Sau Khi Giúp Vai Chính Thụ Thoát Khỏi Kẻ Điên, Tôi Bị Nhắm Đến

Chương 43

043.Tác giả: Không Ô

Buổi họp kéo dài trọn vẹn hai tiết học, cuối cùng cũng kết thúc trong câu nói của chủ nhiệm: “Mọi người đứng dậy, vỗ tay”.

Lúc đứng dậy, Thẩm Lục Dương suýt nữa thì không đứng vững nổi, hai chân như thể không chịu hợp tác với nhau, một bên dùng sức một bên không, cố gắng vật cậu ngã xuống đất.

Tạ Nguy Hàm kịp thời đưa tay đỡ lấy cậu, như một quý ông lịch thiệp chẳng hề liên quan, chu đáo nói bên tai cậu: “Cẩn thận.”

Tai Thẩm Lục Dương nóng lên, một tay chống lên lưng ghế phía trước, một tay đè lên lòng bàn tay Tạ Nguy Hàm, gắng gượng hoàn thành bước cuối cùng của buổi họp.

Đợi các giáo viên đã về gần hết, cậu mới hoàn hồn lại. Cậu đứng dậy thử nhảy tại chỗ hai cái, thấy không có dấu hiệu chân mềm muốn quỳ xuống mới sánh vai cùng Tạ Nguy Hàm bước ra ngoài.

Bước chân vẫn còn lảo đảo, giống như buổi sáng sau một đêm say khướt, đứng dậy và đi lại đều khó khăn như nhau.

Thẩm Lục Dương liếc nhìn người bên cạnh, cảm xúc cuộn trào mãnh liệt vẫn chưa hoàn toàn lắng xuống, những dây thần kinh bị kh*** c*m dày vò quá độ trở nên tê liệt và yếu ớt, chỉ cần một chút biến động nhỏ là tim lại đập nhanh.

Tất cả những gì vừa xảy ra như một dấu ấn, khắc sâu trong tâm trí, cứ xoay vòng, xoay vòng… làm thế nào cũng không dừng lại được.

Cậu vẫn luôn nghĩ pheromone của Tạ Nguy Hàm là loại rượu vang dịu dàng nồng nàn, tao nhã mà quyến rũ. Lần này mới biết, rượu có dịu dàng đến đâu thì nó vẫn là rượu, uống nhiều cũng sẽ say đến không nhận ra người thân, chỉ còn lại sự thôi thúc muốn nổi điên.

Không biết tại sao đối phương đột nhiên lại sử dụng pheromone nồng đậm như vậy… Thẩm Lục Dương lén lút quan sát, nhưng biểu cảm của Tạ Nguy Hàm không có một chút khác thường nào, lúc chào hỏi các giáo viên khác, vẫn là vẻ tao nhã và lãnh đạm quen thuộc.

Thẩm Lục Dương đột nhiên nghĩ đến một điểm. Có phải là do tâm trạng không tốt không? Đều là đàn ông, lúc tâm trạng không tốt Thẩm Lục Dương cũng sẽ đối xử thô bạo với bản thân hơn. Cậu thì chưa từng… với người khác, nên cũng không biết có đối xử thô bạo với đối phương hay không.

Nếu như cậu, một ngày nào đó có thể thô bạo với thầy Tạ… Yết hầu Thẩm Lục Dương bất giác trượt lên xuống, cắt đứt suy nghĩ vô cùng nguy hiểm này.

Chỉ nhớ ăn không nhớ đòn, chính là nói loại người như cậu.

Vì đang ở trong hội trường, mọi người xung quanh ngồi rất gần nhau, vừa rồi ngoài pheromone có nồng độ vượt mức ra, hai người không làm gì cả, đến nỗi bây giờ sau gáy Thẩm Lục Dương vẫn nóng lên từng đợt, cơ thể cũng xao động, như một quả bom sắp phát nổ.

Tạ Nguy Hàm vẫn luôn đi rất sát cậu, đôi chân dài cố ý đi chậm lại, như thể lúc nào cũng sẵn sàng đỡ lấy cậu.

Thẩm Lục Dương thân tàn ma dại mà vẫn kiên cường bước đi, được che chở như vậy có chút ngại ngùng, cậu nói nhỏ với anh: “Thầy Tạ, không cần đỡ tôi đâu, tôi đi được.”

Cậu rất khỏe, thậm chí còn mặt dày mày dạn nghĩ đến việc thô bạo với Tạ Nguy Hàm…

“Xin lỗi,” Tạ Nguy Hàm rũ mắt nhìn cậu, ở một góc không ai thấy, anh an ủi xoa nhẹ cổ tay cậu, khẽ nói: “Tôi đã làm hơi quá.”

