Sau Khi Giúp Vai Chính Thụ Thoát Khỏi Kẻ Điên, Tôi Bị Nhắm Đến

Chương 39

039.Tác giả: Không Ô

Trở lại xe, Thẩm Lục Dương vẫn không tài nào hiểu nổi, rốt cuộc là chuyện gì có thể khiến anh ruột độc ác đến mức gán cho em trai mình tội danh “cưỡng h**p”.

Cậu vò tóc, rút ra kết luận: “Thẩm Chấn Triết điên rồi, không lẽ hồi bé mình từng tè lên đầu anh ta à, có đến mức này không chứ.”

Lòng bàn tay Tạ Nguy Hàm đặt trên vô lăng, nghe vậy anh khẽ liếc mắt: “Không nhớ ra à?”

Thẩm Lục Dương nói không chút phòng bị: “Tôi không có ký ức về phần đó, rốt cuộc là có khúc mắc từ bao giờ…”

Nói đến đây cậu khựng lại, rồi lại vô thức quay sang hỏi Tạ Nguy Hàm: “Thầy Tạ, anh có biết không?”

Tạ Nguy Hàm hồi tưởng vài giây, cũng không truy cứu tại sao chuyện chính cậu không biết lại đi hỏi anh, chỉ nói ra những gì mình biết: “Tôi có biết một chút.”

Thẩm Lục Dương quay đầu, làm một động tác mời anh nói tiếp. Cậu tò mò chết đi được.

Tạ Nguy Hàm: “Thời cấp ba, Thẩm Chấn Triết từng vì một sợi dây chuyền mẹ tặng cho Thẩm Lục Dương mà đẩy Thẩm Lục Dương xuống hồ bơi, sau khi đuối nước đã mất đi một phần ký ức.”

Thẩm Lục Dương để ý đến cách dùng từ tinh tế của Tạ Nguy Hàm, không phải “cậu”, mà là “Thẩm Lục Dương” — Đối phương đã phát hiện ra cậu không phải Thẩm Lục Dương ban đầu, có lẽ đã phát hiện từ lâu rồi.

Không hề có chút hoảng hốt nào của việc bị bại lộ thân phận, có lẽ vì trước đó đã để lộ quá nhiều sơ hở, Thẩm Lục Dương ngược lại còn thở phào nhẹ nhõm. Cảm giác như “cuối cùng cũng thú thật với anh được rồi”.

Cách xử lý không nói không hỏi, đủ tôn trọng của Tạ Nguy Hàm cũng cho Thẩm Lục Dương một không gian rất lớn. Có thể giải thích, cũng có thể không, cứ vui vẻ là được.

Thẩm Lục Dương nhanh chóng gạt chuyện bại lộ thân phận sang một bên, đăm chiêu thảo luận với Tạ Nguy Hàm về mối quan hệ giữa nguyên chủ và Thẩm Chấn Triết: “Vậy nên Thẩm Chấn Triết ghen tị với tình yêu mà mẹ dành cho Thẩm—” Cậu dừng một chút rồi sửa lại: “Ghen tị với tình yêu mẹ dành cho tôi… không đúng.”

Tạ Nguy Hàm nhìn cậu phân tích với vẻ tán thưởng: “Chỗ nào không đúng?”

Thẩm Lục Dương chỉ vào đầu mình, nói thẳng: “Trong ký ức, ‘tôi’ thật sự rất nổi loạn, ngược lại Thẩm Chấn Triết thì mọi mặt đều làm tốt nhất, anh ta không có lý do gì để bận tâm đến một đứa em trai thua kém mình quá nhiều.”

“Nhưng một người mẹ thì có lý do để quan tâm hơn đến quả táo chưa trưởng thành tốt,” Tạ Nguy Hàm cười, một câu nói trúng tim đen, “đó là sự sơ suất của bà ấy.”

Thẩm Lục Dương ngẩn ra một chút rồi lập tức hiểu ra.

Cùng là những đứa trẻ bị cha mẹ lơ là, không có tuổi thơ hạnh phúc, người anh trai luôn cố gắng làm tốt mọi thứ để thu hút sự chú ý của cha mẹ lại thua bởi người em trai kém cỏi hơn mình về mọi mặt, ánh mắt của mẹ sẽ mãi mãi đặt trên người đứa em không hiểu chuyện — Nếu em trai hư hỏng làm tan nát trái tim ba mẹ, tình yêu của họ sẽ chỉ thuộc về một mình mình mà thôi.

