Sau Khi Giúp Vai Chính Thụ Thoát Khỏi Kẻ Điên, Tôi Bị Nhắm Đến

Chương 37

037.Tác giả: Không Ô

Thẩm Lục Dương không biết mình đã ngủ thiếp đi lúc nào, lúc mở mắt ra lần nữa bên ngoài đã có nắng. Rèm cửa phòng khách không được kéo kín, những tia nắng ấm áp tụ lại thành từng chùm, rọi lên giường, sưởi cho ấm áp.

Cậu dụi dụi mắt, lơ mơ vài giây mới ngồi dậy, lười biếng ngáp một cái. Ngáp được nửa chừng, cậu đột nhiên nhận ra, hôm qua mình đã ngủ quên trên sofa — miệng thì nói “đầu tôi nặng lắm không muốn đè anh”, rồi quay đầu ngủ luôn trên đùi người ta.

Thẩm Lục Dương mày hay thật đấy! Kiên định với hình tượng cặn bã đến cùng! Cậy thầy Tạ dịu dàng mà làm càn!

Thẩm Lục Dương vừa đau khổ tự kiểm điểm vừa thay quần áo, trực giác mách bảo cậu rằng lần sau cậu vẫn sẽ dám.

Vừa bước ra khỏi phòng ngủ, Thẩm Lục Dương phát hiện Tạ Nguy Hàm đã tự giác ngồi trên chiếc sofa đơn trước cửa sổ sát đất trong phòng khách, với một tư thế tùy ý cầm ly cà phê, tay ôm một quyển sách trông tương tự quyển bị xé hỏng hôm qua, không biết đã đọc bao lâu.

Người đàn ông mặc một chiếc áo gile vest sẫm màu, áo sơ mi tối màu cùng tông tôn lên tỉ lệ vai và cổ ưu tú, quần tây ôm lấy đôi chân dài đang vắt chéo, từng đường nét được chống đỡ bởi thân hình hoàn hảo đều thanh lịch quyến rũ đến khó tin.

Ký ức của ngày hôm qua dần ùa về, ánh mắt Thẩm Lục Dương không kiểm soát được mà dừng trên những ngón tay thon dài đang ôm sách của anh, sau đó lướt một vòng khắp người, mới sáng sớm đã thấy khô cả họng. Cậu che giấu mà gãi gãi tai, chủ động chào hỏi: “Thầy Tạ, buổi sáng tốt lành.”

Tạ Nguy Hàm ngước mắt lên, ánh nắng vàng rải lên hàng mi dài, đáy mắt đen như mực cũng nhuốm chút quầng sáng, ánh mắt dịu dàng chạm đến mái tóc rối bù của cậu, khóe môi nở một nụ cười nhạt: “Ngủ không ngon à?”

Thẩm Lục Dương bị khoảnh khắc đẹp như tranh vẽ này đâm trúng tim, lúc nhìn thấy khuôn mặt của đối phương, mọi cảm xúc trong lòng đều biến thành “hưởng thụ cái đẹp”, cậu nhìn Tạ Nguy Hàm không chớp mắt, cười còn rạng rỡ hơn cả ánh mặt trời: “Ngủ rất ngon, đến mơ cũng không có. Hôm qua tôi ngủ quên trên sofa à?”

“Ừm,” Giọng Tạ Nguy Hàm trầm thấp ấm áp, nhưng đuôi mắt lại cong lên một đường cong vui vẻ, “Tối qua vất vả cho cậu rồi, chăm sóc tôi lâu như vậy.”

Thẩm Lục Dương tức khắc nhớ lại mình đã “chăm sóc” như thế nào, một trái tim lập tức từ “rạng rỡ như ánh mặt trời” trôi dạt thành “dư vị vô tận”.

Ánh mắt dời khỏi vết thương trên xương quai xanh đã bị áo sơ mi che đi của Tạ Nguy Hàm, Thẩm Lục Dương mang theo những suy nghĩ không lành mạnh mà nhanh chân đi sang một bên, còn che giấu mà vẫy vẫy tay: “Tôi đi vệ sinh cá nhân đây thầy Tạ!” Ý muốn bỏ chạy thục mạng rất nồng đậm.

