Thẩm Lục Dương: Móa nó! Không phải cậu định nói ——
[ Đúng, chính là cậu, đừng nhìn nữa Dương Dương à! Tự tin lên nào! ]
Thẩm Lục Dương quay đầu, bắt gặp cặp đồng tử đỏ tươi của Tạ Nguy Hàm.
Màu đỏ, tượng trưng cho sự xao động bất an, giờ đây bị cô lập trong con ngươi nho nhỏ, như rượu vang đỏ đong đưa, yên lặng trăm năm cuối cùng cũng nhìn thấy ánh mặt trời.
“Thầy Thẩm, có lẽ để tôi ở lại đây không phải một quyết định sáng suốt.” Tạ Nguy Hàm khéo léo nhắc nhở cậu, anh có ảnh hưởng quá lớn đối với hai Alpha bình thường, hẳn là nên rời đi.
Hơi thở của Thẩm Lục Dương nóng rực, nắm chặt tay anh, khàn giọng hồi tưởng: “Hình như phòng học đầu cầu thang không khóa.”
Nhốt Alpha cấp S trong một không gian kín khác có thể tạm thời hạn chế sự lan truyền của pheromone.
Tạ Nguy Hàm cầm tay cậu, đỡ cậu ngồi xuống ghế, trên cổ tay phải của anh có đường vân đỏ uốn lượn: “Được.”
Thẩm Lục Dương nào dám để anh một mình đi tới đó.
Alpha cấp S không kiểm soát được pheromone, cho dù có đến bệnh viện, bác sĩ cũng chỉ có thể tìm bạn đời hoặc người tình nguyện hỗ trợ, không có thuốc ức chế có hiệu quả tuyệt đối.
Cậu bắt lấy tay Tạ Nguy Hàm, nhíu mi: “Tôi không yên tâm, tôi đi trông anh.”
Tạ Nguy Hàm cảm thấy khá mới lạ khi nghe những lời nói ấy, con ngươi anh hơi nheo lại, nhưng vẫn không nhịn được mà quay đầu khẽ cười ra tiếng.
Một hồi sau, anh nhìn Thẩm Lục Dương, kiên nhẫn hỏi: “Cậu chắc chứ?”
Thẩm Lục Dương gật đầu.
Cậu chắc chắn và rõ ràng.
Không phải chỉ là cắn cổ sao, cũng không phải XXOO, cậu – một thằng đàn ông trong xã hội hiện đại không hề câu nệ mấy chuyện kiểu này, cắn một miếng cũng chẳng làm mất miếng thịt nào.
Đến cửa, Thẩm Lục Dương mới phát hiện đây là một gian phòng chứa đồ nhỏ. Không biết có giáo viên nào quên chìa khóa cắm trên cửa làm cậu được lợi.
Tìm bừa một cái bàn sạch sẽ ngồi lên, Thẩm Lục Dương bị pheromone k*ch th*ch đến há mồm thở hồng hộc.
Cửa “lạch cạch” một tiếng, đóng chặt.
Đầu cậu như vỡ ra.
Một vấn đề lóe lên trong bộ não đình trệ của cậu: Phải làm thế nào Tạ Nguy Hàm mới cắn cậu?
Nếu nói thẳng ra chắc chắn sẽ lộ việc cậu biết hắn thích giới tính A, không nói thẳng thì phải làm sao ——
Âm thanh của hệ thống mạnh mẽ vang lên:
[ Dương Dương! Quyến rũ anh ta! ]
Thẩm Lục Dương: ?
Thẩm Lục Dương: WTF??????
Thẩm Lục Dương cực kỳ khiếp đảm mà phát hiện, hình như thật sự chỉ còn mỗi cách này.
Lần này cậu thật sự cuống cuồng, quyến rũ là cái gì? Quyến rũ có các bước nào? Một thằng đàn ông lực lưỡng như cậu có cái gì đẹp để mà quyến rũ người ta hả?
[ Cậu tưởng tượng đi, thầy Tạ làm gì sẽ khiến cậu chảy dãi? ]
Thẩm Lục Dương: Anh ấy đứng đó không che mặt là tôi chảy dãi rồi!
[ … ]
[ Dương Dương à, cậu chắc chắn cậu là trai thẳng sao? ]
Thẩm Lục Dương: Đương nhiên tôi chắc chắn, tôi chỉ có thể phản ứng với bạn gái tương lai của tôi.
