Những gì hệ thống nói.
Thẩm Lục Dương hoàn toàn.
Nghe không lọt tai.
Đối với trai thẳng còn non mà nói, bất kể quá trình phát sinh sự việc là như thế nào, chỉ cần có kết quả, điều đó đồng nghĩa với việc mình chiếm lợi của người ta.
Càng miễn bàn đến khuôn mặt của Tạ Nguy Hàm, khiến Thẩm Lục Dương cảm thấy bản thân là một tên súc sinh thấy sắc nảy lòng tham.
Thẩm Lục Dương nghệt mặt ra: Thống Thống, giúp tôi xem xem thầy Tạ có ở văn phòng không.
[ À hú! Muốn tìm thầy Tạ làm chuyến nữa hả? Nhưng thật không may, anh ta không ở đó, bây giờ anh ta —— ]
Bước chân Thẩm Lục Dương nháy mắt nhẹ tênh: Đừng nói, tôi về văn phòng ngay đây.
[ Đúng là nam nhân rút tr*m vô tình! ]
Thẩm Lục Dương mặc kệ tiếng lòng vỡ vụn của hệ thống, hiện giờ cậu cần củng cố lại tam quan, củng cố lại nội tâm sóng to gió lớn sóng cả vồ vập sóng Hồng Hồ đập vào bờ của mình…
Cậu và một người đàn ông quen nhau đâu đó khoảng được một ngày, một người đàn ông! Thực hiện một bài tập tay cường độ cao nhưng sung sướng!
Thẩm Lục Dương không khỏi tự hỏi liệu đây có tính là tình một đêm hay không.
Từ một bé xử nam ngây thơ độc thân từ trong trứng đến 24 tuổi, mơ ước có một mối tình lãng mạn trong sáng với chị đại rồi kết hôn sinh con, chợt biến thành, một thằng cặn bã tình một đêm với một người đàn ông trưởng thành gợi cảm.
Cự li này, nếu không phải Thẩm Lục Dương thấy mình có đôi chân dài, thì cậu đã có thể xoạc thẳng.
May là Tạ Nguy Hàm không ở trong văn phòng, bằng không cậu thực sự không tìm được thái độ thích hợp để đối mặt với đối phương vào lúc này.
Vừa rồi Tạ Nguy Hàm còn nói “Tưởng rằng hai người họ không phải loại quan hệ này”, Thẩm Lục Dương vuốt mặt, đó là loại quan hệ gì?
Bạn… Bạn gì đó… tình?
Đựu má.
Cậu bật dựng tại chỗ, khinh bỉ nhân cách không mấy xuất sắc của mình.
Nghĩ cái gì thế.
Nghĩ đến là… đẹp.
Khi trở về văn phòng đã là tiết học thứ tám, Thẩm Lục Dương phát hiện vậy mà cậu ở Tòa Nghệ thuật tận thời gian hai tiết học.
Cậu cảm thấy như chỉ mới một chốc thôi.
Quả thật ứng với câu nói đó.
Quãng thời gian vui sướng luôn ngắn ngủi.
Đẩy cửa vào, chỉ có giáo viên chủ nhiệm Tông Úy Tình đang chấm bài trong văn phòng.
Tuy rằng bọn họ là tổ khoa học tự nhiên, nhưng thân là một giáo viên ngữ văn – Tông Úy Tình đã tự chuyển đến đây để thuận tiện cho việc giao tiếp với các giáo viên khoa học tự nhiên.
Thấy cậu, Tông Úy Tình hỏi: “Thầy Thời và Thầy Tạ thế nào rồi?”
Nhớ lại lý do đã trao đổi sẵn với Tạ Nguy Hàm, Thẩm Lục Dương bình tĩnh nói: “Thầy Thời đã được đưa đến bệnh viện, thầy Tạ đã uống thuốc, không sao nữa rồi.”
Tông Úy Tình thở phào nhẹ nhõm: “Vậy là tốt rồi.”
Rất hiếm khi một Alpha cấp S hoàn toàn mất kiểm soát, Tông Úy Tình không ngờ được cũng là chuyện thường.
