngô, vô cùng áy náy, không lâu sau, tôi ‘tình cờ’ nghe nói có thể chiết xuất pheromone.”
Anh ta hít sâu một hơi, trông có vẻ rất muốn đá cho bản thân của lúc đó một cái: “Thế là tôi như một thằng ngu đi chiết xuất, rồi làm thuốc xong mang đến tận cửa.”
Thẩm Lục Dương một thân chính khí: “Bác sĩ Phương y thuật thần diệu, huyền hồ tế thế! Vậy làm sao mà anh phát hiện ra?”
Qua khoảng thời gian quan sát và tiếp xúc này, Thẩm Lục Dương cảm thấy Tạ Nguy Hàm có năng lực để tiếp tục ngụy trang, ví dụ như với các giáo viên trong trường, tuy quan hệ không thân thiết lắm, nhưng cũng đều rất thân thiện.
Phương Dịch bực bội ngậm một điếu thuốc, không châm lửa: “Sau đó ba mẹ tôi không biết từ đâu mà biết được chuyện này, thuận lý thành chương mà đề nghị để tôi làm người quan sát.”
“Ban đầu tần suất chiết xuất pheromone rất thấp, quá trình này vô cùng đau đớn, nhưng tôi miễn cưỡng có thể chịu được. Nhưng nhu cầu về thuốc của một Alpha cấp S ở tuổi dậy thì là một con số kinh khủng, hiện tại các Alpha cấp S có ghi nhận trong và ngoài nước, trong khoảng thời gian từ lúc thức tỉnh đến lúc trưởng thành, thường sẽ có cùng lúc năm người quan sát trở lên cung cấp pheromone, mới có thể miễn cưỡng duy trì được giới hạn an toàn.”
Thẩm Lục Dương chấn động: “Thầy Tạ còn có người quan sát khác à?”
Ánh mắt Phương Dịch trầm xuống: “Không, chỉ có mình tôi, phần pheromone còn lại cậu ta dùng ý chí để ép buộc khống chế, cậu ta sẽ không cho phép mình hoàn toàn dựa vào ngoại lực để giải quyết, nhưng cậu ta phải biết ngoại lực rốt cuộc có thể làm được đến bước nào.”
“Sau khi ký kết hợp đồng quan sát, tôi mới phát hiện sự kinh khủng của Alpha cấp S. Người quan sát, là ‘bác sĩ’ giám sát tình trạng tinh thần của Alpha có an toàn không, duy trì sự ổn định pheromone của Alpha, nhưng tôi hoàn toàn không nhìn ra được biến đổi tinh thần của cậu ta, càng không thể duy trì ổn định pheromone của cậu ta, cho nên tôi đã xin kết thúc.”
Thẩm Lục Dương vẻ mặt đầy thông cảm.
Phương Dịch cắn đầu lọc thuốc, càng nghĩ càng tức: “Sau đó cậu ta uy h**p tôi, lúc đó tôi mới mười hai tuổi! Một đứa nhóc mười hai tuổi!”
Thẩm Lục Dương rót cho người bạn lớn đang tức giận một ly nước, Phương Dịch uống một hơi cạn sạch, tức giận nói.
“Cậu có thể tưởng tượng được một đứa nhóc mười hai tuổi, trông như thiên thần, dùng giọng điệu dịu dàng nhất, cười mà nói với cậu rằng—”
“Nếu cậu rời đi, tôi sẽ cho người giết hết ba mẹ cậu, cả con chó của cậu nữa, lột da nhét vào miệng ba cậu, con mèo của cậu, rút máu xong nhét vào bụng mẹ cậu, còn cậu, tứ chi sẽ bị đóng đinh lên tường mà nhìn bọn họ, tôi sẽ làm rất dịu dàng, cố gắng không để cậu chết, bởi vì cậu vẫn còn có ích với tôi.”
“Đây là cơn ác mộng trước khi tôi trưởng thành, bởi vì Alpha cấp S có năng lực như vậy, mức độ thôi miên của họ đến nay vẫn chưa có ai nghiên cứu thấu đáo.”
