Sau Khi Giúp Vai Chính Thụ Thoát Khỏi Kẻ Điên, Tôi Bị Nhắm Đến

Chương 42

042.Tác giả: Không Ô

Thẩm Lục Dương nhìn chằm chằm vào câu “Mẹ muốn gặp Tạ Nguy Hàm” đến cả mười giây, mới muộn màng nhận ra. Mẹ cậu hiểu lầm rồi!

– Mẹ, con và thầy Tạ không phải mối quan hệ đó đâu, hôm đó là tình thế gấp bất đắc dĩ thôi ạ.

Dĩ nhiên cũng không hẳn là bị ép buộc. Còn khá là, k*ch th*ch.

Ninh Uyển Xu thấy cậu trả lời khá ôn hòa, liền gọi một cuộc điện thoại tới.

Thẩm Lục Dương đeo tai nghe, chạy đến ngồi lên ghế của Tạ Nguy Hàm, lại nhích sang phải một chút, rúc vào góc tường giải thích với Ninh Uyển Xu.

“Mẹ, hôm đó là tình huống đặc biệt, con lười — ờm, xe của con không tiện, thầy Tạ đưa con qua đó.”

“Con yêu, mẹ biết chuyện này nói ra rất đáng xấu hổ, nhưng con không thể trốn tránh mẹ, ít nhất hãy để mẹ tìm hiểu một chút về con người của đối phương, mẹ cũng yên tâm được.”

Cổ Thẩm Lục Dương nóng ran, hồi cấp hai cấp ba đến nắm tay còn chưa từng, không ngờ đã đi làm rồi mà lại được trải nghiệm sự khó xử khi bị mẹ “bắt quả tang yêu sớm”.

“Mẹ, thật sự không có mà,” Thẩm Lục Dương không nhịn được cười, “Con mà yêu ai chắc chắn sẽ nói cho mẹ biết, với lại con thích con gái xinh—” Thẩm Lục Dương khựng lại, trước mắt bỗng hiện lên hình ảnh thầy Tạ ngồi ở vị trí cậu đang ngồi bây giờ, dùng đôi mắt dài đẹp đẽ đó, chuyên chú nhìn cậu. Tim đập loạn một nhịp, những lời phía sau làm thế nào cũng không nói ra được.

Ninh Uyển Xu lại nghe ra, bừng tỉnh nói: “Con thích con gái à? Mẹ có quen mấy Omega nữ xinh đẹp, tuổi tác cũng tương đương con, hôm nào mẹ gửi ảnh qua cho con xem nhé?”

Chuông tan học đột nhiên vang lên.

Thẩm Lục Dương cao giọng hơn một chút: “Thật sự không cần đâu mẹ, công việc của con bây giờ bận rộn biết bao, yêu đương với người ta cũng không có thời gian ở bên, thế chẳng phải làm lỡ dở người ta sao.”

“Sao lại là làm lỡ dở được chứ,” Ninh Uyển Xu không đồng tình, “Hai đứa đều có công việc riêng, khoảng cách tuy hơi xa một chút… Nếu con lo lắng chuyện này, ngày mai mẹ bảo ba con đổi cho con một công việc khác, ba con cũng thật là, sao có thể làm lỡ chuyện yêu đương của con trai được chứ…”

Thẩm Lục Dương ôm trán, dở khóc dở cười: “Mẹ, con thật sự không vội, mấy Omega xinh đẹp kia của mẹ vẫn nên để dành cho người tốt khác đi ạ, con bây giờ đã thoát khỏi d*c v*ng trần thế, một lòng dạy học rồi.”

Ninh Uyển Xu thấy giọng điệu của cậu kiên quyết, đành phải tạm thời từ bỏ, lại quan tâm hỏi han vài câu, cuối cùng, vẫn không từ bỏ mà hỏi lại: “Con và Tạ Nguy Hàm, thật sự không phải đang yêu nhau sao?”

“Mẹ! Con và thầy Tạ trong sạch…” Giọng Thẩm Lục Dương nhỏ đi một chút, nghĩ đến điều gì, cậu chặn lời bà lại, “Mẹ, mẹ không thể đi đầu trong việc bịa đặt scandal của bọn con được, con trai mẹ sau này còn phải tìm vợ đấy.”

Ninh Uyển Xu nghe vậy tiếc nuối thở dài: “Thôi được rồi, mẹ còn đang nghĩ, nếu con thích Tạ Nguy Hàm, mẹ sẽ đổi chiếc vòng tay vốn định tặng cho vợ con sau này thành một chiếc đồng hồ đeo tay.”