Thẩm Lục Dương ngồi xuống rồi vô thức nhìn ghế ngồi phía sau, vẫn ngăn nắp gọn gàng.
Tiết tự học và giải đáp thắc mắc buổi tối hôm nay là về hóa học và sinh học.
Giáo viên hóa học Thời Phàm được đưa đến bệnh viện, Thẩm Lục Dương nhớ đến lời hứa với học sinh lớp 21 sáng nay nên chủ động dạy thay y một ngày.
Giáo viên sinh học tên Khương Noãn Vũ, là một Alpha nữ hiếm thấy. Cô nghe tin Thẩm Lục Dương hôm nay anh dũng giúp đỡ hai Alpha nên khi từ căng tin về còn mang cho cậu một cốc trà sữa.
Không biết có phải trùng hợp hay không, đó là ca cao nóng.
Thẩm Lục Dương khá hài lòng với mùi pheromone của mình, bởi vì vị trà sữa yêu thích nhất của cậu đời trước chính là Ca Cao Grand Slam. Cậu không thích ăn sô cô la, nhưng cậu thích uống trà sữa sô cô la.
Hệ thống nói đây là một phần nguyên nhân phân hóa.
Thẩm Lục Dương bày tỏ sự đồng cảm với những người thích ăn bún ốc và đậu hũ thối.
[ Trung bình cứ mười nghìn người thì sẽ có hương pheromone tương tự, mặc dù lúc bình thường cảm thấy rất khó tiếp nhận, nhưng thời điểm mất kiểm soát thì ai cũng giống ai. ]
Thẩm Lục Dương: Không, nếu bạn gái tương lai của tôi có pheromone mùi bánh ngọt thì tôi sẽ lên giường với chiếc bụng đói.
[ Tôi cược sấm sét cấp năm, Dương Dương chỉ biết lên giường trong cơn say thôi ~ ]
……
Người tới là Vân Hàn và hai bạn học sinh nữ. Thẩm Lục Dương đã sắp xếp lại suy nghĩ của mình, còn tìm thêm vài đề tương tự.
Bây giờ đang vừa nói chuyện phiếm với hệ thống, vừa nhìn học sinh giải đề.
Một cô bạn đầu nấm với khuôn mặt em bé làm xong đầu tiên, lúc bạn đi qua, Thẩm Lục Dương đá phán đoán được rõ ràng rằng bạn nữ là một Beta.
Cậu cảm thấy mới lạ, như thể mình đã thành thạo một kỹ năng.
[ Đây chỉ là năng lực cơ bản nhất của Alpha để tìm kiếm Omega giao phối thôi, về sau cậu sẽ thành thạo được nhiều thứ khác nữa. ]
“Làm đúng rồi.” Thẩm Lục Dương vẽ một bông hoa nhỏ lên vở bài tập.
Bạn học sinh nữ tên Chiêm Tĩnh Diệu, nhìn thấy bông hoa nhỏ thì sáng mắt lên: “Thầy ơi, thầy còn biết vẽ cái này ạ! Đẹp quá!”
Thẩm Lục Dương đột nhiên nhớ tới lời mà Tạ Nguy Hàm nói với cậu hôm qua, ra vẻ thần bí uống một ngụm nước nóng: “Bạn Chiêm.”
Chiêm Tĩnh Diệu giơ tay: “Có.”
Thẩm Lục Dương lại bí ẩn đặt ly nước xuống: “Có ai từng nói với em, em rất không hiểu cách nịnh nọt chưa?”
Chiêm Tĩnh Diệu sửng sốt, chợt cười “he he he” vui vẻ hồi lâu.
Cảm giác đang hợp thời hợp thế, cô bạn nghiêng người về phía trước: “Thầy Thẩm à, em có chuyện muốn nói với thầy.”
Thẩm Lục Dương dựa lưng vào ghế, bắt chước cô bạn thì thầm: “Sao vậy?”