Tạ Nguy Hàm thu lại ánh mắt, nhìn ra cảnh đường phố bên ngoài cửa sổ, ngón tay khẽ xoa lên trang sách, một lúc lâu sau, từ trong cổ họng bật ra một tiếng cười khẽ không rõ ý tứ. Tựa như tiếng đàn dương cầm trầm ấm, dần hòa vào không khí dịu dàng của buổi sáng sớm.

Lần này đến đây, Thẩm Lục Dương phát hiện trong nhà đã có thêm một vài thứ trước đây không có, ví dụ như bộ đồ dùng đánh răng đã biến thành hai bộ, thêm một chiếc khăn mặt, dép lê đúng size của cậu… Một vài chi tiết không đáng kể, được chuẩn bị cho một người không biết có còn đến nữa hay không.

Thẩm Lục Dương trước giờ luôn xuề xòa, nhưng tính cách càng tùy tiện, lại càng không thể chống cự lại sự dịu dàng chu đáo trong từng chi tiết của Tạ Nguy Hàm.

Kiểu không cần lời ngon tiếng ngọt, mà tô điểm sự dịu dàng vào những nơi không để ý, lặng lẽ kiên nhẫn chờ đợi bạn phát hiện ra, sự chu đáo trưởng thành này, tựa như đã tỉ mỉ dệt nên một giấc mơ chỉ thuộc về một người, cho dù một ngày nào đó phải mở mắt ra, hiện thực trước mắt cũng sẽ là dáng vẻ trong mơ.

Thẩm Lục Dương hoàn toàn không chống đỡ nổi, lúc này đang đối diện với gương mà nở một nụ cười có hơi ngốc, cảm giác xung quanh mình đang có những đóa hoa nhỏ xinh đẹp nở rộ. Cuộc sống vừa đủ đầy lại vừa có nhiều bất ngờ thế này, tựa như phim điện ảnh, thì ra thật sự tồn tại.

*

Tuy là thứ Bảy, nhưng hai thầy giáo Thẩm Lục Dương và Tạ Nguy Hàm vẫn phải đi làm. Buổi sáng tiết 1, 2 có bài kiểm tra nhỏ môn Toán và Vật Lý, tiết 3, 4 hai người họ phải lên lớp, giảng bài kiểm tra.

Những ngày tháng khổ cực của học sinh cấp ba chính là như vậy đó, một tuần chỉ được nghỉ chiều Chủ nhật, tối còn phải quay lại tự học buổi tối. Kéo theo cả giáo viên cấp ba cũng phải tăng ca.

Thẩm Lục Dương bản tính lười biếng, không muốn lái xe, lại đi nhờ xe của Tạ Nguy Hàm đến trường. Có điều lần này không gặp lại Thời Phàm và Phương Dịch nữa, hai người một đường thuận lợi đến văn phòng.

Vừa vào cửa đã nghe thấy Cung Uyển Quân nói: “Thầy Thời gần đây có phải gặp sao Thủy nghịch hành không ạ, đây là lá bùa tôi xin ở quê, linh nghiệm lắm, thầy cứ đeo mấy ngày xem sao.”

Thời Phàm sắc mặt nhợt nhạt cười cười: “Không sao đâu, cô đeo đi.”

Tuy trông có vẻ yếu ớt, nhưng tâm trạng lại có vẻ không tệ, đến cả lời nói cũng nhiều hơn bình thường: “Không biết tại sao, hôm qua từ bệnh viện tỉnh lại, tôi cảm thấy chỗ nào cũng rất nhẹ nhõm, cảm giác sau này sẽ không còn bị thương một cách khó hiểu nữa.”

Thẩm Lục Dương muốn quan sát Tạ Nguy Hàm một cách lặng lẽ, nhưng cổ còn chưa kịp động, ánh mắt đã bị phát hiện. Đối phương mỉm cười với cậu, không thừa nhận điều gì, nhưng cũng không phủ nhận điều gì.

Thẩm Lục Dương kịp thời dùng đồ ăn vặt của mình để bày tỏ sự quan tâm đối với thầy Thời, sau khi trở lại chỗ ngồi, cậu mới chính thức bắt đầu xâu chuỗi lại nguyên nhân và kết quả của chuyện này.

