“Thầy Tạ…” Thẩm Lục Dương dùng chóp mũi cọ cọ vào bên cổ Tạ Nguy Hàm, nơi có mạch đập rộn ràng.
Dòng máu dồn dập trong huyết quản, được bơm ra mạnh mẽ từ trái tim, chảy đến động mạch đang phập phồng ngay bên môi Thẩm Lục Dương. Cậu khô khốc l**m môi, bỗng nhiên thấy khát quá.
Màn đêm đặc quánh che đậy những cảm xúc nồng nàn khó nén đang lan tỏa trong không khí, chúng hòa quyện, vây hãm, cuối cùng bốc hơi thành từng cơn d*c v*ng ướt át, tựa như hơi nước mờ sương, bao phủ lấy trái tim đã sớm lung lay.
Bàn tay Tạ Nguy Hàm đang nâng cằm cậu từ từ di chuyển xuống dưới, đầu ngón tay mang theo một xúc cảm khác lạ, lướt qua da thịt, dừng trên yết hầu. Sau một thoáng nán lại, dường như không tìm thấy thứ mình muốn, anh lại tiếp tục lướt xuống với một lực cực nhẹ, đáp trên xương quai xanh.
Đầu ngón tay lành lạnh lướt qua da, để lại một vệt hằn không thể làm ngơ, khiến tim ngứa ngáy khó nhịn, nhưng lại phải nhịn. Cưỡng ép kìm nén, luôn khiến người ta trở nên nhạy cảm hơn.
Mạch máu xanh biếc bên cổ cũng được quan tâm, những cái v**t v* tỉ mỉ dừng lại đúng nơi mạch đập, khơi gợi những dây thần kinh yếu ớt nhất, đùa giỡn trong lòng bàn tay.
Vầng trăng đã bị mây đen che khuất, nơi này cuối cùng cũng biến thành một chốn mập mờ không ai trông thấy.
Tạ Nguy Hàm cong khóe môi, sắc máu ma mị tràn ra trong con ngươi, anh dùng giọng điệu kiềm chế nhất, hỏi một câu mong chờ nhất: “Cậu đã chuẩn bị sẵn sàng cho cái giá của việc tiếp cận tôi chưa?”
Đầu óc Thẩm Lục Dương quay cuồng, tay không ngoan ngoãn mà đặt lên chiếc quần tây của anh, hơi sức đâu mà quản chuẩn bị với không chuẩn bị, chỉ coi như đối phương đã đồng ý làm “lằn ranh đỏ an toàn” của mình, cậu ngẩng đầu gật mạnh.
Tạ Nguy Hàm cười nhìn cậu, nhưng lại không có hành động gì thêm, ngược lại còn không nhanh không chậm cất lời: “Tại sao lại muốn đến gần?”
Thẩm Lục Dương sững người, cuối cùng cũng tìm được bàn tay Tạ Nguy Hàm đang đặt bên người, cậu nắm chặt lấy, dừng một chút, rồi lại vụng về đan mười ngón tay vào nhau, tha thiết dùng lòng bàn tay cảm nhận nhiệt độ của đối phương.
Cậu là một học trò ngoan, những gì thầy Tạ đã dạy, cậu đều nhớ hết.
Cổ họng khô ngứa, Thẩm Lục Dương nhìn gương mặt gần trong gang tấc, nuốt nước bọt, hơi thở cũng nóng rẫy: “Tôi… không nhịn được, cứ nhìn thấy anh là lại muốn sáp lại gần.”
“Không nhìn thấy thì sao?”
“Thì sẽ nhớ anh.”
Tạ Nguy Hàm đè nén ý cười gần như sắp tràn ra khỏi khóe môi, ngón tay nhẹ nhàng vạch mở cổ áo sơ mi của Thẩm Lục Dương.