Thẩm Lục Dương thăm dò an ủi: “Anh ấy đang dọa anh thôi, thầy Tạ đến bây giờ chưa từng phạm pháp.”
Phương Dịch dùng sức rít một hơi thuốc, nhìn cậu như nhìn một thằng ngốc: “Cậu có biết từ lúc cậu ta tiếp cận tôi đến lúc tôi chủ động trở thành người quan sát của cậu ta, đã mất bao lâu không?”
Thẩm Lục Dương lắc đầu.
“Hai tháng lẻ 4 ngày, một đứa trẻ 12 tuổi, dùng một khoảng thời gian ngắn như vậy đã lấy được lòng tin của tất cả mọi người trong nhà tôi, và khống chế được tôi,” Phương Dịch gõ gõ lên mặt bàn, “Cậu và nó quan hệ tốt đến mức này đã mất bao lâu? Chưa đến một tháng.”
“Tôi nhắc cậu không phải vì tôi là một kẻ ăn tiền của Tạ Nguy Hàm rồi phản bội, mà là người quan sát có nghĩa vụ ngăn cản Alpha làm hại người khác, cho dù chỉ là một khả năng, cậu hiểu không?”
Phương Dịch không thể đoán được cảm xúc của Tạ Nguy Hàm, cho nên trước khi mỗi mầm mống xuất hiện, anh ta đều phải chủ động liên lạc với những nạn nhân này. Thẩm Lục Dương là người đầu tiên bị Tạ Nguy Hàm chủ động nhắm đến, khác với những kẻ ngu ngốc trước đây cố gắng tiếp cận rồi bị anh ta đuổi đi, cậu ta cần phải đặc biệt chú ý.
“Hiểu.” Thẩm Lục Dương gật đầu.
Cậu đã biết tình hình của Tạ Nguy Hàm ngay từ đầu, chỉ là không hiểu rõ về tuổi thơ của Tạ Nguy Hàm, hơn nữa “bản năng giúp đỡ” của cậu sẽ không để cậu kén chọn người cần giúp đỡ, cho nên sau khi nghe xong cậu cũng không có biến động cảm xúc gì lớn.
Ngoại trừ sự thông cảm dành cho Tạ Nguy Hàm và Phương Dịch.
Phương Dịch liếc cậu một cái: “Tôi chỉ nhắc nhở, không có nghĩa vụ bảo vệ cậu.”
Thẩm Lục Dương tỏ vẻ hiểu, cậu có thể tự bảo vệ mình.
Cậu suy nghĩ về nguyên nhân và kết quả của chuyện này: “Vậy nên sau khi anh đề nghị rời đi, vì bị uy h**p, nên đã ở lại?”
Phương Dịch liếc xéo cậu một cái, thấy trong lòng cậu đúng là có tính toán, giọng điệu cũng thả lỏng hơn nhiều: “Lúc đầu thì bị dọa, sau này phát hiện ra tiền cho cũng nhiều, nhà cậu ta cũng có thể giúp ba mẹ tôi giải quyết không ít phiền phức.”
Thẩm Lục Dương chợt hiểu ra: “Vậy là anh chấp nhận.”
Phương Dịch: “Mẹ nó chứ tôi là chấp nhận số phận.”
Thẩm Lục Dương lặng lẽ vỗ tay: “Bác sĩ Phương vất vả rồi.”
Thầy Tạ từ nhỏ đã như vậy rồi, vậy thì bao nhiêu năm nay anh ấy vẫn luôn che giấu bản thân, cố gắng thích nghi với chế độ xã hội, nhưng lại không có ai có thể hiểu anh ấy.
Liệu có thấy chút cô đơn không nhỉ?
“Vậy cậu đã nghĩ thông suốt chưa?” Phương Dịch gõ gõ lên mặt bàn, “Một Alpha cấp S không có chút đồng cảm nào, vô cùng tự cao, tâm cơ cực sâu, cậu chắc chắn muốn tiếp tục?”