Thẩm Lục Dương không nhịn được cười: “Mẹ có thể đưa cho con trước cũng được, con cũng muốn đeo.”

Ninh Uyển Xu cười một lúc lâu, không có gì là không đồng ý: “Đợi đặt làm xong, mẹ sẽ bảo thư ký mang qua cho con.”

Thẩm Lục Dương không yên tâm dặn dò: “Mẹ, mẹ nhất định phải giải thích rõ với ba, rằng con và thầy Tạ không có yêu nhau đâu nhé.”

Ninh Uyển Xu đồng ý, cúp điện thoại.

Thẩm Lục Dương đặt điện thoại xuống, khóe mắt bỗng nhìn thấy một đôi chân dài quen thuộc, không biết đã đứng bên cạnh tự bao giờ. Cậu ngẩng đầu, bắt gặp một đôi mắt dài hẹp chứa đầy ý cười.

“Thầy Tạ!” Thẩm Lục Dương “vụt” một tiếng đứng dậy, có chút chột dạ như bị bắt quả tang, “Anh về lúc nào thế?”

“Vừa mới,” Tạ Nguy Hàm ngồi xuống ghế, “Đang gọi điện cho mẹ cậu à?”

“Vâng,” Thẩm Lục Dương siết chặt điện thoại, vẫn cúi người nói nhỏ sự thật bên tai anh, “Thẩm Chấn Triết mách tội với bà ấy, nói chuyện của hai chúng ta… hôm ở quán trà, mẹ tôi hiểu lầm rồi.”

Sợ Tạ Nguy Hàm không vui, cậu lại nhanh chóng giải thích: “Bây giờ bà ấy đã hiểu rõ mối quan hệ của chúng ta rồi, không cần lo lắng đâu.”

Tạ Nguy Hàm rũ mắt, đăm chiêu suy nghĩ một lát, đột nhiên hỏi: “Vậy chúng ta là mối quan hệ gì?”

Chúng ta là mối quan hệ gì. Thẩm Lục Dương sững người. Đúng vậy, họ là mối quan hệ gì?

“Ừm, chắc là…” Cậu gãi đầu, đưa ra kết quả suy nghĩ lúc trước, thăm dò nói: “Quan hệ vượt trên bạn bè bình thường, tiến tới bạn thân nhất?”

Tạ Nguy Hàm không tỏ rõ ý kiến, chỉ cười nhìn cậu, ánh mắt hơi tối đi khiến Thẩm Lục Dương cảm thấy mình đã trả lời sai.

Nhưng cậu lại không biết câu trả lời đúng. Thẩm Lục Dương đành phải nói lảng sang chuyện khác, ánh mắt lảng đi, cũng không biết mình đang nói gì: “Thầy Tạ, gia đình anh có giục cưới không?”

Tạ Nguy Hàm cười một tiếng, hỏi ngược lại: “Mẹ cậu vừa mới giục cậu yêu đương à?”

Thẩm Lục Dương gật đầu: “Chắc bà ấy nghĩ tôi ngày nào cũng ở trường không ra ngoài, không có cơ hội gặp gỡ Omega…”

Ánh mắt Tạ Nguy Hàm khẽ động, không để lại dấu vết mà chuyển chủ đề: “Dương Dương thích kiểu bạn đời như thế nào?”

Hai từ “bạn đời” so với “bạn trai bạn gái” thì trang trọng hơn không chỉ một chút. Lời đến bên môi, Thẩm Lục Dương lại nuốt trở về.

Lúc cậu mới xuyên sách, cũng tại vị trí này, vì một tấm ảnh người đẹp mà nguyên chủ cất giấu, cậu đã nói năng lung tung, nói với Tạ Nguy Hàm rằng mình thích kiểu “chị đại ngực bự mang giày cao gót”.

Ngay vừa rồi, cậu cũng định nói với Ninh Uyển Xu rằng mình thích con gái xinh, nhưng câu nói đó cậu chưa kịp nói xong đã bị nghẹn lại.

Hình như cậu cũng… không còn thích đến thế nữa. Trước đây nhìn thấy ảnh gái xinh sẽ để ý thêm vài cái, xem video ngắn cũng sẽ bấm like, nhưng gần đây… hình như chẳng để ý chút nào?

Cậu mờ mịt chớp mắt: “Tôi cũng… không biết nữa.”

Cửa văn phòng đột nhiên bị đẩy ra, chủ nhiệm giáo vụ Chu Vĩ Phong bước vào, nhìn họ nói: “Chiều nay tiết ba tiết bốn đi họp, các thầy cô đừng quên, phải có mặt đầy đủ.”

Khương Noãn Vũ ném thẳng bút xuống, nhíu mày: “Lại họp cái gì nữa?”