Hôm nay cậu mặc một chiếc áo len, bên trong là áo sơ mi trắng, phần xương quai xanh lộ ra vẫn còn lưu lại vài dấu hôn đã mờ nhạt, như thể đang nói với đương sự rằng, thời gian đã qua lâu rồi, cần phải “tô màu” lại thôi.
Ngón cái của Tạ Nguy Hàm miết nhẹ lên vết hằn đó, ngay lúc cậu rên khẽ, anh cười nhẹ hỏi: “Thích tôi làm thế nào?”
Thẩm Lục Dương cố gắng cọ người về phía đó, nhưng vì không gian trong xe chật hẹp không dễ xoay xở, cậu chỉ có thể cố hết sức nép vào hõm cổ anh, thành thật bày tỏ nhu cầu: “Ít nhất… ôm một cái.”
Cậu nhớ mùi hương trên người anh quá, chỉ mới mấy ngày không đến gần mà cứ như đã xa cách từ rất lâu rồi. Cậu nghiện mất rồi.
Tạ Nguy Hàm nuông chiều vỗ nhẹ lên lưng cậu, hơi dùng sức một chút, ấn cả người cậu vào lòng mình: “Thế này?”
Thẩm Lục Dương không thể ôm anh một cách thỏa thích, chỉ có thể tham lam hít lấy hương rượu vang, chìm đắm trong khoảnh khắc vui vẻ ngắn ngủi, cũng đau khổ vì khoảng cách khó lòng vượt qua. Bàn tay đang nắm lấy ngón tay đối phương khẽ siết lại, cậu nói bằng giọng khàn khàn: “Không thoải mái lắm…”
“Muốn ra ghế sau không?”
“Muốn.”
Đối với hai người đàn ông trưởng thành cao trên 1m8, băng ghế sau cũng vô cùng chật chội, không giống như chiếc bàn làm việc rộng rãi, chút không gian này hoàn toàn không đủ cho hai người thi triển — trừ khi đổi một tư thế càng thêm khăng khít.
Thẩm Lục Dương ngồi trên đùi Tạ Nguy Hàm, được anh chu đáo ôm lấy, ngón tay khi nặng khi nhẹ x** n*n vành tai đã đỏ ửng lên của cậu. Thẩm Lục Dương ngoan ngoãn cọ đầu vào đầu ngón tay anh, hơi thở nặng nề phả vào bên cổ, tựa như những đóa nghiệp hỏa đủ để thiêu đốt lý trí.
Pheromone lan tỏa từ những chi tiết nhỏ nhất giống như một trận mưa rào, rơi xuống mặt hồ phẳng lặng, dấy lên những con sóng cuộn trào, đến cả cá cũng không nhịn được mà nhảy vọt lên khỏi mặt nước, cảm nhận sự áp bức khiến người ta phải cau mày.
Thẩm Lục Dương cảm thấy mình sắp không thở nổi, pheromone hương rượu vang theo từng nhịp thở xâm nhập vào cơ thể, áp chế bản năng của một Alpha. Cậu nhíu mày chịu đựng sự hỗn loạn dưới áp chế cấp bậc, những ngọn đèn đường chồng chéo phía xa nhanh chóng nhòe đi thành một vệt sáng rực rỡ, chảy trôi trong đáy mắt ẩm ướt hoe đỏ.
Hương rượu vang trong không khí hòa cùng mùi cacao nóng thoang thoảng, nhiệt độ dần tăng lên, hơi nóng k*ch th*ch hương rượu nồng nàn hơn, không gian chật hẹp trong xe như biến thành một thùng chứa rượu, chỉ cần ở trong đó, hít thở nhè nhẹ, cũng đủ say đến má đỏ bừng tan tác.
Rượu vang rất dịu dàng, mặc cho cacao nóng ngang ngược để lại dấu hiệu mùi hương của một Alpha bình thường ở khắp nơi. Nhưng thỉnh thoảng, nó cũng đột nhiên trở nên tàn nhẫn một cách vui vẻ, không hề báo trước mà đột ngột vắt kiệt đám cacao nóng đang bay lượn tứ tung, chỉ để lại một chút Pheromone, rồi lại từ từ tích tụ.
