Sau Khi Giúp Vai Chính Thụ Thoát Khỏi Kẻ Điên, Tôi Bị Nhắm Đến

Chương 38

038.Tác giả: Không Ô

“Thưa anh, mời vào đây ạ,” nhân viên phục vụ dừng lại trước một phòng riêng cổ kính, trên mặt nở nụ cười chuyên nghiệp, “Anh có cần gì cứ gọi tôi bất cứ lúc nào.”

Thẩm Lục Dương cảm ơn anh ta một tiếng, sau đó gõ cửa.

Bên trong vọng ra một tiếng “Vào đi”.

Thẩm Lục Dương và Tạ Nguy Hàm nhìn nhau, đối phương lập tức hiểu ý cậu, khẽ lùi lại nửa bước, ra hiệu để cậu vào trước.

Thẩm Lục Dương đẩy cửa, giữa những món đồ trang trí non nước trang nhã, cổ xưa trong phòng, cậu nhìn thấy Đoạn Thần và Thẩm Chấn Triết đang ngồi đối diện nhau.

Chỉ nhìn mặt, Đoạn Thần và Thẩm Chấn Triết người nào người nấy đều trông rất đàng hoàng. Còn bản chất bên trong thì không biết được.

Thấy cậu, Thẩm Chấn Triết ngược lại tỏ ra bình thản, khẽ gật đầu: “Qua đây ngồi đi, đây là Đoạn Thần, hai đứa gặp nhau rồi.”

Mi mắt Đoạn Thần hơi nhướng lên, từ trong mũi phát ra một tiếng “ừm” ngắn gọn, coi như chào hỏi.

Hôm nay Thẩm Lục Dương chỉ đi làm bình thường nên ăn mặc rất tùy tiện, một thân đồ thể thao hoàn toàn không hợp với không khí ở đây. Nhưng cậu cũng không cảm thấy có gì, bèn tiến lên một bước, rồi hơi nghiêng người, chờ đợi.

Ngay lúc Thẩm Chấn Triết khẽ nhíu mày, bên ngoài lại có thêm một người bước vào.

Khi nhìn thấy khuôn mặt tao nhã ấm áp đó, sắc mặt Thẩm Chấn Triết biến đổi, anh ta lập tức đứng dậy, vẻ mặt căng thẳng thấy rõ bằng mắt thường.

“Ngài Tạ,” Thẩm Chấn Triết hít sâu một hơi, trên mặt nở nụ cười lịch thiệp, sải bước qua, đưa tay ra, “Lâu rồi không gặp, lần trước là ở buổi đấu giá XX.”

Tạ Nguy Hàm lạnh nhạt liếc qua bàn tay đang chìa ra trước mặt, anh đứng sau lưng Thẩm Lục Dương, không hề bước lên, lịch sự mà xa cách từ chối thiện ý của anh ta. Anh nhìn Thẩm Lục Dương, cười một tiếng: “Nhân vật chính hôm nay không phải là tôi, tôi chỉ là một tài xế thôi.”

Thẩm Lục Dương gật đầu không chút gánh nặng, hoàn toàn không có khái niệm gì về thực lực của nhà họ Tạ. Cậu vô tư nghĩ, là thầy Tạ chủ động đề nghị đưa mình qua đây, nói vậy cũng không có vấn đề gì.

Sắc mặt Thẩm Chấn Triết cứng đờ, anh ta giả vờ như không có chuyện gì mà thu tay lại, lúc mời hai người ngồi xuống đã trao đổi ánh mắt với Đoạn Thần một lần, đồng thời nhìn thấy sự khó giải quyết trong mắt đối phương.

Thẩm Lục Dương không quan tâm đến sóng ngầm cuồn cuộn giữa bọn họ, đã đến rồi thì cứ ăn cho ngon, đồ ăn là vô tội. Cậu cầm đũa lên, thuận miệng hoàn thành nhiệm vụ của chuyến đi này: “Thầy Đoạn, xin lỗi vì chuyện lần trước.”