Thẩm Lục Dương mấp máy môi, câu “Thật ra cũng khá k*ch th*ch” lăn lộn trong cổ họng hai vòng, cuối cùng vẫn không nói ra.

k*ch th*ch thì k*ch th*ch thật, nhưng có hơi quá k*ch th*ch rồi. Cậu sợ lỡ như có lần sau, ở một nơi nào đó khác, cậu không kiểm soát được bản thân thì sẽ “nổi tiếng” mất. Cậu bảo thủ nghĩ rằng, vẫn nên ở những nơi an toàn một chút thì tốt hơn, ví dụ như trong xe và nhà của Tạ Nguy Hàm.

Đè nén sự khác thường trong lòng, Thẩm Lục Dương đỏ mặt từ chối đề nghị đưa về của Tạ Nguy Hàm, tự mình bắt một chiếc taxi về nhà.

Vừa vào cửa, cậu đã lao vào phòng tắm. Nhiệt độ nước được điều chỉnh cao hơn, nóng đến mức da đỏ ửng, xối lên mặt có cảm giác hơi đau rát, mới miễn cưỡng áp chế được d*c v*ng liên quan đến Tạ Nguy Hàm đang bùng cháy trong cơ thể vì pheromone Alpha cấp S.

Hình ảnh trong đầu thay đổi mấy lần, cuối cùng vẫn dừng lại ở khuôn mặt tuấn mỹ vô song đó. Thẩm Lục Dương nhắm mắt lại, giữa làn hơi nước bốc lên nghi ngút ép mình nghĩ sang chuyện khác, nhưng hình ảnh như bị cố ý đóng băng, dù có vùng vẫy thế nào, cuối cùng vẫn sẽ dừng lại ở Tạ Nguy Hàm.

Thẩm Lục Dương hoài nghi nhân sinh mà bước ra khỏi phòng tắm, nằm vật ra giường, nhìn trần nhà ngẩn ngơ.

Vừa rồi cậu lại là, nghĩ đến Tạ Nguy Hàm… mà tự…?

Cậu nhắm mắt lại, thầm giải thích. Chắc chắn là do pheromone, lúc ở trường cậu không giải tỏa, để dồn về đến nhà, tự nhiên sẽ nghĩ đến thầy Tạ.

Cho nên. Dù cách một khoảng rất xa, không ở cùng một không gian, cậu vẫn không thể kiểm soát được mà nghĩ đến Tạ Nguy Hàm.

Trong lòng Thẩm Lục Dương có một giọng nói, bảo cậu hãy đi tìm hiểu nghiêm túc sự thay đổi tinh tế này.

Không phải cho qua chuyện, mà là suy nghĩ nghiêm túc về câu hỏi Tạ Nguy Hàm đã hỏi cậu hôm nay: “Vậy chúng ta là mối quan hệ gì?”

Thẩm Lục Dương ngồi dậy, sự mờ mịt hiếm khi xen lẫn cảm xúc sợ hãi. Cậu hơi sợ kết quả của việc tiếp tục suy nghĩ, nhưng lại không thể kìm nén được mà cứ nghĩ.

Một mối quan hệ mà sẽ tưởng tượng đến cuộc sống sau này khi cả hai đã già đi, nhìn thấy đối phương là muốn cười, hoàn toàn chìm đắm trong sự quyến rũ của đối phương, còn sẽ cùng nhau… Trừ mối quan hệ “bạn tình” đã bị cậu kiên quyết phủ nhận ra, dường như chỉ còn lại một đáp án duy nhất.

Bạn đời…?

Nhưng cậu và Tạ Nguy Hàm không phải là bạn đời, ngay cả người yêu cũng không phải, vậy thì đó là — Trên tình bạn, dưới tình yêu?

Thẩm Lục Dương chấn động bởi suy nghĩ của chính mình.

Cậu đối với Tạ Nguy Hàm, một người cùng là nam giới, cùng là Alpha, lại nảy sinh sự mong đợi gần như vô hạn với “người yêu”?

Điện thoại kêu một tiếng, Thẩm Lục Dương cầm lên. Người ở đầu dây bên kia như thể đoán được sự trồi sụt trong cảm xúc của cậu lúc này, xuất hiện kịp thời, khiến mặt hồ trong tim càng thêm xáo động.

– Cậu thấy trong người đỡ hơn chưa?