Chu Vĩ Phong: “Gần đây bắt được mười mấy cặp yêu sớm ở khối 11, trường sắp tổ chức lễ kỷ niệm, ban giám hiệu tức giận—”

Cung Uyển Quân uống một ngụm sữa nóng, bận tối mắt tối mũi còn phải đi họp, cũng không vui nói: “Ban giám hiệu muốn bảo chúng ta đừng yêu đương trong văn phòng à? Họp với chúng ta làm gì.”

Chu Vĩ Phong: “…” Có thể để ông nói hết câu được không.

Tông Úy Tình là giáo viên chủ nhiệm, đối với chuyện này tự nhiên quan tâm hơn giáo viên bộ môn, hỏi đúng trọng tâm: “Chủ nhiệm Chu, là họp toàn thể à?”

Thẩm Lục Dương thấy rõ Khương Noãn Vũ lại ném cây bút vừa nhặt lên xuống.

Tạ Nguy Hàm giải thích bên tai cậu: “Phải viết báo cáo tổng kết sau buổi họp, rất dài.”

“Vãi,” Thẩm Lục Dương cũng ghé tai anh nói nhỏ, “Không viết thì sao?”

Tạ Nguy Hàm cười một tiếng, liếc nhìn khoảng cách gần như không có giữa hai người, thấp giọng nói: “Trừ lương.”

Thẩm Lục Dương cũng muốn ném bút.

“Toàn bộ giáo viên trường đều phải tham dự, ở hội trường lớn, hiệu trưởng Trương và phó chủ nhiệm Lý chủ trì.” Chu Vĩ Phong giải thích cho Tông Úy Tình.

Các giáo viên tổ Khoa học Tự nhiên tuy rất tức giận, nhưng lý trí vẫn còn, đợi chủ nhiệm Chu ra ngoài đóng cửa lại rồi mới đồng loạt bùng nổ sự bất mãn “có bị bệnh không vậy”.

Thẩm Lục Dương cảm thấy Chu Vĩ Phong có thể nghe thấy.

Nhưng những giáo viên có kinh nghiệm và năng lực như Khương Noãn Vũ không quan tâm những điều này, có bệnh thì nói, nếu anh phê bình tôi, vậy thì tôi sẽ phải “giảng giải lý lẽ” với anh.

Thẩm Lục Dương vô cùng ngưỡng mộ, nhớ lại lúc trước cậu cứu bạn học Bành Tuấn ra khỏi tay Chu Vĩ Phong, tốn biết bao công sức, cuối cùng vẫn phải lên xe chạy thẳng.

Tiết năm là tiết Vật lý, Thẩm Lục Dương giảng xong bài tập hôm qua, còn lại mấy phút là tan học.

Nhớ lại lời của chủ nhiệm Chu, Thẩm Lục Dương nhìn đám học sinh đang tuổi xuân phơi phới ngày nào cũng nhao nhao, cậu đặt quyển bài tập trong tay xuống, dựa vào bục giảng, cười hỏi: “Cô Tông nói với các em chưa? Lát nữa chúng ta đi họp, thảo luận chuyện yêu sớm của các em đấy.”

“Chưa thầy ạ, ai yêu sớm ạ?”

“Thế thì tin tức của các em có hơi chậm rồi đấy,” Thẩm Lục Dương gõ bàn, “Không phải đã bắt được mười mấy cặp rồi sao? Lớp mình không có chứ?”

Bên dưới vang lên một tràng ồn ào, Thẩm Lục Dương thuận theo ánh mắt của đám đông nhìn một vòng, tập trung vào mấy cặp. Nhưng kiểu này không chắc lắm, giống như hồi cậu đi học, hai người nói chuyện nhiều một chút, giảng bài cho nhau một chút cũng có thể đồn thành “thanh mai trúc mã”.

“Ánh mắt này của các em,” Thẩm Lục Dương bật cười, “Đừng dọa thầy nhé, lớp mình có thật à?”

Bên dưới lại một trận ồn ào.

Thẩm Lục Dương vỗ tay, đợi âm thanh nhỏ lại mới nói: “Với tư cách là người từng trải, thầy cho các em một vài lời khuyên, một chút thôi.”

“Chuyện yêu đương này, thật sự không vội, các em có thời gian yêu sớm thì thà làm thêm vài bài tập, thi vào một trường đại học tốt hơn, sau này kiếm được nhiều tiền hơn — à đúng rồi, kiếm tiền thơm thế cơ mà, yêu đương làm gì.”

Hướng Lỗi cười cợt nhả hét lên: “Thế sau này không phải muộn rồi sao thầy, lỡ mất duyên phận, hối hận cả đời.”