Pheromone cacao nóng không chịu bị quản giáo, chống cự ngoan cố, nhưng cuối cùng vẫn tan tác khắp khoang xe chật hẹp. Mùi sô cô la ấm nóng trở nên có chút đáng thương, nhưng vẫn không ngừng được phóng thích từ sau gáy.
Cả người Thẩm Lục Dương không tự chủ được mà chìm trong biển Pheromone, giọng nói khàn đặc, thì thầm khản giọng: “Thầy Tạ—”
Tạ Nguy Hàm hôn lên d** tai cậu đầy an ủi, dùng chất giọng dịu dàng khiến người ta mê đắm, cưng chiều hỏi: “Sao thế?”
Pheromone đột ngột đánh dấu lên gáy, dưới cơn đau và k*ch th*ch dữ dội, Thẩm Lục Dương mở to mắt, nghiến chặt răng, cánh tay không thể chống đỡ được nữa mà bấu chặt lấy vai anh. Ngay sau đó, đầu cậu cũng buông thõng xuống một cách vô lực, cả người như vừa được vớt từ dưới nước lên, gục trên xương quai xanh của Tạ Nguy Hàm, hai mắt thất thần th* d*c, cơ thể thỉnh thoảng lại run lên không kiểm soát.
Tạ Nguy Hàm nuông chiều mặc cho cậu dùng sức quá mức bấu lấy mình, ung dung vỗ về cậu, lại còn chăm sóc giúp cậu chỉnh lại quần áo bị nhàu. Ngay lúc chuẩn bị để cậu dựa vào lưng ghế, Thẩm Lục Dương lại giữ tay anh lại, giọng nói rầu rĩ lười biếng: “Thầy Tạ, đợi một lát.”
Tạ Nguy Hàm nghe lời dừng lại, bàn tay vỗ về sau lưng cậu, mang theo một ma lực khiến người ta nhanh chóng ổn định. Thẩm Lục Dương nhắm mắt lại, cậu hơi buồn ngủ rồi.
“Về nhà rồi ngủ,” Tạ Nguy Hàm xoa xoa tai cậu, cho đến khi nó đỏ lên, sung huyết, rồi lại bắt đầu để lộ ra khát vọng rõ ràng, anh mới thong thả thu tay về, lịch lãm nhắc nhở: “Ngoan, mai còn phải lên lớp.”
Thẩm Lục Dương vì cân nhắc đến trọng lượng cơ thể mình, cố nén thôi thúc “làm thêm lần nữa”, khẽ động đậy định đổi chỗ ngồi. Vừa mới cử động, cảm giác rã rời lan ra từ đùi quỷ dị đến mức cậu suýt nữa quỳ xuống dập đầu với đất trời bao la đã chứng kiến toàn bộ quá trình.
Tạ Nguy Hàm kịp thời ôm lấy cậu, cười nhẹ nhắc nhở: “Cẩn thận nào.”
Thẩm Lục Dương xấu hổ đến đỏ bừng mặt, ho một tiếng, nhanh chóng xê sang một bên ngồi, động tác nhanh gọn chỉnh lại quần áo. May mà vừa rồi Tạ Nguy Hàm đã giúp cậu thu dọn, nếu không bộ dạng lăn sang một bên cong lưng của cậu lúc này thật sự có hơi quá ảnh hưởng hình tượng.
Thẩm Lục Dương lúc này mới nhận ra mình vẫn còn một thứ gọi là mặt mũi. Cậu dựa vào cửa xe, giữ một khoảng cách tinh tế với Tạ Nguy Hàm. Bắt đầu tự kiểm điểm một loạt hành vi kinh thiên động địa, quỷ khóc thần sầu vừa rồi của mình.