Dựa vào chuyện “đẩy xuống hồ bơi” mà suy đoán, Thẩm Chấn Triết từ nhỏ đến lớn chắc chắn đã không ít lần ngáng chân nguyên chủ cả trong tối lẫn ngoài sáng. Nguyên chủ biết là hắn làm nhưng không có bằng chứng, ba mẹ lại còn hiểu lầm mình, nóng tính lên là không nhận người thân…

Thẩm Lục Dương “xì” một tiếng, một người không cha không mẹ hơn hai mươi năm như cậu thật sự không hiểu rõ lắm mấy chuyện anh em tranh giành sự yêu thương này. Cậu thuận miệng nói: “Về nhà tôi sẽ nói với mẹ một tiếng, chuyện này tôi xử lý không tốt.”

Muốn đâm một nhát dao thật sự vào tim Thẩm Chấn Triết, vẫn phải cần đến bài trên đời chỉ có mẹ là tốt nhất ra tay.

Thẩm Lục Dương không phải nguyên chủ, đối với Thẩm Chấn Triết vừa không có sự khó chịu của nguyên chủ, cũng không có tình anh em thắm thiết của một người em trai bình thường. Điều cậu có thể làm là nước sông không phạm nước giếng, Thẩm Chấn Triết đã ra tay thì cậu cũng chỉ cần dành chút thời gian gạt trả lại là xong. Vô cùng đơn giản.

Từ đầu đến cuối, Tạ Nguy Hàm đều kiên nhẫn lắng nghe cậu phân tích, nghe cậu nói ra kế hoạch, cũng chỉ lặng lẽ gật đầu. Không đưa ra lời bình nào.

Xe chạy ổn định trên đường, Thẩm Lục Dương liếc nhìn thời gian, chưa đến bảy rưỡi. Xem ra Tạ Nguy Hàm định đưa cậu về nhà trước.

Giống như mọi khi ở riêng với nhau, Thẩm Lục Dương không có chuyện cũng cố bắt chuyện, kể vài việc ở trường, rồi lại bày tỏ sự cố chấp của mình với tiền thưởng cuối năm và danh hiệu giáo viên ưu tú. Tạ Nguy Hàm đáp lại bằng giọng nói ấm áp, thỉnh thoảng lại khẽ cười một tiếng, mọi thứ đều rất bình thường.

Nhưng sợi dây thần kinh mang tên trực giác của Thẩm Lục Dương lại hiếm khi phát huy tác dụng, cậu cảm thấy Tạ Nguy Hàm lúc này có gì đó không ổn. Cụ thể là không ổn ở đâu thì cậu không nói được.

Chỉ cảm thấy đặc biệt giống trạng thái của anh lúc đưa cậu đến phòng y tế sau khi cậu thấy việc nghĩa hăng hái làm mà ẩu đả với Đoạn Thần. Nhìn không ra một chút bất thường nào, nhưng, sợi dây thần kinh dành riêng cho Tạ Nguy Hàm nói với Thẩm Lục Dương rằng, đối phương sắp chạm vào “lằn ranh đỏ” ngăn cách ngưỡng an toàn rồi.

Chuông báo động trong lòng Thẩm Lục Dương vang lên inh ỏi, không thể đợi thêm một giây nào, cậu hỏi thẳng: “Thầy Tạ, có phải anh muốn đi…”

Cậu dùng một từ không quá chính xác nhưng cũng có phần chính xác: “trừng phạt Thẩm Chấn Triết không?”

Gương mặt Tạ Nguy Hàm được cảnh đường phố biến ảo bất định phủ lên, nhìn từ bên cạnh, đường nét lập thể tựa như một bức tượng điêu khắc bằng đá cẩm thạch, mọi biểu cảm đều là thành quả của sự tính toán tỉ mỉ, thanh lịch và hoàn mỹ đến mức không giống người thật. Nét mày anh dịu dàng, dường như có chút bất đắc dĩ: “Tại sao cậu lại hỏi vậy?”