“Trời đất ơi,” Thẩm Lục Dương hất cằm về phía cậu ta, “Bạn học Hướng Lỗi nói hay lắm, lỡ mất rồi sẽ hối hận.”

“Nhưng còn có một câu nữa, gọi là cái gì của mình thì kiểu gì cũng là của mình, không phải của mình thì em có từ bỏ cả kỳ thi đại học nó cũng không phải của mình. Các em mới bao lớn mà đã ‘hối hận cả đời’ rồi.”

“Nói thật nhé, chín mươi phần trăm những mối tình bi ai được gọi là ‘hối hận cả đời’, đều là bịa ra cả.”

Nói đến đây Thẩm Lục Dương cue đại biểu Chiêm một câu: “Em đưa cho Chiêm Tĩnh Diệu một cây bút, mười phút là em ấy có thể bịa ra chuyện làm em khóc luôn.”

“Thầy có từng yêu sớm không ạ?” Thẩm Lục Dương nhìn về phía cậu bạn mập mạp ngồi hàng giữa đang đặt câu hỏi, đường hoàng chính trực không hổ thẹn với lương tâm: “Không, hồi cấp ba thầy đều chăm chỉ học hành, làm gì có thời gian cho mấy chuyện này.”

“Thế tại sao vẫn lương hai nghìn một tháng ạ?”

Thẩm Lục Dương chỉ vào cậu ta: “Em có tin thầy khóc ngay tại chỗ không.”

Cả lớp cười rộ lên.

Thẩm Lục Dương cười theo một lát, cúi đầu hỏi Chiêm Tĩnh Diệu: “Đúng rồi, vở kịch sân khấu của lớp các em thế nào rồi?”

Chiêm Tĩnh Diệu làm dấu OK: “Có một chút vấn đề nhỏ, đang giải quyết ạ.”

Chuông tan học vừa reo, cả lớp lập tức náo động, Thẩm Lục Dương vẫy tay: “Chạy đi nào, các mầm non.”

Trong lớp, một đám đông gào khóc thảm thiết lao ra ngoài.

Thẩm Lục Dương trước khi đi nói với Chiêm Tĩnh Diệu: “Giải quyết không được thì hỏi cô Tông của các em, hoặc hỏi thầy, đều được.”

Chiêm Tĩnh Diệu gật đầu: “Vâng ạ thầy Thẩm!”

Trước khi đi họp, Thẩm Lục Dương thấy Khương Noãn Vũ chẳng mang theo gì, cảm thấy hành động cầm cả bút lẫn sổ của mình có hơi ngớ ngẩn: “Cô Khương? Khương Khương? Không mang gì à?”

Khương Noãn Vũ mặt mày chán đời, như thể lười cả đi đường: “Cậu muốn bị gọi lên hỏi à?”

Thẩm Lục Dương dứt khoát đặt xuống.

Giáo viên đi họp cũng có phần hỏi đáp sao? Còn để người ta sống không nữa.

Hội trường lớn của trường Ngũ Trung Lam Giang nằm ở tầng cao nhất của dãy nhà học khối 11. Thẩm Lục Dương cảm thấy nơi này được bài trí như một rạp chiếu phim cỡ lớn, chỉ là bậc thang không cao bằng, tương đối mà nói hàng ghế sau dễ lơ là mà không bị phát hiện hơn.

Cậu huých tay Tạ Nguy Hàm, hạ giọng: “Thầy Tạ, chúng ta ngồi kia đi.”

Tạ Nguy Hàm nhìn theo hướng cậu chỉ, là hai vị trí trong cùng phía sau bên phải, rất kín đáo.

Thẩm Lục Dương cậy chân dài đi nhanh, dễ dàng chiếm được hai chỗ đó, cậu ngồi bên trong, Tạ Nguy Hàm ngồi cạnh cậu.

Cung Uyển Quân ngồi hàng trước họ, lúc nhìn thấy Tạ Nguy Hàm thì sững người: “Thầy Tạ sao lại đến đây ạ?”

Thẩm Lục Dương nhoài người lên lưng ghế cao hơn phía trước, thuận miệng hỏi: “Không phải họp toàn khối sao, thầy Tạ cũng phải có mặt chứ.”

Cung Uyển Quân còn định nói gì đó, Khương Noãn Vũ bên cạnh đã uể oải ngắt lời cô: “Thầy Thẩm lần đầu đến, thầy Tạ đi cùng.”

Cung Uyển Quân bừng tỉnh.

Thẩm Lục Dương không hiểu câu đố chữ của hai người, quay đầu hỏi nhỏ Tạ Nguy Hàm: “Các cô ấy nói gì vậy? Tại sao anh lại không thể đến?”