[ Mạo muội hỏi một câu, kia là tay phải của cậu à? ]
*Trong trường hợp có ai không hiểu, tui nghĩ Dương Dương cửng rồi đó =))))))))
……
Tạ Nguy Hàm hơi nghiêng đầu, ánh mắt sâu thẳm nhìn cậu.
Hô hấp của Thẩm Lục Dương đình đốn, toàn bộ mọi suy nghĩ đều lặng lẽ chìm nghỉm, cậu đăm chiêu nhìn đối phương như bị quỷ ám.
Phòng chứa đồ che rèm dày cộp đỏ sẫm ngăn cách ánh nắng gay gắt của mặt trời, cường độ ánh sáng trong phòng yếu ớt tỏa ra quầng sáng dịu nhẹ, hình bóng nhạt nhòa của hai người chậm rãi giao hòa trên mặt đất.
Tạ Nguy Hàm nghiêng mặt đối diện cậu, anh nới lỏng cà vạt bằng những ngón tay mảnh khảnh nhợt nhạt, mồ hôi thấm ướt sợi tóc trên trán, những giọt máu từ đầu ngón tay nhuốm đỏ đường viền cổ áo trắng tinh, có vài giọt rơi trên áo sơ mi.
Hương rượu vang đỏ làm say cả hồn người lan tỏa trong căn phòng chật hẹp, trên nền màu đỏ sậm, những đường vân gỗ trên sàn lượn vòng trùng trùng điệp điệp, lộng lẫy đến mức người ta không dám nhìn thêm.
Không biết có phải là ảo giác của Thẩm Lục Dương hay không, nhưng cậu cảm nhận được nhiệt độ không khí đang tăng lên, cảnh tượng trước mắt như bị bóp méo và trở nên mờ nhòe. Khi cậu tập trung nhìn lại lần nữa, cậu chăm chú vào khuôn mặt mang nét dịu dàng pha trộn sự nguy hiểm của Tạ Nguy Hàm.
Cậu gần như bị bỏng bởi chính hơi thở của mình.
“Còn ổn không, thầy Thẩm?” Giọng nói trầm ấm từ tính vẫn kiên nhẫn, ẩn chứa sự chiều chuộng càng làm người ta mất đi lý trí. Tạ Nguy Hàm cởi cà vạt, đặt vào trong tay.
Thẩm Lục Dương cảm thấy cậu hơi mơ màng, đối với việc làm thế nào để quyến rũ một người đàn ông trưởng thành, điều duy nhất cậu có thể nghĩ đến là chị đại ngực bự giày cao gót… Nhưng cậu cũng cảm thấy thầy Tạ không phải là người động lòng vì sắc đẹp, bởi vì chính bản thân anh đã đủ đẹp rồi…
Bàn tay phải nhuốm máu của Tạ Nguy Hàm nhẹ nhàng giữ gáy cậu, ngón tay chai sần của anh v**t v* tuyến thể cậu đầy ám chỉ. Sự nóng hổi của máu tươi hay từ đầu ngón tay như một tia lửa tầm thường nhỏ bé nhưng nó chợt đốt cháy một dây thần kinh nào đó của Thẩm Lục Dương.
Ngực cậu phập phồng dữ dội, trái tim như thể muốn xé toạc lồng ngực để xông ra ngoài. Cậu nắm lấy cổ áo Tạ Nguy Hàm, hai mắt trừng lớn, há miệng th* d*c, hệt một con sói bị bóp chặt yết hầu, những đường gân xanh trên tay cậu nổi gồ lên.
Tạ Nguy Hàm như một người ngoài cuộc máu lạnh, đôi ngươi sâu thẳm nhìn cậu hoảng loạn, vùng vẫy… như một con thú con mới chào đời, yếu ớt vô tri nhưng tràn đầy sức sống. Rõ ràng nhỏ yếu đến thế, nhưng động tác lại hung ác hơn cả người trưởng thành.
Cậu thật may mắn, vì có người bảo vệ cậu.
Cũng thật bất hạnh, vì đã trở thành mục tiêu của một con quỷ tham lam.
“Răng rắc.”
Như thể nghe được một âm thanh vỡ nát, gáy Thẩm Lục Dương ửng đỏ, cổ họng phát ra âm thanh đau đớn, hai mắt trợn to, mạch máu căng phồng.