Thẩm Lục Dương im lặng một lát, đắn đo dùng từ nói: “Nhưng tôi không cần thầy Tạ cho tôi cái gì cả.”
Phương Dịch: “?”
Trước mắt Thẩm Lục Dương lóe lên khuôn mặt cười khẽ của Tạ Nguy Hàm, cậu gãi gãi sau tai: “Anh không thấy thầy Tạ đứng ở đó đã rất đẹp mắt, khiến người ta thân tâm vui vẻ sao?”
Phương Dịch: “??”
“Hơn nữa thầy Tạ cũng không cần tôi làm gì,” Thẩm Lục Dương giảng giải với anh ta, “Nếu anh đang nói đến việc tôi giúp thầy Tạ giải quyết kỳ nhạy cảm thất thường thì… ờm, quá trình thật ra… tôi rất vui vẻ.”
Không có uy h**p, không có kinh hoàng, ngược lại lần nào cũng để cậu chủ động, trải nghiệm vô cùng vô cùng vô cùng… vui vẻ.
Thẩm Lục Dương không thể không thừa nhận, cậu rất hưởng thụ.
Sắc mặt Phương Dịch dần trở nên không ổn.
Thẩm Lục Dương sợ anh ta không tin, nói tiếp: “Thầy Tạ cũng không bắt tôi chiết xuất pheromone… Ồ, ý anh là, anh ấy có thể muốn thông qua anh để cho tôi biết chuyện chiết xuất pheromone?”
Phương Dịch vẻ mặt khó nói thành lời.
Thẩm Lục Dương được khai sáng, vỗ hai tay vào nhau: “Tôi gọi điện cho thầy Tạ hỏi thử, xem có cần chiết xuất không. Thật ra nếu sớm biết những loại thuốc đó là làm từ pheromone của anh, tôi chắc chắn sẽ không mua nhiều như vậy, xin lỗi bác sĩ Phương.”
Phương Dịch nhìn cậu cầm điện thoại lên, bèn mặc kệ cậu.
Những lời cậu nói Tạ Nguy Hàm đều sẽ biết — con quỷ đó cái gì cũng biết, mỗi một chi tiết đều nằm trong tầm kiểm soát của anh, bao gồm cả chính anh ta.
Điện thoại nhanh chóng được kết nối, giọng nói trầm thấp từ tính của Tạ Nguy Hàm truyền qua ống nghe.
“Dương Dương?”
Thẩm Lục Dương nhớ lại hình phạt khốn nạn của hệ thống, ôm trán, hít sâu một hơi để nén lại sự uất ức, cao giọng nói: “Thầy Tạ, gần đây tôi… có chút chuyện, không thể giúp anh trong kỳ nhạy cảm thất thường được nữa. Tôi muốn chiết xuất pheromone làm thuốc giúp anh, được không?”
Giọng nói ở đầu dây bên kia không nghe ra vui giận, có lẽ vì cách một tín hiệu lạnh lẽo, ngay cả giọng nói cũng phủ một lớp băng giá, nhưng ngữ điệu vẫn dịu dàng: “Phương Dịch nói cho cậu à?”
Thẩm Lục Dương nhìn Phương Dịch, Phương Dịch xua tay tỏ ý không quan tâm.
Cậu “ừm” một tiếng: “Chuyện xảy ra đột ngột, mấy ngày nay nếu anh phát kỳ nhạy cảm, tôi không thể giúp anh được.”
“Không sao, tôi còn có thuốc của Phương Dịch,” Giọng Tạ Nguy Hàm trở lại ấm áp, như thể sự lạnh lẽo thoáng qua vừa rồi chỉ là ảo giác, anh cười khẽ: “Điều tôi quan tâm hơn là, Dương Dương đã gặp phải ‘chuyện đột xuất’ khó xử gì.”
“Ờ…” Thẩm Lục Dương gãi đầu, lặp lại những lời giải thích với Phương Dịch một lần nữa, “Cơ thể tôi… có chút vấn đề, bây giờ giúp không được, mà còn gây thêm phiền phức, đợi một thời gian nữa sẽ ổn thôi.”