Thẩm Lục Dương nghiêng đầu nhìn anh: “Trực giác.”

Ngón tay Tạ Nguy Hàm khẽ gõ lên vô lăng, khóe môi cong lên một đường cong như có như không, giọng nói ôn hòa: “Tôi thấy mình rất vô tội, Dương Dương.”

Thẩm Lục Dương bị anh gọi như vậy thì tai nóng lên, nhưng thái độ lại kiên định hiếm thấy, cậu nghiêm túc hẳn lên: “Thầy Tạ, tôi cảm thấy bảo vệ anh là trách nhiệm của tôi, tôi không muốn anh bị thương.”

“Dương Dương, tôi không bị thương, và đó cũng không phải trách nhiệm của cậu.” Tạ Nguy Hàm dừng xe ổn định trước đèn đỏ, cỗ máy kim loại gầm rú trong tay anh lại ngoan ngoãn như thể nghe hiểu được tiếng người, giống như cách anh kiểm soát chính mình một cách chính xác.

Anh nghiêng đầu nhìn Thẩm Lục Dương, đường nét gương mặt khuất sau ánh đèn đường tối tăm mang một vẻ quyến rũ ma mị, ý cười nhàn nhạt hiện lên nơi khóe miệng, vẫn dịu dàng như cũ: “Trách nhiệm của cậu là bảo vệ tốt bản thân, như vậy tôi sẽ rất vui.”

Đáy mắt Thẩm Lục Dương lóe lên một tia mờ mịt, thái độ kiên định không dời vì giọng nói dịu dàng của anh mà lỏng ra quá nửa. Nhưng rất nhanh, khát vọng bảo vệ Tạ Nguy Hàm trong lòng đã giúp cậu tỉnh táo lại, lặp lại lời nói của mình để tỏ rõ sự kiên quyết: “Tôi muốn bảo vệ anh, anh không thể xảy ra chuyện được.”

Đèn đỏ chớp tắt mờ ảo, đèn xanh sáng lên. Chiếc xe khởi động một cách ổn định, nhưng hướng rẽ lại không phải hướng về nhà Thẩm Lục Dương.

Biểu cảm của Tạ Nguy Hàm không đổi, vẫn cười: “Cậu nói vậy, tôi rất vui.”

Thẩm Lục Dương cố chấp muốn đứng trước mặt anh, che chắn cho anh khỏi nguy hiểm có thể bùng phát bất cứ lúc nào: “Thầy Tạ, chúng ta nói chuyện đi, tôi đã tìm hiểu một chút từ bác sĩ Phương, tôi nghĩ tôi có thể giúp anh.”

Đây là điều cậu muốn làm nhất, ngăn chặn cảm xúc có thể mất kiểm soát của Tạ Nguy Hàm, để anh có thể sống an toàn bên trong lằn ranh đỏ. Không biết từ bao giờ, thời hạn của mục tiêu này đã từ một nhiệm vụ hệ thống đơn giản biến thành cả một đời dài đằng đẵng.

Trong xe trở nên yên tĩnh, tiếng hít thở của Thẩm Lục Dương cũng trở nên rõ ràng hơn. Đi qua một góc phố, xe dừng lại vững vàng bên lề đường.

Ánh mắt Tạ Nguy Hàm ngưng lại trên gương mặt nghiêm túc và kiên định của Thẩm Lục Dương, giọng nói vốn ấm áp bỗng trầm xuống, vẻ lộng lẫy giữa đôi mày dần nhuốm màu nguy hiểm. Cảm giác ma mị tựa loài máu lạnh kết hợp với khí chất lười biếng tao nhã, giống như một quý ông vừa bắn một phát súng vào ngực bạn, rồi lại dịu dàng lau đi vết máu.

Anh cất giọng cười, như thể đang bàn luận về thời tiết tối nay, thong thả mà dịu dàng: “Cho tôi một lý do để tha cho gã đi, Dương Dương.”

Yết hầu Thẩm Lục Dương bất giác trượt lên xuống, môi khô khốc, cậu vô thức l**m nhẹ.

Thầy Tạ lúc này có lẽ chính là Tạ Nguy Hàm mà Phương Dịch từng thấy, một Tạ Nguy Hàm mỉm cười uy h**p anh ta. Chỉ có điều, thứ cậu nhìn thấy là phiên bản đã trưởng thành, càng chín chắn, và cũng càng nguy hiểm hơn.