Nguyên nhân là do Thời Phàm nảy sinh thiện cảm, Tạ Nguy Hàm bước vào kỳ nhạy cảm — nhưng ở đây có một lỗi, lúc hệ thống phát hiện ra, hai người cách nhau rất xa, một người ở nhà, một người ở bệnh viện. Trễ như vậy, không phải phong cách của hệ thống.

Trừ khi, Tạ Nguy Hàm có thể ép buộc khống chế cảm xúc và kỳ nhạy cảm, đợi đến lúc về nhà mới phát tác, qua mặt được hệ thống… Thẩm Lục Dương gào thét trong lòng.

Cũng… quá mạnh rồi. Không hổ là thầy Tạ!

Những chuyện tiếp theo thì rất dễ giải thích.

Quy tắc vận hành cơ bản của hệ thống là “xử phạt người đã làm tổn thương công chính của truyện”, vì vậy, trên người Thẩm Lục Dương treo một hình phạt “không được chạm vào Tạ Nguy Hàm”. Nhưng trong tình huống Tạ Nguy Hàm mất kiểm soát, theo như thiết lập của hệ thống, bắt buộc phải do cậu đến giúp Tạ Nguy Hàm.

Không được chạm vào Tạ Nguy Hàm, và phải đi giải quyết kỳ nhạy cảm của Tạ Nguy Hàm — hai mệnh lệnh hoàn toàn trái ngược nhau đụng phải nhau, chắc chắn sẽ bị kẹt lỗi đến mức sập nguồn.

Không còn sự hạn chế của hệ thống, “hội chứng Stockholm” liên quan đến Tạ Nguy Hàm trên người Thời Phàm cũng biến mất, cho nên mới cảm thấy toàn thân nhẹ nhõm.

Nhưng đây chỉ là sự nhẹ nhõm tạm thời, bởi vì tuyến thế giới của 《Tình Mất Plus》 vẫn đang tiếp tục ảnh hưởng, không chắc sẽ kích hoạt tình tiết gì khiến chỉ số hắc hóa của Tạ Nguy Hàm tăng vọt, tuyến thế giới chồng chéo.

Bây giờ không có sự hỗ trợ của hệ thống, Thẩm Lục Dương một mặt không phải chịu hạn chế của hình phạt, mặt khác lại rơi vào thế bị động đối với diễn biến của cốt truyện.

Thôi bỏ đi, Thẩm Lục Dương quyết định buông bỏ sự đời mà tự rót cho mình một ly nước, binh tới tướng đỡ, nước tới đất ngăn, hệ thống đã chọn cậu rồi, vậy thì cậu chắc chắn có xác suất lớn sẽ hoàn thành nhiệm vụ. Có thời gian lo bò trắng răng, thà làm thêm hai bài tập Vật Lý còn hơn, không biết cuối năm có được bình xét thi đua không…

“Mọi người nghe tin gì chưa?” Cung Uyển Quân tự pha cho mình một ly sữa, uống một ngụm nhỏ, “Tháng sau trường mình kỷ niệm ba mươi năm thành lập, sẽ tổ chức dạ hội gì đó, còn yêu cầu giáo viên và học sinh cùng biểu diễn.”

Thẩm Lục Dương hứng thú ngẩng đầu lên, “woa” một tiếng: “Biểu diễn gì? Có trao giải không?”

Ấn tượng của cậu về dạ hội của trường vẫn dừng lại ở lúc cậu học lớp 12, đại hội tuyên thệ một trăm ngày trước kỳ thi đại học.

Thứ tự đại khái là một học sinh đại diện phát biểu, sau đó chiếu video tuyên truyền khích lệ, trao giấy khen cho học sinh ưu tú, rồi mời vài anh chị khóa trên đã đỗ vào trường danh tiếng ghi lại video nhỏ động viên, sau đó học sinh đại diện dẫn đầu tuyên thệ, cuối cùng lãnh đạo nhà trường tổng kết, tan họp.

Nghe có vẻ dạ hội của trường cấp ba Lan Giang này rất thời thượng, còn có cả tiết mục biểu diễn nữa? Dàn hợp xướng tuổi xế chiều à, gì đó như “Ta và người chung một trái tim, cùng sống ở làng Lan Giang”…

Nhưng những lời tiếp theo của Cung Uyển Quân, đã làm mới nhận thức của Thẩm Lục Dương, và thành công khơi dậy hứng thú của cậu.