Đột nhiên, cậu mạnh mẽ xé toạc lớp vải trong tay, ngẩng đầu cắn mạnh vào xương quai xanh của Tạ Nguy Hàm. Cậu dùng răng nanh đâm xuyên làn da, khao khát mà m*t máu tươi của anh.
Trong không khí không chỉ có mùi vang đỏ đơn điệu dày đặc, mà trộn lẫn cả hương ca cao nóng nồng đậm chậm rãi lan tỏa, còn có chút ngọt ngào không dễ nhận ra…
Một nơi khác, anh dùng pheromone rượu vang đỏ chết chóc áp chế Thời Phàm. Mà nơi đây, hương vang dịu dàng khác lạ, nó nhẹ nhàng bao vây hương ca cao nóng mỏng manh từng li từng tí, dẳng dai quanh quẩn, vương vấn trên chiếc gáy sưng đỏ, phảng phất đang in từng nụ hôn an ủi.
Máu trong người Thẩm Lục Dương như sôi trào, cảnh tượng trước mắt như bị nhuộm đỏ, lý trí như bị đốt cháy hết thảy, chỉ còn lại bản năng thú tính xa lạ, thôi thúc cậu cắn vào nơi mình đã thèm muốn từ lâu.
Mùi máu tươi trong miệng giảm bớt đáng kể sự khó chịu của cơ thể. Lần đầu tiên k*ch th*ch pheromone, Alpha bình thường tiêu hao rất nhiều, nhưng bởi cậu có máu Alpha cấp S dẫn đường nên chẳng những không có di chứng mà còn cảm thấy thoải mái hơn rất nhiều.
Cậu dần tỉnh táo lại. Nhìn rõ cảnh tượng trước mắt, Thẩm Lục Dương giật mình.
Trên xương đòn trắng nõn bên phải của Tạ Nguy Hàm có hai hàng dấu răng đồng nhất, máu vẫn còn rỉ rách, kiều diễm, gợi cảm…
“Tôi…” Cậu chớp chớp mắt, vươn tay muốn chạm nhưng lại như bị phỏng mà rụt về, không dám tin mà trừng to mắt “Tôi làm ư?”
Bàn tay trên gáy lặng lẽ rời đi rồi đặt bên cạnh Thẩm Lục Dương, Tạ Nguy Hàm cúi đầu nhìn cậu, ánh mắt dung túng, sung sướng cong môi: “Không phải.”
Lời nói dối như dỗ dành trẻ nhỏ khiến bé trai 24 tuổi Thẩm Lục Dương đỏ mặt.
“Tôi thực sự xin lỗi, thầy Tạ. Để tôi gọi bác sĩ cho anh!”
Tạ Nguy Hàm bắt lấy tay đang tìm điện thoại của Thẩm Lục Dương ấn xuống bàn. Anh cúi đầu, cọ nhẹ chóp mũi lên mũi cậu rồi lập tức tách ra, ánh mắt trầm tĩnh: “Không sao, lần đầu cậu vào kỳ dịch cảm, mất kiểm soát là chuyện bình thường.”
“Lần đầu vào kỳ dịch cảm?” Thẩm Lục Dương sửng sốt, nhưng rất nhanh đã hiểu ra.
“Thẩm Lục Dương” nguyên bản dị ứng ớt cay, nhưng cậu không bị, có nghĩa thân thể này chính là thân thể ban đầu của cậu, chỉ là bị hệ thống dùng cách nào đó để sửa lại.
Cho nên, Tạ Nguy Hàm nói không sai, đây đúng thật là lần đầu cậu vào kỳ dịch cảm, hơn nữa còn vào độ tuổi khá nguy hiểm…
Thẩm Lục Dương cảm thấy mình thật sự xong đời rồi, vào thời khắc mấu chốt không chỉ không hoàn thành nhiệm vụ mà còn vào kỳ dịch cảm, cắn mục tiêu nhiệm vụ một phát.
Cậu nhìn đôi đồng tử vẫn đỏ hoe của Tạ Nguy Hàm: “Thầy Tạ, kỳ dịch cảm của anh… Tôi có thể giúp được không? Hay là, anh cũng cắn tôi nhé?”
Cậu kéo cổ áo phông ra, để lộ xương quai xanh thoạt nhìn cắn rất sướng, nước da khỏe mạnh là kết quả của việc tập thể dục thường xuyên.