“Dương Dương.” Giọng Tạ Nguy Hàm cắt ngang dòng suy nghĩ của Thẩm Lục Dương, cậu tựa lưng vào ghế quay đầu lại, vẻ mặt khó hiểu: “Hửm?”
Tạ Nguy Hàm ung dung đặt khăn ướt xuống, vắt chéo chân, ánh mắt rơi vào khoảng trống mênh mông giữa hai người, cười nhạt: “Cậu thế này, sẽ khiến tôi hơi buồn đấy.”
Lương tâm của Thẩm Lục Dương bị lên án dữ dội, cậu không do dự một giây nào, lập tức xáp lại gần dựa vào Tạ Nguy Hàm, nghĩ ngợi một lát, bèn nằm thẳng xuống, co chân lại, gối đầu lên đùi anh.
“Xin lỗi,” Thẩm Lục Dương kiểm điểm sâu sắc, không muốn đối phương nghĩ mình là một gã cặn bã chính hiệu, cố gắng giải thích: “Vừa rồi tôi thấy hơi nóng, thầy Tạ không nóng à? Tôi quạt cho anh nhé?”
Không vạch trần lời nói dối trẻ con của cậu, giống như đang dỗ một đứa trẻ đang thấp thỏm nhận lỗi, Tạ Nguy Hàm cong khóe môi, tán đồng: “Đúng là hơi nóng thật.”
Thẩm Lục Dương thở phào nhẹ nhõm, vừa định nói gì đó, tay Tạ Nguy Hàm đã nhẹ nhàng đặt xuống dưới xương quai xanh của cậu, khều hai chiếc cúc áo đã được cởi ra, nhẹ nhàng nhấc lên, rồi lại ấn xuống vùng da thịt vẫn còn nóng hổi.
Thẩm Lục Dương đột ngột nín thở. Cậu ngẩng đầu, muốn hỏi không phải đã kết thúc rồi sao, đây là phúc lợi mua một tặng một gì thế này? Cuối cùng, lời nói ra lại là một câu khiến người ta đỏ mặt tim đập: “Tôi muốn nằm… được không?”
Sự cưng chiều mà đối phương dành cho cậu rõ ràng đã đạt đến một mức độ không tưởng, điểm này cho dù Thẩm Lục Dương có thần kinh thô đến đâu, có không biết lợi dụng đến mức nào, cũng sẽ có những lúc không kìm lòng được.
Một đứa trẻ từ nhỏ chưa từng được thiên vị, chỉ biết một mực cho đi, khi nhận được sự yêu chiều độc nhất vô nhị, suy nghĩ đầu tiên là giấu đi, thứ hai, chính là khoe khoang.
Với cả thế giới, bao gồm cả người đã ban cho mình tất cả những điều này.
Đầu ngón tay Tạ Nguy Hàm cởi chiếc cúc thứ ba, sắc đỏ trong đáy mắt lóe lên rồi biến mất, trong nháy mắt lại trở về màu đen ấm áp.
Anh có thể trở thành quý ông hào phóng nhất thế gian, cho cậu tất cả những gì cậu muốn.
Nhưng trong xương tủy, anh chung quy vẫn là một con ác quỷ tham lam và hà khắc, cho dù chỉ là một nụ hôn nhẹ nhàng, cũng sẽ cắn xé ra một vết thương tương xứng trên người cậu — đó là cái giá phải trả.
Ngay cả khi Thẩm Lục Dương chưa nhận ra, cậu đã trả không biết bao nhiêu “cái giá”. Không phải cậu quá chậm chạp, mà chỉ vì ác quỷ đã sửa đổi quy tắc, cái giá rơi trên người cậu quả thực, dịu dàng đến không tưởng.
“Mệt rồi à?”
“Mệt rồi…”
Tạ Nguy Hàm như thể chưa có chuyện gì xảy ra, thu tay về: “Đưa cậu về nhà.”