Khác với Thẩm Chấn Triết, Đoạn Thần biết Tạ Nguy Hàm và Thẩm Lục Dương có quan hệ khá thân thiết, hắn hờ hững đáp một tiếng, sau đó nhìn về phía Thẩm Chấn Triết, ý tứ trong mắt rất rõ ràng.

“Xảy ra sự cố, kế hoạch chấm dứt”.

Thẩm Chấn Triết không biết vì tâm lý gì, lại giả vờ không nhìn thấy, chủ động trò chuyện với Đoạn Thần và Tạ Nguy Hàm về một vài chuyện kinh doanh, Thẩm Lục Dương nghe không hiểu, nên cậu chỉ chuyên tâm ăn.

Bầu không khí vốn dĩ sẽ căng như dây đàn lại vì sự cố bất ngờ mà trở nên kỳ quái và yên tĩnh.

Thẩm Chấn Triết mấy lần nhìn đồng hồ, lúc sắp ăn xong, anh ta đột nhiên nói: “Lục Dương, món cuối cùng sao vẫn chưa lên, em đi xem thử đi.”

Thẩm Lục Dương đã no rồi, nghe vậy bèn tựa vào ghế, không động đậy: “Vậy thì thôi đừng lên nữa, không phải mọi người đều ăn xong rồi sao?”

Nói xong, cậu có chút bất ngờ khi thấy Đoạn Thần gật đầu, đồng tình với lời của mình.

Ánh mắt Thẩm Chấn Triết chỉ đặt trên mặt Thẩm Lục Dương, giọng điệu lạnh lùng xen lẫn một chút thân thiết cố tạo ra: “Sẽ lãng phí, bình thường ba mẹ nói thế nào?”

Thẩm Lục Dương cũng không quan tâm ba mẹ nói thế nào, cậu cảm thấy Thẩm Chấn Triết cứ nhất quyết bắt mình đi, chắc chắn có mờ ám. Bàn tay đặt dưới bàn, ngón tay đột nhiên bị ai đó móc nhẹ một cái.

Thẩm Lục Dương cố nén xúc động muốn quay đầu lại, tự nhiên chuyển chủ đề: “Được thôi, tôi và thầy Tạ cùng đi.”

Đoạn Thần nhíu mày nhìn Thẩm Chấn Triết, Thẩm Chấn Triết lại gật đầu, còn dặn dò: “Đừng gây thêm phiền phức cho ngài Tạ.”

Không phiền phức thì anh nên đi mới phải chứ. Thẩm Lục Dương có hơi buồn cười, đây là định làm gì đây.

Cậu trước đây đã sơ lược hồi tưởng lại ký ức từ nhỏ đến lớn của nguyên chủ, không có một ký ức nào có xung đột lớn với Thẩm Chấn Triết. Hay nói đúng hơn, ký ức liên quan đến Thẩm Chấn Triết rất ít, dường như nguyên chủ đã quên mất… nhưng không ai có thể quên sạch sẽ đến vậy, không còn sót lại một mảnh vụn nào.

Cậu đoán theo một góc nhìn kịch tính hơn, có lẽ vị anh cả này, có thể đã từng gây ra vấn đề tâm lý gì đó cho nguyên chủ, khiến cậu ta quên mất những chuyện đó.

Đóng cửa lại, Thẩm Lục Dương nhìn Tạ Nguy Hàm, hạ thấp giọng nói: “Tôi cảm thấy có vấn đề.”

Tạ Nguy Hàm thong dong nhìn về cuối hành lang, giọng điệu ẩn chứa ý cười: “Vậy thì giải quyết nó.”

Thẩm Lục Dương đi được nửa đường, đột nhiên có một người ăn mặc như nhân viên phục vụ chặn cậu lại, nói món ăn có chút vấn đề, bảo cậu ra phía sau xem thử. Thẩm Lục Dương cùng Tạ Nguy Hàm đi theo nhân viên phục vụ, đến trước một phòng riêng.