Tạ Nguy Hàm tự nhiên hơi nghiêng người, khoảng cách giữa hai người lập tức thu hẹp lại không còn, Thẩm Lục Dương thậm chí còn cảm thấy tai mình khẽ lướt qua má Tạ Nguy Hàm.

Hơi lành lạnh, nhiệt độ cơ thể Tạ Nguy Hàm dường như lúc nào cũng hơi lạnh.

“Buổi họp thế này tôi có thể không đến.”

“Anh có đặc quyền à?”

“Coi như là vậy.”

Thẩm Lục Dương ngưỡng mộ kinh khủng: “Nếu tôi dạy ở trường thêm năm năm nữa, có phải tôi cũng có thể không đến không?”

Khóe môi Tạ Nguy Hàm cong lên một cách không dễ nhận ra, anh trêu chọc nói: “Tôi thì ngay năm đầu tiên đã có thể không đến rồi.”

Thẩm Lục Dương kinh ngạc, nghiêng đầu nhìn anh, thấp giọng gọi: “Thầy Tạ, có phải anh cũng không cần viết báo cáo tổng kết không?”

Tạ Nguy Hàm gật đầu, thản nhiên nói: “Phải, tôi không có kinh nghiệm viết thứ này.”

Thẩm Lục Dương cảm nhận rõ ràng sự tang thương của các giáo viên đến họp, đặc biệt là giáo viên khối 12, có thời gian này thà suy nghĩ thêm về thành tích của học sinh còn hơn làm chuyện này.

Bản thân Thẩm Lục Dương cũng rất cấp bách, thời gian ở trường cậu rất ít khi dùng điện thoại, còn tự giác hơn cả học sinh trong giờ học, ngoài việc trò chuyện hàng ngày, có thời gian là làm bài tập, có thời gian là làm bài tập. Cậu cần phải nhanh chóng tích lũy kinh nghiệm.

“Tôi cũng không muốn đến,” Thẩm Lục Dương vừa nói vừa dán sát vào phía Tạ Nguy Hàm, không để ý hai người đã dựa vào nhau, mắt cậu đầy mong đợi, như một chú chó đang đòi thưởng, không ngừng vẫy đuôi, “Thầy Tạ, lần sau có thể dẫn tôi trốn họp cùng không?”

Tạ Nguy Hàm cười trầm, bâng quơ nói: “Tôi có thể sẽ bị trừ lương.”

Thẩm Lục Dương lập tức xìu xuống, lùi lại một chút: “Vậy tôi vẫn nên kiên trì một chút, tôi nghĩ tôi có thể kiên trì được.”

Trên sân khấu đã có người bắt đầu nói, Thẩm Lục Dương nghe được vài câu, chủ yếu nói rằng mời họ đến là chuyện bất đắc dĩ, việc xây dựng trường học cần sự chung tay của các thầy cô, chúng ta phải cùng nhau hài hòa xây dựng một mái nhà tốt đẹp…

Cậu nghe được hai câu đã không muốn nghe nữa, lại không ngồi yên được, lần nữa dựa qua, nhỏ giọng nói: “Thầy Tạ, lần này anh đến là để đi cùng tôi sao?”

Tạ Nguy Hàm “ừm” một tiếng, thẳng thắn thừa nhận.

Nhìn từ phía sau, hai người chỉ ngồi hơi sát nhau, nhìn từ phía trước lại giống như đang nói chuyện thì thầm — cho nên vị trí này chọn thật sự rất tốt.

Trong lòng Thẩm Lục Dương tê dại, khóe miệng không nhịn được mà cong lên, cậu gọi anh: “Thầy Tạ.”

Tạ Nguy Hàm hơi nghiêng đầu, con ngươi đen đặc như mực khẽ phản chiếu ánh sáng từ màn hình máy chiếu, giống như một tấm gương hút hồn, dụ dỗ những kẻ ngây thơ.

Anh cười khẽ một tiếng, chất giọng từ tính xuyên qua màng nhĩ, khẽ rung động: “Sao thế? Không ghi chép à?”

Thẩm Lục Dương nhìn về phía trước, không ai chú ý đến góc này, cảm giác bí mật khó tả trong lòng lên men vô hạn.

Không ai nhìn thấy — bốn chữ này như lời thì thầm của ác quỷ, lặp đi lặp lại trong đầu. Đây là góc riêng của hai người, chỉ có hai người các cậu.