Thẩm Lục Dương còn chưa kịp phản ứng, đối phương đã giúp cậu cài lại ba chiếc cúc áo, đầu ngón tay ấn nhẹ lên môi cậu, khôi phục lại dáng vẻ ôn nhuận như ngọc: “Đi thôi.”
Thẩm Lục Dương ngơ ngác ngồi lên ghế phụ, nhìn cảnh đường phố lướt qua vun vút ngoài cửa sổ, đầu óc vẫn còn quay cuồng.
Sao lại về nhà rồi… Cậu còn, chưa xong việc mà.
Cậu gãi tai, liếc mắt về phía gò má của Tạ Nguy Hàm, ánh đèn đường lướt qua chồng chéo lên khuôn mặt góc cạnh, cuối cùng vạch ra một đường ranh giới sáng tối không rõ ràng trên sống mũi cao thẳng. Phô bày sự tàn nhẫn tr*n tr**, lại được bọc trong lớp áo đường ngọt ngào dịu dàng, đợi bạn tham lam l**m hết lớp đường đi, sẽ phát hiện ra hương vị chân thật nhất bên trong —
Vị ngọt say lòng người, còn ngọt hơn cả lớp áo đường.
Thẩm Lục Dương đánh giá một cách vô cùng nghiêm túc.
Con đường lúc đi thấy thật dài, lúc về lại như được ếm bùa tăng tốc, Thẩm Lục Dương còn chưa kịp cân nhắc làm sao để khéo léo khiến Tạ Nguy Hàm cảm thấy cậu vẫn cần thêm chút “kẹo”, xe đã dừng lại ổn định dưới lầu nhà cậu.
Thẩm Lục Dương chớp mắt, nhìn anh với ánh mắt nóng rực.
Đáy mắt Tạ Nguy Hàm rõ ràng mang theo vẻ đã hiểu, nhưng lại không nói gì, giống như một tay thợ săn tinh ranh, lặng lẽ chờ đợi con mồi tự mình cắn câu.
Thẩm Lục Dương cắn một phát vào lưỡi câu, cảm giác đau không mạnh, ngược lại toàn là sự thỏa mãn “mình làm được”. Những “lời lẽ khéo léo” đã cân nhắc suốt cả quãng đường dưới áp lực sắp phải chia xa, đều đã bay đi đâu mất.
Cậu l**m môi, vô cùng dũng cảm nói thẳng: “Thầy Tạ, có thể hôn một cái rồi hẵng đi không?”
Đuôi mắt Tạ Nguy Hàm dần cong lên thành một nụ cười, anh nhìn ra ngoài cửa sổ, bâng quơ hỏi: “Ở đây sao?”
Thẩm Lục Dương như một con chó săn chỉ đâu đánh đó, thuận theo ánh mắt của chủ nhân nhìn ra ngoài xe, nhịp tim đột nhiên tăng tốc, sự mong đợi và k*ch th*ch đồng thời ập đến.
Ở bên ngoài?
________
Tác giả có lời muốn nói:
Đôi lời lảm nhảm: Đối với thầy Tạ, Dương Dương là một sự tồn tại đặc biệt, nhưng với Dương Dương, thầy Tạ chẳng phải là người đặc biệt nhất hay sao.
Dương Dương đã quen cho đi mà không mong nhận lại, và giữa chuỗi ngày dài chỉ biết hy sinh ấy, duy chỉ có thầy Tạ là người đáp lại cậu bằng một tình cảm còn mãnh liệt hơn.
Ở bên thầy Tạ, Dương Dương là “điều đặc biệt” duy nhất, là người khiến anh phá vỡ mọi quy tắc cũ để tạo ra những quy tắc mới chỉ dành cho riêng mình cậu.
(Trời ạ, bao giờ hai người mới chịu cưới đây.jpg)