Nhân viên phục vụ đẩy cửa, ra hiệu để Thẩm Lục Dương vào trước.

Đợi Thẩm Lục Dương vào hẳn bên trong, vẻ mặt anh ta biến đổi, đột nhiên đóng sầm cửa lại, giật phăng vòng cổ bảo vệ tuyến thể trên cổ, lấy một chai gì đó định đổ lên người, đồng thời gân cổ lên hét: “Cứu mạng! Có người—”

Thẩm Lục Dương chửi một câu, vừa định xông lên dùng một cú chặt gáy đánh ngất anh ta. Cả người nhân viên phục vụ đột nhiên cứng đờ như bị ai đó bóp cổ, trợn trừng mắt, như thể nhìn thấy chuyện gì đó không thể tin được, không thể động đậy.

Cửa bị đẩy ra, Tạ Nguy Hàm lướt qua người nhân viên phục vụ. Chai thuốc chứa chất mô phỏng pheromone của Thẩm Lục Dương trong tay đối phương đã không cánh mà bay.

*

Trong phòng riêng.

Đoạn Thần đứng dậy định đi: “Có Tạ Nguy Hàm ở đây, kế hoạch của anh không thể thành công được đâu.”

Thẩm Chấn Triết cười lạnh: “Vừa hay để anh ta xem Thẩm Lục Dương thân bại danh liệt thế nào.”

Đoạn Thần không muốn nói nhiều, hắn là Alpha cấp cao nhất, khác với Thẩm Chấn Triết, hắn hiểu rõ hơn sự đáng sợ của một Alpha cấp S. Cho dù kế hoạch thành công, Tạ Nguy Hàm cũng có một nghìn lẻ một cách để trả lại sự trong sạch cho Thẩm Lục Dương.

Vốn còn định nhận của Thẩm Chấn Triết một ân tình, tiện thể dạy dỗ Thẩm Lục Dương một chút, không ngờ quan hệ giữa cậu và Tạ Nguy Hàm lại thân mật đến mức này. Hắn có điên cũng sẽ không nghĩ quẩn mà đi đụng vào tảng đá cứng này lần nữa.

Là một Alpha cấp cao nhất, hắn vô cùng hiểu sự bài xích của Alpha cấp cao đối với pheromone của đồng loại, nếu thể hiện sự quan tâm đặc biệt đối với một đồng loại nào đó, vậy thì có lẽ đó chính là tình cảm vượt ra ngoài phạm vi bình thường.

Thẩm Lục Dương là bạn đời của một Alpha cấp S.

Vậy mà đến giờ hắn mới đoán ra, pheromone tấn công hắn ngày hôm đó, chính là dấu ấn mà Tạ Nguy Hàm đã khắc lên.

Đoạn Thần không do dự mà đi ra ngoài, vừa tránh xa củ khoai lang nóng bỏng này, vừa đưa ra lời khuyên cuối cùng cho đối tác của một giây trước: “Cổ phần của anh tôi nhận rồi, còn về chuyện gây khó dễ cho em trai anh, đó là do một mình anh làm, nể tình giao tình trước đây, tôi chúc anh thất bại.”

Lúc này, bên ngoài truyền đến một tiếng hét như tín hiệu, nhưng lại đột ngột im bặt giữa chừng.

Sắc mặt Thẩm Chấn Triết vui mừng, anh ta bật dậy, sải bước về phía phòng riêng đã hẹn. Còn Đoạn Thần thì không quay đầu lại mà rời khỏi quán trà.

Lúc Thẩm Chấn Triết và nhân viên phục vụ đã được sắp xếp chạy đến, nhân viên phục vụ Omega vốn nên “bị cưỡng h**p” kia, đang đứng ngoài phòng riêng với vẻ mặt kinh ngạc, nhìn hai người trong phòng.

Thẩm Chấn Triết lớn tiếng hỏi: “Sao vậy? Ai đã làm gì cậu?”