Phương Dịch bồi thêm một nhát dao: “Một thời gian nữa Tạ Nguy Hàm cũng ổn rồi.”
Thẩm Lục Dương muốn lôi cấp trên của hệ thống ra đá cho một trận.
“Vấn đề à?” Tạ Nguy Hàm im lặng một lát, bỗng cười, không hề đề cập đến việc nhờ Phương Dịch chẩn đoán, chỉ nhắc nhở cậu chú ý sức khỏe, “Chăm sóc tốt cho bản thân.”
Thẩm Lục Dương đáp lời.
Cúp điện thoại, Thẩm Lục Dương vô tư cười với Phương Dịch: “Tôi thấy tôi đối với thầy Tạ chẳng có tác dụng gì cả, anh xem anh ấy vẫn tốt với tôi như vậy.”
Sắc mặt Phương Dịch khó nói thành lời: “Cậu định ở lại trường này bao lâu nữa?”
Thẩm Lục Dương không hiểu tại sao y lại chuyển chủ đề, thuận miệng nói: “Ít nhất là một năm nữa.”
Phương Dịch: “Cậu chắc chắn mình sẽ không có lúc phải đến phòng y tế à?”
Thẩm Lục Dương càng không hiểu hơn: “Tôi đến thường xuyên mà.”
Phương Dịch: “Vậy thì đừng có ở đây khoe khoang với tôi nữa, nhân lúc tôi còn chưa muốn dùng vũ lực, ra ngoài đi.”
Thẩm Lục Dương ngơ ngác bị Phương Dịch đuổi ra ngoài, trước khi đi còn tiện tay lấy hai quả táo của Phương Dịch, nghĩ bụng lát nữa sẽ cho thầy Tạ một quả, mình một quả.
Trên đường về, tâm trạng của Thẩm Lục Dương vẫn có chút nặng nề, cậu ngẩng đầu nhìn trời. Mây đã che khuất mặt trời, chỉ có vài tia sáng ngoan cường, len lỏi qua kẽ hở của mây để thoát khỏi xiềng xích, nhưng cũng không thể chạm đến mặt đất.
Mặt trời nhỏ cũng phải đối mặt với ngày âm u à.
Thẩm Lục Dương vươn vai một cái, bước chân vào khu giảng đường.
Còn chưa đến nửa tiếng nữa là tan làm, cậu vào văn phòng chào hỏi mấy giáo viên.
Vì không chắc mức độ “chạm” của hệ thống là thế nào, ngay cả lúc đưa táo, Thẩm Lục Dương cũng cố gắng không chạm vào bàn của Tạ Nguy Hàm.
“Lấy ở chỗ bác sĩ Phương đó,” Thẩm Lục Dương nói, “Anh ấy còn bảo tôi lần sau đừng đến nữa, tôi nghĩ quả táo này có lẽ rất đắt, lần sau tôi sẽ mang cho anh ấy một chai rượu ngon.”
Bàn tay đang cầm bút của Tạ Nguy Hàm khẽ khựng lại, anh nghe lời lấy quả táo, đầu ngón tay vừa hay đặt lên vị trí của Thẩm Lục Dương lúc nãy, tựa như một sự phản bác vừa kín đáo, lại vừa trắng trợn.
Ngón tay trắng bệch thon dài đặt trên vỏ táo màu đỏ, sự tương phản màu sắc quá bão hòa, đã tô điểm thêm cho những cảm xúc ẩn sâu bên trong. Tạ Nguy Hàm bình tĩnh cong khóe môi, dường như tất cả chỉ là một ảo giác mê hoặc: “Cậu ta thích rượu mạnh.”
Thẩm Lục Dương gật đầu, nói đùa: “Vậy tôi mang cho anh ấy vodka.”
Tan làm về nhà, Thẩm Lục Dương tắm xong uống một viên thuốc do Phương Dịch kê, lại xịt hai nhát, cảm thấy trên người không còn ngửi thấy mùi pheromone nào nữa mới yên tâm.