Động tác trả lời phóng khoáng thường ngày vì một loạt phân tích lộn xộn vừa rồi mà trở nên do dự. Thẩm Lục Dương đắn đo năm sáu bảy tám chín mười lần, xóa đi sửa lại, cuối cùng mới chọn một câu có khuynh hướng cảm xúc mơ hồ nhất.

– Tôi không sao rồi, cảm ơn sự quan tâm của thầy Tạ!

Thẩm Lục Dương nhìn chằm chằm tin nhắn này, năm giây sau, “Mẹ kiếp” một tiếng, vội vàng thu hồi. Cái cảm giác mạnh mẽ như lời chào tạm biệt kết thúc buổi team-building này là sao, cứ như thể mới quen Tạ Nguy Hàm được một ngày, vì coi trọng tình bạn cùng bàn? mà cứng nhắc chào tạm biệt.

Sợ Tạ Nguy Hàm phát hiện ra điều bất thường, Thẩm Lục Dương vội vàng bịa ra một câu rồi gửi lại.

– Tôi không sao rồi thầy Tạ!

Gửi xong câu này, lại còn giấu đầu hở đuôi thêm một câu nữa.

– Câu lúc nãy có lỗi chính tả.

Nhìn chằm chằm ba giây. Thẩm Lục Dương cảm thấy mình có hơi ngốc. Thôi, cứ vậy đi, Tạ Nguy Hàm sẽ không để ý đâu.

Cậu nằm ngửa ra, giơ tay cầm điện thoại. Không biết là vì tâm lý gì, cậu mở ứng dụng video ngắn, tìm đến danh mục phòng livestream của các cô gái xinh đẹp…

Trắng thật, dáng người này… không trắng bằng thầy Tạ.

Cậu lướt sang người tiếp theo. Trên xương quai xanh của cô gái có một hình xăm con bọ cạp, ngầu ghê… nhưng trên xương quai xanh của thầy Tạ có dấu răng của cậu.

Cậu dừng lại hai giây, lướt xuống. Wow, chị đại, dáng đẹp thật… không biết dáng thầy Tạ thế nào.

Đúng vậy, dáng thầy Tạ thế nào? Thẩm Lục Dương đặt điện thoại xuống, nhận ra một vấn đề vô cùng nghiêm trọng.

Cậu lại đến giờ vẫn chưa nhìn thấy Tạ Nguy Hàm c** đ*? Chuyện này, rất nghiêm trọng đấy!

Điện thoại lại kêu một tiếng.

– Hôm nay ngủ sớm đi, đừng thức khuya.

Thẩm Lục Dương không nghĩ ngợi, tay đã nhanh hơn não, một tin nhắn được gửi đi.

– Dáng thầy Tạ thế nào ạ? Tôi chưa từng thấy.

Bên kia im lặng vài giây, gửi tới một tin nhắn thoại. Thẩm Lục Dương bấm nghe trước khi não kịp đuổi kịp tay.

Chất giọng mang theo hơi nước, như thể vừa mới tắm xong, hoặc vẫn còn trong phòng tắm, có thêm vài phần ẩm ướt trong trẻo so với thường ngày, càng thêm chân thực và gần gũi. Nhuốm đầy ý cười: “Sao đột nhiên lại nghĩ đến chuyện này.”

Thẩm Lục Dương lúc này mới muộn màng nhận ra mình đã nói gì, nhưng tên đã lên cung không thể thu về, cậu che mặt tiếp tục lao về phía trước.

– Chỉ là đột nhiên nhớ ra thôi.

“Tại sao lại nhớ ra?”

– Nhìn thấy của người khác, phát hiện ra lại chưa từng thấy của anh.

“Nhìn thấy của ai?”

“Nhìn thấy của mấy cô gái trên livestream—”

Thẩm Lục Dương vừa nói vừa gõ, gõ được nửa câu thì đột nhiên phản ứng lại, tim đập loạn xạ, vội vàng xóa câu đó đi.

Mày bị ngu à!

– Vừa mới tắm xong, nhìn thấy của chính mình.

Đối phương lại lảng qua chủ đề này.

“Có nguyên liệu nấu ăn mới được gửi tới, cuối tuần có muốn qua ăn cơm không?”

Ăn cơm? Cơm của Tạ Nguy Hàm!

Thẩm Lục Dương đang định nói được, bỗng nhớ ra lời hẹn với Ninh Uyển Xu, đành phải nuốt nước mắt từ chối.

– Chủ nhật tôi phải ăn cơm với bà ngoại, không qua được rồi.

Đối phương dường như không để tâm, giọng nói vẫn trầm thấp dễ nghe, chứa đựng nụ cười nhàn nhạt.