Thẩm Lục Dương gắng gượng đè nén âm thanh trong lòng, ngồi quá gần, chóp mũi cậu ngửi thấy mùi nước hoa thoang thoảng, là mùi cậu thích nhất. Giống như một người nông dân nhìn thấy quả táo ngon, bất giác bước vào cạm bẫy của rắn độc…

Cậu giơ tay lên, mu bàn tay vô tình chạm vào mu bàn tay Tạ Nguy Hàm, xúc cảm nhỏ bé men theo điểm tiếp xúc gần như có thể bỏ qua này lan ra, sinh sôi…

Cậu sững người một chút, không biết là vì tâm lý gì, đột nhiên nắm chặt lấy tay Tạ Nguy Hàm.

Thẩm Lục Dương cúi đầu, một lúc sau mới như phản ứng lại được, ngẩng đầu, nhìn Tạ Nguy Hàm đang bị mình nắm tay.

Đối phương tư thế thanh lịch nhàn nhã dựa vào ghế, áo khoác sẫm màu dài đến gối, đường nét bờ vai cứng cáp được nâng đỡ một cách hoàn hảo, tỷ lệ cơ thể vai rộng eo hẹp khiến anh cho dù chỉ ngồi dựa một cách tùy ý, cũng giống như một bức tượng điêu khắc đắt tiền được chế tác tinh xảo, tao nhã mà xa cách.

Trên cổ tay trái bị Thẩm Lục Dương nắm chặt có đeo một chiếc đồng hồ dây da màu nâu xinh đẹp. Lúc này cổ tay Thẩm Lục Dương đang cấn lên mặt đồng hồ, chuyển động nhỏ bé của kim đồng hồ gần như bị át đi trong tiếng ồn ào, giống như một chùm dòng điện nhỏ, men theo cổ tay, du hành đến trái tim.

Bất chợt một tiếng, tóe lên một tia lửa không thể làm ngơ…

Thẩm Lục Dương cố gắng khống chế, nhưng cơ thể lại như một cái cây bị hút cạn nước, trong nháy mắt cháy rụi, rồi lại bị những con sóng trời giáng, tưới cho ướt sũng dính nhớp… Yết hầu cậu trượt lên xuống, ánh mắt nhìn đối phương cũng nhuốm màu khó chịu.

Tạ Nguy Hàm bình tĩnh nhìn cậu, khóe môi vẫn treo nụ cười ấm áp nhàn nhạt, dường như chỉ có một mình Thẩm Lục Dương ở trong góc tối kín đáo này, lặng lẽ nảy mầm khao khát, và sinh sôi hoang dại trong ngọn lửa hừng hực.

Thẩm Lục Dương khẽ hít một hơi, hương rượu vang gần như trong nháy mắt theo khoang mũi xâm chiếm đại não, trong một hơi thở, bám vào mạch máu đi khắp mọi tế bào đang xao động trong cơ thể, cảm giác tê dại lan đến đầu ngón tay, sau gáy, đáy mắt… tất cả những nơi đi qua đều ửng lên một vệt đỏ của cơn say.

Bị thứ rượu được cố ý rót ra thấm ướt đáy mắt trong veo, con ngươi màu hổ phách của Thẩm Lục Dương phủ lên một lớp men say ẩm ướt, giống như kéo sự thánh khiết xuống khỏi thần đàn, ấn vào địa ngục, tàn nhẫn phá hủy, đùa giỡn, rồi lại cưng chiều mà, từ trong ra ngoài định hình lại…

Thẩm Lục Dương như say rượu, bàn tay nắm lấy Tạ Nguy Hàm lại siết chặt hơn, ngay cả hơi thở cũng trở nên cẩn trọng. Điều khao khát nhất sâu trong lòng không chỉ là nắm lấy bàn tay thon dài xinh đẹp đó, cậu còn muốn…

Trong hơi thở mê ly, vô tình ngẩng mắt, bất ngờ đối diện với một đôi mắt đen đặc như mực, giống như một lát bạc hà, mập mờ dán lên môi Thẩm Lục Dương, ban cho một khoảnh khắc tỉnh táo ngắn ngủi.

Cảm giác muốn lùi bước xuất hiện không muộn, bàn tay đang nắm chặt đối phương vô thức thu về. Ngay lúc chút tiếp xúc da thịt cuối cùng sắp biến mất, tay Tạ Nguy Hàm đột nhiên rời đi.

Nhiệt độ ấm áp dán sát lặng lẽ biến mất, trong lòng Thẩm Lục Dương cũng trống đi một mảng, giống như một quả bóng bay chứa đầy nước đột nhiên bị đâm thủng, chỉ còn lại thân xác trống rỗng tàn tạ, ướt sũng khao khát được lấp đầy trở lại.