“Chiếc áo phông đầu hổ trước đây thầy mặc,” Chiêm Tĩnh Diệu chân thành “hy vọng thầy sẽ vĩnh viễn không mặc nó nữa.”
Sắc mặt Thẩm Lục Dương nặng nề: “Thầy sẽ.”
“Với lại…” Cô bạn thoáng nhìn hai người Vân Hàn bên kia, thấy họ làm bài nghiêm túc, không để ý bên này mới nhíu mày nhỏ giọng hơn: “Thầy tan làm, đi về nhà hãy cẩn thận một chút.”
Thẩm Lục Dương hơi ngây người: “Hả?”
Sợ cậu nghe không hiểu, Chiêm Tĩnh Diệu hít một hơi thật sâu, hạ quyết tâm rất lớn mới bổ sung: “Không phải an toàn giao thông, mà an ninh trật tự bên ngoài không được tốt.”
Nói tới đây, Thẩm Lục Dương đã hiểu.
Có lẽ nhóm cá biệt không vui vì hôm nay cậu được một số học sinh ủng hộ, muốn dạy cho cậu một bài học.
Nếu là Thẩm Lục Dương lúc trước, giờ phút này có thể sẽ túm lấy Chiêm Tĩnh Diệu hỏi xem là ai rồi vạch trần cho chủ nhiệm biết.
Nhưng Thẩm Lục Dương thì không, cậu chỉ nói “Cảm ơn, em cũng chú ý an toàn” rồi chuyển chủ đề.
Chiêm Tĩnh Diệu nhắc nhở cậu, có lẽ đã thật sự coi cậu là thầy giáo của mình, cũng có thể là lo đám học sinh kia gây đại họa.
Bất kể là lý do gì, cậu đều chỉ cẩn nói “Cảm ơn”.
Cậu không phải “Thẩm Lục Dương” ban đầu, thành thật mà nói, nếu so sánh với cậu khi đó, những đứa nhóc này đều được tính là học sinh hiền lành.
Loại “dạy dỗ” trình độ này vốn không cần bận tâm.
Chiêm Tĩnh Diệu thở phào, giơ ngón tay cái với cậu: “Thầy Thẩm, thầy cứ như vậy đi, bây giờ thầy đặc biệt đẹp trai!”
“Không thể nào.” Thẩm Lục Dương vừa chữa bài tập, vừa nghiêm túc phủ nhận: “Thầy sẽ chỉ càng ngày càng đẹp trai mà thôi.”
Sau khi tan làm, Thẩm Lục Dương gọi taxi đến siêu thị 24h để mua chút đồ ăn vặt. Lúc về đến nhà đã gần mười giờ.
Tắm rửa xong xuôi, Thẩm Lục Dương xấu hổ nhận ra mình quên mua thức ăn, đành phải gọi đồ về.
Chín giờ sáng hôm nay, mẹ Thẩm đã chuyển một trăm nghìn tệ cho cậu.
Nhìn số dư trong thẻ ngân hàng, Thẩm Lục Dương không tiền đồ nhếch mép cười ngây ngô hồi lâu.
Đời trước, số dư thẻ ngân hàng của cậu chưa bao giờ vượt quá năm con số, đời này đột nhiên có tiền, hãy tha cho cậu không tiền đồ mà đặt đồ ăn siêu đắt.
Thẩm Lục Dương lấy sách bài tập vật lý ra xem trong lúc đợi đồ ăn, đồ đến thì cậu vừa ăn vừa làm.
“Xem ra kẻ có tiền cũng phải làm công.” Thẩm Lục Dương niết niết cái cổ đau nhức, không khỏi cảm khái.
[ Thầy Tạ cũng phải làm công đó, nghĩ vậy có thấy công bằng hơn không? ]
Trong nhà không có người khác, Thẩm Lục Dương bất giác mở miệng nói chuyện với hệ thống: “Đúng rồi, thầy Tạ nhiều tiền như thế, vì sao anh ấy còn đi làm?”