Hồi lâu không có động tĩnh, Thẩm Lục Dương bất giác ngẩng đầu. Mắt chạm mắt, cậu nhìn thấy ánh mắt anh chan chứa nét cười.
Đôi mắt của Tạ Nguy Hàm thật sự rất đẹp, như mỹ nhân say rượu, lại như thú dữ ẩn náu trong bóng tối, mâu thuẫn lại hoàn mỹ, luôn khiến anh vô tình chìm sâu vào đó.
“Thầy Thẩm.” Âm thanh trầm ấm gợi cảm vang lên, đôi môi mỏng đỏ mọng cong lên vừa phải, đầu ngón tay nhẹ nhàng lau đi vết máu trên khóe miệng Thẩm Lục Dương rồi quệt lên hầu kết đang nhô ra. Vệt đỏ ấy đung đưa trước mắt Thẩm Lục Dương, tiếng nói bên tai dần xa cách, như tiếng hát của tiên cá, làm tan chảy lý trí “Đó không phải thứ tôi cần, cậu biết mà, phải không?”
Cậu biết…
Thẩm Lục Dương ngơ ngác nhìn sang chỗ khác, dừng trước vạt áo nhuốm máu của đối phương, rồi dịch dần xuống dưới…
Bàn tay đang siết cổ tay cậu chậm rãi di chuyển, chúng mập mờ chui vào khe hở giữa các ngón tay cậu, cẩn thận v**t v*. Rồi khi mười ngón tay đan vào nhau, chúng lại lạnh lùng lui ra, cứ lặp đi lặp lại, cho đến khi cậu mắc câu.
Hương vang đỏ trong không khí lặng lẽ thấm vào làn da rực cháy, làm tê liệt dây thần kinh mang tên lý trí.
Thẩm Lục Dương như hiểu ra điều gì, yết hầu cậu lăn lộn dữ dội, không biết do cậu căng thẳng hay sao mà lòng bàn tay đổ một lớp mồ hôi mỏng.
Cậu nghe thấy giọng nói khô khốc của mình: “Tôi chưa từng… làm…”
Hơi thở ái muội không biết đã chuyển đến bên tai cậu từ lúc nào, cậu cảm nhận được vành tai ẩm ướt, ấm áp mềm mại.
“Ngoan, cậu có thể làm được, dể tôi dạy cho cậu.”
Ác quỷ nỉ non.
Mồ hôi tinh tế chảy ra, tấm rèm dày dặn che khuất ánh mặt trời, để bóng tối không kiêng nể mà sinh sôi nảy nở chiếm giữ nơi đây. Linh hồn yếu đuối trong sạch bị ác quỷ khống chế, dã thú ngủ say đã lâu nổi lòng chơi đùa, không vội ngấu nghiến mà khoác lên mình chiếc áo của một quý ông, dùng bộ da ôn hòa nhất, dùng biểu cảm dịu dàng nhất để trêu ghẹo.
Như đang đo lường giá trị, lại như đang thưởng thức cặn kẽ.
……
Thẩm Lục Dương cảm giác như mình vừa mộng xuân, mơ mơ màng màng, khi tỉnh táo lại thì mọi thứ đã được thu dọn sạch sẽ, như chưa từng có chuyện gì xảy ra.
Thế nhưng một cảm giác khoan khoái toàn thân đang điên cuồng gây sự chú ý, nói cho cậu biết “mọi thứ đều là thật”.
Cậu che trán, nhìn mũi giày, con ngươi chấn động.
Đậu má đậu má, cậu đã làm gì thế này?
Thẩm Lục Dương ơi Thẩm Lục Dương, sống trên đời 24 năm, mày đúng là… cmn rất có triển vọng!
Mày nhịn đến mức ngay cả thầy Tạ cũng không buông tha à đồ súc sinh nhà mày!
Cậu cứng ngắc ngẩng đầu, Thẩm Lục Dương cẩn thận nhìn Tạ Nguy Hàm.
Tạ Nguy Hàm đang tựa vào bàn, quấn cà vạt quanh vết thương trên tay phải vừa ngừng chảy máu —— máu ở nơi đó vừa rồi còn…
Thẩm Lục Dương cắn răng. Đừng nghĩ nữa, đừng nghĩ nữa, quên hết đi!