“Chắc chắn có trao giải chứ, giải nhất sẽ được cộng điểm khi bình xét giáo viên ưu tú cuối kỳ.” Cung Uyển Quân nói. Cô trước đây từng học múa ba lê, loại dạ hội này lần nào cũng bắt cô lên, bởi vì đều là giáo viên, không có nhiều người muốn lên sân khấu thể hiện trước mặt học sinh.

“Mỗi tổ một tiết mục, có thể là tập thể hoặc cá nhân, có giáo viên nào muốn cùng tôi tham gia không?” Cung Uyển Quân nói đùa, “Không có thì tôi đi một mình.”

Thẩm Lục Dương có chuyện tốt thì không quên thầy Tạ, nghe vậy liền đẩy ghế, ghé lại gần, quay đầu hớn hở nằm bò ra bàn Tạ Nguy Hàm, mắt sáng rực nhìn anh: “Thầy Tạ, anh có đi không?”

Tạ Nguy Hàm không nhịn được cười một tiếng, thích thú nhìn cậu: “Tôi đi làm gì?”

“Giáo viên ưu tú chứ sao,” Thẩm Lục Dương chọc vào mu bàn tay anh một cái, để lại một viên kẹo sữa ngon lành, thần bí hỏi: “Anh không muốn được bình xét à? Tiền thưởng cuối năm đó!”

Tạ Nguy Hàm nhướng mày, ngũ quan diễm lệ trong ánh nắng ban mai ôn hòa tuấn mỹ, chỉ nhìn cậu cười, không nói một lời.

Lời vừa dứt Thẩm Lục Dương đã phản ứng lại. Giáo viên ưu tú hàng năm đều có thầy Tạ — chỉ cần một hạng mục thành tích là đã có thể nghiền ép những người khác rồi.

Thẩm Lục Dương vỗ trán, vừa ngưỡng mộ vừa sùng bái: “Tôi quên mất, đồng chí tôi đây vẫn cần phải nỗ lực.”

Tạ Nguy Hàm không để lại dấu vết mà gạt cánh tay đang giơ lên của cậu, một viên kẹo bạc hà được anh dùng đầu ngón tay lướt từ đầu ngón trỏ của Thẩm Lục Dương xuống lòng bàn tay: “Đừng đánh mình.”

Cảm giác ngứa ngáy trong lòng bàn tay men theo cánh tay len vào xương sống, cả người Thẩm Lục Dương khẽ run lên một cách không rõ ràng, cậu siết chặt viên kẹo, cố gắng xoa dịu cảm giác kỳ lạ này. Giọng nói cũng nhỏ đi, mang theo sự chột dạ giữa chốn đông người: “Biết rồi, vậy tôi đi hỏi cô Cung.”

Như đang báo cáo, Thẩm Lục Dương nhìn khuôn mặt Tạ Nguy Hàm, nhận được sự gật đầu nhẹ của đối phương mới xoa xoa lòng bàn tay rồi lén lút quay về. Không biết trong lòng đã nghĩ gì, mà vành tai lại đỏ lên một cách đầy gượng gạo.

Ý cười trên môi Tạ Nguy Hàm càng sâu hơn, anh tự bóc cho mình một viên kẹo bạc hà, cho vào miệng. Vị ngọt mang theo hơi lạnh, tựa chàng trai trẻ cười vô tư với anh trong cơn gió mát.

Thẩm Lục Dương đi tìm Cung Uyển Quân tìm hiểu một chút, sau khi biết đối phương biểu diễn múa ba lê, cậu phát hiện sở trường của mình đều không hợp cho lắm. Sợ ảnh hưởng đến màn trình diễn của cô, Thẩm Lục Dương tiếc nuối từ bỏ hạng mục cộng điểm này, ngoan ngoãn quay về tiếp tục cày đề.

Có lẽ ông trời đã cảm động bởi tinh thần của Thẩm Lục Dương, sau khi cả lớp họp bàn vào thứ Tư tuần sau, mọi chuyện đã có chuyển biến.

Tiết mục mà lớp 21 định tham gia là một vở kịch ngắn, nhưng vì nội dung không phù hợp, đã bị trả về viết lại. Còn mấy ngày nữa là đến hạn nộp bản thảo, nếu bị trả về thêm một lần nữa thì mặc định là bỏ cuộc.