[ Cuộc sống người giàu nhàm chán quá, tìm chút thú vui để làm ~ Dù sao chương trình học cấp ba chẳng khác nào một trò đùa đối với anh ta, vừa nhẹ nhàng vừa có thể gặp đóa hoa tổ quốc mỗi ngày, soi sáng nội tâm b**n th** của anh ta. ]
Nghỉ một lúc vẫn chưa hết khó chịu, Thẩm Lục Dương làm lơ câu cuối cùng, ruột gan cồn cào: “Đợi tôi hoàn thành nhiệm vụ xong, tôi sẽ sang trường tiểu học bên cạnh để dạy.”
Làm mãi, bất giác đã hơn nửa đêm.
Cả ngày hôm qua đã thức trắng, hôm nay lại không ngủ ngày tí nào, còn tổn thất nguyên khí.
Thẩm Lục Dương nhìn hai đề còn trống, trước mắt nhòe mờ.
[ Ngủ đi Dương Dương, ngày mai thứ năm, tiết của cậu là tiết thứ ba, tiết học mở của thầy Tạ là tiết thứ hai, cậu có thể đến sớm hỏi anh ta. ]
Nghe tên Tạ Nguy Hàm, Thẩm Lục Dương giật mình: “Tiết học mở gì cơ?”
Trường trung học của họ còn có những thứ tân tiến như vậy?
[ Hôm nay thầy Tạ đến phòng học đa phương tiện là để chuẩn bị cho tiết học mở, Thời Phàm qua đó trốn tra công mới tình cờ đụng phải. ]
“Tra công nào?” Thẩm Lục Dương cảm giác như mình là học sinh kém đang mất tập trung trong lớp, bỏ sót kiến thức quan trọng. Cũng may giáo viên hệ thống tốt tính, nghiêm túc giúp cậu ôn tập.
*Sâm: Chương hôm trước mình hiểu nhầm, tưởng bạn thụ còn nhớ cả tên tra công nhưng không phải, mình đã sửa lại rồi nhé.
[ Đối tượng của Thời Phàm trong “Tình Mất”, tra công cua vợ sấp mặt lờ —— Đoạn Thần. Gia đình xuất thân giàu có, lý do đến trường trung học Lan Giang Đệ Ngũ cũng giống cậu, gây họa trong nhà, cút đến đây kiểm điểm lại bản thân. ]
Thẩm Lục Dương tặc lưỡi: “Kẻ giàu ác quá, coi trường học thành thùng rác à?”
[ Bối cảnh trong sách mà, nếu muốn thì chỉ có thể hỏi tác giả, biết một giả thiết thiểu năng trí tuệ đến vậy. ]
Thẩm Lục Dương nhìn giờ.
Sắp rạng sáng.
Tổ khoa học tự nhiên có nhóm wechat, cậu nhấp vào tìm Tạ Nguy Hàm, nhận ra mình không có wechat của anh.
Có hơi xấu hổ.
Thẩm Lục Dương vò đầu bứt tóc, xem quan hệ vừa rồi của hai người họ, cậu phải xin thế nào trông mới không không đứng đắn?
Cân nhắc ba phút đồng hồ, cậu bấm kết bạn, gõ một dòng như sau.
Lý do kết bạn: Tôi là Thẩm Lục Dương, thầy Tạ, tôi có hai đề không làm được, quá khó, thật sự quá khó!
[ … ]
[ Dương Dương, không hổ là cậu. ]
Không nhận được hồi âm như dự đoán, giờ này đại đa số giáo viên đều đã ngủ, dù sau hôm sau còn phải dậy sớm chấm công.
Thẩm Lục Dương rửa mặt rồi nằm lên giường, nhớ tới lời Chiêm Tĩnh Diệu nói, có hơi buồn cười.
“Thẩm Lục Dương” trước đây trâu bò thật, ném lại cho cậu một mớ hỗn độn như vậy.
Dám đánh giáo viên, còn không phải lần đầu vi phạm.
Cậu nhắm mắt lại, ngáp một cái.
Dùng đức phục người dường như không có tác dụng, đổi cách khác vậy…
Hết chương 7