“Được, lúc nào có thời gian thì lại đến, ngủ sớm đi Dương Dương, ngủ ngon.”

– Thầy Tạ ngủ ngon.

Thẩm Lục Dương cầm điện thoại, ngẩn người một lúc, không hiểu sao lại mở tin nhắn thoại đầu tiên của Tạ Nguy Hàm ra.

“Sao đột nhiên lại nghĩ đến chuyện này.”

Cậu áp điện thoại vào tai, lại bấm bừa một cái.

“Nhìn thấy của ai?”

Ngón tay Thẩm Lục Dương để lại vài vết hằn trên ga giường, cậu hít một hơi thật sâu, sự thôi thúc muốn lập tức đi tắm nước lạnh vô cùng mãnh liệt.

Không ổn rồi, cậu không ổn rồi. Hình như cậu thật sự đã nảy sinh tình cảm trên mức bạn bè… rất nhiều bậc với Tạ Nguy Hàm.

Thẩm Lục Dương ôm trán, sau cơn chấn động chỉ còn lại sự mờ mịt, cậu nhìn trần nhà, suy nghĩ miên man.

Đây là thích sao?

Hay chỉ đơn thuần là vì ngoại hình và tính cách của đối phương đều đúng gu của cậu, cho nên nảy sinh một loại ảo giác thấy sắc nảy lòng tham?

Nếu là vế trước, cậu sẽ rất ngại ngùng. Nhưng nếu là vế sau, cậu sẽ tự đấm cho mình một phát.

Một mối quan hệ không hề đơn giản, vì đối phương là Tạ Nguy Hàm nên lại càng trở nên cẩn trọng, khó lòng đưa ra phán đoán.

Thẩm Lục Dương tìm kiếm trên điện thoại vài lần, kết quả nhận được hoặc là nói cậu là thằng cặn bã, yêu thể xác không yêu tâm hồn, hoặc là nói cậu đã yêu đến bệnh vào tủy, đạt đến cảnh giới yêu mà không tự biết, hoặc là thẳng thừng khuyên cậu hãy tận hưởng cuộc sống, cần quái gì tình yêu…

Chẳng có cái nào đáng tin cả.

Cậu nghĩ một lúc lâu, cuối cùng nhắm vào một người. Lướt danh bạ WeChat, tìm thấy mục tiêu, gửi một tin nhắn.

Thứ Bảy, 5 giờ 20 phút sáng, phòng y tế.

Phương Dịch dùng ngón tay chống mí mắt, buồn ngủ đến mức đi đường cũng có thể ngã lăn ra đất ngủ tại chỗ, anh ta oán hận nhìn người đàn ông ngồi đối diện, ánh mắt không khác gì quần chúng lao khổ nhìn vào tên tư bản vạn ác.

Phương Dịch ngáp một cái: “Vậy nên cậu gọi tôi đến đây từ sáng sớm để làm gì, cậu tưởng tôi là cậu, đột nhiên cáu kỉnh đến mất ngủ à?”

Lòng bàn tay Tạ Nguy Hàm nhẹ nhàng đặt lên lồng chim, con vẹt má vàng bên trong lại rất phấn chấn, nhảy tưng tưng muốn cọ vào lòng bàn tay anh.

“Cậu và cô con gái út nhà họ Chu ở bên nhau rất lâu rồi.”

Phương Dịch lập tức ngồi thẳng dậy, nghiêm túc nhìn anh: “Cậu muốn làm gì?”

Tạ Nguy Hàm không trả lời câu hỏi của anh ta, hứng thú hỏi: “Cậu có cảm giác gì với cô ấy?”

Lời lẽ đường hoàng chính nghĩa của Phương Dịch chuẩn bị thành công cốc, mặt anh ta nghệt ra: “Cảm giác gì là cảm giác gì, tôi thích cô ấy, còn có thể là cảm giác gì nữa.”

Tạ Nguy Hàm đăm chiêu: “Hãy diễn đạt bằng những danh từ cụ thể.”

Phương Dịch nhìn anh ta một lúc, không thể tin nổi mà hỏi: “Không phải cậu định học hỏi cảm xúc yêu đương từ tôi, rồi chạy đi lừa gạt con chó ngốc đáng thương kia đấy chứ?”

Khả năng học hỏi và bắt chước của Tạ Nguy Hàm mạnh đến mức b**n th**. Trong quá trình trưởng thành, chỉ thông qua quan sát đơn giản là có thể hoàn thành một loạt việc học hỏi và bắt chước cảm xúc của con người — anh không hiểu, nhưng anh sẽ làm được.