Tông Úy Tình với tư cách là giáo viên chủ nhiệm, tự nhiên là muốn thông qua dạ hội lần này để tranh thủ danh dự cho lớp, mấy ngày nay lo lắng đến mức không yên, đích thân xuống tay giúp học sinh sửa không biết bao nhiêu lần. Nhưng đám nhóc cá biệt kia đều rất có cá tính, với lý do “thầy cô ơi cái này hết thời rồi!”, đã từ chối.

Tông Úy Tình đành phải tìm đến Thẩm Lục Dương đang chen chúc cùng Tạ Nguy Hàm hỏi bài tập Vật Lý, nhờ cậu xem giúp kịch bản của học sinh — giáo viên bộ môn nếu tham gia biểu diễn cùng học sinh, cũng có thể cùng nhận giải.

Thẩm Lục Dương tức khắc phấn chấn, lại không nhịn được cười: “Ai viết vậy? Sửa cũng không cho sửa, cố chấp thế.”

Tông Úy Tình cũng tức đến bật cười: “Đại diện lớp của cậu đó.”

Thẩm Lục Dương không ngờ tới: “Chiêm Tĩnh Diệu à? Con bé này bướng bỉnh thế cơ à, nhìn không ra đấy.”

Tiết tự học buổi chiều, Thẩm Lục Dương gọi biên kịch Chiêm đến văn phòng, đối phương đưa cho cậu quyển kịch bản nhỏ được viết cẩn thận, ánh mắt vô cùng kiên định: “Thầy Thẩm, thầy nói gì em cũng sẽ không sửa đâu.”

Thẩm Lục Dương lật kịch bản, không ngẩng đầu: “Thầy Tạ của em bảo em sửa.”

Chiêm Tĩnh Diệu: “…”

Cô bé cúi người nhỏ giọng nói: “Thầy ăn gian quá ạ.”

Thẩm Lục Dương không nói gì, cậu đã bị câu chuyện ly kỳ khúc chiết này làm cho kinh ngạc rồi.

Tên kịch bản là 《Loài Ăn Thịt》.

Thẩm Lục Dương liếc qua một cái đã sốc.

Một cái tên thật trong sáng thoát tục, nếu là một tiểu phẩm nào đó về ăn uống thì thôi đi, nhưng biên kịch lớn họ Chiêm lại viết về câu chuyện tình yêu rối rắm chống lại bản năng của loài ăn cỏ và loài ăn thịt.

Trực giác của một người đọc tiểu thuyết mười mấy năm mách bảo Thẩm Lục Dương liếc qua một cái, đã đoán tám phần đây là một cái kết BE.

Cậu còn chưa đọc câu chuyện, đã ngẩng đầu lên với vẻ khó nói thành lời, nhìn khuôn mặt của Chiêm Tĩnh Diệu nói: “Không phải thầy nói em, kỷ niệm ba mươi năm thành lập trường, em viết vở kịch BE, có hợp lý không hả đại diện lớp của thầy?”

Vẻ kiên định trên mặt Chiêm Tĩnh Diệu xuất hiện một vết rạn, nhưng vẫn cứng miệng nói: “Thầy Thẩm thầy còn chưa xem câu chuyện mà, thầy xem rồi sẽ không nói vậy đâu, Vân Hàn mấy bạn xem đều khóc đó.”

“Thầy xem em thầy cũng muốn khóc đây này,” Thẩm Lục Dương không nhịn được cười, “Thầy sợ em diễn cho hiệu trưởng khóc luôn đó.” Nói thì nói vậy, Thẩm Lục Dương cúi đầu, cẩn thận đọc qua một lượt tóm tắt câu chuyện.

Tên: 《Loài Ăn Thịt》

Tóm tắt câu chuyện: Một con thỏ thích một con sói, sau khi đối phương cắn nó bị thương, không biết tại sao lại không ăn nó, mà quay người rời đi. Thỏ chưa từng thấy con sói nào đặc biệt như vậy, ngây ngô đi theo nó, nhưng sói lại bị bản năng giam cầm khắc sâu trong gen — chúng chỉ yêu loài ăn thịt, loài ăn cỏ định sẵn chỉ là thức ăn.