Nằm trên giường, chất lượng giấc ngủ vốn chỉ cần nhắm mắt đếm đến mười là đã ngủ được, vậy mà lại mất ngủ.
Hệ thống cũng không nói hình phạt kéo dài bao lâu, có lẽ là không có quyền hạn để nói cho cậu biết.
Trong lòng cậu không chắc chắn.
Hình phạt lần trước liên quan đến Thời Phàm và Tạ Nguy Hàm đến bây giờ vẫn chưa hết hiệu lực, nếu hình phạt lần này cũng sẽ kéo dài siêu lâu, vậy chẳng phải cậu sẽ phải giữ khoảng cách với Tạ Nguy Hàm cho đến khi nhiệm vụ kết thúc sao?
Thẩm Lục Dương đồng tử động đất, chưa từng thấy hình phạt nào chết tiệt như vậy, đúng là đâm dao vào tim người ta.
Cậu lật người, thở dài. Sao lại cô đơn thế này, cô đơn như tuyết… Vừa nghĩ đến những ngày tháng sau này, Thẩm Lục Dương lại càng cô đơn hơn.
Còn có một cảm giác mất mát mơ hồ, lặng lẽ nảy sinh từ nơi sâu thẳm nhất, kín đáo nhất trong lòng. Cảm giác đó đang khẽ nói với cậu, không chỉ vì không thể chạm vào, mà còn có những lý do khác.
Thẩm Lục Dương nằm thẳng trên giường, suy nghĩ rất lâu về “những lý do khác”. Lúc buồn ngủ đến sắp thiếp đi, cậu chụp lại vầng trăng khuyết treo trên trời, rồi đăng một dòng trạng thái lúc nửa đêm.
Thầy Thẩm: Ôm cậu một cái nhé, đồ đáng thương, chúng ta giống nhau
[Ảnh đính kèm: Một nửa vầng trăng.]
*
Sáng sớm hôm sau Thẩm Lục Dương vì mất ngủ quá độ, không nghe thấy chuông báo thức, lúc đến trường đã hơn tám giờ, bị chủ nhiệm Chu Vĩ Phong tóm được, cả học sinh lẫn cậu đều bị phê bình nghiêm khắc.
Thầy Thẩm sau khi ký tên và bị trừ tiền đã trở thành một thầy Thẩm yếu ớt mệt mỏi, cậu uể oải quay về văn phòng, nằm bò ra bàn cảm nhận cuộc đời.
Tông Úy Tình thấy bộ dạng này của cậu, quan tâm hỏi: “Sao thế này?”
Đầu Thẩm Lục Dương úp trên bàn, tay vẫy vẫy, ra hiệu mình vẫn còn sống.
Khương Noãn Vũ liếc cậu một cái, mặt không biểu cảm phân tích: “Thất tình hoặc bị trừ tiền, hoặc cả hai.”
Bàn tay đang giơ lên của Thẩm Lục Dương do dự vài giây, rồi giơ ra số “2”.
Cung Uyển Quân hiểu rồi: “Hôm nay chủ nhiệm Chu trực ban, cậu đi trễ bị thầy ấy bắt được ghi tên rồi à?”
Bàn tay đang giơ lên của Thẩm Lục Dương ỉu xìu úp xuống bàn, ngầm thừa nhận.
Không khí văn phòng nghiêm túc hơn vài phần, ngoại trừ Thẩm Lục Dương, ngay cả Thời Phàm cũng là giáo viên chính thức lương hơn 4000, chỉ có mình Thẩm Lục Dương là một nhân viên hợp đồng tội nghiệp lương hơn 2000, đi trễ một lần bị trừ 50…
Bọn họ hiểu.
Thẩm Lục Dương đưa tay mở ngăn kéo, duy trì trạng thái thầy bói xem voi mà mò mẫm lung tung trong hộc bàn, cố gắng dựa vào may mắn để mò được sô cô la, an ủi một chút cho trái tim bị tổn thương của mình.