Tạ Nguy Hàm sửa sang lại bản thân, tay phải cầm điện thoại lên xem giờ, thân hình mảnh khảnh nằm gọn trong bộ tây trang phẳng phiu vừa bị nắm lấy, tay trái chống lên bàn, trên mu bàn tay có một mảng hồng rõ rệt, như thể bị ai nắm chặt quá…
Thẩm Lục Dương không nhìn nữa, tự giải thoát bản thân.
Sự việc đã đến nước này, ngoại trừ cậu coi như chưa từng có chuyện gì xảy ra ——
[ Dương Dương à, đừng có kéo quần không chịu trách nhiệm nha. ]
Thẩm Lục Dương: Mẹ kiếp tôi chỉ là quá nhập tâm thôi! Bây giờ tôi nhìn anh ấy là…
“Thầy Thẩm.” Giọng nói truyền đến, hai tai Thẩm Lục Dương run lên, cứng đờ quay đầu.
Tạ Nguy Hàm giơ tay, vuốt vuốt sau cổ cậu, giọng điệu tự nhiên: “Cổ áo bị nhăn.”
“Ồ.” Thẩm Lục Dương không dám động đậy “Cảm ơn.”
Tạ Nguy Hàm khựng lại, nhìn thẳng vào mắt cậu. Khi anh rút tay về, ngón tay anh như vô tình sượt qua gáy cậu, xúc cảm nhỏ nhặt lan đến tận xương cụt.
“Tự dưng lại khách sáo như vậy.” Tạ Nguy Hàm như cười như không mà cong môi lên, ngay khoảnh khắc hầu kết Thẩm Lục Dương lăn lộn thì anh ngồi dậy, khe khẽ trần thuật: “Tôi còn tưởng rằng quan hệ của chúng ta không khách sáo đến vậy nữa.”
Thẩm Lục Dương bị tra tấn về cả lương tâm lẫn thể diện.
Tạ Nguy Hàm vươn tay, không nói gì nữa, thoải mái hỏi cậu: “Không sao chứ? Có cần hỗ trợ không?”
Thẩm Lục Dương muốn nói cậu vô cùng khỏe, thầy Tạ à, kỹ thuật của anh từ đâu mà có vậy, nếu tự học thì đúng là quá trâu bò…
Nhưng cuối cùng chỉ có thể nghẹn ra một từ: “Ừm.”
Để tránh bị hoài nghi —— chủ yếu là Thẩm Lục Dương có tật giật mình nên cậu và Tạ Nguy Hàm lần lượt rời khỏi Tòa Nghệ thuật, cách nhau khoảng năm phút.
Thẩm Lục Dương vẫn thảng thốt.
[ Dương Dương, biểu cảm của cậu là thế nào đấy? Tôi không hiểu cho lắm, vừa rồi không phải cậu rất sướ —— ]
Thẩm Lục Dương đau khổ: Đụ má câm miệng đi!
Cậu đã tự kiểm điểm bản thân một cách sâu sắc: Tôi chính là tên cầm thú! Thế mà tôi, không nhịn được làm… chuyện đó với anh ấy! Tôi còn, còn như một con chó cắn anh ấy nữa chứ!
[ Kỳ dịch cảm đầu tiên của cậu có thể vượt qua dễ dàng thoải mái như thế, đúng thật là nhờ có thầy Tạ ~ ]
[ Nhưng tôi thực sự không hiểu cảm xúc sau khi làm chuyện ấy ấy của nhân loại, mặc dù chưa phải trong mối quan hệ nghiêm túc, nhưng không phải hai người đều rất sướng sao! ]
Thẩm Lục Dương: Nhưng mà đó là thầy Tạ! Tôi lại vô liêm sỉ chiếm lợi của anh ấy! Tội của tôi đáng chết ngàn lần!
[ Dương Dương ạ, cậu đúng là có đủ tư cách làm một con chó háo sắc, có điều tôi không thể không nói nhiều thêm một câu, rõ ràng từ đầu đến cuối đều là thầy Tạ chủ đạo, cậu r*n r* cái gì. ]
[ Dương Dương ngốc của tôi ơi, trai thẳng mấy cậu thường xuyên ngay cả ai bị chiếm lợi cũng không phán được ư? ]
____________________
Sâm: Mới đầu truyện hai anh đã tuốt súng =))))))))
Hết chương 6