Thỏ bắt đầu giết hươu con, giết sóc, giết thỏ… tha những thứ này đến tìm sói, nhưng sói nói ngươi không biết ăn, thỏ liền ăn thịt con thỏ trong đống xác chết ngay trước mặt sói. Sói đồng ý lời cầu hôn của thỏ, đêm tân hôn, sói đã ăn thịt thỏ.

Thái dương Thẩm Lục Dương giật thon thót. Cậu ôm tim, gõ gõ lên quyển kịch bản: “Nào, bạn học Chiêm, em giải thích cho thầy chủ đề của câu chuyện này.”

Chiêm Tĩnh Diệu giải thích một chút về những chi tiết cô bé sẽ thêm vào, sau đó mới nói: “Chủ đề chính là sói yêu bất kỳ loài ăn cỏ nào cũng đều rất hoang đường, chúng chính là loài ăn thịt, nhưng tình yêu của thỏ có thể vượt qua cả sinh mệnh.”

Thẩm Lục Dương tựa vào ghế, nhìn cô bé như một ông cụ: “Em có thành kiến gì với sói à bạn học Tiểu Chiêm? Sao em chẳng lãng mạn chút nào thế, sói mà nghe được cũng phải hỏi em có lịch sự không đó.”

Câu chuyện này mà được duyệt mới lạ, sao học sinh bây giờ lại thích văn học hắc ám thế này, cuộc sống phải tươi sáng lên một chút chứ.

Chiêm Tĩnh Diệu đối với Thẩm Lục Dương thì không còn vẻ ngông cuồng như lúc đối chất với tổ duyệt kịch bản nữa, ngược lại tò mò hỏi: “Vậy thầy định sửa thế nào ạ? Em không muốn động đến tóm tắt câu chuyện, em thấy câu chuyện này ngầu bá cháy!”

“Thầy một giáo viên Vật Lý, còn phải đi sửa kịch bản cho em,” Thẩm Lục Dương cũng thấy buồn cười cho chính mình, cậu cầm bút lên khoanh tròn hai chữ “thỏ” và “sói”, “Tôi sửa à, vậy thì câu chuyện này chắc chắn sẽ là HE hạnh phúc ngập tràn ánh nắng.”

Chiêm Tĩnh Diệu lộ ra vẻ mặt muốn nghe chi tiết, trông có vẻ rất mong đợi ở cậu.

Thẩm Lục Dương không nhanh không chậm viết lên giấy.

Tên: 《Đại Ca, Em Đói Rồi》

Tóm tắt câu chuyện: Thỏ lúc giúp sóc chuyển hạt thông, bị ngã gãy chân, không cẩn thận lăn đến trước cửa nhà sói. Sói cũng bị thương, yên lặng đứng đối diện nhìn thỏ, thỏ chưa từng thấy loài động vật nào như sói, cảm thấy nó thật ngầu!

Mấy ngày sau, chân thỏ lành rồi, liền đi tìm con sói đẹp trai kia, ngậm củ cà rốt trơ tráo đi theo sau lưng sói, đòi làm bạn với người ta. Đôi chân ngắn cũn từ sáng đuổi đến tối, mệt đến mức ngủ quên trước cửa nhà sói, sói ngậm lấy gáy nó, giữa “ăn” và “không ăn”, đột nhiên nảy sinh một cảm xúc gọi là “do dự”. Lúc này, thỏ đột nhiên tỉnh lại, nhìn nó, hai mắt sáng rực.

“Anh định mang tôi về nhà à? Đi thôi!”

“…”

Thẩm Lục Dương viết đến đây thì dừng bút, chỉ viết ở cuối cùng một chữ “HE”.

“Sư phụ dẫn vào cửa, tu hành tại cá nhân, phần còn lại em tự biên đi, chỉ cần đừng để thỏ ăn thịt, sói ăn thỏ, chắc chắn sẽ được duyệt.”

Chiêm Tĩnh Diệu xem câu chuyện này mấy lần, mới đột nhiên nói: “Em hiểu rồi!”

Thẩm Lục Dương vui mừng mà trả lại kịch bản cho cô bé: “Đi sửa đi, trước khi nộp duyệt thì đưa cho cô Tông xem trước, cô ấy rất coi trọng tiết mục lần này của các em đó.”