Đang lúc đau buồn, bên cạnh bàn vang lên một tiếng “cạch” nhẹ, một ly ca cao nóng đã cắm sẵn ống hút được đặt xuống cạnh tai.
Mũi Thẩm Lục Dương khụt khịt, cậu quay đầu lại, lúc nhìn thấy bàn tay xinh đẹp trên chiếc cốc, nước mắt gần như sắp rơi xuống.
Thầy Tạ mua trà sữa!
Trà sữa!
Cậu dứt khoát từ bỏ sô cô la, ghé lại gần ngậm lấy ống hút uống một ngụm lớn, hương thơm của sô cô la và vị sữa hòa quyện, Thẩm Lục Dương thoải mái nheo mắt lại, giống như một cái cây được tưới nước, từ từ ngồi thẳng dậy.
Khương Noãn Vũ thu lại ánh mắt: “Ồ, sạc đầy pin rồi.”
Thẩm Lục Dương theo phản xạ muốn túm lấy cánh tay Tạ Nguy Hàm để kể lể với anh, vừa rồi cậu đã trải qua một trận trừ lương đau đớn thế nào, nhưng tay đưa ra được nửa chừng cậu lại đột ngột nhớ đến hình phạt chết tiệt kia, rồi lại càng chết tiệt hơn mà thu tay về với một tư thế kỳ quặc.
“Thầy Tạ,” Thẩm Lục Dương bối rối vò mặt, cố gắng dùng một lời giải thích trừu tượng để anh hiểu, rằng mình không phải muốn tuyệt giao với anh, cậu hạ thấp giọng: “Vì một vài lý do, tôi—”
“Không thể chạm vào tôi?” Tạ Nguy Hàm cười ngắt lời, trông có vẻ không hề không vui.
Thẩm Lục Dương sững sờ hai giây, ngay sau đó nước mắt lưng tròng.
Phương Dịch còn nói không hiểu, thầy Tạ đã hiểu cả rồi!
Cậu lấy từ trong hộc bàn ra mấy viên sô cô la nhân rượu, lơ lửng đặt lên tay Tạ Nguy Hàm, trầm giọng nói: “Thầy Tạ, có một vài chuyện tôi không tiện giải thích với anh, nhưng tôi sẽ cố gắng giải quyết, anh đợi tin tốt của tôi nhé.”
Những lời nói như đang đánh đố, vậy mà Tạ Nguy Hàm lại hiểu, đầu ngón tay anh xoa xoa vỏ kẹo sô cô la, không để lại dấu vết mà đè nén cảm xúc nơi đáy mắt, mỉm cười: “Được, tôi chờ.”
Một ly ca cao nóng vào bụng, Thẩm Lục Dương như được tiêm máu gà, hỏi hệ thống trong đầu.
Thẩm Lục Dương: Thống Thống, trong chương trình mà cấp trên ngớ ngẩn của cậu thiết lập ấy, có loại nào như lập công chuộc tội không?
【Có đó Dương Dương, nhưng độ khó nhiệm vụ rất cao, còn có mức độ nguy hiểm nhất định.】
Thẩm Lục Dương: Nói nghe thử xem.
【Hoàn thành cưỡng ép tuyến thế giới trong nguyên tác, hoặc hoàn thành nhiệm vụ. Nhiệm vụ một: Khiến Thời Phàm tha thứ cho Đoạn Thần, tác hợp cho hai người ở bên nhau. Nhiệm vụ hai: Khiến Tạ Nguy Hàm học được cảm xúc “thích”, và thích một người khác ngoài Thời Phàm.】
Thẩm Lục Dương: …
Thẩm Lục Dương: Cậu cứ nói thẳng là không thể đi cho rồi.
Điểm thứ nhất, cậu cảm thấy con người Đoạn Thần này không ổn, Thời Phàm ở bên hắn chính là nhảy vào hố lửa, cậu chắc chắn sẽ không chọn.