Nhân viên phục vụ lắc đầu, “Họ, họ—”

Mắt Thẩm Chấn Triết sáng lên: “Họ?”

“Họ…” Nhân viên phục vụ khó khăn lùi lại hai bước, không dám nhìn nữa, ôm mặt nói: “Họ vừa mới hôn nhau!”

Nụ cười nơi đáy mắt Thẩm Chấn Triết hoàn toàn lan ra, nhưng giọng điệu lại đầy căm phẫn: “Thẩm Lục Dương! Sao mày lại lẳng lơ đến mức này! Đến cả nhân viên phục vụ cũng không tha!”

Một tiếng hét vang lên, thực khách, nhân viên phục vụ, nhân viên công tác đi ngang qua xung quanh đều nhìn anh ta với vẻ khó hiểu.

Quán trà là của Đoạn Thần, quản gia nhận được mệnh lệnh của Đoạn Thần, vội vàng chạy tới, vừa nhìn thấy cảnh này, không do dự mà bán đứng Thẩm Chấn Triết: “Ngài Thẩm, ngài mau im miệng đi!”

Quay đầu mắng nhân viên phục vụ: “Còn không mau cút đi, đứa nào dám nói chuyện hôm nay ra ngoài, thì liệu hồn!”

Thẩm Chấn Triết sững sờ, lúc này mới phản ứng lại những gì nhân viên phục vụ vừa nói, anh ta đột ngột nhìn vào trong phòng.

Thẩm Lục Dương đứng bên cạnh Tạ Nguy Hàm, buồn cười nhìn anh ta, nhún vai, sự tán thưởng trong mắt như đang xem một bộ phim hài, thậm chí còn vỗ tay không thành tiếng cho anh ta. Tay Tạ Nguy Hàm đặt trên vai cậu, một sự thân mật tùy ý, không thể thay thế.

Con ngươi đen đặc quánh trong bóng tối có một vẻ đẹp kỳ dị, chỉ liếc Thẩm Chấn Triết một cái, Thẩm Chấn Triết đã như nhìn thấy thứ gì đó kinh khủng nhất, vẻ mặt kinh hãi lùi lại hai bước, trọng tâm không vững, chật vật ngã lên người một Omega.

Quản gia vội cho người dìu anh ta đi, liên tục đảm bảo với Thẩm Lục Dương, chuyện hôm nay, một chữ cũng sẽ không lọt ra ngoài — Nực cười, con trai độc nhất của nhà họ Tạ và cậu út nhà họ Thẩm, hai Alpha, bị phát hiện yêu đương trong quán trà nhỏ bé này của ông ta, truyền ra ngoài ông ta còn sống nổi không.

Thẩm Lục Dương nhìn mọi người đã giải tán, mới muộn màng dụi dụi tai, đỏ đến sắp nhỏ ra máu.

Vừa rồi cậu định hỏi có chuyện gì, Tạ Nguy Hàm đã trực tiếp áp tới, hôn cậu. Cậu chưa kịp phản ứng cũng không có thời gian phản ứng, giây tiếp theo một đám người đã xông tới như bắt gian.

Đã có mưu tính từ trước. Có điều thứ họ nhìn thấy không phải là cảnh Thẩm Lục Dương sắp giở trò đồi bại với Omega, mà là hai Alpha thân hình cao ráo, anh tuấn đang kề tai áp má.

Trong vòng một năm tới, Thẩm Lục Dương sẽ không thể quên được ánh mắt của mấy nhân viên phục vụ và khách hàng lúc nhìn họ.

Dùng kinh nghiệm đọc tiểu thuyết mười mấy năm của cậu để hình dung một chút, có lẽ là một đám đại thần đang tích cực tìm kiếm người hiền tài cho hoàng thượng, lại phát hiện hoàng thượng và tướng quân đang hôn nhau…

Một đám đại thần biến thành hai đám, bởi vì cả đám đã choáng váng đến mức phân liệt luôn rồi.

Bình Luận (0)
Comment