Đó mới là điều đáng sợ nhất.

Tạ Nguy Hàm liếc nhìn anh ta một cái, Phương Dịch cảm thấy anh đang lịch sự nhìn một thằng ngốc.

“…”

Nhớ lại tin nhắn từ “chó lớn họ Thẩm” trong điện thoại, thái dương Phương Dịch bắt đầu giật thình thịch.

“Cậu muốn biết gì?” Phương Dịch tự khui một chai nước tăng lực, “Sự thay đổi tình cảm của tôi đối với cô ấy à?”

Tạ Nguy Hàm khẽ gật đầu, ra hiệu cho anh ta nói tiếp.

Phương Dịch hoàn toàn không hiểu nổi cái quan niệm về thời gian của anh, cả một buổi tối hôm qua không tận dụng, lại cứ phải dậy sớm vào hôm nay. Nhưng bao nhiêu năm qua, anh ta đã quen một cách đau thương rồi.

“Tôi với cô ấy chắc là thuộc dạng nhất kiến chung tình. Sau lần gặp đầu tiên, thường xuyên không nhịn được mà nghĩ đến cô ấy, cô ấy cười lên đặc biệt đáng yêu, giọng nói mềm mại… Tôi nhìn thấy bất cứ thứ gì cũng sẽ liên tưởng đến, ‘nếu tặng cho cô ấy, không biết cô ấy có thích không’. Lần đầu hẹn cô ấy đi ăn, vừa căng thẳng vừa mong đợi, chuẩn bị bài vở trước mấy ngày liền…”

Nói đến đây anh ta dừng lại: “Nhưng cậu sẽ không căng thẳng.”

Cảm xúc tiêu cực của Tạ Nguy Hàm rất ít, anh là một người theo chủ nghĩa vị kỷ tinh tế, sẽ tiêu diệt mọi sự tồn tại khiến mình cảm thấy khó chịu, cũng sẽ kiểm soát cực tốt cảm xúc của mình.

Phương Dịch nói một mạch đến gần bảy giờ, trời đã sáng rõ, Tạ Nguy Hàm mới rời đi. Anh ta thở dài, cũng không biết nói cho anh những điều này là tốt hay xấu, bây giờ anh ta chỉ có thể đặt hy vọng vào Thẩm Lục Dương.

Nghĩ đến đây, Phương Dịch tìm đến tin nhắn WeChat vẫn chưa kịp trả lời.

– Bác sĩ Phương, tôi có một vấn đề muốn hỏi anh.

– Anh có bao giờ nảy sinh… h*m m**n không nên có… với người anh em tốt của mình chưa?

Cách dùng từ thẳng thắn này khiến Phương Dịch đau đầu gõ chữ.

– Chưa, tôi có bị bệnh đâu.

Sáng sớm tinh mơ, đối phương lại trả lời rất nhanh.

– Vậy nếu, người anh em đó trông đặc biệt đặc biệt đặc biệt đẹp trai, và cũng đối xử đặc biệt đặc biệt đặc biệt tốt với anh, tính cách cũng đặc biệt…

Người anh em mà cậu nói nếu không phải là Tạ Nguy Hàm tôi ăn luôn cái điện thoại này. Khóe miệng Phương Dịch giật giật.

– Cậu nảy sinh h*m m**n với cậu ta rồi à?

– Phải, hoàn toàn không kiểm soát được, tôi có phải là một con súc sinh không… anh ấy đối xử tốt với tôi như vậy, mà tôi lại nghĩ đến chuyện đó với anh ấy.

– …

Phương Dịch day thái dương, chân thành gõ chữ.

– Không sao đâu, anh em của cậu có lẽ còn súc sinh hơn cả cậu đấy.

– Bác sĩ Phương, anh nói vậy là tôi rất không vui rồi đấy, anh có thể cho rằng tôi là b**n th**, nhưng anh không thể nghi ngờ nhân cách của anh ấy.

Trán Phương Dịch giật một cái, cố nén thôi thúc muốn ném điện thoại, gõ chữ.

– Hết cứu rồi, hỏa táng đi.

– Anh em của tôi vô tội!

– Mẹ kiếp tôi nói cậu đấy.

– …

________

Tác giả có lời muốn nói:

Thầy Tạ không hề để lại một chút Pheromone nào trên người Dương Dương đâu nhé, phản ứng của Dương Dương đều là thật lòng…

Phương Dịch: Lão tử con mẹ nó đang tự dạy chính mình yêu đương à?

Bình Luận (0)
Comment