Điểm thứ hai nếu hoàn thành được, thì chính là hoàn thành nhiệm vụ luôn rồi, độ khó còn lớn hơn cả cái thứ nhất.
Máu gà vừa được tiêm của Thẩm Lục Dương lập tức bị rút cạn.
Tiết thứ năm vào lớp, Thẩm Lục Dương đứng ở hành lang liên tục luyện tập nụ cười rạng rỡ hơn mười lần, mới tinh thần phơi phới bước vào lớp. Nhưng hiệu quả không được như ý.
Ngay cả Chiêm Tĩnh Diệu cũng phát hiện cậu có gì đó không ổn, tan học còn đuổi theo hỏi cậu có phải thất tình không.
Thẩm Lục Dương xua tay: “Hôm nay thầy vừa mất oan 50 tệ, nhưng đó không phải là trọng điểm, trọng điểm là—”
Cậu ngập ngừng, trọng điểm là gì?
Trọng điểm là cậu không thể ở gần thầy Tạ nữa, cậu thừa nhận cậu rất muốn ở gần thầy Tạ.
Tim Thẩm Lục Dương nghẹn lại, không nhất thiết phải vì kỳ nhạy cảm hay pheromone gì đó, chỉ cần ngồi cạnh nhau đọc sách một lúc, cũng được mà.
Cậu thở dài.
“Thầy Thẩm?” Chiêm Tĩnh Diệu đưa tay huơ huơ trước mặt cậu, “Thầy có muốn xin nghỉ không, em thấy sắc mặt thầy không tốt lắm.”
Thẩm Lục Dương xoa xoa cổ, cười: “Được, thầy đi xin nghỉ một buổi, buồn ngủ chết đi được, ai lái Ferrari đi làm mà còn quan tâm đến 50 tệ này chứ.”
Chiêm Tĩnh Diệu ở bên cạnh cười “ha ha ha”: “Đúng! Người có tiền thì phải xin nghỉ một cách sảng khoái!”
Thẩm Lục Dương không về văn phòng, lần đầu tiên đường đường chính chính dùng thân phận người có tiền của mình để xin nghỉ — với hiệu trưởng.
Hiệu trưởng bóng gió ám chỉ cậu “những tình hình này của cậu ba cậu đều sẽ biết”.
Thẩm Lục Dương ôm đầu vẻ mặt đau khổ, tiện tay nhét tờ đơn xin nghỉ “tôi buồn ngủ rồi” bá đạo lúc nãy vào túi, nói một cách chân thật: “Tôi bị sốt rồi hiệu trưởng, 39 độ 9, giây sau là đi luôn đó ạ.”
Hiệu trưởng hết cách, đành cho nghỉ.
Thẩm Lục Dương gửi một tin nhắn cho tổ Tự nhiên, chào tạm biệt mọi người trước, sau đó tiêu sái về nhà.
Ngủ một giấc, biết đâu trong mơ lại có cách giải quyết. Thuyền đến đầu cầu ắt sẽ thẳng.
Thẩm Lục Dương ngủ một giấc đến hơn chín giờ tối, trong đầu đột nhiên vang lên cảnh báo chói tai của hệ thống.
【Cảnh báo! Cảnh báo! Tạ Nguy Hàm và Thời Phàm tiếp xúc quá gần, Thời Phàm nảy sinh thiện cảm mạnh mẽ với Tạ Nguy Hàm, Tạ Nguy Hàm phát kỳ nhạy cảm! Chỉ số hắc hóa tăng vọt!】
【Nhiệm vụ khẩn cấp: Trong tình huống không tiếp xúc với Tạ Nguy Hàm, tách… rè… rè rẹt… hai người khoảng cách quá xa đã tách ra, xin ký chủ tìm… rè… rè… chỉ số… hắc hóa…】
【Hệ thống rối loạn, đang trong quá trình sửa chữa…】
【Chỉ số hắc hóa của Tạ Nguy Hàm quá cao, kỳ nhạy cảm cực kỳ nguy hiểm, tuyến thế giới dao động… rè… Xin ký chủ hãy tự quyết định!】