Chiêm Tĩnh Diệu gật đầu lia lịa, ánh mắt dừng trên người cậu, như thể đã lĩnh ngộ ra điều gì đó, rồi chạy một mạch ra ngoài.

Thẩm Lục Dương hoàn thành lời dặn của Tông Úy Tình, dọn dẹp chuẩn bị tan làm, điện thoại đột nhiên reo lên.

Hiển thị người gọi — Thẩm Chấn Triết.

Ông anh trai có chút vấn đề về não của cậu?

Thẩm Lục Dương bắt máy, giọng điệu khá bình thản: “Alo?”

Giọng Thẩm Chấn Triết bị đè rất thấp, một giọng nói cố gắng kiềm chế, nhưng vẫn đầy tức giận: “Thẩm Lục Dương, mày gây chuyện sao không nói với anh? Mày chỉ biết gây thêm phiền phức cho người khác thôi à! Mẹ chiều hư mày quá rồi! Mày xem mày bây giờ còn có chút dáng vẻ con người nào không?”

Động tác cầm ly nước của Thẩm Lục Dương khựng lại, đầu óc còn chưa xử lý xong lời của anh ta, miệng đã phản ứng trước: “Anh là ai, dám nói chuyện với tôi như vậy, anh có biết mẹ tôi làm gì không?”

Dựa vào sự cưng chiều của Ninh Uyển Xu đối với cậu, Thẩm Lục Dương dám chắc chắn một điều, đoạn ghi âm này mà lọt vào tay mẹ cậu, Thẩm Chấn Triết ăn không hết cũng phải gói mang về. Có mẹ, con như một báu vật.

Thẩm Chấn Triết bị nghẹn một lúc, lửa giận bùng lên dữ dội hơn, đặc biệt là sau khi nghe thấy hai chữ “mẹ tôi”. Anh ta gần như nghiến ra từ kẽ răng: “Chuyện này anh đã nói với ba rồi, mày bây giờ lập tức đến quán trà, đích thân xin lỗi Đoạn Thần, cậu ta không tha thứ cho mày, thì mày quỳ xuống cho cậu ta.”

Lúc này Thẩm Lục Dương mới phản ứng lại, thì ra là chuyện của Đoạn Thần.

Xem ra việc hợp tác của Thẩm Chấn Triết và nhà họ Đoạn không vì nhân phẩm có vấn đề của cậu con út nhà họ Đoạn mà chấm dứt, ngược lại vì cậu đưa Đoạn Thần vào bệnh viện mà chấm dứt. Thẩm Lục Dương chợt hiểu ra: “Ồ, vậy à.”

Lần trước Đoạn Thần bị tai nạn xe, có thể coi là một tai nạn bất ngờ. Lần này, cậu, một người “bị nghi ngờ là người theo đuổi Thời Phàm”, ngay trước mặt Thời Phàm, đã đưa Đoạn Thần vào bệnh viện.

Dựa theo cái nết của nhân vật chính công, và đặc điểm của thể loại truyện ngược, cậu có thể sẽ gặp phiền phức, hết lần này đến lần khác. Đây có lẽ chỉ là một tình tiết nhỏ không đau không ngứa, mặc dù đã khiến Thẩm Chấn Triết gặp phải một phiền phức lớn.

Thẩm Chấn Triết: “Mày đừng có uy h**p anh nói cho mẹ, bây giờ là ba bảo mày cùng anh đi xin lỗi người ta, đến lúc đó mày ngoan ngoãn một chút, đừng gây thêm phiền phức cho anh.”

Thẩm Lục Dương chỉnh nhỏ âm lượng điện thoại, bây giờ trong văn phòng khá ồn ào, nên cậu cũng không đi ra ngoài.

Nghĩ dù sao cũng là công chính của truyện, lỡ như hệ thống tỉnh lại vì hành vi xin lỗi lần này của cậu mà cho chút phần thưởng hoặc cho qua hoàn toàn hình phạt lần trước, xin lỗi một cái cũng không mất miếng thịt nào, Thẩm Lục Dương đồng ý.

“Đi bây giờ à?”

“Cho mày nửa tiếng.”