Như để đáp lại sự khát cầu cấp bách của cậu, những ngón tay thon dài xương xẩu siết chặt lấy mu bàn tay Thẩm Lục Dương. Bả vai Thẩm Lục Dương khẽ nhún lên rồi lại hạ xuống một cách không rõ ràng.

Lòng bàn tay lành lạnh dịu dàng tỉ mỉ v**t v* một lúc, rồi lại nhẹ nhàng nhấc lên, chỉ còn lại một chút tiếp xúc nhỏ bé nơi đầu ngón tay.

Lực nhẹ đến mức gần như không cảm nhận được, di chuyển trên da, để lại những vết hằn không thể làm ngơ, Thẩm Lục Dương bị k*ch th*ch tê dại yếu ớt bóp nghẹt cổ họng, không nhịn được mà run rẩy.

Bàn tay kia siết chặt tay vịn, dùng sức đến mức nổi cả gân xanh, chật vật đối đầu với một luồng xung động khác trong cơ thể, hơi thở dồn dập bị bóp nghẹt trong cổ họng, chỉ có thể từ lồng ngực phập phồng ngày càng lớn mà nhìn ra được manh mối của sự vội vàng khó nhịn.

Tạ Nguy Hàm thu hết mọi thứ vào đáy mắt, khóe môi đỏ mọng cong lên một đường cong khiến tim người ta run rẩy.

Đầu ngón tay lành lạnh nhẹ nhàng di chuyển trên mu bàn tay, vô tình lướt đến cổ tay, xúc cảm giống như vảy của loài máu lạnh, vừa trơn trượt vừa thô ráp, v**t v* làn da cổ tay mềm mại, giống như những nụ hôn khinh bạc, chỉ chạm nhẹ rồi thôi…

Đầu ngón tay linh hoạt vén mở cổ tay áo hoodie, tham lam chạm vào, m*t lấy làn da ấm nóng hơn, cho đến khi đối phương không nhịn được mà co người né tránh, như đang khóc lóc cầu xin tha thứ.

Cánh tay Thẩm Lục Dương khẽ run lên một cách không rõ ràng, không chịu nổi cảm giác ngứa ngáy khắc sâu vào xương tủy này, cậu khẽ nhíu mày, há miệng, cố gắng thở. Nhưng vẫn không thể giảm bớt được dù chỉ một chút, cậu không nhịn được mà lật cánh tay lại, đè bàn tay đang ve vuốt đầy s*c t*nh trong cổ tay áo xuống tay vịn.

Giống như phong ấn ác quỷ trong lòng.

Cậu hơi cúi đầu, trong khoảng trống cuối cùng cũng có được, cậu th* d*c không thành tiếng, sau lưng rịn ra một lớp mồ hôi mỏng vì kích động. Ngón tay trong tay áo khẽ động, xúc cảm yếu ớt nhưng đầy k*ch th*ch khiến Thẩm Lục Dương phải dùng tay kia đè lên cánh tay, không cho nó cử động.

Một sự yên tĩnh ngắn ngủi, ngay lúc Thẩm Lục Dương thở phào nhẹ nhõm, không khí xung quanh đột nhiên ngưng đọng trong giây lát. Như thể tách ra một không gian khác chỉ thuộc về hai người, Pheromone Alpha cấp S đặc quánh đến mức gần như hóa lỏng trong nháy mắt tràn ngập như thủy triều.

Chỉ một hơi thở, Thẩm Lục Dương đã say đến mắt ướt nhòa, yết hầu trượt lên xuống, như thể đang khao khát điều gì đó mà không ngừng nuốt nước bọt.

Ngón tay trong tay áo ngay lúc cậu toàn thân run rẩy, di chuyển đến vùng da nhạy cảm hơn bên trong, đầu ngón tay vô cùng khéo léo mà day nhẹ từng chút một lên vùng da non mềm, trước khi cậu run rẩy đến mức không thể kìm nén, lại tàn nhẫn rời đi.

Cảnh tượng trước mắt Thẩm Lục Dương dần phủ lên một lớp sương mỏng tựa rượu vang, trong hơi thở toàn là men rượu ngọt ngào say đắm, cậu duỗi chân, mũi giày chống lên bức tường bên trái, cơ đùi căng cứng đến mức không tưởng.

Cả người lại cúi đầu, hai mắt nhắm nghiền, cố gắng chống cự, nhưng vẫn vô ích, chỉ đành co ro nép vào người đàn ông bên cạnh, giống như một con thuyền nhỏ tìm nơi trú ẩn giữa sóng to gió lớn, mờ mịt ngây thơ mà lao vào vòng tay của cơn bão.