Ngón tay Thẩm Lục Dương gãi gãi chiếc quần thể thao, chất vải hơi thô ráp cọ vào đầu ngón tay. Đuôi mắt hơi xếch cùng con ngươi đen láy khiến cậu khi nhìn người khác luôn mang theo một cảm giác gần gũi không thể chối từ, chân thành ấm áp, và còn có cả sự ngây thơ lạc quan quá mức.

Thẩm Lục Dương cố gắng giảng giải lý lẽ với một người mắc chứng rối loạn nhân cách chống đối xã hội: “Thẩm Chấn Triết chỉ là một kẻ không quan trọng, thầy Tạ, anh không thể vì người khác mà ảnh hưởng đến bản thân.”

“Không,” Tạ Nguy Hàm đưa tay lên, đầu ngón tay nhẹ nhàng ấn lên khóe mắt cậu, miết nhẹ, giọng nói kéo dài: “Là vì cậu.”

Người ảnh hưởng đến tôi, trước giờ luôn là cậu. Cưng à, tỉnh táo lại đi, cũng sẽ chỉ có thể là cậu mà thôi.

Tim Thẩm Lục Dương hẫng đi một nhịp, rồi đập nhanh hơn. Cậu kìm nén nhịp tim mất kiểm soát, hơi thở trở nên dồn dập, một ý nghĩ thành hình trong đầu, chưa kịp suy xét kỹ càng đã buột miệng nói ra vì sợ bỏ lỡ điều gì đó.

“Vậy có thể vì tôi mà không chạm vào lằn ranh đỏ không?” Giọng cậu trở nên khàn đi vì thấp thỏm và tim đập mạnh, đôi mắt trong veo không chớp nhìn Tạ Nguy Hàm, căng thẳng chờ đợi một câu trả lời, như thể viết cả dòng chữ “mau đồng ý với tôi đi” lên mặt.

Tạ Nguy Hàm thu tay về, dường như có chút hứng thú với đề nghị khôn lỏi này của cậu, anh cười một tiếng, hỏi ngược lại: “Vậy thì tôi sẽ nhận được gì?”

Đây là lần đầu tiên Thẩm Lục Dương nhìn thấy một Tạ Nguy Hàm như thế này, sự ác ý ẩn sâu trong xương tủy từ từ lan ra, hòa quyện vào bóng tối, phác họa nên dáng vẻ nguyên bản nhất — một con ác quỷ sở hữu lớp vỏ bọc xinh đẹp và giỏi dụ dỗ loài người.

Cậu không sợ. Ngược lại, Thẩm Lục Dương nuốt nước bọt, cảm thấy càng thêm quyến rũ.

Thẩm Lục Dương vô thức chuyển từ tư thế dựa vào cửa xe sang nghiêng về bên trái, cậu chỉ vào mình, cười lên mắt cong cong, giống như một chú chó lớn đang dỗ dành bạn bè: “Anh sẽ có được một tôi vui vẻ hạnh phúc, người bạn tốt của anh.”

Cậu nhấn mạnh vào cụm “vui vẻ hạnh phúc”.

“Ngoài việc có được cậu ra,” khóe môi Tạ Nguy Hàm nhếch lên một đường cong nuông chiều, trọng âm rơi vào chữ “tôi” mà Thẩm Lục Dương vừa nói, “đối với sự xúc phạm mà tôi phải chịu, cậu sẽ làm gì đây? Người bạn tốt nhất của tôi.”

Tạ Nguy Hàm đã sớm xếp Thẩm Lục Dương vào thế giới của riêng mình. Bất cứ ai dám vượt giới hạn chạm vào, đều phải trả giá.

Đây không phải là trừng phạt, mà là quy tắc. Một quy tắc, vượt lên trên tất cả.

“Tôi sẽ xử lý anh ta giúp anh,” Thẩm Lục Dương chống tay lên ghế, cơ thể bất giác nghiêng về phía ghế lái, ghé sát lại, nói với giọng hung hăng: “Tuyệt đối khiến anh ta không dám có lần sau!”

Tạ Nguy Hàm cảm thấy thú vị: “Không phải cậu nói, cậu không thích hợp xử lý sao?”