“Vậy thì chắc chắn không đến kịp đâu, anh tìm người khác đi, tạm biệt.”

“…Bốn mươi phút!”

“Tạm biệt.”

“Một tiếng! Mày chạy qua đây!”

Thẩm Lục Dương đặt điện thoại xuống, trong tầm mắt, Thời Phàm đang giảng bài Hóa học cho học sinh, hoàn toàn không biết Đoạn Thần lại từ bệnh viện ra ngoài, còn chạy nhảy khắp nơi. May mà trong nhiệm vụ của cậu không có một điều “bắt buộc phải tác hợp cho công thụ”, nếu không cửa ải lương tâm này cậu cũng không qua được.

Thẩm Lục Dương đứng dậy, một bên gửi tin nhắn cho hiệu trưởng trực tiếp xin nghỉ, một bên tùy tiện nhét một viên kẹo vào túi, chuẩn bị đi.

“Có việc à?”

Thẩm Lục Dương quay đầu lại.

Tạ Nguy Hàm đã dọn dẹp xong đồ đạc, chuẩn bị tan làm.

Thẩm Lục Dương vò đầu, thuận miệng nói: “Thẩm Chấn Triết, à đúng rồi, anh trai tôi, công ty gặp chút phiền phức, bảo tôi qua giải quyết.”

“Công ty?” Tạ Nguy Hàm đi đến bên cạnh cậu, giọng nói có chút ý cười, “Nếu tiện, mang tôi đi cùng có lẽ sẽ có hiệu quả không ngờ tới.”

Nếu không có hình phạt của hệ thống, Thẩm Lục Dương cũng không muốn đi, ngồi cùng hai thằng ngu hoàn toàn không quen nửa ngày, còn phải xin lỗi, nghĩ thôi đã thấy chán. Xem ra Đoạn Thần còn định cho cậu một bài học.

Nhưng nếu Tạ Nguy Hàm đi, Thẩm Lục Dương cảm thấy mọi chuyện sẽ đơn giản hơn, mười cậu con út nhà họ Đoạn cộng lại cũng không bằng một thầy Tạ.

Mắt Thẩm Lục Dương sáng lên, vui vẻ đồng ý, còn mặt dày đi nhờ xe của Tạ Nguy Hàm.

Lúc đến quán trà đã gần sáu giờ, trong lúc đó Thẩm Chấn Triết đã gọi cho Thẩm Lục Dương bốn cuộc điện thoại, xem ra rất sốt ruột.

Thẩm Lục Dương chỉnh sang chế độ im lặng, trên xe đã nói sơ qua với Tạ Nguy Hàm mục đích của chuyến đi này — lần trước làm Đoạn Thần bị thương, Thẩm Chấn Triết vì chuyện công ty nên bảo cậu đi xin lỗi một tiếng.

Tạ Nguy Hàm gật đầu, sắc mặt như thường cười cười, không bình luận gì.

Lúc cùng Tạ Nguy Hàm đi vào trong quán trà, điện thoại lần thứ năm sáng lên, Thẩm Lục Dương bắt máy.

“Mày đến đâu rồi? Sao anh gọi điện cho mày không bắt máy?”

“Sắp đến rồi, không biết ở đâu.”

“…Nếu mày còn không đến anh sẽ—”

“Nói với ba,” mấy câu uy h**p này cứ dùng đi dùng lại, Thẩm Lục Dương đã thuộc làu làu, cậu nói số phòng cho nhân viên phục vụ ở cửa, “Tôi sắp đến rồi, anh mà không ở đó tôi sẽ nói với mẹ.”

Mách lẻo cậu cũng biết, trên đời chỉ có mẹ là tốt nhất.

Thẩm Chấn Triết bị cậu làm cho nghẹn họng nghiến răng: “Lát nữa mày chú ý lời nói hành động, lần này có thành công hay không là ở mày cả, đây là tâm huyết của anh và ba, mày—”

Thẩm Lục Dương dứt khoát cúp điện thoại.

Tâm huyết của Thẩm Chấn Triết thì thôi đi, nếu ba ruột của cậu cũng cần phải dựa vào một lời xin lỗi để duy trì tâm huyết, vậy thì nhà cậu cách phá sản cũng không xa nữa rồi.

Bình Luận (0)
Comment