Trong góc tối, mọi ánh sáng đều bị nuốt chửng, không ai có thể phát hiện ra Pheromone Alpha cấp S được khống chế không sai một li, đã chuốc cho Alpha bình thường ở góc tường say đến mức môi hé mở, hai mắt thất thần.

Cung Uyển Quân đột nhiên hơi quay đầu lại, hạ giọng gọi: “Thầy Thẩm? Những thứ vừa rồi thầy ghi lại chưa?”

Thẩm Lục Dương mở to mắt, muốn nói, nhưng vừa mở miệng, tiếng rên trong cổ họng đã sắp tràn ra, cậu chật vật ngậm miệng lại, nghiến răng, dùng cánh tay đè lên những ngón tay đang lảng vảng trên cổ tay, không ngừng quyến rũ.

Tạ Nguy Hàm sắc mặt như thường nhìn cô, thấp giọng nói: “Cậu ấy ngủ rồi.”

Bên này tối om, Cung Uyển Quân chỉ có thể qua ánh sáng mờ ảo của màn hình, lờ mờ nhìn thấy Thẩm Lục Dương cúi đầu nghiêng ngả trên vai Tạ Nguy Hàm, không động đậy, giống như nghe không vào tai mà lơ đãng đi đâu đó.

Tuy chỉ là nắm tay, nhưng Thẩm Lục Dương vẫn khó nhịn mà hy vọng Cung Uyển Quân nhanh chóng quay đi.

Trời không chiều lòng người. Cung Uyển Quân lại quay người ra sau hơn một chút, nhỏ giọng nói: “Thầy Tạ, trong hội trường khá lạnh, bảo thầy Thẩm đừng ngủ nữa, kẻo bị cảm lạnh thì không tốt.”

Thẩm Lục Dương mong chờ Tạ Nguy Hàm nói gì đó để Cung Uyển Quân quay đi. Nhưng Tạ Nguy Hàm lại duỗi tay phải không bị cậu nắm ra, vỗ vỗ lên mu bàn tay cậu, sau đó, trong điểm mù thị giác không đáng kể của Cung Uyển Quân, anh đan mười ngón tay vào tay cậu.

Hơi thở Thẩm Lục Dương đột ngột dồn dập, há miệng, run rẩy như một bệnh nhân đuối nước.

Chất giọng trầm thấp cuốn hút kề sát tai cậu, nghiêm túc gọi cậu: “Thầy Thẩm?”

Thẩm Lục Dương muốn nghiêng đầu né tránh, lại không thể động đậy, giống như một chiếc áo ướt sũng, bị người ta thô bạo giũ ra, văng hết nước…

Toàn bộ sự chú ý trên người đều bị người đàn ông bên cạnh câu đi mất, ánh mắt cậu tan rã, hơi thở dồn dập, giọng nói mơ hồ “ừm” một tiếng.

Khóe môi Tạ Nguy Hàm không để lại dấu vết mà cong lên, đáy mắt dài hẹp tràn ngập t*nh d*c, lại trong nháy mắt ngước lên bị thay thế bằng vẻ ấm áp thường ngày, anh nhìn Cung Uyển Quân, ra hiệu người đã tỉnh.

Cung Uyển Quân yên tâm quay đi, thầm nghĩ quan hệ của hai thầy giáo này thật tốt, ngủ cũng phải dựa vào nhau.

Dây thần kinh căng cứng của Thẩm Lục Dương thả lỏng, ngay sau đó lại bị một loại căng thẳng khác dày vò, bàn tay đang đan chặt mười ngón với Tạ Nguy Hàm càng dùng sức hơn. Cơ lưng căng cứng, ngón tay siết chặt, cả người biến thành một cây cung đang trên bờ vực nguy hiểm.

Cậu ngẩng đầu, dựa vào tai Tạ Nguy Hàm, như đang nói chuyện thì thầm, nhưng giọng nói đã khàn đặc run rẩy, hơi thở phả lên làn da trắng lạnh, như muốn làm bỏng: “Thầy Tạ… Pheromone, thu lại một chút, được không?”

Tạ Nguy Hàm dịu dàng bóp nhẹ ngón út của cậu, cười trầm hỏi: “Một chút là bao nhiêu?”

________

Tác giả có lời muốn nói:

Dương Dương: Mẹ, mẹ không thể bịa đặt scandal của con với thầy Tạ, con sau này còn phải tìm vợ đấy.

Thầy Tạ: Hửm?

Thế là Dương Dương nhà ta, gặp phải Pheromone cấp S bá đạo thế này, đã nâng tầm từ một tay lái lụa sau vài ly, lên thẳng thành một ma men lái xe không biết trời đất…

Bình Luận (0)
Comment