“Nếu người bị xúc phạm là tôi, tôi không sao cả, tôi không tức giận,” Thẩm Lục Dương rất rạch ròi, “nhưng anh ta đã xúc phạm anh, tôi chắc chắn phải giúp anh đòi lại công bằng.”

Mặc dù lý do hắn xúc phạm Tạ Nguy Hàm là vì đã uy h**p cậu.

Đi một vòng lớn, cuối cùng Thẩm Lục Dương vẫn phải tự mình đi đòi lại lẽ phải, nếu cậu không đòi, Tạ Nguy Hàm sẽ đích thân đi đòi, đến lúc đó không biết sẽ thành chuyện lớn đến mức nào. Biết đâu lại lớn bằng cả từ trường Trái Đất cũng nên.

Thấy đối phương không nói gì, Thẩm Lục Dương tiếp tục cố gắng, mặt dày tự dát vàng lên mặt mình: “Chúng ta có quan hệ tốt nhất, cho nên thầy Tạ, anh phải vì tôi mà giữ vững lằn ranh đỏ.”

Tạ Nguy Hàm khẽ v**t v* khuôn mặt đang ghé sát của cậu, kẹp vành tai cậu giữa ngón út và ngón áp út, x** n*n với lực không nặng không nhẹ, nói ra một sự thật: “Dương Dương, cậu làm tôi chịu thiệt rồi.”

Nửa bên cơ thể Thẩm Lục Dương đều bị cảm giác bên má chiếm trọn, ngón tay đang chống trên ghế gãi gãi, không nhịn được mà chủ động cọ vào lòng bàn tay lành lạnh của Tạ Nguy Hàm, như một chú cún đang thúc giục chủ nhân v**t v*.

Cậu ghé sát hơn, mùi rượu vang nơi chóp mũi càng nồng nàn, giống như một ảo giác quấn quanh tuyến thể sau gáy, men theo gáy, cảm giác tê dại lan xuống dưới, dừng lại và tụ ở đốt xương cùng. Cậu nuốt nước bọt “ực” một tiếng, lắc đi những suy nghĩ đẹp đẽ như hồ dán trong đầu, thương lượng: “Vậy làm thế nào để không chịu thiệt?”

“Cậu đang thử giới hạn của tôi sao?”

“Tôi có thể làm giới hạn của anh được không?”

“Không thể,” Tạ Nguy Hàm dời ngón tay xuống, nâng cằm cậu lên, ánh mắt cưng chiều mà bao dung, khóe môi cong lên một đường cong đầy ý vị, “tôi sẽ không chạm vào giới hạn của mình.”

Thẩm Lục Dương ngẩng cổ, yết hầu yếu ớt lộ ra không chút phòng bị trước kẻ săn mồi, cậu chớp mắt, như đang suy nghĩ câu trả lời, nhưng càng giống như đang hoàn toàn đắm chìm trong người trước mặt.

Không biết đã qua bao lâu, Thẩm Lục Dương dùng sức chống tay lên, không thể nhịn được nữa, hoặc là không muốn nhịn nữa, hoàn toàn ngả người sang bên trái — hôn lên môi Tạ Nguy Hàm.

Ẩm ướt, vụng về, ấm áp.

Thẩm Lục Dương như bị ma xui quỷ khiến, gục đầu lên vai anh, cọ cọ, nói nhỏ: “Vậy giới hạn đó có được chạm vào anh không?”

________

Tác giả có lời muốn nói:

Tác giả cầm cái ca trà to trên đầu xuống uống một ngụm nước rồi nói: Chương hai. Tôi xin được gọi thầy Tạ là “Máy bẫy Dương Dương”, loại có tỷ lệ thành công 100%.

【Thầy Tạ dần lột bỏ lớp ngụy trang.jpg】

Vở kịch nhỏ:

Phương Dịch: Cậu không thấy Tạ Nguy Hàm đặc biệt giống ác quỷ sao? Cậu không sợ à?

Dương Dương (nuốt nước bọt): Con ác quỷ mà anh nói, có đẹp không?

Phương Dịch: ……

Sâm: Tác giả dùng nhiều từ hoa mỹ quá @@, lúuuu

Bình Luận (0)
Comment